Chương 125: Giết người ngoài đường phố
Miêu Khiêu
04/04/2014
Người người đều biến thành tượng gỗ đứng thẳng, mấy trăm con mắt giám thị lẫn nhau, dưới tình huống này đừng nói một người sống, cho dù là con chuột cũng không có biện pháp chạy đi.
Cặp mắt tội ác ẩn nấp trong đám người đột nhiên hiện ra mấy phần kinh hoảng, nhưng rất nhanh liền trấn định lại, cũng giống như dân chúng bình thường hết nhìn Đông tới nhìn Tây, giả bộ tìm kiếm khâm phạm.
Từ Tân Di cỡi ngựa đi về phía này, xa xa nhìn thấy Tần Lâm xử trí, cất tiếng khen ngợi:
- Tên cẩm y Bá Hộ này rất cơ trí, trở về phải nói một tiếng cùng phụ thân, điều hắn làm tùy tùng cho bản tiểu thư... Lý chỉ huy, Lưu chỉ huy, các ngươi mang binh sang bên kia bao vây đi!
Từ Tân Di sai sử chính tam phẩm Chỉ Huy Sứ giống như gia nô, hai Chỉ Huy Sứ nhất tề ôm quyền nói tiếng tuân lệnh, lập tức dẫn dắt năm sáu trăm binh lính tinh nhuệ Long Tương Vệ, Báo Thao Vệ giục ngựa chạy qua, đao ra khỏi vỏ, cung kéo căng dây, vây quanh đám đông tầng tầng nước chảy không lọt.
- Giết người ngoài đường phố, gan lớn tày trời.
Từ Tân Di hừ một tiếng, nói với Thị Kiếm:
- Đi, hãy xem bản tiểu thư phá vụ án này thế nào!
- Đại tiểu thư ra tay, chắc chắn hung thủ không thể nào chạy thoát!
Thị Kiếm cầm đầu các nữ binh duyên dáng kêu to, rối rít giục ngựa đuổi theo, các nàng đều biết chuyện Từ Đại tiểu thư nhất thích có bốn thứ: diễn binh, săn bắn, đua ngựa, phá án, thế nhưng ba thứ trước thường gặp, vụ án lại không phải là thường có, hôm nay vừa đúng gặp gỡ, nhất định Đại tiểu thư sẽ đại hiển thân thủ.
Cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử đi tới bên cạnh, Từ Tân Di đột nhiên sửng sốt, mới vừa rồi nàng còn khen Tần Lâm xử trí đắc lực, đến khi thấy rõ là tên cẩm y Bá Hộ tranh mua ngựa với mình, mặt cười híp mắt liền lạnh lại. Nàng còn nhớ người này mắng mình là cô nương xấu xí.
Thị Kiếm theo tới, phát hiện là ba người Tần Lâm cũng sững sờ, cười kéo kéo Từ Tân Di:
- Hì hì, Đại tiểu thư, đây thật là thiên nhai hà xứ bất tương phùng!
Từ Tân Di gật đầu một cái, hỏi Tần Lâm:
- Người này đã chết sao?
Lúc này trên mặt đất đã đọng lại một vũng máu, nhìn lượng máu chảy ra, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Quan binh vây quanh đám người, Tần Lâm bảo dân chúng hơi lui về phía sau một chút, lấy chỗ người nọ ngã xuống làm trung tâm tạo ra một khoảng trống. Sau đó hắn đưa tay ra sau tai người nọ thăm dò mạch đập, phát hiện động mạch cảnh đã sớm không còn nhịp, liền lắc đầu một cái.
Lật thi thể lại xem thử, chỉ thấy vị trí tim rõ ràng cắm một thanh ngưu nhĩ tiêm đao sắc bén, ngập thẳng tới chuôi.
Nhất thời trong đám người kêu lên một trận: một đao đâm vào tim, mất mạng tại chỗ, hoàn toàn không thể nào cấp cứu, hung thủ tàn nhẫn như vậy, rõ ràng là muốn dứt khoát giết chết nạn nhân ngay tức khắc.
Từ Tân Di từ lưng ngựa phi thân xuống, tư thế đẹp hết sức, đôi chân dài thẳng tắp, mã ngoa màu đỏ sẫm đạp trên đường đá xanh kêu vang. Đám người tự động tránh ra một con đường cho nàng, nhanh chóng đi tới bên trong.
Nàng xem thử thi thể, ngón tay thon dài điểm huyệt Thái Dương nghĩ ngợi chốc lát, mắt hạnh tròn xoe quét qua trên mặt mọi người. Người Nam Kinh đều biết uy danh Từ Đại tiểu thư, bị nàng nhìn tới không ai là không run lên trong lòng, cho dù không phải là hung thủ cũng cảm thấy chột dạ một trận, chuyển ánh mắt sang nơi khác, không dám nhìn thẳng.
Dân chúng thấp giọng, xì xào bàn tán:
- Mặc dù Đại tiểu thư Từ gia bề ngoài xấu xí, nhưng công phu rất cao minh, nghe nói ngay cả cao tăng Thiếu Lâm, sư thái Nga Mi gì đó cũng không phải là đối thủ nàng. Đúng rồi, Lục Hợp Thần Thương Mã Tứ Bình đứng đầu đại diễn võ Ngũ Quân Đô Đốc Phủ Nam Kinh năm ngoái, cũng không phải là đối thủ nàng...
- Bất quá, võ công cao là có thể phá án sao?
- Ngươi không nghe nói Khai Phong Phủ Vương Triều Mã Hán, Ngự Miêu Triển Chiêu Tống triều sao? Dĩ nhiên võ công lợi hại, phá án cũng lợi hại!
Ngưu Đại Lực cùng Lục Viễn Chí nghe vậy cũng cảm thấy lợi hại, Nam Kinh bốn mươi chín vệ, một trăm mười tám sở, đệ nhất cao thủ bên trong hơn mười vạn đại quân cũng không đánh lại Từ Tân Di, công phu nàng có thật lợi hại? Nữ hiệp trong truyền thuyết, thông thường võ công càng cao phá án cũng càng lợi hại!
Tên mập còn toét miệng nhìn Tần Lâm cười:
- Tần ca, sợ rằng lần này huynh coi như gặp phải đối thủ...
Bất quá sau khoảnh khắc y đã không còn cười được, bởi vì ánh mắt Từ Tân Di đang nhìn chằm chằm vào người tên mập, quan sát hai tay cùng vạt áo dính đầy máu tươi của y...
- Ha ha ha, muốn lừa gạt được ánh mắt bản tiểu thư, tuyệt đối là không thể nào!
Thiếu nữ xinh đẹp đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to không có chút phong độ nào, tay trái chống eo thon nhỏ, ngón trỏ phải đưa ra vẽ một vòng trên không, khí thế bức người chỉ vào chóp mũi tên mập:
- Chân tướng chỉ có một, hung thủ, chính là ngươi!
Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực trực tiếp ngã xuống đất, Lục mập buồn bực hơn nữa, dường như trước đây mỗi lần phán đoán án kiện sai lầm đều là chính y, vì sao vừa tới Nam Kinh liền bị Từ Đại tiểu thư đoạt mất lời thoại?
“Ôi... Trước kia luôn là ta làm oan uổng người khác, không nghĩ tới thiên đạo tuần hoàn báo ứng chẳng sai, hôm nay cũng đến phiên ta!” Lục mập tự oán tự trách.
Tần Lâm cũng bị dọa đến nhũn người, thế nào cũng không nghĩ tới Từ Đại tiểu thư còn phải ‘Cường hãn’ hơn cả Lục mập, vội vàng hỏi:
- Xin hỏi Từ tiểu thư, làm sao thấy được là Lục Viễn Chí giết người?
- Muốn khảo hạch bản tiểu thư?
Từ Tân Di bĩu môi, không chậm trễ chút nào nói:
- Hai tay y dính đầy máu tươi, trên y phục dính máu cũng nhiều nhất, không phải là bằng chứng sao? Ngươi là cẩm y Bá Hộ, ngay cả điều này cũng không biết, dứt khoát lạy bản tiểu thư làm sư là được, hắc hắc hắc…
Từ Đại tiểu thư hai tay chống nạnh cười như điên cuồng một trận, trước ngực nhất thời ba đào mãnh liệt, trong lúc vô tình Tần Lâm nhìn thấy, chỉ cảm thấy đôi môi có hơi phát khô, vội vàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm thu liễm tinh thần, giọng điệu có vẻ trào phúng:
- Nếu như dính máu nhiều chính là hung thủ, vậy Lục Viễn Chí cũng có thể tránh khỏi hiềm nghi.
- Hừ, bản tiểu thư đã xem rồi, trong tất cả mọi người chỉ có y dính máu nhiều nhất!
Từ Tân Di hết sức nắm chắc.
Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn tiêu mất can đảm. Mới vừa rồi thấy ánh mắt nàng lấp lánh quét nhìn mọi người, còn tưởng rằng nàng giỏi xem sắc mặt đoán ý, có thể nhận rõ gian tà, không ngờ rằng nàng đang nhìn xem trong số mọi người ai dính nhiều máu… Phương pháp vị tiểu thư này tra án quả thật vô cùng đơn giản.
Thị Kiếm nói giúp tiểu thư nhà mình:
- Tiểu thư nhà ta nói, chỉ có trên người tên mập chết bầm này máu nhiều nhất!
Các vị nữ binh lập tức phụ họa ang rân:
- Không sai, hung thủ chính là y!
- Nếu như ta có thể chỉ ra kẻ dính máu nhiều hơn y thì sao?
Tần Lâm cười bại hoại, người quen biết hắn cũng biết người này lại muốn làm chuyện xấu.
Ngưu nhĩ tiêm đao:
Cặp mắt tội ác ẩn nấp trong đám người đột nhiên hiện ra mấy phần kinh hoảng, nhưng rất nhanh liền trấn định lại, cũng giống như dân chúng bình thường hết nhìn Đông tới nhìn Tây, giả bộ tìm kiếm khâm phạm.
Từ Tân Di cỡi ngựa đi về phía này, xa xa nhìn thấy Tần Lâm xử trí, cất tiếng khen ngợi:
- Tên cẩm y Bá Hộ này rất cơ trí, trở về phải nói một tiếng cùng phụ thân, điều hắn làm tùy tùng cho bản tiểu thư... Lý chỉ huy, Lưu chỉ huy, các ngươi mang binh sang bên kia bao vây đi!
Từ Tân Di sai sử chính tam phẩm Chỉ Huy Sứ giống như gia nô, hai Chỉ Huy Sứ nhất tề ôm quyền nói tiếng tuân lệnh, lập tức dẫn dắt năm sáu trăm binh lính tinh nhuệ Long Tương Vệ, Báo Thao Vệ giục ngựa chạy qua, đao ra khỏi vỏ, cung kéo căng dây, vây quanh đám đông tầng tầng nước chảy không lọt.
- Giết người ngoài đường phố, gan lớn tày trời.
Từ Tân Di hừ một tiếng, nói với Thị Kiếm:
- Đi, hãy xem bản tiểu thư phá vụ án này thế nào!
- Đại tiểu thư ra tay, chắc chắn hung thủ không thể nào chạy thoát!
Thị Kiếm cầm đầu các nữ binh duyên dáng kêu to, rối rít giục ngựa đuổi theo, các nàng đều biết chuyện Từ Đại tiểu thư nhất thích có bốn thứ: diễn binh, săn bắn, đua ngựa, phá án, thế nhưng ba thứ trước thường gặp, vụ án lại không phải là thường có, hôm nay vừa đúng gặp gỡ, nhất định Đại tiểu thư sẽ đại hiển thân thủ.
Cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử đi tới bên cạnh, Từ Tân Di đột nhiên sửng sốt, mới vừa rồi nàng còn khen Tần Lâm xử trí đắc lực, đến khi thấy rõ là tên cẩm y Bá Hộ tranh mua ngựa với mình, mặt cười híp mắt liền lạnh lại. Nàng còn nhớ người này mắng mình là cô nương xấu xí.
Thị Kiếm theo tới, phát hiện là ba người Tần Lâm cũng sững sờ, cười kéo kéo Từ Tân Di:
- Hì hì, Đại tiểu thư, đây thật là thiên nhai hà xứ bất tương phùng!
Từ Tân Di gật đầu một cái, hỏi Tần Lâm:
- Người này đã chết sao?
Lúc này trên mặt đất đã đọng lại một vũng máu, nhìn lượng máu chảy ra, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Quan binh vây quanh đám người, Tần Lâm bảo dân chúng hơi lui về phía sau một chút, lấy chỗ người nọ ngã xuống làm trung tâm tạo ra một khoảng trống. Sau đó hắn đưa tay ra sau tai người nọ thăm dò mạch đập, phát hiện động mạch cảnh đã sớm không còn nhịp, liền lắc đầu một cái.
Lật thi thể lại xem thử, chỉ thấy vị trí tim rõ ràng cắm một thanh ngưu nhĩ tiêm đao sắc bén, ngập thẳng tới chuôi.
Nhất thời trong đám người kêu lên một trận: một đao đâm vào tim, mất mạng tại chỗ, hoàn toàn không thể nào cấp cứu, hung thủ tàn nhẫn như vậy, rõ ràng là muốn dứt khoát giết chết nạn nhân ngay tức khắc.
Từ Tân Di từ lưng ngựa phi thân xuống, tư thế đẹp hết sức, đôi chân dài thẳng tắp, mã ngoa màu đỏ sẫm đạp trên đường đá xanh kêu vang. Đám người tự động tránh ra một con đường cho nàng, nhanh chóng đi tới bên trong.
Nàng xem thử thi thể, ngón tay thon dài điểm huyệt Thái Dương nghĩ ngợi chốc lát, mắt hạnh tròn xoe quét qua trên mặt mọi người. Người Nam Kinh đều biết uy danh Từ Đại tiểu thư, bị nàng nhìn tới không ai là không run lên trong lòng, cho dù không phải là hung thủ cũng cảm thấy chột dạ một trận, chuyển ánh mắt sang nơi khác, không dám nhìn thẳng.
Dân chúng thấp giọng, xì xào bàn tán:
- Mặc dù Đại tiểu thư Từ gia bề ngoài xấu xí, nhưng công phu rất cao minh, nghe nói ngay cả cao tăng Thiếu Lâm, sư thái Nga Mi gì đó cũng không phải là đối thủ nàng. Đúng rồi, Lục Hợp Thần Thương Mã Tứ Bình đứng đầu đại diễn võ Ngũ Quân Đô Đốc Phủ Nam Kinh năm ngoái, cũng không phải là đối thủ nàng...
- Bất quá, võ công cao là có thể phá án sao?
- Ngươi không nghe nói Khai Phong Phủ Vương Triều Mã Hán, Ngự Miêu Triển Chiêu Tống triều sao? Dĩ nhiên võ công lợi hại, phá án cũng lợi hại!
Ngưu Đại Lực cùng Lục Viễn Chí nghe vậy cũng cảm thấy lợi hại, Nam Kinh bốn mươi chín vệ, một trăm mười tám sở, đệ nhất cao thủ bên trong hơn mười vạn đại quân cũng không đánh lại Từ Tân Di, công phu nàng có thật lợi hại? Nữ hiệp trong truyền thuyết, thông thường võ công càng cao phá án cũng càng lợi hại!
Tên mập còn toét miệng nhìn Tần Lâm cười:
- Tần ca, sợ rằng lần này huynh coi như gặp phải đối thủ...
Bất quá sau khoảnh khắc y đã không còn cười được, bởi vì ánh mắt Từ Tân Di đang nhìn chằm chằm vào người tên mập, quan sát hai tay cùng vạt áo dính đầy máu tươi của y...
- Ha ha ha, muốn lừa gạt được ánh mắt bản tiểu thư, tuyệt đối là không thể nào!
Thiếu nữ xinh đẹp đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to không có chút phong độ nào, tay trái chống eo thon nhỏ, ngón trỏ phải đưa ra vẽ một vòng trên không, khí thế bức người chỉ vào chóp mũi tên mập:
- Chân tướng chỉ có một, hung thủ, chính là ngươi!
Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực trực tiếp ngã xuống đất, Lục mập buồn bực hơn nữa, dường như trước đây mỗi lần phán đoán án kiện sai lầm đều là chính y, vì sao vừa tới Nam Kinh liền bị Từ Đại tiểu thư đoạt mất lời thoại?
“Ôi... Trước kia luôn là ta làm oan uổng người khác, không nghĩ tới thiên đạo tuần hoàn báo ứng chẳng sai, hôm nay cũng đến phiên ta!” Lục mập tự oán tự trách.
Tần Lâm cũng bị dọa đến nhũn người, thế nào cũng không nghĩ tới Từ Đại tiểu thư còn phải ‘Cường hãn’ hơn cả Lục mập, vội vàng hỏi:
- Xin hỏi Từ tiểu thư, làm sao thấy được là Lục Viễn Chí giết người?
- Muốn khảo hạch bản tiểu thư?
Từ Tân Di bĩu môi, không chậm trễ chút nào nói:
- Hai tay y dính đầy máu tươi, trên y phục dính máu cũng nhiều nhất, không phải là bằng chứng sao? Ngươi là cẩm y Bá Hộ, ngay cả điều này cũng không biết, dứt khoát lạy bản tiểu thư làm sư là được, hắc hắc hắc…
Từ Đại tiểu thư hai tay chống nạnh cười như điên cuồng một trận, trước ngực nhất thời ba đào mãnh liệt, trong lúc vô tình Tần Lâm nhìn thấy, chỉ cảm thấy đôi môi có hơi phát khô, vội vàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm thu liễm tinh thần, giọng điệu có vẻ trào phúng:
- Nếu như dính máu nhiều chính là hung thủ, vậy Lục Viễn Chí cũng có thể tránh khỏi hiềm nghi.
- Hừ, bản tiểu thư đã xem rồi, trong tất cả mọi người chỉ có y dính máu nhiều nhất!
Từ Tân Di hết sức nắm chắc.
Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn tiêu mất can đảm. Mới vừa rồi thấy ánh mắt nàng lấp lánh quét nhìn mọi người, còn tưởng rằng nàng giỏi xem sắc mặt đoán ý, có thể nhận rõ gian tà, không ngờ rằng nàng đang nhìn xem trong số mọi người ai dính nhiều máu… Phương pháp vị tiểu thư này tra án quả thật vô cùng đơn giản.
Thị Kiếm nói giúp tiểu thư nhà mình:
- Tiểu thư nhà ta nói, chỉ có trên người tên mập chết bầm này máu nhiều nhất!
Các vị nữ binh lập tức phụ họa ang rân:
- Không sai, hung thủ chính là y!
- Nếu như ta có thể chỉ ra kẻ dính máu nhiều hơn y thì sao?
Tần Lâm cười bại hoại, người quen biết hắn cũng biết người này lại muốn làm chuyện xấu.
Ngưu nhĩ tiêm đao:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.