Chương 544: Khích bác nội loạn
Miêu Khiêu
09/09/2014
Trương Kình cũng không cam lòng yếu thế:
- Thánh thiên tử có trời cao che chở, đây gọi là người hiền tự có thiên tướng.
Đủ rồi, Vạn Lịch lắc đầu một cái, đương nhiên y biết mình cũng là thịt thai phàm cốt, nếu như bị người đâm thủng một kiếm, cổ họng cũng sẽ thủng một lỗ to.
Hơi hơi an tâm, Vạn Lịch lại hỏi tới:
- Tần ái khanh, hung đồ kia đã có can đảm giết hai tên cung nữ giá họa cho trẫm, vì sao không... Không làm như lời ngươi nói, trực tiếp lấy tánh mạng trẫm?
- Trời ơi, không cho con ta nói bậy!
Lý Thái hậu gấp đến độ sắc mặt cũng thay đổi, xông lên ôm Vạn Lịch vào lòng, dù là con trai đã là thanh niên mười tám tuổi, nàng vẫn vuốt vuốt đầu y giống như khi còn bé.
Tuy rằng Vạn Lịch có hơi lúng túng nhưng cũng hớn hở tươi cười. Chỉ có lúc này y mới phát giác, tình thương của mẫu thân đối với mình cũng không bởi vì yêu cầu nghiêm khắc mà giảm sút.
Đây mới là tình mẫu tử trời sinh.
- Thật ra cũng rất dễ trả lời câu hỏi của bệ hạ…
Tần Lâm không chút do dự nói ra những lời hết sức kinh người:
- Bởi vì hung thủ đêm qua cũng không phải là kẻ thù riêng của bệ hạ, cũng không thể dao động căn cơ triều Đại Minh. Cho dù xảy ra chuyện xấu nhất kia, suy nghĩ một chút kế tiếp sẽ phát sinh cái gì? Bệ hạ, Thái hậu hẳn biết rất rõ ràng.
Quả thật theo như lời Tần Lâm, triều Đại Minh đến năm đầu Vạn Lịch đã là chính thể tương đối hoàn chỉnh, thành thục, bản thân Hoàng đế đột nhiên qua đời cố nhiên sẽ tạo thành hỗn loạn nhất định, nhưng tuyệt sẽ không chân chính dao động đến căn cơ triều đình.
Rất đơn giản, cho dù là Vạn Lịch bị hành thích bỏ mình, triều đình sẽ nói thế nào với cả thiên hạ? Chuyện thiên tử trẻ tuổi đột nhiên chết đi, gần như triều nào cũng có. Chính Đức Hoàng đế chính là không hiểu vì sao rơi xuống nước, sau khi vớt lên rốt cục chết đi không minh bạch, triều Đại Minh cũng không vì chuyện này mà sụp đổ. Chuyện này còn có lời đồn đãi nói là lúc đó Thủ Phụ Dương Đình Hòa hạ hắc thủ.
Chính Đức Hoàng đế không có con trai, là Dương Đình Hòa phò Hưng Hiến Vương Phủ Chu……, cũng tức là Gia Tĩnh Hoàng đế sau này kế vị. Như vậy còn không gây ra loạn, Vạn Lịch chết đi còn có thân đệ đệ Lộ Vương đồng bào một mẹ thay thế, có thể xảy ra đại sự gì?
Huống chi nếu như Vạn Lịch chết, Lộ Vương kế vị, đối với Lý Thái hậu con trưởng chết đi không lập tiểu nhi tử, còn có thể lập người nào khác? Mà lúc này nàng cũng nhất định phải cấp bách dựa dẫm vào hai vị Trương Cư Chính và Phùng Bảo, một trong một ngoài.
Phùng Bảo Phùng Đại Bạn càng có thể mượn chuyện ấu chúa lên ngôi, tiến thêm một bước củng cố quyền thế Ty Lễ Giám cùng Đông Xưởng. Trương Cư Chính vẫn là đế sư, chỉ bất quá học trò lão từ thanh niên mười tám tuổi dần dần có ý nghĩ của mình, biến thành thiếu niên mười hai tuổi u mê vô tri, sẽ càng ngoan ngoãn nói gì nghe nấy, vâng lời vị đế sư Thủ Phụ này hơn.
Cho nên nếu như xuất hiện cục diện Vạn Lịch tử vong, ba cỗ thế lực thao túng triều cục là Lý Thái hậu, Phùng Bảo, Trương Cư Chính này nhất định sẽ đoàn kết chặt chẽ, cùng nhau phò ấu chúa Lộ Vương kế vị, đối với bọn họ đây là lựa chọn duy nhất.
Nếu như cục diện ngược lại, án này không bị Tần Lâm tra rõ chân tướng, trên đầu Vạn Lịch vẫn đội cái mũ hôn quân say rượu giết người bừa bãi, vậy sẽ thế nào?
Lý Thái hậu sẽ thất vọng đối với con trai tới cực điểm. Vạn Lịch là ôm oan khuất, bất mãn với mẫu hậu quá mức nghiêm nghị, lại nghi ngờ Phùng Bảo cùng Trương Cư Chính manh tâm bất lương.
Phùng Bảo tức giận Vạn Lịch đêm khuya cầm kiếm kêu la muốn giết chết lão, nhất định hết sức xúi giục Thái hậu, thuyết phục Trương Cư Chính, tận lực đạt tới mục tiêu phế trưởng lập ấu.
Trương Cư Chính ra sức đẩy mạnh triều chính mới, phải tiếp tục độc lãm triều cương, cầm giữ quyền bính, đến lúc đó đối mặt tình thế như vậy, lão sẽ lựa chọn như thế nào?
Vì vậy Vạn Lịch chết là cục diện đã được xác định, Lý Thái hậu, Phùng Bảo, Trương Cư Chính vì ích lợi mỗi người nhất định phải chung sức hợp tác, hết sức phò Lộ Vương lên ngôi. Thậm chí tầm quan trọng của việc tra rõ hung thủ sẽ xếp phía sau rất xa chuyện tân quân kế vị.
Mà gài tang vật giá họa sẽ làm sinh ra loạn cục không xác định, lúc ấy có phế đế hay không, bốn phe đương kim Thái hậu, Hoàng đế, Thủ Phụ cùng chưởng ấn Ty Lễ Giám sẽ triển khai đấu tranh kịch liệt. Không phế đế, Phùng Bảo sẽ mượn chuyện này giở trò, nói không chừng Trương Cư Chính cũng sẽ nhân cơ hội bôi đen Vạn Lịch, mượn đó chèn ép vị học trò càng ngày càng nắm quyền nhiều hơn này, thể hiện quyền uy của đế sư.
Cho dù phế đế, chỉ cần Vạn Lịch không chết, đấu tranh vẫn sẽ tiếp tục kéo dài dưới các hình thức hoặc ngoài sáng hoặc trong tối.
Lý Thái hậu cùng Phùng Bảo cũng có mấy chục năm kinh nghiệm chính trị, Vạn Lịch cũng đi theo Trương Cư Chính học đế vương tâm thuật gần mười năm, Tần Lâm vừa phá vỡ tầng cửa sổ bằng giấy mỏng, bọn họ lập tức hiểu ra tất cả ẩn tình phía sau màn trong sự kiện này.
Phân tích đến nước này rồi, bàn tay gây tội ác trong bóng tối là ai, đáp án đã nổi lên hết sức rõ ràng.
Phùng Bảo liền lấy ánh mắt quét nhìn Tôn Hoài Nhân, cười lạnh không có hảo ý. Người khác không biết, Phùng Đốc Công có biết lai lịch người này, vốn lão chỉ muốn làm cho Vạn Lịch thoái vị, không nghĩ tới Tôn Hoài Nhân. Đến khi Tần Lâm kể rõ mục đích của đối phương, lão mới nghĩ ra ngoại trừ tên thái giám có dính dáng tới Bạch Liên Bắc tông này, hung thủ còn là ai khác?
Tần Lâm không vội vàng nói ra câu trả lời, mà là chỉ vào cái rương đang hun nóng thuyền nhỏ:
- Bệ hạ, Thái hậu, thuyền nhỏ bên trong rương này, giờ phút này đã được hun xong.
- Mau lấy ra xem!
Vạn Lịch tỏ ra vô cùng nôn nóng.
Tần Lâm mang bao tay lụa trắng vào, mở nắp rương ra. Chờ cho khói mù bên trong tản mát, hắn bèn lấy thuyền nhỏ ra, nâng trong lòng bàn tay mình.
Chỉ thấy trong ngoài thuyền nhỏ hiện ra mấy dấu vân tay có thể nhìn thấy rõ ràng, bởi vì là hun nóng nhựa thông cùng long não lấy được, cho nên màu sắc dấu tay có màu xám đen, giống như do ma quỷ địa ngục lưu lại.
Mặc dù Tôn Hoài Nhân hết sức duy trì vẻ trấn định bên ngoài, thế nhưng sau khi nhìn thấy mấy dấu tay này, sắc mặt y lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Tần Lâm cười lạnh trong lòng không ngừng, cố ý làm bộ nói:
- Đêm qua Khách Dụng uống rượu giở trò lừa bịp, cũng chưa hoàn toàn say mất trí, y nói mơ hồ nghe được cung nữ bị hại kêu một tiếng Tôn công công. Ừm, vậy hiện tại tra xét vân tay mấy vị Tôn công công ở đây đi.
Tôn Hải, Tôn Đức Tú là thân đợi tội, vội vàng nhanh chóng chứng minh là mình trong sạch, nhất tề lăn tay vào mực đỏ, sau đó lăn ra tờ giấy trắng để lại vân tay.
Tần Lâm cũng không vội xem xét dấu tay của hai người bọn họ, mà ngoài cười trong không cười nhìn chằm chằm Tôn Hoài Nhân:
- Dường như còn có một vị Tôn công công ở đây…?
Tôn Hoài Nhân cười khan hai tiếng:
- Đêm qua… nhà ta… nhà ta không ở lại Khúc Lưu quán, có lẽ không cần…
Lời còn chưa dứt, hai chân y đột ngột ấn mạnh một cái, tung mình xông về phía Vương Hoàng hậu, đưa tay ra muốn chộp cổ nàng.
Làm sao tới kịp?
Phùng Bảo được Tần Lâm chỉ điểm đã có chuẩn bị trước, thân thể Tôn Hoài Nhân mới vừa động, mấy tên thái giám có võ công đã xông lên trước. Long Trảo Thủ, Đại Cầm Nã Công, Hổ Hạc Song Hình, may là Tôn Hoài Nhân võ nghệ không kém, trong khoảnh khắc đã bị chế ngự nơi yếu hại toàn thân, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Vương Hoàng hậu bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, thanh âm run lẩy bẩy:
- Tôn, Tôn bạn bạn, ngươi...
Hừ... Vạn Lịch giận không chỗ phát tiết, chỉ Tôn Hoài Nhân giận nói:
- Hoàng hậu của trẫm, nàng còn chưa nghĩ ra ư? Chính là tên Tôn Hoài Nhân một mực đi theo nàng, y muốn hại trẫm, muốn khuấy loạn giang sơn Đại Minh chúng ta, lấy mất xã tắc Đại Minh ta!
Vương Hoàng hậu trợn mắt líu lưỡi, ngay cả một câu cũng không thể nói ra. Đúng là trước đây Vạn Lịch đối với nàng không lạnh không nóng không mặn không lạt, nhưng lăng nhục công khai như vậy vẫn mới là lần đầu tiên, làm cho nàng bị dọa sợ đến ngơ ngác không rõ.
Tần Lâm lại thở dài trong lòng, giờ phút cuối cùng Tôn Hoài Nhân xông tới như vậy, quả thật đã giải oan sạch sẽ cho Vương Hoàng hậu.
Quả nhiên Lý Thái hậu thở dài, lắc đầu khuyên con trai:
- Hoàng hậu hẳn cũng là bị người lừa gạt, chẳng hay biết gì. Nếu như con thoái vị, đối với nàng có hại vô ích, chẳng lẽ vị Hoàng hậu là nàng tình nguyện biến thành Hoàng tẩu? Huống chi cuối cùng con cũng nhìn thấy, hung thủ vẫn còn muốn hại nàng.
Vương Hoàng hậu làm con dâu ngoan ngoãn từ trước tới nay, rốt cục hiện tại đã được báo đáp, nước mắt chan hòa quỳ xuống trước mặt Lý Thái hậu và Vạn Lịch cầu xin tha thứ.
Lý Thái hậu lấy hai tay đỡ con dâu lên, Vạn Lịch suy nghĩ một chút cảm thấy mẫu hậu nói có đạo lý, sắc mặt không tỏ ra đáng sợ như ban đầu nữa, nhưng cuối cùng không cách nào hoàn toàn quên được, tỏ ra lạnh như băng với Vương Hoàng hậu. Chẳng những cố gắng của nàng hôm nay hoàn toàn uổng phí, mà thái độ của Vạn Lịch đối với nàng còn kém hơn so với trước đây.
Ai bảo Vương Hoàng hậu tin lầm kẻ gian, không phế hậu đã là vô cùng may mắn, không thể oán trách được người khác.
Nhưng rốt cục bản thân nàng nghĩ thế nào, cũng không biết được, Tần Lâm rõ ràng nhận ra được trong ánh mắt Vương Hoàng hậu nhìn mình toát ra căm phẫn sâu đậm.
- Tôn Hoài Nhân...
Tần Lâm nhìn hung thủ không thể động đậy, cười chế nhạo nói:
- Hoặc ta phải gọi ngươi là Tôn Hiểu Nhân mới đúng?
- Sao cũng được…
Tôn Hiểu Nhân vịt chết vẫn còn cứng miệng, cùng hung cực ác nhìn chòng chọc Tần Lâm:
- Thánh giáo ta chiếu sáng thiên hạ, phúc trạch tứ hải, Vô Sinh Lão Mẫu ở trên cao, sớm muộn gì cũng sẽ giết sạch bọn người yêu ma quỷ quái các ngươi, muốn giết muốn mổ cứ việc, gia gia tuyệt đối không cau mày chút nào!
Tôn công công ngày trước ở bên cạnh Vương Hoàng hậu khép nép cung kính, chỉ trong khoảnh khắc hiện nguyên hình là Bạch Liên giáo đồ hung thần ác sát.
Lý Thái hậu luôn miệng niệm Phật:
- A Di Đà Phật, đây quả thật là chấp mê không tỉnh! Cho dù là Diêm Vương gia cũng không tha cho ngươi, đày ngươi xuống mười tám tầng địa ngục, chẳng phải là vô cùng khổ sở hay sao?
Tôn Hiểu Nhân giống như điên cuồng, phùng mang trợn mắt nói:
- Hừ, gia gia tin theo Vô Sinh Lão Mẫu, tự nhiên trở về quê quán chân không, địa ngục để dành cho các ngươi đi, ha ha ha…
Mấy tiểu thái giám võ nghệ cao cường vung tay lên tát y bôm bốp một trận, nhưng nhìn dáng vẻ Tôn Hiểu Nhân chắc chắn sẽ không chịu hối hận quay đầu.
Tên này đã bị tẩy não vô cùng triệt để… Tần Lâm sờ sờ cằm, âm thầm nghĩ ngợi.
Nói thật, vì đến hoàng cung nằm vùng mà dám cắt tiểu đệ đệ mình, loại người tàn nhẫn quả quyết như vậy, cho dù là bị bắt cũng không chịu ngoan ngoãn cung khai.
Vạn Lịch dìu Lý Thái hậu đang luôn miệng niệm Phật hiệu:
- Mẫu hậu, đêm đã khuya, thân thể người đáng giá ngàn vàng, không thể so đo với loại nghịch tặc này. Có Tần tướng quân… ừm, còn có Phùng Đốc Công cùng nhau phá án, nhất định sẽ tra ra nước cạn lòi đá.
Vốn là với tính tình Vạn Lịch không muốn nói tới Phùng Bảo, nhưng chuyện này giải thích ra đúng là Bạch Liên giáo muốn khích bác triều đình tranh chấp nội bộ, nếu y còn tranh đấu với Phùng Bảo chẳng phải là lộ vẻ kém cỏi bất tài sao?
Trương Cư Chính chỉ khẽ mỉm cười, chỉ mong sau hôm nay học trò mình có thể hiểu ra được một ít chuyện, nhìn từ góc độ này cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.
Phùng Bảo cũng biết tiến thối, vội vàng chắp tay bẩm:
- Lão nô sẽ không phụ kỳ vọng của bệ hạ, phối hợp với Tần tướng quân thẩm tra ác tặc, nhất định sẽ tra ra chân tướng toàn vụ án.
Lý Thái hậu nghe con trai nói chuyện, cũng hiểu được gút mắc giữa y và Phùng Đốc Công coi như là tạm thời giải khai, liền gật đầu một cái, đồng ý giao chuyện này cho Phùng Bảo và Tần Lâm đi làm.
Lúc này đêm đã khuya, Lý Thái hậu, Vạn Lịch cùng Vương Hoàng hậu mạnh ai nấy trở về cung. Trong ba người chỉ có thân ảnh của Vương Hoàng hậu hết sức tịch mịch, đi tới chỗ ánh đèn không chiếu tới nàng quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn Tần Lâm nơi xa một cái, trong ánh mắt tràn đầy oán hận. Vốn nàng được bà bà sủng ái, quan hệ với trượng phu cũng đang tiến triển theo chiều hướng tốt, nếu như không phải là Tần Lâm...
Vương Hoàng hậu lại không nghĩ rằng, nếu như không phải là Tần Lâm, có lẽ chính nàng không còn là Hoàng hậu, biến thành Hoàng tẩu mất rồi.
Tần Lâm phát giác ra Vương Hoàng hậu hết sức căm hận mình, cơn giận cá chém thớt của nàng nhắc tới không đáng giá một xu, nhưng nàng lại đổ hết chuyện này lên đầu hắn, có thể làm được gì?
Hiện tại tranh thủ thẩm tra Tôn Hiểu Nhân, moi ra càng nhiều tin tức hơn, khám phá bí mật sâu hơn, đây mới chính là chuyện cấp bách trước mắt của hắn.
Từ Từ Ninh cung đi ra, Trương Cư Chính nhìn Tần Lâm gật đầu một cái, cỡi ngựa ung dung đi về phủ, rất có khí phái của đế sư Thủ Phụ.
Rất nhiều Cẩm Y Hiệu Úy, cấm quân cùng thái giám có võ công áp giải Tôn Hiểu Nhân, Phùng Bảo nhìn tên này cảm thấy có hơi đau đầu.
Tên này quả thật là hòn đá trong hố xí, vừa thối lại vừa cứng. Đúng là Đông Xưởng có rất nhiều loại nhục hình thê thảm vô cùng, có thể làm cho người ta muốn sống cũng không được muốn chết cũng không thể. Nhưng loại người như Tôn Hiểu Nhân vì nằm vùng có thể giết chết cả ca ca ruột của mình, cắt đi tiểu đệ đệ của mình, ác độc tàn nhẫn, lòng lang dạ sói như vậy, dùng hình pháp tra hỏi có hữu dụng với y chăng?
Phùng Bảo thật sự không có bao nhiêu lòng tin, bèn nhân lúc rảnh rỗi hỏi nhỏ Tần Lâm:
- Này, Tần tướng quân, ngươi thấy chuyện này...
- Bản quan đã có chút manh mối...
Thanh âm của Tần Lâm bình thản vô cùng.
Nhanh như vậy sao, hắn lại nghĩ ra được cái gì? Phùng Bảo kinh ngạc nhìn chằm chằm Tần Lâm, quả thật không thể nhìn thấu đối phương.
- Thánh thiên tử có trời cao che chở, đây gọi là người hiền tự có thiên tướng.
Đủ rồi, Vạn Lịch lắc đầu một cái, đương nhiên y biết mình cũng là thịt thai phàm cốt, nếu như bị người đâm thủng một kiếm, cổ họng cũng sẽ thủng một lỗ to.
Hơi hơi an tâm, Vạn Lịch lại hỏi tới:
- Tần ái khanh, hung đồ kia đã có can đảm giết hai tên cung nữ giá họa cho trẫm, vì sao không... Không làm như lời ngươi nói, trực tiếp lấy tánh mạng trẫm?
- Trời ơi, không cho con ta nói bậy!
Lý Thái hậu gấp đến độ sắc mặt cũng thay đổi, xông lên ôm Vạn Lịch vào lòng, dù là con trai đã là thanh niên mười tám tuổi, nàng vẫn vuốt vuốt đầu y giống như khi còn bé.
Tuy rằng Vạn Lịch có hơi lúng túng nhưng cũng hớn hở tươi cười. Chỉ có lúc này y mới phát giác, tình thương của mẫu thân đối với mình cũng không bởi vì yêu cầu nghiêm khắc mà giảm sút.
Đây mới là tình mẫu tử trời sinh.
- Thật ra cũng rất dễ trả lời câu hỏi của bệ hạ…
Tần Lâm không chút do dự nói ra những lời hết sức kinh người:
- Bởi vì hung thủ đêm qua cũng không phải là kẻ thù riêng của bệ hạ, cũng không thể dao động căn cơ triều Đại Minh. Cho dù xảy ra chuyện xấu nhất kia, suy nghĩ một chút kế tiếp sẽ phát sinh cái gì? Bệ hạ, Thái hậu hẳn biết rất rõ ràng.
Quả thật theo như lời Tần Lâm, triều Đại Minh đến năm đầu Vạn Lịch đã là chính thể tương đối hoàn chỉnh, thành thục, bản thân Hoàng đế đột nhiên qua đời cố nhiên sẽ tạo thành hỗn loạn nhất định, nhưng tuyệt sẽ không chân chính dao động đến căn cơ triều đình.
Rất đơn giản, cho dù là Vạn Lịch bị hành thích bỏ mình, triều đình sẽ nói thế nào với cả thiên hạ? Chuyện thiên tử trẻ tuổi đột nhiên chết đi, gần như triều nào cũng có. Chính Đức Hoàng đế chính là không hiểu vì sao rơi xuống nước, sau khi vớt lên rốt cục chết đi không minh bạch, triều Đại Minh cũng không vì chuyện này mà sụp đổ. Chuyện này còn có lời đồn đãi nói là lúc đó Thủ Phụ Dương Đình Hòa hạ hắc thủ.
Chính Đức Hoàng đế không có con trai, là Dương Đình Hòa phò Hưng Hiến Vương Phủ Chu……, cũng tức là Gia Tĩnh Hoàng đế sau này kế vị. Như vậy còn không gây ra loạn, Vạn Lịch chết đi còn có thân đệ đệ Lộ Vương đồng bào một mẹ thay thế, có thể xảy ra đại sự gì?
Huống chi nếu như Vạn Lịch chết, Lộ Vương kế vị, đối với Lý Thái hậu con trưởng chết đi không lập tiểu nhi tử, còn có thể lập người nào khác? Mà lúc này nàng cũng nhất định phải cấp bách dựa dẫm vào hai vị Trương Cư Chính và Phùng Bảo, một trong một ngoài.
Phùng Bảo Phùng Đại Bạn càng có thể mượn chuyện ấu chúa lên ngôi, tiến thêm một bước củng cố quyền thế Ty Lễ Giám cùng Đông Xưởng. Trương Cư Chính vẫn là đế sư, chỉ bất quá học trò lão từ thanh niên mười tám tuổi dần dần có ý nghĩ của mình, biến thành thiếu niên mười hai tuổi u mê vô tri, sẽ càng ngoan ngoãn nói gì nghe nấy, vâng lời vị đế sư Thủ Phụ này hơn.
Cho nên nếu như xuất hiện cục diện Vạn Lịch tử vong, ba cỗ thế lực thao túng triều cục là Lý Thái hậu, Phùng Bảo, Trương Cư Chính này nhất định sẽ đoàn kết chặt chẽ, cùng nhau phò ấu chúa Lộ Vương kế vị, đối với bọn họ đây là lựa chọn duy nhất.
Nếu như cục diện ngược lại, án này không bị Tần Lâm tra rõ chân tướng, trên đầu Vạn Lịch vẫn đội cái mũ hôn quân say rượu giết người bừa bãi, vậy sẽ thế nào?
Lý Thái hậu sẽ thất vọng đối với con trai tới cực điểm. Vạn Lịch là ôm oan khuất, bất mãn với mẫu hậu quá mức nghiêm nghị, lại nghi ngờ Phùng Bảo cùng Trương Cư Chính manh tâm bất lương.
Phùng Bảo tức giận Vạn Lịch đêm khuya cầm kiếm kêu la muốn giết chết lão, nhất định hết sức xúi giục Thái hậu, thuyết phục Trương Cư Chính, tận lực đạt tới mục tiêu phế trưởng lập ấu.
Trương Cư Chính ra sức đẩy mạnh triều chính mới, phải tiếp tục độc lãm triều cương, cầm giữ quyền bính, đến lúc đó đối mặt tình thế như vậy, lão sẽ lựa chọn như thế nào?
Vì vậy Vạn Lịch chết là cục diện đã được xác định, Lý Thái hậu, Phùng Bảo, Trương Cư Chính vì ích lợi mỗi người nhất định phải chung sức hợp tác, hết sức phò Lộ Vương lên ngôi. Thậm chí tầm quan trọng của việc tra rõ hung thủ sẽ xếp phía sau rất xa chuyện tân quân kế vị.
Mà gài tang vật giá họa sẽ làm sinh ra loạn cục không xác định, lúc ấy có phế đế hay không, bốn phe đương kim Thái hậu, Hoàng đế, Thủ Phụ cùng chưởng ấn Ty Lễ Giám sẽ triển khai đấu tranh kịch liệt. Không phế đế, Phùng Bảo sẽ mượn chuyện này giở trò, nói không chừng Trương Cư Chính cũng sẽ nhân cơ hội bôi đen Vạn Lịch, mượn đó chèn ép vị học trò càng ngày càng nắm quyền nhiều hơn này, thể hiện quyền uy của đế sư.
Cho dù phế đế, chỉ cần Vạn Lịch không chết, đấu tranh vẫn sẽ tiếp tục kéo dài dưới các hình thức hoặc ngoài sáng hoặc trong tối.
Lý Thái hậu cùng Phùng Bảo cũng có mấy chục năm kinh nghiệm chính trị, Vạn Lịch cũng đi theo Trương Cư Chính học đế vương tâm thuật gần mười năm, Tần Lâm vừa phá vỡ tầng cửa sổ bằng giấy mỏng, bọn họ lập tức hiểu ra tất cả ẩn tình phía sau màn trong sự kiện này.
Phân tích đến nước này rồi, bàn tay gây tội ác trong bóng tối là ai, đáp án đã nổi lên hết sức rõ ràng.
Phùng Bảo liền lấy ánh mắt quét nhìn Tôn Hoài Nhân, cười lạnh không có hảo ý. Người khác không biết, Phùng Đốc Công có biết lai lịch người này, vốn lão chỉ muốn làm cho Vạn Lịch thoái vị, không nghĩ tới Tôn Hoài Nhân. Đến khi Tần Lâm kể rõ mục đích của đối phương, lão mới nghĩ ra ngoại trừ tên thái giám có dính dáng tới Bạch Liên Bắc tông này, hung thủ còn là ai khác?
Tần Lâm không vội vàng nói ra câu trả lời, mà là chỉ vào cái rương đang hun nóng thuyền nhỏ:
- Bệ hạ, Thái hậu, thuyền nhỏ bên trong rương này, giờ phút này đã được hun xong.
- Mau lấy ra xem!
Vạn Lịch tỏ ra vô cùng nôn nóng.
Tần Lâm mang bao tay lụa trắng vào, mở nắp rương ra. Chờ cho khói mù bên trong tản mát, hắn bèn lấy thuyền nhỏ ra, nâng trong lòng bàn tay mình.
Chỉ thấy trong ngoài thuyền nhỏ hiện ra mấy dấu vân tay có thể nhìn thấy rõ ràng, bởi vì là hun nóng nhựa thông cùng long não lấy được, cho nên màu sắc dấu tay có màu xám đen, giống như do ma quỷ địa ngục lưu lại.
Mặc dù Tôn Hoài Nhân hết sức duy trì vẻ trấn định bên ngoài, thế nhưng sau khi nhìn thấy mấy dấu tay này, sắc mặt y lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Tần Lâm cười lạnh trong lòng không ngừng, cố ý làm bộ nói:
- Đêm qua Khách Dụng uống rượu giở trò lừa bịp, cũng chưa hoàn toàn say mất trí, y nói mơ hồ nghe được cung nữ bị hại kêu một tiếng Tôn công công. Ừm, vậy hiện tại tra xét vân tay mấy vị Tôn công công ở đây đi.
Tôn Hải, Tôn Đức Tú là thân đợi tội, vội vàng nhanh chóng chứng minh là mình trong sạch, nhất tề lăn tay vào mực đỏ, sau đó lăn ra tờ giấy trắng để lại vân tay.
Tần Lâm cũng không vội xem xét dấu tay của hai người bọn họ, mà ngoài cười trong không cười nhìn chằm chằm Tôn Hoài Nhân:
- Dường như còn có một vị Tôn công công ở đây…?
Tôn Hoài Nhân cười khan hai tiếng:
- Đêm qua… nhà ta… nhà ta không ở lại Khúc Lưu quán, có lẽ không cần…
Lời còn chưa dứt, hai chân y đột ngột ấn mạnh một cái, tung mình xông về phía Vương Hoàng hậu, đưa tay ra muốn chộp cổ nàng.
Làm sao tới kịp?
Phùng Bảo được Tần Lâm chỉ điểm đã có chuẩn bị trước, thân thể Tôn Hoài Nhân mới vừa động, mấy tên thái giám có võ công đã xông lên trước. Long Trảo Thủ, Đại Cầm Nã Công, Hổ Hạc Song Hình, may là Tôn Hoài Nhân võ nghệ không kém, trong khoảnh khắc đã bị chế ngự nơi yếu hại toàn thân, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Vương Hoàng hậu bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, thanh âm run lẩy bẩy:
- Tôn, Tôn bạn bạn, ngươi...
Hừ... Vạn Lịch giận không chỗ phát tiết, chỉ Tôn Hoài Nhân giận nói:
- Hoàng hậu của trẫm, nàng còn chưa nghĩ ra ư? Chính là tên Tôn Hoài Nhân một mực đi theo nàng, y muốn hại trẫm, muốn khuấy loạn giang sơn Đại Minh chúng ta, lấy mất xã tắc Đại Minh ta!
Vương Hoàng hậu trợn mắt líu lưỡi, ngay cả một câu cũng không thể nói ra. Đúng là trước đây Vạn Lịch đối với nàng không lạnh không nóng không mặn không lạt, nhưng lăng nhục công khai như vậy vẫn mới là lần đầu tiên, làm cho nàng bị dọa sợ đến ngơ ngác không rõ.
Tần Lâm lại thở dài trong lòng, giờ phút cuối cùng Tôn Hoài Nhân xông tới như vậy, quả thật đã giải oan sạch sẽ cho Vương Hoàng hậu.
Quả nhiên Lý Thái hậu thở dài, lắc đầu khuyên con trai:
- Hoàng hậu hẳn cũng là bị người lừa gạt, chẳng hay biết gì. Nếu như con thoái vị, đối với nàng có hại vô ích, chẳng lẽ vị Hoàng hậu là nàng tình nguyện biến thành Hoàng tẩu? Huống chi cuối cùng con cũng nhìn thấy, hung thủ vẫn còn muốn hại nàng.
Vương Hoàng hậu làm con dâu ngoan ngoãn từ trước tới nay, rốt cục hiện tại đã được báo đáp, nước mắt chan hòa quỳ xuống trước mặt Lý Thái hậu và Vạn Lịch cầu xin tha thứ.
Lý Thái hậu lấy hai tay đỡ con dâu lên, Vạn Lịch suy nghĩ một chút cảm thấy mẫu hậu nói có đạo lý, sắc mặt không tỏ ra đáng sợ như ban đầu nữa, nhưng cuối cùng không cách nào hoàn toàn quên được, tỏ ra lạnh như băng với Vương Hoàng hậu. Chẳng những cố gắng của nàng hôm nay hoàn toàn uổng phí, mà thái độ của Vạn Lịch đối với nàng còn kém hơn so với trước đây.
Ai bảo Vương Hoàng hậu tin lầm kẻ gian, không phế hậu đã là vô cùng may mắn, không thể oán trách được người khác.
Nhưng rốt cục bản thân nàng nghĩ thế nào, cũng không biết được, Tần Lâm rõ ràng nhận ra được trong ánh mắt Vương Hoàng hậu nhìn mình toát ra căm phẫn sâu đậm.
- Tôn Hoài Nhân...
Tần Lâm nhìn hung thủ không thể động đậy, cười chế nhạo nói:
- Hoặc ta phải gọi ngươi là Tôn Hiểu Nhân mới đúng?
- Sao cũng được…
Tôn Hiểu Nhân vịt chết vẫn còn cứng miệng, cùng hung cực ác nhìn chòng chọc Tần Lâm:
- Thánh giáo ta chiếu sáng thiên hạ, phúc trạch tứ hải, Vô Sinh Lão Mẫu ở trên cao, sớm muộn gì cũng sẽ giết sạch bọn người yêu ma quỷ quái các ngươi, muốn giết muốn mổ cứ việc, gia gia tuyệt đối không cau mày chút nào!
Tôn công công ngày trước ở bên cạnh Vương Hoàng hậu khép nép cung kính, chỉ trong khoảnh khắc hiện nguyên hình là Bạch Liên giáo đồ hung thần ác sát.
Lý Thái hậu luôn miệng niệm Phật:
- A Di Đà Phật, đây quả thật là chấp mê không tỉnh! Cho dù là Diêm Vương gia cũng không tha cho ngươi, đày ngươi xuống mười tám tầng địa ngục, chẳng phải là vô cùng khổ sở hay sao?
Tôn Hiểu Nhân giống như điên cuồng, phùng mang trợn mắt nói:
- Hừ, gia gia tin theo Vô Sinh Lão Mẫu, tự nhiên trở về quê quán chân không, địa ngục để dành cho các ngươi đi, ha ha ha…
Mấy tiểu thái giám võ nghệ cao cường vung tay lên tát y bôm bốp một trận, nhưng nhìn dáng vẻ Tôn Hiểu Nhân chắc chắn sẽ không chịu hối hận quay đầu.
Tên này đã bị tẩy não vô cùng triệt để… Tần Lâm sờ sờ cằm, âm thầm nghĩ ngợi.
Nói thật, vì đến hoàng cung nằm vùng mà dám cắt tiểu đệ đệ mình, loại người tàn nhẫn quả quyết như vậy, cho dù là bị bắt cũng không chịu ngoan ngoãn cung khai.
Vạn Lịch dìu Lý Thái hậu đang luôn miệng niệm Phật hiệu:
- Mẫu hậu, đêm đã khuya, thân thể người đáng giá ngàn vàng, không thể so đo với loại nghịch tặc này. Có Tần tướng quân… ừm, còn có Phùng Đốc Công cùng nhau phá án, nhất định sẽ tra ra nước cạn lòi đá.
Vốn là với tính tình Vạn Lịch không muốn nói tới Phùng Bảo, nhưng chuyện này giải thích ra đúng là Bạch Liên giáo muốn khích bác triều đình tranh chấp nội bộ, nếu y còn tranh đấu với Phùng Bảo chẳng phải là lộ vẻ kém cỏi bất tài sao?
Trương Cư Chính chỉ khẽ mỉm cười, chỉ mong sau hôm nay học trò mình có thể hiểu ra được một ít chuyện, nhìn từ góc độ này cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.
Phùng Bảo cũng biết tiến thối, vội vàng chắp tay bẩm:
- Lão nô sẽ không phụ kỳ vọng của bệ hạ, phối hợp với Tần tướng quân thẩm tra ác tặc, nhất định sẽ tra ra chân tướng toàn vụ án.
Lý Thái hậu nghe con trai nói chuyện, cũng hiểu được gút mắc giữa y và Phùng Đốc Công coi như là tạm thời giải khai, liền gật đầu một cái, đồng ý giao chuyện này cho Phùng Bảo và Tần Lâm đi làm.
Lúc này đêm đã khuya, Lý Thái hậu, Vạn Lịch cùng Vương Hoàng hậu mạnh ai nấy trở về cung. Trong ba người chỉ có thân ảnh của Vương Hoàng hậu hết sức tịch mịch, đi tới chỗ ánh đèn không chiếu tới nàng quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn Tần Lâm nơi xa một cái, trong ánh mắt tràn đầy oán hận. Vốn nàng được bà bà sủng ái, quan hệ với trượng phu cũng đang tiến triển theo chiều hướng tốt, nếu như không phải là Tần Lâm...
Vương Hoàng hậu lại không nghĩ rằng, nếu như không phải là Tần Lâm, có lẽ chính nàng không còn là Hoàng hậu, biến thành Hoàng tẩu mất rồi.
Tần Lâm phát giác ra Vương Hoàng hậu hết sức căm hận mình, cơn giận cá chém thớt của nàng nhắc tới không đáng giá một xu, nhưng nàng lại đổ hết chuyện này lên đầu hắn, có thể làm được gì?
Hiện tại tranh thủ thẩm tra Tôn Hiểu Nhân, moi ra càng nhiều tin tức hơn, khám phá bí mật sâu hơn, đây mới chính là chuyện cấp bách trước mắt của hắn.
Từ Từ Ninh cung đi ra, Trương Cư Chính nhìn Tần Lâm gật đầu một cái, cỡi ngựa ung dung đi về phủ, rất có khí phái của đế sư Thủ Phụ.
Rất nhiều Cẩm Y Hiệu Úy, cấm quân cùng thái giám có võ công áp giải Tôn Hiểu Nhân, Phùng Bảo nhìn tên này cảm thấy có hơi đau đầu.
Tên này quả thật là hòn đá trong hố xí, vừa thối lại vừa cứng. Đúng là Đông Xưởng có rất nhiều loại nhục hình thê thảm vô cùng, có thể làm cho người ta muốn sống cũng không được muốn chết cũng không thể. Nhưng loại người như Tôn Hiểu Nhân vì nằm vùng có thể giết chết cả ca ca ruột của mình, cắt đi tiểu đệ đệ của mình, ác độc tàn nhẫn, lòng lang dạ sói như vậy, dùng hình pháp tra hỏi có hữu dụng với y chăng?
Phùng Bảo thật sự không có bao nhiêu lòng tin, bèn nhân lúc rảnh rỗi hỏi nhỏ Tần Lâm:
- Này, Tần tướng quân, ngươi thấy chuyện này...
- Bản quan đã có chút manh mối...
Thanh âm của Tần Lâm bình thản vô cùng.
Nhanh như vậy sao, hắn lại nghĩ ra được cái gì? Phùng Bảo kinh ngạc nhìn chằm chằm Tần Lâm, quả thật không thể nhìn thấu đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.