Chương 62
Y Nhân Khuê Khuê
30/03/2022
Trong tình huống bình thường, Lưu Linh cũng không lo lắng Thẩm Yến nói chuyện hay trao đổi
nhiều với cô nương nào. Không đề cập đến năng lực tự kiềm chế của Thẩm
Yến như thế nào, chỉ riêng ánh mắt bắt bẻ của Thẩm Yến cũng khiến cho
việc chàng coi trọng một cô nương là việc vô cùng khó tin. Nếu Thẩm Yến
chỉ nói thêm hai câu với một nữ tử Lưu Linh cũng sẽ không có cảm giác
gì, nhiều lắm là lại một lần nữa cảm thán sức quyến rũ lớn lao của Thẩm
mỹ nhân mà thôi.
Nhưng cô nương kia khoác tay Thẩm Yến, chàng không từ chối. Hơn nữa biểu hiện của chàng bình tĩnh đến thế, giống như rất quen với chuyện này vậy.
Thẩm Yến quen với việc một cô nương tiếp cận, mà cô nương kia lại không phải là Lưu Linh.
Trong lòng Lưu Linh hiện tại chính là cảm giác —— trời sắp sụp đổ. Không thể tin nổi vào mắt mình.
Sắc mặt nàng vừa lạnh vừa nhạt, ánh mắt lạnh lẽo ghê người, nhìn chằm chằm một nam một nữ ở trước cổng. Nàng không nói một câu nào, không đến gần cũng không bỏ đi, cứ bình tĩnh mà nhìn như thế, giống như mình là người xa lạ vậy. Chờ hai người kia đi ra ngoài, biến mất trước mắt nàng, Lưu Linh mới thở ra, sửa sang lại dung mạo, tự nhiên bước ra ngoài phủ.
“Thỉnh an Quận chúa.” Khi nàng bước qua cửa, La Phàm tiến đến vấn an nàng. Lúc hai người lướt qua nhau, một tờ giấy từ trên tay La Phàm đập vào vai nàng. Nàng quay đầu lại, La Phàm nháy mắt với nàng vài cái rồi vẫy vẫy tay, tự mình bận bịu việc của mình.
Lưu Linh cúi đầu, mở tờ giấy trên tay ra, sau khi xem nội dung, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, cuộn tờ giấy lại rồi cất đi.
Sau khi hỏi mấy Cẩm Y Vệ, biết buổi tối Thẩm Yến còn có chuyện quan trọng, Lưu Linh gật gật đầu, không đi tìm Thẩm Yến nữa. Nhưng nàng cũng không muốn trở về Hầu phủ nên tự mình dạo chơi ở bên ngoài. Dù sao thì cho tới bây giờ, đám thị vệ của nàng đều đi theo phía sau nàng, an toàn cũng được bảo đảm. Một mình nàng đi dạo phố, cũng khá vui vẻ mãn nguyện.
Sau khi trời tối đen, Lưu Linh lắc lư đi đến quầy hàng nướng nhỏ mà mình thường xuyên tới, chào hỏi ông bà chủ quán thân quen, gọi mấy xiên thịt, chuẩn bị tự chiêu đãi cho bản thân mình.
“Lưu cô nương, vị công tử ngày đó không đi cùng cô sao?” Khi mang thức ăn lên, bà chủ nhiệt tình hỏi.
“Ừm.” Lưu Linh lạnh nhạt trả lời, cũng không có hứng thú với đề tài này, bà chủ cũng thức thời mà rời đi.
Quầy hàng này nằm ở đầu hẻm, rất hẻo lánh, mặc dù ngon nhưng rất ít người có thể tìm thấy nó. Lưu Linh thường đến đây vào buổi tối để ăn thịt nướng nhưng lúc bình thường, khi cô ngồi xuống thì chỉ có một mình cô. Hôm nay cũng vậy.
Nhưng Lưu Linh ăn một hồi, bên cạnh có người ngồi xuống, tiếng cười thanh thúy của thiếu nữ vang lên, “Ông chủ, có cái gì ngon, cho ta mấy mâm.”
“Có ngay!”
Lưu Linh cũng không ngẩng đầu lên, thờ ơ.
Cô nương bên cạnh quay đầu lại, chống cằm nhìn nàng. Lưu Linh bị nhìn thật lâu nên ngẩng đầu nhìn lại, cô nương trẻ tuổi ngồi bên cạnh nàng mặc áo bào màu trắng gạo, cổ áo đứng có hoạ tiết lá trúc màu trắng gạo và hoa sẫm màu, trên đó thêu chim bói cá sắp cất cánh. Nàng búi tóc phi yến, mắt hạnh má đào, nghiêng đầu, khuyên tai Tử La Lan lắc lư, chói mắt Lưu Linh. Khi chăm chú nhìn qua, tiểu mỹ nhân có một đôi mắt long lanh như nước, con ngươi đen như quả nho, lúc nhìn người lại sáng ngời và sinh động, rất là hoạt bát.
“Ban ngày ta đã gặp cô rồi,” Thiếu nữ mở miệng, cười, “Chúng ta có thể kết giao bằng hữu không? Tên cô là gì?”
“Cô đoán xem.”
“...” Thiếu nữ bị nàng chọc cười, “Cô có thường đến quầy thịt nướng này không? Ta đi ngang qua, thấy cô ở chỗ này nên mới tới.”
“Ừm.”
Hiển nhiên là phản ứng lạnh nhạt của Lưu Linh cũng không khiến thiếu nữ lùi bước. Nàng tiếp tục cười, “Đã lâu ta không trở về Nghiệp Kinh, trở về là để gặp một người rất quan trọng. Trước kia chàng là vị hôn phu của ta nhưng chúng ta đã từ hôn rất lâu rồi, là do ta từ hôn.”
Sự chú ý của Lưu Linh đặt lên người cô nương bên cạnh một chút, “Là vậy sao.” Nàng hờ hững, gắng gượng nói một câu nghi vấn nghe như câu trần thuật.
Cô nương ấy cũng không cho rằng nàng ngang ngược, nhíu mày thở dài, “Đúng vậy... Chúng ta là thanh mai trúc mã, quan hệ từng rất tốt. Đều trách ta thuở nhỏ quá tự phụ, cho rằng trời đất rộng lớn, không nên giới hạn ở một người nên bỏ lại chàng mà đi. Cô nói xem, nếu ta quay lại tìm chàng, liệu chàng có còn cần ta chăng?”
“À.” Lưu Linh giật giật khóe miệng, đáp lời vô cùng qua loa.
“Chàng rất tốt với ta, hàng năm chúng ta đều có liên lạc, chàng chưa bao giờ trách ta. Ta nói ta nhớ chàng, nhớ nơi này, chàng đã bảo ta trở về ... Cô nói xem,” Đôi mắt của cô nương lấp lánh, giống như một ngôi sao trên bầu trời, “Ý của chàng, có phải là cũng muốn hòa giải với ta, muốn hai ta nối lại tình xưa không nhỉ?”
“Ai biết được.” Ngữ khí Lưu Linh lại càng hời hợt.
“Chắc chắn là chàng nguyện ý, nhiều năm như vậy, chàng vẫn không chịu thành thân, không phải là đang chờ ta sao?” Cô nương lẩm bẩm, “Ta có thể cảm giác được, chỉ cần ta mở miệng thì chúng ta chắc chắn có thể trở lại như xưa. Ta đã phản tỉnh lại những sai lầm trước đây của bản thân mình, sau này sẽ đối xử tốt với chàng gấp bội, chắc chắn chúng ta sẽ rất hạnh phúc. Cô nghĩ sao?”
“Ha ha.” Đây là đáp án của Lưu Linh.
Chờ đồ ăn của thiếu nữ được đưa lên, rốt cục thì nàng ấy cũng không hàn huyên với Lưu Linh nữa, bắt đầu chuyên tâm ăn uống. Tính cách nàng ấy hoạt bát, biết ăn nói hơn Lưu Linh nhiều. Trong lúc Lưu Linh ăn hai xiên thịt thì thiếu nữ đã rất quen thuộc với bà chủ rồi, khen người ta đến mức mặt mày hớn hở. Lưu Linh không để ý đến bọn họ, chậm rãi ăn đồ ăn của mình. Chờ thiếu nữ ăn xong, nàng vẫn còn tiếp tục nhặt rau một cách tao nhã. Tiểu cô nương quay đầu lại, liếc nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ, trả tiền của mình rồi rời đi.
Lưu Linh tiếp tục im lặng ăn.
Nhưng một lát sau, nàng nghe được tiếng bước chân, vẫn không ngẩng đầu, giọng nói của thiếu nữ ở ngay trên đỉnh đầu cô, “Lưu Linh, cô thật sự là một người kỳ lạ. Ta là Tần Ngưng, ta nghĩ là cô biết ta.”
Lưu Linh ngẩng đầu nhìn nàng ấy, “Ta biết cô là Tần Ngưng.” Khi đối phương ngồi bên cạnh Lưu Linh, lắc lư đôi bông tai Tử La Lan trước mắt nàng thì đã để cho nàng nhận ra thân phận của đối phương.
Lưu Linh dừng một lát, “Cô còn có chuyện gì nữa?”
Tần Ngưng nghiêng đầu nhìn nàng, cảm thấy rất thú vị, cười, “Nếu cô đã sớm đoán ra thân phận của ta thì phải biết người trong miệng ta chính là Thẩm Yến trong lòng cô. Cô không tò mò về mối quan hệ của ta với huynh ấy sao? Ta nói ta sẽ theo đuổi lại huynh ấy, cô không lo lắng sao?” Tần Ngưng xụ mặt, giọng nói lạnh lùng, như có sát khí ngầm hiện lên, “Thế nào, xem thường ta? Cô quá tự tin hay là quá tự ti đây?”
Lưu Linh phớt lờ nàng ấy.
Tần Ngưng nhìn chằm chằm nàng thật lâu, đột nhiên chậm rãi cười thành tiếng, không còn mặt lạnh đầy sát khí như lúc trước, “Không để ý tới ta... Thật không hổ là người Thẩm Yến nhìn trúng. Huynh ấy mềm không ăn cứng cũng không chịu, không ngờ cô cũng vậy.” Lưu Linh không phản ứng lại, nàng ấy chớp chớp mắt với Lưu Linh, ngồi xuống như người quen, khoác vai nàng, cảm khái nói, “Ta đã sớm nói với Thẩm Yến rồi, huynh ấy nên tìm một cô nương có tính tình tương xứng với mình. Thành thật mà nói, vứt bỏ Thẩm Yến, ta cũng rất áy náy, không dám trở về gặp huynh ấy. Khi biết huynh ấy đã có người mình thích, ta mới dám quay lại. Cô thật sự là một cô nương tốt, ta thăm dò cô như vậy, cô cũng kiên định tin tưởng Thẩm Yến, tín nhiệm huynh sẽ không bị đường y đạn pháo của ta lừa gạt, tín nhiệm Thẩm Yến...”
Cuối cùng thì Lưu Linh cũng cười một tiếng.
Nàng ngẩng đầu, lạnh nhạt nói với Tần Ngưng, “Cô nói cái kia sao? Sở dĩ ta tin tưởng Thẩm Yến là vì chàng nói cho ta biết. Chàng đã viết cho ta tờ giấy.” Thấy Tần Ngưng không tin, nàng lấy tờ giấy rồi mở ra, cũng giải thích nguyên nhân hậu quả với Tần Ngưng —— Bởi vì Lưu Linh tự mình làm, nhất định phải giả bộ không trêu đùa Thẩm Yến, Thẩm Yến tương kế tựu kế, vừa lúc gặp phải Tần Ngưng tới nên đi ra ngoài gặp Tần Ngưng. Nhưng chàng lại bảo La Phàm đưa giấy cho Lưu Linh, viết “Đùa nàng chơi”.
Lưu Linh còn cần tự nghi ngờ gì nữa?
Nàng tự mình đến ăn cơm, thật sự không phải mượn sự thèm ăn để lấp đầy khoảng trống trong lòng, chỉ là bởi vì Thẩm Yến rất bận rộn, không có thời gian ở bên nàng mà thôi.
Thật sự là Tần Ngưng hiểu lầm.
Tần Ngưng ngớ người, lại có hơi thất vọng.
Nàng ấy ủ rũ, nhỏ giọng thì thầm, “Còn tưởng rằng có thể giúp huynh ấy một việc...”
Lưu Linh nhếch khóe miệng.
Hôm sau, Tần Ngưng lại đi Bắc Trấn Phủ ty tìm Thẩm Yến. Thẩm đại nhân đang phê chuẩn hồ sơ, tay Tần Ngưng chống cằm, cau mày, làm cho thần thái của mình biến thành thê thảm vô cùng, “Nghe nói mấy năm nay huynh cũng không có thích ai, cũng không có tìm vị hôn thê... Có phải nguyên nhân là vì ta không? Là bởi vì năm đó ta lừa gạt huynh, vứt bỏ huynh, lưu lại bóng ma tâm lý cho huynh sao?”
Thẩm Yến không để ý tới nàng ấy.
Tần Ngưng càng thêm sầu khổ, “Thực xin lỗi, ta không biết ta sẽ mang lại cho huynh đả kích lớn như vậy. Sớm biết thì ta đã thương lượng trước với huynh, để cho huynh chuẩn bị tâm lý... Ta đã đi gặp Lưu Linh, cảm thấy nàng ấy hoàn toàn không giống ta. Cũng đúng, huynh sợ ta nhiều như vậy, chắc chắn không dám cưới người giống như ta nữa, đành phải tìm một người chênh lệch quá xa. Thẩm Yến à, ta xin lỗi huynh, có chuyện gì ta có thể giúp chuynh không? Nếu ta có thể giúp đỡ chút ít thì trong lòng ta sẽ dễ chịu hơn.”
Cuối cùng thì Thẩm Yến rốt cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt thản nhiên, “Xin lỗi, vừa rồi đang phê duyệt công văn quan trọng, không kịp thời trả lời cô, khiến cô nghĩ rằng ta ngầm thừa nhận, khiến cô bất an.”
“......”
Thẩm Yến tiếp tục, “Cô suy nghĩ nhiều rồi, năm đó ta không thích cô, chỉ coi cô là em gái ta thì ta mới có thể tiếp nhận cô được một chút. Cho nên nhiều năm như vậy ta không có người ta thích, không thành thân cũng không có chút xíu quan hệ gì với cô cả, cô không cần tự mình đa tình.”
“...” Khóe miệng Tần Ngưng run rẩy, “Huynh và Lưu Linh, thật không hổ là một đôi...”
Tức chết bản lĩnh của nàng ấy rồi, quả thực là giống nhau như đúc.
Nhưng Tần Ngưng lại nghiêng đầu, “Hừ, ta mặc kệ. Là huynh viết thư bảo ta trở về, huynh phải đối xử tốt với ta một chút, nếu không thì ta...” Nàng ấy không còn lời nào để nói, lại đành phải thấp giọng cầu xin, “Thẩm Yến, không phải huynh muốn cưới Lưu Linh sao? Ta có thể giúp huynh, có ta ở đây, huynh chắc chắn có thể cưới nàng ấy đấy! Nhưng huynh phải đối xử tốt với ta một chút!”
“Vậy thì quên đi.” Thẩm Yến đẩy nàng ấy ra, đi bày thư tịch.
“Đừng vậy mà...” Tần Ngưng đuổi theo phía sau chàng, “Thẩm Yến, Thẩm đại ca thân ái, Yến ca ca, Trường Minh ca ca, huynh nhất định phải giúp ta, chỉ có huynh mới có thể giúp ta...”
Thẩm Yến đứng trước giá sách, quay đầu lại im lặng nhìn nàng ấy.
Tần Ngưng vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, “Huynh bằng lòng giúp ta?”
Thẩm Yến cầm sách gõ gõ vào giá gỗ, lạnh lùng nói, “Ta muốn mở cửa mật đạo để sách, cô có thể tinh ý một chút, xoay người sang chỗ khác được không?”
“...” Tần Ngưng lại một lần nữa mắng chửi trong lòng, Thẩm Yến thật sự quá đáng ghét! Năm đó nàng ấy quyết định vứt bỏ chàng ta thực sự là quá đúng.
Mỗi lần ở chung với Thẩm Yến trong chốc lát, Tần Ngưng càng chán ghét chàng ta thêm một chút. Tần Ngưng là nhân vật ‘ta là tối cao’, nàng ấy hận không thể khiến thế giới quay xung quanh bản thân mình. Khát vọng từ nhỏ đến lớn của nàng ấy là có người thật lòng yêu thương nàng, sủng ái nàng, xếp nàng ở vị trí đầu tiên, vĩnh viễn là số một.
Thẩm Yến vĩnh viễn không làm được điều này.
Chàng ta đối xử tốt với nàng ấy một chút cũng giống như ban ơn.
Cho nên sau khi hôn sự càng ngày càng gần, Tần Ngưng không chút do dự lựa chọn từ hôn với Thẩm Yến. Thẩm Yến đối xử tốt với nàng ấy đến đâu cũng không đạt tới trình độ mà nàng ấy muốn. Đã như vậy, không bằng nàng ấy đi tìm thứ mình thích.
Địa vị của Thẩm Yến trong Cẩm Y Vệ là hết sức quan trọng, sở dĩ Tần Ngưng hồi kinh, một phần lớn nguyên nhân là vì bên nàng ấy xảy ra chút chuyện, cần mượn thế lực triều đình. Cha mẹ nàng ấy sẽ không can thiệp nên nơi nàng có thể dựa vào chính là vị hôn phu ngày xưa - Thẩm Yến. Nhưng hiển nhiên, Thẩm Yến cũng cực kỳ khó nói chuyện.
Làm sao có thể để Thẩm Yến đồng ý giúp nàng ấy đây?
Tần Ngưng quyết định tiền trảm hậu tấu.
Không phải Thẩm Yến muốn cưới Lưu Linh sao?
Theo nàng biết, Thẩm bá phụ Thẩm bá mẫu thích con dâu là Tần Ngưng nàng đây. Nếu như có nàng ở bên cạnh sắm vai một kẻ tồi tệ để so sánh, vậy Thẩm bá phụ Thẩm bá mẫu nhất định sẽ thích Lưu Linh. Chỉ cần bá phụ bá mẫu tiếp nhận Lưu Linh thì hôn sự của Thẩm Yến không thành vấn đề, vậy chắc chắn chàng phải báo đáp mình, giúp mình một việc...
Thế là chẳng hiểu tại sao, Tần Ngưng kéo Lưu Linh, thân thiết xưng hai người là bằng hữu.
“...” Loại phong cách làm theo ý mình này có nên nói không hổ là con gái ruột của trưởng công chúa không nhỉ?
“Giúp ta?” Lưu Linh đặt câu hỏi, “Khi Thẩm phu nhân nói chuyện, cô làm như thế nào để có thể khiến cho sự thích thú của bà ấy giảm mạnh, cảm thấy không giải thích được?”
“Cười lạnh một tiếng.” Tần Ngưng cười đáp.
“Khi Thẩm phu nhân chỉ nói chuyện với cô, gạt ta sang một bên, cô làm sao...”
“Ngáp một cái.”
“...” Như thế, Lưu Linh rất là thán phục Tần Ngưng.
Nhưng không thể không nói, Tần Ngưng thật lòng vì Lưu Linh giải quyết một nỗi phiền toái to lớn.
Khi Lưu Linh tự mình công lược vợ chồng Thẩm thị, dù làm thế nào thì đôi vợ chồng kia cũng không hài lòng. Nhưng khi Tần Ngưng xuất hiện, “con dâu tương lai” nhu thuận ngày xưa trở nên vô lý, tùy hứng làm bậy, trái không đúng phải không ổn, mà Lưu Linh vẫn yên lặng làm nền, rốt cục làm nổi bật chỗ đáng quý của nàng.
Ví dụ, khi Thẩm phu nhân đang nói về một đề tài, Lưu Linh sẽ không thất thần.
Khi thẩm phu nhân khen ngợi, Lưu Linh sẽ không nói “ luôn nói tôi tốt, có nghĩ đến cảm nhận của tôi hay không”
Khi...
Thẩm phu nhân nghĩ mãi mà không ra: Tiểu nha đầu Tần gia khi còn bé bà rất yêu thương, tại sao sau khi lớn lên lại biến thành thế này?
Thỉnh thoảng khi Thẩm Yến về nhà, lúc ăn cơm, Thẩm phu nhân lo lắng nên thảo luận với nhi tử về vấn đề này.
Thẩm Yến trầm tư trong chốc lát, khéo léo đáp, “Nghe nói trưởng công chúa khi còn trẻ cùng là dáng vẻ này.”
“...... Yến nhi, con ám chỉ đầu óc Ngưng Nhi của ta không bình thường sao?” Thẩm phu nhân nhỏ giọng hỏi.
“......” Thẩm Yến giật khóe miệng, quyết định ấm ức Tần Ngưng một chút.
Ngày hôm sau, Tần Ngưng biểu hiện không giống lúc trước, khóc lóc đòi gả cho Thẩm Yến, Thẩm phu nhân rốt cuộc cũng xác định đầu óc cô nương này không bình thường. Nàng vỗ mạnh bàn một cái, “Vẫn là Trường Nhạc quận chúa tốt hơn! Trường Nhạc quận chúa là tốt nhất!”
Trong lòng Thẩm lão gia còn sợ hãi, “Bà nói đúng.” Hiển nhiên, ông cũng bị Tần Ngưng làm phiền đến phát sợ.
Tần Ngưng dương dương dương đắc ý: Mình thông minh quá đi.
Cô đi tìm Thẩm Yến, “Ta thỉnh cầu huynh đối xử tốt với ta một chút...”
“...... Cô thật là cố chấp,” Thẩm Yến than thở, “Muốn ta giúp chuyện gì?”
“Thẩm đại ca, người quả thật là người tốt!” Tần Ngưng cười.
Lúc này, nguyện vọng các bên đã dần dần đạt thành, Tây Vực có khách nước ngoài đến Nghiệp Kinh, khẩn cầu được lấy công chúa, nguyện lấy hôn nhân làm tiền đề để cùng Thượng Quốc đạt được lợi ích tốt nhất cho hai nước.
Xui xẻo chính là Lưu Linh bị Tần Ngưng kéo ra đường một chuyến, ngày hôm sau, ham muốn cầu thân của khách Tây phương càng mãnh liệt hơn. Có một mỹ nhân như thế, làm thế nào cũng phải cầu hôn. Mà mấy chục năm trước, hai nước lại là quan hệ một nửa đối địch.
Nhưng cô nương kia khoác tay Thẩm Yến, chàng không từ chối. Hơn nữa biểu hiện của chàng bình tĩnh đến thế, giống như rất quen với chuyện này vậy.
Thẩm Yến quen với việc một cô nương tiếp cận, mà cô nương kia lại không phải là Lưu Linh.
Trong lòng Lưu Linh hiện tại chính là cảm giác —— trời sắp sụp đổ. Không thể tin nổi vào mắt mình.
Sắc mặt nàng vừa lạnh vừa nhạt, ánh mắt lạnh lẽo ghê người, nhìn chằm chằm một nam một nữ ở trước cổng. Nàng không nói một câu nào, không đến gần cũng không bỏ đi, cứ bình tĩnh mà nhìn như thế, giống như mình là người xa lạ vậy. Chờ hai người kia đi ra ngoài, biến mất trước mắt nàng, Lưu Linh mới thở ra, sửa sang lại dung mạo, tự nhiên bước ra ngoài phủ.
“Thỉnh an Quận chúa.” Khi nàng bước qua cửa, La Phàm tiến đến vấn an nàng. Lúc hai người lướt qua nhau, một tờ giấy từ trên tay La Phàm đập vào vai nàng. Nàng quay đầu lại, La Phàm nháy mắt với nàng vài cái rồi vẫy vẫy tay, tự mình bận bịu việc của mình.
Lưu Linh cúi đầu, mở tờ giấy trên tay ra, sau khi xem nội dung, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, cuộn tờ giấy lại rồi cất đi.
Sau khi hỏi mấy Cẩm Y Vệ, biết buổi tối Thẩm Yến còn có chuyện quan trọng, Lưu Linh gật gật đầu, không đi tìm Thẩm Yến nữa. Nhưng nàng cũng không muốn trở về Hầu phủ nên tự mình dạo chơi ở bên ngoài. Dù sao thì cho tới bây giờ, đám thị vệ của nàng đều đi theo phía sau nàng, an toàn cũng được bảo đảm. Một mình nàng đi dạo phố, cũng khá vui vẻ mãn nguyện.
Sau khi trời tối đen, Lưu Linh lắc lư đi đến quầy hàng nướng nhỏ mà mình thường xuyên tới, chào hỏi ông bà chủ quán thân quen, gọi mấy xiên thịt, chuẩn bị tự chiêu đãi cho bản thân mình.
“Lưu cô nương, vị công tử ngày đó không đi cùng cô sao?” Khi mang thức ăn lên, bà chủ nhiệt tình hỏi.
“Ừm.” Lưu Linh lạnh nhạt trả lời, cũng không có hứng thú với đề tài này, bà chủ cũng thức thời mà rời đi.
Quầy hàng này nằm ở đầu hẻm, rất hẻo lánh, mặc dù ngon nhưng rất ít người có thể tìm thấy nó. Lưu Linh thường đến đây vào buổi tối để ăn thịt nướng nhưng lúc bình thường, khi cô ngồi xuống thì chỉ có một mình cô. Hôm nay cũng vậy.
Nhưng Lưu Linh ăn một hồi, bên cạnh có người ngồi xuống, tiếng cười thanh thúy của thiếu nữ vang lên, “Ông chủ, có cái gì ngon, cho ta mấy mâm.”
“Có ngay!”
Lưu Linh cũng không ngẩng đầu lên, thờ ơ.
Cô nương bên cạnh quay đầu lại, chống cằm nhìn nàng. Lưu Linh bị nhìn thật lâu nên ngẩng đầu nhìn lại, cô nương trẻ tuổi ngồi bên cạnh nàng mặc áo bào màu trắng gạo, cổ áo đứng có hoạ tiết lá trúc màu trắng gạo và hoa sẫm màu, trên đó thêu chim bói cá sắp cất cánh. Nàng búi tóc phi yến, mắt hạnh má đào, nghiêng đầu, khuyên tai Tử La Lan lắc lư, chói mắt Lưu Linh. Khi chăm chú nhìn qua, tiểu mỹ nhân có một đôi mắt long lanh như nước, con ngươi đen như quả nho, lúc nhìn người lại sáng ngời và sinh động, rất là hoạt bát.
“Ban ngày ta đã gặp cô rồi,” Thiếu nữ mở miệng, cười, “Chúng ta có thể kết giao bằng hữu không? Tên cô là gì?”
“Cô đoán xem.”
“...” Thiếu nữ bị nàng chọc cười, “Cô có thường đến quầy thịt nướng này không? Ta đi ngang qua, thấy cô ở chỗ này nên mới tới.”
“Ừm.”
Hiển nhiên là phản ứng lạnh nhạt của Lưu Linh cũng không khiến thiếu nữ lùi bước. Nàng tiếp tục cười, “Đã lâu ta không trở về Nghiệp Kinh, trở về là để gặp một người rất quan trọng. Trước kia chàng là vị hôn phu của ta nhưng chúng ta đã từ hôn rất lâu rồi, là do ta từ hôn.”
Sự chú ý của Lưu Linh đặt lên người cô nương bên cạnh một chút, “Là vậy sao.” Nàng hờ hững, gắng gượng nói một câu nghi vấn nghe như câu trần thuật.
Cô nương ấy cũng không cho rằng nàng ngang ngược, nhíu mày thở dài, “Đúng vậy... Chúng ta là thanh mai trúc mã, quan hệ từng rất tốt. Đều trách ta thuở nhỏ quá tự phụ, cho rằng trời đất rộng lớn, không nên giới hạn ở một người nên bỏ lại chàng mà đi. Cô nói xem, nếu ta quay lại tìm chàng, liệu chàng có còn cần ta chăng?”
“À.” Lưu Linh giật giật khóe miệng, đáp lời vô cùng qua loa.
“Chàng rất tốt với ta, hàng năm chúng ta đều có liên lạc, chàng chưa bao giờ trách ta. Ta nói ta nhớ chàng, nhớ nơi này, chàng đã bảo ta trở về ... Cô nói xem,” Đôi mắt của cô nương lấp lánh, giống như một ngôi sao trên bầu trời, “Ý của chàng, có phải là cũng muốn hòa giải với ta, muốn hai ta nối lại tình xưa không nhỉ?”
“Ai biết được.” Ngữ khí Lưu Linh lại càng hời hợt.
“Chắc chắn là chàng nguyện ý, nhiều năm như vậy, chàng vẫn không chịu thành thân, không phải là đang chờ ta sao?” Cô nương lẩm bẩm, “Ta có thể cảm giác được, chỉ cần ta mở miệng thì chúng ta chắc chắn có thể trở lại như xưa. Ta đã phản tỉnh lại những sai lầm trước đây của bản thân mình, sau này sẽ đối xử tốt với chàng gấp bội, chắc chắn chúng ta sẽ rất hạnh phúc. Cô nghĩ sao?”
“Ha ha.” Đây là đáp án của Lưu Linh.
Chờ đồ ăn của thiếu nữ được đưa lên, rốt cục thì nàng ấy cũng không hàn huyên với Lưu Linh nữa, bắt đầu chuyên tâm ăn uống. Tính cách nàng ấy hoạt bát, biết ăn nói hơn Lưu Linh nhiều. Trong lúc Lưu Linh ăn hai xiên thịt thì thiếu nữ đã rất quen thuộc với bà chủ rồi, khen người ta đến mức mặt mày hớn hở. Lưu Linh không để ý đến bọn họ, chậm rãi ăn đồ ăn của mình. Chờ thiếu nữ ăn xong, nàng vẫn còn tiếp tục nhặt rau một cách tao nhã. Tiểu cô nương quay đầu lại, liếc nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ, trả tiền của mình rồi rời đi.
Lưu Linh tiếp tục im lặng ăn.
Nhưng một lát sau, nàng nghe được tiếng bước chân, vẫn không ngẩng đầu, giọng nói của thiếu nữ ở ngay trên đỉnh đầu cô, “Lưu Linh, cô thật sự là một người kỳ lạ. Ta là Tần Ngưng, ta nghĩ là cô biết ta.”
Lưu Linh ngẩng đầu nhìn nàng ấy, “Ta biết cô là Tần Ngưng.” Khi đối phương ngồi bên cạnh Lưu Linh, lắc lư đôi bông tai Tử La Lan trước mắt nàng thì đã để cho nàng nhận ra thân phận của đối phương.
Lưu Linh dừng một lát, “Cô còn có chuyện gì nữa?”
Tần Ngưng nghiêng đầu nhìn nàng, cảm thấy rất thú vị, cười, “Nếu cô đã sớm đoán ra thân phận của ta thì phải biết người trong miệng ta chính là Thẩm Yến trong lòng cô. Cô không tò mò về mối quan hệ của ta với huynh ấy sao? Ta nói ta sẽ theo đuổi lại huynh ấy, cô không lo lắng sao?” Tần Ngưng xụ mặt, giọng nói lạnh lùng, như có sát khí ngầm hiện lên, “Thế nào, xem thường ta? Cô quá tự tin hay là quá tự ti đây?”
Lưu Linh phớt lờ nàng ấy.
Tần Ngưng nhìn chằm chằm nàng thật lâu, đột nhiên chậm rãi cười thành tiếng, không còn mặt lạnh đầy sát khí như lúc trước, “Không để ý tới ta... Thật không hổ là người Thẩm Yến nhìn trúng. Huynh ấy mềm không ăn cứng cũng không chịu, không ngờ cô cũng vậy.” Lưu Linh không phản ứng lại, nàng ấy chớp chớp mắt với Lưu Linh, ngồi xuống như người quen, khoác vai nàng, cảm khái nói, “Ta đã sớm nói với Thẩm Yến rồi, huynh ấy nên tìm một cô nương có tính tình tương xứng với mình. Thành thật mà nói, vứt bỏ Thẩm Yến, ta cũng rất áy náy, không dám trở về gặp huynh ấy. Khi biết huynh ấy đã có người mình thích, ta mới dám quay lại. Cô thật sự là một cô nương tốt, ta thăm dò cô như vậy, cô cũng kiên định tin tưởng Thẩm Yến, tín nhiệm huynh sẽ không bị đường y đạn pháo của ta lừa gạt, tín nhiệm Thẩm Yến...”
Cuối cùng thì Lưu Linh cũng cười một tiếng.
Nàng ngẩng đầu, lạnh nhạt nói với Tần Ngưng, “Cô nói cái kia sao? Sở dĩ ta tin tưởng Thẩm Yến là vì chàng nói cho ta biết. Chàng đã viết cho ta tờ giấy.” Thấy Tần Ngưng không tin, nàng lấy tờ giấy rồi mở ra, cũng giải thích nguyên nhân hậu quả với Tần Ngưng —— Bởi vì Lưu Linh tự mình làm, nhất định phải giả bộ không trêu đùa Thẩm Yến, Thẩm Yến tương kế tựu kế, vừa lúc gặp phải Tần Ngưng tới nên đi ra ngoài gặp Tần Ngưng. Nhưng chàng lại bảo La Phàm đưa giấy cho Lưu Linh, viết “Đùa nàng chơi”.
Lưu Linh còn cần tự nghi ngờ gì nữa?
Nàng tự mình đến ăn cơm, thật sự không phải mượn sự thèm ăn để lấp đầy khoảng trống trong lòng, chỉ là bởi vì Thẩm Yến rất bận rộn, không có thời gian ở bên nàng mà thôi.
Thật sự là Tần Ngưng hiểu lầm.
Tần Ngưng ngớ người, lại có hơi thất vọng.
Nàng ấy ủ rũ, nhỏ giọng thì thầm, “Còn tưởng rằng có thể giúp huynh ấy một việc...”
Lưu Linh nhếch khóe miệng.
Hôm sau, Tần Ngưng lại đi Bắc Trấn Phủ ty tìm Thẩm Yến. Thẩm đại nhân đang phê chuẩn hồ sơ, tay Tần Ngưng chống cằm, cau mày, làm cho thần thái của mình biến thành thê thảm vô cùng, “Nghe nói mấy năm nay huynh cũng không có thích ai, cũng không có tìm vị hôn thê... Có phải nguyên nhân là vì ta không? Là bởi vì năm đó ta lừa gạt huynh, vứt bỏ huynh, lưu lại bóng ma tâm lý cho huynh sao?”
Thẩm Yến không để ý tới nàng ấy.
Tần Ngưng càng thêm sầu khổ, “Thực xin lỗi, ta không biết ta sẽ mang lại cho huynh đả kích lớn như vậy. Sớm biết thì ta đã thương lượng trước với huynh, để cho huynh chuẩn bị tâm lý... Ta đã đi gặp Lưu Linh, cảm thấy nàng ấy hoàn toàn không giống ta. Cũng đúng, huynh sợ ta nhiều như vậy, chắc chắn không dám cưới người giống như ta nữa, đành phải tìm một người chênh lệch quá xa. Thẩm Yến à, ta xin lỗi huynh, có chuyện gì ta có thể giúp chuynh không? Nếu ta có thể giúp đỡ chút ít thì trong lòng ta sẽ dễ chịu hơn.”
Cuối cùng thì Thẩm Yến rốt cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt thản nhiên, “Xin lỗi, vừa rồi đang phê duyệt công văn quan trọng, không kịp thời trả lời cô, khiến cô nghĩ rằng ta ngầm thừa nhận, khiến cô bất an.”
“......”
Thẩm Yến tiếp tục, “Cô suy nghĩ nhiều rồi, năm đó ta không thích cô, chỉ coi cô là em gái ta thì ta mới có thể tiếp nhận cô được một chút. Cho nên nhiều năm như vậy ta không có người ta thích, không thành thân cũng không có chút xíu quan hệ gì với cô cả, cô không cần tự mình đa tình.”
“...” Khóe miệng Tần Ngưng run rẩy, “Huynh và Lưu Linh, thật không hổ là một đôi...”
Tức chết bản lĩnh của nàng ấy rồi, quả thực là giống nhau như đúc.
Nhưng Tần Ngưng lại nghiêng đầu, “Hừ, ta mặc kệ. Là huynh viết thư bảo ta trở về, huynh phải đối xử tốt với ta một chút, nếu không thì ta...” Nàng ấy không còn lời nào để nói, lại đành phải thấp giọng cầu xin, “Thẩm Yến, không phải huynh muốn cưới Lưu Linh sao? Ta có thể giúp huynh, có ta ở đây, huynh chắc chắn có thể cưới nàng ấy đấy! Nhưng huynh phải đối xử tốt với ta một chút!”
“Vậy thì quên đi.” Thẩm Yến đẩy nàng ấy ra, đi bày thư tịch.
“Đừng vậy mà...” Tần Ngưng đuổi theo phía sau chàng, “Thẩm Yến, Thẩm đại ca thân ái, Yến ca ca, Trường Minh ca ca, huynh nhất định phải giúp ta, chỉ có huynh mới có thể giúp ta...”
Thẩm Yến đứng trước giá sách, quay đầu lại im lặng nhìn nàng ấy.
Tần Ngưng vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, “Huynh bằng lòng giúp ta?”
Thẩm Yến cầm sách gõ gõ vào giá gỗ, lạnh lùng nói, “Ta muốn mở cửa mật đạo để sách, cô có thể tinh ý một chút, xoay người sang chỗ khác được không?”
“...” Tần Ngưng lại một lần nữa mắng chửi trong lòng, Thẩm Yến thật sự quá đáng ghét! Năm đó nàng ấy quyết định vứt bỏ chàng ta thực sự là quá đúng.
Mỗi lần ở chung với Thẩm Yến trong chốc lát, Tần Ngưng càng chán ghét chàng ta thêm một chút. Tần Ngưng là nhân vật ‘ta là tối cao’, nàng ấy hận không thể khiến thế giới quay xung quanh bản thân mình. Khát vọng từ nhỏ đến lớn của nàng ấy là có người thật lòng yêu thương nàng, sủng ái nàng, xếp nàng ở vị trí đầu tiên, vĩnh viễn là số một.
Thẩm Yến vĩnh viễn không làm được điều này.
Chàng ta đối xử tốt với nàng ấy một chút cũng giống như ban ơn.
Cho nên sau khi hôn sự càng ngày càng gần, Tần Ngưng không chút do dự lựa chọn từ hôn với Thẩm Yến. Thẩm Yến đối xử tốt với nàng ấy đến đâu cũng không đạt tới trình độ mà nàng ấy muốn. Đã như vậy, không bằng nàng ấy đi tìm thứ mình thích.
Địa vị của Thẩm Yến trong Cẩm Y Vệ là hết sức quan trọng, sở dĩ Tần Ngưng hồi kinh, một phần lớn nguyên nhân là vì bên nàng ấy xảy ra chút chuyện, cần mượn thế lực triều đình. Cha mẹ nàng ấy sẽ không can thiệp nên nơi nàng có thể dựa vào chính là vị hôn phu ngày xưa - Thẩm Yến. Nhưng hiển nhiên, Thẩm Yến cũng cực kỳ khó nói chuyện.
Làm sao có thể để Thẩm Yến đồng ý giúp nàng ấy đây?
Tần Ngưng quyết định tiền trảm hậu tấu.
Không phải Thẩm Yến muốn cưới Lưu Linh sao?
Theo nàng biết, Thẩm bá phụ Thẩm bá mẫu thích con dâu là Tần Ngưng nàng đây. Nếu như có nàng ở bên cạnh sắm vai một kẻ tồi tệ để so sánh, vậy Thẩm bá phụ Thẩm bá mẫu nhất định sẽ thích Lưu Linh. Chỉ cần bá phụ bá mẫu tiếp nhận Lưu Linh thì hôn sự của Thẩm Yến không thành vấn đề, vậy chắc chắn chàng phải báo đáp mình, giúp mình một việc...
Thế là chẳng hiểu tại sao, Tần Ngưng kéo Lưu Linh, thân thiết xưng hai người là bằng hữu.
“...” Loại phong cách làm theo ý mình này có nên nói không hổ là con gái ruột của trưởng công chúa không nhỉ?
“Giúp ta?” Lưu Linh đặt câu hỏi, “Khi Thẩm phu nhân nói chuyện, cô làm như thế nào để có thể khiến cho sự thích thú của bà ấy giảm mạnh, cảm thấy không giải thích được?”
“Cười lạnh một tiếng.” Tần Ngưng cười đáp.
“Khi Thẩm phu nhân chỉ nói chuyện với cô, gạt ta sang một bên, cô làm sao...”
“Ngáp một cái.”
“...” Như thế, Lưu Linh rất là thán phục Tần Ngưng.
Nhưng không thể không nói, Tần Ngưng thật lòng vì Lưu Linh giải quyết một nỗi phiền toái to lớn.
Khi Lưu Linh tự mình công lược vợ chồng Thẩm thị, dù làm thế nào thì đôi vợ chồng kia cũng không hài lòng. Nhưng khi Tần Ngưng xuất hiện, “con dâu tương lai” nhu thuận ngày xưa trở nên vô lý, tùy hứng làm bậy, trái không đúng phải không ổn, mà Lưu Linh vẫn yên lặng làm nền, rốt cục làm nổi bật chỗ đáng quý của nàng.
Ví dụ, khi Thẩm phu nhân đang nói về một đề tài, Lưu Linh sẽ không thất thần.
Khi thẩm phu nhân khen ngợi, Lưu Linh sẽ không nói “ luôn nói tôi tốt, có nghĩ đến cảm nhận của tôi hay không”
Khi...
Thẩm phu nhân nghĩ mãi mà không ra: Tiểu nha đầu Tần gia khi còn bé bà rất yêu thương, tại sao sau khi lớn lên lại biến thành thế này?
Thỉnh thoảng khi Thẩm Yến về nhà, lúc ăn cơm, Thẩm phu nhân lo lắng nên thảo luận với nhi tử về vấn đề này.
Thẩm Yến trầm tư trong chốc lát, khéo léo đáp, “Nghe nói trưởng công chúa khi còn trẻ cùng là dáng vẻ này.”
“...... Yến nhi, con ám chỉ đầu óc Ngưng Nhi của ta không bình thường sao?” Thẩm phu nhân nhỏ giọng hỏi.
“......” Thẩm Yến giật khóe miệng, quyết định ấm ức Tần Ngưng một chút.
Ngày hôm sau, Tần Ngưng biểu hiện không giống lúc trước, khóc lóc đòi gả cho Thẩm Yến, Thẩm phu nhân rốt cuộc cũng xác định đầu óc cô nương này không bình thường. Nàng vỗ mạnh bàn một cái, “Vẫn là Trường Nhạc quận chúa tốt hơn! Trường Nhạc quận chúa là tốt nhất!”
Trong lòng Thẩm lão gia còn sợ hãi, “Bà nói đúng.” Hiển nhiên, ông cũng bị Tần Ngưng làm phiền đến phát sợ.
Tần Ngưng dương dương dương đắc ý: Mình thông minh quá đi.
Cô đi tìm Thẩm Yến, “Ta thỉnh cầu huynh đối xử tốt với ta một chút...”
“...... Cô thật là cố chấp,” Thẩm Yến than thở, “Muốn ta giúp chuyện gì?”
“Thẩm đại ca, người quả thật là người tốt!” Tần Ngưng cười.
Lúc này, nguyện vọng các bên đã dần dần đạt thành, Tây Vực có khách nước ngoài đến Nghiệp Kinh, khẩn cầu được lấy công chúa, nguyện lấy hôn nhân làm tiền đề để cùng Thượng Quốc đạt được lợi ích tốt nhất cho hai nước.
Xui xẻo chính là Lưu Linh bị Tần Ngưng kéo ra đường một chuyến, ngày hôm sau, ham muốn cầu thân của khách Tây phương càng mãnh liệt hơn. Có một mỹ nhân như thế, làm thế nào cũng phải cầu hôn. Mà mấy chục năm trước, hai nước lại là quan hệ một nửa đối địch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.