Chương 381: Đánh chết người?
Miêu Khiêu
13/08/2014
Hoàng Gia Thiện mang theo người ở đi tới mặt Tây Đại Minh môn, nha môn Cẩm Y Vệ nằm trong Giang Mễ hạng, nói rõ nguồn cơn.
Quân sĩ bản vệ phạm pháp phải do Nam Trấn Phủ Ty quản hạt, Hiệu Úy đi vào thông báo, chỉ chốc lát sau liền đi ra, nói đại chưởng Nam Nha Tần Chỉ Huy cho mời.
Hoàng Gia Thiện vốn là chuẩn bị vạn loại đạo lý muôn vàn thuyết từ, nhưng sau khi nhìn thấy Tần Lâm y ngây người tại chỗ, sau đó hậm hực xoay người rời đi, trong miệng còn lẩm bẩm:
- Lấn hiếp người quá đáng, sớm biết Xưởng Vệ ưng cẩu hoành hành, cũng không thể lường gạt ta. Bản quan xuất thân Tam Giáp, dầu gì cũng là mệnh quan triều đình chính lục phẩm, không ngờ rằng bị đám vũ phu này ức hiếp…
Tần Lâm ngược lại bị y làm cho đầu óc mơ hồ, bèn đưa mắt ra hiệu. Ngưu Đại Lực sải bước đuổi theo chộp lấy cổ áo Hoàng Gia Thiện:
- Huyện thái gia, nếu muốn gặp trưởng quan nhà ta, vì sao không nói câu nào lại bỏ đi như vậy?
Hoàng Gia Thiện đi gấp, khí lực Ngưu Đại Lực lại lớn, một tiếng soạt vang lên, cổ áo tròn màu hoa quỳ bị kéo rách, lộ ra nửa bên cổ.
- Há có lý này, Hoàng mỗ chưa từng phạm quốc pháp, các ngươi lại dám tự tiện bắt bớ mệnh quan triều đình ư?
Hoàng Gia Thiện gấp đến độ nổi trận lôi đình, nói văng nước bọt, thế nhưng bị Ngưu Đại Lực nắm chặt, giãy giụa không ra.
Ngưu Đại Lực đóng vai cớm xấu, Lục Viễn Chí lại đóng vai cớm tốt, dùng lời lẽ ngon ngọt khuyên giải:
- Hoàng Huyện Lệnh, trưởng quan nhà ta hết sức coi trọng đạo lý, ngay cả Từ Thánh Lý nương nương cũng khen hắn là vị thiếu niên anh hùng, ngươi có chuyện gì, chỉ cần có đạo lý, trưởng quan nhà ta nhất định chủ trì công đạo.
Hoàng Gia Thiện nghe tên mập nói Lý nương nương khen Tần Lâm là thiếu niên anh hùng, liền sững sờ một chút, xoay người lại tỏ vẻ nghi ngờ nhìn nhìn Tần Lâm, do dự nghi hoặc hỏi:
- Vị… vị tiểu ca này thật sự là Tần Lâm Tần trưởng quan chưởng Nam Trấn Phủ Ty Cẩm Y Vệ, xét âm đoán dương, mắt thần như điện đó sao? Không gạt ta chứ?
Tên mập cùng Ngưu Đại Lực nhất thời hiểu nguyên nhân Hoàng Huyện Lệnh xoay người rời đi, hai người không nhịn được cúi đầu cười hăng hắc.
Trẻ tuổi không phải lỗi của ta... Tần Lâm bất đắc dĩ sờ sờ cằm, chỉ chỉ Hồng Chỉ Huy bên cạnh:
- Nếu như bản quan có một bộ râu như Hồng lão ca vậy, hẳn là Hoàng Huyện Lệnh cũng sẽ không nhận lầm.
Hồng Chỉ Huy kinh hoảng liên tiếp chắp tay:
- Có chí không đợi tuổi cao, bất tài sống trăm tuổi cũng là uổng phí. Tuy rằng Tần trưởng quan tuổi tác còn trẻ, nhưng kiến thức bản lĩnh đều hơn hạ quan vô số lần.
Hoàng Gia Thiện kiên quyết thi hành triều chính mới, khác với quan văn cổ hủ khác, từng xem qua binh pháp thao lược, Hình Danh các vụ án, cũng rất có hứng thú nghe người ta kể sự tích về Tần Lâm. Chẳng qua là biết không nhiều lắm, biết được hắn nhiều lần phá đại án, ra biển chiêu an, thay triều Đại Minh lập được công lao hãn mã, từ đó cho rằng hắn nhất định là quan viên trung niên tinh minh cường tráng, lại không nghĩ rằng trẻ tuổi như vậy.
Biết là mình vừa gây ra chuyện hiểu lầm, Hoàng Gia Thiện vô cùng lúng túng, chắp tay thi lễ nói:
- Có mắt không biết Thái Sơn, là sai lầm của hạ quan, Tần trưởng quan thứ tội.
Thấy Hoàng Huyện Lệnh này tính tình sảng khoái, nói năng rất có khí chất lỗi lạc, Tần Lâm không ngại khoát khoát tay, đùa một chút:
- Không sao, không trách Hoàng phụ mẫu nhận lầm, muốn trách cũng là trách bề ngoài bản quan không đủ lão thành.
Tân chủ ngồi xuống, Hoàng Gia Thiện là người nóng tính, cũng không hàn huyên nhiều đã nói:
- Quý nha môn có vị Đại Hán tướng quân đánh chết người ở địa phận quản hạt của hạ quan, hạ quan là thủ mục một phương, không thể không làm chủ cho dân chúng. Tên cẩm y quan giáo này phạm pháp hẳn phải do Nam Nha quý vệ xử trí, hiện tại phạm nhân đang bị nhốt trong tệ nha môn, kính xin Tần trưởng quan xử trí công bình.
Chức quyền Cẩm Y Vệ là ‘Chưởng trực giá thị vệ, tuần tra tập bộ’, trong đó hạng mục sau là hết sức quan trọng, bao gồm các loại công việc tra cứu gian đảng ác nghịch, thăm dò quân tình địch quốc, gián điệp cùng phản gián điệp, cũng là nghiệp vụ chủ yếu của nha môn Cẩm Y Vệ.
Nhưng hạng mục trước cũng không vứt bỏ, phụ trách thi hành chính là một ngàn năm trăm tên Đại Hán tướng quân thuộc Cẩm Y Vệ.
Đại Hán tướng quân là danh hiệu vệ sĩ điện đình triều Minh, cũng không phải là tướng quân chân chính gì cả, chủ yếu là ‘dùng người có thân hình cao lớn làm vệ sĩ điện đình, để cho thêm phần hoành tráng’. Nói trắng ra là bài trí, làm cảnh cho triều hội của Hoàng đế, cũng giống như diễn viên quần chúng, đạo cụ võ đài, địa vị thực tế không bằng cả Hiệu Úy bình thường.
Hiệu Úy còn có quyền ra đường điều tra bắt bớ, Đại Hán tướng quân cũng chỉ có thể làm dáng trong triều, đơn thuần là làm cảnh.
Lần này tên Đại Hán tướng quân đánh chết người gọi là Trần Minh Hào, vì chuyện tranh ruộng đất đánh một vị tiên sinh sổ sách mấy quyền đến chết, bị bộ khoái bắt được trói đến huyện nha Uyển Bình, Cho nên Hoàng Gia Thiện đến Nam Nha muốn Tần Lâm xử án công bằng, có thể có câu trả lời hợp lý cho dân chúng.
Nghe xong nguồn cơn, Tần Lâm nghĩ ngợi, nhíu mày một cái.
Hồng Chỉ Huy cho là Tần Lâm không biết tiền lệ bèn ghé vào tai hắn thấp giọng nói:
- Loại chuyện như vậy thông thường là do quan phủ địa phương xảy ra vụ án điều tra, án quyển trình lên Nam Nha chúng ta. Sau khi trưởng quan xem qua sẽ chuyển sang Kinh Lịch ty, xóa bỏ quân tịch phạm nhân, mặc cho quan phủ địa phương phát lạc là được.
Đám thuộc quan khác gật đầu liên tục, mắt thấy sắp sửa sang năm mới, ai lại muốn sinh chuyện rườm rà vào thời điểm này. Đại Hán tướng quân kia đánh chết người, vậy phải gánh chịu tội lỗi hạ ngục.
Tần Lâm lại lắc đầu một cái, hỏi:
- Hoàng Huyện Lệnh, họ Trần kia là Đại Hán tướng quân, nhất định vóc người là khôi ngô hữu lực, ngươi xem y so với vị Ngưu huynh đệ này của ta thế nào?
Hoàng Gia Thiện nhìn Ngưu Đại Lực một chút, lắc đầu nói:
- Không cao như vậy, không cường tráng như vậy, nhưng cũng coi là một hán tử bề ngoài cao lớn.
Tần Lâm gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn:
- Theo ta được biết, Đại Hán tướng quân cũng không có quyền lực gì, trong kinh sư này đầm rồng hang hổ, vì sao Đại Hán tướng quân nho nhỏ lại dám dánh chết người dưới chân thiên tử như vậy? Đã là một tên Đại Hán tướng quân, vì sao sau khi giết người không chạy trốn, vì sao bị bộ khoái quý nha môn bắt lại dễ dàng như vậy? Hoàng Huyện Lệnh, bộ khoái quý nha có báo thương tổn hay không?
Hoàng Gia Thiện ngẩn người, được Tần Lâm nhắc nhở y lập tức nhớ ra, những bộ khoái trong nha môn kia là loại người vô cùng giảo hoạt, chỉ cần hơi trầy da một chút đã lập tức khua chiêng gióng trống, xin tiền uống thuốc, đủ các loại tiền. Lần này lùng bắt một hán tử cường tráng như vậy, không ngờ rằng không có bộ khoái nào báo thương, quả thật khác thường.
Tần Lâm cười lên:
- Bản quan không biết vụ án cũng không xen vào, nhưng nếu đã rơi vào tay bản quan, vậy phải tra ra cho rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn.
Quân sĩ bản vệ phạm pháp phải do Nam Trấn Phủ Ty quản hạt, Hiệu Úy đi vào thông báo, chỉ chốc lát sau liền đi ra, nói đại chưởng Nam Nha Tần Chỉ Huy cho mời.
Hoàng Gia Thiện vốn là chuẩn bị vạn loại đạo lý muôn vàn thuyết từ, nhưng sau khi nhìn thấy Tần Lâm y ngây người tại chỗ, sau đó hậm hực xoay người rời đi, trong miệng còn lẩm bẩm:
- Lấn hiếp người quá đáng, sớm biết Xưởng Vệ ưng cẩu hoành hành, cũng không thể lường gạt ta. Bản quan xuất thân Tam Giáp, dầu gì cũng là mệnh quan triều đình chính lục phẩm, không ngờ rằng bị đám vũ phu này ức hiếp…
Tần Lâm ngược lại bị y làm cho đầu óc mơ hồ, bèn đưa mắt ra hiệu. Ngưu Đại Lực sải bước đuổi theo chộp lấy cổ áo Hoàng Gia Thiện:
- Huyện thái gia, nếu muốn gặp trưởng quan nhà ta, vì sao không nói câu nào lại bỏ đi như vậy?
Hoàng Gia Thiện đi gấp, khí lực Ngưu Đại Lực lại lớn, một tiếng soạt vang lên, cổ áo tròn màu hoa quỳ bị kéo rách, lộ ra nửa bên cổ.
- Há có lý này, Hoàng mỗ chưa từng phạm quốc pháp, các ngươi lại dám tự tiện bắt bớ mệnh quan triều đình ư?
Hoàng Gia Thiện gấp đến độ nổi trận lôi đình, nói văng nước bọt, thế nhưng bị Ngưu Đại Lực nắm chặt, giãy giụa không ra.
Ngưu Đại Lực đóng vai cớm xấu, Lục Viễn Chí lại đóng vai cớm tốt, dùng lời lẽ ngon ngọt khuyên giải:
- Hoàng Huyện Lệnh, trưởng quan nhà ta hết sức coi trọng đạo lý, ngay cả Từ Thánh Lý nương nương cũng khen hắn là vị thiếu niên anh hùng, ngươi có chuyện gì, chỉ cần có đạo lý, trưởng quan nhà ta nhất định chủ trì công đạo.
Hoàng Gia Thiện nghe tên mập nói Lý nương nương khen Tần Lâm là thiếu niên anh hùng, liền sững sờ một chút, xoay người lại tỏ vẻ nghi ngờ nhìn nhìn Tần Lâm, do dự nghi hoặc hỏi:
- Vị… vị tiểu ca này thật sự là Tần Lâm Tần trưởng quan chưởng Nam Trấn Phủ Ty Cẩm Y Vệ, xét âm đoán dương, mắt thần như điện đó sao? Không gạt ta chứ?
Tên mập cùng Ngưu Đại Lực nhất thời hiểu nguyên nhân Hoàng Huyện Lệnh xoay người rời đi, hai người không nhịn được cúi đầu cười hăng hắc.
Trẻ tuổi không phải lỗi của ta... Tần Lâm bất đắc dĩ sờ sờ cằm, chỉ chỉ Hồng Chỉ Huy bên cạnh:
- Nếu như bản quan có một bộ râu như Hồng lão ca vậy, hẳn là Hoàng Huyện Lệnh cũng sẽ không nhận lầm.
Hồng Chỉ Huy kinh hoảng liên tiếp chắp tay:
- Có chí không đợi tuổi cao, bất tài sống trăm tuổi cũng là uổng phí. Tuy rằng Tần trưởng quan tuổi tác còn trẻ, nhưng kiến thức bản lĩnh đều hơn hạ quan vô số lần.
Hoàng Gia Thiện kiên quyết thi hành triều chính mới, khác với quan văn cổ hủ khác, từng xem qua binh pháp thao lược, Hình Danh các vụ án, cũng rất có hứng thú nghe người ta kể sự tích về Tần Lâm. Chẳng qua là biết không nhiều lắm, biết được hắn nhiều lần phá đại án, ra biển chiêu an, thay triều Đại Minh lập được công lao hãn mã, từ đó cho rằng hắn nhất định là quan viên trung niên tinh minh cường tráng, lại không nghĩ rằng trẻ tuổi như vậy.
Biết là mình vừa gây ra chuyện hiểu lầm, Hoàng Gia Thiện vô cùng lúng túng, chắp tay thi lễ nói:
- Có mắt không biết Thái Sơn, là sai lầm của hạ quan, Tần trưởng quan thứ tội.
Thấy Hoàng Huyện Lệnh này tính tình sảng khoái, nói năng rất có khí chất lỗi lạc, Tần Lâm không ngại khoát khoát tay, đùa một chút:
- Không sao, không trách Hoàng phụ mẫu nhận lầm, muốn trách cũng là trách bề ngoài bản quan không đủ lão thành.
Tân chủ ngồi xuống, Hoàng Gia Thiện là người nóng tính, cũng không hàn huyên nhiều đã nói:
- Quý nha môn có vị Đại Hán tướng quân đánh chết người ở địa phận quản hạt của hạ quan, hạ quan là thủ mục một phương, không thể không làm chủ cho dân chúng. Tên cẩm y quan giáo này phạm pháp hẳn phải do Nam Nha quý vệ xử trí, hiện tại phạm nhân đang bị nhốt trong tệ nha môn, kính xin Tần trưởng quan xử trí công bình.
Chức quyền Cẩm Y Vệ là ‘Chưởng trực giá thị vệ, tuần tra tập bộ’, trong đó hạng mục sau là hết sức quan trọng, bao gồm các loại công việc tra cứu gian đảng ác nghịch, thăm dò quân tình địch quốc, gián điệp cùng phản gián điệp, cũng là nghiệp vụ chủ yếu của nha môn Cẩm Y Vệ.
Nhưng hạng mục trước cũng không vứt bỏ, phụ trách thi hành chính là một ngàn năm trăm tên Đại Hán tướng quân thuộc Cẩm Y Vệ.
Đại Hán tướng quân là danh hiệu vệ sĩ điện đình triều Minh, cũng không phải là tướng quân chân chính gì cả, chủ yếu là ‘dùng người có thân hình cao lớn làm vệ sĩ điện đình, để cho thêm phần hoành tráng’. Nói trắng ra là bài trí, làm cảnh cho triều hội của Hoàng đế, cũng giống như diễn viên quần chúng, đạo cụ võ đài, địa vị thực tế không bằng cả Hiệu Úy bình thường.
Hiệu Úy còn có quyền ra đường điều tra bắt bớ, Đại Hán tướng quân cũng chỉ có thể làm dáng trong triều, đơn thuần là làm cảnh.
Lần này tên Đại Hán tướng quân đánh chết người gọi là Trần Minh Hào, vì chuyện tranh ruộng đất đánh một vị tiên sinh sổ sách mấy quyền đến chết, bị bộ khoái bắt được trói đến huyện nha Uyển Bình, Cho nên Hoàng Gia Thiện đến Nam Nha muốn Tần Lâm xử án công bằng, có thể có câu trả lời hợp lý cho dân chúng.
Nghe xong nguồn cơn, Tần Lâm nghĩ ngợi, nhíu mày một cái.
Hồng Chỉ Huy cho là Tần Lâm không biết tiền lệ bèn ghé vào tai hắn thấp giọng nói:
- Loại chuyện như vậy thông thường là do quan phủ địa phương xảy ra vụ án điều tra, án quyển trình lên Nam Nha chúng ta. Sau khi trưởng quan xem qua sẽ chuyển sang Kinh Lịch ty, xóa bỏ quân tịch phạm nhân, mặc cho quan phủ địa phương phát lạc là được.
Đám thuộc quan khác gật đầu liên tục, mắt thấy sắp sửa sang năm mới, ai lại muốn sinh chuyện rườm rà vào thời điểm này. Đại Hán tướng quân kia đánh chết người, vậy phải gánh chịu tội lỗi hạ ngục.
Tần Lâm lại lắc đầu một cái, hỏi:
- Hoàng Huyện Lệnh, họ Trần kia là Đại Hán tướng quân, nhất định vóc người là khôi ngô hữu lực, ngươi xem y so với vị Ngưu huynh đệ này của ta thế nào?
Hoàng Gia Thiện nhìn Ngưu Đại Lực một chút, lắc đầu nói:
- Không cao như vậy, không cường tráng như vậy, nhưng cũng coi là một hán tử bề ngoài cao lớn.
Tần Lâm gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn:
- Theo ta được biết, Đại Hán tướng quân cũng không có quyền lực gì, trong kinh sư này đầm rồng hang hổ, vì sao Đại Hán tướng quân nho nhỏ lại dám dánh chết người dưới chân thiên tử như vậy? Đã là một tên Đại Hán tướng quân, vì sao sau khi giết người không chạy trốn, vì sao bị bộ khoái quý nha môn bắt lại dễ dàng như vậy? Hoàng Huyện Lệnh, bộ khoái quý nha có báo thương tổn hay không?
Hoàng Gia Thiện ngẩn người, được Tần Lâm nhắc nhở y lập tức nhớ ra, những bộ khoái trong nha môn kia là loại người vô cùng giảo hoạt, chỉ cần hơi trầy da một chút đã lập tức khua chiêng gióng trống, xin tiền uống thuốc, đủ các loại tiền. Lần này lùng bắt một hán tử cường tráng như vậy, không ngờ rằng không có bộ khoái nào báo thương, quả thật khác thường.
Tần Lâm cười lên:
- Bản quan không biết vụ án cũng không xen vào, nhưng nếu đã rơi vào tay bản quan, vậy phải tra ra cho rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.