Cẩm Y Vệ

Chương 737: Một lời đã định

Miêu Khiêu

27/12/2014

- Giáo chủ cao kiến!

Cao Thiên Long tỏ vẻ đồng ý:

- Tần ma đầu không tới sớm không tới trễ, thủy chung nấp trong hành dinh Khâm Sai. Chờ sau khi Ngô cẩu quan bị Chiết binh bắt hắn mới chịu hiện thân, vừa tới lại nói một câu như vậy, rõ ràng là muốn lấy mạng chó của Ngô Thiện Ngôn.

- Bản giáo chủ cho là tuy tên Tần Lâm này là cường địch của bản giáo, nhưng lòng trung thành của hắn đối với triều đình ngược lại cũng rất có hạn!

Hai tròng mắt sâu không lường được của Bạch Liên giáo chủ chớp động ánh sáng khác thường, đánh một vòng trên người Tần Lâm, sau đó cụp mắt xuống, lông mi thật dài không ngừng run rẩy, không biết trong lòng đang tính toán chuyện gì.

Ngả Khổ Thiền nhướng mày, tỏ vẻ kỳ quái nói:

- Tần ma đầu dùng lời khích tướng khiến cho Chiết binh tức giận giết chết Ngô Thiện Ngôn, quả thật là dễ như trở bàn tay. Nhưng một khi mấy vạn Chiết binh tức giận, chính hắn làm thế nào chạy thoát được đây?

Lần này Tần Thiếu Bảo đã lâu không xuất hiện rốt cục hiện thân, vừa tới đã lập tức trách mắng mấy vạn Chiết binh một trận. Bọn họ vừa thất vọng vừa tức giận, chỉ một thoáng trở nên quần tình kích động, rối rít bàn tán:

- Cái gì Tần Thiếu Bảo, thì ra cũng là quan với nhau bênh vực cho nhau.

- Chúng ta là quan quân triều đình, lập được chiến công nhiều không đếm xuể, vì sao lại nói ta là sơn tặc, thổ phỉ?

- Khiếu hóa tử? Hắn biết triều đình phát bao nhiêu quân hướng hay không, chút tiền còm như vậy cũng chẳng khác nào khiếu hóa tử!

Mắt thấy binh loạn sắp tới, Mã Văn Anh cũng cảm thấy dần dần không ước thúc được các huynh đệ nữa, cất tiếng thở dài:

- Quạ trong thiên hạ chỉ một màu đen, thì ra Tần Thiếu Bảo cũng là quan với nhau bênh vực cho nhau, sợ rằng chúng ta không có đường nào khác...

Lưu Đình Dụng đưa mắt ra hiệu cho y, sau đó cao giọng gọi to:

- Các huynh đệ, Mã Đại ca bảo vệ Ngô Trung Thừa, ta đi hỏi Tần Khâm Sai một chút, nếu hắn không chịu nói lý lẽ, lúc ấy chúng ta đánh hắn cũng không muộn!

Đám Chiết binh nghe nói như thế quả nhiên trở nên yên tĩnh hơn một chút, ai nấy xăn tay áo, xoa xoa quyền tức giận nhìn Tần Lâm. Dù sao bọn họ đã đánh Tuần Phủ bản tỉnh, cũng không ngại đánh thêm một vị Thái Tử Thiếu Bảo.

- Tần Thiếu Bảo...

Lưu Đình Dụng đi tới, hai tay ôm quyền chào một cái, sau đó không cao không thấp nói:

- Mới vừa rồi ngài nói chúng ta là khiếu hóa tử, lời này cũng không sai. Đầu khôi hoen rỉ, số hiệu rách nát, cũng không khác khiếu hóa tử là bao, nhưng đâu phải là huynh đệ chín đại doanh chúng ta muốn như vậy?! Cũng là vì hàng năm phát thiếu quân giới, quân hướng bị cắt giảm mới trở thành tơi tả như vậy. Ngài nổi danh cửu phụ, nghe đồn xét âm đoán dương, mắt thần như điện, thế nhưng vừa tới cũng chỉ lo khiển trách chúng ta, như vậy là đạo lý gì?

- Đúng, xét âm đoán dương chỉ là hữu danh vô thực, chỉ biết đổ oan cho chúng ta là đạo lý gì chứ?

Đám Chiết binh rối rít cao giọng kêu to, hết sức căm phẫn bất bình.

- Hữu danh vô thực ư? Sợ rằng hữu danh vô thực chính là chư vị mới đúng!

Tần Lâm cười, không hề tỏ ra sợ hãi mấy vạn Chiết binh đang vô cùng kích động, vẫn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa không nhúc nhích, hắng giọng nói:

- Lần đầu tiên bản quan thấy phong thái Chiết binh là khi Đặng Tử Long Đặng lão tướng quân dẫn binh bình loạn đi ngang qua Kỳ Châu. Chỉ thấy đại quân đi thuyền trên sông người như hổ, ngựa như rồng, quân dung nghiêm chỉnh, quân uy cường thịnh, không hổ là đệ nhất cường binh của Đại Minh ta.

Mọi người ngạc nhiên, không biết tại sao đột nhiên Tần Lâm nói tới chuyện này. Bất quá Đặng Tử Long từng lấy chức Đô Chỉ Huy Thiêm Sự kiêm chưởng Đô Chỉ Huy Sứ Ty Chiết Giang, là cấp trên cũ của bọn họ. Binh sĩ được lão dẫn đi Tương Tây bình loạn cũng là huynh đệ đồng đội bọn họ, đương nhiên mọi người rất muốn nghe tiếp.

Ở chỗ này cũng có không ít chiến sĩ từ trên chiến trường Tương Tây trở về, nghe Tần Lâm nhắc tới chuyện cũ vinh quang bèn ưỡn ngực thật thẳng, cảm thấy vô cùng vinh dự, đắc ý nói cho chiến hữu biết:

- Lúc Đặng lão tướng quân đi qua Kỳ Châu, Tần Thiếu Bảo vẫn chỉ là một Tiểu Kỳ, đã bẻ gãy âm mưu Bạch Liên giáo ám sát lão tướng quân, lập được công lớn.



A, thì ra là Tần Thiếu Bảo cứu lão tướng quân một mạng! Thái độ đám Chiết binh lập tức biến chuyển không ít, cảm thấy Tần Lâm cũng không đáng ghét như trước nữa.

Tần Lâm thấy vậy càng nắm chắc hơn, lại nói:

- Sau đó bản quan vô tình gặp được Từ Văn Trường Từ lão tiên sinh, tôn lão là thượng tân, nhiều lần nghe lão kể về chiến sử vinh quang của Chiết binh. Năm xưa các ngươi giết giặc Oa, trừ phiến loạn, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, quả thật là cánh hùng sư mạnh mẽ đương thời. Dân chúng vùng duyên hải nhắc tới chín đại doanh, ai mà không giơ ngón tay cái lên khen một tiếng hảo hán tử bảo cảnh an dân.

Chiết binh toàn là do Hồ Tông Hiến, Thích Kế Quang chiêu mộ huấn luyện ra, năm đó Từ Văn Trường là nhân vật số hai trong Tổng Đốc phủ Hồ Tông Hiến, địa vị còn cao hơn Thích Kế Quang, Du Đại Du một chút. Năm xưa các lão binh vẫn còn nhớ phong thái oai hùng chỉ điểm giang sơn của Từ Sư Gia, lúc này nghe Tần Lâm nói tới liền bùi ngùi không dứt.

Tao ngộ trắc trở của Từ Văn Trường cũng có nhiều điểm tương đồng với đám Chiết binh, nhất thời khơi dậy đồng cảm trong lòng bọn họ: Chiết binh năm đó bảo cảnh an dân, tại sao hiện tại chẳng khác nào Từ tiên sinh, luân lạc tới tình cảnh không ai thương xót như vậy?

Không ít người cúi đầu, có kẻ yên lặng trầm tư, có người lặng lẽ lau nước mắt chua xót.

Lưu Đình Dụng miệng lưỡi linh lợi, cực kỳ không phục muốn tranh cãi với Tần Lâm:

- Tần Thiếu Bảo, Từ lão tiên sinh là ân sư Chiết binh ta, lão nhân gia được ngài đối xử tử tế, chúng ta cũng phải nói lời cảm tạ với ngài, bất quá…

Tần Lâm khoát khoát tay, cắt đứt lời của y, tiếp tục nói:

- Bản quan tới kinh sư lại quen được quan Tổng Binh Kế Trấn Thích Đại soái Thích lão ca, lão từng điều ba ngàn Chiết binh Bắc thượng Kế Trấn bảo vệ kinh sư. Ngày đó mưa to thật to, tướng sĩ của Kế Trấn thi nhau núp mưa, duy chỉ có ba ngàn Chiết binh đội khôi mặc giáp đứng yên trong mưa gió, từ sớm đến tối không hề loạn động mảy may. Vì vậy khả năng trị quân của Thích Đại soái, quân kỷ Chiết binh nghiêm ngặt đã uy chấn chín trọng trấn.

Đám Chiết binh nghe vậy chỉ cảm thấy vinh dự lây, Thích Kế Quang là Đại soái một tay huấn luyện bọn họ, quan binh điều đi Kế Trấn cũng là chiến hữu vai sóng vai cùng bọn họ, khen Thích Kế Quang, khen ba ngàn Chiết binh kia chính là khen bọn họ vậy.

Cũng có không ít kẻ nghe thấy chuyện này nhớ tới lời đồn đãi, Tần Lâm cùng Thích Đại soái bọn họ tình như thủ túc, nghe hắn nói như vậy có thể thấy được lời đồn đãi không giả, càng thêm cảm thấy Tần Lâm hiền hòa hơn.

Lưu Đình Dụng kiêu ngạo nói:

- Cuồng phong bạo vũ không lui về phía sau, núi thây biển máu không khiếp sợ, chúng ta cũng có thể làm được như vậy!

Tần Lâm đột nhiên đặt câu hỏi tựa như liên châu pháo:

- Có thật không? Chiết binh dưới quyền Đặng lão tướng quân quân uy nghiêm chỉnh, Chiết binh trong miệng Từ lão tiên sinh bảo cảnh an dân phấn dũng giết địch, Chiết binh Thích Đại soái thống lĩnh cuồng phong thổi không tiêu tan, mưa lớn vẫn không đi. Phải đâu là một đám người ô hợp không được mệnh lệnh cũng dám xông ra ngoài doanh, chen chúc trên đường cái thị thành gây chuyện, vung quyền đánh Tuần Phủ bản tỉnh?

- Không không không, hoặc là các ngươi không phải Chiết binh, hoặc là Đặng lão tướng quân, Từ tiên sinh và Thích Đại soái đã khoác lác phóng đại, thổi phồng quá đáng với bản quan. Nhất định là như vậy, sau khi trở về bản quan nhất định cũng sẽ mắng bọn họ một trận!

Lưu Đình Dụng nhất thời xấu hổ đỏ bừng mặt mũi, bình thời y nổi danh là tâm tư linh hoạt miệng lưỡi khéo léo, lúc này lại há hốc mồm cứng lưỡi, ngay cả nửa câu cũng không thể nói ra.

Đám Chiết binh cũng xấu hổ vô cùng, Đặng Tử Long, Từ Văn Trường, Thích Kế Quang thương lính như con mình, đối đãi với bọn họ ân sâu nghĩa nặng. Lúc này nghe Tần Lâm nghi ngờ bọn họ thổi phồng khoác lác, ai nấy mặt đỏ tới mang tai.

Chúng ta chỉ lo thống khoái nhất thời, không ngờ đã bôi nhọ danh tiếng Thích Đại soái, Đặng lão tướng quân rồi... Đám Chiết binh âm thầm hối hận.

Cũng có người cao giọng kêu lên:

- Tần Thiếu Bảo, Thích Đại soái, Đặng lão tướng quân cũng không có nói láo, chúng ta, chúng ta thật sự là Chiết binh, ôi...

- Các ngươi là Chiết binh thật ư?

Tần Lâm giả bộ kinh ngạc, cực kỳ đau lòng ôm đầu nói:

- Các ngươi chính là cánh quân hùng mạnh nổi danh dũng mãnh ương ngạnh nghiêm thủ kỷ luật kia đó sao? Vũ khí cùn có thể mài sắc lại, áo bị rách có thể khâu vá sửa lại, quân hướng thiếu hụt cũng có thể bổ sung, nhưng không có hiệu lệnh đã xông ra ngoài doanh, ra ngoài đường gây chuyện, đây là quân đội sao? Không, đây là một đám người ô hợp, kiêu binh mà thôi!

Thần sắc Tần Lâm vô cùng nghiêm túc, ánh mắt quét đến nơi nào, một mảnh Chiết binh nơi đó liền xấu hổ cúi đầu.

- Không, chúng ta không phải là đám người ô hợp!



Mã Văn Anh vốn đang bảo vệ Ngô Thiện Ngôn ưỡn ngực lên, lớn tiếng nói:

- Các huynh đệ, cho Tần Thiếu Bảo xem thử, Thích Đại soái, Đặng lão tướng quân và Từ tiên sinh không có khoác lác! Bày trận...

Đám thân nhân nhanh chóng thối lui ra, mấy vạn Chiết binh này nghe hiệu lệnh, lập tức chạy nhanh tìm vị trí của mình. Chỉ nghe một tràng tiếng bước chân rầm rập vang lên, trên quảng trường bên ngoài nha môn Tuần Phủ, đường cái hẻm nhỏ xung quanh chỉ chốc lát sau xuất hiện từng quân trận lớn nhỏ không đồng nhất, mỗi quân trận đều xếp hàng thật chỉnh tề.

Hai tay Mã Văn Anh ôm quyền hành lễ:

- Mời Tần Thiếu Bảo kiểm duyệt!

Mấy vạn Chiết binh yên lặng đứng nghiêm, chỉ nghe tiếng hô hấp, ánh mắt ai nấy đều nhìn Tần Lâm chằm chằm. Mặc dù trong tay cũng không binh khí, quân phục trên người cũ rách nhưng vẫn toát ra khí thế của một cánh quân hùng mạnh trong thiên hạ.

- Lúc này mới có chút dáng vẻ quân đội.

Thần sắc Tần Lâm trở nên hòa hoãn lại, gật đầu một cái:

- Chuyện quân lương, bản quan sẽ làm chủ cho các ngươi. Nhưng bất kể thế nào các ngươi cũng không nên bắt Tuần Phủ bản tỉnh, bây giờ bản quan sẽ đem Ngô Trung Thừa về, người nào không phục cứ việc đánh bản quan đi!

Dứt lời, Tần Lâm liền giật dây cương cho Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử đi vào quân trận đã bày xong tề chỉnh. Thần sắc hắn thản nhiên, chậm rãi bước đi bên trong mấy vạn Chiết binh, đi tới chỗ nào, quân trận Chiết binh ôm quyền hò hét theo như nghi thức thượng quan kiểm duyệt, đồng thời tránh lui sang hai bên.

Mấy vạn người tạo thành quân trận đông nghịt một mảng lớn, thế nhưng Tần Lâm đi qua lập tức rẽ ra hai bên như mũi thuyền rẽ sóng.

- Tần Lâm thu phục lòng Chiết binh, chúng ta không có cách nào tranh với hắn…

Bạch Liên giáo chủ buồn bực thở dài, ánh mắt nhìn về phía Tần Lâm hết sức u oán.

Tần Lâm thúc ngựa đi thẳng đến trước người Ngô Thiện Ngôn, tung chân tiêu sái nhảy xuống ngựa, cố làm ra vẻ kinh ngạc:

- Vị này chính là Chiết phủ Ngô Trung Thừa ư? Ôi chao, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, như sấm bên tai, thất kính thất kính!

Vốn lời này ở bất kỳ địa phương nào cũng là lời khách sáo, nhưng bây giờ từ trong miệng Tần Lâm nói ra chính là giễu cợt không che giấu chút nào, giống như mấy tát tai thật mạnh tát vào mặt Ngô Thiện Ngôn.

Bạch Liên giáo chủ trong khách sạn đang dẫn dắt các cao thủ đi xuống lầu hai, đang muốn rời đi nghe nói như thế không khỏi cười một tiếng:

- Tên Tần Lâm này khoái ý ân cừu, làm việc không câu nệ tiểu tiết chỉ theo bản tâm, tính tình cũng có vẻ thú vị…

Cao Thiên Long, Ngả Khổ Thiền đều mỉm cười, duy chỉ có Tử Hàn Yên mang nửa bên mặt nạ sắt, lộ ra nửa bên mặt đẹp lạnh lùng nghe vậy trong lòng giật thót: một khi nữ nhân cảm thấy một nam nhân thú vị, như vậy rất nguy hiểm...

Đúng như Bạch Liên giáo chủ nói, Tần Lâm hóa giải binh loạn tương đương với cứu Ngô Thiện Ngôn một mạng. Vào lúc này chỉ cần hơi lung lạc, nhất định Ngô Thiện Ngôn sẽ cảm kích rơi nước mắt, trở thành đồng minh của hắn trong quan trường.

Tần Lâm không làm như vậy, lại chế giễu Ngô Thiện Ngôn một phen, rõ ràng là xem thường lão. Như vậy Ngô Thiện Ngôn cảm kích cũng sẽ rất có hạn, sợ rằng sẽ vì vậy mà sinh ra thù oán.

Quan phục Ngô Thiện Ngôn bị xé rách, ô sa bị đá bay, tóc rối bù, bị Tần Lâm nói mấy câu nhạo báng nhất thời vừa tức vừa xấu hổ, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, Chỉ tiếc lão không biết Súc Cốt công, ẩn thân pháp, chỉ đành phải chắp tay một cái mặt đỏ tới mang tai:

- Đa tạ Tần trưởng quan trượng nghĩa viện thủ, bản quan ngự hạ vô phương, quả thật xấu hổ vô cùng... Bất quá mới vừa rồi Chiết binh đã đi hành dinh Khâm Sai thỉnh nguyện, sau đó vì sao lại tới nha môn Tuần Phủ, bản quan thật sự là không thể nào hiểu được…

Ngô Thiện Ngôn dứt lời liền híp mắt, khóe mắt lóe lên một tia oán độc, thầm nhủ trong lòng: Tần Thiếu Bảo này lấn hiếp người quá đáng, mới vừa rồi ngươi chỉ cần cho ta cái thang hạ đài, tương lai bản quan tự có báo đáp, nhưng trong mắt ngươi cũng không có người, cũng đừng trách bản quan ân đền oán trả.

Tần Lâm cười lạnh không ngừng: Ngô Thiện Ngôn lão là cái thá gì, lão tử hết sức coi thường loại người như lão, không thèm lấy lòng lão làm gì…

Trương Công Ngư cũng hơi hồ đồ, nhưng Tần Lâm chịu đổi thiếp kết bái với y, bởi vì bản lãnh làm quan của Trương Công Ngư cố nhiên kém cỏi nhưng tâm địa rất tốt, chính là ‘Tuy không thể thành quan tốt, nhưng vẫn là người tốt’. Mà Ngô Thiện Ngôn u mê hồ đồ, ngoan cố không thay đổi, đối mặt Chiết binh thân lâm quẫn cảnh nghèo khổ vất vả, bán vợ đợ con không có chút lòng thương hại, chỉ biết cậy mạnh chèn ép, như vậy có gì khác với đám quan lại quen thói tàn hại ngược đãi, bóc lột dân chúng?

Tần Lâm ra lệnh một tiếng, để cho đám Chiết binh trở về doanh chờ đợi tin tức, nói chuyện quân hướng để bản Khâm Sai lo liệu nhưng không có quân lệnh tuyệt đối không cho phép tự tiện hành động nữa, ai dám ra doanh nửa bước lập tức chém!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cẩm Y Vệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook