Chương 1034: Dấu vết ma sát
Miêu Khiêu
15/07/2015
Thật ra thì Lục Viễn Chí cũng không có gì nắm chắc về thời gian tử vong, y ngồi chồm hổm dưới đất, ngước mặt mập lên:
- Tần ca, đệ nhớ trước hết huynh đã sờ cổ của Cao Minh Khiêm, lật mặt lão lại, phải chăng là lúc sờ cảm thấy hơi lạnh?
Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Lâm, bất kể hắn nói thế nào đều cố gắng ra sức phản bác. Dù sao thi thể bày ở đây đã một thời gian, rốt cục lạnh hay không tất nhiên bên nào cũng cho rằng mình có lý.
Không ngờ rằng Tần Lâm chỉ khẽ ừm một tiếng, ánh mắt lạnh lùng như điện quét qua trên mặt hai tên Nhiêu, Tô, chợt tươi cười, híp mắt nói:
- Chẳng lẽ Nhiêu lão tiên sinh và Tô tiên sinh rất lo lắng Cao Minh Khiêm sau khi chết mới bị ném xuống ư? Thật ra thì rốt cục lão đã chết hay còn sống khi rơi xuống, bản đốc cũng không có gì nắm chắc.
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán liếc mắt nhìn nhau, không biết Tần Lâm muốn giở trò gì.
Thật sự là Tần Lâm không thể phán đoán chính xác thời gian tử vong, lúc hắn chạm tới người chết cảm giác da hơi lạnh, cũng chỉ lạnh hơn tình huống bình thường một chút mà thôi, không thể sử dụng làm chứng cứ.
Thông thường căn cứ vào phán định thời gian tử vong, sau khi nạn nhân chết một canh giờ thi cương bắt đầu xuất hiện, thi ban được hình thành sau sáu canh giờ, mức độ tiêu hóa của nội dung trong dạ dày cũng chỉ có thể xác định theo đơn vị giờ, không có ý nghĩa thực tế trong vụ án.
Tần Lâm lấy kinh nghiệm bình thường phán đoán, cho dù là Cao Minh Khiêm đã chết trước khi rơi tháp, thời gian tử vong cũng trong vòng hơn kém mười phút, khó có thể đưa ra phán định chính xác hơn trong điều kiện hiện tại.
Về phần biện pháp thông qua phản ứng thi thể để xác định vết thương khi còn sống hay sau khi chết, nếu như là lưỡi dao sắc bén chém, tra xét da thịt miệng vết thương có lật cuốn mép không, máu có chảy ra nhiều hay không là được.
Nhưng đây là chấn thương do rơi từ trên cao xuống, người chết rơi xuống từ độ cao hơn bốn mươi thước, mặc dù thân thể nhìn như còn nguyên vẹn nhưng thật ra tất cả nội tạng đều bị giập nát, không cần giải phẫu cũng biết gan mật vỡ hết, trong bụng đã xuất huyết. Đồng thời xương đầu vỡ nát như vậy, tổ chức não bên trong cũng nát. Trong tình huống như vậy dù có kiểm tra cũng khó lòng phán đoán là nhảy tháp khi còn sống, hay vừa mới chết không lâu bị ném xuống.
Phán đoán của Tần Lâm nghiêng về khả năng sau khi chết bị ném xuống, bởi vì giọt máu tươi trên phi diêm Phật tháp kia. Nhưng hắn cũng không tuyên bố phát hiện của mình, dù sao đến bây giờ vụ án còn có không ít nghi điểm khó mà giải thích, trước khi suy nghĩ rõ ràng, hắn không chuẩn bị để lộ lá bài tẩy của mình quá sớm.
Lục Viễn Chí thấy thật lâu Tần Lâm không nói một câu, đôi mắt nhỏ lưu chuyển không ngừng, muốn nói lại thôi.
- Có lời mau nói, có rắm mau đánh!
Tần Lâm tức giận trợn mắt nhìn y một cái, mới vừa rồi kiểm nghiệm thi thể dưới mắt mọi người, có phát hiện gì tốt nhất còn là công khai ra, tránh cho bị người khác lấy cớ.
Lục mập cười khan hai tiếng, nhặt lên một sợi kim đái (thắt lưng vàng) từ trong đống y phục của người chết, hai tay đưa cho Tần Lâm xem:
- Tần ca, huynh xem thử sợi yêu đái này.
Đời Minh quan viên đeo yêu đái, nhất phẩm ngọc đái, nhị phẩm tê giác, tam tứ phẩm kim đái, ngũ phẩm trở xuống ngưu giác, Cao Minh Khiêm đảm nhiệm tứ phẩm Tri Phủ Vĩnh Xương, nên đeo kim yêu đái.
Mặt ngoài phía lưng của sợi yêu đái này có dấu vết ma sát trầy xước không ít.
Tần Lâm nhận lấy đai lưng từ trong tay Lục Viễn Chí, nghĩ ngợi nói:
- Chỗ này bị mài mòn không ít, rất khả nghi…
- Có lẽ là lúc rơi xuống đã va vào phi diêm Phật tháp.
Tô Tán tự cho mình thông minh giải thích.
Tần Lâm quay đầu lại liếc y một cái, đột nhiên cười gian hắc hắc:
- Tô Tuần Án chính mắt nhìn thấy sao?
- Làm sao bản quan có thể chính mắt nhìn thấy? Tần Đốc Soái đừng đùa giỡn loạn như vậy!
Tô Tán hơi biến sắc mặt, vung mạnh tay áo.
Tần Lâm nhìn Tô Tán một chút với vẻ châm chọc, sau đó giũ giũ sợi yêu đái, lại chỉ chỉ thi thể:
- Nếu như đụng vào địa phương nào, dấu vết ma sát trên kim đái phải là đi qua chỉ theo một phương hướng. Lão Ngưu, đem đèn lồng tới gần một chút, cho Tô Tuần Án nhìn được rõ ràng.
Ngưu Đại Lực đáp ứng một tiếng, đem đèn lồng tới gần. Dưới ánh đèn sáng ngời chiếu rọi mọi người đều thấy rõ ràng, dấu vết ma sát trên kim đái cũng không phải là theo một phương hướng, mà là mài qua mài lại.
Lục Viễn Chí lại lục tìm trong đống y phục của thi thể, lấy ra chiếc áo màu vàng chỉ vào phần lưng áo:
- Ngay cả y phục cũng có dấu vết bị mài mòn, bất quá ít hơn kim đái nhiều, chậc chậc, đây chính là y phục mới…
Đời Minh dùng tơ lụa dệt thành quan phục, màu sắc tươi đẹp, mặc lên người rất có khí độ, nhưng tính chịu mài mòn rất kém.
Cũng may các quan viên không phải là làm công việc tay chân, không cần khuân vác gì.
Tô Tán ngậm miệng không nói, Tần Lâm cũng không bỏ qua:
- Mới vừa rồi Tô Tuần Án nói những dấu vết ma sát này là lúc người chết ngã xuống va vào thân tháp hình thành, có lẽ có chút đạo lý. Ừm, có lẽ là do va chạm nhiều lần, thoạt nhìn mới có thể giống như ma sát qua lại… Như vậy hẳn là vị trí tương ứng trên thi thể cũng phải có vết bầm do va chạm hình thành, chúng ta hãy xem thử…
Lục mập và Tần Lâm phối hợp ăn ý, Tần Lâm chỉ khẽ lắc mông y cũng biết tên này sắp đánh loại rắm nào, lập tức cười hì hì lật thi thể lên.
Cao Minh Khiêm là cúi người úp xuống đất, lúc Lục Viễn Chí kiểm tra thi thể đã lật lại cho tiện, vào lúc này lại lật úp lần nữa. Chỉ thấy vị trí ngang lưng vẫn bình thường, không hề có vết bầm gì cả.
- Ủa, không có vết bầm…
Lục Viễn Chí nhìn Tần Lâm, giả như nghi hoặc không hiểu.
Tần Lâm cũng trợn to hai mắt lộ vẻ kinh ngạc:
- Y phục có vết trầy xước, thi thể không tổn thương, chẳng lẽ lão đã chết trước khi bị ném xuống hay sao?
Hai tên này một xướng một họa thật là tâm đắc.
Cho dù là Tô Tán xảo trá, lúc này cũng gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai, ấp a ấp úng không biết nên nói gì cho phải.
Nhiêu Nhân Khản trợn mắt nhìn y một cái, quay sang Tần Lâm cười ha hả:
- Nào có chuyện này, Tô Tuần Án không hiểu Hình Danh, thuận miệng suy đoán mà thôi. Lão phu nhìn kim đái này thấy có vẻ đúng là ma sát qua lại ở địa phương nào đó…
Nếu như nhận định sau khi chết bị ném xuống, vậy nhất định là bị giết. Như vậy so ra thừa nhận là dấu vết ma sát sẽ còn có đường cứu chữa.
Tần Lâm sờ sờ cằm:
- Ừm, rốt cuộc Nhiêu lão tiên sinh làm quan nhiều năm, gặp chuyện lão thành, hẳn là kiến giải như vậy không sai.
Đây không phải là rõ ràng tát vào mặt của Tô Tán sao… Chúng huynh đệ sai dịch cười đến thiếu chút nữa trẹo quai hàm.
Gương mặt ngựa của Tô Tán kéo dài hơn nữa, nếu là ở vào hơn bốn trăm năm sau, sợ rằng ngay cả Lý Vịnh cũng phải cam bái hạ phong.
Nụ cười Nhiêu Nhân Khản còn khó coi hơn khóc, cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ không cho là Tần Lâm đang khen ngợi.
Tần Lâm ngồi xổm xuống, từ từ lật xem y phục cùng đai lưng, vừa giống như lẩm bẩm một mình, vừa như cố ý nói cho người nào nghe:
- Đai lưng bị mài mòn nặng, y phục mài mòn ít hơn, bởi vì đai lưng nhô ra. Vị trí hư hại ở sau thắt lưng, chuyện này thật là kỳ quái… Dưới tình huống thế nào mới có thể làm cho vị trí ngang lưng bị mài mỏn, nếu mài mòn cũng phải là những chỗ nhô ra như đầu gối, cùi chỏ, bả vai… mới phải…
- Tần ca, hẳn là như vầy...
Lục Viễn Chí đưa tay kéo lấy một tên huynh đệ sai dịch, người nọ cũng phối hợp với y biểu diễn, Lục Viễn Chí lại vẫy vẫy tay với Ngưu Đại Lực, lão Ngưu bèn đi tới.
Tên mập đè sai dịch vào người Ngưu Đại Lực, sai dịch kia liền hoa tay múa chân giãy giụa, cọ xát tới lui vào người Ngưu Đại Lực.
Tất cả mọi người nhìn thấy đều hiểu, hẳn là có ai đó bắt Cao Minh Khiêm đè vào vách tường, lúc này mới tạo ra những dấu vết ma sát kia.
- Quả thật như vậy, thậm chí có thể tìm được mảnh vụn gạch đá bên trong kim đái.
Tần Lâm dùng kính phóng đại, có phát hiện mới trên kim đái.
Nhưng hắn cũng không đồng ý giả thiết của Lục Viễn Chí:
- Mông đệ tương đối nhiều thịt, nếu như bị đè vào tường chắc chắn chỉ có vị trí mông tròn là mài mòn nặng nhất. Hiện tại kim đái ở vị trí ngang eo lại mòn nhiều nhất, ta thấy các ngươi phải đổi tư thế...
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực gãi đầu, xương sống người hình chữ S, đời sau nếu như nói người nào có vóc người đẹp, cũng khen là vóc người hình chữ S, eo ếch cũng không phải là vị trí nhô ra. Cho nên nếu bị người đè vào tường, bất kể thế nào eo lưng cũng không phải là chỗ bị ma sát nhiều nhất.
Tần Lâm cười lắc đầu một cái, chỉ điểm bọn họ một câu:
- Nói tỷ dụ như, bệ cửa sổ.
Lục Viễn Chí chợt hiểu ra, Ngưu Đại Lực cúi người hai tay chống đầu gối, dùng sống lưng mình giả làm bệ cửa sổ. Lục mập bèn đè tên huynh đệ sai dịch kia trên lưng y, lúc sai dịch kia giãy dụa, vị trí ngang lưng vừa đúng mài tới mài lui trên ‘bệ cửa sổ’ kia.
Tới đây mọi người đồng loạt hít sâu một hơi khí lạnh, từ vị trí thắt lưng và y phục bị mòn, Tần Lâm đã diễn lại tình cảnh trước đó. Dường như trước mắt mọi người nhìn thấy Cao Minh Khiêm bị hung thủ đè vào bệ cửa sổ hết sức giãy giụa cố gắng thoát thân, cuối cùng lại giống như thiêu thân rơi vào mạng nhện, thủy chung không cách nào tránh thoát. Hung thủ tàn nhẫn cười gằn, trong ánh mắt của Cao Minh Khiêm tràn đầy tuyệt vọng...
Cũng không biết là khí hậu Vân Quý cao nguyên ban đêm lạnh giá hay là cái lạnh trong lòng, một trận gió đêm thổi tới, ai nấy đều có cảm giác lạnh lẽo.
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán nhìn nhau hoảng sợ, vốn bọn họ thừa nhận dấu vết ma sát sau lưng chính là vì tránh khỏi Tần Lâm cho ra kết luận ‘Sau khi chết mới bị ném xuống tháp’. Không ngờ rằng hắn lần theo manh mối phân tích từng chút, tới bây giờ cũng chỉ cách kết luận bị giết có một bước.
Bọn họ dần dần cảm giác được, có lẽ mình đi nhầm một nước cờ…
Tần Lâm đi thong thả qua lại, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Có câu nói ba năm thanh Tri Phủ, mười vạn tuyết hoa ngân, Cao Minh Khiêm đã làm Tri Phủ không chỉ ba năm, đúng lý ra sẽ không nghèo đến nỗi kim đái y phục bị hư mòn mà không đổi mới, như vậy chính là trước khi lão chết mới bị mài mòn. Nếu không có chuyện gì lão cũng sẽ không cọ vào tường gãi ngứa, chẳng lẽ lão là heo rừng sao?! Ừm, như vậy xem ra là bị người nào đè sát vào bệ cửa sổ, lão giãy dụa mới bị mài mòn.
Phân tích vụ án đến chỗ này, kết luận bị giết đã hết sức rõ ràng.
Tần Lâm gãi đầu, ngẩng đầu nhìn Thường Lạc tự tháp trong màn đêm:
- Rốt cục hung thủ làm thế nào mà được…
- Liên Tiệp, chính là Liên Tiệp!
Rốt cục Lục Viễn Chí sử xuất tuyệt chiêu vỗ đùi, chỉ tên người làm bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch lớn tiếng kêu la:
- Tần ca, không cần nói nữa, chỉ có tên này ở tầng mười hai mới có thể leo lên tầng mười ba mà không kinh động ba người còn lại, sát hại chủ nhân của mình Cao Minh Khiêm!
Liên Tiệp sợ xanh cả mặt, vừa lui về phía sau vừa xua loạn hai tay:
- Không phải là tiểu nhân, không phải là tiểu nhân, quan gia oan uổng! Tiểu nhân ngủ thật, không nghe động tĩnh gì cả…
- Có thật như vậy không?
Tần Lâm đưa ánh mắt thăm dò nhìn về phía Ngưu Đại Lực, mới vừa rồi là y phụ trách tra hỏi bốn tên nghi phạm và tăng chúng Thường Lạc tự.
Ngưu Đại Lực nhìn Lục Viễn Chí lắc đầu một cái vô cùng thương hại, chúc mừng ngươi, trả lời sai rồi.
Bốn bản lời khai được đưa tới tay Tần Lâm.
Bản thứ nhất là khẩu cung của Liên Tiệp, y khai buổi chiều vào đầu giờ Dậu, chủ nhân Cao Minh Khiêm đột nhiên nói muốn lên Thường Lạc tự tháp ngắm cảnh. Sau khi thông báo, chùa bèn phái tới hai tên hòa thượng làm bạn Cao Tri Phủ lên tháp, y và Cao Thăng cũng theo sát phía sau hầu hạ. Kết quả lên đến tầng bảy, Cao Thăng nói đầu có hơi choáng váng cho nên không đi lên nữa, chỉ có y phụng bồi Cao Minh Khiêm mãi cho đến tầng chót.
Lúc này Liên Tiệp cũng cảm thấy buồn ngủ, Cao Minh Khiêm nói muốn một mình yên tĩnh một chút. Liên Tiệp dứt khoát xuống tầng mười hai ngủ gà ngủ gật, vừa không quấy rầy chủ nhân, vừa có thể sau khi nghe chủ nhân gọi lập tức đi lên.
Kết quả y đã ngủ quên, cho đến khi nghe dưới tháp có tiếng vang y mới thức giấc, kinh hoảng thò đầu ra ngoài nhìn, loáng thoáng có thể thấy được tướng mạo người ngã xuống đất rất giống lão gia của mình. Y sợ hãi kinh hồn khiếp vía, vội vàng chạy lên tầng mười ba tra xét, phát hiện quả thật lão gia không có ở đây, lại thò đầu ra cửa sổ nhìn một lần nữa, lúc này mới kinh hoảng thất thố chạy xuống dưới tháp, kết quả gặp sai dịch Đông Xưởng xông lên ở tầng mười.
Bản khẩu cung thứ hai, ba là của hai hòa thượng Huệ Bình Huệ An, bởi vì hai hòa thượng này thủy chung ở chung với nhau, nội dung hai bản khẩu cung cũng cơ bản nhất trí.
Hai hòa thượng và Liên Tiệp đi theo Cao Minh Khiêm leo lên tầng cuối, còn phụng bồi Cao Tri Phủ nói chuyện một hồi. Đến khi sắc trời chạng vạng, hai người bọn họ có trách nhiệm đốt đèn các tầng Thường Lạc tự tháp, bèn bắt đầu từ tầng mười ba cao nhất đốt xuống dưới từng tầng một.
Bọn họ đi tới tầng dưới nhìn thấy Liên Tiệp đi xuống trước đã ngủ thiếp đi, cũng không có đánh thức y, sau khi đốt đèn đuốc bèn đi tiếp xuống dưới. Đến tầng bảy lại gặp Cao Thăng, y xoa đầu nói cảm thấy choáng váng, ba người hàn huyên mấy câu, hai hòa thượng tiếp tục công việc của họ.
Huệ Bình và Huệ An đốt đèn Phật tháp từ cao xuống thấp từng tầng một, khiến cho dần dần từng tầng Thường Lạc tự có ánh đèn từ cửa sổ chiếu ra. Dưới màn đêm phảng phất ánh Phật quang từ chân trời giáng xuống nhân gian, chính là cảnh tượng chói lọi huy hoàng mà lúc bọn Tần Lâm chạy tới nhìn thấy.
- Tần ca, đệ nhớ trước hết huynh đã sờ cổ của Cao Minh Khiêm, lật mặt lão lại, phải chăng là lúc sờ cảm thấy hơi lạnh?
Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Lâm, bất kể hắn nói thế nào đều cố gắng ra sức phản bác. Dù sao thi thể bày ở đây đã một thời gian, rốt cục lạnh hay không tất nhiên bên nào cũng cho rằng mình có lý.
Không ngờ rằng Tần Lâm chỉ khẽ ừm một tiếng, ánh mắt lạnh lùng như điện quét qua trên mặt hai tên Nhiêu, Tô, chợt tươi cười, híp mắt nói:
- Chẳng lẽ Nhiêu lão tiên sinh và Tô tiên sinh rất lo lắng Cao Minh Khiêm sau khi chết mới bị ném xuống ư? Thật ra thì rốt cục lão đã chết hay còn sống khi rơi xuống, bản đốc cũng không có gì nắm chắc.
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán liếc mắt nhìn nhau, không biết Tần Lâm muốn giở trò gì.
Thật sự là Tần Lâm không thể phán đoán chính xác thời gian tử vong, lúc hắn chạm tới người chết cảm giác da hơi lạnh, cũng chỉ lạnh hơn tình huống bình thường một chút mà thôi, không thể sử dụng làm chứng cứ.
Thông thường căn cứ vào phán định thời gian tử vong, sau khi nạn nhân chết một canh giờ thi cương bắt đầu xuất hiện, thi ban được hình thành sau sáu canh giờ, mức độ tiêu hóa của nội dung trong dạ dày cũng chỉ có thể xác định theo đơn vị giờ, không có ý nghĩa thực tế trong vụ án.
Tần Lâm lấy kinh nghiệm bình thường phán đoán, cho dù là Cao Minh Khiêm đã chết trước khi rơi tháp, thời gian tử vong cũng trong vòng hơn kém mười phút, khó có thể đưa ra phán định chính xác hơn trong điều kiện hiện tại.
Về phần biện pháp thông qua phản ứng thi thể để xác định vết thương khi còn sống hay sau khi chết, nếu như là lưỡi dao sắc bén chém, tra xét da thịt miệng vết thương có lật cuốn mép không, máu có chảy ra nhiều hay không là được.
Nhưng đây là chấn thương do rơi từ trên cao xuống, người chết rơi xuống từ độ cao hơn bốn mươi thước, mặc dù thân thể nhìn như còn nguyên vẹn nhưng thật ra tất cả nội tạng đều bị giập nát, không cần giải phẫu cũng biết gan mật vỡ hết, trong bụng đã xuất huyết. Đồng thời xương đầu vỡ nát như vậy, tổ chức não bên trong cũng nát. Trong tình huống như vậy dù có kiểm tra cũng khó lòng phán đoán là nhảy tháp khi còn sống, hay vừa mới chết không lâu bị ném xuống.
Phán đoán của Tần Lâm nghiêng về khả năng sau khi chết bị ném xuống, bởi vì giọt máu tươi trên phi diêm Phật tháp kia. Nhưng hắn cũng không tuyên bố phát hiện của mình, dù sao đến bây giờ vụ án còn có không ít nghi điểm khó mà giải thích, trước khi suy nghĩ rõ ràng, hắn không chuẩn bị để lộ lá bài tẩy của mình quá sớm.
Lục Viễn Chí thấy thật lâu Tần Lâm không nói một câu, đôi mắt nhỏ lưu chuyển không ngừng, muốn nói lại thôi.
- Có lời mau nói, có rắm mau đánh!
Tần Lâm tức giận trợn mắt nhìn y một cái, mới vừa rồi kiểm nghiệm thi thể dưới mắt mọi người, có phát hiện gì tốt nhất còn là công khai ra, tránh cho bị người khác lấy cớ.
Lục mập cười khan hai tiếng, nhặt lên một sợi kim đái (thắt lưng vàng) từ trong đống y phục của người chết, hai tay đưa cho Tần Lâm xem:
- Tần ca, huynh xem thử sợi yêu đái này.
Đời Minh quan viên đeo yêu đái, nhất phẩm ngọc đái, nhị phẩm tê giác, tam tứ phẩm kim đái, ngũ phẩm trở xuống ngưu giác, Cao Minh Khiêm đảm nhiệm tứ phẩm Tri Phủ Vĩnh Xương, nên đeo kim yêu đái.
Mặt ngoài phía lưng của sợi yêu đái này có dấu vết ma sát trầy xước không ít.
Tần Lâm nhận lấy đai lưng từ trong tay Lục Viễn Chí, nghĩ ngợi nói:
- Chỗ này bị mài mòn không ít, rất khả nghi…
- Có lẽ là lúc rơi xuống đã va vào phi diêm Phật tháp.
Tô Tán tự cho mình thông minh giải thích.
Tần Lâm quay đầu lại liếc y một cái, đột nhiên cười gian hắc hắc:
- Tô Tuần Án chính mắt nhìn thấy sao?
- Làm sao bản quan có thể chính mắt nhìn thấy? Tần Đốc Soái đừng đùa giỡn loạn như vậy!
Tô Tán hơi biến sắc mặt, vung mạnh tay áo.
Tần Lâm nhìn Tô Tán một chút với vẻ châm chọc, sau đó giũ giũ sợi yêu đái, lại chỉ chỉ thi thể:
- Nếu như đụng vào địa phương nào, dấu vết ma sát trên kim đái phải là đi qua chỉ theo một phương hướng. Lão Ngưu, đem đèn lồng tới gần một chút, cho Tô Tuần Án nhìn được rõ ràng.
Ngưu Đại Lực đáp ứng một tiếng, đem đèn lồng tới gần. Dưới ánh đèn sáng ngời chiếu rọi mọi người đều thấy rõ ràng, dấu vết ma sát trên kim đái cũng không phải là theo một phương hướng, mà là mài qua mài lại.
Lục Viễn Chí lại lục tìm trong đống y phục của thi thể, lấy ra chiếc áo màu vàng chỉ vào phần lưng áo:
- Ngay cả y phục cũng có dấu vết bị mài mòn, bất quá ít hơn kim đái nhiều, chậc chậc, đây chính là y phục mới…
Đời Minh dùng tơ lụa dệt thành quan phục, màu sắc tươi đẹp, mặc lên người rất có khí độ, nhưng tính chịu mài mòn rất kém.
Cũng may các quan viên không phải là làm công việc tay chân, không cần khuân vác gì.
Tô Tán ngậm miệng không nói, Tần Lâm cũng không bỏ qua:
- Mới vừa rồi Tô Tuần Án nói những dấu vết ma sát này là lúc người chết ngã xuống va vào thân tháp hình thành, có lẽ có chút đạo lý. Ừm, có lẽ là do va chạm nhiều lần, thoạt nhìn mới có thể giống như ma sát qua lại… Như vậy hẳn là vị trí tương ứng trên thi thể cũng phải có vết bầm do va chạm hình thành, chúng ta hãy xem thử…
Lục mập và Tần Lâm phối hợp ăn ý, Tần Lâm chỉ khẽ lắc mông y cũng biết tên này sắp đánh loại rắm nào, lập tức cười hì hì lật thi thể lên.
Cao Minh Khiêm là cúi người úp xuống đất, lúc Lục Viễn Chí kiểm tra thi thể đã lật lại cho tiện, vào lúc này lại lật úp lần nữa. Chỉ thấy vị trí ngang lưng vẫn bình thường, không hề có vết bầm gì cả.
- Ủa, không có vết bầm…
Lục Viễn Chí nhìn Tần Lâm, giả như nghi hoặc không hiểu.
Tần Lâm cũng trợn to hai mắt lộ vẻ kinh ngạc:
- Y phục có vết trầy xước, thi thể không tổn thương, chẳng lẽ lão đã chết trước khi bị ném xuống hay sao?
Hai tên này một xướng một họa thật là tâm đắc.
Cho dù là Tô Tán xảo trá, lúc này cũng gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai, ấp a ấp úng không biết nên nói gì cho phải.
Nhiêu Nhân Khản trợn mắt nhìn y một cái, quay sang Tần Lâm cười ha hả:
- Nào có chuyện này, Tô Tuần Án không hiểu Hình Danh, thuận miệng suy đoán mà thôi. Lão phu nhìn kim đái này thấy có vẻ đúng là ma sát qua lại ở địa phương nào đó…
Nếu như nhận định sau khi chết bị ném xuống, vậy nhất định là bị giết. Như vậy so ra thừa nhận là dấu vết ma sát sẽ còn có đường cứu chữa.
Tần Lâm sờ sờ cằm:
- Ừm, rốt cuộc Nhiêu lão tiên sinh làm quan nhiều năm, gặp chuyện lão thành, hẳn là kiến giải như vậy không sai.
Đây không phải là rõ ràng tát vào mặt của Tô Tán sao… Chúng huynh đệ sai dịch cười đến thiếu chút nữa trẹo quai hàm.
Gương mặt ngựa của Tô Tán kéo dài hơn nữa, nếu là ở vào hơn bốn trăm năm sau, sợ rằng ngay cả Lý Vịnh cũng phải cam bái hạ phong.
Nụ cười Nhiêu Nhân Khản còn khó coi hơn khóc, cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ không cho là Tần Lâm đang khen ngợi.
Tần Lâm ngồi xổm xuống, từ từ lật xem y phục cùng đai lưng, vừa giống như lẩm bẩm một mình, vừa như cố ý nói cho người nào nghe:
- Đai lưng bị mài mòn nặng, y phục mài mòn ít hơn, bởi vì đai lưng nhô ra. Vị trí hư hại ở sau thắt lưng, chuyện này thật là kỳ quái… Dưới tình huống thế nào mới có thể làm cho vị trí ngang lưng bị mài mỏn, nếu mài mòn cũng phải là những chỗ nhô ra như đầu gối, cùi chỏ, bả vai… mới phải…
- Tần ca, hẳn là như vầy...
Lục Viễn Chí đưa tay kéo lấy một tên huynh đệ sai dịch, người nọ cũng phối hợp với y biểu diễn, Lục Viễn Chí lại vẫy vẫy tay với Ngưu Đại Lực, lão Ngưu bèn đi tới.
Tên mập đè sai dịch vào người Ngưu Đại Lực, sai dịch kia liền hoa tay múa chân giãy giụa, cọ xát tới lui vào người Ngưu Đại Lực.
Tất cả mọi người nhìn thấy đều hiểu, hẳn là có ai đó bắt Cao Minh Khiêm đè vào vách tường, lúc này mới tạo ra những dấu vết ma sát kia.
- Quả thật như vậy, thậm chí có thể tìm được mảnh vụn gạch đá bên trong kim đái.
Tần Lâm dùng kính phóng đại, có phát hiện mới trên kim đái.
Nhưng hắn cũng không đồng ý giả thiết của Lục Viễn Chí:
- Mông đệ tương đối nhiều thịt, nếu như bị đè vào tường chắc chắn chỉ có vị trí mông tròn là mài mòn nặng nhất. Hiện tại kim đái ở vị trí ngang eo lại mòn nhiều nhất, ta thấy các ngươi phải đổi tư thế...
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực gãi đầu, xương sống người hình chữ S, đời sau nếu như nói người nào có vóc người đẹp, cũng khen là vóc người hình chữ S, eo ếch cũng không phải là vị trí nhô ra. Cho nên nếu bị người đè vào tường, bất kể thế nào eo lưng cũng không phải là chỗ bị ma sát nhiều nhất.
Tần Lâm cười lắc đầu một cái, chỉ điểm bọn họ một câu:
- Nói tỷ dụ như, bệ cửa sổ.
Lục Viễn Chí chợt hiểu ra, Ngưu Đại Lực cúi người hai tay chống đầu gối, dùng sống lưng mình giả làm bệ cửa sổ. Lục mập bèn đè tên huynh đệ sai dịch kia trên lưng y, lúc sai dịch kia giãy dụa, vị trí ngang lưng vừa đúng mài tới mài lui trên ‘bệ cửa sổ’ kia.
Tới đây mọi người đồng loạt hít sâu một hơi khí lạnh, từ vị trí thắt lưng và y phục bị mòn, Tần Lâm đã diễn lại tình cảnh trước đó. Dường như trước mắt mọi người nhìn thấy Cao Minh Khiêm bị hung thủ đè vào bệ cửa sổ hết sức giãy giụa cố gắng thoát thân, cuối cùng lại giống như thiêu thân rơi vào mạng nhện, thủy chung không cách nào tránh thoát. Hung thủ tàn nhẫn cười gằn, trong ánh mắt của Cao Minh Khiêm tràn đầy tuyệt vọng...
Cũng không biết là khí hậu Vân Quý cao nguyên ban đêm lạnh giá hay là cái lạnh trong lòng, một trận gió đêm thổi tới, ai nấy đều có cảm giác lạnh lẽo.
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán nhìn nhau hoảng sợ, vốn bọn họ thừa nhận dấu vết ma sát sau lưng chính là vì tránh khỏi Tần Lâm cho ra kết luận ‘Sau khi chết mới bị ném xuống tháp’. Không ngờ rằng hắn lần theo manh mối phân tích từng chút, tới bây giờ cũng chỉ cách kết luận bị giết có một bước.
Bọn họ dần dần cảm giác được, có lẽ mình đi nhầm một nước cờ…
Tần Lâm đi thong thả qua lại, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Có câu nói ba năm thanh Tri Phủ, mười vạn tuyết hoa ngân, Cao Minh Khiêm đã làm Tri Phủ không chỉ ba năm, đúng lý ra sẽ không nghèo đến nỗi kim đái y phục bị hư mòn mà không đổi mới, như vậy chính là trước khi lão chết mới bị mài mòn. Nếu không có chuyện gì lão cũng sẽ không cọ vào tường gãi ngứa, chẳng lẽ lão là heo rừng sao?! Ừm, như vậy xem ra là bị người nào đè sát vào bệ cửa sổ, lão giãy dụa mới bị mài mòn.
Phân tích vụ án đến chỗ này, kết luận bị giết đã hết sức rõ ràng.
Tần Lâm gãi đầu, ngẩng đầu nhìn Thường Lạc tự tháp trong màn đêm:
- Rốt cục hung thủ làm thế nào mà được…
- Liên Tiệp, chính là Liên Tiệp!
Rốt cục Lục Viễn Chí sử xuất tuyệt chiêu vỗ đùi, chỉ tên người làm bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch lớn tiếng kêu la:
- Tần ca, không cần nói nữa, chỉ có tên này ở tầng mười hai mới có thể leo lên tầng mười ba mà không kinh động ba người còn lại, sát hại chủ nhân của mình Cao Minh Khiêm!
Liên Tiệp sợ xanh cả mặt, vừa lui về phía sau vừa xua loạn hai tay:
- Không phải là tiểu nhân, không phải là tiểu nhân, quan gia oan uổng! Tiểu nhân ngủ thật, không nghe động tĩnh gì cả…
- Có thật như vậy không?
Tần Lâm đưa ánh mắt thăm dò nhìn về phía Ngưu Đại Lực, mới vừa rồi là y phụ trách tra hỏi bốn tên nghi phạm và tăng chúng Thường Lạc tự.
Ngưu Đại Lực nhìn Lục Viễn Chí lắc đầu một cái vô cùng thương hại, chúc mừng ngươi, trả lời sai rồi.
Bốn bản lời khai được đưa tới tay Tần Lâm.
Bản thứ nhất là khẩu cung của Liên Tiệp, y khai buổi chiều vào đầu giờ Dậu, chủ nhân Cao Minh Khiêm đột nhiên nói muốn lên Thường Lạc tự tháp ngắm cảnh. Sau khi thông báo, chùa bèn phái tới hai tên hòa thượng làm bạn Cao Tri Phủ lên tháp, y và Cao Thăng cũng theo sát phía sau hầu hạ. Kết quả lên đến tầng bảy, Cao Thăng nói đầu có hơi choáng váng cho nên không đi lên nữa, chỉ có y phụng bồi Cao Minh Khiêm mãi cho đến tầng chót.
Lúc này Liên Tiệp cũng cảm thấy buồn ngủ, Cao Minh Khiêm nói muốn một mình yên tĩnh một chút. Liên Tiệp dứt khoát xuống tầng mười hai ngủ gà ngủ gật, vừa không quấy rầy chủ nhân, vừa có thể sau khi nghe chủ nhân gọi lập tức đi lên.
Kết quả y đã ngủ quên, cho đến khi nghe dưới tháp có tiếng vang y mới thức giấc, kinh hoảng thò đầu ra ngoài nhìn, loáng thoáng có thể thấy được tướng mạo người ngã xuống đất rất giống lão gia của mình. Y sợ hãi kinh hồn khiếp vía, vội vàng chạy lên tầng mười ba tra xét, phát hiện quả thật lão gia không có ở đây, lại thò đầu ra cửa sổ nhìn một lần nữa, lúc này mới kinh hoảng thất thố chạy xuống dưới tháp, kết quả gặp sai dịch Đông Xưởng xông lên ở tầng mười.
Bản khẩu cung thứ hai, ba là của hai hòa thượng Huệ Bình Huệ An, bởi vì hai hòa thượng này thủy chung ở chung với nhau, nội dung hai bản khẩu cung cũng cơ bản nhất trí.
Hai hòa thượng và Liên Tiệp đi theo Cao Minh Khiêm leo lên tầng cuối, còn phụng bồi Cao Tri Phủ nói chuyện một hồi. Đến khi sắc trời chạng vạng, hai người bọn họ có trách nhiệm đốt đèn các tầng Thường Lạc tự tháp, bèn bắt đầu từ tầng mười ba cao nhất đốt xuống dưới từng tầng một.
Bọn họ đi tới tầng dưới nhìn thấy Liên Tiệp đi xuống trước đã ngủ thiếp đi, cũng không có đánh thức y, sau khi đốt đèn đuốc bèn đi tiếp xuống dưới. Đến tầng bảy lại gặp Cao Thăng, y xoa đầu nói cảm thấy choáng váng, ba người hàn huyên mấy câu, hai hòa thượng tiếp tục công việc của họ.
Huệ Bình và Huệ An đốt đèn Phật tháp từ cao xuống thấp từng tầng một, khiến cho dần dần từng tầng Thường Lạc tự có ánh đèn từ cửa sổ chiếu ra. Dưới màn đêm phảng phất ánh Phật quang từ chân trời giáng xuống nhân gian, chính là cảnh tượng chói lọi huy hoàng mà lúc bọn Tần Lâm chạy tới nhìn thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.