Chương 1119: Lý Công
Miêu Khiêu
01/10/2015
Bên bờ Áp Lục, biên giới Trung Quốc.
Quốc vương Triều Tiên Lý Công còn chưa tuyệt vọng, mặc dù y hèn yếu vô năng nhưng có hai bản lĩnh sở trường, một là chạy trối chết, hai là khóc rống kêu trời.
Biết trốn đi đâu…
Biên giới Trung Quốc.
Biết khóc với ai?
Trung Quốc.
Thời này Triều Tiên cũng không cuồng vọng vô lễ như con cháu đời sau bọn họ tự phong vũ trụ đại quốc, Trung Quốc cũng không hề chịu ảnh hưởng của văn hóa Hàn như thời hiện đại, ngược lại Triều Tiên chịu ảnh hưởng của Trung Quốc cực kỳ nghiêm trọng.
Vương triều Triều Tiên sùng bái Trung Quốc đến mức năm vóc sát đất, từ chế độ chính trị đến phong tục thói quen rồi đến chữ viết, hệ thống đo lường, y học, đồng phục, niên hiệu… thảy đều sao y bản chánh. Chữ Hán là chữ viết thông dụng của quan phương Triều Tiên, Hàn văn đời sau thật ra là do Thế Tông Đại vương của bọn họ đẩy mạnh Hán hóa, vì để cho người Triều Tiên cũng có thể học viết chữ Hán mà chế tạo một loại ‘bính âm Hán ngữ’, gọi là huấn dân chính âm.
Trong lòng Lý Công và đám đại thần của mình, Trung Quốc không chỉ là tông chủ quốc của Triều Tiên mà còn là phụ thân. Khi đứa trẻ bị ức hiếp bèn chạy tới bên cạnh phụ thân mình khóc kể xin giúp đỡ, đây là chuyện đương nhiên, thiên kinh địa nghĩa.
Cho nên sau khi vứt bỏ ba đô tám đạo ba ngàn dặm giang sơn, Lý Công chạy một hơi tới bờ sông Áp Lục, đồng thời phái ra từng nhóm sứ giả cỡi khoái mã chạy nhanh qua hành lang Liêu Tây thẳng tới Sơn Hải Quan, ngày đêm kiêm trình chạy tới kinh sư cấp báo, thỉnh cầu thiên triều phát thiên binh thiên tướng trợ chiến, đánh cẩu Nhật Oa nô.
Dĩ nhiên Lý Công cũng không ngu, biết trong nhà phụ thân đang có chuyện. Vạn Lịch phục chức cho các đại thần Giang Lăng đảng, chống đỡ cùng cựu đảng thanh lưu, tranh quốc bản đã tiến vào giai đoạn dầu sôi lửa bỏng, nói không chừng sẽ bỏ mặc chuyện của Triều Tiên kéo dài. Bí quyết chữ Kéo chính là bí mật bất truyền của quan trường Đại Minh.
Đại Minh kéo dài được, Triều Tiên kéo dài không được, không biết lúc nào quân Nhật sẽ đánh tới bờ sông Áp Lục, chém đầu Lý Công, cho nên tiếp theo Lý Công thông minh lại bày tỏ nếu như Đại Minh không bằng lòng xuất binh, y sẽ thỉnh cầu nội phụ. Nói cách khác y cũng không cần ba đô tám đạo ba ngàn dặm giang sơn Triều Tiên, chỉ cầu phụ thân chứa chấp mình là được.
Từng đạo biểu chương cấp báo được khoái mã mang tới kinh sư.
Vua nào thần nấy, sứ giả cấp báo của Triều Tiên thảy đều sở trường chữ Khóc, xuất ra khí thế Thân Bao Tư khóc Tần Đình, cất to giọng khóc lớn ở ngoài cửa Binh bộ, Lễ bộ thậm chí ngoài Đại Minh môn.
Nhưng thiên triều cũng không vội vàng làm ra phản ứng tích cực, chẳng qua là trước hết cho phép Lý Công vào ở Khoan Điện bảo Liêu Đông, cho quân Minh bảo vệ, sau đó sai phái Phó Tổng binh Đô Chỉ Huy Sứ Khoan Điện bảo Đông Dưỡng Chính mang theo tám tên Dạ Bất Thu (cách gọi thám báo gián điệp biên giới Liêu Đông) vượt qua sông Áp Lục, đến cảnh nội Triều Tiên tra xét một chút.
Đông Dưỡng Chính chính là vị khai quốc nguyên huân triều Thanh, ông của Khang Hy Hoàng đế, vào năm mười chín Vạn Lịch y vẫn còn làm việc cho Đại Minh, hơn nữa còn là quan viên triều Minh thứ nhất bước vào cảnh nội Triều Tiên khi quân Nhật xâm lấn Triều Tiên.
Vì sao triều đình không tích cực đáp lại?
- Há đâu có lý như vậy!
Binh bộ Thị Lang Tằng Tỉnh Ngô phục chức hồi kinh nổi giận lôi đình trong thư phòng mình:
- Hôm nay trong triều đình, cựu đảng thanh lưu luôn miệng nói tranh quốc bản, nhiều lần tránh né chuyện Triều Tiên. Chẳng lẽ Triều Tiên không phải là thuộc quốc Đại Minh, giặc Oa không có dã tâm dòm ngó Trung Quốc ta sao?!
Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang tỏ ra ung dung nhàn nhã vuốt râu, cười khanh khách nói:
- Tam Tỉnh huynh, mỗi ngày tu ‘Tam tỉnh thân ta’, phàm là bất cứ chuyện gì cũng có thể thương lượng với đám già chúng ta, cần gì nổi giận như vậy?
Trương Học Nhan, Vương Triện, Lương Mộng Long, Vương Chi Viên, Phan Quý Tuần, đám trọng thần nguyên lão Giang Lăng đảng tề tụ đông đúc. Đáng tiếc mất đi Phan Thịnh và Lý Ấu Tư, hai vị này đã ra đi, không thể thấy được ngày đám bằng hữu cũ trở lại triều đình.
Tằng Tỉnh Ngô năm xưa oai hùng anh tuấn, tóc mai cũng đã bạc trắng. Vương Quốc Quang râu tóc như sương, cũng đã sáu bảy năm...
Bất quá nhìn các vị lão hữu, tâm trạng phiền não của Tằng Tỉnh Ngô cuối cùng bình phục lại. Vương Quốc Quang nói đúng, hôm nay Giang Lăng đảng trở lại trong triều, cho dù là trời sập xuống cũng không thể nào đuổi chúng ta đi, có chuyện gì cứ thương lượng vẫn có thể tìm ra cách giải quyết.
Chính là cựu đảng thanh lưu gây cản trở...
Còn có vị bệ hạ kia...
Tằng Tỉnh Ngô càng ngày càng bất mãn với Vạn Lịch, phụng chiếu hồi kinh vốn là chuẩn bị đại triển quyền cước, nhưng Vạn Lịch phục chức Giang Lăng đảng cũng không phải là để cho bọn họ trở lại đẩy mạnh triều chính mới, chỉnh đốn lại trị, biên luyện lính mới, mà là để cho bọn họ long tranh hổ đấu một phen với cựu đảng thanh lưu, đối phó bọn Cảnh Định Hướng, Vương Dụng Cấp, Dư Mậu Học càng ngày càng hoành hành quá mức, giúp y cân bằng triều chính, lấy được thắng lợi sau cùng trong tranh quốc bản.
Điều này làm cho các đại thần Giang Lăng đảng lòng tràn đầy mong muốn thẳng tay chỉnh đốn vô cùng bất mãn. Dường như đã trở lại tình huống đoạt tình vào năm Vạn Lịch thứ năm, nhãi nhép cũng nhao nhao gây chuyện.
Nếu như Vạn Lịch có thành ý đại triển quyền cước đẩy mạnh triều chính mới, Tằng Tỉnh Ngô cũng không ngại giúp y một chút trong tranh quốc bản. Dù sao Giang Lăng đảng lấy thực tế làm chủ, không quá chú trọng lễ nghĩa cương thường giáo điều cứng nhắc, Chu Thường Lạc và Chu Thường Tuân ai làm Thái tử cũng không quan trọng.
Nhưng Vạn Lịch chỉ muốn lợi dụng Giang Lăng đảng để cân bằng cựu đảng thanh lưu, một mực lá mặt lá trái với bọn họ lòng tràn đầy hứng thú muốn đẩy mạnh triều chính mới. Chuyện này khiến cho bọn Tằng Tỉnh Ngô vô cùng bất mãn, bệ hạ, ngài đã từng vũ nhục nhân cách của chúng ta, còn muốn coi rẻ trí tuệ chúng ta sao?!
Lần này Triều Tiên xảy ra chuyện lớn như vậy, Tằng Tỉnh Ngô ra sức đề xuất xuất binh kháng Nhật cứu viện, chúng đại thần Giang Lăng đảng cũng hết sức ủng hộ. Nhưng cựu đảng thanh lưu vẫn nắm lấy tranh quốc bản không buông, nhất định phải định quốc bản trước mới bàn tới chuyện ngoại phiên, Vạn Lịch tức giận lại bãi triều tỏ vẻ kháng nghị, ngược lại làm cho Tằng Tỉnh Ngô tràn đầy nhiệt huyết bị sốc.
Tằng Tỉnh Ngô đang buồn bực, chư vị lão hữu ai nấy lên tiếng khuyên giải, lão bộc trong nhà y chợt đằng hắng mấy tiếng ở ngoài thư phòng.
- Đằng hắng cái gì, ở đây không có người ngoài, có gì cứ nói!
Tằng Tỉnh Ngô tức giận quát lên.
Lão bộc cầm thư đi vào, đưa vào trong tay Tằng Tỉnh Ngô, lại xuôi tay lui ra ngoài.
- Trương tiểu thư có thư tới!
Tằng Tỉnh Ngô thấy chữ viết thanh tú mà hào phóng trên đó, lập tức trước mắt sáng lên.
Tuy Trương tiểu thư đã sớm biến thành Tần phu nhân, nhưng đám thân bằng cố cựu môn sinh cố lại của Giang Lăng tướng công năm xưa vẫn không thay đổi cách gọi cũ.
Quốc vương Triều Tiên Lý Công còn chưa tuyệt vọng, mặc dù y hèn yếu vô năng nhưng có hai bản lĩnh sở trường, một là chạy trối chết, hai là khóc rống kêu trời.
Biết trốn đi đâu…
Biên giới Trung Quốc.
Biết khóc với ai?
Trung Quốc.
Thời này Triều Tiên cũng không cuồng vọng vô lễ như con cháu đời sau bọn họ tự phong vũ trụ đại quốc, Trung Quốc cũng không hề chịu ảnh hưởng của văn hóa Hàn như thời hiện đại, ngược lại Triều Tiên chịu ảnh hưởng của Trung Quốc cực kỳ nghiêm trọng.
Vương triều Triều Tiên sùng bái Trung Quốc đến mức năm vóc sát đất, từ chế độ chính trị đến phong tục thói quen rồi đến chữ viết, hệ thống đo lường, y học, đồng phục, niên hiệu… thảy đều sao y bản chánh. Chữ Hán là chữ viết thông dụng của quan phương Triều Tiên, Hàn văn đời sau thật ra là do Thế Tông Đại vương của bọn họ đẩy mạnh Hán hóa, vì để cho người Triều Tiên cũng có thể học viết chữ Hán mà chế tạo một loại ‘bính âm Hán ngữ’, gọi là huấn dân chính âm.
Trong lòng Lý Công và đám đại thần của mình, Trung Quốc không chỉ là tông chủ quốc của Triều Tiên mà còn là phụ thân. Khi đứa trẻ bị ức hiếp bèn chạy tới bên cạnh phụ thân mình khóc kể xin giúp đỡ, đây là chuyện đương nhiên, thiên kinh địa nghĩa.
Cho nên sau khi vứt bỏ ba đô tám đạo ba ngàn dặm giang sơn, Lý Công chạy một hơi tới bờ sông Áp Lục, đồng thời phái ra từng nhóm sứ giả cỡi khoái mã chạy nhanh qua hành lang Liêu Tây thẳng tới Sơn Hải Quan, ngày đêm kiêm trình chạy tới kinh sư cấp báo, thỉnh cầu thiên triều phát thiên binh thiên tướng trợ chiến, đánh cẩu Nhật Oa nô.
Dĩ nhiên Lý Công cũng không ngu, biết trong nhà phụ thân đang có chuyện. Vạn Lịch phục chức cho các đại thần Giang Lăng đảng, chống đỡ cùng cựu đảng thanh lưu, tranh quốc bản đã tiến vào giai đoạn dầu sôi lửa bỏng, nói không chừng sẽ bỏ mặc chuyện của Triều Tiên kéo dài. Bí quyết chữ Kéo chính là bí mật bất truyền của quan trường Đại Minh.
Đại Minh kéo dài được, Triều Tiên kéo dài không được, không biết lúc nào quân Nhật sẽ đánh tới bờ sông Áp Lục, chém đầu Lý Công, cho nên tiếp theo Lý Công thông minh lại bày tỏ nếu như Đại Minh không bằng lòng xuất binh, y sẽ thỉnh cầu nội phụ. Nói cách khác y cũng không cần ba đô tám đạo ba ngàn dặm giang sơn Triều Tiên, chỉ cầu phụ thân chứa chấp mình là được.
Từng đạo biểu chương cấp báo được khoái mã mang tới kinh sư.
Vua nào thần nấy, sứ giả cấp báo của Triều Tiên thảy đều sở trường chữ Khóc, xuất ra khí thế Thân Bao Tư khóc Tần Đình, cất to giọng khóc lớn ở ngoài cửa Binh bộ, Lễ bộ thậm chí ngoài Đại Minh môn.
Nhưng thiên triều cũng không vội vàng làm ra phản ứng tích cực, chẳng qua là trước hết cho phép Lý Công vào ở Khoan Điện bảo Liêu Đông, cho quân Minh bảo vệ, sau đó sai phái Phó Tổng binh Đô Chỉ Huy Sứ Khoan Điện bảo Đông Dưỡng Chính mang theo tám tên Dạ Bất Thu (cách gọi thám báo gián điệp biên giới Liêu Đông) vượt qua sông Áp Lục, đến cảnh nội Triều Tiên tra xét một chút.
Đông Dưỡng Chính chính là vị khai quốc nguyên huân triều Thanh, ông của Khang Hy Hoàng đế, vào năm mười chín Vạn Lịch y vẫn còn làm việc cho Đại Minh, hơn nữa còn là quan viên triều Minh thứ nhất bước vào cảnh nội Triều Tiên khi quân Nhật xâm lấn Triều Tiên.
Vì sao triều đình không tích cực đáp lại?
- Há đâu có lý như vậy!
Binh bộ Thị Lang Tằng Tỉnh Ngô phục chức hồi kinh nổi giận lôi đình trong thư phòng mình:
- Hôm nay trong triều đình, cựu đảng thanh lưu luôn miệng nói tranh quốc bản, nhiều lần tránh né chuyện Triều Tiên. Chẳng lẽ Triều Tiên không phải là thuộc quốc Đại Minh, giặc Oa không có dã tâm dòm ngó Trung Quốc ta sao?!
Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang tỏ ra ung dung nhàn nhã vuốt râu, cười khanh khách nói:
- Tam Tỉnh huynh, mỗi ngày tu ‘Tam tỉnh thân ta’, phàm là bất cứ chuyện gì cũng có thể thương lượng với đám già chúng ta, cần gì nổi giận như vậy?
Trương Học Nhan, Vương Triện, Lương Mộng Long, Vương Chi Viên, Phan Quý Tuần, đám trọng thần nguyên lão Giang Lăng đảng tề tụ đông đúc. Đáng tiếc mất đi Phan Thịnh và Lý Ấu Tư, hai vị này đã ra đi, không thể thấy được ngày đám bằng hữu cũ trở lại triều đình.
Tằng Tỉnh Ngô năm xưa oai hùng anh tuấn, tóc mai cũng đã bạc trắng. Vương Quốc Quang râu tóc như sương, cũng đã sáu bảy năm...
Bất quá nhìn các vị lão hữu, tâm trạng phiền não của Tằng Tỉnh Ngô cuối cùng bình phục lại. Vương Quốc Quang nói đúng, hôm nay Giang Lăng đảng trở lại trong triều, cho dù là trời sập xuống cũng không thể nào đuổi chúng ta đi, có chuyện gì cứ thương lượng vẫn có thể tìm ra cách giải quyết.
Chính là cựu đảng thanh lưu gây cản trở...
Còn có vị bệ hạ kia...
Tằng Tỉnh Ngô càng ngày càng bất mãn với Vạn Lịch, phụng chiếu hồi kinh vốn là chuẩn bị đại triển quyền cước, nhưng Vạn Lịch phục chức Giang Lăng đảng cũng không phải là để cho bọn họ trở lại đẩy mạnh triều chính mới, chỉnh đốn lại trị, biên luyện lính mới, mà là để cho bọn họ long tranh hổ đấu một phen với cựu đảng thanh lưu, đối phó bọn Cảnh Định Hướng, Vương Dụng Cấp, Dư Mậu Học càng ngày càng hoành hành quá mức, giúp y cân bằng triều chính, lấy được thắng lợi sau cùng trong tranh quốc bản.
Điều này làm cho các đại thần Giang Lăng đảng lòng tràn đầy mong muốn thẳng tay chỉnh đốn vô cùng bất mãn. Dường như đã trở lại tình huống đoạt tình vào năm Vạn Lịch thứ năm, nhãi nhép cũng nhao nhao gây chuyện.
Nếu như Vạn Lịch có thành ý đại triển quyền cước đẩy mạnh triều chính mới, Tằng Tỉnh Ngô cũng không ngại giúp y một chút trong tranh quốc bản. Dù sao Giang Lăng đảng lấy thực tế làm chủ, không quá chú trọng lễ nghĩa cương thường giáo điều cứng nhắc, Chu Thường Lạc và Chu Thường Tuân ai làm Thái tử cũng không quan trọng.
Nhưng Vạn Lịch chỉ muốn lợi dụng Giang Lăng đảng để cân bằng cựu đảng thanh lưu, một mực lá mặt lá trái với bọn họ lòng tràn đầy hứng thú muốn đẩy mạnh triều chính mới. Chuyện này khiến cho bọn Tằng Tỉnh Ngô vô cùng bất mãn, bệ hạ, ngài đã từng vũ nhục nhân cách của chúng ta, còn muốn coi rẻ trí tuệ chúng ta sao?!
Lần này Triều Tiên xảy ra chuyện lớn như vậy, Tằng Tỉnh Ngô ra sức đề xuất xuất binh kháng Nhật cứu viện, chúng đại thần Giang Lăng đảng cũng hết sức ủng hộ. Nhưng cựu đảng thanh lưu vẫn nắm lấy tranh quốc bản không buông, nhất định phải định quốc bản trước mới bàn tới chuyện ngoại phiên, Vạn Lịch tức giận lại bãi triều tỏ vẻ kháng nghị, ngược lại làm cho Tằng Tỉnh Ngô tràn đầy nhiệt huyết bị sốc.
Tằng Tỉnh Ngô đang buồn bực, chư vị lão hữu ai nấy lên tiếng khuyên giải, lão bộc trong nhà y chợt đằng hắng mấy tiếng ở ngoài thư phòng.
- Đằng hắng cái gì, ở đây không có người ngoài, có gì cứ nói!
Tằng Tỉnh Ngô tức giận quát lên.
Lão bộc cầm thư đi vào, đưa vào trong tay Tằng Tỉnh Ngô, lại xuôi tay lui ra ngoài.
- Trương tiểu thư có thư tới!
Tằng Tỉnh Ngô thấy chữ viết thanh tú mà hào phóng trên đó, lập tức trước mắt sáng lên.
Tuy Trương tiểu thư đã sớm biến thành Tần phu nhân, nhưng đám thân bằng cố cựu môn sinh cố lại của Giang Lăng tướng công năm xưa vẫn không thay đổi cách gọi cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.