Chương 22
Vic Ba La Phong Mật Trục Tử Trà
17/06/2024
Nghiêm Cẩn Ngọc luôn có thể giữ thái độ kiêu ngạo tự chủ, khiến ta cạn lời.
Trước kia có lẽ ta chọc giận hắn quá mức, giờ hắn càng thích thú với trò đấu khẩu này với ta, đành chịu thôi, người ta kiếm sống bằng cái miệng, ta nói không lại hắn, mà đánh nhau thì càng không có cửa thắng, ngược lại còn bị hắn ăn tươi nuốt sống.
Đang lúc ta suy nghĩ xem làm sao để áp đảo hắn thì Tri phủ Cù Châu đã nghe tin đến.
"Một tên quan lại, sao lại cứ theo dõi chúng ta?" Ta muốn vén rèm lên xem vị Tri phủ họ Vương trong truyền thuyết, Nghiêm Cẩn Ngọc lập tức kéo ta về.
"Thương gia giàu có, lại là người kinh thành đến." Nghiêm Cẩn Ngọc bình tĩnh nói: "Kẻ gian xảo luôn nhạy cảm với mọi động tĩnh trong thành."
"Cù Châu tươi đẹp giàu có, dân chúng hòa thuận, ta thấy Tri phủ Cù Châu làm việc không tệ, các vị ngôn quan các ngươi, lúc nào cũng thích nghĩ xấu cho người khác."
Nghiêm Cẩn Ngọc đột nhiên dừng tay: "Công chúa, đừng để người ta bán rồi còn giúp người ta đếm tiền."
Hắn vừa dứt lời, giọng khàn khàn của lão Vương đã truyền vào: "Mọi người vất vả rồi, bản phủ đã chuẩn bị sẵn mỹ nhân... à không, là rượu ngon thức ăn ngon trong phủ, mời mọi người đến thưởng thức phong tục của Cù Châu."
Ta tức giận, Nghiêm Cẩn Ngọc dù có cứng nhắc bảo thủ đến mấy thì cũng là nam tử trẻ tuổi phong độ, nếu đưa hắn ra phố lớn ở kinh thành, vẫn có thể bị các cô nương đang tuổi xuân dùng khăn thêu túi thơm ném đầy đầu, muốn quang minh chính đại quyến rũ hắn, ta là người đầu tiên không đồng ý! Phụ hoàng ta cũng không thể đồng ý!
"Ồ? Mỹ nhân à?" Giọng nói đầy mong đợi của phụ hoàng truyền từ bên cạnh: "Mỹ nhân tốt, mỹ nhân tốt, ha ha ha, người ta bảo Cù Châu có nhiều mỹ nhân, ha ha ha, Hoàng lão gia ta thích mỹ nhân nhất."
Ta nghe thấy tiếng răng mình nghiến chặt lại.
Nghiêm Cẩn Ngọc ôm lấy ta, sợ ta bốc đồng chạy sang bên cạnh lật xe ngựa của phụ hoàng, hắn khẽ nói: "Rồng mạnh không đè nổi rắn địa phương, nếu không thuận theo ý Vương Niên, tối nay chúng ta đều phải bỏ mạng ở đây. Phụ thân của nàng đang tùy cơ ứng biến." Khi ra ngoài, Nghiêm Cẩn Ngọc đã đổi cách xưng hô.
Phụ hoàng ta có thể ngồi vững trên ngai vàng nhiều năm như vậy, chắc chắn có tài năng nhất định trong lĩnh vực này, nhưng trên đời này, làm gì có chuyện nhạc phụ dẫn con rể đi chơi nhà thổ!
Nếu ta không đến, ta không dám tưởng tượng cảnh phụ hoàng và Nghiêm Cẩn Ngọc giả làm hai "kẻ háo sắc" khoác vai nhau bước vào nhà họ Vương.
"Xin hỏi trong nhà lão gia còn có những ai?" Vương Niên hỏi.
Phụ hoàng không kịp chờ đợi nói: "Vợ ta vẫn ở nhà, còn có con gái và con rể đi cùng."
"À... con rể à..." Vương Niên trầm ngâm: "E là có chút bất tiện."
"Tiện tiện tiện!" Phụ hoàng chỉ thiếu nắm tay Vương Niên kết nghĩa huynh đệ: "Con gái ta là người độ lượng, chỉ nghe hát thôi, không sao đâu."
Ta nắm chặt chiếc bánh trong tay đến nát bấy, phụ hoàng vẫn như trước, thản nhiên đem ta bán đi.
"Vậy ý của chàng rể là?" Vương Niên thăm dò hỏi qua rèm.
Ta lạnh lùng nhìn Nghiêm Cẩn Ngọc, dường như nếu hắn dám nói ra lời không hợp thời, ta có thể bóp c h ế t hắn ngay tại chỗ.
Trước kia có lẽ ta chọc giận hắn quá mức, giờ hắn càng thích thú với trò đấu khẩu này với ta, đành chịu thôi, người ta kiếm sống bằng cái miệng, ta nói không lại hắn, mà đánh nhau thì càng không có cửa thắng, ngược lại còn bị hắn ăn tươi nuốt sống.
Đang lúc ta suy nghĩ xem làm sao để áp đảo hắn thì Tri phủ Cù Châu đã nghe tin đến.
"Một tên quan lại, sao lại cứ theo dõi chúng ta?" Ta muốn vén rèm lên xem vị Tri phủ họ Vương trong truyền thuyết, Nghiêm Cẩn Ngọc lập tức kéo ta về.
"Thương gia giàu có, lại là người kinh thành đến." Nghiêm Cẩn Ngọc bình tĩnh nói: "Kẻ gian xảo luôn nhạy cảm với mọi động tĩnh trong thành."
"Cù Châu tươi đẹp giàu có, dân chúng hòa thuận, ta thấy Tri phủ Cù Châu làm việc không tệ, các vị ngôn quan các ngươi, lúc nào cũng thích nghĩ xấu cho người khác."
Nghiêm Cẩn Ngọc đột nhiên dừng tay: "Công chúa, đừng để người ta bán rồi còn giúp người ta đếm tiền."
Hắn vừa dứt lời, giọng khàn khàn của lão Vương đã truyền vào: "Mọi người vất vả rồi, bản phủ đã chuẩn bị sẵn mỹ nhân... à không, là rượu ngon thức ăn ngon trong phủ, mời mọi người đến thưởng thức phong tục của Cù Châu."
Ta tức giận, Nghiêm Cẩn Ngọc dù có cứng nhắc bảo thủ đến mấy thì cũng là nam tử trẻ tuổi phong độ, nếu đưa hắn ra phố lớn ở kinh thành, vẫn có thể bị các cô nương đang tuổi xuân dùng khăn thêu túi thơm ném đầy đầu, muốn quang minh chính đại quyến rũ hắn, ta là người đầu tiên không đồng ý! Phụ hoàng ta cũng không thể đồng ý!
"Ồ? Mỹ nhân à?" Giọng nói đầy mong đợi của phụ hoàng truyền từ bên cạnh: "Mỹ nhân tốt, mỹ nhân tốt, ha ha ha, người ta bảo Cù Châu có nhiều mỹ nhân, ha ha ha, Hoàng lão gia ta thích mỹ nhân nhất."
Ta nghe thấy tiếng răng mình nghiến chặt lại.
Nghiêm Cẩn Ngọc ôm lấy ta, sợ ta bốc đồng chạy sang bên cạnh lật xe ngựa của phụ hoàng, hắn khẽ nói: "Rồng mạnh không đè nổi rắn địa phương, nếu không thuận theo ý Vương Niên, tối nay chúng ta đều phải bỏ mạng ở đây. Phụ thân của nàng đang tùy cơ ứng biến." Khi ra ngoài, Nghiêm Cẩn Ngọc đã đổi cách xưng hô.
Phụ hoàng ta có thể ngồi vững trên ngai vàng nhiều năm như vậy, chắc chắn có tài năng nhất định trong lĩnh vực này, nhưng trên đời này, làm gì có chuyện nhạc phụ dẫn con rể đi chơi nhà thổ!
Nếu ta không đến, ta không dám tưởng tượng cảnh phụ hoàng và Nghiêm Cẩn Ngọc giả làm hai "kẻ háo sắc" khoác vai nhau bước vào nhà họ Vương.
"Xin hỏi trong nhà lão gia còn có những ai?" Vương Niên hỏi.
Phụ hoàng không kịp chờ đợi nói: "Vợ ta vẫn ở nhà, còn có con gái và con rể đi cùng."
"À... con rể à..." Vương Niên trầm ngâm: "E là có chút bất tiện."
"Tiện tiện tiện!" Phụ hoàng chỉ thiếu nắm tay Vương Niên kết nghĩa huynh đệ: "Con gái ta là người độ lượng, chỉ nghe hát thôi, không sao đâu."
Ta nắm chặt chiếc bánh trong tay đến nát bấy, phụ hoàng vẫn như trước, thản nhiên đem ta bán đi.
"Vậy ý của chàng rể là?" Vương Niên thăm dò hỏi qua rèm.
Ta lạnh lùng nhìn Nghiêm Cẩn Ngọc, dường như nếu hắn dám nói ra lời không hợp thời, ta có thể bóp c h ế t hắn ngay tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.