Chương 176: Anh hùng sở kiến lược đồng
Miêu Khiêu
22/05/2014
Hoàng công công dựa vào thân phận hoạn quan nội đình, Khâm Sai Phó Sứ, Tần Lâm cầm trát của Tả Đô
Đốc Thái Tử Thái Phó Lưu Thủ Hữu Cẩm Y Vệ ủy thác phá án, dầu gì còn có
thể lên tiếng trước mặt hai vị đại thần Tào Vận. Điền Thất gia kia chỉ
là một Tổng Giáp Tào Bang, cho dù là mua chức Giám Sinh thêm chức hàm
Trung Thư nội các cũng dám nói đi cầu tình. E rằng cho dù là y dập vỡ
đầu chảy máu, người ta cũng sẽ không thèm liếc nhìn y lấy một lần.
Nhưng những thân nhân tào công kia không biết được nội tình, đều cảm tạ mà nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, tạ Điền Thất gia ân trọng như núi, sau đó dìu dắt nhau dần dần tứ tán rời đi.
Trương Tử Huyên cau chặt chân mày, cũng không lộ vẻ gì vui mừng, cúi đầu suy tư chốc lát đột nhiên hỏi:
- Cổ lão bản, mới vừa rồi tình cảnh bên trong tổng đà Tào Bang thế nào?
- Chậc chậc, điêu khắc thư họa, kỳ hoa dị thạch, tranh treo trong thư phòng Điền Thất gia là bút tích thật của Ngô Đạo Tử tiền triều, trị giá hơn ngàn lượng bạc!
Sắc mặt Cổ Phú Quý hâm mộ ghen tỵ, lại không lĩnh hội chân ý của Trương Tử Huyên.
- Chỉ cách một cánh cửa, lập tức phân giàu nghèo…
Tần Lâm lắc đầu thở dài nói:
- Điền Thất gia phú thương cự cổ, gia tài vạn quán, bên trong tổng đà Tào Bang đường hoàng bực nào? Mà những thân nhân tào công này cuộc sống nghèo khổ, trên người tuy có áo bông nhưng cũng đã vá chằng vá đụp, quả thật chênh lệch giàu nghèo quá xa. Đạo trời vốn lấy chỗ dư mà bù chỗ thiếu, triều đình vốn nên thu thuế phú thương cự cổ, giảm bớt gánh nặng cho tiểu dân nghèo khổ.
- Nhưng bây giờ Điền Thất gia chỉ cần bỏ tiền mua chức quan là có thể tùy ý trốn thuế, những tào công nghèo khổ này phải nộp đủ đinh ngân (thuế đầu người) không được thiếu một đại tử nhi (một đại tử nhi bằng hai mươi đồng), quả thật khiến cho người ta không biết nên nói cái gì cho phải.
Trương Tử Huyên cực kỳ thưởng thức nhìn Tần Lâm một chút, đột nhiên hai mắt thoáng hiện ánh sáng:
- Phụ thân cả ngày lo lắng chính là ‘Tư gia giàu có, công sở bần hàn, nước thiếu dân nghèo’, những lời Tần huynh mới vừa nói chẳng phải là anh hùng sở kiến lược đồng (có cùng cái nhìn) sao? (Tư gia ở đây chỉ phú thương cự cổ và hiển quý quan hoạn).
Tần Lâm áy náy gãi đầu một cái, mặt đỏ lên, luôn miệng nói quá khen quá khen.
Cổ Phú Quý ở phía sau nghe vậy suýt chút nữa ngã nhào xuống đất. Má ơi, nữ nhi Trương Cư Chính lại nói Tần Lâm cùng cha nàng ‘Anh hùng sở kiến lược đồng’, đây chính là Nguyên Phụ Thiếu Sư Trương Thái Nhạc. Tương lai rốt cuộc Tần trưởng quan có thể làm được tới vị trí nào, Chỉ Huy Thiêm Sự, Chỉ Huy Đồng Tri, hay là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ?
Nhiều năm sau Cổ Phú Quý ngồi nói chuyện phiếm với con cháu mình, mới mỉm cười nói suy đoán năm xưa sai với thực tế xa tới mức nào.
Ba người Tần Lâm trở về khách sạn, đợi đến chạng vạng tối, thuộc hạ chia ra đi tìm hiểu tin tức đều trở về.
Ngưu Đại Lực làm bộ nói muốn mướn thuyền lên phía Bắc thay thiếu gia, đi tới bến thuyền hỏi thăm thuyền công, phu kéo thuyền tin tức tào vận, từ trong miệng thuyền công không nhận được tin gì hữu dụng. Y lại hỏi có chuyện gì bất thường không, ai ai cũng nói năm nay đặc biệt lạnh, cóng đến lỗ mũi đỏ bừng, nếu không phải nước Đại Vận Hà là lưu động, đã sớm kết băng đông cứng lại.
Lục mập lấy cớ mua xe ngựa, ngựa tốt cho thiếu gia, đến chợ ngựa, tiệm cho thuê xe hỏi thăm tình huống, kết quả thiếu chút nữa bị xem là đồng mưu trộm bạc bắt giữ. Không cần hỏi cũng biết Cẩm Y Vệ Dương Châu đã kín đáo bố trí, Bạch Liên giáo muốn chuyển vận ngân lượng từ đường bộ là không thể nào.
Du Quải Tử đi tới các trà quán tửu lâu thám thính, lấy danh nghĩa thương khách làm ăn tơ lụa hỏi thăm tin tức một dãy Tô Tùng Thường, Hàng Gia Hồ liên quan tới án này. Nghe nói từ Trấn Giang mãi cho đến Hàng Châu, quan phủ các nơi đều vạn phần khẩn trương. Mặc dù là xảy ra chuyện ở Dương Châu Tam Loan, quan phủ trải qua dọc đường trước đó bao gồm Trấn Giang không có bao nhiêu trách nhiệm, nhưng nếu triều đình tức giận phát xuống một đạo thánh chỉ, ai dám nói sẽ không xảy ra tai họa gì?
Khắp trong dân gian bàn tán sôi nổi, thủ đoạn trộm bạc của Bạch Liên giáo được truyền đi hết sức thần kỳ. Ngoài ra còn có lời đồn đãi nói không tìm bạc về được, quan phủ sẽ phải tăng thêm chinh thu thuế phú lần nữa để bổ sung cho đủ số, cho nên lòng người bàng hoàng.
- Há đâu có lý như vậy?!
Trương Tử Huyên khẽ cau mày liễu, trong mắt lóe lên vẻ tức giận:
- Tự mình làm mất bạc còn muốn gia tăng chinh thu thuế phú dân chúng, cho tới bây giờ cũng chưa có tiền lệ! Trần Vương Mô, Lý Quăng, tên nào có gan này, không sợ kích thích dân biến?
Du Quải Tử bị sợ hết hồn, không nghĩ tới Trương Tử Huyên thiên tư quốc sắc như vậy đến lúc nổi giận phát ra khí thế bức người còn hơn Bá Hộ, Thiên Hộ Cẩm Y Vệ mà y đã gặp.
Rất nhanh Trương Tử Huyên ý thức được mình vừa thất thố, áy náy nhìn Du Quải Tử cười cười:
- Nhất định là hạng người rảnh rỗi không có chuyện làm đồn đãi, Trần Vương Mô, Lý Quăng quyết không hành động bất trí như vậy.
Du Quải Tử thấy tướng phủ thiên kim khiêm tốn như vậy, nhất thời cảm động đến nỗi hồ đồ.
Lúc này Hàn Phi Liêm cũng từ bên Hoàng công công, Hoắc Trọng Lâu trở lại, bọn họ cũng không tra được đầu mối gì hữu dụng, nghe nói Bình Giang Bá Trần Vương Mô đã có vẻ không nén được tức giận.
Tần Lâm cũng đem tin tức hôm nay dò la được nói một lượt với mọi người, mọi người cùng nhau tiếp thu.
Lục mập xoa xoa mặt, vừa nghĩ vừa nói:
- Nếu Tào Bang nói khố đinh Trấn Giang phủ tốn thời gian nhiều hơn nơi khác, như vậy có phải là bọn họ động tay chân hay không? Tỷ như đổi đĩnh bạc thành thỏi chì gì đó, đến Tam Loan lại ném ra ngoài theo lỗ bài tiết trong khoang bạc?
Trương Tử Huyên lắc đầu một cái:
- Không, đáy sông đoạn Tam Loan đều dùng thiết trảo móc câu mò không chỉ một lần, nếu như có thỏi chì, đã sớm bị phát hiện.
Bốp! Lục Viễn Chí vỗ hai tay một cái:
- Đó chính là khối băng, băng tan thành nước, rơi xuống sông sẽ không tìm được…
Trương Tử Huyên vẫn tiếp tục bác bỏ:
- Trời giá rét muốn đóng băng, bên trong khoang thuyền lại không thể nổi lửa, làm thế nào cho băng tan ra? Hơn nữa làm như vậy sẽ làm ướt khoang thuyền, sẽ rất dễ dàng bị phát hiện.
Ặc... Tần Lâm sờ sờ cằm, đột nhiên hỏi:
- Ta nhớ ngày hôm qua Hàn Bá Hộ từng nói qua, trên thuyền sáng sớm mỗi ngày đều phải tra xét rương đựng bạc phải không?
Hàn Phi Liêm gật đầu một cái:
- Hôm nay cẩn thận hỏi qua rồi, là do Bả Tổng tiếp nhận canh giữ thay ca chọn một rương bất kỳ mở ra xem thử, sau đó sẽ tra xét tổng số rương đựng bạc.
Lục Viễn Chí lập tức cười xấu hổ, nếu như chọn một rương bất kỳ mở ra xem, như vậy sẽ không thể nào là khối băng hoặc thỏi chì được, trừ phi là các Bả Tổng cùng hợp mưu lấy cắp. Nói như vậy, Bạch Liên giáo dứt khoát cướp đi cả chiếc thuyền cho rồi, cần gì tốn hao tâm tư bí mật sắp xếp thủ đoạn như vậy?
Nhưng những thân nhân tào công kia không biết được nội tình, đều cảm tạ mà nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, tạ Điền Thất gia ân trọng như núi, sau đó dìu dắt nhau dần dần tứ tán rời đi.
Trương Tử Huyên cau chặt chân mày, cũng không lộ vẻ gì vui mừng, cúi đầu suy tư chốc lát đột nhiên hỏi:
- Cổ lão bản, mới vừa rồi tình cảnh bên trong tổng đà Tào Bang thế nào?
- Chậc chậc, điêu khắc thư họa, kỳ hoa dị thạch, tranh treo trong thư phòng Điền Thất gia là bút tích thật của Ngô Đạo Tử tiền triều, trị giá hơn ngàn lượng bạc!
Sắc mặt Cổ Phú Quý hâm mộ ghen tỵ, lại không lĩnh hội chân ý của Trương Tử Huyên.
- Chỉ cách một cánh cửa, lập tức phân giàu nghèo…
Tần Lâm lắc đầu thở dài nói:
- Điền Thất gia phú thương cự cổ, gia tài vạn quán, bên trong tổng đà Tào Bang đường hoàng bực nào? Mà những thân nhân tào công này cuộc sống nghèo khổ, trên người tuy có áo bông nhưng cũng đã vá chằng vá đụp, quả thật chênh lệch giàu nghèo quá xa. Đạo trời vốn lấy chỗ dư mà bù chỗ thiếu, triều đình vốn nên thu thuế phú thương cự cổ, giảm bớt gánh nặng cho tiểu dân nghèo khổ.
- Nhưng bây giờ Điền Thất gia chỉ cần bỏ tiền mua chức quan là có thể tùy ý trốn thuế, những tào công nghèo khổ này phải nộp đủ đinh ngân (thuế đầu người) không được thiếu một đại tử nhi (một đại tử nhi bằng hai mươi đồng), quả thật khiến cho người ta không biết nên nói cái gì cho phải.
Trương Tử Huyên cực kỳ thưởng thức nhìn Tần Lâm một chút, đột nhiên hai mắt thoáng hiện ánh sáng:
- Phụ thân cả ngày lo lắng chính là ‘Tư gia giàu có, công sở bần hàn, nước thiếu dân nghèo’, những lời Tần huynh mới vừa nói chẳng phải là anh hùng sở kiến lược đồng (có cùng cái nhìn) sao? (Tư gia ở đây chỉ phú thương cự cổ và hiển quý quan hoạn).
Tần Lâm áy náy gãi đầu một cái, mặt đỏ lên, luôn miệng nói quá khen quá khen.
Cổ Phú Quý ở phía sau nghe vậy suýt chút nữa ngã nhào xuống đất. Má ơi, nữ nhi Trương Cư Chính lại nói Tần Lâm cùng cha nàng ‘Anh hùng sở kiến lược đồng’, đây chính là Nguyên Phụ Thiếu Sư Trương Thái Nhạc. Tương lai rốt cuộc Tần trưởng quan có thể làm được tới vị trí nào, Chỉ Huy Thiêm Sự, Chỉ Huy Đồng Tri, hay là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ?
Nhiều năm sau Cổ Phú Quý ngồi nói chuyện phiếm với con cháu mình, mới mỉm cười nói suy đoán năm xưa sai với thực tế xa tới mức nào.
Ba người Tần Lâm trở về khách sạn, đợi đến chạng vạng tối, thuộc hạ chia ra đi tìm hiểu tin tức đều trở về.
Ngưu Đại Lực làm bộ nói muốn mướn thuyền lên phía Bắc thay thiếu gia, đi tới bến thuyền hỏi thăm thuyền công, phu kéo thuyền tin tức tào vận, từ trong miệng thuyền công không nhận được tin gì hữu dụng. Y lại hỏi có chuyện gì bất thường không, ai ai cũng nói năm nay đặc biệt lạnh, cóng đến lỗ mũi đỏ bừng, nếu không phải nước Đại Vận Hà là lưu động, đã sớm kết băng đông cứng lại.
Lục mập lấy cớ mua xe ngựa, ngựa tốt cho thiếu gia, đến chợ ngựa, tiệm cho thuê xe hỏi thăm tình huống, kết quả thiếu chút nữa bị xem là đồng mưu trộm bạc bắt giữ. Không cần hỏi cũng biết Cẩm Y Vệ Dương Châu đã kín đáo bố trí, Bạch Liên giáo muốn chuyển vận ngân lượng từ đường bộ là không thể nào.
Du Quải Tử đi tới các trà quán tửu lâu thám thính, lấy danh nghĩa thương khách làm ăn tơ lụa hỏi thăm tin tức một dãy Tô Tùng Thường, Hàng Gia Hồ liên quan tới án này. Nghe nói từ Trấn Giang mãi cho đến Hàng Châu, quan phủ các nơi đều vạn phần khẩn trương. Mặc dù là xảy ra chuyện ở Dương Châu Tam Loan, quan phủ trải qua dọc đường trước đó bao gồm Trấn Giang không có bao nhiêu trách nhiệm, nhưng nếu triều đình tức giận phát xuống một đạo thánh chỉ, ai dám nói sẽ không xảy ra tai họa gì?
Khắp trong dân gian bàn tán sôi nổi, thủ đoạn trộm bạc của Bạch Liên giáo được truyền đi hết sức thần kỳ. Ngoài ra còn có lời đồn đãi nói không tìm bạc về được, quan phủ sẽ phải tăng thêm chinh thu thuế phú lần nữa để bổ sung cho đủ số, cho nên lòng người bàng hoàng.
- Há đâu có lý như vậy?!
Trương Tử Huyên khẽ cau mày liễu, trong mắt lóe lên vẻ tức giận:
- Tự mình làm mất bạc còn muốn gia tăng chinh thu thuế phú dân chúng, cho tới bây giờ cũng chưa có tiền lệ! Trần Vương Mô, Lý Quăng, tên nào có gan này, không sợ kích thích dân biến?
Du Quải Tử bị sợ hết hồn, không nghĩ tới Trương Tử Huyên thiên tư quốc sắc như vậy đến lúc nổi giận phát ra khí thế bức người còn hơn Bá Hộ, Thiên Hộ Cẩm Y Vệ mà y đã gặp.
Rất nhanh Trương Tử Huyên ý thức được mình vừa thất thố, áy náy nhìn Du Quải Tử cười cười:
- Nhất định là hạng người rảnh rỗi không có chuyện làm đồn đãi, Trần Vương Mô, Lý Quăng quyết không hành động bất trí như vậy.
Du Quải Tử thấy tướng phủ thiên kim khiêm tốn như vậy, nhất thời cảm động đến nỗi hồ đồ.
Lúc này Hàn Phi Liêm cũng từ bên Hoàng công công, Hoắc Trọng Lâu trở lại, bọn họ cũng không tra được đầu mối gì hữu dụng, nghe nói Bình Giang Bá Trần Vương Mô đã có vẻ không nén được tức giận.
Tần Lâm cũng đem tin tức hôm nay dò la được nói một lượt với mọi người, mọi người cùng nhau tiếp thu.
Lục mập xoa xoa mặt, vừa nghĩ vừa nói:
- Nếu Tào Bang nói khố đinh Trấn Giang phủ tốn thời gian nhiều hơn nơi khác, như vậy có phải là bọn họ động tay chân hay không? Tỷ như đổi đĩnh bạc thành thỏi chì gì đó, đến Tam Loan lại ném ra ngoài theo lỗ bài tiết trong khoang bạc?
Trương Tử Huyên lắc đầu một cái:
- Không, đáy sông đoạn Tam Loan đều dùng thiết trảo móc câu mò không chỉ một lần, nếu như có thỏi chì, đã sớm bị phát hiện.
Bốp! Lục Viễn Chí vỗ hai tay một cái:
- Đó chính là khối băng, băng tan thành nước, rơi xuống sông sẽ không tìm được…
Trương Tử Huyên vẫn tiếp tục bác bỏ:
- Trời giá rét muốn đóng băng, bên trong khoang thuyền lại không thể nổi lửa, làm thế nào cho băng tan ra? Hơn nữa làm như vậy sẽ làm ướt khoang thuyền, sẽ rất dễ dàng bị phát hiện.
Ặc... Tần Lâm sờ sờ cằm, đột nhiên hỏi:
- Ta nhớ ngày hôm qua Hàn Bá Hộ từng nói qua, trên thuyền sáng sớm mỗi ngày đều phải tra xét rương đựng bạc phải không?
Hàn Phi Liêm gật đầu một cái:
- Hôm nay cẩn thận hỏi qua rồi, là do Bả Tổng tiếp nhận canh giữ thay ca chọn một rương bất kỳ mở ra xem thử, sau đó sẽ tra xét tổng số rương đựng bạc.
Lục Viễn Chí lập tức cười xấu hổ, nếu như chọn một rương bất kỳ mở ra xem, như vậy sẽ không thể nào là khối băng hoặc thỏi chì được, trừ phi là các Bả Tổng cùng hợp mưu lấy cắp. Nói như vậy, Bạch Liên giáo dứt khoát cướp đi cả chiếc thuyền cho rồi, cần gì tốn hao tâm tư bí mật sắp xếp thủ đoạn như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.