Cẩm Y Vệ

Chương 458: Đô Đường vào kinh

Miêu Khiêu

22/08/2014

Cũng tức là Đô Sát Viện không những là cơ quan chuyên kiểm soát liêm chính phản tham, còn có một phần quyền nhân sự cùng quyền tư pháp, thật sự là ngành quan trọng trung ương triều Đại Minh. Tất cả các Tả Hữu Đô Ngự Sử từ trước tới nay toàn là cao quan chính nhị phẩm, sánh ngang với Thượng Thư Lục bộ.

Mặc dù Thiêm Đô Ngự Sử chỉ là chính tứ phẩm nhưng là chức quan cao quý, ở Đô Sát Viện chỉ dưới Tả Hữu Đô Ngự Sử, Phó Đô Ngự Sử, nhất là nắm giữ quyền kinh sát ngoại khảo và đạn hặc, là đại quan triều đình, kính xưng Đô Đường lão gia.

Ai dám mạo hiểm đắc tội một vị Thiêm Đô Ngự Sử, lên mặt trên Đại Vận Hà này?

Trên boong thuyền cười ha hả chắp tay đáp lễ các vị quan viên nhường đường, Trương Công Ngư Trương Đại Đô Đường thật là Xuân phong đắc ý. Ngay cả chính y cũng không biết vì sao vận may của mình tốt đến thế, chỉ trong hai ba năm từ tòng ngũ phẩm Tri Châu thăng Tri Phủ, thăng Kinh Kỳ Đạo, hiện tại được bổ nhiệm Thiêm Đô Ngự Sử cao quý, quả thật là lên thẳng một lèo.

Kinh Kỳ Đạo gia hàm Án Sát Phó Sứ, cũng là chính tứ phẩm, nhưng tứ phẩm kia sao có thể so được với tứ phẩm này?

Kinh Kỳ Đạo ở Nam Kinh, lẫn lộn với một đám Thượng Thư, Thị Lang thùng cơm túi gạo Lục bộ, mọi người ăn không ngồi rồi. Đô Sát Viện Thiêm Đô Ngự Sử kinh sư là hiệp chưởng đạn hặc văn quan võ viên huân thần quý thích cả nước, bên trong Đô Sát Viện vinh thăng lên chính là Tả Hữu Đô Ngự Sử, Phó Đô Ngự Sử, ra ngoài là Tuần Phủ Tổng Đốc, đổi qua Lục bộ làm Tả Hữu Thị Lang, so sánh với tiền đồ ở Kinh Kỳ Đạo quả thật một trời một vực, cũng giống như chuột sa chĩnh gạo, chắc chắn kiếm chác không ít.

Trương Công Ngư cảm thán trong lòng, nhìn cảnh sắc mùa Xuân hai bên bờ sông phương Bắc khác xa với cảnh sắc ở Giang Nam, trong lúc nhất thời thi hứng nổi lên, ôm bụng ngâm câu thơ của Bạch Cư Dị:

- Đã trót vang danh nơi bốn bể, phải ngắm phong cảnh ba mùa Xuân, ha ha ha…

Chợt nghe thấy phu nhân trong khoang thuyền gọi:

- Ôi chao không tốt, mấy ngày nay ngồi thuyền hơi nước nồng đậm, Long Tỉnh trà mang từ Hàng Châu đã bị ẩm…

- Tại sao vậy?

Trương Công Ngư trở về trong khoang thuyền, miệng lải nhải:

- Huynh đệ Tần Lâm của ta làm quan Cẩm Y Vệ ở kinh sư, hắn không thích uống rượu, lại thích uống trà ngon.

Tần Lâm làm pháp y, dĩ nhiên không thể uống quá nhiều rượu, như vậy sẽ tạo ra ảnh hưởng tới cảm giác nhạy bén và suy luận tinh tế. Nhưng lúc thức đêm phá án, một chén trà đậm là không thiếu được.

- Người ta cần chút trà này của chàng sao?

Phu nhân nguýt y một cái:

- Chàng đã làm Đô Đường, cũng coi là đại quan triều đình, giúp đỡ hắn một chút trong quan trường chẳng hơn chút trà sao?

Trương Công Ngư cũng nói:



- Phu nhân nói chính phải, ta suy nghĩ lần này làm Đô Đường, phải tìm cách giúp hắn mới được. Trước kia chịu ân của hắn không ít, từ Tri Châu Kỳ Châu làm lên tới Kinh Kỳ Đạo, nhờ có hắn năm lần bảy lượt giúp một tay. Ha ha, bất quá lần này thăng Thiêm Đô Ngự Sử, lại là tọa sư Thân lão tiên sinh đề bạt trọng dụng.

Trương Đô Đường còn chưa biết được lần này vẫn là nhờ huynh đệ Tần Lâm của mình thu xếp, cho nên cho là mình may mắn, cộng thêm tọa sư Thân Thời Hành đắc lực.

Gió Xuân thổi vào mặt, ánh mặt trời ấm áp, Trương Công Ngư đang cao hứng chợt nghe bên ngoài khoang thuyền mấy tên người làm lớn tiếng kêu lên:

- Ôi, con voi màu trắng, tọa kỵ Phổ Hiền Bồ Tát hạ phàm!

Con voi màu trắng? Trương Công Ngư không tin, vừa đi vừa nói:

- Tử không nói quái lực loạn thần, chữ ‘Phật’ là do chữ ‘nhân’ ghép với chữ ‘phất’, vốn là cũng người Hồ, thật là hậu nhân bàn chuyện viễn vông…

Mặt Đại Vận Hà so ra không rộng rãi bằng Trường Giang, Tiền Đường, thuyền bè qua lại san sát, từ phương hướng kinh sư phía Bắc chợt có một chiếc thuyền chạy ngược lướt qua sát thuyền của Trương Công Ngư, khoảng cách giữa hai thuyền bất quá hơn trượng.

Chỉ thấy trên thuyền kia quả thật có một con bạch tượng, còn có một bé gái trắng trẻo đáng yêu ăn mặc như người Di ở Tây Nam, hai chân trần đeo vòng vàng, đang vui đùa cùng bạch tượng.

Trương Công Ngư tính tình vốn có chút hồ đồ, đột nhiên thấy một con voi lớn cách mình chưa tới một trượng, bị dọa sợ đến la hoảng lên:

- Yêu… yêu… yêu… yêu quái!

- Bạch tượng của ta không phải là yêu quái.

Bé gái vỗ vỗ lỗ tai bạch tượng:

- Cảm Trụ, phun đi.

Bạch tượng đưa vòi xuống sông hút nước, sau đó nhắm Trương Công Ngư phun ra. Lập tức nước rơi xuống rào rào như mưa, Trương Đô Đường còn chưa vào kinh đã được tắm mưa một trận, ướt như chuột lột.

Ha ha ha…

Thuyền chở bé gái và bạch tượng thuận dòng rời đi, chỉ để lại một chuỗi tiếng cười như chuông bạc.

- Duy nữ tử cùng tiểu nhân là khó nuôi…

Trương Công Ngư giậm chân than thở, thủ hạ đang muốn quay mũi thuyền đuổi theo, Trương Đô Đường vừa cởi y phục ướt vừa khoát tay:



- Người Di không thông giáo hóa, để mặc nó đi đi. Lời dạy năm xưa của Phu Tử ‘Di Địch vào Trung Quốc, là người Trung Quốc’, vì sao lại không thấy hiệu nghiệm ở nơi này?

-----------

Trương Công Ngư tỉnh tỉnh mê mê chạy đến kinh sư nhậm chức, chưa triều kiến thiên tử, sau khi an bài trong nhà, chuyện đầu tiên là đi bái kiến tọa sư Thân Thời Hành.

Kết quả mới vừa đi tới bên ngoài dinh thự Đại Học Sĩ, đột nhiên có người gọi:

- Trương lão huynh, Trương Công Ngư Trương Đại Đô Đường, ha ha, đã lâu không gặp, huynh thế nào rồi?

- Tần lão đệ!

Trương Công Ngư lập tức cười tít mắt.

Người tới mặc một bộ áo xanh thường phục, vẻ mặt tiêu sái lỗi lạc, nụ cười trên mặt khả ái, chính là huynh đệ Tần Lâm của Trương Công Ngư. Sau lưng hắn còn có hai người quen cũ mà Trương Công Ngư đã biết khi làm quan phụ mẫu ở Kỳ Châu, Ngưu Đại Lực thân hình như thiên vương thác tháp, Lục Viễn Chí một thân thịt béo ngồn ngộn.

Trương Công Ngư vừa thấy Tần Lâm lập tức tỏ ra vừa mừng vừa sợ:

- Ôi chao quả thật là đúng dịp, kinh thành lớn như vậy, vì sao ngẫu nhiên gặp phải lão đệ? Vốn là ngu huynh đi bái kiến Thân Các Lão, sau đó sẽ đi tìm đệ, không ngờ rằng lại vô tình gặp gỡ tại đây.

Vô tình gặp gỡ? Bắc Kinh thành lớn như vậy, số người ở có hơn trăm vạn, muốn vô tình gặp gỡ giữa đường e rằng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Làm Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, chưởng Bắc Trấn Phủ Ty, chỉ cần Tần Lâm muốn biết, ngay cả dọc trên đường đi Trương Công Ngư ngồi thuyền Bắc thượng này mỗi bữa cơm ăn cái gì, từng gặp qua người nào, ban đêm nói mớ những gì cũng không thể gạt được hắn. Muốn ‘Vô tình gặp gỡ’ Trương Đô Đường bên ngoài phủ đệ Thân Thời Hành, quả thật là hết sức dễ dàng.

Đương nhiên Tần Lâm sẽ không nói ra chuyện này, bất quá chỉ cười nói:

- E rằng Trương lão ca không biết quy củ kinh sư hiện tại, lúc này Thân Các Lão vẫn còn làm việc ở nội các, huynh đến sớm một canh giờ.

- Thì ra là như vậy!

Trương Công Ngư cười xấu hổ, y vốn tính hồ đồ, cũng không nhớ rõ giờ tan sở của nội các.

Tần Lâm lại chỉ Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực:

- Hai vị huynh đệ này, lúc Trương lão ca nhậm chức ở Kỳ Châu đã biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cẩm Y Vệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook