Cẩm Y Vệ

Chương 671: Chân tướng

Miêu Khiêu

25/11/2014

Rõ ràng là đám võ sĩ Mông Cổ xuất thân từ các bộ đã lén lút nói chân tướng cho các tộc trưởng của mình biết, âm mưu của phe Hoàng Đài Cát cũng đã bại lộ ra giữa ban ngày ban mặt.

Không chỉ có quý tộc các bộ đã khám phá ra dụng tâm hiểm ác của bọn Hoàng Đài Cát, chuyện ngày hôm nay nói rõ bọn họ đã đứng về phe Tần Lâm mà không thèm giấu giếm làm gì nữa.

- Đại thế đã qua, đại thế đã qua!

Thôi Hiến Sách rối như tơ vò, tuy rằng y tự xưng trăm mưu ngàn kế, lúc này lại không nghĩ ra được chút nào.

Tam Nương Tử, Từ Văn Trường, Uy Linh Pháp Vương dẫn dắt toàn bộ quý tộc các bộ ở lại Quy Hóa thành ra nghênh đón, cùng kêu lên:

- Cung nghênh Khâm Sai Tần tướng quân!

Tần Lâm giục ngựa chạy thẳng vào, cười vang:

- Hiện tại đã tới lúc vạch trần câu đố, các vị hãy xem bản quan làm thế nào phơi bày chân tướng vụ án này!

-----------

Thảo nguyên tờ mờ sáng yên tĩnh lặng lẽ, gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi qua cỏ xanh, mang theo hương thơm bùn đất, doanh địa yên lặng một mảnh, người và súc vật đều đang ngủ say.

- Hải Mạn, Hải Mạn!

Tiếng kêu quen thuộc thình lình vang lên bên tai.

Hải Mạn đang ngủ say đột nhiên thân thể căng thẳng, tháo trâm cài đầu bằng bạc xuống cầm trên tay thật nhanh. Đầu mũi trâm nhọn hoắt lấp lóe hàn quang, mỹ nhân vừa thức giấc giống như một cánh cung được giương căng, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra tên nhọn lấy mạng người.

- Hải Mạn!

Thoát Thoát lại phát ra tiếng kêu từ bên ngoài trướng.

Khi phát hiện điểm này, Hải Mạn lập tức thả lỏng, thanh niên mê luyến nàng này, không, phải nói là đại nam hài, nàng hoàn toàn có nắm chắc bảo y ngoan ngoãn nghe lời.

Nàng nói với giọng vừa ân cần vừa lo lắng:

- Ngươi, sao ngươi lại tới đây? Nơi này rất nguy hiểm, đừng lo cho ta, ngươi chạy trốn trước đi, nếu không bọn họ sẽ giết ngươi!

Bên ngoài yên tĩnh một hồi, khóe miệng Hải Mạn chợt lộ ra nụ cười đắc ý, quả nhiên bên dưới vải nhà bạt đung đưa một trận, Thoát Thoát nhổ hết đinh cố định vải bạt lên, từ phía dưới chui vào.



- Ngươi... Ngươi là kẻ ngốc, vì sao không chịu chạy?

Hải Mạn giụi giụi mắt, sau khoảnh khắc bèn nhào vào trong lòng Thoát Thoát nức nở:

- Vừa rồi ta hết sức lo lắng cho ngươi, nếu như bọn họ bắt ngươi đi, có lẽ ta sẽ không sống nổi. Tối hôm qua ta nằm mơ cũng nhìn thấy những chuyện đáng sợ kia, trong lòng thật sự rối như tơ vò, chỉ muốn dứt khoát chết đi cho xong, lại sợ phụ ân tình đời này kiếp này của ngươi…

- Ta không thể bỏ lại nàng, nàng là vì ta mới... mới...

Thoát Thoát nghẹn ngào, ôm Hải Mạn vào trong ngực giống như thường ngày vậy, Hải Mạn tựa trên đầu vai y, mặc dù khóe mắt còn treo nước mắt, trên mặt lại lộ ra nét vui vẻ vì gian kế được như ý.

Nàng cũng không chú ý tới cơ mặt Thoát Thoát giật giật vài cái.

- Ta dẫn nàng đi!

Thoát Thoát chém đinh chặt sắt nói.

Thân thể Hải Mạn cứng đờ, mắt to vô tội nhìn Thoát Thoát:

- Đi… đi đâu chứ, chúng ta còn có chỗ có thể đi sao?

- Đi đến đất Hán, ta biết nói chút tiếng Hán, A Lực Ca đã thay ta chuẩn bị kỹ càng, chúng ta có thể giả mạo thân phận người Hán trốn tới Bản Thăng thành. Sau đó cầm Lộ Dẫn tới một địa phương không ai biết, sẽ không có ai nghi ngờ chúng ta.

Thoát Thoát nói xong, thật sự đắm chìm trong mơ ước:

- Ở đây ta dành dụm được chút tiền tiêu vặt mẫu thân cho, cũng có hơn ba mươi lượng bạc, chúng ta mua một căn nhà. Chúng ta có tay có chân chuyện gì cũng có thể làm được, nhất định có thể có cuộc sống rất khá!

Nghe thấy kế hoạch của Thoát Thoát, Hải Mạn cười cười vô cùng miễn cưỡng, ánh mắt đảo tròn liên hồi, lòng đầy tâm sự. Bất quá khi ánh mắt Thoát Thoát chuyển tới mặt nàng, lập tức đổi lại thần sắc dứt khoát quyết tuyệt:

- Được, ta đi với ngươi!

Trong khoảnh khắc này, thần sắc Thoát Thoát có một chút biến hóa khó có thể phát giác, tim của y cũng dao động, bắt đầu hoài nghi mình làm như vậy không biết rốt cục có đúng hay không, thậm chí thầm mắng mình không nên nghe người ta nói như vậy đã nghi ngờ lòng trung thành của Hải Mạn.

- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi mau!

Hải Mạn thấy Thoát Thoát chần chờ, cho là hắn thay đổi chủ ý, ngược lại thúc giục.

Thoát Thoát cắn răng, theo chỗ vải bạt vén lên chui ra ngoài, Hải Mạn cũng theo sát chui qua.



Quả thật A Lực Ca đã chuẩn bị kỹ càng, bên ngoài ngay cả một tên trông chừng cũng không có, ngược lại có một thớt Tảo Hồng mã. Hải Mạn biết nó, chiều nào Thoát Thoát cũng cỡi nó chạy lên một canh giờ, đi tới chỗ ở của mục đồng gặp mặt nàng. Chỉ có thể ở bên nhau trong khoảng thời gian rất ngắn, Thoát Thoát lại phải tốn trên một canh giờ chạy về Quy Hóa thành, có lúc bọn họ cũng cỡi con ngựa này.

Nhưng bây giờ trước khi Hải Mạn lên ngựa có chút do dự, đi lần này có nghĩa sau này nàng không còn là đóa hoa trên thảo nguyên, sẽ không có cơ hội làm Cáp Truân, hưởng thụ vinh hoa phú quý, sẽ biến thành một tên nông phụ bình thường nơi đất Hán Trung Nguyên.

Đúng vậy, Thoát Thoát rất yêu nàng, nhưng vì một gốc cây mà bỏ qua cả cánh rừng, có đáng không?

- Hải Mạn, nàng làm sao vậy?

Thoát Thoát trên lưng ngựa có vẻ không hiểu, khom lưng đưa ra hai tay với nàng.

- Không có... Không có gì...

Rốt cục Hải Mạn để cho Thoát Thoát nắm lấy tay mình, thuận thế lôi kéo mình lên lưng ngựa, từ phía sau ôm lấy lưng Thoát Thoát.

Vào thời điểm này, thậm chí Thoát Thoát thất vọng cực độ về phán đoán của mình, nữ tử này tốt biết chừng nào, vì sao mình lại nghi ngờ lòng trung thành của nàng? Trời ơi Thoát Thoát, đầu óc ngươi mê muội rồi sao, không… lát nữa thà rằng hy sinh bản thân mình cũng phải bảo vệ nàng…

Y cũng không biết, Hải Mạn sau lưng đang hết nhìn Đông tới nhìn Tây, thần sắc hết sức lo lắng.

Tảo Hồng mã nhẹ nhàng chạy đi, vó ngựa giậm trên mặt đất lặng yên không một tiếng động, chở hai người thần không biết quỷ không hay chạy ra ngoài doanh.

Đang lúc Hải Mạn cơ hồ tuyệt vọng, mượn ánh sáng tờ mờ rốt cục nàng nhìn thấy Khoát Nhĩ Chích tướng quân dưới trướng Hoàng Đài Cát dẫn theo một Bách Nhân đội võ sĩ Mông Cổ, từ mặt Đông uốn lượn quanh co đi tới.

Quả nhiên Hoàng Đài Cát Đại nhân sớm có chuẩn bị! Hải Mạn mừng rỡ vạn phần.

Thanh âm của Thoát Thoát có hơi run rẩy:

- Nàng hãy ngồi cho vững, chớ nên cựa quậy…

- Được!

Hải Mạn đáp lời, trong ánh mắt chợt lóe hung quang, bất thình lình dùng sức ôm lấy Thoát Thoát đẩy mạnh một cái về bên trái.

Thoát Thoát không kịp đề phòng, bị nàng xô ngã lăn xuống ngựa. Mà Hải Mạn nhẹ nhàng phi thân xuống, tung chân chạy nhanh về phía Khoát Nhĩ Chích, cao giọng kêu lên:

- Khoát Nhĩ Chích tướng quân! Thoát Thoát bắt ép ta chạy trốn theo y, mau mau giết y!

Trong lúc kêu lên như vậy, sắc mặt Hải Mạn không khỏi lộ vẻ đắc ý. Quá nửa là Đài Cát Đại nhân đang lo chuyện này kéo dài quá lâu mà chưa kết thúc, hiện tại chính là cơ hội tốt vô cùng, giải quyết dứt khoát một lần. Lấy cớ bắt cóc con tin giết chết Thoát Thoát, vậy địa vị Đại Thành Đài Cát cũng chỉ có thể do Ác Nhĩ Kỳ Đặc thừa kế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cẩm Y Vệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook