Chương 150: Mua kén tự trói
Miêu Khiêu
25/04/2014
Thậm chí Lỗ Thúy Hoa đề nghị Từ Tân Di có thể mang nữ binh tới ‘Bắt gian’, bắt được nhược điểm Tần Lâm, cho nên lần này mới vội vàng phái người chạy tới báo cáo, là muốn lấy lòng Từ Đại tiểu thư, báo công xin thưởng.
Nhưng bây giờ Từ Tân Di đã không muốn sửa trị Tần Lâm nữa, rốt cục nên xử trí thế nào, bản thân nàng cũng không biết rõ ràng.
Tóm lại khẳng định không nên để cho những hồ ly tinh thanh lâu kia mê hoặc hắn, nếu không... Nếu không cũng thật sự có lỗi với Thanh Đại muội muội! Không biết vì sao Từ Tân Di khẩn trương tìm kiếm lý do cho mình, không khỏi có chút dối gạt mình lấn hiếp người.
Nàng gấp gáp hỏi Thị Kiếm:
- Chuyện gì vậy, không phải là ta đã bảo ngươi an bài người nói cho Thiên Hương các, không làm chuyện này nữa sao?
Thị Kiếm chu miệng, gấp đến độ nước mắt chảy ròng ròng:
- Tiểu, tiểu tỳ quên mất...
Khoảng thời gian trước đại án Yến Tử Cơ bộc phát, bọn tỷ muội nữ binh bàn tán xôn xao chuyện này, Thị Kiếm quên bẵng chuyện phải thông báo với Thiên Hương các.
Từ Tân Di giậm chân, vứt áo khoác trên người sang bên:
- Gọi người, mau gọi người, chúng ta đi cứu Tần Lâm!
Cửa Tây Ngụy Quốc Công phủ mở ra trong đêm, Từ Tân Di giục ngựa chạy trước, các nữ binh theo sau, vó ngựa rầm rập kéo tới Thiên Hương các.
Thiên Hương các đang vào lúc vui say, tiếng nữ tử trẻ tuổi ca hát vui vẻ pha lẫn tiếng cười to càn rỡ của khách nhân. Đèn lồng xanh lụa mỏng toát ra ánh sáng hết sức mông lung, khắp nơi đều tràn ngập khí tức mập mờ.
Tiếng vó ngựa thật nhanh từ xa đến gần, quy nô ngoài cửa đón khách thấy vậy lập tức kêu lên:
- Này, này, các ngươi đây là...
Sau đó tất cả khách nhân, cô nương đều trợn mắt há mồm nhìn mấy chục người ngựa vọt thẳng từ đại môn vào, cả đám nữ binh yêu kiều ai nấy trợn trừng mắt, cỡi ngựa to cao xông ngang đánh thẳng, va chạm bồn hoa, bình phong, bình hoa… bố trí tinh xảo tỉ mỉ ngã lăn ra hỗn loạn, một nơi đẹp đẽ sang trọng như vậy nhất thời hóa thành trường đua ngựa.
- Cô nãi nãi của ta ôi, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lỗ Thúy Hoa đấm ngực giậm chân nghênh đón.
Từ Tân Di gấp đến độ bất chấp tất cả, lập tức hỏi như pháo liên thanh:
- Tần Lâm ở nơi nào? Mau dẫn ta đi, nếu như muộn một khắc, ta phá hủy Thiên Hương các này của ngươi!
Lỗ Thúy Hoa là người thức thời, không nói hai lời lập tức chỉ về phía nhà nhỏ kiểu Triều Tiên phía sau bụi trúc tương phi.
Từ Tân Di không đáp lời, giơ roi quất vào cổ ngựa một cái thật mạnh, Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử chạy chậm vài bước lấy đà, đột ngột nhảy vọt về phía trước một cái, tới bụi trúc tương phi kia, sau đó vọt tới trước mặt ngôi nhà nhỏ, chúng nữ binh cũng giục ngựa đi theo.
Các cô nương cùng khách nhân Thiên Hương đều thấy ngây người, trên đời này trừ Từ Đại tiểu thư ra còn có vị khuê tú nào mang theo một đoàn nữ binh, cỡi ngựa cầm đao thương vọt tới kỹ viện tìm người như vậy?
- Thật là đại lão bà dữ tợn, chạy đến kỹ viện bắt lão công, chậc chậc...
Một khách làng chơi khẩu âm bên ngoài luôn miệng than thở, tỏ vẻ đồng tình thương hại với vị trượng phu cưới phải bà La Sát kia. Làm trượng phu thỉnh thoảng đi chơi bời, đại lão bà lại mang theo binh mã tới bắt, như vậy cũng quá đáng thương.
Mấy vị bằng hữu Nam Kinh bên cạnh nghe lời này, lại bị dọa sợ đến sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng, vội vàng bịt miệng y lại, kéo ra bên ngoài thật xa mới thấp giọng nói cho y biết:
- Bậy... Không nên nói bậy! Đó là Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ, nữ ma đầu số một Nam Kinh thành, ngươi không muốn sống nữa sao?
Đám khách làng chơi lòng vẫn còn sợ hãi vội vàng giải tán, đều cảm thấy Từ Đại tiểu thư không khỏi quản lão công quá mức.
Thiên Hương các trở nên trống trải, mấy vị hồng cô nương toàn là tướng mạo gầy gò, vóc người thon thả vừa cắn hạt dưa vừa bàn luận:
- Từ Đại tiểu thư bề ngoài hung thần ác sát, nhưng dáng người cũng không tệ, ngực to chân dài mông nẩy, công phu trên giường nhất định cực kỳ lợi hại, không trách lại quản lão công chặt chẽ như vậy.
- Cuối cùng là đôi chân to như vậy, dáng người lại cao lớn, nam nhân cưới nàng nhất định phu cương không vượng.
Một vị cô nương mày nhỏ mắt nhỏ tiếp lời, bàn chân nàng chính là tiêu chuẩn kim liên ba tấc.
Lỗ Thúy Hoa tức gần nổ phổi kêu to:
- Tất cả ai về phòng nấy, ai dám nói lung tung chuyện ngày hôm nay nửa chữ, lão nương xé miệng kẻ đó.
Các hồng cô nương tức tối đáp ứng, uể oải ai về phòng nấy.
Bên ngoài nhà nhỏ Triều Tiên, bước chân của Từ Tân Di ngừng lại, nàng sợ thấy cảnh tượng mình không muốn xuất hiện nhất, phất tay một cái lệnh cho các nữ binh bố thành vòng tròn bên ngoài phòng nhỏ năm trượng, không cho bất luận kẻ nào đi vào.
Rầm một tiếng, Từ Tân Di lấy can đảm đá tung cửa phòng.
Tần Lâm đang ôm Kim Anh Cơ hôn loạn, sắc mặt hắn đỏ ngầu, trán nổi gân xanh, trong đôi mắt hiện đầy tia máu, nghe thấy cửa bị đá ra cũng không quay đầu lại, hiển nhiên thần trí đã sớm mê loạn.
Áo của Kim Anh Cơ bị xé ra từ cổ, để lộ nửa thân thể mềm mại trắng muốt. Nàng bị tiếng phá cửa làm cho kinh động, quay đầu lại kinh ngạc nhìn Từ Tân Di, thần sắc nổi giận vô cùng.
Bất kể là người nào, bất kể trước khi hành sự đã hạ quyết tâm lớn đến mức nào, làm loại chuyện như vậy vẫn có hơi xấu hổ. Kim Anh Cơ cũng là thiếu nữ, bị Tần Lâm ôm hôn loạn cũng có hơi động tình, đang thời khắc mấu chốt lại bị một nữ tử trẻ tuổi khác xông vào, nàng như bị khiêu khích, theo bản năng sinh ra địch ý với Từ Tân Di.
- Ngươi, các ngươi làm gì vậy? Ra, đi ra ngoài!
Sắc mặt bánh mật của Từ Tân Di trở nên đỏ ửng, xoay mặt sang bên, thanh âm có hơi run rẩy.
Không biết vì sao, trong lòng nàng mơ hồ lại có chút cao hứng, ít nhất Tần Lâm cùng nữ nhân Cao Ly này vẫn chưa vượt qua giới hạn sau cùng.
Tỏm… bên ngoài chợt vang lên tiếng đá ném xuống nước, thần sắc Kim Anh Cơ lập tức trở nên khiêm nhường, cụp mắt xuống ngoan ngoãn đáp ứng, thế nhưng nàng bị Tần Lâm ôm rất chắc, không thể thoát thân.
Từ Tân Di bĩu môi, tiến lên giúp một tay gỡ tay Tần Lâm ra.
Không ngờ Tần Lâm đột nhiên chuyển sang ôm lấy Từ Tân Di, đôi ma thủ sờ soạng khắp trên thân thể tràn đầy nhựa sống của nàng. Sau khi thần trí hắn mê loạn đột nhiên trở nên mạnh mẽ vô cùng, Từ Tân Di lại không có cách nào tránh thoát.
- Này này, ngươi tới đây giúp một tay!
Từ Tân Di bị Tần Lâm cuốn lấy bể đầu sứt trán, vội vàng kêu Kim Anh Cơ tương trợ.
Mỹ nữ Cao Ly lấy tay lau trán, thở hổn hển, chợt cười xấu xa một tiếng, cũng không quay đầu lại bỏ đi. Trước khi rời đi, nàng còn cố ý khép cửa phòng lại.
Nữ binh bên ngoài làm thành vòng tròn cách năm trượng thấy Từ Tân Di đi ra, Từ Đại tiểu thư ở lại trong phòng, ai nấy đều trợn tròn mắt không hiểu vì sao. Nhưng trước khi tiểu thư vào đã ra lệnh cho các nàng không được vào, quân lệnh như sơn, cũng chỉ có thể ở lại bên ngoài tiếp tục trấn thủ.
Kim Anh Cơ cúi đầu cười khanh khách, vòng qua hành lang đi tới một chỗ bên hồ nước, Quy Bản Vũ Phu toàn thân áo đen chỉ lộ ra hai con mắt đã chờ ở nơi đó.
- Chủ nhân, ngài không cần làm như vậy...
Thần sắc Quy Bản Vũ Phu rất là âm trầm uất ức:
- Để cho chủ nhân chịu nhục là sỉ nhục của võ sĩ Đại Hòa! Chuyện báo thù hoàn toàn có thể dùng ‘Cúc gian nhất’ của thuộc hạ để giải quyết, thuộc hạ là đệ tử Liễu Sinh Tông Nghiêm (Yagyū Muneyoshi)...
- Nói thì dễ lắm…
Kim Anh Cơ cúi đầu không nói.
- Ta thề vĩnh viễn trung thành với lão chủ nhân, Thiếu chủ nhân vừa thành niên, Mao Quân cùng thuộc hạ đã hoàn thành sứ mạng Trình Anh, Xử Cữu, cho nên bây giờ thuộc hạ có thể làm Dự Nhượng, chuyện nhiếp chính...
Quy Bản Vũ Phu dần dần đi xa, nhỏ giọng lẩm bẩm ca:
- Sinh mạng võ sĩ như hoa anh đào héo tàn, chỉ tỏa hương thơm trong một sát na…
Bên trong gian nhà Triều Tiên kia, sau khi Kim Anh Cơ đi rồi, Từ Tân Di cũng cảm thấy hết sức đau đầu.
Thần trí Tần Lâm đã mê loạn, trở nên mạnh mẽ vô cùng. Nói ra cũng kỳ quái, ngay cả thần thương Mã Tứ Bình vô địch thủ trong mười vạn quân Nam Trực Lệ cũng không phải đối thủ của Từ Tân Di, nhưng nàng lúc kháng cự Tần Lâm xâm phạm lại có vẻ quá mức mềm yếu vô lực. Từ Tân Di kinh ngạc phát hiện, trước kia chỉ cần một quyền là có thể đánh bay một vị võ lâm cao thủ ra xa mấy trượng, bây giờ đấm vào ngực Tần Lâm, hắn lại như vô sự.
Thì ra bọn họ toàn là nhường cho ta... Trong nháy mắt Từ Tân Di đã hoàn toàn hiểu ra, nhưng trước đó nàng tự tin có thể chế phục Tần Lâm cho nên không để cho nữ binh khác đi theo vào, giờ phút này cục diện đã trở nên nguy hiểm.
Đầu tiên là bị Tần Lâm xô ngã xuống giường không ngừng hôn túi bụi, sau đó ngực áo cũng bị xé ra.
Đáng thương Từ Đại tiểu thư vốn bị đánh thức từ trong giấc mộng, chỉ mặc áo lót sát người và áo khoác bên ngoài. Tần Lâm vừa xé ra, đôi ngọc phong rắn chắc cao ngất lập tức hoàn toàn lộ ra trong không khí lành lạnh.
Tần Lâm thần trí mê loạn, không còn biết gì lập tức đưa tay nắm lấy đôi ngọc phong, ra sức xoa bóp không ngừng.
Bản năng cảm thấy nguy hiểm, Từ Tân Di cũng không kịp lo xấu hổ nữa, há miệng ra định kêu lên cứu mạng.
Nhưng nàng đã chậm một bước, bởi vì Tần Lâm đã ngậm lấy đôi môi ngọt ngào của nàng vào miệng, ra sức hút mạnh. Từ Tân Di cũng chỉ có thể phát ra thanh âm ư ử, trong đôi mắt hạnh tràn đầy vẻ kinh hoảng.
Áo lót sát người, váy ngủ, nịt ngực… từng món một bị Tần Lâm xé tan cuồng bạo. Với tư thế hùng mạnh của Tần Lâm, Từ Đại tiểu thư anh khí hiên ngang đã trở thành dê non chờ bị làm thịt.
Nàng vùng vẫy kịch liệt, nước da bánh mật trở nên ửng hồng mê người, hai cái chân dài không ngừng giẫy đạp, trong lúc vô tình càng để lộ xuân quang nhiều hơn. Hô hấp kịch liệt khiến cho cặp ngọc phong ma sát liên hồi với ngực Tần Lâm, nàng thân là xử nữ, chỉ cảm thấy như có dòng điện chạy khắp toàn thân, dần dần trở nên bủn rủn vô lực.
Hai đùi rắn chắc tròn trịa của nàng bị Tần Lâm dùng đầu gối tách ra. Lúc này bị dược lực của Bách Hoa Mê Xuân Tửu kích thích, Tần Lâm cũng sẽ không thương hương tiếc ngọc, giống như trâu rừng xông thẳng vào nơi thần bí từ trước tới nay chưa ai thăm viếng.
Thân thể mềm mại nóng bừng trong khoảnh khắc trở nên căng thẳng, bắp đùi rắn chắc liều mạng quắp chặt kháng cự lại như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho Tần Lâm càng cuồng bạo hơn. Hai tay nàng bấu chặt vào lưng Tần Lâm, đôi môi ngọt ngào bị hắn hút chặt, tiếng kêu bị ngăn chặn trong miệng, chỉ còn là tiếng rên ư ử nho nhỏ.
Đáng thương Từ Đại tiểu thư cả người bủn rủn vô lực, không thể làm gì khác hơn là mặc cho Tần Lâm giày xéo, mắt hạnh tròn xoe tràn đầy nước mắt: vì sao lại trở thành như vậy?
Dù sao cũng là thân thể trẻ tuổi mà giàu có sức sống, ngọn lửa dục vọng dần dần đốt cháy Từ Tân Di, trong lúc vô tình hai chân thon dài rắn chắc của nàng đã quấn chặt lấy Tần Lâm, eo thon nhỏ bắt đầu phập phồng lên xuống, phối hợp nhịp nhàng với từng cử động của Tần Lâm.
-----------
Khi tia nắng sáng đầu tiên từ phía Đông chiếu vào phòng qua cửa sổ, Tần Lâm đang trong mộng đẹp bừng tỉnh dậy, sau khi say rượu cảm thấy đầu nhức như búa bổ, kinh ngạc gãi gãi đầu.
Trong không khí còn lưu lại khí tức mập mờ, thân thể kiều diễm bên cạnh đã sớm rời đi, giữa đệm trải giường bị cắt một lỗ lớn, khiến cho người ta không hiểu vì sao.
Bởi vì tác dụng Bách Hoa Mê Xuân Tửu, trường hoan lạc đêm qua cũng trở nên mơ hồ không rõ trong trí nhớ của hắn. Hắn chỉ nhớ bị Kim Anh Cơ dùng mọi cách trêu đùa, tâm trí mình mê loạn cuồng bạo, nhưng sau đó không hiểu vì sao Kim Anh Cơ lại hóa thành Từ Tân Di. Rốt cục đó là thực tế hay chỉ là ảo tưởng sau khi thần trí mơ hồ?
Căn phòng đã được dọn dẹp thật chỉnh tề, không còn để lại bất cứ dấu vết gì, Tần Lâm cảm thấy khát muốn rách miệng, ôm đầu sắp nổ tung lảo đảo lắc lư mở cửa phòng ra.
- Chúc mừng tân cô gia rút được đầu trù!
Tú bà Lỗ Thúy Hoa chờ ở bên ngoài, nịnh hót cười chào đón:
- Kim cô nương đêm qua hải đường hé nhụy, tân cô gia độc chiếm hoa khôi... Người đâu, mau bưng bánh trôi tới cho tân cô gia.
Quy củ thanh lâu trong Nam Kinh thành, phàm là khách nhân từng phá qua thanh quan nhân sẽ được gọi là tân cô gia, sáng hôm sau thức dậy tất cả cô nương đều bưng bánh trôi tới chúc mừng, đòi tiền lì xì.
Lúc này một đoàn oanh oanh yến yến chạy tới chúc mừng Tần Lâm, ai nấy đều bưng bánh trôi tới.
Tần Lâm không khỏi phiền não, kéo Lỗ Thúy Hoa sang bên cạnh gằn giọng hỏi:
- Ngày hôm qua Từ Đại tiểu thư có tới đây không?
Tú bà chớp mắt một cái, tỏ vẻ oan ức nói:
- Sao lại không tới, nàng dẫn theo thật nhiều nữ nhân hung hăng cỡi ngựa xông tới, đụng vỡ không ít đồ đạc của Thiên Hương các ta, thật là đóng cửa ngồi trong nhà, họa trên trời giáng xuống.
Tần Lâm chợt nghe tim mình chìm xuống: chẳng lẽ đêm qua thật sự là Từ Tân Di?
A... Lỗ Thúy Hoa ngáp một cái, lại từ từ nói:
- Cũng không biết công tử gia làm thế nào trêu chọc tới nữ ma đầu kia, nàng dẫn người xông vào, còn tưởng rằng muốn phá hủy Thiên Hương các ta đây... Thật may là sau khi đến ngoài phòng Kim Anh Cơ cô nương nhìn qua, bà La Sát này chỉ chép miệng rồi bỏ đi.
Nói xong, Lỗ Thúy Hoa như cười như không nhìn Tần Lâm, nàng là tú bà đã lâu năm, nói láo không chớp mắt lấy một lần. Mà lớp phấn dày như trôn chảo trên mặt cũng giống như khôi giáp, ngăn cản ánh mắt dò xét của Tần Lâm.
Tần Lâm chợt hiểu ra: không trách sau đó trong trí nhớ mình xuất hiện Từ Tân Di, nhất định là nàng không biết sâu cạn xông vào nhà nhỏ, mình dưới tình huống thần trí mê loạn mới xuất hiện ký ức sai lầm, tưởng rằng kẻ hoan lạc với mình không phải là Kim Anh Cơ mà là Từ Tân Di.
Về phần tại sao lại thần trí mê loạn, đương nhiên Kim Anh Cơ là hiềm nghi lớn nhất.
Nghĩ tới đây, Tần Lâm liền nghiêm mặt hỏi tiếp:
- Kim Anh Cơ ở đâu, bản quan có chuyện muốn hỏi nàng!
Nhưng bây giờ Từ Tân Di đã không muốn sửa trị Tần Lâm nữa, rốt cục nên xử trí thế nào, bản thân nàng cũng không biết rõ ràng.
Tóm lại khẳng định không nên để cho những hồ ly tinh thanh lâu kia mê hoặc hắn, nếu không... Nếu không cũng thật sự có lỗi với Thanh Đại muội muội! Không biết vì sao Từ Tân Di khẩn trương tìm kiếm lý do cho mình, không khỏi có chút dối gạt mình lấn hiếp người.
Nàng gấp gáp hỏi Thị Kiếm:
- Chuyện gì vậy, không phải là ta đã bảo ngươi an bài người nói cho Thiên Hương các, không làm chuyện này nữa sao?
Thị Kiếm chu miệng, gấp đến độ nước mắt chảy ròng ròng:
- Tiểu, tiểu tỳ quên mất...
Khoảng thời gian trước đại án Yến Tử Cơ bộc phát, bọn tỷ muội nữ binh bàn tán xôn xao chuyện này, Thị Kiếm quên bẵng chuyện phải thông báo với Thiên Hương các.
Từ Tân Di giậm chân, vứt áo khoác trên người sang bên:
- Gọi người, mau gọi người, chúng ta đi cứu Tần Lâm!
Cửa Tây Ngụy Quốc Công phủ mở ra trong đêm, Từ Tân Di giục ngựa chạy trước, các nữ binh theo sau, vó ngựa rầm rập kéo tới Thiên Hương các.
Thiên Hương các đang vào lúc vui say, tiếng nữ tử trẻ tuổi ca hát vui vẻ pha lẫn tiếng cười to càn rỡ của khách nhân. Đèn lồng xanh lụa mỏng toát ra ánh sáng hết sức mông lung, khắp nơi đều tràn ngập khí tức mập mờ.
Tiếng vó ngựa thật nhanh từ xa đến gần, quy nô ngoài cửa đón khách thấy vậy lập tức kêu lên:
- Này, này, các ngươi đây là...
Sau đó tất cả khách nhân, cô nương đều trợn mắt há mồm nhìn mấy chục người ngựa vọt thẳng từ đại môn vào, cả đám nữ binh yêu kiều ai nấy trợn trừng mắt, cỡi ngựa to cao xông ngang đánh thẳng, va chạm bồn hoa, bình phong, bình hoa… bố trí tinh xảo tỉ mỉ ngã lăn ra hỗn loạn, một nơi đẹp đẽ sang trọng như vậy nhất thời hóa thành trường đua ngựa.
- Cô nãi nãi của ta ôi, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lỗ Thúy Hoa đấm ngực giậm chân nghênh đón.
Từ Tân Di gấp đến độ bất chấp tất cả, lập tức hỏi như pháo liên thanh:
- Tần Lâm ở nơi nào? Mau dẫn ta đi, nếu như muộn một khắc, ta phá hủy Thiên Hương các này của ngươi!
Lỗ Thúy Hoa là người thức thời, không nói hai lời lập tức chỉ về phía nhà nhỏ kiểu Triều Tiên phía sau bụi trúc tương phi.
Từ Tân Di không đáp lời, giơ roi quất vào cổ ngựa một cái thật mạnh, Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử chạy chậm vài bước lấy đà, đột ngột nhảy vọt về phía trước một cái, tới bụi trúc tương phi kia, sau đó vọt tới trước mặt ngôi nhà nhỏ, chúng nữ binh cũng giục ngựa đi theo.
Các cô nương cùng khách nhân Thiên Hương đều thấy ngây người, trên đời này trừ Từ Đại tiểu thư ra còn có vị khuê tú nào mang theo một đoàn nữ binh, cỡi ngựa cầm đao thương vọt tới kỹ viện tìm người như vậy?
- Thật là đại lão bà dữ tợn, chạy đến kỹ viện bắt lão công, chậc chậc...
Một khách làng chơi khẩu âm bên ngoài luôn miệng than thở, tỏ vẻ đồng tình thương hại với vị trượng phu cưới phải bà La Sát kia. Làm trượng phu thỉnh thoảng đi chơi bời, đại lão bà lại mang theo binh mã tới bắt, như vậy cũng quá đáng thương.
Mấy vị bằng hữu Nam Kinh bên cạnh nghe lời này, lại bị dọa sợ đến sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng, vội vàng bịt miệng y lại, kéo ra bên ngoài thật xa mới thấp giọng nói cho y biết:
- Bậy... Không nên nói bậy! Đó là Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ, nữ ma đầu số một Nam Kinh thành, ngươi không muốn sống nữa sao?
Đám khách làng chơi lòng vẫn còn sợ hãi vội vàng giải tán, đều cảm thấy Từ Đại tiểu thư không khỏi quản lão công quá mức.
Thiên Hương các trở nên trống trải, mấy vị hồng cô nương toàn là tướng mạo gầy gò, vóc người thon thả vừa cắn hạt dưa vừa bàn luận:
- Từ Đại tiểu thư bề ngoài hung thần ác sát, nhưng dáng người cũng không tệ, ngực to chân dài mông nẩy, công phu trên giường nhất định cực kỳ lợi hại, không trách lại quản lão công chặt chẽ như vậy.
- Cuối cùng là đôi chân to như vậy, dáng người lại cao lớn, nam nhân cưới nàng nhất định phu cương không vượng.
Một vị cô nương mày nhỏ mắt nhỏ tiếp lời, bàn chân nàng chính là tiêu chuẩn kim liên ba tấc.
Lỗ Thúy Hoa tức gần nổ phổi kêu to:
- Tất cả ai về phòng nấy, ai dám nói lung tung chuyện ngày hôm nay nửa chữ, lão nương xé miệng kẻ đó.
Các hồng cô nương tức tối đáp ứng, uể oải ai về phòng nấy.
Bên ngoài nhà nhỏ Triều Tiên, bước chân của Từ Tân Di ngừng lại, nàng sợ thấy cảnh tượng mình không muốn xuất hiện nhất, phất tay một cái lệnh cho các nữ binh bố thành vòng tròn bên ngoài phòng nhỏ năm trượng, không cho bất luận kẻ nào đi vào.
Rầm một tiếng, Từ Tân Di lấy can đảm đá tung cửa phòng.
Tần Lâm đang ôm Kim Anh Cơ hôn loạn, sắc mặt hắn đỏ ngầu, trán nổi gân xanh, trong đôi mắt hiện đầy tia máu, nghe thấy cửa bị đá ra cũng không quay đầu lại, hiển nhiên thần trí đã sớm mê loạn.
Áo của Kim Anh Cơ bị xé ra từ cổ, để lộ nửa thân thể mềm mại trắng muốt. Nàng bị tiếng phá cửa làm cho kinh động, quay đầu lại kinh ngạc nhìn Từ Tân Di, thần sắc nổi giận vô cùng.
Bất kể là người nào, bất kể trước khi hành sự đã hạ quyết tâm lớn đến mức nào, làm loại chuyện như vậy vẫn có hơi xấu hổ. Kim Anh Cơ cũng là thiếu nữ, bị Tần Lâm ôm hôn loạn cũng có hơi động tình, đang thời khắc mấu chốt lại bị một nữ tử trẻ tuổi khác xông vào, nàng như bị khiêu khích, theo bản năng sinh ra địch ý với Từ Tân Di.
- Ngươi, các ngươi làm gì vậy? Ra, đi ra ngoài!
Sắc mặt bánh mật của Từ Tân Di trở nên đỏ ửng, xoay mặt sang bên, thanh âm có hơi run rẩy.
Không biết vì sao, trong lòng nàng mơ hồ lại có chút cao hứng, ít nhất Tần Lâm cùng nữ nhân Cao Ly này vẫn chưa vượt qua giới hạn sau cùng.
Tỏm… bên ngoài chợt vang lên tiếng đá ném xuống nước, thần sắc Kim Anh Cơ lập tức trở nên khiêm nhường, cụp mắt xuống ngoan ngoãn đáp ứng, thế nhưng nàng bị Tần Lâm ôm rất chắc, không thể thoát thân.
Từ Tân Di bĩu môi, tiến lên giúp một tay gỡ tay Tần Lâm ra.
Không ngờ Tần Lâm đột nhiên chuyển sang ôm lấy Từ Tân Di, đôi ma thủ sờ soạng khắp trên thân thể tràn đầy nhựa sống của nàng. Sau khi thần trí hắn mê loạn đột nhiên trở nên mạnh mẽ vô cùng, Từ Tân Di lại không có cách nào tránh thoát.
- Này này, ngươi tới đây giúp một tay!
Từ Tân Di bị Tần Lâm cuốn lấy bể đầu sứt trán, vội vàng kêu Kim Anh Cơ tương trợ.
Mỹ nữ Cao Ly lấy tay lau trán, thở hổn hển, chợt cười xấu xa một tiếng, cũng không quay đầu lại bỏ đi. Trước khi rời đi, nàng còn cố ý khép cửa phòng lại.
Nữ binh bên ngoài làm thành vòng tròn cách năm trượng thấy Từ Tân Di đi ra, Từ Đại tiểu thư ở lại trong phòng, ai nấy đều trợn tròn mắt không hiểu vì sao. Nhưng trước khi tiểu thư vào đã ra lệnh cho các nàng không được vào, quân lệnh như sơn, cũng chỉ có thể ở lại bên ngoài tiếp tục trấn thủ.
Kim Anh Cơ cúi đầu cười khanh khách, vòng qua hành lang đi tới một chỗ bên hồ nước, Quy Bản Vũ Phu toàn thân áo đen chỉ lộ ra hai con mắt đã chờ ở nơi đó.
- Chủ nhân, ngài không cần làm như vậy...
Thần sắc Quy Bản Vũ Phu rất là âm trầm uất ức:
- Để cho chủ nhân chịu nhục là sỉ nhục của võ sĩ Đại Hòa! Chuyện báo thù hoàn toàn có thể dùng ‘Cúc gian nhất’ của thuộc hạ để giải quyết, thuộc hạ là đệ tử Liễu Sinh Tông Nghiêm (Yagyū Muneyoshi)...
- Nói thì dễ lắm…
Kim Anh Cơ cúi đầu không nói.
- Ta thề vĩnh viễn trung thành với lão chủ nhân, Thiếu chủ nhân vừa thành niên, Mao Quân cùng thuộc hạ đã hoàn thành sứ mạng Trình Anh, Xử Cữu, cho nên bây giờ thuộc hạ có thể làm Dự Nhượng, chuyện nhiếp chính...
Quy Bản Vũ Phu dần dần đi xa, nhỏ giọng lẩm bẩm ca:
- Sinh mạng võ sĩ như hoa anh đào héo tàn, chỉ tỏa hương thơm trong một sát na…
Bên trong gian nhà Triều Tiên kia, sau khi Kim Anh Cơ đi rồi, Từ Tân Di cũng cảm thấy hết sức đau đầu.
Thần trí Tần Lâm đã mê loạn, trở nên mạnh mẽ vô cùng. Nói ra cũng kỳ quái, ngay cả thần thương Mã Tứ Bình vô địch thủ trong mười vạn quân Nam Trực Lệ cũng không phải đối thủ của Từ Tân Di, nhưng nàng lúc kháng cự Tần Lâm xâm phạm lại có vẻ quá mức mềm yếu vô lực. Từ Tân Di kinh ngạc phát hiện, trước kia chỉ cần một quyền là có thể đánh bay một vị võ lâm cao thủ ra xa mấy trượng, bây giờ đấm vào ngực Tần Lâm, hắn lại như vô sự.
Thì ra bọn họ toàn là nhường cho ta... Trong nháy mắt Từ Tân Di đã hoàn toàn hiểu ra, nhưng trước đó nàng tự tin có thể chế phục Tần Lâm cho nên không để cho nữ binh khác đi theo vào, giờ phút này cục diện đã trở nên nguy hiểm.
Đầu tiên là bị Tần Lâm xô ngã xuống giường không ngừng hôn túi bụi, sau đó ngực áo cũng bị xé ra.
Đáng thương Từ Đại tiểu thư vốn bị đánh thức từ trong giấc mộng, chỉ mặc áo lót sát người và áo khoác bên ngoài. Tần Lâm vừa xé ra, đôi ngọc phong rắn chắc cao ngất lập tức hoàn toàn lộ ra trong không khí lành lạnh.
Tần Lâm thần trí mê loạn, không còn biết gì lập tức đưa tay nắm lấy đôi ngọc phong, ra sức xoa bóp không ngừng.
Bản năng cảm thấy nguy hiểm, Từ Tân Di cũng không kịp lo xấu hổ nữa, há miệng ra định kêu lên cứu mạng.
Nhưng nàng đã chậm một bước, bởi vì Tần Lâm đã ngậm lấy đôi môi ngọt ngào của nàng vào miệng, ra sức hút mạnh. Từ Tân Di cũng chỉ có thể phát ra thanh âm ư ử, trong đôi mắt hạnh tràn đầy vẻ kinh hoảng.
Áo lót sát người, váy ngủ, nịt ngực… từng món một bị Tần Lâm xé tan cuồng bạo. Với tư thế hùng mạnh của Tần Lâm, Từ Đại tiểu thư anh khí hiên ngang đã trở thành dê non chờ bị làm thịt.
Nàng vùng vẫy kịch liệt, nước da bánh mật trở nên ửng hồng mê người, hai cái chân dài không ngừng giẫy đạp, trong lúc vô tình càng để lộ xuân quang nhiều hơn. Hô hấp kịch liệt khiến cho cặp ngọc phong ma sát liên hồi với ngực Tần Lâm, nàng thân là xử nữ, chỉ cảm thấy như có dòng điện chạy khắp toàn thân, dần dần trở nên bủn rủn vô lực.
Hai đùi rắn chắc tròn trịa của nàng bị Tần Lâm dùng đầu gối tách ra. Lúc này bị dược lực của Bách Hoa Mê Xuân Tửu kích thích, Tần Lâm cũng sẽ không thương hương tiếc ngọc, giống như trâu rừng xông thẳng vào nơi thần bí từ trước tới nay chưa ai thăm viếng.
Thân thể mềm mại nóng bừng trong khoảnh khắc trở nên căng thẳng, bắp đùi rắn chắc liều mạng quắp chặt kháng cự lại như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho Tần Lâm càng cuồng bạo hơn. Hai tay nàng bấu chặt vào lưng Tần Lâm, đôi môi ngọt ngào bị hắn hút chặt, tiếng kêu bị ngăn chặn trong miệng, chỉ còn là tiếng rên ư ử nho nhỏ.
Đáng thương Từ Đại tiểu thư cả người bủn rủn vô lực, không thể làm gì khác hơn là mặc cho Tần Lâm giày xéo, mắt hạnh tròn xoe tràn đầy nước mắt: vì sao lại trở thành như vậy?
Dù sao cũng là thân thể trẻ tuổi mà giàu có sức sống, ngọn lửa dục vọng dần dần đốt cháy Từ Tân Di, trong lúc vô tình hai chân thon dài rắn chắc của nàng đã quấn chặt lấy Tần Lâm, eo thon nhỏ bắt đầu phập phồng lên xuống, phối hợp nhịp nhàng với từng cử động của Tần Lâm.
-----------
Khi tia nắng sáng đầu tiên từ phía Đông chiếu vào phòng qua cửa sổ, Tần Lâm đang trong mộng đẹp bừng tỉnh dậy, sau khi say rượu cảm thấy đầu nhức như búa bổ, kinh ngạc gãi gãi đầu.
Trong không khí còn lưu lại khí tức mập mờ, thân thể kiều diễm bên cạnh đã sớm rời đi, giữa đệm trải giường bị cắt một lỗ lớn, khiến cho người ta không hiểu vì sao.
Bởi vì tác dụng Bách Hoa Mê Xuân Tửu, trường hoan lạc đêm qua cũng trở nên mơ hồ không rõ trong trí nhớ của hắn. Hắn chỉ nhớ bị Kim Anh Cơ dùng mọi cách trêu đùa, tâm trí mình mê loạn cuồng bạo, nhưng sau đó không hiểu vì sao Kim Anh Cơ lại hóa thành Từ Tân Di. Rốt cục đó là thực tế hay chỉ là ảo tưởng sau khi thần trí mơ hồ?
Căn phòng đã được dọn dẹp thật chỉnh tề, không còn để lại bất cứ dấu vết gì, Tần Lâm cảm thấy khát muốn rách miệng, ôm đầu sắp nổ tung lảo đảo lắc lư mở cửa phòng ra.
- Chúc mừng tân cô gia rút được đầu trù!
Tú bà Lỗ Thúy Hoa chờ ở bên ngoài, nịnh hót cười chào đón:
- Kim cô nương đêm qua hải đường hé nhụy, tân cô gia độc chiếm hoa khôi... Người đâu, mau bưng bánh trôi tới cho tân cô gia.
Quy củ thanh lâu trong Nam Kinh thành, phàm là khách nhân từng phá qua thanh quan nhân sẽ được gọi là tân cô gia, sáng hôm sau thức dậy tất cả cô nương đều bưng bánh trôi tới chúc mừng, đòi tiền lì xì.
Lúc này một đoàn oanh oanh yến yến chạy tới chúc mừng Tần Lâm, ai nấy đều bưng bánh trôi tới.
Tần Lâm không khỏi phiền não, kéo Lỗ Thúy Hoa sang bên cạnh gằn giọng hỏi:
- Ngày hôm qua Từ Đại tiểu thư có tới đây không?
Tú bà chớp mắt một cái, tỏ vẻ oan ức nói:
- Sao lại không tới, nàng dẫn theo thật nhiều nữ nhân hung hăng cỡi ngựa xông tới, đụng vỡ không ít đồ đạc của Thiên Hương các ta, thật là đóng cửa ngồi trong nhà, họa trên trời giáng xuống.
Tần Lâm chợt nghe tim mình chìm xuống: chẳng lẽ đêm qua thật sự là Từ Tân Di?
A... Lỗ Thúy Hoa ngáp một cái, lại từ từ nói:
- Cũng không biết công tử gia làm thế nào trêu chọc tới nữ ma đầu kia, nàng dẫn người xông vào, còn tưởng rằng muốn phá hủy Thiên Hương các ta đây... Thật may là sau khi đến ngoài phòng Kim Anh Cơ cô nương nhìn qua, bà La Sát này chỉ chép miệng rồi bỏ đi.
Nói xong, Lỗ Thúy Hoa như cười như không nhìn Tần Lâm, nàng là tú bà đã lâu năm, nói láo không chớp mắt lấy một lần. Mà lớp phấn dày như trôn chảo trên mặt cũng giống như khôi giáp, ngăn cản ánh mắt dò xét của Tần Lâm.
Tần Lâm chợt hiểu ra: không trách sau đó trong trí nhớ mình xuất hiện Từ Tân Di, nhất định là nàng không biết sâu cạn xông vào nhà nhỏ, mình dưới tình huống thần trí mê loạn mới xuất hiện ký ức sai lầm, tưởng rằng kẻ hoan lạc với mình không phải là Kim Anh Cơ mà là Từ Tân Di.
Về phần tại sao lại thần trí mê loạn, đương nhiên Kim Anh Cơ là hiềm nghi lớn nhất.
Nghĩ tới đây, Tần Lâm liền nghiêm mặt hỏi tiếp:
- Kim Anh Cơ ở đâu, bản quan có chuyện muốn hỏi nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.