Chương 209: Gặp phải gút chết
Miêu Khiêu
12/06/2014
Nếu như là vụ án bình thường cưỡng gian rồi giết chết, vậy thì không thể nào làm nên chuyện gì. Nhưng nếu là yêu phỉ Bạch Liên giáo chơi trò thái âm bổ dương gì đó, hoặc là cố ý lấy chuyện này thị uy với triều đình, vậy không phải là dư âm của vụ án Dương Châu sao?
Một loạt vụ án Giang Nam này vốn chính là từ thi hội Yến Tử cơ mà ra, Bạch Liên giáo vây công Yến Tử cơ hai đường thủy lục ý đồ một lưới bắt hết, bại lộ tình huống cấu kết cùng Ngũ Phong hải thương, tiếp theo dưới sự phối hợp của Ngũ Phong hải thương cướp bạc đi, cố gắng ép tào công phản. Như vậy bây giờ trong Nam Kinh thành xuất hiện án cưỡng gian rồi giết người hàng loạt ác tính, dĩ nhiên cũng có thể xem như dư đảng Bạch Liên giáo trả thù, lợi dụng án này phát tán lời đồn, đầu độc lòng người, cũng có thể nói xuôi được.
Lưu Nhất Nho trước không làm tốt, nếu đến sau này làm tốt mấy vụ án cưỡng gian rồi giết chết, cũng có thể coi là xử lý trong vụ án Bạch Liên giáo tạo phản ở Nam Trực Lệ, sẽ không phải là không lập được chút công lao nào, lời khoác lác ‘chỉ huy thích đáng’ trước đây đã có bằng chứng thật sự.
Cái gì, ngươi nói vụ án này không phải là Bạch Liên giáo làm ra ư? Hừ hừ, chờ bắt được tội phạm, dùng trọng hình tra khảo muốn khẩu cung thế nào mà không được? Cho dù là bắt y tự nhận là Bạch Liên giáo chủ, y cũng phải ngoan ngoãn nhận.
Lưu Nhất Nho tính toán thật hay, Vương Thế Trinh há có thể không tính toán cho mình?
Lưu Nhất Nho hy vọng án này liên hệ với Bạch Liên giáo, Vương Thế Trinh lại cực kỳ không bằng lòng xuất hiện tình huống như thế. Trước đó Tần Lâm đã dùng chim bồ câu truyền lại mệnh lệnh giả, một lưới bắt hết lực lượng nòng cốt căn bản của Bạch Liên giáo ở Nam Trực Lệ. Dưới tình huống này Nam Kinh còn có Bạch Liên giáo không chút kiêng kỵ gây án, thử hỏi quan địa phương làm cái gì, Vương Phủ Doãn Thuận Thiên phủ phải chăng là ăn phân?
Cho dù là ăn phân cũng chia ra khác nhau giữa phân dê to như bánh trôi nước và phân bò nặng mấy cân. Nam Kinh gây ra án cưỡng gian rồi giết người hàng loạt, Vương Thế Trinh nhiều nhất chỉ có thể coi như ăn phân dê, nhưng nếu có liên quan với Bạch Liên giáo, vậy lão nhân gia chính là ăn phân bò.
Vì vậy đối với lời của Lưu Nhất Nho, Vương lão tiên sinh nhất định phải ra sức phản bác.
Đời trước Tần Lâm làm công việc trinh sát hình sự, ghét nhất kẻ ngoài nghề thò tay chân đụng vào chuyện của mình. Lưu Nhất Nho tính toán quấy nhiễu phương hướng hành động điều tra vụ án, hắn tuyệt đối là ghét nhất, lập tức đứng lên phản đối:
- Lưu Thị Lang, bản án cũng không có bất kỳ đầu mối nào tương quan cùng Bạch Liên giáo, bản quan ủng hộ cái nhìn của Vương Phủ Doãn.
Lưu Nhất Nho cười lạnh hai tiếng chua cay khắc nghiệt, tay áo vung lên, lỗ mũi hướng lên trời:
- Tần Phó Thiên Hộ cho là lập được chiến công ở Dương Châu, chính là giản tại đế tâm, chỉ chờ một bước lên mây hay sao? Lão phu nói cho ngươi biết, còn kém xa! Ngươi thân là quan sai Cẩm Y Vệ đặc mệnh phá án, lại là Phó Thiên Hộ phụ trách tập nã gian ác Nam Kinh thành, Bạch Liên giáo gây ra tội án nghiêm trọng ở Nam Kinh, ngươi khó lòng thoái thác trách nhiệm!
Tần Lâm, Vương Thế Trinh cùng Lưu Nhất Nho cãi nhau một trận, Hoàng công công cùng Hoắc Trọng Lâu tất nhiên ngoài sáng trong tối giúp đỡ Tần Lâm, nhưng Lưu Nhất Nho lòng dạ sắt đá, quyết tâm kéo cho vụ án dính líu tới Bạch Liên giáo, bất kể nói đạo lý gì y cũng quyết không nghe.
Dù sao Lưu lão nhi cũng là Khâm Sai Chính Sứ, Hình bộ Thị Lang, y kiên trì cái nhìn, quan viên Hình bộ Nam Kinh, Đại Lý Tự Nam Kinh (cơ quan cai quản thẩm lý hình ngục), Tuần Thành Sát Viện cùng Binh Mã ty năm thành liền phụ họa, ý kiến chính xác của Tần Lâm ngược lại không chiếm được thượng phong.
Cuối cùng hai bên không vui giải tán, Lưu Nhất Nho thở hồng hộc bưng trà tiễn khách. Trước khi chia tay Tần Lâm cũng không có gì, nhưng Vương Thế Trinh dứt khoát rung lên ống tay áo, nói ‘Dừng bước’, cũng không quay đầu lại bước nhanh đi ra trụ sở Hình bộ Nam Kinh, sắc mặt đã giận đến xanh mét.
Nguyên nhân rất rõ ràng, chỉ riêng chuyện này mà nói Tần Lâm cùng Lưu Nhất Nho bất quá là phương hướng phá án khác nhau, mà Vương Thế Trinh đối mặt chính là đấu đá quan trường hết sức trần trụi.
Nếu như coi án cưỡng gian rồi giết người hàng loạt là dư âm án Bạch Liên giáo Nam Trực Lệ mưu phản, Khâm Sai Chính Sứ Lưu Nhất Nho phá án tự nhiên có cơ hội lập công, phá án thành công là có thể rửa sạch ấn tượng thất thố hành động chậm chạp trong mắt triều đình. Nhưng đối với Phủ Doãn Thuận Thiên Vương Thế Trinh, quan phủ mới vừa nhận lấy đả kích trọng đại trên toàn cảnh Nam Trực Lệ, ngay sau đó trên mặt đất Thuận Thiên phủ Nam Kinh liền xuất hiện gây án trả thù phách lối tới cực điểm, y thân là Phủ Doãn làm ăn thế quái nào vậy?
Cách làm của Lưu Nhất Nho hoàn toàn là chết đạo hữu không chết bần đạo, giá họa Giang Đông. Cũng khó trách Minh chủ văn đàn hàm dưỡng cực tốt nổi giận xung thiên như vậy.
Vương Thế Trinh giận đùng đùng đi ra cửa chính, đi được mấy bước lại xoay người lại, hướng về phía Tần Lâm mới vừa đi tới cửa chắp tay:
- Hạ quan cảm tạ Tần tướng quân trượng nghĩa chấp ngôn, hừ, hôm nay họ Lưu kia lấn hiếp người quá đáng, lão phu cơ hồ bị y làm cho tức chết!
Điểm xuất phát Tần Lâm cùng Lưu Nhất Nho tranh nhau là lấy sự luận sự, hắn chẳng qua là bản năng chán ghét cách làm ngu ngốc ngoài nghề chỉ đạo trong nghề, làm sai lầm phương hướng điều tra phá án. Lúc đứng ra nói vậy cũng không suy nghĩ quá nhiều, đương nhiên nếu Vương Thế Trinh bằng lòng hiểu sâu xa nhiều thứ hơn, hắn cũng không cố ý cải chính.
- Vương lão tiên sinh nói gì vậy, Tần mỗ còn chưa có cảm tạ ân tình hiền phụ tử báo tin lần trước!
Tần Lâm nở một nụ cười khả ái.
Tâm trạng Vương Thế Trinh mới khá hơn một chút. Đối với chuyện ít ngày trước mạo hiểm để cho Hoàng Kính Trai giữ lại đạn hặc tấu chương của Vương Bản Cố, phái con trai Vương Sĩ Kỳ đi suốt đêm tới Dương Châu thông báo Tần Lâm chuyện này, y hồi tưởng lại cũng có chút đắc ý.
Bây giờ Vương Bản Cố giống như con rùa đen co rút trong nhà không dám thò đầu ra ngoài, tỏ rõ là sợ Tần Lâm. Như vậy đã chứng tỏ chuyện này y làm rất tốt, đường đường Tả Đô Ngự Sử bị đánh thành đầu heo nhưng ngay cả cái rắm cũng không dám đánh, rốt cục Tần Lâm có khả năng bao lớn cũng có thể tưởng tượng được.
- Tần tướng quân quá khiêm nhường, khuyển tử bất quá là một cái nhấc tay, không đáng kể gì.
Vương Thế Trinh mỉm cười vuốt râu, chân mày lại dần dần cau lại:
- Đúng rồi, Lưu lão nhi muốn hướng vụ án về phía Bạch Liên giáo, tất nhiên chỉ là người si nói mộng, nhưng y lo lắng không khỏi không có đạo lý, Ít ngày trước mai phục Yến Tử cơ, cướp bạc Dương Châu, Bạch Liên giáo gây động tĩnh không nhỏ. Bây giờ lại xảy ra án cưỡng gian rồi giết người hàng loạt, bên trong bên ngoài Nam Kinh thành lòng người bàng hoàng, vạn nhất yêu phỉ Bạch Liên giáo nhân cơ hội phát tán lời đồn, hai ta ngược lại rất khó giải quyết!
Đổi lại là trước kia Vương Thế Trinh cùng Tần Lâm giao tình cũng không nhiều lắm, nhưng bây giờ hai người thật sự trở thành người cùng một thuyền. Nếu như không phá được án, Phủ Doãn Thuận Thiên làm quan địa phương cùng Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ phụ trách tuần tra bắt bớ gian đồ ác đảng cũng phải treo ô sa.
Tần Lâm gật đầu một cái, dĩ nhiên hắn hiểu trước mắt thời gian không đợi mình, nếu lần sau lại có vị tiểu thư Thượng Thư, Công Hầu phủ nào đó ở Nam Kinh xảy ra chuyện, chức Phủ Doãn Thuận Thiên của Vương Thế Trinh coi như chấm dứt. Hắn có công lao phá được án Bạch Liên giáo Dương Châu tuy không đến nỗi quá thảm, nhưng huân quan chuyển sang thực thụ chỉ sợ cũng phải đợi đến đời sau.
Chợt thoáng động trong lòng, Tần Lâm hỏi:
- Lần trước phái Từ Tân Di điều tra tiểu thư nữ quyến đi lại, Thường Dận Tự phụ trách dò xét tin tức trong đám công tử con nhà quyền quý, nhưng hai vị này đều là cành thô lá to, không gần gũi với các tài tử giai nhân, chỉ sợ không thu hoạch được gì. Hạ quan biết Vương thế huynh có danh Kim Lăng Tứ công tử, cười nói có hồng nho (học giả uyên thâm), lui tới không bạch đinh, có thể...
Mọi người đều là chung một chiếc thuyền, hà tất phân chia ta ngươi? Vương Thế Trinh không chút nghĩ ngợi, luôn miệng đáp ứng sau khi trở về sẽ phái con trai Vương Sĩ Kỳ đến phủ Tần Lâm bái phỏng, trong tài tử giai nhân Nam Kinh thành có tin đồn gì, chỉ sợ y còn biết nhiều hơn cả Từ Tân Di, Thường Dận Tự.
Vương Thế Trinh cũng lấy ra mười hai phần nỗ lực đối với chuyện phá án này, Tần Lâm về đến nhà, mới vừa nhấp một hớp trà nóng, nằm để cho tiểu nha hoàn bóp chân, đang định chợp mắt một chút, Vương Sĩ Kỳ đã vội vàng tới.
- Vương thế huynh tới nhanh thật.
Tần Lâm kéo y vào trong thư phòng hàn huyên.
Vương Sĩ Kỳ hơi có chút đắc ý:
- Tiểu đệ ngồi xe ngựa là Tứ Mã Khúc Viên xa, phu xe cũng là hai mươi năm lão luyện, trong cả Nam Kinh thành này cũng coi như được xếp hạng đầu.
Đời Minh Nho gia cho là ngồi kiệu để cho người khiêng tức khinh người như súc vật, dùng người thay thế trâu ngựa kéo xe là hết sức không hợp lễ giáo, không tuân theo Thiên Đạo. Vào thời Hồng Vũ, Vĩnh Lạc, bất kể văn võ một mực ngồi ngựa, chỉ có công huân lão thần cực kỳ cao tuổi nhiều bệnh mới thừa hoàng ân đặc biệt cho phép ngồi kiệu.
Mặc dù triều đình năm Vạn Lịch các hạng mục lễ chế quy định đã gần như phế bỏ, đại đa số quan văn đều ngồi kiệu, nhưng phong khí năm xưa vẫn còn lại chút dư âm. Đám vương tôn quyền quý chính là võ cỡi ngựa, văn ngồi xe, coi ngồi kiệu chỉ là hành vi của thương nhân dân gian, nữ tử và người già yếu.
Trong Nam Kinh thành bàn về cỡi ngựa, Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử của Từ Tân Di và Đạp Tuyết Ô Chuy đã cho Tần Lâm là tốt nhất, bàn về ngồi xe, chính là Tứ Mã Khúc Viên xa của Vương Sĩ Kỳ tốt nhất.
Tần Lâm không mặn không lạt gật đầu một cái, không có hứng thú gì đối với xe Vương Sĩ Kỳ. Hắn là võ tướng Cẩm Y Vệ, đi ra ngoài phải ngồi ngựa, không có cơ hội gì ngồi xe, liền đi thẳng vào vấn đề hỏi thăm tình huống Ân tiểu thư lui tới cùng các vị công tử tiểu thư.
Trước khi Vương Sĩ Kỳ tới đã biết nguồn cơn từ trong miệng phụ thân, lúc này cũng không chậm trễ, nói thẳng với Tần Lâm:
- Ân tiểu thư chỉ thích thơ từ văn chương, hơn nữa thích những thứ thơ từ phong hoa tuyết nguyệt, cố làm ra vẻ rên rỉ. Bởi vì gia phụ đề xướng văn chương phục cổ, chú trọng trong thơ từ phải có nội dung thực tế, nàng có chút xem thường văn chương tiểu đệ. Tài văn chương của nàng có thể coi là thượng phẩm, chỉ tiếc trong đám thiên kim tiểu thư đỉnh cấp của Nam Kinh cũng chỉ có thể tính là trung bình. Trong nhà cũng không phải là đạt quan hiển quý gì, chỉ là phú thương mà thôi...
- Như vậy, nàng quan hệ tương đối khá cùng người nào vậy?
Tần Lâm không kịp chờ đợi hỏi.
Vương Sĩ Kỳ giơ đầu ngón tay ra đếm:
- Nữ nhi của Đỗ Thị Lang, vị tiểu thư thứ hai của Từ Học Sĩ, đúng rồi, còn có vị tiểu thư của Cao Hàn Lâm kia... Cái này Thường tiểu Hầu gia là rõ ràng nhất.
- Ừm, có nam nhân hay không, ta muốn hỏi nàng có ra vẻ đặc biệt thích thơ từ của người nào hay không?
Tần Lâm cân nhắc hỏi, vốn là muốn tận lực không ảnh hưởng đến phán đoán của Vương Sĩ Kỳ, nhưng thấy y vẫn không nghe hiểu, dứt khoát nói thẳng:
- Ta nghi ngờ nàng hoặc là bị người yêu dẫn dụ, hoặc là có lý lịch gì bị người khác nắm giữ ở trong tay, bị người uy hiếp. Nếu như là khả năng trước, có thể dẫn dụ vị tiểu thư này cũng chỉ có thể là phong lưu tài tử. Tỷ như, Cố Hiến Thành thi Hương Nam Kinh đậu Giải Nguyên kỳ trước, Cao Phàn Long còn trẻ có tài, hoặc là Lưu Kham Chi bề ngoài tuấn mỹ?
Vương Sĩ Kỳ nghe nói như thế, đầu tiên là ánh mắt trợn trừng lên, tiếp theo phình bụng cười to:
- Tần, Tần tướng quân, ngươi đang nghi ngờ tiểu sinh ư?! Cao Phàn Long, Cố Hiến Thành... Ha ha, còn có Lưu Kham Chi, ừ ừ, thật ra thì tiểu đệ hiềm nghi lớn nhất, thật là...
Y cười một trận, thấy Tần Lâm nghiêm mặt, thần sắc nghiêm túc như trước, Vương Sĩ Kỳ mới biết hắn không đùa giỡn, vội vàng ngượng ngùng ngưng cười, có chút lúng túng giải thích.
Cao Phàn Long tuy nhỏ tuổi mà văn danh cực thịnh, Cố Hiến Thành trong nhà giàu có lại còn thi đậu Giải Nguyên, Lưu Kham Chi từng có lời đồn đãi được Tướng Quốc Giang Lăng Trương Cư Chính ghé mắt xanh, Vương Sĩ Kỳ có phụ thân là Minh chủ văn đàn, Kim Lăng Tứ công tử danh bất hư truyền, cũng không phải là cái gọi là ‘Tứ Thiếu’ như những tên côn đồ cắc ké đời sau.
Bất kể nói thế nào, bốn vị này đã là nhân vật đỉnh cấp trong số tài tử đất Giang Nam, nói khoa trương một chút chính là ‘Công chúa gả cho còn không chịu cưới’ (đời Minh Phò mã không thể làm làm quan, không thể cưới vợ bé, ‘Lấy vợ phải Công chúa’ theo văn nhân tài tử cao cấp thấy là chuyện khổ sai), làm sao có dây dưa gì với nữ nhi một thương nhân được?
- Hơn nữa trong mắt Ân tiểu thư, văn chương tiểu đệ không đủ thanh lệ văn nhã, hai vị Cao, Cố là nghị luận triều chính vượt quá thơ từ, về phần tên Lưu Kham Chi kia, ta còn nhớ có lần thi hội, thơ y bị Ân tiểu thư chê bai thẳng là sáo rỗng vô hồn!
Vương Sĩ Kỳ uống một hớp trà, bĩu môi, không cho là đúng nói:
- Vị tiểu thư này xuất thân thương nhân, lại tự cho mình cực cao, dưới mắt không người, thật không biết người nào mới có thể đánh động trái tim của nàng. Xin khuyên Tần tướng quân nên hỏi thăm từ chỗ khác đi, tiểu đệ suy đoán nàng hơn phân nửa là có nhược điểm gì bị người khác bắt được, bị buộc phó ước, cuối cùng ngộ hại.
Tần Lâm nghe lời nói này, nhất thời á khẩu nghẹn lời, trong lòng thầm nhủ kỳ quái: theo cách nói của Vương Sĩ Kỳ, Ân tiểu thư không có ý tứ đối với Cao Phàn Long tài hoa hơn người, Cố Hiến Thành lo cho nước cho dân, Vương Sĩ Kỳ tài văn xuất chúng cùng Lưu Kham Chi phong lưu tiêu sái, Nam Kinh thành triều Đại Minh này loại cả F4 ra, còn có ai có thể dẫn dụ nàng đi ra ngoài phó ước?
(F4 là một nhóm nhạc nam nổi tiếng của Đài Loan bao gồm 4 thành viên: Ngôn Thừa Húc (Jerry Yan), Chu Du Dân (Vic Zhou), Ngô Kiến Hào (Vanness Wu), Chu Hiếu Thiên (Ken Zhu). Nhóm nhạc này đã từng nhận được sự đón nhận nồng nhiệt của khán giả trẻ các nước Châu Á, nhất là vào đầu những năm 2000.)
Một loạt vụ án Giang Nam này vốn chính là từ thi hội Yến Tử cơ mà ra, Bạch Liên giáo vây công Yến Tử cơ hai đường thủy lục ý đồ một lưới bắt hết, bại lộ tình huống cấu kết cùng Ngũ Phong hải thương, tiếp theo dưới sự phối hợp của Ngũ Phong hải thương cướp bạc đi, cố gắng ép tào công phản. Như vậy bây giờ trong Nam Kinh thành xuất hiện án cưỡng gian rồi giết người hàng loạt ác tính, dĩ nhiên cũng có thể xem như dư đảng Bạch Liên giáo trả thù, lợi dụng án này phát tán lời đồn, đầu độc lòng người, cũng có thể nói xuôi được.
Lưu Nhất Nho trước không làm tốt, nếu đến sau này làm tốt mấy vụ án cưỡng gian rồi giết chết, cũng có thể coi là xử lý trong vụ án Bạch Liên giáo tạo phản ở Nam Trực Lệ, sẽ không phải là không lập được chút công lao nào, lời khoác lác ‘chỉ huy thích đáng’ trước đây đã có bằng chứng thật sự.
Cái gì, ngươi nói vụ án này không phải là Bạch Liên giáo làm ra ư? Hừ hừ, chờ bắt được tội phạm, dùng trọng hình tra khảo muốn khẩu cung thế nào mà không được? Cho dù là bắt y tự nhận là Bạch Liên giáo chủ, y cũng phải ngoan ngoãn nhận.
Lưu Nhất Nho tính toán thật hay, Vương Thế Trinh há có thể không tính toán cho mình?
Lưu Nhất Nho hy vọng án này liên hệ với Bạch Liên giáo, Vương Thế Trinh lại cực kỳ không bằng lòng xuất hiện tình huống như thế. Trước đó Tần Lâm đã dùng chim bồ câu truyền lại mệnh lệnh giả, một lưới bắt hết lực lượng nòng cốt căn bản của Bạch Liên giáo ở Nam Trực Lệ. Dưới tình huống này Nam Kinh còn có Bạch Liên giáo không chút kiêng kỵ gây án, thử hỏi quan địa phương làm cái gì, Vương Phủ Doãn Thuận Thiên phủ phải chăng là ăn phân?
Cho dù là ăn phân cũng chia ra khác nhau giữa phân dê to như bánh trôi nước và phân bò nặng mấy cân. Nam Kinh gây ra án cưỡng gian rồi giết người hàng loạt, Vương Thế Trinh nhiều nhất chỉ có thể coi như ăn phân dê, nhưng nếu có liên quan với Bạch Liên giáo, vậy lão nhân gia chính là ăn phân bò.
Vì vậy đối với lời của Lưu Nhất Nho, Vương lão tiên sinh nhất định phải ra sức phản bác.
Đời trước Tần Lâm làm công việc trinh sát hình sự, ghét nhất kẻ ngoài nghề thò tay chân đụng vào chuyện của mình. Lưu Nhất Nho tính toán quấy nhiễu phương hướng hành động điều tra vụ án, hắn tuyệt đối là ghét nhất, lập tức đứng lên phản đối:
- Lưu Thị Lang, bản án cũng không có bất kỳ đầu mối nào tương quan cùng Bạch Liên giáo, bản quan ủng hộ cái nhìn của Vương Phủ Doãn.
Lưu Nhất Nho cười lạnh hai tiếng chua cay khắc nghiệt, tay áo vung lên, lỗ mũi hướng lên trời:
- Tần Phó Thiên Hộ cho là lập được chiến công ở Dương Châu, chính là giản tại đế tâm, chỉ chờ một bước lên mây hay sao? Lão phu nói cho ngươi biết, còn kém xa! Ngươi thân là quan sai Cẩm Y Vệ đặc mệnh phá án, lại là Phó Thiên Hộ phụ trách tập nã gian ác Nam Kinh thành, Bạch Liên giáo gây ra tội án nghiêm trọng ở Nam Kinh, ngươi khó lòng thoái thác trách nhiệm!
Tần Lâm, Vương Thế Trinh cùng Lưu Nhất Nho cãi nhau một trận, Hoàng công công cùng Hoắc Trọng Lâu tất nhiên ngoài sáng trong tối giúp đỡ Tần Lâm, nhưng Lưu Nhất Nho lòng dạ sắt đá, quyết tâm kéo cho vụ án dính líu tới Bạch Liên giáo, bất kể nói đạo lý gì y cũng quyết không nghe.
Dù sao Lưu lão nhi cũng là Khâm Sai Chính Sứ, Hình bộ Thị Lang, y kiên trì cái nhìn, quan viên Hình bộ Nam Kinh, Đại Lý Tự Nam Kinh (cơ quan cai quản thẩm lý hình ngục), Tuần Thành Sát Viện cùng Binh Mã ty năm thành liền phụ họa, ý kiến chính xác của Tần Lâm ngược lại không chiếm được thượng phong.
Cuối cùng hai bên không vui giải tán, Lưu Nhất Nho thở hồng hộc bưng trà tiễn khách. Trước khi chia tay Tần Lâm cũng không có gì, nhưng Vương Thế Trinh dứt khoát rung lên ống tay áo, nói ‘Dừng bước’, cũng không quay đầu lại bước nhanh đi ra trụ sở Hình bộ Nam Kinh, sắc mặt đã giận đến xanh mét.
Nguyên nhân rất rõ ràng, chỉ riêng chuyện này mà nói Tần Lâm cùng Lưu Nhất Nho bất quá là phương hướng phá án khác nhau, mà Vương Thế Trinh đối mặt chính là đấu đá quan trường hết sức trần trụi.
Nếu như coi án cưỡng gian rồi giết người hàng loạt là dư âm án Bạch Liên giáo Nam Trực Lệ mưu phản, Khâm Sai Chính Sứ Lưu Nhất Nho phá án tự nhiên có cơ hội lập công, phá án thành công là có thể rửa sạch ấn tượng thất thố hành động chậm chạp trong mắt triều đình. Nhưng đối với Phủ Doãn Thuận Thiên Vương Thế Trinh, quan phủ mới vừa nhận lấy đả kích trọng đại trên toàn cảnh Nam Trực Lệ, ngay sau đó trên mặt đất Thuận Thiên phủ Nam Kinh liền xuất hiện gây án trả thù phách lối tới cực điểm, y thân là Phủ Doãn làm ăn thế quái nào vậy?
Cách làm của Lưu Nhất Nho hoàn toàn là chết đạo hữu không chết bần đạo, giá họa Giang Đông. Cũng khó trách Minh chủ văn đàn hàm dưỡng cực tốt nổi giận xung thiên như vậy.
Vương Thế Trinh giận đùng đùng đi ra cửa chính, đi được mấy bước lại xoay người lại, hướng về phía Tần Lâm mới vừa đi tới cửa chắp tay:
- Hạ quan cảm tạ Tần tướng quân trượng nghĩa chấp ngôn, hừ, hôm nay họ Lưu kia lấn hiếp người quá đáng, lão phu cơ hồ bị y làm cho tức chết!
Điểm xuất phát Tần Lâm cùng Lưu Nhất Nho tranh nhau là lấy sự luận sự, hắn chẳng qua là bản năng chán ghét cách làm ngu ngốc ngoài nghề chỉ đạo trong nghề, làm sai lầm phương hướng điều tra phá án. Lúc đứng ra nói vậy cũng không suy nghĩ quá nhiều, đương nhiên nếu Vương Thế Trinh bằng lòng hiểu sâu xa nhiều thứ hơn, hắn cũng không cố ý cải chính.
- Vương lão tiên sinh nói gì vậy, Tần mỗ còn chưa có cảm tạ ân tình hiền phụ tử báo tin lần trước!
Tần Lâm nở một nụ cười khả ái.
Tâm trạng Vương Thế Trinh mới khá hơn một chút. Đối với chuyện ít ngày trước mạo hiểm để cho Hoàng Kính Trai giữ lại đạn hặc tấu chương của Vương Bản Cố, phái con trai Vương Sĩ Kỳ đi suốt đêm tới Dương Châu thông báo Tần Lâm chuyện này, y hồi tưởng lại cũng có chút đắc ý.
Bây giờ Vương Bản Cố giống như con rùa đen co rút trong nhà không dám thò đầu ra ngoài, tỏ rõ là sợ Tần Lâm. Như vậy đã chứng tỏ chuyện này y làm rất tốt, đường đường Tả Đô Ngự Sử bị đánh thành đầu heo nhưng ngay cả cái rắm cũng không dám đánh, rốt cục Tần Lâm có khả năng bao lớn cũng có thể tưởng tượng được.
- Tần tướng quân quá khiêm nhường, khuyển tử bất quá là một cái nhấc tay, không đáng kể gì.
Vương Thế Trinh mỉm cười vuốt râu, chân mày lại dần dần cau lại:
- Đúng rồi, Lưu lão nhi muốn hướng vụ án về phía Bạch Liên giáo, tất nhiên chỉ là người si nói mộng, nhưng y lo lắng không khỏi không có đạo lý, Ít ngày trước mai phục Yến Tử cơ, cướp bạc Dương Châu, Bạch Liên giáo gây động tĩnh không nhỏ. Bây giờ lại xảy ra án cưỡng gian rồi giết người hàng loạt, bên trong bên ngoài Nam Kinh thành lòng người bàng hoàng, vạn nhất yêu phỉ Bạch Liên giáo nhân cơ hội phát tán lời đồn, hai ta ngược lại rất khó giải quyết!
Đổi lại là trước kia Vương Thế Trinh cùng Tần Lâm giao tình cũng không nhiều lắm, nhưng bây giờ hai người thật sự trở thành người cùng một thuyền. Nếu như không phá được án, Phủ Doãn Thuận Thiên làm quan địa phương cùng Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ phụ trách tuần tra bắt bớ gian đồ ác đảng cũng phải treo ô sa.
Tần Lâm gật đầu một cái, dĩ nhiên hắn hiểu trước mắt thời gian không đợi mình, nếu lần sau lại có vị tiểu thư Thượng Thư, Công Hầu phủ nào đó ở Nam Kinh xảy ra chuyện, chức Phủ Doãn Thuận Thiên của Vương Thế Trinh coi như chấm dứt. Hắn có công lao phá được án Bạch Liên giáo Dương Châu tuy không đến nỗi quá thảm, nhưng huân quan chuyển sang thực thụ chỉ sợ cũng phải đợi đến đời sau.
Chợt thoáng động trong lòng, Tần Lâm hỏi:
- Lần trước phái Từ Tân Di điều tra tiểu thư nữ quyến đi lại, Thường Dận Tự phụ trách dò xét tin tức trong đám công tử con nhà quyền quý, nhưng hai vị này đều là cành thô lá to, không gần gũi với các tài tử giai nhân, chỉ sợ không thu hoạch được gì. Hạ quan biết Vương thế huynh có danh Kim Lăng Tứ công tử, cười nói có hồng nho (học giả uyên thâm), lui tới không bạch đinh, có thể...
Mọi người đều là chung một chiếc thuyền, hà tất phân chia ta ngươi? Vương Thế Trinh không chút nghĩ ngợi, luôn miệng đáp ứng sau khi trở về sẽ phái con trai Vương Sĩ Kỳ đến phủ Tần Lâm bái phỏng, trong tài tử giai nhân Nam Kinh thành có tin đồn gì, chỉ sợ y còn biết nhiều hơn cả Từ Tân Di, Thường Dận Tự.
Vương Thế Trinh cũng lấy ra mười hai phần nỗ lực đối với chuyện phá án này, Tần Lâm về đến nhà, mới vừa nhấp một hớp trà nóng, nằm để cho tiểu nha hoàn bóp chân, đang định chợp mắt một chút, Vương Sĩ Kỳ đã vội vàng tới.
- Vương thế huynh tới nhanh thật.
Tần Lâm kéo y vào trong thư phòng hàn huyên.
Vương Sĩ Kỳ hơi có chút đắc ý:
- Tiểu đệ ngồi xe ngựa là Tứ Mã Khúc Viên xa, phu xe cũng là hai mươi năm lão luyện, trong cả Nam Kinh thành này cũng coi như được xếp hạng đầu.
Đời Minh Nho gia cho là ngồi kiệu để cho người khiêng tức khinh người như súc vật, dùng người thay thế trâu ngựa kéo xe là hết sức không hợp lễ giáo, không tuân theo Thiên Đạo. Vào thời Hồng Vũ, Vĩnh Lạc, bất kể văn võ một mực ngồi ngựa, chỉ có công huân lão thần cực kỳ cao tuổi nhiều bệnh mới thừa hoàng ân đặc biệt cho phép ngồi kiệu.
Mặc dù triều đình năm Vạn Lịch các hạng mục lễ chế quy định đã gần như phế bỏ, đại đa số quan văn đều ngồi kiệu, nhưng phong khí năm xưa vẫn còn lại chút dư âm. Đám vương tôn quyền quý chính là võ cỡi ngựa, văn ngồi xe, coi ngồi kiệu chỉ là hành vi của thương nhân dân gian, nữ tử và người già yếu.
Trong Nam Kinh thành bàn về cỡi ngựa, Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử của Từ Tân Di và Đạp Tuyết Ô Chuy đã cho Tần Lâm là tốt nhất, bàn về ngồi xe, chính là Tứ Mã Khúc Viên xa của Vương Sĩ Kỳ tốt nhất.
Tần Lâm không mặn không lạt gật đầu một cái, không có hứng thú gì đối với xe Vương Sĩ Kỳ. Hắn là võ tướng Cẩm Y Vệ, đi ra ngoài phải ngồi ngựa, không có cơ hội gì ngồi xe, liền đi thẳng vào vấn đề hỏi thăm tình huống Ân tiểu thư lui tới cùng các vị công tử tiểu thư.
Trước khi Vương Sĩ Kỳ tới đã biết nguồn cơn từ trong miệng phụ thân, lúc này cũng không chậm trễ, nói thẳng với Tần Lâm:
- Ân tiểu thư chỉ thích thơ từ văn chương, hơn nữa thích những thứ thơ từ phong hoa tuyết nguyệt, cố làm ra vẻ rên rỉ. Bởi vì gia phụ đề xướng văn chương phục cổ, chú trọng trong thơ từ phải có nội dung thực tế, nàng có chút xem thường văn chương tiểu đệ. Tài văn chương của nàng có thể coi là thượng phẩm, chỉ tiếc trong đám thiên kim tiểu thư đỉnh cấp của Nam Kinh cũng chỉ có thể tính là trung bình. Trong nhà cũng không phải là đạt quan hiển quý gì, chỉ là phú thương mà thôi...
- Như vậy, nàng quan hệ tương đối khá cùng người nào vậy?
Tần Lâm không kịp chờ đợi hỏi.
Vương Sĩ Kỳ giơ đầu ngón tay ra đếm:
- Nữ nhi của Đỗ Thị Lang, vị tiểu thư thứ hai của Từ Học Sĩ, đúng rồi, còn có vị tiểu thư của Cao Hàn Lâm kia... Cái này Thường tiểu Hầu gia là rõ ràng nhất.
- Ừm, có nam nhân hay không, ta muốn hỏi nàng có ra vẻ đặc biệt thích thơ từ của người nào hay không?
Tần Lâm cân nhắc hỏi, vốn là muốn tận lực không ảnh hưởng đến phán đoán của Vương Sĩ Kỳ, nhưng thấy y vẫn không nghe hiểu, dứt khoát nói thẳng:
- Ta nghi ngờ nàng hoặc là bị người yêu dẫn dụ, hoặc là có lý lịch gì bị người khác nắm giữ ở trong tay, bị người uy hiếp. Nếu như là khả năng trước, có thể dẫn dụ vị tiểu thư này cũng chỉ có thể là phong lưu tài tử. Tỷ như, Cố Hiến Thành thi Hương Nam Kinh đậu Giải Nguyên kỳ trước, Cao Phàn Long còn trẻ có tài, hoặc là Lưu Kham Chi bề ngoài tuấn mỹ?
Vương Sĩ Kỳ nghe nói như thế, đầu tiên là ánh mắt trợn trừng lên, tiếp theo phình bụng cười to:
- Tần, Tần tướng quân, ngươi đang nghi ngờ tiểu sinh ư?! Cao Phàn Long, Cố Hiến Thành... Ha ha, còn có Lưu Kham Chi, ừ ừ, thật ra thì tiểu đệ hiềm nghi lớn nhất, thật là...
Y cười một trận, thấy Tần Lâm nghiêm mặt, thần sắc nghiêm túc như trước, Vương Sĩ Kỳ mới biết hắn không đùa giỡn, vội vàng ngượng ngùng ngưng cười, có chút lúng túng giải thích.
Cao Phàn Long tuy nhỏ tuổi mà văn danh cực thịnh, Cố Hiến Thành trong nhà giàu có lại còn thi đậu Giải Nguyên, Lưu Kham Chi từng có lời đồn đãi được Tướng Quốc Giang Lăng Trương Cư Chính ghé mắt xanh, Vương Sĩ Kỳ có phụ thân là Minh chủ văn đàn, Kim Lăng Tứ công tử danh bất hư truyền, cũng không phải là cái gọi là ‘Tứ Thiếu’ như những tên côn đồ cắc ké đời sau.
Bất kể nói thế nào, bốn vị này đã là nhân vật đỉnh cấp trong số tài tử đất Giang Nam, nói khoa trương một chút chính là ‘Công chúa gả cho còn không chịu cưới’ (đời Minh Phò mã không thể làm làm quan, không thể cưới vợ bé, ‘Lấy vợ phải Công chúa’ theo văn nhân tài tử cao cấp thấy là chuyện khổ sai), làm sao có dây dưa gì với nữ nhi một thương nhân được?
- Hơn nữa trong mắt Ân tiểu thư, văn chương tiểu đệ không đủ thanh lệ văn nhã, hai vị Cao, Cố là nghị luận triều chính vượt quá thơ từ, về phần tên Lưu Kham Chi kia, ta còn nhớ có lần thi hội, thơ y bị Ân tiểu thư chê bai thẳng là sáo rỗng vô hồn!
Vương Sĩ Kỳ uống một hớp trà, bĩu môi, không cho là đúng nói:
- Vị tiểu thư này xuất thân thương nhân, lại tự cho mình cực cao, dưới mắt không người, thật không biết người nào mới có thể đánh động trái tim của nàng. Xin khuyên Tần tướng quân nên hỏi thăm từ chỗ khác đi, tiểu đệ suy đoán nàng hơn phân nửa là có nhược điểm gì bị người khác bắt được, bị buộc phó ước, cuối cùng ngộ hại.
Tần Lâm nghe lời nói này, nhất thời á khẩu nghẹn lời, trong lòng thầm nhủ kỳ quái: theo cách nói của Vương Sĩ Kỳ, Ân tiểu thư không có ý tứ đối với Cao Phàn Long tài hoa hơn người, Cố Hiến Thành lo cho nước cho dân, Vương Sĩ Kỳ tài văn xuất chúng cùng Lưu Kham Chi phong lưu tiêu sái, Nam Kinh thành triều Đại Minh này loại cả F4 ra, còn có ai có thể dẫn dụ nàng đi ra ngoài phó ước?
(F4 là một nhóm nhạc nam nổi tiếng của Đài Loan bao gồm 4 thành viên: Ngôn Thừa Húc (Jerry Yan), Chu Du Dân (Vic Zhou), Ngô Kiến Hào (Vanness Wu), Chu Hiếu Thiên (Ken Zhu). Nhóm nhạc này đã từng nhận được sự đón nhận nồng nhiệt của khán giả trẻ các nước Châu Á, nhất là vào đầu những năm 2000.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.