Chương 1015: Mở một góc lưới
Miêu Khiêu
02/07/2015
Trận chiến Bảo Trường Dịch đã kết thúc, cả mảnh đất bằng chiều rộng bốn dặm, dài hơn hai mươi dặm khắp nơi toàn là khói bay mịt mù, khí giới và khôi giáp quân Miến Điện vứt lại đầy đất, chiến mã không người ước thúc, vô số chiến tượng khổng lồ lang thang không mục đích khắp nơi. Có con chui vào trong đống cỏ của đại quân ẩn trốn, có con dứt khoát chạy lên núi, có con ngâm mình trong Thi Điện hà, nhàn nhã tự tại dùng vòi hút nước tưới lên thân thể mình.
Cờ xí Kim Cương trợn mắt đã từng hết sức oai hùng hiện tại bị ném lung tung đầy đất, bị nhân mã chà đạp, dính đầy bụi đất, phụ binh quân Minh lười biếng đi tới, thờ ơ nhặt lên giũ giũ bụi đất, ném vào trong xe chở thủ cấp. Xe này đã chở đầy thủ cấp, là cắt lấy trên thi thể quân Miến Điện.
Thật ra quân Miến Điện tử trận không nhiều lắm, trong thời vũ khí lạnh, đội quân có thể có được một phần mười số quân kiên trì tử chiến đến cùng đã coi như hùng mạnh. Bởi vì có nhiều người hơn bị thương mất đi sức chiến đấu, tiêu mất ý chí chiến đấu đầu hàng giữ mạng, hoặc là chạy trốn.
Hết thảy quân Miến Điện còn sống thảy đều tập trung trên bờ Thi Điện hà, đông nghìn nghịt có chừng năm sáu vạn người. Ai nấy trẻ tuổi mà tráng kiện, rõ ràng cao lớn khỏe mạnh hơn bọn đồng tộc đen gầy thấp nhỏ trong nước, chính là sĩ tốt tinh nhuệ mà Mãng Ứng Lý chọn ra từ trong cả nước Miến Điện.
Bây giờ những người này đã bị giải trừ võ trang, hoặc là co quắp ngồi dưới đất ngẩn người, hoặc là đang lấy nước sông rửa mặt, Kẻ bị thương phát ra tiếng rên rỉ không rõ ý nghĩa, thần sắc ai nấy đều lãnh đạm, chết lặng tới cực điểm, thậm chí không có vẻ sợ hãi của tù binh bị bắt bình thường.
Khí thế cuồng bạo của bọn họ đã từng theo đuổi Mãng Ứng Lý xâm phạm biên thùy Tây Nam, hở chút là hung hăng tàn độc hiện tại đã biến mất. Trận chiến này thất bại đã đánh cho đám quân Miến Điện trở lại nguyên hình, tinh khí thần trong thân thể bị rút hết, chỉ còn là cái xác biết đi.
Trung Hoa là đại quốc thiên triều, bắt đầu từ khi Trịnh Hòa hạ Tây Dương đã lấy triều cống và ân nghĩa kết hảo tất cả phiên thuộc, chưa hề lấy mạnh hiếp yếu xâm lăng, các nước cũng thần phục với thiên triều.
Thế nhưng hai cha con Mãng Ứng Long, Mãng Ứng Lý lòng lang dạ sói, lấy tiểu bang khiêu khích đại quốc, tự ý làm càn, khiến cho người thần đều phẫn nộ. Nếu chỉ làm càn nhất thời cũng không nói, nhưng chỉ cần gặp gỡ thất bại chính là họa diệt quốc, quả đắng này cũng chỉ có thể do Mãng Ứng Lý cùng với tất cả quân Miến Điện cùng chung thưởng thức.
Quân Minh chỉ chừa một ngàn binh mã trông chừng những hàng binh. Trời chiều ngã về Tây, uyên ương chiến y Đại Minh rực rỡ như rặng mây đỏ, nhật nguyệt chiến kỳ vù vù bay lượn, tuy quân Miến Điện đầu hàng có mấy vạn nhưng ai nấy cúi đầu cụp mắt, không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng lần nào.
Loan Điện Thổ Ty, Cảnh Mã Thổ Ty bởi vì đầu hàng sớm, lại kịp thời trở giáo phản kích, được quân Minh tha tội ở mức độ nhất định, hiện tại bọn họ đang dẫn dắt quân Thổ Ty dưới quyền trợ giúp đàn áp. Vì rửa sạch tội danh, biểu hiện trung thành đối với Đại Minh, hai vị Thổ Ty không tiếc sức lực dẫn dắt binh tốt tuần tra bốn phía, bận rộn đầu đầy mồ hôi.
Quân Miến Điện có mấy người tụ tập trò chuyện, quân Minh còn chưa để ý tới, hai vị Thổ Ty đã dẫn binh tốt chạy tới như một làn khói. Quyền đấm cước đá không nói, còn dùng chuôi đao đập, cán thương đánh, đánh cho quân Miến Điện vãi ra quần mới tỏ ra dương dương đắc ý rời đi, dường như vừa rồi là bản thân bọn họ thắng trận.
- Tần Đốc Soái tới, Đốc Soái tới!
Truyền lệnh binh vừa cỡi ngựa chạy, vừa khản cổ kêu to.
Quân Minh nhất thời trở nên nghiêm nghị, binh sĩ vốn đang vòng vo đứng tán gẫu, hoặc quan quân tụm năm tụm ba cùng nhau đi dạo lập tức đứng nghiêm. Phàm là tốp mười mấy hai mươi người lập tức đứng thành hàng hết sức tề chỉnh.
Không có Đốc Soái Tần Đại nhân lệnh cho địa phương điều tập dân phu, thâu vận lương thảo, bày mưu tính kế trước trận chiến, lúc lâm chiến áp trận đốc quân, khích lệ tinh thần, làm sao có thể có được trường đại thắng này?
Hơn nữa các tướng sĩ cũng không ngu, đánh thắng trận thỉnh công thỉnh thưởng triều đình, thỉnh tử tuất cho chiến sĩ hy sinh cũng chờ triều đình, những chuyện này cũng đều trông cậy vào Tần Đốc Soái lão nhân gia đại phát từ bi.
Tới, tới rồi, các tướng sĩ quân Minh hân hoan hò reo, chỉ thấy phía Bắc một lá tiết kỳ Khâm Sai cao mộ trượng tám được một đại hán như cự linh thần giơ cao, đang chậm rãi tiến về phía này.
Thổ Ty binh và quân Miến Điện cũng xôn xao một trận, tất cả mọi người đều biết vị Tần Đốc Soái này sẽ quyết định số mạng bọn họ sau này.
Chỉ thấy phía dưới tiết kỳ Khâm Sai đầu người nhốn nháo, không biết bao nhiêu tướng quân tiền hô hậu ủng, hai viên Đại tướng Đặng Tử Long, Lưu Đĩnh theo sát không rời, Bả Tổng, Đô Ty, Tọa Doanh quan, Trung Quân quan, Kỳ Bài quan triển khai đội hình cánh nhạn. Ở giữa là một viên quan trẻ tuổi cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy, thân đeo mãng bào ngọc đái rực rỡ như ráng chiều, ánh mắt như điện, toát ra nhuệ khí bức người, chính là Tần Lâm Tần Đốc Soái lấy thân phận Đốc Chủ Đông Xưởng Khâm Sai đốc sư.
- Cung nghênh Đốc Soái!
Quân Minh quỳ xuống một chân đồng loạt, ôm quyền hành quân lễ, nhất thời thiết giáp kêu loảng xoảng hòa lẫn tiếng chào chấn động khắp nơi.
Tần Lâm gật đầu lia lịa với tướng sĩ quân Minh, đưa hai tay ra đỡ hờ:
- Các vị đều là hảo hán của Đại Minh ta, đánh trận vừa rồi giỏi lắm. Bản Khâm Sai sẽ thỉnh công thỉnh thưởng triều đình cho các ngươi, nội khố sẽ phát thẳng ra, đích thân bản Khâm Sai nhận bạc từ nội khố, sẽ không khấu trừ của các ngươi một đồng nào, quyết không nuốt lời! Các cấp quan quân hoặc đơn độc bảo cử, hoặc theo đại án báo Binh bộ, ai cũng được thăng thưởng một cấp!
Trong phút chốc tiếng hoan hô như sấm động, quan quân suy nghĩ có Tần Đốc Soái chiếu ứng, Binh bộ luôn luôn nể mặt, phần công lao này có thể không cần lo lắng. Các binh sĩ đang mong chờ số tiền thưởng kia, kẻ thành gia lập nghiệp có vợ con ở nhà chờ tiền, kẻ chưa thành gia cũng có thể lấy bạc tìm vui.
Đặng Tử Long và Lưu Đĩnh đã đi tới phía trước, hai người cùng nhau hành lễ cảm tạ Tần Lâm:
- Toàn là nhờ vào hồng phúc triều đình, hổ uy Đốc Soái mới có thể có trường đại thắng này, mạt tướng và tướng sĩ dưới quyền chỉ hết sức tận trung mà thôi, không dám giành công.
- Hai vị khách sáo, quá khách sáo rồi!
Tần Lâm tung chân xuống ngựa, tự tay đỡ hai vị tướng quân dậy, lại không nhịn được cười ha hả.
Vốn hắn tưởng rằng Đốc Soái đại quân sẽ rất khó khăn, không nghĩ tới lúc làm thật lại có vẻ hết sức dễ dàng. Những chuyện như sắc lệnh quan phủ địa phương chuẩn bị dân phu cùng lương thảo, hù dọa hào cường sĩ thân địa phương phải phối hợp, lấy danh nghĩa Đốc Soái truyền hịch tứ phương… Đến trước trận chiến tuyên bố tưởng thưởng, lâm chiến chỉ cần đứng dưới đại kỳ áp trận, cũng không cần đi trước liều mạng làm gương cho sĩ tốt.
Thậm chí kế hoạch chiến đấu đều là Đặng Tử Long cùng Lưu Đĩnh làm sẵn hết thảy, thật không biết vì sao những văn thần đốc sư kia làm không xong, có lẽ trong đầu bọn họ toàn là đậu hũ.
Toàn bộ quá trình chiến đấu, Tần Lâm chỉ đứng dưới đại kỳ phía sau xem cuộc vui, đã dễ dàng lấy được thắng lợi như vậy, chính hắn cũng phải thầm nói một tiếng xấu hổ.
Hắn không biết trong lòng Đặng Tử Long và Lưu Đĩnh cũng đang thầm cảm thấy may mắn, lần này may nhờ có Tần Đốc Soái, nếu không sao có thể nhất cử phá hủy chủ lực Mãng Ứng Lý thuận lợi như vậy. Nếu đổi là đại thần khác, dính dấp đến tranh chấp nội bộ triều đình, hệ phái bất đồng chém giết lẫn nhau, lương thảo và dân phu địa phương sẽ bị trì hoãn.
Cho dù là không có những chuyện này, chỉ riêng chuyện Khâm Sai đại thần từ kinh sư đến Vân Nam xa như vậy, dọc đường tổ chức nghi thức rình rang, lúc này còn chưa tới được cảnh nội Vân Nam, làm sao nói tới chuyện quyết chiến quyết thắng với Mãng Ứng Lý.
Thật ra giữa Tần Lâm và Lưu Đĩnh, Đặng Tử Long chính là khác biệt giữa soái và tướng.
Ánh mắt của Loan Điện Thổ Ty và Cảnh Mã Thổ Ty lưu chuyển không ngừng, đợi đến khi tiếng cười Tần Lâm vừa thu lại, hai người bọn họ không để lỡ thời cơ quỳ xuống, đầu gối lết về phía trước mấy bước.
Loan Điện Thổ Ty phục dưới chân Tần Lâm nước mắt chan hòa:
Đốc Soái hổ uy cuồn cuộn, tội thần chỉ xin được chết! Mãng Ứng Lý binh hung thế lớn, tội thần vốn phải tận trung vì nước, thế nhưng lại nhất thời hồ đồ đầu hàng y, tuy không phải là bản tâm, nhưng cũng xấu hổ muốn chết!
- Tội thần tội nghiệt sâu nặng!
Cảnh Mã Thổ Ty dập đầu bình bịch ba cái, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng:
- Mới vừa rồi Tần Đốc Soái trận tiền trách cứ tên giặc Mãng Ứng Lý kia, tội thần đã có lòng bỏ chỗ tối ra chỗ sáng. Sau đó thấy Lưu tướng quân từ cánh hông xông ra, tội thần lập tức đem người quy hàng, nhưng bây giờ không còn mặt mũi nào nhìn Đốc Soái và triều đình Đại Minh, chỉ cầu được chết. Nếu như Đốc Soái không tru di cả cửu tộc tội thần, đã là thiên ân cao dày!
Hai người này nói xong liền ngước mặt đầy nước mắt lên, hết sức đáng thương nhìn Tần Lâm. Thật ra thì bọn họ biết mình trở giáo quy hàng có thể lấy công chuộc tội, tuyệt sẽ không bị xử tử, nhưng dĩ nhiên là hiện tại thái độ tỏ ra càng đáng thương càng tốt.
- Tần Đốc Soái, ngài đại nhân đại lượng, xin hãy giơ cao đánh khẽ, xem chúng ta như cái rắm mà tha cho…
Trong lòng Cảnh Mã Thổ Ty và Loan Điện Thổ Ty đều nghĩ như vậy.
Tần Lâm đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, thật sự ôm bụng cười nghiêng cười ngửa.
Lưu Đĩnh và Đặng Tử Long mặt trầm như nước, Lưu Đĩnh nắm chặt thanh đại đao một trăm hai mươi cân, Đặng Tử Long cũng nhẹ nhàng cầm Điểm Cương Thương trong tay, chỉ cần Tần Lâm ra lệnh một tiếng sẽ làm thịt hai người này.
Nhất thời sắc mặt Cảnh Mã Thổ Ty và Loan Điện Thổ Ty xám như tro tàn, nhìn thanh đại đao thép ròng dính đầy máu của Lưu Đĩnh, không biết sau khoảnh khắc có phải sẽ chém vào trên cổ của mình hay không?
Từ Quang Khải cầm một khẩu hỏa thương Tây Ban Nha thật dài nghịch ngợm, không có chú ý bên này, Tôn Thừa Tông vội vàng ngăn cản:
- Đốc Soái chậm đã...
Lời còn chưa dứt, Tần Lâm thu tiếng cười lại, chợt giơ hai tay đỡ hai vị Thổ Ty dậy:
- Quan Vân Trường trung thành như vậy, cũng có lúc hãm thân nơi Tào Tháo, hai vị thân ở doanh Tào lòng ở Hán, bản Đốc Soái đã sớm biết, phái Lưu tướng quân bọc vòng đánh vào bên cánh chính là biết hai vị hiểu rõ đại nghĩa, quyết sẽ không chống cự thiên binh triều đình. Quả nhiên hai vị kịp thời trở giáo một đòn, lập tức khiến cho toàn tuyến quân Miến Điện sụp đổ.
Cảnh Mã Thổ Ty và Loan Điện Thổ Ty nhất thời từ mười tám tầng địa ngục bay thẳng lên ba mươi ba tầng trời, sắc mặt vui mừng hớn hở quả thật khó lòng tả xiết. Nếu không phải có nhiều người ở đây, bọn họ thật sự sẽ quỳ xuống gọi Tần Lâm là phụ thân.
- Đốc Soái hiểu ta, nhất định chúng ta sẽ tận trung tới chết vì ngài!
Hai vị Thổ Ty đều tỏ vẻ sau này nhất định cúi đầu xếp tai, cẩn thủ biên cương vì triều đình. Sau đó bọn họ dương dương đắc ý đứng ở sau lưng Tần Lâm, không để ý ánh mắt giễu cợt của tướng lãnh quân Minh chút nào, nghiễm nhiên giữ dáng vẻ đi theo Tần Lâm đánh thắng trận.
Binh tướng dưới quyền hai vị Thổ Ty cũng vinh dự lây, thầm nghĩ bản lãnh làm cỏ đầu tường của thủ lĩnh mình quả nhiên nhất đẳng. Mới vừa rồi thiếu chút nữa đã chiến bại bị bắt, may nhờ quyết định đầu hàng thật nhanh, hơn nữa trở giáo một đòn mới có cục diện bây giờ.
Về phần Tần Đốc Soái quả thật là nhân vật chẳng khác nào thiên thần, ai dám đối nghịch với Đốc Soái Đại nhân, ta chém kẻ đó trước!
Quân Miến Điện bị bắt lại khác, bọn họ chết lặng dập đầu, sắc mặt ai nấy tuyệt vọng, chờ đợi Tần Lâm tuyên bố.
Tần Lâm khẽ mỉm cười, nhìn Tư Vong Ưu vẫy vẫy tay:
- Tư tiểu thư, trong những tù binh này có người Mạnh Dưỡng của muội không? Nghe nói Mãng Ứng Lý chiếm Mạnh Dưỡng, cưỡng ép bắt binh sĩ ở đó không ít. Nếu muội muốn đoạt Mạnh Dưỡng trở lại, vậy hãy chọn ra những người này, phàm là kẻ nào bằng lòng trở về với muội, bản Đốc Soái sẽ mở một góc lưới tha cho!
Ta ư? Tư Vong Ưu chỉ chóp mũi mình, còn có vẻ hơi ngơ ngác, đôi mắt tròn trịa mở thật to.
Trong quân Mãng Ứng Lý, thật ra binh sĩ xuất thân Mạnh Dưỡng rất ít, bởi vì chủ lực của y là tướng sĩ Miến Điện tộc cùng tộc, Mạnh tộc và Đạn tộc cũng có một ít, ngoài ra còn có một ít Thổ Ty hạt địa đến từ Mạnh Mật, Loan Điện, Mộc Bang, Cảnh Mã… quy thuận.
Cả nhà Mạnh Dưỡng Tuyên Úy Sứ Tư Cá anh dũng hy sinh, chỉ còn lại cốt nhục duy nhất là Tư Vong Ưu được triều Minh ủng hộ, kiên trì du kích chiến lâu dài ở Mạnh Dưỡng. Mãng Ứng Lý biết lòng trung thành của người Mạnh Dưỡng đối với mình rất thấp, cho nên trên căn bản không hề chiêu mộ binh sĩ ở đó.
Cho nên Tần Lâm nói để cho binh sĩ xuất thân Mạnh Dưỡng đi theo Tư Vong Ưu, tiểu cô nương có vẻ không hiểu rõ ràng tình huống. Nàng từ trên lưng bạch tượng Cảm Trụ cúi người xuống thấp, nhỏ giọng nói với Tần Lâm:
- Tần Đại ca, những hán tử Mạnh Dưỡng hơi có huyết tính đều đi theo muội muội hết rồi, bên trong những tù binh này cũng không có mấy người Mạnh Dưỡng.
Không không không, lập tức sẽ có rất nhiều dũng sĩ Mạnh Dưỡng. Tần Lâm cười xấu xa lắc đầu một cái, thầm nghĩ tiểu cô nương quá mức thật thà. Hắn đang ngước mặt nói chuyện với Tư Vong Ưu chợt đỏ mặt lên, đầu nghiêng sang bên cạnh, nụ cười khóe miệng càng có vẻ kỳ lạ.
Tần Đại ca làm gì vậy…? Tư Vong Ưu kinh ngạc, theo hướng ánh mắt Tần Lâm mới vừa rồi nhìn xuống ngực mình, thì ra nàng cúi người xuống khi cổ áo hở ra một chút, để lộ một mảng da thịt trắng nõn trước ngực,
Tiểu cô nương nhất thời xấu hổ, nhưng rất nhanh lại cắn môi nhè nhẹ, len lén cười.
Cờ xí Kim Cương trợn mắt đã từng hết sức oai hùng hiện tại bị ném lung tung đầy đất, bị nhân mã chà đạp, dính đầy bụi đất, phụ binh quân Minh lười biếng đi tới, thờ ơ nhặt lên giũ giũ bụi đất, ném vào trong xe chở thủ cấp. Xe này đã chở đầy thủ cấp, là cắt lấy trên thi thể quân Miến Điện.
Thật ra quân Miến Điện tử trận không nhiều lắm, trong thời vũ khí lạnh, đội quân có thể có được một phần mười số quân kiên trì tử chiến đến cùng đã coi như hùng mạnh. Bởi vì có nhiều người hơn bị thương mất đi sức chiến đấu, tiêu mất ý chí chiến đấu đầu hàng giữ mạng, hoặc là chạy trốn.
Hết thảy quân Miến Điện còn sống thảy đều tập trung trên bờ Thi Điện hà, đông nghìn nghịt có chừng năm sáu vạn người. Ai nấy trẻ tuổi mà tráng kiện, rõ ràng cao lớn khỏe mạnh hơn bọn đồng tộc đen gầy thấp nhỏ trong nước, chính là sĩ tốt tinh nhuệ mà Mãng Ứng Lý chọn ra từ trong cả nước Miến Điện.
Bây giờ những người này đã bị giải trừ võ trang, hoặc là co quắp ngồi dưới đất ngẩn người, hoặc là đang lấy nước sông rửa mặt, Kẻ bị thương phát ra tiếng rên rỉ không rõ ý nghĩa, thần sắc ai nấy đều lãnh đạm, chết lặng tới cực điểm, thậm chí không có vẻ sợ hãi của tù binh bị bắt bình thường.
Khí thế cuồng bạo của bọn họ đã từng theo đuổi Mãng Ứng Lý xâm phạm biên thùy Tây Nam, hở chút là hung hăng tàn độc hiện tại đã biến mất. Trận chiến này thất bại đã đánh cho đám quân Miến Điện trở lại nguyên hình, tinh khí thần trong thân thể bị rút hết, chỉ còn là cái xác biết đi.
Trung Hoa là đại quốc thiên triều, bắt đầu từ khi Trịnh Hòa hạ Tây Dương đã lấy triều cống và ân nghĩa kết hảo tất cả phiên thuộc, chưa hề lấy mạnh hiếp yếu xâm lăng, các nước cũng thần phục với thiên triều.
Thế nhưng hai cha con Mãng Ứng Long, Mãng Ứng Lý lòng lang dạ sói, lấy tiểu bang khiêu khích đại quốc, tự ý làm càn, khiến cho người thần đều phẫn nộ. Nếu chỉ làm càn nhất thời cũng không nói, nhưng chỉ cần gặp gỡ thất bại chính là họa diệt quốc, quả đắng này cũng chỉ có thể do Mãng Ứng Lý cùng với tất cả quân Miến Điện cùng chung thưởng thức.
Quân Minh chỉ chừa một ngàn binh mã trông chừng những hàng binh. Trời chiều ngã về Tây, uyên ương chiến y Đại Minh rực rỡ như rặng mây đỏ, nhật nguyệt chiến kỳ vù vù bay lượn, tuy quân Miến Điện đầu hàng có mấy vạn nhưng ai nấy cúi đầu cụp mắt, không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng lần nào.
Loan Điện Thổ Ty, Cảnh Mã Thổ Ty bởi vì đầu hàng sớm, lại kịp thời trở giáo phản kích, được quân Minh tha tội ở mức độ nhất định, hiện tại bọn họ đang dẫn dắt quân Thổ Ty dưới quyền trợ giúp đàn áp. Vì rửa sạch tội danh, biểu hiện trung thành đối với Đại Minh, hai vị Thổ Ty không tiếc sức lực dẫn dắt binh tốt tuần tra bốn phía, bận rộn đầu đầy mồ hôi.
Quân Miến Điện có mấy người tụ tập trò chuyện, quân Minh còn chưa để ý tới, hai vị Thổ Ty đã dẫn binh tốt chạy tới như một làn khói. Quyền đấm cước đá không nói, còn dùng chuôi đao đập, cán thương đánh, đánh cho quân Miến Điện vãi ra quần mới tỏ ra dương dương đắc ý rời đi, dường như vừa rồi là bản thân bọn họ thắng trận.
- Tần Đốc Soái tới, Đốc Soái tới!
Truyền lệnh binh vừa cỡi ngựa chạy, vừa khản cổ kêu to.
Quân Minh nhất thời trở nên nghiêm nghị, binh sĩ vốn đang vòng vo đứng tán gẫu, hoặc quan quân tụm năm tụm ba cùng nhau đi dạo lập tức đứng nghiêm. Phàm là tốp mười mấy hai mươi người lập tức đứng thành hàng hết sức tề chỉnh.
Không có Đốc Soái Tần Đại nhân lệnh cho địa phương điều tập dân phu, thâu vận lương thảo, bày mưu tính kế trước trận chiến, lúc lâm chiến áp trận đốc quân, khích lệ tinh thần, làm sao có thể có được trường đại thắng này?
Hơn nữa các tướng sĩ cũng không ngu, đánh thắng trận thỉnh công thỉnh thưởng triều đình, thỉnh tử tuất cho chiến sĩ hy sinh cũng chờ triều đình, những chuyện này cũng đều trông cậy vào Tần Đốc Soái lão nhân gia đại phát từ bi.
Tới, tới rồi, các tướng sĩ quân Minh hân hoan hò reo, chỉ thấy phía Bắc một lá tiết kỳ Khâm Sai cao mộ trượng tám được một đại hán như cự linh thần giơ cao, đang chậm rãi tiến về phía này.
Thổ Ty binh và quân Miến Điện cũng xôn xao một trận, tất cả mọi người đều biết vị Tần Đốc Soái này sẽ quyết định số mạng bọn họ sau này.
Chỉ thấy phía dưới tiết kỳ Khâm Sai đầu người nhốn nháo, không biết bao nhiêu tướng quân tiền hô hậu ủng, hai viên Đại tướng Đặng Tử Long, Lưu Đĩnh theo sát không rời, Bả Tổng, Đô Ty, Tọa Doanh quan, Trung Quân quan, Kỳ Bài quan triển khai đội hình cánh nhạn. Ở giữa là một viên quan trẻ tuổi cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy, thân đeo mãng bào ngọc đái rực rỡ như ráng chiều, ánh mắt như điện, toát ra nhuệ khí bức người, chính là Tần Lâm Tần Đốc Soái lấy thân phận Đốc Chủ Đông Xưởng Khâm Sai đốc sư.
- Cung nghênh Đốc Soái!
Quân Minh quỳ xuống một chân đồng loạt, ôm quyền hành quân lễ, nhất thời thiết giáp kêu loảng xoảng hòa lẫn tiếng chào chấn động khắp nơi.
Tần Lâm gật đầu lia lịa với tướng sĩ quân Minh, đưa hai tay ra đỡ hờ:
- Các vị đều là hảo hán của Đại Minh ta, đánh trận vừa rồi giỏi lắm. Bản Khâm Sai sẽ thỉnh công thỉnh thưởng triều đình cho các ngươi, nội khố sẽ phát thẳng ra, đích thân bản Khâm Sai nhận bạc từ nội khố, sẽ không khấu trừ của các ngươi một đồng nào, quyết không nuốt lời! Các cấp quan quân hoặc đơn độc bảo cử, hoặc theo đại án báo Binh bộ, ai cũng được thăng thưởng một cấp!
Trong phút chốc tiếng hoan hô như sấm động, quan quân suy nghĩ có Tần Đốc Soái chiếu ứng, Binh bộ luôn luôn nể mặt, phần công lao này có thể không cần lo lắng. Các binh sĩ đang mong chờ số tiền thưởng kia, kẻ thành gia lập nghiệp có vợ con ở nhà chờ tiền, kẻ chưa thành gia cũng có thể lấy bạc tìm vui.
Đặng Tử Long và Lưu Đĩnh đã đi tới phía trước, hai người cùng nhau hành lễ cảm tạ Tần Lâm:
- Toàn là nhờ vào hồng phúc triều đình, hổ uy Đốc Soái mới có thể có trường đại thắng này, mạt tướng và tướng sĩ dưới quyền chỉ hết sức tận trung mà thôi, không dám giành công.
- Hai vị khách sáo, quá khách sáo rồi!
Tần Lâm tung chân xuống ngựa, tự tay đỡ hai vị tướng quân dậy, lại không nhịn được cười ha hả.
Vốn hắn tưởng rằng Đốc Soái đại quân sẽ rất khó khăn, không nghĩ tới lúc làm thật lại có vẻ hết sức dễ dàng. Những chuyện như sắc lệnh quan phủ địa phương chuẩn bị dân phu cùng lương thảo, hù dọa hào cường sĩ thân địa phương phải phối hợp, lấy danh nghĩa Đốc Soái truyền hịch tứ phương… Đến trước trận chiến tuyên bố tưởng thưởng, lâm chiến chỉ cần đứng dưới đại kỳ áp trận, cũng không cần đi trước liều mạng làm gương cho sĩ tốt.
Thậm chí kế hoạch chiến đấu đều là Đặng Tử Long cùng Lưu Đĩnh làm sẵn hết thảy, thật không biết vì sao những văn thần đốc sư kia làm không xong, có lẽ trong đầu bọn họ toàn là đậu hũ.
Toàn bộ quá trình chiến đấu, Tần Lâm chỉ đứng dưới đại kỳ phía sau xem cuộc vui, đã dễ dàng lấy được thắng lợi như vậy, chính hắn cũng phải thầm nói một tiếng xấu hổ.
Hắn không biết trong lòng Đặng Tử Long và Lưu Đĩnh cũng đang thầm cảm thấy may mắn, lần này may nhờ có Tần Đốc Soái, nếu không sao có thể nhất cử phá hủy chủ lực Mãng Ứng Lý thuận lợi như vậy. Nếu đổi là đại thần khác, dính dấp đến tranh chấp nội bộ triều đình, hệ phái bất đồng chém giết lẫn nhau, lương thảo và dân phu địa phương sẽ bị trì hoãn.
Cho dù là không có những chuyện này, chỉ riêng chuyện Khâm Sai đại thần từ kinh sư đến Vân Nam xa như vậy, dọc đường tổ chức nghi thức rình rang, lúc này còn chưa tới được cảnh nội Vân Nam, làm sao nói tới chuyện quyết chiến quyết thắng với Mãng Ứng Lý.
Thật ra giữa Tần Lâm và Lưu Đĩnh, Đặng Tử Long chính là khác biệt giữa soái và tướng.
Ánh mắt của Loan Điện Thổ Ty và Cảnh Mã Thổ Ty lưu chuyển không ngừng, đợi đến khi tiếng cười Tần Lâm vừa thu lại, hai người bọn họ không để lỡ thời cơ quỳ xuống, đầu gối lết về phía trước mấy bước.
Loan Điện Thổ Ty phục dưới chân Tần Lâm nước mắt chan hòa:
Đốc Soái hổ uy cuồn cuộn, tội thần chỉ xin được chết! Mãng Ứng Lý binh hung thế lớn, tội thần vốn phải tận trung vì nước, thế nhưng lại nhất thời hồ đồ đầu hàng y, tuy không phải là bản tâm, nhưng cũng xấu hổ muốn chết!
- Tội thần tội nghiệt sâu nặng!
Cảnh Mã Thổ Ty dập đầu bình bịch ba cái, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng:
- Mới vừa rồi Tần Đốc Soái trận tiền trách cứ tên giặc Mãng Ứng Lý kia, tội thần đã có lòng bỏ chỗ tối ra chỗ sáng. Sau đó thấy Lưu tướng quân từ cánh hông xông ra, tội thần lập tức đem người quy hàng, nhưng bây giờ không còn mặt mũi nào nhìn Đốc Soái và triều đình Đại Minh, chỉ cầu được chết. Nếu như Đốc Soái không tru di cả cửu tộc tội thần, đã là thiên ân cao dày!
Hai người này nói xong liền ngước mặt đầy nước mắt lên, hết sức đáng thương nhìn Tần Lâm. Thật ra thì bọn họ biết mình trở giáo quy hàng có thể lấy công chuộc tội, tuyệt sẽ không bị xử tử, nhưng dĩ nhiên là hiện tại thái độ tỏ ra càng đáng thương càng tốt.
- Tần Đốc Soái, ngài đại nhân đại lượng, xin hãy giơ cao đánh khẽ, xem chúng ta như cái rắm mà tha cho…
Trong lòng Cảnh Mã Thổ Ty và Loan Điện Thổ Ty đều nghĩ như vậy.
Tần Lâm đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, thật sự ôm bụng cười nghiêng cười ngửa.
Lưu Đĩnh và Đặng Tử Long mặt trầm như nước, Lưu Đĩnh nắm chặt thanh đại đao một trăm hai mươi cân, Đặng Tử Long cũng nhẹ nhàng cầm Điểm Cương Thương trong tay, chỉ cần Tần Lâm ra lệnh một tiếng sẽ làm thịt hai người này.
Nhất thời sắc mặt Cảnh Mã Thổ Ty và Loan Điện Thổ Ty xám như tro tàn, nhìn thanh đại đao thép ròng dính đầy máu của Lưu Đĩnh, không biết sau khoảnh khắc có phải sẽ chém vào trên cổ của mình hay không?
Từ Quang Khải cầm một khẩu hỏa thương Tây Ban Nha thật dài nghịch ngợm, không có chú ý bên này, Tôn Thừa Tông vội vàng ngăn cản:
- Đốc Soái chậm đã...
Lời còn chưa dứt, Tần Lâm thu tiếng cười lại, chợt giơ hai tay đỡ hai vị Thổ Ty dậy:
- Quan Vân Trường trung thành như vậy, cũng có lúc hãm thân nơi Tào Tháo, hai vị thân ở doanh Tào lòng ở Hán, bản Đốc Soái đã sớm biết, phái Lưu tướng quân bọc vòng đánh vào bên cánh chính là biết hai vị hiểu rõ đại nghĩa, quyết sẽ không chống cự thiên binh triều đình. Quả nhiên hai vị kịp thời trở giáo một đòn, lập tức khiến cho toàn tuyến quân Miến Điện sụp đổ.
Cảnh Mã Thổ Ty và Loan Điện Thổ Ty nhất thời từ mười tám tầng địa ngục bay thẳng lên ba mươi ba tầng trời, sắc mặt vui mừng hớn hở quả thật khó lòng tả xiết. Nếu không phải có nhiều người ở đây, bọn họ thật sự sẽ quỳ xuống gọi Tần Lâm là phụ thân.
- Đốc Soái hiểu ta, nhất định chúng ta sẽ tận trung tới chết vì ngài!
Hai vị Thổ Ty đều tỏ vẻ sau này nhất định cúi đầu xếp tai, cẩn thủ biên cương vì triều đình. Sau đó bọn họ dương dương đắc ý đứng ở sau lưng Tần Lâm, không để ý ánh mắt giễu cợt của tướng lãnh quân Minh chút nào, nghiễm nhiên giữ dáng vẻ đi theo Tần Lâm đánh thắng trận.
Binh tướng dưới quyền hai vị Thổ Ty cũng vinh dự lây, thầm nghĩ bản lãnh làm cỏ đầu tường của thủ lĩnh mình quả nhiên nhất đẳng. Mới vừa rồi thiếu chút nữa đã chiến bại bị bắt, may nhờ quyết định đầu hàng thật nhanh, hơn nữa trở giáo một đòn mới có cục diện bây giờ.
Về phần Tần Đốc Soái quả thật là nhân vật chẳng khác nào thiên thần, ai dám đối nghịch với Đốc Soái Đại nhân, ta chém kẻ đó trước!
Quân Miến Điện bị bắt lại khác, bọn họ chết lặng dập đầu, sắc mặt ai nấy tuyệt vọng, chờ đợi Tần Lâm tuyên bố.
Tần Lâm khẽ mỉm cười, nhìn Tư Vong Ưu vẫy vẫy tay:
- Tư tiểu thư, trong những tù binh này có người Mạnh Dưỡng của muội không? Nghe nói Mãng Ứng Lý chiếm Mạnh Dưỡng, cưỡng ép bắt binh sĩ ở đó không ít. Nếu muội muốn đoạt Mạnh Dưỡng trở lại, vậy hãy chọn ra những người này, phàm là kẻ nào bằng lòng trở về với muội, bản Đốc Soái sẽ mở một góc lưới tha cho!
Ta ư? Tư Vong Ưu chỉ chóp mũi mình, còn có vẻ hơi ngơ ngác, đôi mắt tròn trịa mở thật to.
Trong quân Mãng Ứng Lý, thật ra binh sĩ xuất thân Mạnh Dưỡng rất ít, bởi vì chủ lực của y là tướng sĩ Miến Điện tộc cùng tộc, Mạnh tộc và Đạn tộc cũng có một ít, ngoài ra còn có một ít Thổ Ty hạt địa đến từ Mạnh Mật, Loan Điện, Mộc Bang, Cảnh Mã… quy thuận.
Cả nhà Mạnh Dưỡng Tuyên Úy Sứ Tư Cá anh dũng hy sinh, chỉ còn lại cốt nhục duy nhất là Tư Vong Ưu được triều Minh ủng hộ, kiên trì du kích chiến lâu dài ở Mạnh Dưỡng. Mãng Ứng Lý biết lòng trung thành của người Mạnh Dưỡng đối với mình rất thấp, cho nên trên căn bản không hề chiêu mộ binh sĩ ở đó.
Cho nên Tần Lâm nói để cho binh sĩ xuất thân Mạnh Dưỡng đi theo Tư Vong Ưu, tiểu cô nương có vẻ không hiểu rõ ràng tình huống. Nàng từ trên lưng bạch tượng Cảm Trụ cúi người xuống thấp, nhỏ giọng nói với Tần Lâm:
- Tần Đại ca, những hán tử Mạnh Dưỡng hơi có huyết tính đều đi theo muội muội hết rồi, bên trong những tù binh này cũng không có mấy người Mạnh Dưỡng.
Không không không, lập tức sẽ có rất nhiều dũng sĩ Mạnh Dưỡng. Tần Lâm cười xấu xa lắc đầu một cái, thầm nghĩ tiểu cô nương quá mức thật thà. Hắn đang ngước mặt nói chuyện với Tư Vong Ưu chợt đỏ mặt lên, đầu nghiêng sang bên cạnh, nụ cười khóe miệng càng có vẻ kỳ lạ.
Tần Đại ca làm gì vậy…? Tư Vong Ưu kinh ngạc, theo hướng ánh mắt Tần Lâm mới vừa rồi nhìn xuống ngực mình, thì ra nàng cúi người xuống khi cổ áo hở ra một chút, để lộ một mảng da thịt trắng nõn trước ngực,
Tiểu cô nương nhất thời xấu hổ, nhưng rất nhanh lại cắn môi nhè nhẹ, len lén cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.