Chương 728: Mạng nữ nhi như cỏ rác
Miêu Khiêu
24/12/2014
Tần Lâm đang ở Tiểu Thang
sơn, hắn và Từ Tân Di từ Vĩnh Định môn ra khỏi kinh thành, giục ngựa
chạy thẳng một mạch, không bao lâu sau đã tới quê quán nha hoàn mập Xuân Đào.
Hỏi thăm một lão nông dưới ruộng nhà Xuân Đào ở nơi nào, lão nông ngẩn người, do dự chỉ về phía đầu thôn:
- Xuân Đào... Ngươi nói là nhà lão Tằng ư, chính là nhà gạch xanh phía Tây đầu thôn.
- Cám ơn ngài, lão gia gia!
Từ Tân Di dịu dàng cảm tạ, trên khuôn mặt lộ ra hai lúm đồng tiền.
Tần Lâm và Từ Tân Di vội vàng đi, vẻ mặt lão nông lại càng quái dị, chống cuốc đứng ngẩn người ra hồi lâu.
Nhà Xuân Đào là một ngôi tiểu viện gạch xanh, trong thôn nhỏ này coi như là hạc giữa đàn gà. Lúc Tần Lâm và Từ Tân Di tìm tới nơi này, trong sân có một nữ nhân trẻ tuổi đang cho con bú, thấy có khách đến cửa mới đỏ mặt ôm hài tử vào nhà.
Nhà Xuân Đào họ Tằng, cha Tằng A Đại, mẫu thân Mã thị cùng ca ca Tằng Xuân Ngưu nghe được có khách đến cửa bèn cùng nhau nghênh đón. Cả ba người chưa từng gặp khách lạ tới nhà như vậy, tay chân luống cuống nhìn Tần Lâm và Từ Tân Di.
Từ Tân Di nở một nụ cười tươi tắn, vô cùng thân thiện:
- Nhà các ngươi có một nữ nhi tên gọi Xuân Đào, làm nha hoàn ở Lương gia, hơn một năm trước ngã bệnh bị đuổi về nhà, có đúng không?
Ba người Tằng gia ngơ ngác nhìn nhau, do dự gật đầu một cái, Tằng Xuân Ngưu ấp a ấp úng hỏi:
- Phải, muội muội của ta đã từng làm nha hoàn ở Lương gia, ngươi, các ngươi là ai?
- Chúng ta có việc gấp, xin đưa nàng tới, hoặc là dẫn chúng ta đi tìm nàng!
Từ Tân Di dứt lời liền ném một thỏi bạc cho Tằng Xuân Ngưu.
Thấy ba người Tằng gia còn đang chần chờ, cuối cùng Tần Lâm mở miệng:
- Bắc Trấn Phủ Ty phá án, không được trì hoãn!
Tằng Xuân Ngưu bị dọa sợ đến run lập cập, hết nhìn phụ thân lại nhìn mẫu thân, cuối cùng nhìn Tần Lâm giơ tay ra hiệu mời.
Đi một đoạn đường quanh qua quẹo lại, Tiểu Thang sơn quả nhiên danh bất hư truyền, thỉnh thoảng nhìn thấy suối nước nóng tuyệt đẹp, nhưng Tần Lâm và Từ Tân Di cũng không chú ý tới cảnh đẹp này.
- Chính là chỗ này, các ngươi muốn tìm muội muội của ta, nó được chôn ở chỗ này.
Tằng Xuân Ngưu nghiêm mặt, chỉ vào một phần mộ nhỏ giữa một khu đất trũng.
Tần Lâm và Từ Tân Di giật mình kinh hãi, không phải Triệu Hòa Phủ đã nói Tằng Xuân Đào nhất định sống lâu hơn Lương Bang Đoan sao, vì sao lại mất sớm như vậy?
- Cẩm y thân quân phụng chỉ phá án, ngươi dám lừa gạt lão tử, tội chẳng khác nào khi quân!
Tần Lâm rút bảo kiếm ra gác trên vai Tằng Xuân Ngưu, hung hăng hù dọa y.
Từ Tân Di cũng lớn tiếng hăm dọa:
- Còn phải chém cả nhà, tru di cửu tộc!
Tằng Xuân Ngưu bị dọa sợ đến mặt không còn chút máu, quỳ trên mặt đất hai tay xua loạn, lắp bắp nói:
- Thật… thật sự chôn ở chỗ này, Xuân Đào chết hơn một năm rồi, xin hai vị quan gia tha mạng… tha mạng, Đúng rồi, lúc hạ táng người cả thôn đều tới, tiểu nhân không dám lừa gạt hai vị!
Từ Tân Di còn muốn hù dọa nữa, Tần Lâm quan sát cảm thấy Tằng Xuân Ngưu không nói láo, mộ phần này cũng đã xưa cũ, trên đó mọc ra không ít cỏ khá dài. Hắn bèn đưa mắt ra hiệu cho Từ Đại tiểu thư ngừng lại, sau đó bảo Tằng Xuân Ngưu đứng lên:
- Muội muội ngươi chết hơn một năm trước, vì sao mà chết?
Tằng Xuân Ngưu lòng vẫn còn sợ hãi, hết sức cung kính khom lưng đáp:
- Là lao phổi, mới về nhà nửa tháng đã chầu trời.
- Có chuyện gì vậy?
Từ Tân Di không nhịn được tiến lên trước một bước, ép hỏi:
- Nói hươu nói vượn, danh y trị bệnh lao kinh sư Triệu Hòa Phủ đích thân ra phương thuốc cho muội muội ngươi. Triệu đại phu nói hốt thuốc theo toa mà dùng, ít nhất hai ba năm không có vấn đề.
- Không có, không có phương thuốc gì cả, Triệu tiên sinh còn ra phương thuốc cho Xuân Đào ư?
Tằng Xuân Ngưu nghi hoặc không hiểu, khuôn mặt ngơ ngác:
- Lương gia đưa Xuân Đào trở về chỉ cho một trăm năm mươi lượng bạc dưỡng bệnh, không có đề cập tới phương thuốc gì cả.
- Đây không phải là nói láo trắng trợn sao?
Từ Tân Di vô cùng tức tối.
- Giỏi cho độc kế giết người diệt khẩu!
Tần Lâm thở dài sâu kín, vẻ mặt tịch mịch toát ra tức giận vô biên, đáy mắt như có lửa đang bừng bừng cháy, chỉ muốn đốt cháy hết sạch tội ác trên thế gian này.
- Ngươi nói là, Lương gia căn bản cũng không có...
Từ Tân Di chợt ngẩn ra, tiếp theo vô cùng không cam lòng chất vấn Tằng Xuân Ngưu:
- Không phải là Lương gia đã cho các ngươi một trăm năm mươi lượng bạc dưỡng bệnh sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết tự mời thầy thuốc, mà trơ mắt nhìn muội muội ngươi chết?
Tằng Xuân Ngưu khiếp đảm nhìn Từ Tân Di một chút, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, nhanh chóng chuyển tầm mắt đi chỗ khác. Cuối cùng không có cách nào mới ấp a ấp úng nói:
- Cha ta nói… cha ta nói lao phổi là không chữa được, mắc bệnh này chính là động không đáy không thể lấp đầy, cho nên dứt khoát… dứt khoát không có mời thầy thuốc. Còn có, Xuân Đào... Xuân Đào cũng nói dù sao cũng không trị hết, không bằng tiết kiệm tiền, để lại cho gia đình…
Từ Tân Di giận đến cả người phát run, con kiến còn ham sống, Xuân Đào tuổi còn trẻ, vì sao lại cam lòng rời khỏi thế gian này sớm như vậy? Thân thể Xuân Đào khỏe hơn Lương Bang Đoan, rõ ràng cơ hội chữa khỏi bệnh của nàng cũng lớn hơn nhiều.
- Cuối cùng ta cũng biết nhà mới của Tằng gia từ đâu mà có.
Tần Lâm cười lạnh lắc đầu một cái, lại vỗ vai Từ Tân Di, giương mắt nhìn lên bầu trời âm u, cất tiếng thở dài:
- Cõi đời này không phải là ai cũng ăn được nhau thai, nhung hươu, cao mai rùa và đông trùng hạ thảo.
Cơn giận Từ Tân Di còn sót lại chưa tiêu, chân dài vung vẩy đá ra một cước, khiến cho Tằng Xuân Ngưu ngã lộn nhào.
- Trưởng quan, trưởng quan bớt giận!
Tằng A Đại, Mã thị cùng ôm cháu trai con dâu tới, đồng loạt quỳ trên mặt đất.
Mặt Tằng A Đại bởi vì đau khổ mà vặn vẹo, đẫm lệ chảy ròng:
- Hai vị trưởng quan, nhà ta là thật sự có lỗi với Xuân Đào, nhưng cũng không có biện pháp, ban đầu nghèo tới mức chỉ có nhà lá, mới đưa Xuân Đào đến Lương gia, trông cậy vào nó kiếm chút tiền tháng giúp sửa nhà, đâu ngờ lại bị bệnh lao đuổi về như vậy. Lương gia phúc hậu cho một trăm năm mươi lượng bạc dưỡng bệnh, Xuân Đào là con gái ta, ai mà không muốn chữa bệnh cho nó, nhưng bệnh này là không chữa được! Đến lúc đó bệnh không chữa khỏi, người cũng mất, bạc cũng mất, lấy gì cưới con dâu? Nhà ta… nhà ta còn phải nối dõi tông đường!
Vợ Tằng Xuân Ngưu ôm tiểu tôn tử, cùng bà bà Mã thị dập đầu cầu xin Tần Lâm và Từ Tân Di tha thứ.
Từ Tân Di thở ra một hơi thật dài, dần dần bình tĩnh lại, nhưng căm phẫn trong lòng khó mà tiêu giải được.
Tần Lâm vỗ vỗ sau lưng nàng, trầm giọng nói:
- Hay cho Lương gia phúc hậu, nếu như nói Tằng gia là vừa đáng thương vừa đáng hận, như vậy Lương gia mới thật sự là đầu sỏ tội ác trong chuyện này.
Cái chết của Xuân Đào ngoài mặt là chết bởi tật bệnh, trên thực tế căn bản là một cuộc mưu sát tính toán tinh diệu.
Trước hết Lương gia để cho nữ tử đáng thương này mạo hiểm nguy cơ bị lây bệnh, đi hầu hạ Lương Bang Đoan mắc bệnh lao. Đợi đến khi nàng thật sự bất hạnh bị lây bệnh lao, bèn đuổi nàng về nhà giống như vứt bỏ một món phế phẩm.
Không chỉ có như vậy, bọn họ nhìn trúng loại nhà bần nông như Tằng gia không có khả năng bỏ tiền mời danh y chữa trị bệnh lao bất trị cho con gái mình. Vì vậy mới giữ lại phương thuốc của danh y Triệu Hòa Phủ chuyên trị bệnh lao, sau đó làm ra vẻ hào phóng ném ra một trăm năm mươi lượng bạc dưỡng bệnh, thật ra chính là phí ém miệng bọn họ.
Từ Tân Di tức đến cơ hồ cắn nát hàm răng, giận không kềm được nói:
- Lương gia coi tính mạng nữ tử nhà nghèo như cỏ rác, quả thật đáng ghét tới cực điểm! Hiện tại còn có cách nào phát hiện gì đó từ hài cốt không?
Tần Lâm tức giận hỏi phụ tử Tằng gia:
- Các ngươi chôn Xuân Đào thế nào vậy, có lẽ không phải là quan tài bằng gỗ sam chứ?
Phụ tử Tằng gia nghe hiểu ý châm chọc trong lời hắn, chỉ đành phải nhắm mắt nói cho hắn biết, bởi vì Xuân Đào là chưa gả mà chết, coi như là chết yểu, theo như quy củ địa phương không thể vào tổ phần trong thôn, không thể làm gì khác hơn là chọn lựa một chỗ hẻo lánh như nơi này mai táng qua loa, lúc hạ táng chỉ quấn một chiếc chiếu cỏ.
Cũng không phải sao, chỗ mộ phần này phía trước không thôn phía sau không điếm, cách suối nước nóng Hoàng gia ở Tiểu Thang sơn một khoảng khá xa, chỉ là một nấm mồ nho nhỏ lẻ loi trơ trọi. Đáng thương Xuân Đào, từ sinh ra đến chết đều đê tiện như cỏ rác...
- Hơn một năm, lại chỉ bao bằng chiếu cỏ, cộng thêm nơi này dưới đất có suối nước nóng, địa khí ấm áp, suy đoán đã sớm hóa thành xương trắng.
Tần Lâm buồn bực gãi đầu, thật sự muốn nện cho phụ tử Tằng gia một trận. Con bà nó, dù sao Xuân Đào cũng là nữ nhi, muội muội các ngươi, sao không đối xử tử tế với nàng một chút, chôn ở địa phương khô ráo, cho vào quan tài gỗ đàng hoàng?
Nếu thật sự làm như vậy, suy đoán thi thể rữa nát sẽ trở nên tương đối chậm, bây giờ còn có thể tra ra được chút gì đó làm chứng cứ.
Những tổ chức mềm bên trong thi thể trải qua quá trình thối rữa dần dần mềm hóa, dịch hóa, cho đến khi hoàn toàn tan biến mất, lông tóc và móng tay tróc ra, cuối cùng chỉ còn lại xương trắng, gọi là bạch cốt hóa.
Thông thường thi thể chôn dưới đất sẽ hoàn thành quá trình này trong vòng một hai năm. Nếu như đất nơi chôn cất khô ráo, quan tài đóng kín, có thể kéo dài đến bảy tám năm. Dưới điều kiện khô ráo tới mức cực đoan như sa mạc, có thể không phát sinh hiện tượng bạch cốt hóa, da thịt nội tạng khô ráo co lại tạo thành thây khô, bảo tồn được tới hàng ngàn năm. Còn nếu để lộ ngoài vùng hoang dã vào mùa hè nóng bức, bị ruồi đẻ trứng thật nhiều sinh thành giòi, nhanh nhất một hai tháng là có thể biến thành bạch cốt.
Đất đai nơi này khá ẩm ướt, nhiệt độ nơi này cũng khá ấm áp, thi thể chỉ được bao một chiếc chiếu cỏ chôn xuống, theo như kinh nghiệm của Tần Lâm tối đa nửa năm là có thể hoàn thành bạch cốt hóa, hắn không còn hứng thú khai quật mộ phần tra tìm chứng cứ.
Bệnh lao phải dựa vào thay đổi của cơ quan trong cơ thể để xác nhận, một bộ xương trắng không thể chứng minh được bất cứ điều gì.
- Đi thôi, Từ Đại tiểu thư, coi như manh mối này đã đứt đoạn.
Tần Lâm tỏ vẻ cụt hứng gọi, chỉ dựa vào khẩu cung phụ tử Tằng gia muốn đối phó Phùng Bảo Phùng Đốc Công, đó là nằm mơ!
Từ Tân Di bĩu môi buồn buồn không vui:
- Ôi, có chuyện của Xuân Đào, sau này bản tiểu thư cũng sẽ không tới suối nước nóng Tiểu Thang sơn nữa, cảm thấy uất nghẹn trong lòng…
Trong đầu Tần Lâm giống như bị thứ gì nút chặt, kể từ quyết định rời đi nơi này, tiềm thức hắn loáng thoáng cảm thấy mình đã bỏ sót thứ gì đó, lúc này đột nhiên linh quang chợt lóe:
- Cái gì, nàng nói suối nước nóng ư? Ha ha, đúng rồi, nơi này cách suối nước nóng Tiểu Thang sơn không xa, không trách khu đất mai táng Xuân Đào ấm áp hơn bên ngoài, ha ha, có hy vọng rồi!
Dứt lời Tần Lâm xoay người quay trở lại, gọi phụ tử Tằng gia đang chuẩn bị đi về lại, nghiêm mặt nói:
- Quật mộ lên, bản quan muốn tra nghiệm thi thể, người nào nói thêm một câu, đừng trách lão tử không khách sáo!
Từ Tân Di chớp chớp mắt hạnh, không hiểu Tần Lâm muốn làm gì, chôn xuống hơn một năm, thi thể đã sớm biến thành bạch cốt, moi lên còn có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ có thể từ bạch cốt tìm ra chứng cứ bệnh lao sao?
Phụ tử Tằng gia đều là nông dân, đối mặt hai Đề Kỵ vừa hung vừa ác, dường như một người trong đó còn là nữ, bọn họ căn bản không dám phản kháng. Huống chi khi còn sống tính mạng Xuân Đào đã bị coi rẻ như cỏ rác, trên thực tế đã bị cha anh từ bỏ.
Tằng Xuân Ngưu lấy cuốc tới bắt đầu đào mộ lên.
Mặc dù nơi này tương đối hẻo lánh nhưng bình thời không có người bên ngoài tới. Tần Lâm và Từ Tân Di xuất hiện đã đưa tới không ít chú ý, thấy Tằng Xuân Ngưu đào mộ phần có người xúm lại xem, mồm năm miệng mười bàn tán, một hồi Lý Trưởng cũng chạy tới.
Tần Lâm cũng không nói nhảm, trực tiếp lấy ra lệnh bài đầu hổ Bắc Trấn Phủ Ty lệnh cho Lý Trưởng dẫn tráng đinh duy trì trật tự, nếu như có ai không tuân theo, nhất luật nghiêm trị không tha theo như khâm phạm.
Hung danh Đề Kỵ không phải là nhỏ, hơn nữa Tiểu Thang sơn cách kinh sư rất gần, lại là khu du ngoạn của Hoàng gia, đám ưng khuyển Xưởng Vệ thường hay lui tới. Lý Trưởng biết lợi hại lập tức sợ hãi đến mức hai chân run rẩy, vội vàng tổ chức tráng đinh vây quanh phần mộ vòng trong vòng ngoài, chỉ sợ để xảy ra hỗn loạn, mình sẽ phải vào thiên lao Bắc Trấn Phủ Ty đi dạo mấy vòng.
Cũng phải nói Tằng gia đối với Xuân Đào không tệ, đào hố mai táng khá sâu, đào xuống hai thước vẫn chưa thấy thi thể.
- Quan, quan gia, xuống chừng một thước nữa sẽ đến.
Tằng A Đại thấy Tần Lâm nhíu mày một cái, vội vàng nịnh hót khom lưng, e sợ quan gia tức giận.
Tần Lâm chợt giơ tay ngăn lại:
- Dừng, không được đào nữa!
Tằng Xuân Ngưu lập tức dừng tay, không dám cãi lời.
Từ Tân Di nghi hoặc không hiểu chớp mắt một cái, còn chưa đào được thi thể, vì sao dừng lại?
Tần Lâm đi tới bên cạnh mộ phần, hít mạnh vài cái, chợt cau mày nhếch miệng, dường như đang do dự chuyện gì.
- Vì sao vậy, sao không tiếp tục đào thi giải phẫu?
Từ Tân Di tiến tới thấp giọng hỏi, lòng nói loại chuyện như vậy Tần Lâm ngươi làm không biết bao nhiêu lần, vì sao lần này ra vẻ do dự như vậy?
Tần Lâm lui về phía sau hai bước:
- Đi, chúng ta không đào nữa, đi tìm Phùng Bảo đá vào mông lão.
- Chỉ đào hai thước như vậy, chưa thấy thi thể làm sao có thể đi tìm Phùng Bảo?
Từ Đại tiểu thư nhất thời không hiểu vì sao.
Tần Lâm lệnh cho Lý Trưởng dẫn tráng đinh canh chừng nghiêm ngặt không được để xảy ra sai lầm, sau đó cùng Từ Tân Di nhảy lên khoái mã, vội vàng chạy về kinh sư.
Hỏi thăm một lão nông dưới ruộng nhà Xuân Đào ở nơi nào, lão nông ngẩn người, do dự chỉ về phía đầu thôn:
- Xuân Đào... Ngươi nói là nhà lão Tằng ư, chính là nhà gạch xanh phía Tây đầu thôn.
- Cám ơn ngài, lão gia gia!
Từ Tân Di dịu dàng cảm tạ, trên khuôn mặt lộ ra hai lúm đồng tiền.
Tần Lâm và Từ Tân Di vội vàng đi, vẻ mặt lão nông lại càng quái dị, chống cuốc đứng ngẩn người ra hồi lâu.
Nhà Xuân Đào là một ngôi tiểu viện gạch xanh, trong thôn nhỏ này coi như là hạc giữa đàn gà. Lúc Tần Lâm và Từ Tân Di tìm tới nơi này, trong sân có một nữ nhân trẻ tuổi đang cho con bú, thấy có khách đến cửa mới đỏ mặt ôm hài tử vào nhà.
Nhà Xuân Đào họ Tằng, cha Tằng A Đại, mẫu thân Mã thị cùng ca ca Tằng Xuân Ngưu nghe được có khách đến cửa bèn cùng nhau nghênh đón. Cả ba người chưa từng gặp khách lạ tới nhà như vậy, tay chân luống cuống nhìn Tần Lâm và Từ Tân Di.
Từ Tân Di nở một nụ cười tươi tắn, vô cùng thân thiện:
- Nhà các ngươi có một nữ nhi tên gọi Xuân Đào, làm nha hoàn ở Lương gia, hơn một năm trước ngã bệnh bị đuổi về nhà, có đúng không?
Ba người Tằng gia ngơ ngác nhìn nhau, do dự gật đầu một cái, Tằng Xuân Ngưu ấp a ấp úng hỏi:
- Phải, muội muội của ta đã từng làm nha hoàn ở Lương gia, ngươi, các ngươi là ai?
- Chúng ta có việc gấp, xin đưa nàng tới, hoặc là dẫn chúng ta đi tìm nàng!
Từ Tân Di dứt lời liền ném một thỏi bạc cho Tằng Xuân Ngưu.
Thấy ba người Tằng gia còn đang chần chờ, cuối cùng Tần Lâm mở miệng:
- Bắc Trấn Phủ Ty phá án, không được trì hoãn!
Tằng Xuân Ngưu bị dọa sợ đến run lập cập, hết nhìn phụ thân lại nhìn mẫu thân, cuối cùng nhìn Tần Lâm giơ tay ra hiệu mời.
Đi một đoạn đường quanh qua quẹo lại, Tiểu Thang sơn quả nhiên danh bất hư truyền, thỉnh thoảng nhìn thấy suối nước nóng tuyệt đẹp, nhưng Tần Lâm và Từ Tân Di cũng không chú ý tới cảnh đẹp này.
- Chính là chỗ này, các ngươi muốn tìm muội muội của ta, nó được chôn ở chỗ này.
Tằng Xuân Ngưu nghiêm mặt, chỉ vào một phần mộ nhỏ giữa một khu đất trũng.
Tần Lâm và Từ Tân Di giật mình kinh hãi, không phải Triệu Hòa Phủ đã nói Tằng Xuân Đào nhất định sống lâu hơn Lương Bang Đoan sao, vì sao lại mất sớm như vậy?
- Cẩm y thân quân phụng chỉ phá án, ngươi dám lừa gạt lão tử, tội chẳng khác nào khi quân!
Tần Lâm rút bảo kiếm ra gác trên vai Tằng Xuân Ngưu, hung hăng hù dọa y.
Từ Tân Di cũng lớn tiếng hăm dọa:
- Còn phải chém cả nhà, tru di cửu tộc!
Tằng Xuân Ngưu bị dọa sợ đến mặt không còn chút máu, quỳ trên mặt đất hai tay xua loạn, lắp bắp nói:
- Thật… thật sự chôn ở chỗ này, Xuân Đào chết hơn một năm rồi, xin hai vị quan gia tha mạng… tha mạng, Đúng rồi, lúc hạ táng người cả thôn đều tới, tiểu nhân không dám lừa gạt hai vị!
Từ Tân Di còn muốn hù dọa nữa, Tần Lâm quan sát cảm thấy Tằng Xuân Ngưu không nói láo, mộ phần này cũng đã xưa cũ, trên đó mọc ra không ít cỏ khá dài. Hắn bèn đưa mắt ra hiệu cho Từ Đại tiểu thư ngừng lại, sau đó bảo Tằng Xuân Ngưu đứng lên:
- Muội muội ngươi chết hơn một năm trước, vì sao mà chết?
Tằng Xuân Ngưu lòng vẫn còn sợ hãi, hết sức cung kính khom lưng đáp:
- Là lao phổi, mới về nhà nửa tháng đã chầu trời.
- Có chuyện gì vậy?
Từ Tân Di không nhịn được tiến lên trước một bước, ép hỏi:
- Nói hươu nói vượn, danh y trị bệnh lao kinh sư Triệu Hòa Phủ đích thân ra phương thuốc cho muội muội ngươi. Triệu đại phu nói hốt thuốc theo toa mà dùng, ít nhất hai ba năm không có vấn đề.
- Không có, không có phương thuốc gì cả, Triệu tiên sinh còn ra phương thuốc cho Xuân Đào ư?
Tằng Xuân Ngưu nghi hoặc không hiểu, khuôn mặt ngơ ngác:
- Lương gia đưa Xuân Đào trở về chỉ cho một trăm năm mươi lượng bạc dưỡng bệnh, không có đề cập tới phương thuốc gì cả.
- Đây không phải là nói láo trắng trợn sao?
Từ Tân Di vô cùng tức tối.
- Giỏi cho độc kế giết người diệt khẩu!
Tần Lâm thở dài sâu kín, vẻ mặt tịch mịch toát ra tức giận vô biên, đáy mắt như có lửa đang bừng bừng cháy, chỉ muốn đốt cháy hết sạch tội ác trên thế gian này.
- Ngươi nói là, Lương gia căn bản cũng không có...
Từ Tân Di chợt ngẩn ra, tiếp theo vô cùng không cam lòng chất vấn Tằng Xuân Ngưu:
- Không phải là Lương gia đã cho các ngươi một trăm năm mươi lượng bạc dưỡng bệnh sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết tự mời thầy thuốc, mà trơ mắt nhìn muội muội ngươi chết?
Tằng Xuân Ngưu khiếp đảm nhìn Từ Tân Di một chút, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, nhanh chóng chuyển tầm mắt đi chỗ khác. Cuối cùng không có cách nào mới ấp a ấp úng nói:
- Cha ta nói… cha ta nói lao phổi là không chữa được, mắc bệnh này chính là động không đáy không thể lấp đầy, cho nên dứt khoát… dứt khoát không có mời thầy thuốc. Còn có, Xuân Đào... Xuân Đào cũng nói dù sao cũng không trị hết, không bằng tiết kiệm tiền, để lại cho gia đình…
Từ Tân Di giận đến cả người phát run, con kiến còn ham sống, Xuân Đào tuổi còn trẻ, vì sao lại cam lòng rời khỏi thế gian này sớm như vậy? Thân thể Xuân Đào khỏe hơn Lương Bang Đoan, rõ ràng cơ hội chữa khỏi bệnh của nàng cũng lớn hơn nhiều.
- Cuối cùng ta cũng biết nhà mới của Tằng gia từ đâu mà có.
Tần Lâm cười lạnh lắc đầu một cái, lại vỗ vai Từ Tân Di, giương mắt nhìn lên bầu trời âm u, cất tiếng thở dài:
- Cõi đời này không phải là ai cũng ăn được nhau thai, nhung hươu, cao mai rùa và đông trùng hạ thảo.
Cơn giận Từ Tân Di còn sót lại chưa tiêu, chân dài vung vẩy đá ra một cước, khiến cho Tằng Xuân Ngưu ngã lộn nhào.
- Trưởng quan, trưởng quan bớt giận!
Tằng A Đại, Mã thị cùng ôm cháu trai con dâu tới, đồng loạt quỳ trên mặt đất.
Mặt Tằng A Đại bởi vì đau khổ mà vặn vẹo, đẫm lệ chảy ròng:
- Hai vị trưởng quan, nhà ta là thật sự có lỗi với Xuân Đào, nhưng cũng không có biện pháp, ban đầu nghèo tới mức chỉ có nhà lá, mới đưa Xuân Đào đến Lương gia, trông cậy vào nó kiếm chút tiền tháng giúp sửa nhà, đâu ngờ lại bị bệnh lao đuổi về như vậy. Lương gia phúc hậu cho một trăm năm mươi lượng bạc dưỡng bệnh, Xuân Đào là con gái ta, ai mà không muốn chữa bệnh cho nó, nhưng bệnh này là không chữa được! Đến lúc đó bệnh không chữa khỏi, người cũng mất, bạc cũng mất, lấy gì cưới con dâu? Nhà ta… nhà ta còn phải nối dõi tông đường!
Vợ Tằng Xuân Ngưu ôm tiểu tôn tử, cùng bà bà Mã thị dập đầu cầu xin Tần Lâm và Từ Tân Di tha thứ.
Từ Tân Di thở ra một hơi thật dài, dần dần bình tĩnh lại, nhưng căm phẫn trong lòng khó mà tiêu giải được.
Tần Lâm vỗ vỗ sau lưng nàng, trầm giọng nói:
- Hay cho Lương gia phúc hậu, nếu như nói Tằng gia là vừa đáng thương vừa đáng hận, như vậy Lương gia mới thật sự là đầu sỏ tội ác trong chuyện này.
Cái chết của Xuân Đào ngoài mặt là chết bởi tật bệnh, trên thực tế căn bản là một cuộc mưu sát tính toán tinh diệu.
Trước hết Lương gia để cho nữ tử đáng thương này mạo hiểm nguy cơ bị lây bệnh, đi hầu hạ Lương Bang Đoan mắc bệnh lao. Đợi đến khi nàng thật sự bất hạnh bị lây bệnh lao, bèn đuổi nàng về nhà giống như vứt bỏ một món phế phẩm.
Không chỉ có như vậy, bọn họ nhìn trúng loại nhà bần nông như Tằng gia không có khả năng bỏ tiền mời danh y chữa trị bệnh lao bất trị cho con gái mình. Vì vậy mới giữ lại phương thuốc của danh y Triệu Hòa Phủ chuyên trị bệnh lao, sau đó làm ra vẻ hào phóng ném ra một trăm năm mươi lượng bạc dưỡng bệnh, thật ra chính là phí ém miệng bọn họ.
Từ Tân Di tức đến cơ hồ cắn nát hàm răng, giận không kềm được nói:
- Lương gia coi tính mạng nữ tử nhà nghèo như cỏ rác, quả thật đáng ghét tới cực điểm! Hiện tại còn có cách nào phát hiện gì đó từ hài cốt không?
Tần Lâm tức giận hỏi phụ tử Tằng gia:
- Các ngươi chôn Xuân Đào thế nào vậy, có lẽ không phải là quan tài bằng gỗ sam chứ?
Phụ tử Tằng gia nghe hiểu ý châm chọc trong lời hắn, chỉ đành phải nhắm mắt nói cho hắn biết, bởi vì Xuân Đào là chưa gả mà chết, coi như là chết yểu, theo như quy củ địa phương không thể vào tổ phần trong thôn, không thể làm gì khác hơn là chọn lựa một chỗ hẻo lánh như nơi này mai táng qua loa, lúc hạ táng chỉ quấn một chiếc chiếu cỏ.
Cũng không phải sao, chỗ mộ phần này phía trước không thôn phía sau không điếm, cách suối nước nóng Hoàng gia ở Tiểu Thang sơn một khoảng khá xa, chỉ là một nấm mồ nho nhỏ lẻ loi trơ trọi. Đáng thương Xuân Đào, từ sinh ra đến chết đều đê tiện như cỏ rác...
- Hơn một năm, lại chỉ bao bằng chiếu cỏ, cộng thêm nơi này dưới đất có suối nước nóng, địa khí ấm áp, suy đoán đã sớm hóa thành xương trắng.
Tần Lâm buồn bực gãi đầu, thật sự muốn nện cho phụ tử Tằng gia một trận. Con bà nó, dù sao Xuân Đào cũng là nữ nhi, muội muội các ngươi, sao không đối xử tử tế với nàng một chút, chôn ở địa phương khô ráo, cho vào quan tài gỗ đàng hoàng?
Nếu thật sự làm như vậy, suy đoán thi thể rữa nát sẽ trở nên tương đối chậm, bây giờ còn có thể tra ra được chút gì đó làm chứng cứ.
Những tổ chức mềm bên trong thi thể trải qua quá trình thối rữa dần dần mềm hóa, dịch hóa, cho đến khi hoàn toàn tan biến mất, lông tóc và móng tay tróc ra, cuối cùng chỉ còn lại xương trắng, gọi là bạch cốt hóa.
Thông thường thi thể chôn dưới đất sẽ hoàn thành quá trình này trong vòng một hai năm. Nếu như đất nơi chôn cất khô ráo, quan tài đóng kín, có thể kéo dài đến bảy tám năm. Dưới điều kiện khô ráo tới mức cực đoan như sa mạc, có thể không phát sinh hiện tượng bạch cốt hóa, da thịt nội tạng khô ráo co lại tạo thành thây khô, bảo tồn được tới hàng ngàn năm. Còn nếu để lộ ngoài vùng hoang dã vào mùa hè nóng bức, bị ruồi đẻ trứng thật nhiều sinh thành giòi, nhanh nhất một hai tháng là có thể biến thành bạch cốt.
Đất đai nơi này khá ẩm ướt, nhiệt độ nơi này cũng khá ấm áp, thi thể chỉ được bao một chiếc chiếu cỏ chôn xuống, theo như kinh nghiệm của Tần Lâm tối đa nửa năm là có thể hoàn thành bạch cốt hóa, hắn không còn hứng thú khai quật mộ phần tra tìm chứng cứ.
Bệnh lao phải dựa vào thay đổi của cơ quan trong cơ thể để xác nhận, một bộ xương trắng không thể chứng minh được bất cứ điều gì.
- Đi thôi, Từ Đại tiểu thư, coi như manh mối này đã đứt đoạn.
Tần Lâm tỏ vẻ cụt hứng gọi, chỉ dựa vào khẩu cung phụ tử Tằng gia muốn đối phó Phùng Bảo Phùng Đốc Công, đó là nằm mơ!
Từ Tân Di bĩu môi buồn buồn không vui:
- Ôi, có chuyện của Xuân Đào, sau này bản tiểu thư cũng sẽ không tới suối nước nóng Tiểu Thang sơn nữa, cảm thấy uất nghẹn trong lòng…
Trong đầu Tần Lâm giống như bị thứ gì nút chặt, kể từ quyết định rời đi nơi này, tiềm thức hắn loáng thoáng cảm thấy mình đã bỏ sót thứ gì đó, lúc này đột nhiên linh quang chợt lóe:
- Cái gì, nàng nói suối nước nóng ư? Ha ha, đúng rồi, nơi này cách suối nước nóng Tiểu Thang sơn không xa, không trách khu đất mai táng Xuân Đào ấm áp hơn bên ngoài, ha ha, có hy vọng rồi!
Dứt lời Tần Lâm xoay người quay trở lại, gọi phụ tử Tằng gia đang chuẩn bị đi về lại, nghiêm mặt nói:
- Quật mộ lên, bản quan muốn tra nghiệm thi thể, người nào nói thêm một câu, đừng trách lão tử không khách sáo!
Từ Tân Di chớp chớp mắt hạnh, không hiểu Tần Lâm muốn làm gì, chôn xuống hơn một năm, thi thể đã sớm biến thành bạch cốt, moi lên còn có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ có thể từ bạch cốt tìm ra chứng cứ bệnh lao sao?
Phụ tử Tằng gia đều là nông dân, đối mặt hai Đề Kỵ vừa hung vừa ác, dường như một người trong đó còn là nữ, bọn họ căn bản không dám phản kháng. Huống chi khi còn sống tính mạng Xuân Đào đã bị coi rẻ như cỏ rác, trên thực tế đã bị cha anh từ bỏ.
Tằng Xuân Ngưu lấy cuốc tới bắt đầu đào mộ lên.
Mặc dù nơi này tương đối hẻo lánh nhưng bình thời không có người bên ngoài tới. Tần Lâm và Từ Tân Di xuất hiện đã đưa tới không ít chú ý, thấy Tằng Xuân Ngưu đào mộ phần có người xúm lại xem, mồm năm miệng mười bàn tán, một hồi Lý Trưởng cũng chạy tới.
Tần Lâm cũng không nói nhảm, trực tiếp lấy ra lệnh bài đầu hổ Bắc Trấn Phủ Ty lệnh cho Lý Trưởng dẫn tráng đinh duy trì trật tự, nếu như có ai không tuân theo, nhất luật nghiêm trị không tha theo như khâm phạm.
Hung danh Đề Kỵ không phải là nhỏ, hơn nữa Tiểu Thang sơn cách kinh sư rất gần, lại là khu du ngoạn của Hoàng gia, đám ưng khuyển Xưởng Vệ thường hay lui tới. Lý Trưởng biết lợi hại lập tức sợ hãi đến mức hai chân run rẩy, vội vàng tổ chức tráng đinh vây quanh phần mộ vòng trong vòng ngoài, chỉ sợ để xảy ra hỗn loạn, mình sẽ phải vào thiên lao Bắc Trấn Phủ Ty đi dạo mấy vòng.
Cũng phải nói Tằng gia đối với Xuân Đào không tệ, đào hố mai táng khá sâu, đào xuống hai thước vẫn chưa thấy thi thể.
- Quan, quan gia, xuống chừng một thước nữa sẽ đến.
Tằng A Đại thấy Tần Lâm nhíu mày một cái, vội vàng nịnh hót khom lưng, e sợ quan gia tức giận.
Tần Lâm chợt giơ tay ngăn lại:
- Dừng, không được đào nữa!
Tằng Xuân Ngưu lập tức dừng tay, không dám cãi lời.
Từ Tân Di nghi hoặc không hiểu chớp mắt một cái, còn chưa đào được thi thể, vì sao dừng lại?
Tần Lâm đi tới bên cạnh mộ phần, hít mạnh vài cái, chợt cau mày nhếch miệng, dường như đang do dự chuyện gì.
- Vì sao vậy, sao không tiếp tục đào thi giải phẫu?
Từ Tân Di tiến tới thấp giọng hỏi, lòng nói loại chuyện như vậy Tần Lâm ngươi làm không biết bao nhiêu lần, vì sao lần này ra vẻ do dự như vậy?
Tần Lâm lui về phía sau hai bước:
- Đi, chúng ta không đào nữa, đi tìm Phùng Bảo đá vào mông lão.
- Chỉ đào hai thước như vậy, chưa thấy thi thể làm sao có thể đi tìm Phùng Bảo?
Từ Đại tiểu thư nhất thời không hiểu vì sao.
Tần Lâm lệnh cho Lý Trưởng dẫn tráng đinh canh chừng nghiêm ngặt không được để xảy ra sai lầm, sau đó cùng Từ Tân Di nhảy lên khoái mã, vội vàng chạy về kinh sư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.