Chương 582: Mụ Tổ nương nương
Miêu Khiêu
22/09/2014
Vạt áo cung trang trên người tung bay lộ vẻ phiêu dật linh động, hơn
nữa tựa như cau mày lại không phải là cau mày, sắc mặt khổ sở, có thể
hiểu là Thiên Phi nương nương thương xót chúng sinh trên thế gian chịu
nhiều đau khổ, nhưng vì sao lại giống Kim Anh Cơ như vậy?
Tần Lâm thấy vậy thoáng động trong lòng, mơ hồ có chút mong đợi: chẳng lẽ lại là…
Người nghênh đón Uy Linh Pháp Vương nhiều, nhưng người nghênh đón thánh tượng Mụ Tổ cũng không ít.
Vào năm Gia Tĩnh, Long Khánh một dãy Mân Chiết văn phong rất thịnh, gian tướng Nghiêm Tung chính là người Chiết Giang Phân Nghi, rất nhiều người nguyên quán Mân Chiết Lưỡng Quảng làm quan ở kinh sư, buôn bán, du học cũng rất nhiều.
Nghe thánh tượng Thiên Phi nương nương Bắc thượng, quan thương dân chúng các tỉnh ven biển phía Nam cư ngụ kinh sư bèn kéo nhau ra nghênh đón. Tần Lâm quét mắt nhìn qua, chợt thấy Triệu Sĩ Trinh cũng dẫn theo lão bà con cái đứng trong đám đông.
Triệu Sĩ Trinh là người Chiết Giang Nhạc Thanh, quê quán tín ngưỡng Mụ Tổ rất hưng thịnh, hôm nay Mục Lạp Đức chạy đi làm chuyện khác, y bèn dẫn theo người nhà tới đây nghênh thánh.
Trừ Triệu Sĩ Trinh, còn có thật nhiều quan viên Tần Lâm quen biết và không quen biết.
Lại có thật nhiều người ngoại quốc mặc phục sức quốc gia của mình, Triều Tiên, Lưu Cầu đều có, y phục đủ mọi màu sắc cực kỳ hoa lệ.
Giản Bộ Trại quốc triều cống sứ Ma Ha La, Xiêm La quốc triều cống sứ Sai Ngõa Lập, cống sứ Lưu Cầu quốc Lương Xán, Vệ Vinh, Tần Lâm đều biết những người này, thậm chí trong đội ngũ còn có mấy người Tây Dương mũi lõ mắt xanh.
Tần Lâm rất ngạc nhiên, bèn chạy tới chào hỏi bọn họ:
- Lão Ma, lão Sai, còn có hai vị bằng hữu Lưu Cầu quốc, các ngươi đi đâu vậy?
- Ủa, Tần tướng quân còn chưa biết sao?
Sai Ngõa Lập lộ ra vẻ hết sức giật mình.
Lương Xán vội vàng nói:
- Chúng ta cũng là tối hôm qua nhận được thông báo...
Lời nói của y bị một mảng tiếng kinh hô thất thanh che lấp.
Trong khoang thuyền có vị trưởng quan nhẹ bước chậm rãi đi ra, chỉ thấy đầu nàng đội mão ô sa, thân mặc áo bào xanh bằng lụa mỏng, lưng đeo thắt lưng bằng sừng đen, ngực đeo bổ phục phi bưu tượng trưng quan võ lục phẩm. Nàng môi hồng răng trắng, mặt trái xoan hơi có vẻ thanh gầy, làn thu ba linh động phảng phất hàm chứa sóng biếc Đông Hải, chính là Doanh Châu Trưởng Quan Ty Kim Anh Cơ Kim trưởng quan.
Kim Anh Cơ hết sức đáng yêu, hiện tại cải nam trang ăn mặc như quan võ càng nổi bật phong tình đặc biệt, chấn động lòng người.
Bọn Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực thảy đều trợn mắt há mồm, quan sát Tần Lâm: rõ ràng là trưởng quan chúng ta bị gạt, bất quá đây cũng coi như là niềm vui bất ngờ.
Tần Lâm mới đầu ngẩn người, tiếp theo bèn nở một nụ cười xấu xa. Hừ hừ, không ngờ rằng che giấu cả ta, hành vi này nhất định phải nghiêm trị không tha, hắc hắc hắc hắc...
Quan dân bá tánh hai bên bờ Đại Vận Hà nghênh đón thánh tượng vô cùng đông đúc tấp nập, bất quá loại nam nhân bắt mắt như Tần Lâm nổi bật chẳng khác nào đom đóm trong đêm, làn thu ba của Kim Anh Cơ vừa quét qua đã lập tức nhìn thấy tên này.
- Đã có thời gian thật dài không gặp mặt, mình giấu hắn Bắc thượng kinh sư, hắn có tức giận hay không… hẳn là sẽ không…
Kim Anh Cơ còn đang suy nghĩ miên man, trong lúc nàng còn đang nơm nớp lo âu, đột nhiên phát hiện nụ cười xấu xa trên mặt Tần Lâm.
- Tên này nhất định không có lòng tốt…
Hàm răng trắng như ngọc vụn của Kim trưởng quan nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi, mặt trái xoan lập tức trở nên đỏ ửng, tim đập thình thịch như trống trận.
Đám thuộc hạ Ngũ Phong thuyền chủ như Quy Bản Vũ Phu, Quyền Chính Ngân mạnh ai nấy mặc sắc phục bản tộc, trên boong thuyền đứng đầu người lố nhố, vừa có người Hán, cũng có người Xiêm La, người Cao Ly, người Nhật Bản, thậm chí còn có người Tây Dương, mọi người cùng nhau khản cổ gào thét:
- Doanh Châu Trưởng Quan Ty Kim trưởng quan, cung tiễn thánh tượng Thiên Phi nương nương vào kinh!
Sứ giả các nước như Lưu Cầu ở kinh sư cũng nhất tề cúi người chào, ầm ầm hưởng ứng:
- Sứ giả các nước cung nghênh thánh tượng Thiên Phi nương nương.
Tiếng hô như sét đánh truyền ra xa xa, nhân sĩ các nước ngôn ngữ khác nhau không khỏi có vẻ kỳ quái, khiến cho chư vị quan viên ở kinh sư kinh động một trận.
Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh vốn là nghênh đón Uy Linh Pháp Vương, từ sau khi Thiên Phi thánh tượng xuất hiện liền nhìn sang bên này không chớp mắt, nghe tiếng hô bèn thè lưỡi ra:
- Ôi chao, thì ra Doanh Châu Trưởng Quan Ty thế lớn như vậy, thu phục rất nhiều man di hải ngoại, triều đình chỉ ban cho chức hàm lục phẩm Trưởng Quan Ty nho nhỏ, không khỏi đại tài tiểu dụng.
Trương Thành cũng hết sức tán thành, văn hóa y không cao, bèn thuận miệng phụ họa:
- Quốc Công gia nói chí phải… ừm, vị Kim trưởng quan này quả thật vô cùng xinh đẹp, chỉ tiếc tung hoành trên biển, giết người nhiều không đếm xuể, không phải là người bình thường có thể hàng phục được.
Quả là như vậy, mới đầu Chu Ứng Trinh có hơi động lòng, nhưng sau khi nhìn thấy cướp biển các tộc đều thần phục Kim Anh Cơ giống như quần sơn hướng về Thái Sơn, lập tức bỏ đi ý niệm nà làm Quốc Công sung sướng thoải mái biết bao, hà tất phải gây chuyện thị phi như vậy.
Người có lòng đều biết, sứ giả các nước hải ngoại cũng không phải là nghênh đón thánh tượng Mụ Tổ, mà là tới đón vị Kim trưởng quan này.
Hai mươi năm trước thời Uông Trực, Ngũ Phong hải thương uy chấn hải cương, ba mươi sáu đảo Đông Dương nghe theo y sai khiến, các nơi Nhật Bản nịnh nọt lấy lòng. Ngay cả thực dân Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha hùng mạnh cũng bị bắt ép phải giao nộp ‘phí bảo hộ’, nước nhỏ giống như Lưu Cầu càng xem y như Thái Thượng Hoàng.
Bởi vì triều Minh dùng quân sự đả kích, Ngũ Phong hải thương mất đi căn cơ duyên hải, trở nên trôi giạt như lục bình không rễ, gởi thân Bình Hộ cảng Nhật Bản, thế lực suy yếu.
Kể từ khi Tần Lâm ra biển đạt thành hiệp nghị chiêu an, Kim Anh Cơ lấy Đài Loan làm căn cứ, lấy Chu Sơn quần đảo làm môn hộ, lấy Hàng Châu làm trung tâm mua bán trên bộ, đánh bại Hải Sa hội phát ngôn viên cho tập đoàn buôn lậu của đám quyền quý, lấy lại uy phong, thanh thế đại chấn.
Những nước nhỏ Lưu Cầu, Xiêm La này, năm đó Uông Trực luận giao ngang hàng với quốc vương bọn họ, bây giờ Ngũ Phong thuyền chủ trở về chốn cũ, khuấy động Đông Hải ba đào. Lại thêm có quan hệ với Tần Lâm, các quốc vương đối với Kim trưởng quan đều dùng lễ quốc tân mà đối đãi. Hiện tại nàng đã tới kinh sư, tự nhiên sứ giả các nước đổ xô ra đón.
Bên này Đại Vận Hà tiếng hoan hô như sấm động, đội ngũ trên quan đạo nghênh đón Uy Linh Pháp Vương chợt xôn xao một trận.
Mặc dù cũng không đối nghịch trực tiếp, nhưng lúc pháp giá Pháp Vương vào kinh, thánh tượng Thiên Phi cũng vào kinh, đây không phải là đánh lôi đài sao?
- Thiên Phi cái rắm, hừ hừ!
Bạt Hợp Xích nổi giận thóa mạ, phun một bãi nước bọt xuống đất.
Hoàng Đài Cát cũng lộ vẻ si mê, nhìn chằm chằm Kim Anh Cơ trên boong thuyền, miệng há hốc:
- Nam triều giang sơn gấm vóc, có được mỹ nữ bậc này. Hừ hừ, tương lai chúng ta đánh vỡ trường thành, cho ngựa uống nước trên Hoàng Hà… Không được, nếu nàng dám đến phá rối cục diện, ta sẽ đi gặp nàng!
Tần Lâm thấy vậy thoáng động trong lòng, mơ hồ có chút mong đợi: chẳng lẽ lại là…
Người nghênh đón Uy Linh Pháp Vương nhiều, nhưng người nghênh đón thánh tượng Mụ Tổ cũng không ít.
Vào năm Gia Tĩnh, Long Khánh một dãy Mân Chiết văn phong rất thịnh, gian tướng Nghiêm Tung chính là người Chiết Giang Phân Nghi, rất nhiều người nguyên quán Mân Chiết Lưỡng Quảng làm quan ở kinh sư, buôn bán, du học cũng rất nhiều.
Nghe thánh tượng Thiên Phi nương nương Bắc thượng, quan thương dân chúng các tỉnh ven biển phía Nam cư ngụ kinh sư bèn kéo nhau ra nghênh đón. Tần Lâm quét mắt nhìn qua, chợt thấy Triệu Sĩ Trinh cũng dẫn theo lão bà con cái đứng trong đám đông.
Triệu Sĩ Trinh là người Chiết Giang Nhạc Thanh, quê quán tín ngưỡng Mụ Tổ rất hưng thịnh, hôm nay Mục Lạp Đức chạy đi làm chuyện khác, y bèn dẫn theo người nhà tới đây nghênh thánh.
Trừ Triệu Sĩ Trinh, còn có thật nhiều quan viên Tần Lâm quen biết và không quen biết.
Lại có thật nhiều người ngoại quốc mặc phục sức quốc gia của mình, Triều Tiên, Lưu Cầu đều có, y phục đủ mọi màu sắc cực kỳ hoa lệ.
Giản Bộ Trại quốc triều cống sứ Ma Ha La, Xiêm La quốc triều cống sứ Sai Ngõa Lập, cống sứ Lưu Cầu quốc Lương Xán, Vệ Vinh, Tần Lâm đều biết những người này, thậm chí trong đội ngũ còn có mấy người Tây Dương mũi lõ mắt xanh.
Tần Lâm rất ngạc nhiên, bèn chạy tới chào hỏi bọn họ:
- Lão Ma, lão Sai, còn có hai vị bằng hữu Lưu Cầu quốc, các ngươi đi đâu vậy?
- Ủa, Tần tướng quân còn chưa biết sao?
Sai Ngõa Lập lộ ra vẻ hết sức giật mình.
Lương Xán vội vàng nói:
- Chúng ta cũng là tối hôm qua nhận được thông báo...
Lời nói của y bị một mảng tiếng kinh hô thất thanh che lấp.
Trong khoang thuyền có vị trưởng quan nhẹ bước chậm rãi đi ra, chỉ thấy đầu nàng đội mão ô sa, thân mặc áo bào xanh bằng lụa mỏng, lưng đeo thắt lưng bằng sừng đen, ngực đeo bổ phục phi bưu tượng trưng quan võ lục phẩm. Nàng môi hồng răng trắng, mặt trái xoan hơi có vẻ thanh gầy, làn thu ba linh động phảng phất hàm chứa sóng biếc Đông Hải, chính là Doanh Châu Trưởng Quan Ty Kim Anh Cơ Kim trưởng quan.
Kim Anh Cơ hết sức đáng yêu, hiện tại cải nam trang ăn mặc như quan võ càng nổi bật phong tình đặc biệt, chấn động lòng người.
Bọn Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực thảy đều trợn mắt há mồm, quan sát Tần Lâm: rõ ràng là trưởng quan chúng ta bị gạt, bất quá đây cũng coi như là niềm vui bất ngờ.
Tần Lâm mới đầu ngẩn người, tiếp theo bèn nở một nụ cười xấu xa. Hừ hừ, không ngờ rằng che giấu cả ta, hành vi này nhất định phải nghiêm trị không tha, hắc hắc hắc hắc...
Quan dân bá tánh hai bên bờ Đại Vận Hà nghênh đón thánh tượng vô cùng đông đúc tấp nập, bất quá loại nam nhân bắt mắt như Tần Lâm nổi bật chẳng khác nào đom đóm trong đêm, làn thu ba của Kim Anh Cơ vừa quét qua đã lập tức nhìn thấy tên này.
- Đã có thời gian thật dài không gặp mặt, mình giấu hắn Bắc thượng kinh sư, hắn có tức giận hay không… hẳn là sẽ không…
Kim Anh Cơ còn đang suy nghĩ miên man, trong lúc nàng còn đang nơm nớp lo âu, đột nhiên phát hiện nụ cười xấu xa trên mặt Tần Lâm.
- Tên này nhất định không có lòng tốt…
Hàm răng trắng như ngọc vụn của Kim trưởng quan nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi, mặt trái xoan lập tức trở nên đỏ ửng, tim đập thình thịch như trống trận.
Đám thuộc hạ Ngũ Phong thuyền chủ như Quy Bản Vũ Phu, Quyền Chính Ngân mạnh ai nấy mặc sắc phục bản tộc, trên boong thuyền đứng đầu người lố nhố, vừa có người Hán, cũng có người Xiêm La, người Cao Ly, người Nhật Bản, thậm chí còn có người Tây Dương, mọi người cùng nhau khản cổ gào thét:
- Doanh Châu Trưởng Quan Ty Kim trưởng quan, cung tiễn thánh tượng Thiên Phi nương nương vào kinh!
Sứ giả các nước như Lưu Cầu ở kinh sư cũng nhất tề cúi người chào, ầm ầm hưởng ứng:
- Sứ giả các nước cung nghênh thánh tượng Thiên Phi nương nương.
Tiếng hô như sét đánh truyền ra xa xa, nhân sĩ các nước ngôn ngữ khác nhau không khỏi có vẻ kỳ quái, khiến cho chư vị quan viên ở kinh sư kinh động một trận.
Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh vốn là nghênh đón Uy Linh Pháp Vương, từ sau khi Thiên Phi thánh tượng xuất hiện liền nhìn sang bên này không chớp mắt, nghe tiếng hô bèn thè lưỡi ra:
- Ôi chao, thì ra Doanh Châu Trưởng Quan Ty thế lớn như vậy, thu phục rất nhiều man di hải ngoại, triều đình chỉ ban cho chức hàm lục phẩm Trưởng Quan Ty nho nhỏ, không khỏi đại tài tiểu dụng.
Trương Thành cũng hết sức tán thành, văn hóa y không cao, bèn thuận miệng phụ họa:
- Quốc Công gia nói chí phải… ừm, vị Kim trưởng quan này quả thật vô cùng xinh đẹp, chỉ tiếc tung hoành trên biển, giết người nhiều không đếm xuể, không phải là người bình thường có thể hàng phục được.
Quả là như vậy, mới đầu Chu Ứng Trinh có hơi động lòng, nhưng sau khi nhìn thấy cướp biển các tộc đều thần phục Kim Anh Cơ giống như quần sơn hướng về Thái Sơn, lập tức bỏ đi ý niệm nà làm Quốc Công sung sướng thoải mái biết bao, hà tất phải gây chuyện thị phi như vậy.
Người có lòng đều biết, sứ giả các nước hải ngoại cũng không phải là nghênh đón thánh tượng Mụ Tổ, mà là tới đón vị Kim trưởng quan này.
Hai mươi năm trước thời Uông Trực, Ngũ Phong hải thương uy chấn hải cương, ba mươi sáu đảo Đông Dương nghe theo y sai khiến, các nơi Nhật Bản nịnh nọt lấy lòng. Ngay cả thực dân Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha hùng mạnh cũng bị bắt ép phải giao nộp ‘phí bảo hộ’, nước nhỏ giống như Lưu Cầu càng xem y như Thái Thượng Hoàng.
Bởi vì triều Minh dùng quân sự đả kích, Ngũ Phong hải thương mất đi căn cơ duyên hải, trở nên trôi giạt như lục bình không rễ, gởi thân Bình Hộ cảng Nhật Bản, thế lực suy yếu.
Kể từ khi Tần Lâm ra biển đạt thành hiệp nghị chiêu an, Kim Anh Cơ lấy Đài Loan làm căn cứ, lấy Chu Sơn quần đảo làm môn hộ, lấy Hàng Châu làm trung tâm mua bán trên bộ, đánh bại Hải Sa hội phát ngôn viên cho tập đoàn buôn lậu của đám quyền quý, lấy lại uy phong, thanh thế đại chấn.
Những nước nhỏ Lưu Cầu, Xiêm La này, năm đó Uông Trực luận giao ngang hàng với quốc vương bọn họ, bây giờ Ngũ Phong thuyền chủ trở về chốn cũ, khuấy động Đông Hải ba đào. Lại thêm có quan hệ với Tần Lâm, các quốc vương đối với Kim trưởng quan đều dùng lễ quốc tân mà đối đãi. Hiện tại nàng đã tới kinh sư, tự nhiên sứ giả các nước đổ xô ra đón.
Bên này Đại Vận Hà tiếng hoan hô như sấm động, đội ngũ trên quan đạo nghênh đón Uy Linh Pháp Vương chợt xôn xao một trận.
Mặc dù cũng không đối nghịch trực tiếp, nhưng lúc pháp giá Pháp Vương vào kinh, thánh tượng Thiên Phi cũng vào kinh, đây không phải là đánh lôi đài sao?
- Thiên Phi cái rắm, hừ hừ!
Bạt Hợp Xích nổi giận thóa mạ, phun một bãi nước bọt xuống đất.
Hoàng Đài Cát cũng lộ vẻ si mê, nhìn chằm chằm Kim Anh Cơ trên boong thuyền, miệng há hốc:
- Nam triều giang sơn gấm vóc, có được mỹ nữ bậc này. Hừ hừ, tương lai chúng ta đánh vỡ trường thành, cho ngựa uống nước trên Hoàng Hà… Không được, nếu nàng dám đến phá rối cục diện, ta sẽ đi gặp nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.