Chương 721: Để ta lo hết
Miêu Khiêu
23/12/2014
Huống chi sau khi xuất giá Trưởng Công chúa vẫn ở trong cung, bất cứ lúc nào cũng có thể hưởng thụ niềm vui mẫu tử nhân luân.
Lời nói này nói có lý có tình, bất quá trọng điểm vẫn nằm ở bốn chữ Hoàng tử hoàng tôn, Lý Thái hậu vừa nghe lập tức nhớ tới cháu trai trong bụng Vương Cung Nhân, bèn không nói nhiều với con gái nữa, lập tức truyền chỉ:
- Được rồi được rồi, Nghiêu Anh không nên gây chuyện nữa. Hạ chỉ phong con ta làm Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa, theo như quy chế ban cho thực ấp, thưởng bạc, lập tức chuẩn bị đám cưới!
Chu Nghiêu Anh thất hồn lạc phách rời đi Từ Ninh cung, chỉ cảm thấy hai chân giống như đang đi trên bông, nhẹ bổng không có lực.
Phần lớn cung nữ còn tưởng rằng Công chúa là khẩn trương trước đám cưới, duy chỉ có ánh mắt Dung ma ma đảo qua đảo lại mấy vòng, cười hì hì tiến tới, hạ thấp thanh âm gằn từng tiếng một:
- Trưởng Công chúa, nàng gây chuyện như vậy sẽ làm nghịch ý Thái hậu, đắc tội Phò mã gia, tội tình gì phải làm như vậy? Tương lai phu thê các ngươi còn phải sống với nhau cả đời, sinh con trai, sinh cháu trai, đến già đầu bạc... Lão thân cảm thấy vạn nhất nếu như bị kẻ kia nghe được phong thanh gì đó… hắc hắc!
Chu Nghiêu Anh nghe vậy không rét mà run, nghĩ đến chuyện phải sống cả đời với tên Lương Bang Đoan kia đã cảm thấy lòng nguội lạnh như tro tàn. Trong lời Dung ma ma còn ngầm mang ý uy hiếp, khiến cho nàng hận không thể chết đi ngay tức khắc.
Hắc, hắc, hắc! Dung ma ma cười khan ba tiếng, tự cho là đã nắm chắc được Trưởng Công chúa, hết sức đắc ý.
- Dung ma ma phải không, gia thúc mời bà qua đó một chuyến.
Thiếu Giám Đô Tri Giám Trương Tiểu Dương công công dẫn theo một đám tiểu thái giám đi tới.
Mặc dù Dung ma ma dựa vào gốc đại thụ Phùng Bảo, nhưng cũng không dám đắc tội với Bỉnh Bút thái giám Ty Lễ Giám kiêm chưởng ấn Ngự Dụng Giám Trương Thành, vội vàng đáp ứng rời đi. Trước khi đi bà còn lấy mắt ra hiệu cho hai cung nữ tâm phúc, bảo các nàng trông chừng Trưởng Công chúa.
Trương Tiểu Dương khom lưng nói:
- Trưởng Công chúa, nô tài có chuyện muốn bẩm báo, có thể cho lui tả hữu hay chăng?
Đám cung nữ ngơ ngác nhìn nhau, lập tức biết điều rời đi xa, Dung ma ma còn không dám đắc tội với Trương Tiểu công công, huống chi là các nàng.
Trong lòng Chu Nghiêu Anh còn đang kinh ngạc, chỉ thấy trong đám tiểu thái giám kia có một người đang nhìn mình le lưỡi một cái, dáng vẻ bại hoại vô cùng quen thuộc, chính là người mà nàng ngày nhớ đêm mong.
- Tỷ... Tỷ tỷ... Tỷ phu!
Chu Nghiêu Anh vừa bất ngờ vừa vui mừng, mới vừa lớn tiếng gọi đã vội vàng che miệng lại, chột dạ nhìn quanh bốn phía.
Cũng may Trưởng Công chúa lớn tiếng kêu cũng chỉ hơi lớn hơn thanh âm muỗi kêu một chút. Ngoại trừ Trương Tiểu Dương và mấy tên tiểu thái giám tâm phúc ra, không còn ai khác nghe thấy.
Suỵt…
Tần Lâm đặt ngón tay trên môi, làm động tác chớ có lên tiếng, ánh mắt hắn sáng như sao khiến cho Chu Nghiêu Anh xấu hổ hai tai đỏ ửng, vội vàng cúi đầu.
Tim Trưởng Công chúa nhảy loạn như nai con trong lồng ngực, xong rồi xong rồi, tiểu nha đầu không ai thương xót như mình chỉ vừa viết một phong thư, Tần tỷ phu đã trở lại thật! Làm sao giải thích chuyện mình đột nhiên viết thư gọi hắn trở lại đây? Hắn… chẳng lẽ hắn không biết gì cả hay sao?
Từ Tân Di tranh trước tiến tới một bước, nắm bờ vai thon gầy của biểu muội:
- Nghiêu Anh, không cần nói gì cả, tên khốn Lương Bang Đoan kia cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, để cho y đời sau làm Phò mã đi!
Chu Nghiêu Anh trợn to đôi mắt, đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, tiếp theo lập tức thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm. May nhờ có chuyện tuyển chọn Lương Bang Đoan làm Phò mã, tỷ tỷ, tỷ phu còn tưởng rằng nàng đoán trước được phong thanh, mới triệu hồi Tần Lâm trở về cứu mạng.
Quả nhiên Tần Lâm liền vỗ ngực ra vẻ ôm đồm mọi chuyện:
- Trưởng Công chúa cứ yên tâm, thu thập tên Lương Bang Đoan này, tỷ phu ta cũng như đập ruồi trên đầu ghẻ, bách phát bách trúng!
Chu Nghiêu Anh phì cười một tiếng, mím cái miệng nhỏ nhắn cười, đỏ mặt nhỏ giọng nói:
- Mặc dù Lương... Lương Bang Đoan đáng ghét thật, bất quá tỷ phu so sánh y với con ruồi…
Tần Lâm cười hì hì xấu xa:
- Không phải là con ruồi, đó chính là con muỗi, y không chọc người khác, đặc biệt chọc tới biểu muội, vừa đúng đụng phải họng súng ta, vậy thì gọi là con muỗi tìm con nhện... Tự chui đầu vào lưới!
- Huynh... huynh mới là con nhện tinh!
Hai tay Chu Nghiêu Anh dày vò vạt áo, không biết vì sao ở trước mặt Tần Lâm tựa hồ hết thảy phiền não biến mất không còn, vị Trưởng Công chúa ngày thường xấu hổ hướng nội này cũng nói nhiều hơn trước.
Từ Tân Di lặng lẽ bấm Tần Lâm một cái:
- Chàng xem Hoàng cung đại nội là nhà mình sao, còn mải nói đùa với Nghiêu Anh biểu muội như vậy, nói vào chính sự đi!
Tần Lâm cười khan một tiếng, nói thẳng với Chu Nghiêu Anh:
- Mấy ngày nay không cần lo lắng, lại càng không được làm chuyện ngu ngốc gì, tỷ tỷ tỷ phu sẽ suy nghĩ biện pháp làm cho chuyện tốt của họ Lương kia bị phá hỏng.
- Bất quá rốt cục là biểu muội thích vị hôn phu như thế nào?
Từ Tân Di không nhịn được hỏi tới:
- Cho dù là lần này không gả cho họ Lương, tương lai cũng phải thành gia thất, nhiều nhất kéo dài tới mười tám tuổi cũng không thể kéo dài được nữa. Muội có vừa ý ai chưa?
Chu Nghiêu Anh ngẩng đầu lên, yếu ớt nhìn tỷ tỷ một chút, lại nhìn tỷ phu một chút, cuối cùng cúi đầu nhẹ nhàng lắc lắc.
- Hay là để tỷ phu chọn lựa thay muội có được chăng?
Từ Tân Di hỏi dò Trưởng Công chúa, lại vỗ vỗ vai Tần Lâm, có vẻ rất tự hào nói:
- Nhãn quang tên này vô cùng độc đáo, chọn lựa vị hôn phu cho muội tuyệt đối không sai!
Trưởng Công chúa nhất thời đỏ mặt, trên chóp mũi toát ra mồ hôi lấm tấm, hồi lâu mới chần chờ gật đầu một cái.
- Tần Lâm, hôn sự của Nghiêu Anh biểu muội phải trông cậy vào chàng rồi!
Từ Tân Di chống nạnh cười ha hả.
Có Bắc Trấn Phủ Ty Cẩm Y Vệ ra tay, loại đàn ông thế nào trong thiên hạ mà không tìm được? Tần Lâm cũng vỗ ngực khoe khoang khoác lác:
- Trưởng Công chúa nhìn trúng kẻ nào chính là phúc phần của kẻ đó, ai dám rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt? Hết thảy cứ giao cho tỷ phu, đến lúc đó nếu cần sẽ trói người mà biểu muội thích mang tới.
- Có thật không vậy, đây là huynh đáp ứng đó nha!
Chu Nghiêu Anh mím cái miệng nhỏ nhắn cười vui vẻ, trong đôi mắt ẩm ướt lóe lên tia sáng.
Gặp được Tần tỷ phu, được hắn chính miệng hứa hẹn, tối nay Trưởng Công chúa ngủ rất say.
Bản thân Tần Lâm chính là đại quan Cẩm Y Vệ thường hay ra vào Hoàng cung, Từ Tân Di cũng thường vào cung lại có Trương Tiểu Dương che chở, cả bọn rất dễ dàng ra ngoài cung.
Chuyện chọn Phò mã nằm trong cơ mật, hơn nữa không giống như giúp đỡ Trịnh Trinh đều có lợi đối với hai bên, chú cháu Trương gia thuần túy là nể mặt Tần Lâm mới giúp một tay. Tần Lâm cũng hết sức thức thời, không lôi bọn họ vào quá sâu, sau khi ra khỏi Đông Hoa môn bèn cáo từ Trương Tiểu Dương.
Bí mật về kinh đương nhiên không tiện ở phủ đệ mình, Thị Kiếm đã đặt hai gian phòng hảo hạng ở Thanh Vân khách sạn bên ngoài Đăng Thị Khẩu, sau đó chờ ngoài Đông Hoa môn, sau khi Tần Lâm, Từ Tân Di đi ra bèn hội hợp với nhau đi về khách sạn.
Tiểu nhị đưa nước trà điểm tâm lên, Tần Lâm tiện tay thưởng cho một miếng bạc nhỏ, dặn y không có chuyện gì thì đừng quấy rầy.
Tầm mắt tiểu nhị khách sạn rất sắc bén, lúc đi ra ngoài thuận tay liền đóng cửa lại, thầm nhủ trong lòng vị đại gia này dẫn theo hai vị đại cô nương như hoa như ngọc, một người chân dài nóng bỏng, người còn lại cũng là mỹ nhân như họa, kế tiếp sẽ làm gì không phải là rất rõ ràng sao?
Tần Lâm trong lòng điếm tiểu nhị đang được hưởng diễm phúc, thật ra lúc này đang cau mày suy nghĩ, chậm rãi nói:
- Thật ra tên Lương Bang Đoan này không có bản lãnh gì lớn, muốn đối phó y cũng dễ dàng, chẳng qua là nhất thời nửa khắc không biết hạ thủ từ chỗ nào. Thế nhưng ngày cưới mà Lý Thái hậu định quá gần, phải làm sao kéo dài lâu hơn mới được. Bằng không một khi Nghiêu Anh biểu muội xuất giá, vậy sẽ càng khó cứu viện hơn nữa.
- Hay là thiếp đi đánh cho tên Lương Bang Đoan kia nằm một chỗ trên giường bệnh chừng một tháng, có được chăng?
Từ Đại tiểu thư toét miệng cười lạnh có vẻ hung dữ.
Thị Kiếm phì cười, suy nghĩ của Đại tiểu thư mình quả thật vô cùng đơn giản.
- Cười gì mà cười?
Từ Tân Di bĩu môi, trợn mắt nhìn Thị Kiếm một cái.
Tần Lâm khoát khoát tay:
- Không ổn, làm như vậy thật không có đạo lý, hơn nữa ai ai cũng biết Đại tiểu thư nàng đi theo ta xuống Giang Nam, đột nhiên chạy đi đánh Lương Bang Đoan một trận, chắc chắn người khác sẽ hoài nghi có phải ta cũng trở lại hay không... Không được, làm chuyện này, hai chúng ta cũng không thể công khai lộ diện.
Tuy rằng triều cục hiện tại do một nhà Giang Lăng đảng độc quyền, nhưng Tần Lâm cũng không thể không chút kiêng kỵ. Vạn Lịch muốn chơi đế vương tâm thuật thi thố cả ân lẫn uy rèn giũa hắn một chút, tính tình Tần Lâm lại là chiếm tiện nghi không chê nhiều, thua thiệt một chút cũng không chịu, ngay cả giả bộ uất ức cũng không bằng lòng, khiến cho bệ hạ tức chết đi được.
Nếu như chuyện Khâm Sai đại thần tự tiện rời chức thủ, lặng lẽ lẻn về kinh sư phơi bày ra ánh sáng, vậy rõ ràng là do Tần Lâm chuốc khổ vào thân.
Mắt hạnh tròn xoe của Từ Tân Di lại đảo tròn, sau đó cười hì hì nói:
- Hay là chàng đi tìm vị Trịnh Thục Tần nóng bỏng tay kia một chuyến xem sao. Trước khi rời kinh đã nghe nói nàng được cưng chìu trong cả sáu cung, không bao lâu sau sẽ được thăng làm phi tử, hì hì, dường như chàng có giao tình không cạn với nàng ấy…
Ặc, đây là thử dò xét mình sao? Tần Lâm sờ sờ mũi, nhớ tới lần cuối cùng gặp mặt Trịnh Trinh cũng có chút cảm giác có tật giật mình, lúc này nghiêm nghị nói:
- Chớ nói nhảm, lúc nàng ấy chưa phát tích ta từng giúp một vài chuyện nhỏ mà thôi, không hề có giao tình gì. Nàng thấy vi phu có giống loại người thi ân cầu báo hay không?
- Giống, rất giống!
Từ Tân Di cùng Thị Kiếm không hẹn mà cùng gật đầu.
- Các ngươi, các ngươi...
Tần Lâm tức giận không nói nên lời, bất kể thế nào, lần này hắn cũng không muốn nhờ Trịnh Trinh giúp. Nữ nhân kia quá gian xảo, lại đang oán hận long chủng trong bụng Vương Cung Nhân, nếu như kéo nàng vào chuyện này, Vạn Lịch, Vương Hoàng hậu, Lý Thái hậu, Phùng Bảo vây quanh tiểu hoàng tử còn chưa ra đời náo loạn cả lên, không biết còn sinh ra chuyện gì nữa. Nhưng cũng có thể khẳng định là chuyện này sẽ càng thêm phức tạp, càng khó có thể khống chế trong lòng bàn tay.
- Cái gì cũng không được, rốt cuộc làm sao bây giờ?
Từ Tân Di lẩm bẩm oán trách.
Thị Kiếm cũng gãi đầu một cái:
- Muốn trì hoãn hôn kỳ… ừm, tỳ tử không biết quy củ Hoàng gia, nhưng ở dân gian, nếu như tôn trưởng sinh bệnh nặng...
- Ta còn biết cha mẹ chết phải thủ hiếu ba năm!
Từ Tân Di đảo cặp mắt trắng dã, cảm thấy Thị Kiếm nói như vậy chỉ là nói nhảm, phụ thân của Chu Nghiêu Anh là Long Khánh lão Hoàng đế, mười năm trước đã cỡi rồng về trời, mẫu thân nàng là Lý Thái hậu, chẳng lẽ vì kéo dài hôn kỳ mà phải hạ độc Lý Thái hậu, khiến cho nàng sinh bệnh hay sao?
Thế nhưng vào lúc này, ánh mắt của Tần Lâm đột nhiên trở nên sáng chói, khóe miệng nổi lên nụ cười xấu xa mọi người vô cùng quen thuộc.
Ngay đêm đó, vào lúc không ai chú ý, Vũ Thanh Bá phủ có một vị khách không mời mà đến, nhìn dáng dấp giống như là một nữ tử vóc người yểu điệu, che mặt, tự xưng có thư mật muốn giao cho lão Bá gia hoặc là Lý Cao công tử.
Nghe khẩu khí như vậy, đám tôi tớ Vũ Thanh Bá phủ không dám chậm trễ, lập tức nhận lấy thư trong tay nàng. Còn chưa kịp hỏi nàng là đến từ phủ đệ nhà nào, nữ tử đã xoay người rời đi, rất nhanh đã mất tăm không thấy bóng dáng.
Trong bóng tối ngoài xa, Thị Kiếm tháo khăn che mặt xuống:
- Trưởng quan, Đại tiểu thư, đã đưa thư rồi, có thể được không?
- Ha ha, mười phần chắc chín!
Tần Lâm nở một nụ cười xấu xa.
Từ Tân Di không nhịn được đánh hắn một cái:
- Chàng cũng dám trêu cợt Vũ Thanh Bá lão gia tử.
Đúng vậy, ai bảo hai cha con lão tham tiền, tham lợi ích nho nhỏ làm chi? Trong vụ án Thanh Minh Thượng Hà Đồ thất lạc, Tần Lâm đã từng khiến cho Vũ Thanh Bá mắc bẫy, lần này hắn soạn lại bổn cũ, đoán chừng Vũ Thanh Bá vẫn sẽ giẫm lên vết xe đổ.
Đúng là như vậy, người làm Vũ Thanh Bá phủ mang thư đưa tới tay đại quản sự rất nhanh. Đại quản sự vừa xem mấy hàng chữ bên ngoài đã vội vàng giao cho Vũ Thanh Bá Lý Vĩ, mà sau khi lão gia tử nhận được tin cũng lập tức gọi con trai Lý Cao tới thương lượng.
- Thư của Tần cô gia, ha ha, phụ tử ta lại sắp phát tài nữa!
Sắc mặt Lý Vĩ vô cùng hưng phấn, râu bạc run lên, mắt sáng rực như đèn pha.
Sau sự kiện Thanh Minh Thượng Hà Đồ, Tần Lâm từ từ quen biết với phụ tử Lý Vĩ, Lý Cao, biết được hai cha con này là quen thói làm ăn buôn bán ngoài đường ngoài chợ, bây giờ lại càng mượn thế lực Lý Thái hậu làm hoàng thương. Tần Lâm giúp bọn họ làm ăn chút đỉnh, cho Tào Bang giúp vận chuyển hàng với giá thấp, nhờ Ngũ Phong hải thương cung ứng đặc sản quý hiếm của hải ngoại với giá vốn, đó là chuyện hết sức dễ dàng.
Lý Vĩ không kiếm được số lớn, kiếm chút tiền lẻ cũng vui vẻ, bèn coi Tần Lâm như đệ nhất tri kỷ bình sinh. Nhiều lần còn nhờ hắn nghĩ một vài chủ ý, nói có mối làm ăn lớn gì đó, nếu như không ngại mọi người cùng làm.
Quả nhiên, lần này Tần Lâm phụng chỉ dò xét hải mậu Mân Chiết, mối làm ăn lớn sắp đưa đến Vũ Thanh Bá phủ rồi!
Lý Cao xem qua thư một lượt, có vẻ hơi do dự không quyết:
- Nếu quả thật có thể thành, nhà chúng ta tuyệt đối có thể kiếm được tiền đầy túi, nhưng Trương tướng công có thể đáp ứng không?
Chuyện này... Không thử một chút làm sao biết?
- Lý Vĩ vung tay, lại cười nói:
- Cho dù là không thành, mượn lý do này cũng có thể kiếm được lợi ích khác.
- Phụ thân Đại nhân anh minh!
Lý Cao cũng cười không khép miệng lại được.
Lời nói này nói có lý có tình, bất quá trọng điểm vẫn nằm ở bốn chữ Hoàng tử hoàng tôn, Lý Thái hậu vừa nghe lập tức nhớ tới cháu trai trong bụng Vương Cung Nhân, bèn không nói nhiều với con gái nữa, lập tức truyền chỉ:
- Được rồi được rồi, Nghiêu Anh không nên gây chuyện nữa. Hạ chỉ phong con ta làm Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa, theo như quy chế ban cho thực ấp, thưởng bạc, lập tức chuẩn bị đám cưới!
Chu Nghiêu Anh thất hồn lạc phách rời đi Từ Ninh cung, chỉ cảm thấy hai chân giống như đang đi trên bông, nhẹ bổng không có lực.
Phần lớn cung nữ còn tưởng rằng Công chúa là khẩn trương trước đám cưới, duy chỉ có ánh mắt Dung ma ma đảo qua đảo lại mấy vòng, cười hì hì tiến tới, hạ thấp thanh âm gằn từng tiếng một:
- Trưởng Công chúa, nàng gây chuyện như vậy sẽ làm nghịch ý Thái hậu, đắc tội Phò mã gia, tội tình gì phải làm như vậy? Tương lai phu thê các ngươi còn phải sống với nhau cả đời, sinh con trai, sinh cháu trai, đến già đầu bạc... Lão thân cảm thấy vạn nhất nếu như bị kẻ kia nghe được phong thanh gì đó… hắc hắc!
Chu Nghiêu Anh nghe vậy không rét mà run, nghĩ đến chuyện phải sống cả đời với tên Lương Bang Đoan kia đã cảm thấy lòng nguội lạnh như tro tàn. Trong lời Dung ma ma còn ngầm mang ý uy hiếp, khiến cho nàng hận không thể chết đi ngay tức khắc.
Hắc, hắc, hắc! Dung ma ma cười khan ba tiếng, tự cho là đã nắm chắc được Trưởng Công chúa, hết sức đắc ý.
- Dung ma ma phải không, gia thúc mời bà qua đó một chuyến.
Thiếu Giám Đô Tri Giám Trương Tiểu Dương công công dẫn theo một đám tiểu thái giám đi tới.
Mặc dù Dung ma ma dựa vào gốc đại thụ Phùng Bảo, nhưng cũng không dám đắc tội với Bỉnh Bút thái giám Ty Lễ Giám kiêm chưởng ấn Ngự Dụng Giám Trương Thành, vội vàng đáp ứng rời đi. Trước khi đi bà còn lấy mắt ra hiệu cho hai cung nữ tâm phúc, bảo các nàng trông chừng Trưởng Công chúa.
Trương Tiểu Dương khom lưng nói:
- Trưởng Công chúa, nô tài có chuyện muốn bẩm báo, có thể cho lui tả hữu hay chăng?
Đám cung nữ ngơ ngác nhìn nhau, lập tức biết điều rời đi xa, Dung ma ma còn không dám đắc tội với Trương Tiểu công công, huống chi là các nàng.
Trong lòng Chu Nghiêu Anh còn đang kinh ngạc, chỉ thấy trong đám tiểu thái giám kia có một người đang nhìn mình le lưỡi một cái, dáng vẻ bại hoại vô cùng quen thuộc, chính là người mà nàng ngày nhớ đêm mong.
- Tỷ... Tỷ tỷ... Tỷ phu!
Chu Nghiêu Anh vừa bất ngờ vừa vui mừng, mới vừa lớn tiếng gọi đã vội vàng che miệng lại, chột dạ nhìn quanh bốn phía.
Cũng may Trưởng Công chúa lớn tiếng kêu cũng chỉ hơi lớn hơn thanh âm muỗi kêu một chút. Ngoại trừ Trương Tiểu Dương và mấy tên tiểu thái giám tâm phúc ra, không còn ai khác nghe thấy.
Suỵt…
Tần Lâm đặt ngón tay trên môi, làm động tác chớ có lên tiếng, ánh mắt hắn sáng như sao khiến cho Chu Nghiêu Anh xấu hổ hai tai đỏ ửng, vội vàng cúi đầu.
Tim Trưởng Công chúa nhảy loạn như nai con trong lồng ngực, xong rồi xong rồi, tiểu nha đầu không ai thương xót như mình chỉ vừa viết một phong thư, Tần tỷ phu đã trở lại thật! Làm sao giải thích chuyện mình đột nhiên viết thư gọi hắn trở lại đây? Hắn… chẳng lẽ hắn không biết gì cả hay sao?
Từ Tân Di tranh trước tiến tới một bước, nắm bờ vai thon gầy của biểu muội:
- Nghiêu Anh, không cần nói gì cả, tên khốn Lương Bang Đoan kia cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, để cho y đời sau làm Phò mã đi!
Chu Nghiêu Anh trợn to đôi mắt, đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, tiếp theo lập tức thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm. May nhờ có chuyện tuyển chọn Lương Bang Đoan làm Phò mã, tỷ tỷ, tỷ phu còn tưởng rằng nàng đoán trước được phong thanh, mới triệu hồi Tần Lâm trở về cứu mạng.
Quả nhiên Tần Lâm liền vỗ ngực ra vẻ ôm đồm mọi chuyện:
- Trưởng Công chúa cứ yên tâm, thu thập tên Lương Bang Đoan này, tỷ phu ta cũng như đập ruồi trên đầu ghẻ, bách phát bách trúng!
Chu Nghiêu Anh phì cười một tiếng, mím cái miệng nhỏ nhắn cười, đỏ mặt nhỏ giọng nói:
- Mặc dù Lương... Lương Bang Đoan đáng ghét thật, bất quá tỷ phu so sánh y với con ruồi…
Tần Lâm cười hì hì xấu xa:
- Không phải là con ruồi, đó chính là con muỗi, y không chọc người khác, đặc biệt chọc tới biểu muội, vừa đúng đụng phải họng súng ta, vậy thì gọi là con muỗi tìm con nhện... Tự chui đầu vào lưới!
- Huynh... huynh mới là con nhện tinh!
Hai tay Chu Nghiêu Anh dày vò vạt áo, không biết vì sao ở trước mặt Tần Lâm tựa hồ hết thảy phiền não biến mất không còn, vị Trưởng Công chúa ngày thường xấu hổ hướng nội này cũng nói nhiều hơn trước.
Từ Tân Di lặng lẽ bấm Tần Lâm một cái:
- Chàng xem Hoàng cung đại nội là nhà mình sao, còn mải nói đùa với Nghiêu Anh biểu muội như vậy, nói vào chính sự đi!
Tần Lâm cười khan một tiếng, nói thẳng với Chu Nghiêu Anh:
- Mấy ngày nay không cần lo lắng, lại càng không được làm chuyện ngu ngốc gì, tỷ tỷ tỷ phu sẽ suy nghĩ biện pháp làm cho chuyện tốt của họ Lương kia bị phá hỏng.
- Bất quá rốt cục là biểu muội thích vị hôn phu như thế nào?
Từ Tân Di không nhịn được hỏi tới:
- Cho dù là lần này không gả cho họ Lương, tương lai cũng phải thành gia thất, nhiều nhất kéo dài tới mười tám tuổi cũng không thể kéo dài được nữa. Muội có vừa ý ai chưa?
Chu Nghiêu Anh ngẩng đầu lên, yếu ớt nhìn tỷ tỷ một chút, lại nhìn tỷ phu một chút, cuối cùng cúi đầu nhẹ nhàng lắc lắc.
- Hay là để tỷ phu chọn lựa thay muội có được chăng?
Từ Tân Di hỏi dò Trưởng Công chúa, lại vỗ vỗ vai Tần Lâm, có vẻ rất tự hào nói:
- Nhãn quang tên này vô cùng độc đáo, chọn lựa vị hôn phu cho muội tuyệt đối không sai!
Trưởng Công chúa nhất thời đỏ mặt, trên chóp mũi toát ra mồ hôi lấm tấm, hồi lâu mới chần chờ gật đầu một cái.
- Tần Lâm, hôn sự của Nghiêu Anh biểu muội phải trông cậy vào chàng rồi!
Từ Tân Di chống nạnh cười ha hả.
Có Bắc Trấn Phủ Ty Cẩm Y Vệ ra tay, loại đàn ông thế nào trong thiên hạ mà không tìm được? Tần Lâm cũng vỗ ngực khoe khoang khoác lác:
- Trưởng Công chúa nhìn trúng kẻ nào chính là phúc phần của kẻ đó, ai dám rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt? Hết thảy cứ giao cho tỷ phu, đến lúc đó nếu cần sẽ trói người mà biểu muội thích mang tới.
- Có thật không vậy, đây là huynh đáp ứng đó nha!
Chu Nghiêu Anh mím cái miệng nhỏ nhắn cười vui vẻ, trong đôi mắt ẩm ướt lóe lên tia sáng.
Gặp được Tần tỷ phu, được hắn chính miệng hứa hẹn, tối nay Trưởng Công chúa ngủ rất say.
Bản thân Tần Lâm chính là đại quan Cẩm Y Vệ thường hay ra vào Hoàng cung, Từ Tân Di cũng thường vào cung lại có Trương Tiểu Dương che chở, cả bọn rất dễ dàng ra ngoài cung.
Chuyện chọn Phò mã nằm trong cơ mật, hơn nữa không giống như giúp đỡ Trịnh Trinh đều có lợi đối với hai bên, chú cháu Trương gia thuần túy là nể mặt Tần Lâm mới giúp một tay. Tần Lâm cũng hết sức thức thời, không lôi bọn họ vào quá sâu, sau khi ra khỏi Đông Hoa môn bèn cáo từ Trương Tiểu Dương.
Bí mật về kinh đương nhiên không tiện ở phủ đệ mình, Thị Kiếm đã đặt hai gian phòng hảo hạng ở Thanh Vân khách sạn bên ngoài Đăng Thị Khẩu, sau đó chờ ngoài Đông Hoa môn, sau khi Tần Lâm, Từ Tân Di đi ra bèn hội hợp với nhau đi về khách sạn.
Tiểu nhị đưa nước trà điểm tâm lên, Tần Lâm tiện tay thưởng cho một miếng bạc nhỏ, dặn y không có chuyện gì thì đừng quấy rầy.
Tầm mắt tiểu nhị khách sạn rất sắc bén, lúc đi ra ngoài thuận tay liền đóng cửa lại, thầm nhủ trong lòng vị đại gia này dẫn theo hai vị đại cô nương như hoa như ngọc, một người chân dài nóng bỏng, người còn lại cũng là mỹ nhân như họa, kế tiếp sẽ làm gì không phải là rất rõ ràng sao?
Tần Lâm trong lòng điếm tiểu nhị đang được hưởng diễm phúc, thật ra lúc này đang cau mày suy nghĩ, chậm rãi nói:
- Thật ra tên Lương Bang Đoan này không có bản lãnh gì lớn, muốn đối phó y cũng dễ dàng, chẳng qua là nhất thời nửa khắc không biết hạ thủ từ chỗ nào. Thế nhưng ngày cưới mà Lý Thái hậu định quá gần, phải làm sao kéo dài lâu hơn mới được. Bằng không một khi Nghiêu Anh biểu muội xuất giá, vậy sẽ càng khó cứu viện hơn nữa.
- Hay là thiếp đi đánh cho tên Lương Bang Đoan kia nằm một chỗ trên giường bệnh chừng một tháng, có được chăng?
Từ Đại tiểu thư toét miệng cười lạnh có vẻ hung dữ.
Thị Kiếm phì cười, suy nghĩ của Đại tiểu thư mình quả thật vô cùng đơn giản.
- Cười gì mà cười?
Từ Tân Di bĩu môi, trợn mắt nhìn Thị Kiếm một cái.
Tần Lâm khoát khoát tay:
- Không ổn, làm như vậy thật không có đạo lý, hơn nữa ai ai cũng biết Đại tiểu thư nàng đi theo ta xuống Giang Nam, đột nhiên chạy đi đánh Lương Bang Đoan một trận, chắc chắn người khác sẽ hoài nghi có phải ta cũng trở lại hay không... Không được, làm chuyện này, hai chúng ta cũng không thể công khai lộ diện.
Tuy rằng triều cục hiện tại do một nhà Giang Lăng đảng độc quyền, nhưng Tần Lâm cũng không thể không chút kiêng kỵ. Vạn Lịch muốn chơi đế vương tâm thuật thi thố cả ân lẫn uy rèn giũa hắn một chút, tính tình Tần Lâm lại là chiếm tiện nghi không chê nhiều, thua thiệt một chút cũng không chịu, ngay cả giả bộ uất ức cũng không bằng lòng, khiến cho bệ hạ tức chết đi được.
Nếu như chuyện Khâm Sai đại thần tự tiện rời chức thủ, lặng lẽ lẻn về kinh sư phơi bày ra ánh sáng, vậy rõ ràng là do Tần Lâm chuốc khổ vào thân.
Mắt hạnh tròn xoe của Từ Tân Di lại đảo tròn, sau đó cười hì hì nói:
- Hay là chàng đi tìm vị Trịnh Thục Tần nóng bỏng tay kia một chuyến xem sao. Trước khi rời kinh đã nghe nói nàng được cưng chìu trong cả sáu cung, không bao lâu sau sẽ được thăng làm phi tử, hì hì, dường như chàng có giao tình không cạn với nàng ấy…
Ặc, đây là thử dò xét mình sao? Tần Lâm sờ sờ mũi, nhớ tới lần cuối cùng gặp mặt Trịnh Trinh cũng có chút cảm giác có tật giật mình, lúc này nghiêm nghị nói:
- Chớ nói nhảm, lúc nàng ấy chưa phát tích ta từng giúp một vài chuyện nhỏ mà thôi, không hề có giao tình gì. Nàng thấy vi phu có giống loại người thi ân cầu báo hay không?
- Giống, rất giống!
Từ Tân Di cùng Thị Kiếm không hẹn mà cùng gật đầu.
- Các ngươi, các ngươi...
Tần Lâm tức giận không nói nên lời, bất kể thế nào, lần này hắn cũng không muốn nhờ Trịnh Trinh giúp. Nữ nhân kia quá gian xảo, lại đang oán hận long chủng trong bụng Vương Cung Nhân, nếu như kéo nàng vào chuyện này, Vạn Lịch, Vương Hoàng hậu, Lý Thái hậu, Phùng Bảo vây quanh tiểu hoàng tử còn chưa ra đời náo loạn cả lên, không biết còn sinh ra chuyện gì nữa. Nhưng cũng có thể khẳng định là chuyện này sẽ càng thêm phức tạp, càng khó có thể khống chế trong lòng bàn tay.
- Cái gì cũng không được, rốt cuộc làm sao bây giờ?
Từ Tân Di lẩm bẩm oán trách.
Thị Kiếm cũng gãi đầu một cái:
- Muốn trì hoãn hôn kỳ… ừm, tỳ tử không biết quy củ Hoàng gia, nhưng ở dân gian, nếu như tôn trưởng sinh bệnh nặng...
- Ta còn biết cha mẹ chết phải thủ hiếu ba năm!
Từ Tân Di đảo cặp mắt trắng dã, cảm thấy Thị Kiếm nói như vậy chỉ là nói nhảm, phụ thân của Chu Nghiêu Anh là Long Khánh lão Hoàng đế, mười năm trước đã cỡi rồng về trời, mẫu thân nàng là Lý Thái hậu, chẳng lẽ vì kéo dài hôn kỳ mà phải hạ độc Lý Thái hậu, khiến cho nàng sinh bệnh hay sao?
Thế nhưng vào lúc này, ánh mắt của Tần Lâm đột nhiên trở nên sáng chói, khóe miệng nổi lên nụ cười xấu xa mọi người vô cùng quen thuộc.
Ngay đêm đó, vào lúc không ai chú ý, Vũ Thanh Bá phủ có một vị khách không mời mà đến, nhìn dáng dấp giống như là một nữ tử vóc người yểu điệu, che mặt, tự xưng có thư mật muốn giao cho lão Bá gia hoặc là Lý Cao công tử.
Nghe khẩu khí như vậy, đám tôi tớ Vũ Thanh Bá phủ không dám chậm trễ, lập tức nhận lấy thư trong tay nàng. Còn chưa kịp hỏi nàng là đến từ phủ đệ nhà nào, nữ tử đã xoay người rời đi, rất nhanh đã mất tăm không thấy bóng dáng.
Trong bóng tối ngoài xa, Thị Kiếm tháo khăn che mặt xuống:
- Trưởng quan, Đại tiểu thư, đã đưa thư rồi, có thể được không?
- Ha ha, mười phần chắc chín!
Tần Lâm nở một nụ cười xấu xa.
Từ Tân Di không nhịn được đánh hắn một cái:
- Chàng cũng dám trêu cợt Vũ Thanh Bá lão gia tử.
Đúng vậy, ai bảo hai cha con lão tham tiền, tham lợi ích nho nhỏ làm chi? Trong vụ án Thanh Minh Thượng Hà Đồ thất lạc, Tần Lâm đã từng khiến cho Vũ Thanh Bá mắc bẫy, lần này hắn soạn lại bổn cũ, đoán chừng Vũ Thanh Bá vẫn sẽ giẫm lên vết xe đổ.
Đúng là như vậy, người làm Vũ Thanh Bá phủ mang thư đưa tới tay đại quản sự rất nhanh. Đại quản sự vừa xem mấy hàng chữ bên ngoài đã vội vàng giao cho Vũ Thanh Bá Lý Vĩ, mà sau khi lão gia tử nhận được tin cũng lập tức gọi con trai Lý Cao tới thương lượng.
- Thư của Tần cô gia, ha ha, phụ tử ta lại sắp phát tài nữa!
Sắc mặt Lý Vĩ vô cùng hưng phấn, râu bạc run lên, mắt sáng rực như đèn pha.
Sau sự kiện Thanh Minh Thượng Hà Đồ, Tần Lâm từ từ quen biết với phụ tử Lý Vĩ, Lý Cao, biết được hai cha con này là quen thói làm ăn buôn bán ngoài đường ngoài chợ, bây giờ lại càng mượn thế lực Lý Thái hậu làm hoàng thương. Tần Lâm giúp bọn họ làm ăn chút đỉnh, cho Tào Bang giúp vận chuyển hàng với giá thấp, nhờ Ngũ Phong hải thương cung ứng đặc sản quý hiếm của hải ngoại với giá vốn, đó là chuyện hết sức dễ dàng.
Lý Vĩ không kiếm được số lớn, kiếm chút tiền lẻ cũng vui vẻ, bèn coi Tần Lâm như đệ nhất tri kỷ bình sinh. Nhiều lần còn nhờ hắn nghĩ một vài chủ ý, nói có mối làm ăn lớn gì đó, nếu như không ngại mọi người cùng làm.
Quả nhiên, lần này Tần Lâm phụng chỉ dò xét hải mậu Mân Chiết, mối làm ăn lớn sắp đưa đến Vũ Thanh Bá phủ rồi!
Lý Cao xem qua thư một lượt, có vẻ hơi do dự không quyết:
- Nếu quả thật có thể thành, nhà chúng ta tuyệt đối có thể kiếm được tiền đầy túi, nhưng Trương tướng công có thể đáp ứng không?
Chuyện này... Không thử một chút làm sao biết?
- Lý Vĩ vung tay, lại cười nói:
- Cho dù là không thành, mượn lý do này cũng có thể kiếm được lợi ích khác.
- Phụ thân Đại nhân anh minh!
Lý Cao cũng cười không khép miệng lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.