Chương 850: Khắc thơ trên đá
Miêu Khiêu
10/03/2015
Chỉ chốc lát sau chợt thấy
hai ngọn núi đối diện nhau, ở giữa có nước sông chảy ra. Mạch hai ngọn
núi này chạy dài về phía Nam ra tận biển, giống như hai cánh cửa biển,
nước sông sóng biển đánh vào nhau ầm ầm, khí thế như hổ gầm sơn lâm, như vạn mã chạy chồm.
Tần Lâm lấy tay chỉ điểm, nói cho mọi người nghe:
- Nơi này chính là Nhai Sơn, ba trăm năm trước văn võ bá quan và tàn binh Tống triều bị Mông Nguyên Đại tướng Trương Hoằng Phạm đuổi tới đây, Văn Thiên Tường thà chết không khuất phục, Trương Thế Kiệt chiến đấu đến cùng, Lục Tú Phu ôm ấu đế nhảy xuống biển, hai mươi vạn người đền nợ nước mà chết ở nơi này.
Nói ra hết sức bình đạm, nhưng nghĩ tới tình cảnh hai mươi vạn người đền nợ nước, nước biển bị máu tươi nhuộm đỏ, trong lòng ai nấy cảm thấy buồn thảm. Mặt mập của Lục Viễn Chí run run, Ngưu Đại Lực nắm chặt Tấn Thiết Bàn Long Côn, hận không thể một côn quét sạch Hồ Lỗ.
Bạch Sương Hoa ưỡn ngực, hắng giọng nói:
- Hồ Nguyên ngông cuồng nhất thời, Thần Châu chìm đắm. Thế nhưng Thánh giáo ta có Đỗ Khả Dụng Đỗ giáo chủ, Chung Minh Lượng Chung giáo chủ, hai vị Hàn giáo chủ nối tiếp nhau. Tuy rằng Hồ Nguyên chiếm giang sơn ta tám mươi năm, lại không thể có một ngày được ngồi yên!
Gió biển nhẹ thổi, tay áo phất phơ, Bạch Liên giáo chủ tay vịn mạn thuyền đầu ngẩng cao, mặt lộ vẻ hết sức tự hào, ngọn lửa bừng cháy trong đáy mắt càng nồng hơn trước.
Tần Lâm gật đầu một cái, chỉ về phía trước xa xa, chỉ thấy một khối nham thạch nhô lên sừng sững giữa biển. Trên đó bóng loáng bằng phẳng, có dấu vết chạm khắc, dường như từng khắc chữ sau đó lại xóa đi.
- Trên tảng đá kia có khắc một hàng chữ ‘Trương Hoằng Phạm diệt Tống nơi này’, là sau khi Trương Hoằng Phạm diệt Tống vô cùng đắc chí, muốn khắc đá ghi công lưu danh bách thế. Sau đó dân chúng vì căm hận y bèn xóa chữ khắc trên hòn đá đi, cho tới bây giờ chỉ còn lại một hòn đá trơ trọi không có chữ.
Tần Lâm dứt lời chớp mắt một cái, hỏi:
- Nàng đoán thử xem kết cục của Trương Hoằng Phạm thế nào?
Đôi mày liễu của Bạch Sương Hoa khẽ nhướng lên:
- Hẳn là bị hạng người vũ dũng nghĩa hiệp tru diệt rồi chăng?
Vậy thì không có, y là thọ chung chính tẩm.
Tần Lâm cười cười, trong lúc Bạch Sương Hoa thất vọng, hắn thình lình đổi giọng:
- Bất quá dòng chữ Trương Hoằng Phạm khắc đá ghi công bị xóa sạch, ngược lại hậu nhân truyền lưu một bài thơ rất rộng: Nhẫn đoạt Trung Hoa dữ ngoại di, càn khôn hồi thủ trọng kham bi. Tuyên công kỳ thạch Trương Hoằng Phạm, bất thị Hồ nhi thị Hán nhi. Y không có lưu danh bách thế, quay đầu lại chỉ có thể di xú vạn năm!
(Trương Hoằng Phạm vốn là người Hán, làm phản theo người Mông.)
- Hay cho một câu Tuyên công kỳ thạch Trương Hoằng Phạm, bất thị Hồ nhi thị Hán nhi.
Bạch Sương Hoa vỗ tay cười to, câu này nhất thời làm lộ rõ bộ mặt Hán gian giúp Hồ Lỗ diệt dân tộc mình của Trương Hoằng Phạm.
Suy nghĩ một chút, Bạch Sương Hoa nhìn tảng đá từng được khắc chữ đã bị mài bằng kia, mắt ngời sáng:
- Nếu Trương Hoằng Phạm muốn nổi danh, vì sao chúng ta lại không thỏa mãn tâm nguyện của y? Hãy khắc bài thơ ngươi mới vừa đọc lên tảng đá!
Hay lắm, Tần Lâm cũng cảm thấy khắc bài thơ này lên hòn đá trơ trọi giữa biển kia nhất định sẽ rất thú vị, bèn lệnh cho thuyền cặp bờ ở Macao, phái người lấy bạc mời thợ đá tới khắc.
- Cần gì thợ đá!
Bạch Sương Hoa cười khẽ một tiếng, đột nhiên vươn tay đẩy nhẹ vào khuỷu tay Ngưu Đại Lực, y nhất thời không cầm được Tấn Thiết Bàn Long Côn, bị nàng nhẹ nhàng đoạt lấy.
Mọi người kinh nghi bất định, còn đang không biết nàng muốn làm như thế nào, lại thấy Bạch Sương Hoa nhặt lên một sợi dây thừng trên boong thuyền buộc vào Tấn Thiết Bàn Long Côn. Sau đó nàng cầm côn vận lực vào cánh tay đột ngột ném mạnh ra, Tấn Thiết Bàn Long Côn liền hóa thành một đạo ô quang bay về phía tảng đá, ầm một tiếng vang lên cắm thẳng vào khe đá, căng thẳng dây thừng làm thành một chiếc cầu nối.
- Mượn kiếm dùng một chút!
Bạch Sương Hoa vỗ nhẹ bội kiếm bên hông Tần Lâm, thất tinh bảo kiếm cất tiếng long ngâm ra khỏi vỏ, nàng xách theo bảo kiếm bước lên dây thừng, khinh thân bay về phía tảng đá.
Chỉ thấy bên dưới là nước thủy triều giận dữ, một sợi dây thừng vắt ngang không trung, trên có nữ tử áo trắng cầm kiếm phi hành, đẹp tuyệt vời như lăng ba tiên tử.
Mọi người thấy kỳ cảnh như vậy, không khỏi hoa mắt loạn thần.
Bạch Sương Hoa đến chỗ tảng đá, tay trái bám đá, tay phải cầm kiếm bắt đầu điểm chém rọc vót trên bề mặt đá. Thất tinh bảo kiếm kia vốn là bảo kiếm tuyệt thế, lại trải qua nàng quán chú nội lực hùng mạnh vào đó, khảm vào trong đá như cắt đậu hủ. Chỉ trong thoáng chốc đá vụn bay tung rơi xuống biển, từng nét chữ bắt đầu hiện ra.
Không bao lâu một bài thơ hai mươi tám chữ to đã bị khắc trên tảng đá, nét bút tựa như đao búa chém, từng chữ nặng ngàn cân.
Bạch Sương Hoa khắc chữ xong, lấy Tấn Thiết Bàn Long Côn cắm ở khe đá ra, trước hết vung một kiếm chặt đứt dây thừng, ném thiết côn trở về hải thuyền, sau đó bám dây thừng mượn lực lướt sóng mà đi, phi thân trở lại trên thuyền, chỉ có gấu quần và giày bị nước biển dính ướt.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cùng chúng huynh đệ Hiệu Úy thấy vậy mắt hoa đầu váng, ai nấy há hốc mồm cứng lưỡi nói không ra lời, hồi lâu mới rất là đồng tình nhìn sang Tần Lâm: trưởng quan, chúng ta tuyệt đối không đánh lại vị giáo chủ Ma giáo này, tương lai vạn nhất ngài và nàng có chuyện gì, xin tự cầu phúc cho mình đi...
Tần Lâm gãi gãi gãi đầu, cảm giác áp lực cực lớn.
Cho dù là giáo chủ Ma giáo, Bạch Sương Hoa khắc chữ xong trở lại thuyền cũng phải thở hồng hộc, gương mặt trắng trẻo bị ráng chiều soi đỏ, trán và cánh mũi ứa ra một lớp mồ hôi mịn.
- Sao hả, khắc cũng đẹp phải không?
Bạch Sương Hoa dương dương đắc ý chỉ cự thạch, tiện tay ném bảo kiếm một cái, vừa vặn cắm vào trong vỏ kiếm Tần Lâm đang đeo ngang hông.
Tần Lâm sợ hết hồn:
- Trời ơi, ở góc độ này chỉ cần sai lệch một chút, bản trưởng quan sẽ phải tiến cung!
Bạch Sương Hoa nghịch ngợm le lưỡi một cái, băng mỹ nhân lộ ra vẻ phong tình hiếm thấy.
Hải thuyền chạy đi, chuyện khắc chữ trên đá lại không có người nhìn thấy, dân chúng gần đó thấy trên tảng đá thình lình xuất hiện bài thơ, không ai hiểu nguyên nhân, đều cho là thiên thần hạ phàm khắc chữ, nhiều năm sau trở thành một kỳ cảnh ở Nhai Sơn.
Tần Lâm nhìn xa nơi trời biển hòa vào nhau, thản nhiên nói:
- Bạch Đại giáo chủ, Trương Hoằng Phạm là Hán gian, mới vừa rồi nàng nhắc tới mấy vị giáo chủ đời trước cũng không khỏi xưng một tiếng anh hùng hảo hán. Cho dù là Hàn Lâm Nhi bị Chu Nguyên Chương đoạt vị, vẫn có một vị trí trong quốc sử, so sánh hai bên quả thật như trời với vực.
Bạch Sương Hoa lộ vẻ hết sức tự hào.
Không ngờ rằng Tần Lâm đột nhiên hỏi:
- Bất quá, quý giáo còn có vị Phương Tịch Phương giáo chủ, danh tiếng lão nhân gia thế nào vậy?
Bạch Sương Hoa đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo có vẻ hơi áo não:
- Phương giáo chủ, Phương giáo chủ dĩ nhiên cũng là anh hùng hảo hán, hậu thế bêu xấu y toàn là lời không thật…
Khó trách Bạch Sương Hoa không tiện trả lời.
Cho dù Chu Nguyên Chương đoạt vị Hàn Lâm Nhi, triều Minh tạo dựng lên từ trên thi thể Long Phượng chính quyền, nhưng bất kể là ai viết sử, vẫn không thiếu kính ý đối với Lưu Phúc Thông Hàn Lâm Nhi. Đây gọi là cầm đầu cờ nghĩa, tiên phong là vương. Theo như bút pháp Thái Sử Công Tư Mã Thiên để lại, cho dù là không vào được đế vương bản kỷ, thế gia hoặc là liệt truyện, nhưng cũng được một nét son đậm.
Phương Tịch lại bất đồng, y khởi sự năm cuối Bắc Tống, trong quan sử chỉ nói là loạn thần tặc tử ai ai cũng muốn giết, dân gian cũng không có lời gì tốt, tiên sinh kể chuyện cổ tích thường hay kể sau khi hảo hán Lương Sơn bị chiêu an, Phương Tịch bị đánh sưng mặt sưng mũi thế nào.
Chuyện này bảo Bạch Sương Hoa phải trả lời thế nào đây?
Tần Lâm cười:
- Cùng là giáo chủ quý giáo, cũng cùng tạo phản, nhưng thanh danh Hàn Sơn Đồng Hàn Lâm Nhi cùng Phương Tịch trăm năm sau hoàn toàn ngược lại, chẳng lẽ Bạch Đại giáo chủ chưa từng suy nghĩ sâu xa?
- Ngươi, ngươi nói là?
Bạch Sương Hoa thuộc làu lịch sử bản giáo, nghe vậy thần sắc đại biến.
Năm cuối Bắc Tống, Phương Tịch khởi sự tạo phản cố nhiên có một phần là do quan ép dân phản, nhưng tiêu hao quốc lực Tống triều, khuấy loạn vùng Đông Nam phì nhiêu màu mỡ. Mấy năm sau xảy ra biến cố Tĩnh Khang, quân dân Tống triều suy tôn Nhạc gia gia, Hàn nguyên soái, dĩ nhiên không coi Phương Tịch ra gì.
Chung Minh Lượng, Hàn Lâm Nhi là hoàn toàn bất đồng, khởi nghĩa đánh Mông Cổ Hồ Lỗ, cứu vớt dân chúng trong cơn khốn đốn, tuy không thành công cũng thành nhân, sáng chói chẳng khác nào Văn Thiên Tường, Trương Thế Kiệt.
- Giáo chủ Đại nhân, mặc dù triều Minh hiện tại không hiền, nhưng vẫn còn chưa tới mức dân không biết nhờ vào đâu mà sống được. Chính sách triều chính mới của cố Thái Sư Trương Cư Chính vẫn tiến hành, quốc sự còn có cơ chuyển biến tốt. Đồng thời Mông Cổ tiểu Vương tử, Nhật Bản Phong Thần Tú Cát, Miến Điện Mãng Ứng Lý mắt hổ chằm chằm, lại có người Tây Dương mang theo khí thế chinh phục tân đại lục, càn quét thiên đảo vạn quốc Nam Dương vượt biển mà tới. Nếu như chúng ta cát cứ Đông Nam, sợ rằng…
Tần Lâm nói tới chỗ này dừng một chút, cũng không úy kỵ mọi người, đặt tay lên vai Bạch Sương Hoa, nhìn vào đôi mắt có vẻ mê muội của nàng:
- Cho nên, là làm Phương Tịch hay làm Chung Minh Lượng, vậy phải xem tâm ý giáo chủ tỷ tỷ thế nào.
Dù sao Bạch Sương Hoa cũng là giáo chủ Ma giáo, tâm tính không phải là người bình thường có thể khuất phục, vai lay động hất văng hai tay Tần Lâm ra, cũng nhìn thẳng hắn:
- Vô Sinh Lão Mẫu ở trên cao, Minh Vương Di Lặc làm chứng, Thánh giáo có thể giúp ngươi hành sự, nhưng tuyệt không thể nào hợp tác cùng Ngụy triều! Chu Nguyên Chương đoạt giang sơn Thánh giáo ta, hại chết Hàn giáo chủ, triều Minh lại cấm tuyệt Thánh giáo ta truyền bá, thù này bất cộng đái thiên!
Tần Lâm cười khổ:
- Ôi, giáo chủ tỷ tỷ, nàng không nghe câu ‘Dân quý nhất, xã tắc thứ hai, vua xếp chót’ sao? Mặc dù Chu Nguyên Chương giết Hàn Lâm Nhi, nhưng cũng đánh đuổi Mông Nguyên ra khỏi bờ cõi, cứu bá tánh khỏi lầm than khói lửa, quang phục Hoa Hạ. Như vậy chiến công hơn xa tội nghiệt, quý giáo cần gì để trong lòng như vậy?
- Dân quý nhất, xã tắc thứ hai, vua xếp chót.
Bạch Sương Hoa đột nhiên nở nụ cười, nhìn Tần Lâm gằn từng chữ nói:
- Đây chính là ngươi nói!
Tần Lâm dở khóc dở cười:
- Không phải là ta nói, là Á Thánh Mạnh Tử nói.
Bạch Sương Hoa mở mắt ra tinh quang bắn ra bốn phía, vung tay lên rất bá đạo:
- Ta bất kể, tóm lại ngươi hãy nhớ lời đã nói hôm nay!
Tần Lâm sờ sờ mũi, mơ hồ cảm giác mình đã bị Bạch Liên giáo chủ dùng lời nói gài bẫy. Cho đến nhiều năm sau này, lúc đối mặt với nhau nhắc lại, hắn không có lời gì chống đỡ, chỉ đành phải...
-----------
Trên bến cảng Macao, một đội hỏa thương thủ và trường kích binh Bồ Đào Nha chân mặc quần ống túm, ai nấy tinh thần phấn chấn, Đội trưởng Lý Tạp Đa cố ý đổi lại quân lễ phục chỉ mặc vào lễ Giáng Sinh, trước ngực hai hàng nút áo bằng đồng vàng sáng chói.
Phó Tổng Binh hiệp thủ Quảng Đông cũng phái tới một doanh tinh binh quân Minh, mặc dù thân hình đen gầy hơn người Bồ Đào Nha, nhưng khí thế cường hãn lại vượt trội hơn. Hết thảy mặc uyên ương chiến y, pháo Bồ Đào Nha, hổ tồn pháo… được bày ra tề chỉnh, ngay cả lính thổi kèn cũng có.
Hôm nay vị khách ghé nơi này chính là huynh đệ kết nghĩa với Thích soái kế nhiệm Tổng Binh Quảng Đông. Vốn Thích soái ở Kế Trấn trì hoãn lâu ngày, bên Quảng Đông suy đoán hơn phân nửa lão sẽ không tới nhậm chức, nhưng tuyệt đối không thể thiếu lễ số, vạn nhất Thích soái tới thật, các huynh đệ sẽ không có mặt mũi nào gặp lão.
Lúc đang là đầu mùa hè, Macao lại nằm ở phía Nam, còn chưa tới buổi trưa khí trời đã nóng bức không chịu nổi, La Bố dùng ống tay áo lau mồ hôi trán, lẩm bẩm nói:
- Thời tiết Macao khiến cho ta nhớ lại quê hương ở châu Âu xa xôi, vĩnh viễn ánh nắng tươi sáng. Bất quá so với tiểu bang Goa nơi Ấn Độ, tiết trời như vậy đã coi như nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng. Tư Đạc tiên sinh, ngài nói có phải không?
Bên cạnh y là một giáo sĩ mắt lam, tóc màu vàng nhạt, sống mũi rất cao, dõi mắt ngắm nhìn mặt biển nơi xa, không yên lòng nói:
- Ta nghĩ đúng vậy, Ấn Độ thật là tệ hại, không chỉ có khí hậu khắc nghiệt, hơn nữa so sánh cùng văn minh Trung Quốc, nơi đó quả thật là một bọn người man rợ ngu muội lạc hậu. Ta từ xa vạn dặm đi tới Trung Quốc, hy vọng quảng bá phúc âm của Chúa đến quốc gia phương Đông cường thịnh này…
- Lợi Kỳ Tư Đạc thật là một người chăn dân thành kính mà lại dũng cảm.
La Bố tràn đầy kính ý khom người.
Ngõa Vi không có hứng thú với đề tài của hai vị này, bất quá khí trời quả thật nóng bức, y móc ra khăn tay tơ lụa thêu hoa từ trong ngực, đang chuẩn bị lau lau mồ hôi, suy nghĩ một chút lại không lau, ân cần đưa cho Minh Trí Ngọc Tử bên cạnh:
- Gia Lạp Hạ, ừm, khăn tay này vừa mới giặt, tiết trời nóng quá… Để cho một vị nữ sĩ xinh đẹp lại tôn quý như ngài phải đứng dưới ánh mặt trời chói chang chờ trên bến cảng, cũng không phải là hành động của thân sĩ.
- Là tự ta muốn tới.
Minh Trí Ngọc Tử dịu dàng mỉm cười, nhận lấy khăn tay từ trong tay Ngõa Vi thấp thỏm bất an, lẩm bẩm thật nhỏ:
- Tên tiểu bại hoại nghịch ngợm kia…
Nàng nhận lấy khăn tay của ta rồi! Ngõa Vi cơ hồ bị nỗi vui mừng to lớn làm cho hôn mê, trong mắt toát ra vẻ hạnh phúc.
Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Minh Trí Ngọc Tử lấy khăn tay lau mồ hôi, Ngõa Vi buồn bực len lén quan sát, lúc này mới phát hiện vẻ mặt người ngọc an tĩnh nhàn nhã, làn da mịn màng khô ráo, không hề có một giọt mồ hôi nào.
- Thừa mông chiếu cố!
Minh Trí Ngọc Tử cầm khăn tay chốc lát, lúc này mới trả lại cho Ngõa Vi.
Đáng thương người Bồ Đào Nha thở dài một hơi, thì ra chẳng qua là người ta chiếu cố thể diện của mình, không từ chối thẳng mà thôi.
Tần Lâm lấy tay chỉ điểm, nói cho mọi người nghe:
- Nơi này chính là Nhai Sơn, ba trăm năm trước văn võ bá quan và tàn binh Tống triều bị Mông Nguyên Đại tướng Trương Hoằng Phạm đuổi tới đây, Văn Thiên Tường thà chết không khuất phục, Trương Thế Kiệt chiến đấu đến cùng, Lục Tú Phu ôm ấu đế nhảy xuống biển, hai mươi vạn người đền nợ nước mà chết ở nơi này.
Nói ra hết sức bình đạm, nhưng nghĩ tới tình cảnh hai mươi vạn người đền nợ nước, nước biển bị máu tươi nhuộm đỏ, trong lòng ai nấy cảm thấy buồn thảm. Mặt mập của Lục Viễn Chí run run, Ngưu Đại Lực nắm chặt Tấn Thiết Bàn Long Côn, hận không thể một côn quét sạch Hồ Lỗ.
Bạch Sương Hoa ưỡn ngực, hắng giọng nói:
- Hồ Nguyên ngông cuồng nhất thời, Thần Châu chìm đắm. Thế nhưng Thánh giáo ta có Đỗ Khả Dụng Đỗ giáo chủ, Chung Minh Lượng Chung giáo chủ, hai vị Hàn giáo chủ nối tiếp nhau. Tuy rằng Hồ Nguyên chiếm giang sơn ta tám mươi năm, lại không thể có một ngày được ngồi yên!
Gió biển nhẹ thổi, tay áo phất phơ, Bạch Liên giáo chủ tay vịn mạn thuyền đầu ngẩng cao, mặt lộ vẻ hết sức tự hào, ngọn lửa bừng cháy trong đáy mắt càng nồng hơn trước.
Tần Lâm gật đầu một cái, chỉ về phía trước xa xa, chỉ thấy một khối nham thạch nhô lên sừng sững giữa biển. Trên đó bóng loáng bằng phẳng, có dấu vết chạm khắc, dường như từng khắc chữ sau đó lại xóa đi.
- Trên tảng đá kia có khắc một hàng chữ ‘Trương Hoằng Phạm diệt Tống nơi này’, là sau khi Trương Hoằng Phạm diệt Tống vô cùng đắc chí, muốn khắc đá ghi công lưu danh bách thế. Sau đó dân chúng vì căm hận y bèn xóa chữ khắc trên hòn đá đi, cho tới bây giờ chỉ còn lại một hòn đá trơ trọi không có chữ.
Tần Lâm dứt lời chớp mắt một cái, hỏi:
- Nàng đoán thử xem kết cục của Trương Hoằng Phạm thế nào?
Đôi mày liễu của Bạch Sương Hoa khẽ nhướng lên:
- Hẳn là bị hạng người vũ dũng nghĩa hiệp tru diệt rồi chăng?
Vậy thì không có, y là thọ chung chính tẩm.
Tần Lâm cười cười, trong lúc Bạch Sương Hoa thất vọng, hắn thình lình đổi giọng:
- Bất quá dòng chữ Trương Hoằng Phạm khắc đá ghi công bị xóa sạch, ngược lại hậu nhân truyền lưu một bài thơ rất rộng: Nhẫn đoạt Trung Hoa dữ ngoại di, càn khôn hồi thủ trọng kham bi. Tuyên công kỳ thạch Trương Hoằng Phạm, bất thị Hồ nhi thị Hán nhi. Y không có lưu danh bách thế, quay đầu lại chỉ có thể di xú vạn năm!
(Trương Hoằng Phạm vốn là người Hán, làm phản theo người Mông.)
- Hay cho một câu Tuyên công kỳ thạch Trương Hoằng Phạm, bất thị Hồ nhi thị Hán nhi.
Bạch Sương Hoa vỗ tay cười to, câu này nhất thời làm lộ rõ bộ mặt Hán gian giúp Hồ Lỗ diệt dân tộc mình của Trương Hoằng Phạm.
Suy nghĩ một chút, Bạch Sương Hoa nhìn tảng đá từng được khắc chữ đã bị mài bằng kia, mắt ngời sáng:
- Nếu Trương Hoằng Phạm muốn nổi danh, vì sao chúng ta lại không thỏa mãn tâm nguyện của y? Hãy khắc bài thơ ngươi mới vừa đọc lên tảng đá!
Hay lắm, Tần Lâm cũng cảm thấy khắc bài thơ này lên hòn đá trơ trọi giữa biển kia nhất định sẽ rất thú vị, bèn lệnh cho thuyền cặp bờ ở Macao, phái người lấy bạc mời thợ đá tới khắc.
- Cần gì thợ đá!
Bạch Sương Hoa cười khẽ một tiếng, đột nhiên vươn tay đẩy nhẹ vào khuỷu tay Ngưu Đại Lực, y nhất thời không cầm được Tấn Thiết Bàn Long Côn, bị nàng nhẹ nhàng đoạt lấy.
Mọi người kinh nghi bất định, còn đang không biết nàng muốn làm như thế nào, lại thấy Bạch Sương Hoa nhặt lên một sợi dây thừng trên boong thuyền buộc vào Tấn Thiết Bàn Long Côn. Sau đó nàng cầm côn vận lực vào cánh tay đột ngột ném mạnh ra, Tấn Thiết Bàn Long Côn liền hóa thành một đạo ô quang bay về phía tảng đá, ầm một tiếng vang lên cắm thẳng vào khe đá, căng thẳng dây thừng làm thành một chiếc cầu nối.
- Mượn kiếm dùng một chút!
Bạch Sương Hoa vỗ nhẹ bội kiếm bên hông Tần Lâm, thất tinh bảo kiếm cất tiếng long ngâm ra khỏi vỏ, nàng xách theo bảo kiếm bước lên dây thừng, khinh thân bay về phía tảng đá.
Chỉ thấy bên dưới là nước thủy triều giận dữ, một sợi dây thừng vắt ngang không trung, trên có nữ tử áo trắng cầm kiếm phi hành, đẹp tuyệt vời như lăng ba tiên tử.
Mọi người thấy kỳ cảnh như vậy, không khỏi hoa mắt loạn thần.
Bạch Sương Hoa đến chỗ tảng đá, tay trái bám đá, tay phải cầm kiếm bắt đầu điểm chém rọc vót trên bề mặt đá. Thất tinh bảo kiếm kia vốn là bảo kiếm tuyệt thế, lại trải qua nàng quán chú nội lực hùng mạnh vào đó, khảm vào trong đá như cắt đậu hủ. Chỉ trong thoáng chốc đá vụn bay tung rơi xuống biển, từng nét chữ bắt đầu hiện ra.
Không bao lâu một bài thơ hai mươi tám chữ to đã bị khắc trên tảng đá, nét bút tựa như đao búa chém, từng chữ nặng ngàn cân.
Bạch Sương Hoa khắc chữ xong, lấy Tấn Thiết Bàn Long Côn cắm ở khe đá ra, trước hết vung một kiếm chặt đứt dây thừng, ném thiết côn trở về hải thuyền, sau đó bám dây thừng mượn lực lướt sóng mà đi, phi thân trở lại trên thuyền, chỉ có gấu quần và giày bị nước biển dính ướt.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cùng chúng huynh đệ Hiệu Úy thấy vậy mắt hoa đầu váng, ai nấy há hốc mồm cứng lưỡi nói không ra lời, hồi lâu mới rất là đồng tình nhìn sang Tần Lâm: trưởng quan, chúng ta tuyệt đối không đánh lại vị giáo chủ Ma giáo này, tương lai vạn nhất ngài và nàng có chuyện gì, xin tự cầu phúc cho mình đi...
Tần Lâm gãi gãi gãi đầu, cảm giác áp lực cực lớn.
Cho dù là giáo chủ Ma giáo, Bạch Sương Hoa khắc chữ xong trở lại thuyền cũng phải thở hồng hộc, gương mặt trắng trẻo bị ráng chiều soi đỏ, trán và cánh mũi ứa ra một lớp mồ hôi mịn.
- Sao hả, khắc cũng đẹp phải không?
Bạch Sương Hoa dương dương đắc ý chỉ cự thạch, tiện tay ném bảo kiếm một cái, vừa vặn cắm vào trong vỏ kiếm Tần Lâm đang đeo ngang hông.
Tần Lâm sợ hết hồn:
- Trời ơi, ở góc độ này chỉ cần sai lệch một chút, bản trưởng quan sẽ phải tiến cung!
Bạch Sương Hoa nghịch ngợm le lưỡi một cái, băng mỹ nhân lộ ra vẻ phong tình hiếm thấy.
Hải thuyền chạy đi, chuyện khắc chữ trên đá lại không có người nhìn thấy, dân chúng gần đó thấy trên tảng đá thình lình xuất hiện bài thơ, không ai hiểu nguyên nhân, đều cho là thiên thần hạ phàm khắc chữ, nhiều năm sau trở thành một kỳ cảnh ở Nhai Sơn.
Tần Lâm nhìn xa nơi trời biển hòa vào nhau, thản nhiên nói:
- Bạch Đại giáo chủ, Trương Hoằng Phạm là Hán gian, mới vừa rồi nàng nhắc tới mấy vị giáo chủ đời trước cũng không khỏi xưng một tiếng anh hùng hảo hán. Cho dù là Hàn Lâm Nhi bị Chu Nguyên Chương đoạt vị, vẫn có một vị trí trong quốc sử, so sánh hai bên quả thật như trời với vực.
Bạch Sương Hoa lộ vẻ hết sức tự hào.
Không ngờ rằng Tần Lâm đột nhiên hỏi:
- Bất quá, quý giáo còn có vị Phương Tịch Phương giáo chủ, danh tiếng lão nhân gia thế nào vậy?
Bạch Sương Hoa đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo có vẻ hơi áo não:
- Phương giáo chủ, Phương giáo chủ dĩ nhiên cũng là anh hùng hảo hán, hậu thế bêu xấu y toàn là lời không thật…
Khó trách Bạch Sương Hoa không tiện trả lời.
Cho dù Chu Nguyên Chương đoạt vị Hàn Lâm Nhi, triều Minh tạo dựng lên từ trên thi thể Long Phượng chính quyền, nhưng bất kể là ai viết sử, vẫn không thiếu kính ý đối với Lưu Phúc Thông Hàn Lâm Nhi. Đây gọi là cầm đầu cờ nghĩa, tiên phong là vương. Theo như bút pháp Thái Sử Công Tư Mã Thiên để lại, cho dù là không vào được đế vương bản kỷ, thế gia hoặc là liệt truyện, nhưng cũng được một nét son đậm.
Phương Tịch lại bất đồng, y khởi sự năm cuối Bắc Tống, trong quan sử chỉ nói là loạn thần tặc tử ai ai cũng muốn giết, dân gian cũng không có lời gì tốt, tiên sinh kể chuyện cổ tích thường hay kể sau khi hảo hán Lương Sơn bị chiêu an, Phương Tịch bị đánh sưng mặt sưng mũi thế nào.
Chuyện này bảo Bạch Sương Hoa phải trả lời thế nào đây?
Tần Lâm cười:
- Cùng là giáo chủ quý giáo, cũng cùng tạo phản, nhưng thanh danh Hàn Sơn Đồng Hàn Lâm Nhi cùng Phương Tịch trăm năm sau hoàn toàn ngược lại, chẳng lẽ Bạch Đại giáo chủ chưa từng suy nghĩ sâu xa?
- Ngươi, ngươi nói là?
Bạch Sương Hoa thuộc làu lịch sử bản giáo, nghe vậy thần sắc đại biến.
Năm cuối Bắc Tống, Phương Tịch khởi sự tạo phản cố nhiên có một phần là do quan ép dân phản, nhưng tiêu hao quốc lực Tống triều, khuấy loạn vùng Đông Nam phì nhiêu màu mỡ. Mấy năm sau xảy ra biến cố Tĩnh Khang, quân dân Tống triều suy tôn Nhạc gia gia, Hàn nguyên soái, dĩ nhiên không coi Phương Tịch ra gì.
Chung Minh Lượng, Hàn Lâm Nhi là hoàn toàn bất đồng, khởi nghĩa đánh Mông Cổ Hồ Lỗ, cứu vớt dân chúng trong cơn khốn đốn, tuy không thành công cũng thành nhân, sáng chói chẳng khác nào Văn Thiên Tường, Trương Thế Kiệt.
- Giáo chủ Đại nhân, mặc dù triều Minh hiện tại không hiền, nhưng vẫn còn chưa tới mức dân không biết nhờ vào đâu mà sống được. Chính sách triều chính mới của cố Thái Sư Trương Cư Chính vẫn tiến hành, quốc sự còn có cơ chuyển biến tốt. Đồng thời Mông Cổ tiểu Vương tử, Nhật Bản Phong Thần Tú Cát, Miến Điện Mãng Ứng Lý mắt hổ chằm chằm, lại có người Tây Dương mang theo khí thế chinh phục tân đại lục, càn quét thiên đảo vạn quốc Nam Dương vượt biển mà tới. Nếu như chúng ta cát cứ Đông Nam, sợ rằng…
Tần Lâm nói tới chỗ này dừng một chút, cũng không úy kỵ mọi người, đặt tay lên vai Bạch Sương Hoa, nhìn vào đôi mắt có vẻ mê muội của nàng:
- Cho nên, là làm Phương Tịch hay làm Chung Minh Lượng, vậy phải xem tâm ý giáo chủ tỷ tỷ thế nào.
Dù sao Bạch Sương Hoa cũng là giáo chủ Ma giáo, tâm tính không phải là người bình thường có thể khuất phục, vai lay động hất văng hai tay Tần Lâm ra, cũng nhìn thẳng hắn:
- Vô Sinh Lão Mẫu ở trên cao, Minh Vương Di Lặc làm chứng, Thánh giáo có thể giúp ngươi hành sự, nhưng tuyệt không thể nào hợp tác cùng Ngụy triều! Chu Nguyên Chương đoạt giang sơn Thánh giáo ta, hại chết Hàn giáo chủ, triều Minh lại cấm tuyệt Thánh giáo ta truyền bá, thù này bất cộng đái thiên!
Tần Lâm cười khổ:
- Ôi, giáo chủ tỷ tỷ, nàng không nghe câu ‘Dân quý nhất, xã tắc thứ hai, vua xếp chót’ sao? Mặc dù Chu Nguyên Chương giết Hàn Lâm Nhi, nhưng cũng đánh đuổi Mông Nguyên ra khỏi bờ cõi, cứu bá tánh khỏi lầm than khói lửa, quang phục Hoa Hạ. Như vậy chiến công hơn xa tội nghiệt, quý giáo cần gì để trong lòng như vậy?
- Dân quý nhất, xã tắc thứ hai, vua xếp chót.
Bạch Sương Hoa đột nhiên nở nụ cười, nhìn Tần Lâm gằn từng chữ nói:
- Đây chính là ngươi nói!
Tần Lâm dở khóc dở cười:
- Không phải là ta nói, là Á Thánh Mạnh Tử nói.
Bạch Sương Hoa mở mắt ra tinh quang bắn ra bốn phía, vung tay lên rất bá đạo:
- Ta bất kể, tóm lại ngươi hãy nhớ lời đã nói hôm nay!
Tần Lâm sờ sờ mũi, mơ hồ cảm giác mình đã bị Bạch Liên giáo chủ dùng lời nói gài bẫy. Cho đến nhiều năm sau này, lúc đối mặt với nhau nhắc lại, hắn không có lời gì chống đỡ, chỉ đành phải...
-----------
Trên bến cảng Macao, một đội hỏa thương thủ và trường kích binh Bồ Đào Nha chân mặc quần ống túm, ai nấy tinh thần phấn chấn, Đội trưởng Lý Tạp Đa cố ý đổi lại quân lễ phục chỉ mặc vào lễ Giáng Sinh, trước ngực hai hàng nút áo bằng đồng vàng sáng chói.
Phó Tổng Binh hiệp thủ Quảng Đông cũng phái tới một doanh tinh binh quân Minh, mặc dù thân hình đen gầy hơn người Bồ Đào Nha, nhưng khí thế cường hãn lại vượt trội hơn. Hết thảy mặc uyên ương chiến y, pháo Bồ Đào Nha, hổ tồn pháo… được bày ra tề chỉnh, ngay cả lính thổi kèn cũng có.
Hôm nay vị khách ghé nơi này chính là huynh đệ kết nghĩa với Thích soái kế nhiệm Tổng Binh Quảng Đông. Vốn Thích soái ở Kế Trấn trì hoãn lâu ngày, bên Quảng Đông suy đoán hơn phân nửa lão sẽ không tới nhậm chức, nhưng tuyệt đối không thể thiếu lễ số, vạn nhất Thích soái tới thật, các huynh đệ sẽ không có mặt mũi nào gặp lão.
Lúc đang là đầu mùa hè, Macao lại nằm ở phía Nam, còn chưa tới buổi trưa khí trời đã nóng bức không chịu nổi, La Bố dùng ống tay áo lau mồ hôi trán, lẩm bẩm nói:
- Thời tiết Macao khiến cho ta nhớ lại quê hương ở châu Âu xa xôi, vĩnh viễn ánh nắng tươi sáng. Bất quá so với tiểu bang Goa nơi Ấn Độ, tiết trời như vậy đã coi như nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng. Tư Đạc tiên sinh, ngài nói có phải không?
Bên cạnh y là một giáo sĩ mắt lam, tóc màu vàng nhạt, sống mũi rất cao, dõi mắt ngắm nhìn mặt biển nơi xa, không yên lòng nói:
- Ta nghĩ đúng vậy, Ấn Độ thật là tệ hại, không chỉ có khí hậu khắc nghiệt, hơn nữa so sánh cùng văn minh Trung Quốc, nơi đó quả thật là một bọn người man rợ ngu muội lạc hậu. Ta từ xa vạn dặm đi tới Trung Quốc, hy vọng quảng bá phúc âm của Chúa đến quốc gia phương Đông cường thịnh này…
- Lợi Kỳ Tư Đạc thật là một người chăn dân thành kính mà lại dũng cảm.
La Bố tràn đầy kính ý khom người.
Ngõa Vi không có hứng thú với đề tài của hai vị này, bất quá khí trời quả thật nóng bức, y móc ra khăn tay tơ lụa thêu hoa từ trong ngực, đang chuẩn bị lau lau mồ hôi, suy nghĩ một chút lại không lau, ân cần đưa cho Minh Trí Ngọc Tử bên cạnh:
- Gia Lạp Hạ, ừm, khăn tay này vừa mới giặt, tiết trời nóng quá… Để cho một vị nữ sĩ xinh đẹp lại tôn quý như ngài phải đứng dưới ánh mặt trời chói chang chờ trên bến cảng, cũng không phải là hành động của thân sĩ.
- Là tự ta muốn tới.
Minh Trí Ngọc Tử dịu dàng mỉm cười, nhận lấy khăn tay từ trong tay Ngõa Vi thấp thỏm bất an, lẩm bẩm thật nhỏ:
- Tên tiểu bại hoại nghịch ngợm kia…
Nàng nhận lấy khăn tay của ta rồi! Ngõa Vi cơ hồ bị nỗi vui mừng to lớn làm cho hôn mê, trong mắt toát ra vẻ hạnh phúc.
Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Minh Trí Ngọc Tử lấy khăn tay lau mồ hôi, Ngõa Vi buồn bực len lén quan sát, lúc này mới phát hiện vẻ mặt người ngọc an tĩnh nhàn nhã, làn da mịn màng khô ráo, không hề có một giọt mồ hôi nào.
- Thừa mông chiếu cố!
Minh Trí Ngọc Tử cầm khăn tay chốc lát, lúc này mới trả lại cho Ngõa Vi.
Đáng thương người Bồ Đào Nha thở dài một hơi, thì ra chẳng qua là người ta chiếu cố thể diện của mình, không từ chối thẳng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.