Chương 407: Hoàng bạch sách hiệt
Miêu Khiêu
13/08/2014
Ánh mắt của Trương Tử Huyên thâm thúy như bầu trời đêm, lập tức hoảng sợ trợn to:
- Huynh muốn nói là... Không thể nào, an nguy quốc gia liên quan với phòng ngự biên quan, Kế Trấn là bình phong kinh sư ở phía Bắc, Dương Triệu y dám…? Gia phụ, gia phụ cũng tuyệt không thể nào...
- Mong rằng tiểu muội tương trợ, lấy lễ đan hàng năm Dương Triệu mang cho tướng phủ tới đây xem một chút…
Tần Lâm chợt nghiêm nghị, vái chào Trương Tử Huyên thật sâu:
- Ngu huynh bái tạ tiểu thư thay mười vạn quan binh Kế Trấn, thiên hạ lê dân bá tánh ở chỗ này!
Trương Tử Huyên cắn môi lưu lại vết răng thật sâu, cuối cùng tâm sự nặng nề gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Tần Lâm đợi ước chừng thời gian tàn một nén nhang, mấy tiểu nha đầu tướng phủ đốt pháo hoa gần đó chiếu gương mặt hắn lúc sáng lúc tối.
Trương Tử Huyên vội vàng trở lại giữa ánh sáng chập chờn, khác với lúc đi tâm sự trùng trùng, lúc này thiên kim tướng phủ đang hé miệng mỉm cười, vẻ mặt như vừa trút được gánh nặng.
Nàng cầm trên tay một quyển sổ bìa đã ngả vàng cũ kỹ, nhét vào tay Tần Lâm:
- Gia phụ có bị Dương Triệu hối lộ hay không, tiểu muội nói Tần huynh cũng chưa chắc đã chịu tin tưởng, tự huynh xem đi.
- Đây là cái gì?
Tần Lâm nhận lấy quyển sổ.
Mắt Trương Tử Huyên híp cong cong, hời hợt nói:
- Đương nhiên là hoàng bạch sách hiệt của gia phụ.
Đại hoạn quan Lý Quảng triều Minh Hiếu Tông thu nhận hối lộ thật nhiều, trên sổ sách ghi chép hối lộ dùng hạt kê vàng thay thế hoàng kim, dùng gạo trắng thay thế bạc trắng. Sau khi Lý Quảng bại vong tịch biên gia sản thu được sổ sách, Hiếu Tông không hiểu, còn kinh ngạc hỏi quan viên bên người tên họ Lý này chứa gạo nhiều như vậy để làm gì, mấy đời mới ăn hết?
Án này truyền dương rất rộng, cho nên sau đó quan viên đều gọi sổ sách ghi lại tiền tài lui tới trong chốn quan trường là hoàng bạch sách hiệt.
- Đây... Đây là hoàng bạch sách hiệt của lệnh tôn ư?
Tần Lâm kinh ngạc vô cùng, từ miệng Trương Tử Huyên biết được quyển sổ cũ kỹ tầm thường trong tay này lại là hoàng bạch sách hiệt ghi lại tiền bạc xuất nhập trong quan trường của tướng phủ, chợt cảm thấy như nặng ngàn cân.
Nếu như quyển hoàng bạch sách hiệt này rơi vào tay phe phản đối Trương Cư Chính, tuyệt đối có thể để cho đường đường Thủ Phụ đế sư vất vả u đầu sứt trán. Thậm chí có thể giúp cho phe phản đối chiếu theo đó một lưới bắt hết đồng đảng đồng minh Trương Cư Chính tuyệt không lộ chút sơ hở nào.
Thân là con gái duy nhất của Trương Cư Chính, Trương Tử Huyên đa mưu túc trí không phải không biết tầm quan trọng của hoàng bạch sách hiệt, nhưng nàng vẫn không chút do dự lấy ra, lòng tin khó được này đã đè nặng trĩu trong lòng Tần Lâm.
Khó khăn nhất chính là tiêu thụ ân mỹ nhân!
Trương Tử Huyên phát hiện trong ánh mắt Tần Lâm một tia cảm niệm, nàng mỉm cười một tiếng, thình lình nói một câu đùa giỡn hiếm thấy:
- Sao hả, chẳng lẽ Tần huynh chuẩn bị cầm hoàng bạch sách hiệt này đi Đô Sát Viện tố cáo gia phụ sao?
Ho khan một cái, Tần Lâm sờ sờ cằm:
- Dĩ, dĩ nhiên không phải, chẳng qua ta chỉ kinh ngạc không hiểu vì sao muội lấy được hoàng bạch sách hiệt này…
Trương Tử Huyên đắc ý nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, một vị phụ thân giấu đi thứ gì, nữ nhi muốn tìm ra luôn luôn thuận tiện hơn bất kỳ ai khác.
- Mau xem đi, xem xong huynh sẽ biết gia phụ tuyệt đối không phải là loại người như huynh tưởng tượng…
Trương Tử Huyên thúc giục, ở trên đường tới nàng đã xem rồi, cho nên lúc này vội vàng bảo Tần Lâm xem. Vị phụ thân cao lớn như núi Thái Sơn của nàng, vị Thủ Phụ đế sư triều Đại Minh, tuy rằng về phẩm đức không phải là thanh chính liêm khiết, nhưng tuyệt đối không phải là tham quan táng tâm bệnh cuồng.
Tần Lâm mở ra hoàng bạch sách hiệt, chỉ thấy trong đó viết lại số mục chi thu chằng chịt dày đặc, nhìn chữ viết không giống của Trương Cư Chính, không biết được là Du Thất hay là Diêu Bát viết. Mỗi đoạn là hàng chữ đứng từ phải sang trái, mỗi trang có hơn phân nửa ghi ngày tháng, ở giữa là tên họ rất nhiều quan viên, bên dưới là số lượng vàng bạc cùng danh mục lễ vật đối ứng tên họ phía trên.
Những quan viên này có mấy người là Tần Lâm biết, tháng Bảy năm Long Khánh thứ sáu tân nhậm Hộ bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang tặng tám trăm lượng bạc, à, thì ra khi đó Vương Quốc Quang vẫn còn nhậm chức ở Hộ bộ. Tháng Bảy năm Vạn Lịch thứ ba, Binh bộ Thị Lang Tằng Tỉnh Ngô tặng một đôi kim nguyên bảo, hai mươi khúc gấm Tứ Xuyên thượng đẳng, bốn cái bình thiếc trắng, nếu như Tần Lâm nhớ không lầm, trước đây không lâu Tằng Tỉnh Ngô mới từ Tuần Phủ Tứ Xuyên hồi kinh vinh thăng lên Binh bộ Thị Lang.
Tên Thích Kế Quang cũng ở hàng đầu, A Cổ Lệ cùng Bố Lệ Nhã quả nhiên là vị Đại Soái này tặng cho Trương Cư Chính.
Rất nhanh, tên Kỳ Liêu Tổng Đốc Dương Triệu cũng xuất hiện trên quyển sổ, con ngươi Tần Lâm lập tức mở to: phía dưới cái tên này hàng năm đều có số lượng, nhưng bắt đầu từ Vạn Lịch nguyên niên, mới đầu chỉ có năm trăm lượng bạc, đến khi nhậm chức Kế Liêu Tổng Đốc mới gia tăng đến tám trăm, thuộc về tặng lễ bình thường trong quan trường.
Ước tính sơ sơ, thu nhập các loại ghi trên quyển sổ này tính từ năm Long Khánh lúc Trương Cư Chính vừa mới nhập các đến nay hơn mười năm, tổng số ước chừng trên dưới năm mươi vạn lượng.
- Lệnh tôn Trương Thái Nhạc không hổ là đệ nhất năng thần hiền tướng triều Đại Minh...
Tần Lâm thở ra một hơi thật dài, trong lòng như vừa dỡ xuống tảng đá nặng ngàn cân. Hắn chậm rãi trịnh trọng trả lại quyển hoàng bạch sách hiệt đủ để ảnh hưởng triều cục Đại Minh, thậm chí ảnh hưởng vận nước lại cho Trương Tử Huyên.
Trương Tử Huyên nở một nụ cười khả ái, nghiêng nghiêng mái đầu, nhan sắc tuyệt mỹ dưới ánh đèn khiến cho Tần Lâm hơi phân thần, thản nhiên nói:
- Sao hả, tiểu muội đã nói gia phụ không phải là tham quan kia mà?!
Năm mươi vạn lượng, ngoài mặt là một số lượng nghe qua hết sức kinh người, nếu là vào thời Hồng Vũ gia Chu Nguyên Chương, có một vạn cái đầu cũng không đủ chém.
Nhưng thực tế chính là, gian tướng Nghiêm Tung trước Trương Cư Chính, lúc tịch biên gia sản chỉ riêng vàng bạc đã vượt qua ba mươi vạn lượng, ngoài ra còn có vạn khoảnh ruộng tốt, cửa hàng vô số, hàng ngàn hàng vạn đồ cổ ngọc khí cùng tranh họa cổ nhân, theo người lúc ấy ước lượng giá trị vượt qua năm trăm vạn lượng.
Mà trung thần Từ Giai lật đổ gian tướng Nghiêm Tung thì sao, lại chiếm đoạt bốn mươi vạn mẫu ruộng tốt ở địa khu Giang Nam nổi danh màu mỡ phì nhiêu, khiến cho người ta nghe thấy phải trợn mắt há mồm.
Đừng lo không biết hàng, chỉ cần so sánh chúng. Quyền thế Trương Cư Chính thời Vạn Lịch còn lớn hơn cả Nghiêm, Từ năm xưa cộng lại, thu nhận vàng bạc quà tặng vẫn chưa tới một phần mười hai vị kia. Xét theo thời kỳ riêng biệt, vị trí đặc biệt của triều Minh, thậm chí lão có thể được coi là một ‘thanh quan’.
Đương nhiên so sánh với loại thanh quan chân chính, tỷ như Hải Thụy Hải Bút Giá, Trương Cư Chính vẫn còn kém rất xa. Thế nhưng Hải Thụy có thể làm Thủ Phụ được sao, ngay cả Gia Tĩnh Hoàng đế cũng nói, thứ người như Hải Thụy mang ra làm tấm gương đạo đức thì được, nếu là làm việc thật sự, hắc hắc, chỉ là vớ vẩn!
Ngay cả Cẩm Y Hiệu Úy, nha môn Thư Lại tầng dưới chót đều có thu nhập tiền cữ thường lệ, trông cậy vào quan cư nhất phẩm Thủ Phụ Đại nhân hai ống tay áo trống trơn không tham một đồng nào, hiển nhiên chỉ là chuyện cổ tích dành cho con nít.
Nếu tính chi ly hơn nữa, Trương Cư Chính duy trì thu chi tướng phủ, còn phải cho Phùng Bảo hết sức tham lam một phần, tới ngày mừng thọ Lý Thái hậu lại tặng tượng ông Thọ bằng vàng, nếu lão không thu tiền lấy đâu ra mà chi những khoản này? Chân chính còn lại trên tay cũng chỉ có hơn mười vạn lượng bạc, so với Nghiêm Tung, Từ Giai chỉ có một phần mấy mươi.
Với sự tinh minh của Tần Lâm, không chỉ chú ý tới mỗi món tiền xuất nhập từ ngàn lượng, trong chốn quan trường trước mắt thuộc về lễ vật đi lại, hơn nữa hắn còn chú ý tới quan hệ giữa thời gian thu tiền cùng quan viên cất nhắc bổ nhiệm.
Trương Cư Chính cũng không phải là lấy lễ vật bao nhiêu để quyết định cất nhắc cho người tặng lễ hay không. Nhìn trương mục thời gian, thường thường là sau khi quan viên được cất nhắc mới tặng cho lão để tỏ lòng cảm tạ, chuyện này khác xa như trời vực với hành động thu tiền bán quan của Nghiêm Tung.
Tằng Tỉnh Ngô, Vương Quốc Quang, Thích Kế Quang đều từng đưa lễ vật cho Trương Cư Chính, sự thật chứng minh, Tằng Thị Lang bình loạn người Bặc, Vương Thiên Quan viết ra Vạn Lịch Hội Kế Lục, Thích Đại Soái luyện binh Kế Trấn đều là danh thần nhiều đời, tường thành của quốc gia.
Đúng như ngày hôm qua Thích Kế Quang nói nhân từ không thể cầm quân, lương thiện không thể làm quan. Quyển hoàng bạch sách hiệt này hiển nhiên là chứng cứ lão thu nhận hối lộ, nhưng nhìn từ một góc độ khác, ngược lại là lão làm việc công, tốn hao tâm huyết đề bạt kẻ có tài, đủ là bằng chứng cho một đời danh thần hiền tướng.
Tần Lâm cùng Trương Tử Huyên ngầm hiểu ý nhau cười một tiếng, bọn họ am tường quy tắc cố hữu của quan trường Đại Minh, biết Trương Cư Chính cũng không phải là lòng tham không đáy, cũng không có thu lấy thật nhiều hối lộ của Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu, bấy nhiêu là đủ rồi.
Trương Tử Huyên lại lặng lẽ đem mang hoàng bạch sách hiệt trả về chỗ cũ.
Đáng thương đế sư Thủ Phụ Trương Cư Chính từ đầu đến cuối không biết, hoàng bạch sách hiệt mình giấu ở nơi bí mật, bị nữ nhi đưa cho Tần Lâm xem qua tỉ mỉ một lần.
- Tên Dương Triệu kia thật sự tham lam tới mức táng tâm bệnh cuồng ư?
Trương Tử Huyên khẽ cau mày liễu, một tay chống cằm.
Tần Lâm không chút do dự bán đứng Thích Kế Quang, kể lại hết những lời đã nói với vị Thích lão ca này.
Trương Tử Huyên nghe trong bụng hoảng sợ, giậm chân nói:
- Vì sao Thích Đại Soái lại tỏ ra quá mức cẩn thận như vậy? Muội chỉ nghe nói lão trên sa trường mạnh mẽ như hổ khí thôn vạn dặm, nhưng trong tướng phủ chúng ta lại tỏ ra cung kính khép nép. Gia phụ tin tưởng như vậy lão lại không dám nói thẳng chuyện Dương Triệu, phải tìm cách cho gia phụ biết một chút cũng tốt…
Tần Lâm trợn mắt một cái, lòng nói nàng cho rằng ai cũng có thể nói toạc ra như giữa chúng ta với nhau sao? Nếu Thích Kế Quang không cực kỳ cẩn thận, hạ mình khắp nơi, lôi kéo quan hệ, e rằng đã sớm bước theo vết xe đổ của Hồ Tông Hiến, Du Đại Du, nếu không phải là chết oan trong ngục vậy cũng uất ức cả đời.
- Tội Dương Triệu tham ô số lượng lớn còn phải đợi tra tìm chứng cớ, nhưng ngu huynh có chuyện yêu cầu tiểu muội giúp một tay...
Tần Lâm dứt lời, tỏ vẻ gian xảo bảo Trương Tử Huyên kê tai cho hắn nói.
Trương Tử Huyên liếc mắt nhìn hắn một cái, rốt cục vẫn phải nhẹ nhàng nghiêng người, áp má trái về phía Tần Lâm nghe hắn kề tai nói nhỏ.
Tần Lâm hạ giọng nói thật thấp mấy câu, Trương Tử Huyên không ngừng gật đầu hoặc là lắc đầu, thần sắc thỉnh thoảng ngưng trọng thỉnh thoảng bật cười. Người ta thường nói mỹ nhân dưới ánh đèn đẹp hơn ban ngày ba phần, đèn đuốc phản chiếu mặt nàng trắng như tuyết hết sức đáng yêu, lỗ tai bị tóc xanh che một nửa lại lộ ra màu hồng xinh đẹp.
Trong lòng kích động vô cùng, Tần Lâm nói xong cũng ngẩn người ra, tiếp đó khẽ hôn lên gương mặt mềm mại của nàng một cái.
Ánh mắt thâm thúy của mỹ nhân lập tức trợn to, giống như chạm điện vội vàng né tránh, mặt phấn đã đỏ bừng, vô cùng xấu hổ khẽ quát Tần Lâm:
- Đáng ghét, vừa rồi muội không nên tin huynh mới phải…
Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, lòng bàn chân thoa dầu chạy vội thật nhanh ra xa.
Có tặc tâm mà không có tặc đảm… thiên kim tướng phủ nhìn theo bóng lưng Tần Lâm đi xa, khóe miệng nghịch ngợm khẽ nhếch lên.
Sáng sớm hôm sau, Tần Lâm lại chạy đến phủ Thiêm Đô Ngự Sử Đô Sát Viện Cảnh Định Lực.
Danh vang Đông Sơn, thanh lưu danh túc, Cảnh Nhị tiên sinh cùng huynh trưởng Phó Đô Ngự Sử Đô Sát Viện Nam Kinh Cảnh Định Hướng cũng xưng Nhị Cảnh, không chỉ có mang danh thanh liêm, hơn nữa học vấn thượng thừa Chu Tử, hạ kế Dương Minh, quả thật là gương tốt cho nhân thế. Trong kinh sư bất kể là Lục Khoa Cấp Sự Trung hay đông đảo Ngự Sử Đô lão gia Đô Sát Viện, nói đến Cảnh Nhị tiên sinh cũng tỏ ra vô cùng kính ngưỡng.
Lúc lão nhân gia ở nhà mặc một thân y phục nhà, đầu đội Trung Tĩnh quán, thần sắc nghiêm nghị không thể xâm phạm, nghiễm nhiên là một vị quân tử uy vũ không khuất phục, giàu sang không làm động lòng, bần tiện không thể dời đổi, khiến cho người ta nhìn thấy không thể không sinh lòng kính trọng.
Nhưng trong mật thất, trước mặt Tần Lâm, Cảnh Nhị tiên sinh khom người quỳ lạy, dáng vẻ trang nghiêm hiện tại đổi thành nụ cười nịnh hót cực kỳ hiếm thấy trên mặt y:
- Tần trưởng quan đại giá quang lâm, tiểu khả không kịp tiếp đón từ xa, thứ tội, thứ tội! Gia huynh ở Nam Kinh được Tần trưởng quan chiếu cố, tiểu khả xin cúi đầu bách bái ở chỗ này.
Cảnh Định Lực được Tần Lâm hai tay đỡ dậy từ dưới đất, vị Thiêm Đô Ngự Sử thanh danh hiển hách này lộ vẻ nơm nớp lo sợ, vô cùng cẩn thận khom lưng.
Y đang cực kỳ sợ hãi trong lòng.
Tần Lâm là một người đáng sợ, ngay cả Đông Xưởng Phùng Bảo chấp chưởng Ty Lễ Giám cũng phải sợ hắn ba phần. Nhưng là danh túc nho lâm vang danh thiên hạ, Cảnh Định Lực còn chưa tới nỗi sợ tới mức này. Chỉ có một chút chứng cứ đáng sợ đủ để chứng minh y và huynh trưởng Cảnh Định Hướng, cùng Hình bộ Thị Lang Lưu Nhất Nho đã tự vận, Nam Kinh Đô Sát Viện Đô Ngự Sử Vương Bản Cố kết bè kết đảng.
Nếu những chứng cứ này rơi vào tay người khác, Cảnh Định Lực có biện pháp làm cho kẻ đó ngậm miệng, vào lúc này cũng sẽ không sợ hãi tới mức như vậy. Thế nhưng những chứng cứ đáng sợ này lại rơi đúng vào tay một người đáng sợ, khiến cho Cảnh Định Lực không thể nào không lo lắng đề phòng, e sợ cho hai huynh đệ mình rơi vào kết quả thân bại danh liệt.
Tần Lâm khẽ mỉm cười, đối đãi Phùng Bang Ninh, Từ Tước hắn tỏ ra cứng rắn, Cảnh gia huynh đệ đã sợ, Tần trưởng quan của chúng ta ngược lại tỏ ra ôn hòa hơn nhiều:
- Cảnh Nhị tiên sinh quá khách sáo rồi, bản quan cùng lệnh huynh là chí giao hảo hữu, hiểu rõ trong lòng, chúng ta đều là người một nhà cả!
- Huynh muốn nói là... Không thể nào, an nguy quốc gia liên quan với phòng ngự biên quan, Kế Trấn là bình phong kinh sư ở phía Bắc, Dương Triệu y dám…? Gia phụ, gia phụ cũng tuyệt không thể nào...
- Mong rằng tiểu muội tương trợ, lấy lễ đan hàng năm Dương Triệu mang cho tướng phủ tới đây xem một chút…
Tần Lâm chợt nghiêm nghị, vái chào Trương Tử Huyên thật sâu:
- Ngu huynh bái tạ tiểu thư thay mười vạn quan binh Kế Trấn, thiên hạ lê dân bá tánh ở chỗ này!
Trương Tử Huyên cắn môi lưu lại vết răng thật sâu, cuối cùng tâm sự nặng nề gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Tần Lâm đợi ước chừng thời gian tàn một nén nhang, mấy tiểu nha đầu tướng phủ đốt pháo hoa gần đó chiếu gương mặt hắn lúc sáng lúc tối.
Trương Tử Huyên vội vàng trở lại giữa ánh sáng chập chờn, khác với lúc đi tâm sự trùng trùng, lúc này thiên kim tướng phủ đang hé miệng mỉm cười, vẻ mặt như vừa trút được gánh nặng.
Nàng cầm trên tay một quyển sổ bìa đã ngả vàng cũ kỹ, nhét vào tay Tần Lâm:
- Gia phụ có bị Dương Triệu hối lộ hay không, tiểu muội nói Tần huynh cũng chưa chắc đã chịu tin tưởng, tự huynh xem đi.
- Đây là cái gì?
Tần Lâm nhận lấy quyển sổ.
Mắt Trương Tử Huyên híp cong cong, hời hợt nói:
- Đương nhiên là hoàng bạch sách hiệt của gia phụ.
Đại hoạn quan Lý Quảng triều Minh Hiếu Tông thu nhận hối lộ thật nhiều, trên sổ sách ghi chép hối lộ dùng hạt kê vàng thay thế hoàng kim, dùng gạo trắng thay thế bạc trắng. Sau khi Lý Quảng bại vong tịch biên gia sản thu được sổ sách, Hiếu Tông không hiểu, còn kinh ngạc hỏi quan viên bên người tên họ Lý này chứa gạo nhiều như vậy để làm gì, mấy đời mới ăn hết?
Án này truyền dương rất rộng, cho nên sau đó quan viên đều gọi sổ sách ghi lại tiền tài lui tới trong chốn quan trường là hoàng bạch sách hiệt.
- Đây... Đây là hoàng bạch sách hiệt của lệnh tôn ư?
Tần Lâm kinh ngạc vô cùng, từ miệng Trương Tử Huyên biết được quyển sổ cũ kỹ tầm thường trong tay này lại là hoàng bạch sách hiệt ghi lại tiền bạc xuất nhập trong quan trường của tướng phủ, chợt cảm thấy như nặng ngàn cân.
Nếu như quyển hoàng bạch sách hiệt này rơi vào tay phe phản đối Trương Cư Chính, tuyệt đối có thể để cho đường đường Thủ Phụ đế sư vất vả u đầu sứt trán. Thậm chí có thể giúp cho phe phản đối chiếu theo đó một lưới bắt hết đồng đảng đồng minh Trương Cư Chính tuyệt không lộ chút sơ hở nào.
Thân là con gái duy nhất của Trương Cư Chính, Trương Tử Huyên đa mưu túc trí không phải không biết tầm quan trọng của hoàng bạch sách hiệt, nhưng nàng vẫn không chút do dự lấy ra, lòng tin khó được này đã đè nặng trĩu trong lòng Tần Lâm.
Khó khăn nhất chính là tiêu thụ ân mỹ nhân!
Trương Tử Huyên phát hiện trong ánh mắt Tần Lâm một tia cảm niệm, nàng mỉm cười một tiếng, thình lình nói một câu đùa giỡn hiếm thấy:
- Sao hả, chẳng lẽ Tần huynh chuẩn bị cầm hoàng bạch sách hiệt này đi Đô Sát Viện tố cáo gia phụ sao?
Ho khan một cái, Tần Lâm sờ sờ cằm:
- Dĩ, dĩ nhiên không phải, chẳng qua ta chỉ kinh ngạc không hiểu vì sao muội lấy được hoàng bạch sách hiệt này…
Trương Tử Huyên đắc ý nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, một vị phụ thân giấu đi thứ gì, nữ nhi muốn tìm ra luôn luôn thuận tiện hơn bất kỳ ai khác.
- Mau xem đi, xem xong huynh sẽ biết gia phụ tuyệt đối không phải là loại người như huynh tưởng tượng…
Trương Tử Huyên thúc giục, ở trên đường tới nàng đã xem rồi, cho nên lúc này vội vàng bảo Tần Lâm xem. Vị phụ thân cao lớn như núi Thái Sơn của nàng, vị Thủ Phụ đế sư triều Đại Minh, tuy rằng về phẩm đức không phải là thanh chính liêm khiết, nhưng tuyệt đối không phải là tham quan táng tâm bệnh cuồng.
Tần Lâm mở ra hoàng bạch sách hiệt, chỉ thấy trong đó viết lại số mục chi thu chằng chịt dày đặc, nhìn chữ viết không giống của Trương Cư Chính, không biết được là Du Thất hay là Diêu Bát viết. Mỗi đoạn là hàng chữ đứng từ phải sang trái, mỗi trang có hơn phân nửa ghi ngày tháng, ở giữa là tên họ rất nhiều quan viên, bên dưới là số lượng vàng bạc cùng danh mục lễ vật đối ứng tên họ phía trên.
Những quan viên này có mấy người là Tần Lâm biết, tháng Bảy năm Long Khánh thứ sáu tân nhậm Hộ bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang tặng tám trăm lượng bạc, à, thì ra khi đó Vương Quốc Quang vẫn còn nhậm chức ở Hộ bộ. Tháng Bảy năm Vạn Lịch thứ ba, Binh bộ Thị Lang Tằng Tỉnh Ngô tặng một đôi kim nguyên bảo, hai mươi khúc gấm Tứ Xuyên thượng đẳng, bốn cái bình thiếc trắng, nếu như Tần Lâm nhớ không lầm, trước đây không lâu Tằng Tỉnh Ngô mới từ Tuần Phủ Tứ Xuyên hồi kinh vinh thăng lên Binh bộ Thị Lang.
Tên Thích Kế Quang cũng ở hàng đầu, A Cổ Lệ cùng Bố Lệ Nhã quả nhiên là vị Đại Soái này tặng cho Trương Cư Chính.
Rất nhanh, tên Kỳ Liêu Tổng Đốc Dương Triệu cũng xuất hiện trên quyển sổ, con ngươi Tần Lâm lập tức mở to: phía dưới cái tên này hàng năm đều có số lượng, nhưng bắt đầu từ Vạn Lịch nguyên niên, mới đầu chỉ có năm trăm lượng bạc, đến khi nhậm chức Kế Liêu Tổng Đốc mới gia tăng đến tám trăm, thuộc về tặng lễ bình thường trong quan trường.
Ước tính sơ sơ, thu nhập các loại ghi trên quyển sổ này tính từ năm Long Khánh lúc Trương Cư Chính vừa mới nhập các đến nay hơn mười năm, tổng số ước chừng trên dưới năm mươi vạn lượng.
- Lệnh tôn Trương Thái Nhạc không hổ là đệ nhất năng thần hiền tướng triều Đại Minh...
Tần Lâm thở ra một hơi thật dài, trong lòng như vừa dỡ xuống tảng đá nặng ngàn cân. Hắn chậm rãi trịnh trọng trả lại quyển hoàng bạch sách hiệt đủ để ảnh hưởng triều cục Đại Minh, thậm chí ảnh hưởng vận nước lại cho Trương Tử Huyên.
Trương Tử Huyên nở một nụ cười khả ái, nghiêng nghiêng mái đầu, nhan sắc tuyệt mỹ dưới ánh đèn khiến cho Tần Lâm hơi phân thần, thản nhiên nói:
- Sao hả, tiểu muội đã nói gia phụ không phải là tham quan kia mà?!
Năm mươi vạn lượng, ngoài mặt là một số lượng nghe qua hết sức kinh người, nếu là vào thời Hồng Vũ gia Chu Nguyên Chương, có một vạn cái đầu cũng không đủ chém.
Nhưng thực tế chính là, gian tướng Nghiêm Tung trước Trương Cư Chính, lúc tịch biên gia sản chỉ riêng vàng bạc đã vượt qua ba mươi vạn lượng, ngoài ra còn có vạn khoảnh ruộng tốt, cửa hàng vô số, hàng ngàn hàng vạn đồ cổ ngọc khí cùng tranh họa cổ nhân, theo người lúc ấy ước lượng giá trị vượt qua năm trăm vạn lượng.
Mà trung thần Từ Giai lật đổ gian tướng Nghiêm Tung thì sao, lại chiếm đoạt bốn mươi vạn mẫu ruộng tốt ở địa khu Giang Nam nổi danh màu mỡ phì nhiêu, khiến cho người ta nghe thấy phải trợn mắt há mồm.
Đừng lo không biết hàng, chỉ cần so sánh chúng. Quyền thế Trương Cư Chính thời Vạn Lịch còn lớn hơn cả Nghiêm, Từ năm xưa cộng lại, thu nhận vàng bạc quà tặng vẫn chưa tới một phần mười hai vị kia. Xét theo thời kỳ riêng biệt, vị trí đặc biệt của triều Minh, thậm chí lão có thể được coi là một ‘thanh quan’.
Đương nhiên so sánh với loại thanh quan chân chính, tỷ như Hải Thụy Hải Bút Giá, Trương Cư Chính vẫn còn kém rất xa. Thế nhưng Hải Thụy có thể làm Thủ Phụ được sao, ngay cả Gia Tĩnh Hoàng đế cũng nói, thứ người như Hải Thụy mang ra làm tấm gương đạo đức thì được, nếu là làm việc thật sự, hắc hắc, chỉ là vớ vẩn!
Ngay cả Cẩm Y Hiệu Úy, nha môn Thư Lại tầng dưới chót đều có thu nhập tiền cữ thường lệ, trông cậy vào quan cư nhất phẩm Thủ Phụ Đại nhân hai ống tay áo trống trơn không tham một đồng nào, hiển nhiên chỉ là chuyện cổ tích dành cho con nít.
Nếu tính chi ly hơn nữa, Trương Cư Chính duy trì thu chi tướng phủ, còn phải cho Phùng Bảo hết sức tham lam một phần, tới ngày mừng thọ Lý Thái hậu lại tặng tượng ông Thọ bằng vàng, nếu lão không thu tiền lấy đâu ra mà chi những khoản này? Chân chính còn lại trên tay cũng chỉ có hơn mười vạn lượng bạc, so với Nghiêm Tung, Từ Giai chỉ có một phần mấy mươi.
Với sự tinh minh của Tần Lâm, không chỉ chú ý tới mỗi món tiền xuất nhập từ ngàn lượng, trong chốn quan trường trước mắt thuộc về lễ vật đi lại, hơn nữa hắn còn chú ý tới quan hệ giữa thời gian thu tiền cùng quan viên cất nhắc bổ nhiệm.
Trương Cư Chính cũng không phải là lấy lễ vật bao nhiêu để quyết định cất nhắc cho người tặng lễ hay không. Nhìn trương mục thời gian, thường thường là sau khi quan viên được cất nhắc mới tặng cho lão để tỏ lòng cảm tạ, chuyện này khác xa như trời vực với hành động thu tiền bán quan của Nghiêm Tung.
Tằng Tỉnh Ngô, Vương Quốc Quang, Thích Kế Quang đều từng đưa lễ vật cho Trương Cư Chính, sự thật chứng minh, Tằng Thị Lang bình loạn người Bặc, Vương Thiên Quan viết ra Vạn Lịch Hội Kế Lục, Thích Đại Soái luyện binh Kế Trấn đều là danh thần nhiều đời, tường thành của quốc gia.
Đúng như ngày hôm qua Thích Kế Quang nói nhân từ không thể cầm quân, lương thiện không thể làm quan. Quyển hoàng bạch sách hiệt này hiển nhiên là chứng cứ lão thu nhận hối lộ, nhưng nhìn từ một góc độ khác, ngược lại là lão làm việc công, tốn hao tâm huyết đề bạt kẻ có tài, đủ là bằng chứng cho một đời danh thần hiền tướng.
Tần Lâm cùng Trương Tử Huyên ngầm hiểu ý nhau cười một tiếng, bọn họ am tường quy tắc cố hữu của quan trường Đại Minh, biết Trương Cư Chính cũng không phải là lòng tham không đáy, cũng không có thu lấy thật nhiều hối lộ của Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu, bấy nhiêu là đủ rồi.
Trương Tử Huyên lại lặng lẽ đem mang hoàng bạch sách hiệt trả về chỗ cũ.
Đáng thương đế sư Thủ Phụ Trương Cư Chính từ đầu đến cuối không biết, hoàng bạch sách hiệt mình giấu ở nơi bí mật, bị nữ nhi đưa cho Tần Lâm xem qua tỉ mỉ một lần.
- Tên Dương Triệu kia thật sự tham lam tới mức táng tâm bệnh cuồng ư?
Trương Tử Huyên khẽ cau mày liễu, một tay chống cằm.
Tần Lâm không chút do dự bán đứng Thích Kế Quang, kể lại hết những lời đã nói với vị Thích lão ca này.
Trương Tử Huyên nghe trong bụng hoảng sợ, giậm chân nói:
- Vì sao Thích Đại Soái lại tỏ ra quá mức cẩn thận như vậy? Muội chỉ nghe nói lão trên sa trường mạnh mẽ như hổ khí thôn vạn dặm, nhưng trong tướng phủ chúng ta lại tỏ ra cung kính khép nép. Gia phụ tin tưởng như vậy lão lại không dám nói thẳng chuyện Dương Triệu, phải tìm cách cho gia phụ biết một chút cũng tốt…
Tần Lâm trợn mắt một cái, lòng nói nàng cho rằng ai cũng có thể nói toạc ra như giữa chúng ta với nhau sao? Nếu Thích Kế Quang không cực kỳ cẩn thận, hạ mình khắp nơi, lôi kéo quan hệ, e rằng đã sớm bước theo vết xe đổ của Hồ Tông Hiến, Du Đại Du, nếu không phải là chết oan trong ngục vậy cũng uất ức cả đời.
- Tội Dương Triệu tham ô số lượng lớn còn phải đợi tra tìm chứng cớ, nhưng ngu huynh có chuyện yêu cầu tiểu muội giúp một tay...
Tần Lâm dứt lời, tỏ vẻ gian xảo bảo Trương Tử Huyên kê tai cho hắn nói.
Trương Tử Huyên liếc mắt nhìn hắn một cái, rốt cục vẫn phải nhẹ nhàng nghiêng người, áp má trái về phía Tần Lâm nghe hắn kề tai nói nhỏ.
Tần Lâm hạ giọng nói thật thấp mấy câu, Trương Tử Huyên không ngừng gật đầu hoặc là lắc đầu, thần sắc thỉnh thoảng ngưng trọng thỉnh thoảng bật cười. Người ta thường nói mỹ nhân dưới ánh đèn đẹp hơn ban ngày ba phần, đèn đuốc phản chiếu mặt nàng trắng như tuyết hết sức đáng yêu, lỗ tai bị tóc xanh che một nửa lại lộ ra màu hồng xinh đẹp.
Trong lòng kích động vô cùng, Tần Lâm nói xong cũng ngẩn người ra, tiếp đó khẽ hôn lên gương mặt mềm mại của nàng một cái.
Ánh mắt thâm thúy của mỹ nhân lập tức trợn to, giống như chạm điện vội vàng né tránh, mặt phấn đã đỏ bừng, vô cùng xấu hổ khẽ quát Tần Lâm:
- Đáng ghét, vừa rồi muội không nên tin huynh mới phải…
Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, lòng bàn chân thoa dầu chạy vội thật nhanh ra xa.
Có tặc tâm mà không có tặc đảm… thiên kim tướng phủ nhìn theo bóng lưng Tần Lâm đi xa, khóe miệng nghịch ngợm khẽ nhếch lên.
Sáng sớm hôm sau, Tần Lâm lại chạy đến phủ Thiêm Đô Ngự Sử Đô Sát Viện Cảnh Định Lực.
Danh vang Đông Sơn, thanh lưu danh túc, Cảnh Nhị tiên sinh cùng huynh trưởng Phó Đô Ngự Sử Đô Sát Viện Nam Kinh Cảnh Định Hướng cũng xưng Nhị Cảnh, không chỉ có mang danh thanh liêm, hơn nữa học vấn thượng thừa Chu Tử, hạ kế Dương Minh, quả thật là gương tốt cho nhân thế. Trong kinh sư bất kể là Lục Khoa Cấp Sự Trung hay đông đảo Ngự Sử Đô lão gia Đô Sát Viện, nói đến Cảnh Nhị tiên sinh cũng tỏ ra vô cùng kính ngưỡng.
Lúc lão nhân gia ở nhà mặc một thân y phục nhà, đầu đội Trung Tĩnh quán, thần sắc nghiêm nghị không thể xâm phạm, nghiễm nhiên là một vị quân tử uy vũ không khuất phục, giàu sang không làm động lòng, bần tiện không thể dời đổi, khiến cho người ta nhìn thấy không thể không sinh lòng kính trọng.
Nhưng trong mật thất, trước mặt Tần Lâm, Cảnh Nhị tiên sinh khom người quỳ lạy, dáng vẻ trang nghiêm hiện tại đổi thành nụ cười nịnh hót cực kỳ hiếm thấy trên mặt y:
- Tần trưởng quan đại giá quang lâm, tiểu khả không kịp tiếp đón từ xa, thứ tội, thứ tội! Gia huynh ở Nam Kinh được Tần trưởng quan chiếu cố, tiểu khả xin cúi đầu bách bái ở chỗ này.
Cảnh Định Lực được Tần Lâm hai tay đỡ dậy từ dưới đất, vị Thiêm Đô Ngự Sử thanh danh hiển hách này lộ vẻ nơm nớp lo sợ, vô cùng cẩn thận khom lưng.
Y đang cực kỳ sợ hãi trong lòng.
Tần Lâm là một người đáng sợ, ngay cả Đông Xưởng Phùng Bảo chấp chưởng Ty Lễ Giám cũng phải sợ hắn ba phần. Nhưng là danh túc nho lâm vang danh thiên hạ, Cảnh Định Lực còn chưa tới nỗi sợ tới mức này. Chỉ có một chút chứng cứ đáng sợ đủ để chứng minh y và huynh trưởng Cảnh Định Hướng, cùng Hình bộ Thị Lang Lưu Nhất Nho đã tự vận, Nam Kinh Đô Sát Viện Đô Ngự Sử Vương Bản Cố kết bè kết đảng.
Nếu những chứng cứ này rơi vào tay người khác, Cảnh Định Lực có biện pháp làm cho kẻ đó ngậm miệng, vào lúc này cũng sẽ không sợ hãi tới mức như vậy. Thế nhưng những chứng cứ đáng sợ này lại rơi đúng vào tay một người đáng sợ, khiến cho Cảnh Định Lực không thể nào không lo lắng đề phòng, e sợ cho hai huynh đệ mình rơi vào kết quả thân bại danh liệt.
Tần Lâm khẽ mỉm cười, đối đãi Phùng Bang Ninh, Từ Tước hắn tỏ ra cứng rắn, Cảnh gia huynh đệ đã sợ, Tần trưởng quan của chúng ta ngược lại tỏ ra ôn hòa hơn nhiều:
- Cảnh Nhị tiên sinh quá khách sáo rồi, bản quan cùng lệnh huynh là chí giao hảo hữu, hiểu rõ trong lòng, chúng ta đều là người một nhà cả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.