Chương 1130: Nỗ Nhĩ Cáp Xích
Miêu Khiêu
04/10/2015
Trước kia Nỗ Nhĩ Cáp Xích bị Lý Thành Lương bắt làm tù binh, làm thân
binh cho nhà lão Lý mấy năm, Tổ Thừa Huấn và Đông Dưỡng Chính đều biết
y, cho nên lần này nhận lễ vật của y dẫn kiến cho Tần đốc sư.
Tổ Thừa Huấn là Hán quan đường đường chính chính, không mấy coi trọng tên Thát quan đã từng bị Lý Thành Lương bắt làm tù binh này, lạnh nhạt đáp:
- Uy nghi phong thái Tần đốc sư không phải người thường có thể bì kịp, lát nữa được triệu kiến là có thể chiêm ngưỡng tôn nhan lão nhân gia.
Đông Dưỡng Chính tốt xấu gì cũng có tổ tiên là người Nữ Chân, cũng nể mặt Nỗ Nhĩ Cáp Xích vài phần, cười nói:
- Diện mạo Tần đốc sư cũng không quá xuất sắc, duy chỉ có mày kiếm mắt sáng, có khí thế hổ bộ thiên hạ. Trong mấy năm cầm quân chinh phạt chiêu Ngũ Phong hải thương, định Mông Cổ Mạc Nam, bình Miến Điện Nam Cương, đánh bại Tây Ban Nha Tây Dương, chiến tất thắng, công tất lấy, nhiều lần đánh bại quân địch hung tàn, thật sự là Tần Vô Địch!
Nỗ Nhĩ Cáp Xích ngẩn người ra, cầm không vững chén trà trong tay, nước trà sánh ra ngoài làm ướt quan phục, vội vàng cười lúng túng che giấu:
- Trà này thật là nóng, hạ quan thất lễ.
Phía sau y là bốn viên thuộc quan Phí Anh Đông, Hà Hợp Lý, Ngạch Diệc Đô, An Phí Dương Cổ, là tứ đại dũng tướng Kiến Châu Nữ Chân hiện tại, công phu hàm dưỡng còn kém xa chủ tướng của mình. Ai nấy hoảng sợ biến sắc, ngơ ngác nhìn nhau, đều thấy được vẻ sợ hãi trong mắt đồng bạn.
Kiến Châu Nữ Chân ở xa, tin tức không linh thông, cũng chỉ biết được Nhật Bản công phạt Triều Tiên, thiên triều phái vị Tần Hầu gia tới đây đốc sư. Về phần mặt vị Hầu gia này là dài hay ngắn, là tròn hay méo, vậy thì bọn họ không biết được.
Đông Dưỡng Chính coi là nửa đồng tộc, liệu y cũng sẽ không khoa trương khoác lác, nói vị Tần đốc sư này lợi hại như thế, làm sao không khiến cho người ta kính sợ.
Ngưu Đại Lực đi vào thiên sảnh, ánh mắt đảo qua:
- Phó Tổng binh Liêu Dương Tổ Thừa Huấn, Phó Tổng binh Khoan Điện Đông Dưỡng Chính, Đô Chỉ Huy Sứ Kiến Châu vệ Nỗ Nhĩ Cáp Xích, Hầu gia nhà ta cho mời!
Ba vị này lộ vẻ vui mừng đứng lên, thấy bọn họ được triệu kiến, đông đảo quan viên chờ ở thiên sảnh hâm mộ không dứt, duy chỉ có ánh mắt Tả Nghị Chính Triều Tiên Liễu Thành Long phức tạp, lộ ra vẻ vô cùng nóng nảy.
Ở khách sảnh hành dinh, Tần Lâm gặp mặt Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích mới vừa ba mươi tuổi đã làm đến nhị phẩm Đô Chỉ Huy Sứ, nhìn qua có vẻ oai hùng anh phát, xa xa nhìn thấy Tần Lâm ngồi ngay ngắn trên Thái Sư ỷ lập tức quỳ phục xuống đất hành lễ, theo quy củ võ quan tham kiến cấp trên tự báo lý lịch:
- Tiểu mộc ân Nỗ Nhĩ Cáp Xích, thế tập Kiến Châu tả vệ Chỉ Huy Sứ, thừa mông ân điển thiên triều phong làm Đô Chỉ Huy Sứ Kiến Châu vệ, Long Hổ tướng quân, ra mắt Khâm sai đốc sư Tần Hầu gia!
Dứt lời Nỗ Nhĩ Cáp Xích móc ra từ trong ủng bản lý lịch viết tay, hai tay bưng lên cung kính trình cho Tần Lâm, lại tươi cười nói:
- Mạt tướng nghe đại danh đốc sư đã lâu, đáng tiếc chưa từng gặp mặt, hôm nay nhìn thấy uy nghi đốc sư, thật không thua gì danh thần đại soái thời xưa.
Tổ Thừa Huấn và Đông Dưỡng Chính cũng tiến lên ra mắt.
Tần Lâm chậm chạp không cho bọn họ đứng dậy, ba vị kinh ngạc trong lòng, lại nghe đốc sư ở chỗ ngồi bật cười lên, cười nghiêng cười ngửa, nhất thời không hiểu vì sao.
- Mạt tướng xin hỏi vì sao đốc sư bật cười?
Tổ Thừa Huấn cẩn thận hỏi.
Tần Lâm có thể không cười sao, vốn trong lịch sử, hoàn cảnh ba vị này có hơi thú vị, con cháu bọn họ càng thú vị hơn. Ông ngoại của Ngô Tam Quế, thái mỗ gia Khang Hi, còn có tổ tiên triều Thanh tóc đuôi sam hiện tại thảy đều quỳ trước mặt mình, muốn không cười cũng khó.
- Khụ khụ, bản đốc sư vẫn luôn nghe nói Kiến Châu Nỗ Nhĩ Cáp Xích anh vũ bất phàm, hôm nay vừa thấy quả nhiên mày thanh mắt sáng, ha ha, mày thanh mắt sáng...
Tần Lâm cười ha hả, hai tay đỡ hờ để cho bọn họ đứng lên.
Mày thanh mắt sáng…? Tổ Thừa Huấn và Đông Dưỡng Chính tỏ vẻ quái dị, ngơ ngác nhìn nhau, thầm nhủ đánh giá của Tần đốc sư đối với Nỗ Nhĩ Cáp Xích này thật là kỳ quái.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích ngược lại không để ý, không tin tưởng Tần Lâm thân là đốc sư lại biết tên một Thát quan nho nhỏ như mình, chỉ nói là thuận miệng nói một chút mà thôi, nên cười bồi nói:
- Không ngờ đốc sư cũng nghe thấy tiện danh, khiến cho tiểu nhân vì được yêu mà sợ hãi.
Tần Lâm cười ha hả nói:
- Ta còn biết ngươi tên là Dã Trư Bì, thích đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa, lấy mười ba bộ khôi giáp khởi binh ý đồ thống nhất Kiến Châu Nữ Chân, có phải thế không?
Tổ Thừa Huấn và Đông Dưỡng Chính thật sự kinh ngạc, thoạt nhìn Tần đốc sư còn hiểu rõ Nỗ Nhĩ Cáp Xích hơn bọn họ, sớm chuẩn bị trọng dụng người này, cũng phải chúc mừng y mới được.
Sau lưng Nỗ Nhĩ Cáp Xích lại tuôn mồ hôi lạnh ướt đẫm mấy lớp áo, sắc mặt thay đổi mấy lần. Tên y trong tiếng Mãn quả thật có nghĩa là Dã Trư Bì (da heo rừng), lấy mười ba bộ khôi giáp khởi binh, đánh giặc thích dùng binh pháp trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, những chuyện này toàn là bí mật người ngoài không thể nào biết được, không biết vị Tần đốc sư này tìm hiểu từ đâu.
Quan trọng hơn là không biết hắn có biết chút dã tâm sâu tận đáy lòng mình không…
- Sinh ta ra là cha mẹ, người hiểu ta chỉ có đốc sư!
Nỗ Nhĩ Cáp Xích quỳ xuống lần nữa, giương mắt lặng lẽ quan sát Tần Lâm, nghi thần nghi quỷ.
Tần Lâm buồn cười trong bụng, bất kể Nỗ Nhĩ Cáp Xích giả vờ giống tới mức nào, mình cũng đã biết rõ ràng chút dã tâm của y.
Hắn đứng dậy khỏi Thái Sư ỷ, đi vòng qua sau lưng Nỗ Nhĩ Cáp Xích đang phủ phục dưới đất, cầm đuôi tóc sau gáy y lên, ánh mắt sắc bén như dao đảo tới đảo lui trên gáy y vài lượt, hồi lâu mới cau mày nói:
- Ủa, vì sao ngươi lại cạo hết tóc, chỉ để lại chút đuôi tóc phía sau như vậy? Bản đốc sư cố ý cất nhắc, nhưng bộ dáng ngươi như vậy thật sự cũng có chút trở ngại hình tượng bên ngoài…
Tổ Thừa Huấn nhếch miệng cười khẩy, người Nữ Chân đều là như vậy, có lẽ Tần đốc sư chỉ muốn nói đùa.
Đông Dưỡng Chính Nỗ quan hệ với Nhĩ Cáp Xích khá hơn một chút, cười bồi muốn thay y giải thích với Tần Lâm.
Nhưng Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã tranh trước dập đầu xuống:
- Môn hạ tiểu mộc ân thừa mông ân nghĩa đốc sư tài bồi, tự nhiên sẽ hết sức trung thành ra công khuyển mã, từ nay về sau sẽ bắt chước theo quan phục thiên triều, xõa tóc để tỏ chí!
Tần đốc sư đã nói như vậy nếu còn không thuận nước đẩy thuyền, y sẽ không phải là Nỗ Nhĩ Cáp Xích mà là một tên đại ngốc.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích có thể phục dịch tốt Lý Thành Lương cũng là vì y nịnh hót lợi hại, đặc biệt hiểu chuyện.
Huống chi mới vừa rồi bị Tần Lâm nắm lấy đuôi sam, y cảm giác sau gáy mình chợt lạnh thấu xương, toàn thân nổi da gà.
- Ừm, rất tốt, rất tốt!
Tần Lâm vỗ vỗ tay vịn Thái Sư ỷ, cười khanh khách nói:
- Nếu là như vậy, tướng quân hãy theo bản hầu chinh phạt Triều Tiên, dọc theo đường đi giết quân Nhật lập công, chính là đáp đền triều đình.
Tổ Thừa Huấn là Hán quan đường đường chính chính, không mấy coi trọng tên Thát quan đã từng bị Lý Thành Lương bắt làm tù binh này, lạnh nhạt đáp:
- Uy nghi phong thái Tần đốc sư không phải người thường có thể bì kịp, lát nữa được triệu kiến là có thể chiêm ngưỡng tôn nhan lão nhân gia.
Đông Dưỡng Chính tốt xấu gì cũng có tổ tiên là người Nữ Chân, cũng nể mặt Nỗ Nhĩ Cáp Xích vài phần, cười nói:
- Diện mạo Tần đốc sư cũng không quá xuất sắc, duy chỉ có mày kiếm mắt sáng, có khí thế hổ bộ thiên hạ. Trong mấy năm cầm quân chinh phạt chiêu Ngũ Phong hải thương, định Mông Cổ Mạc Nam, bình Miến Điện Nam Cương, đánh bại Tây Ban Nha Tây Dương, chiến tất thắng, công tất lấy, nhiều lần đánh bại quân địch hung tàn, thật sự là Tần Vô Địch!
Nỗ Nhĩ Cáp Xích ngẩn người ra, cầm không vững chén trà trong tay, nước trà sánh ra ngoài làm ướt quan phục, vội vàng cười lúng túng che giấu:
- Trà này thật là nóng, hạ quan thất lễ.
Phía sau y là bốn viên thuộc quan Phí Anh Đông, Hà Hợp Lý, Ngạch Diệc Đô, An Phí Dương Cổ, là tứ đại dũng tướng Kiến Châu Nữ Chân hiện tại, công phu hàm dưỡng còn kém xa chủ tướng của mình. Ai nấy hoảng sợ biến sắc, ngơ ngác nhìn nhau, đều thấy được vẻ sợ hãi trong mắt đồng bạn.
Kiến Châu Nữ Chân ở xa, tin tức không linh thông, cũng chỉ biết được Nhật Bản công phạt Triều Tiên, thiên triều phái vị Tần Hầu gia tới đây đốc sư. Về phần mặt vị Hầu gia này là dài hay ngắn, là tròn hay méo, vậy thì bọn họ không biết được.
Đông Dưỡng Chính coi là nửa đồng tộc, liệu y cũng sẽ không khoa trương khoác lác, nói vị Tần đốc sư này lợi hại như thế, làm sao không khiến cho người ta kính sợ.
Ngưu Đại Lực đi vào thiên sảnh, ánh mắt đảo qua:
- Phó Tổng binh Liêu Dương Tổ Thừa Huấn, Phó Tổng binh Khoan Điện Đông Dưỡng Chính, Đô Chỉ Huy Sứ Kiến Châu vệ Nỗ Nhĩ Cáp Xích, Hầu gia nhà ta cho mời!
Ba vị này lộ vẻ vui mừng đứng lên, thấy bọn họ được triệu kiến, đông đảo quan viên chờ ở thiên sảnh hâm mộ không dứt, duy chỉ có ánh mắt Tả Nghị Chính Triều Tiên Liễu Thành Long phức tạp, lộ ra vẻ vô cùng nóng nảy.
Ở khách sảnh hành dinh, Tần Lâm gặp mặt Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích mới vừa ba mươi tuổi đã làm đến nhị phẩm Đô Chỉ Huy Sứ, nhìn qua có vẻ oai hùng anh phát, xa xa nhìn thấy Tần Lâm ngồi ngay ngắn trên Thái Sư ỷ lập tức quỳ phục xuống đất hành lễ, theo quy củ võ quan tham kiến cấp trên tự báo lý lịch:
- Tiểu mộc ân Nỗ Nhĩ Cáp Xích, thế tập Kiến Châu tả vệ Chỉ Huy Sứ, thừa mông ân điển thiên triều phong làm Đô Chỉ Huy Sứ Kiến Châu vệ, Long Hổ tướng quân, ra mắt Khâm sai đốc sư Tần Hầu gia!
Dứt lời Nỗ Nhĩ Cáp Xích móc ra từ trong ủng bản lý lịch viết tay, hai tay bưng lên cung kính trình cho Tần Lâm, lại tươi cười nói:
- Mạt tướng nghe đại danh đốc sư đã lâu, đáng tiếc chưa từng gặp mặt, hôm nay nhìn thấy uy nghi đốc sư, thật không thua gì danh thần đại soái thời xưa.
Tổ Thừa Huấn và Đông Dưỡng Chính cũng tiến lên ra mắt.
Tần Lâm chậm chạp không cho bọn họ đứng dậy, ba vị kinh ngạc trong lòng, lại nghe đốc sư ở chỗ ngồi bật cười lên, cười nghiêng cười ngửa, nhất thời không hiểu vì sao.
- Mạt tướng xin hỏi vì sao đốc sư bật cười?
Tổ Thừa Huấn cẩn thận hỏi.
Tần Lâm có thể không cười sao, vốn trong lịch sử, hoàn cảnh ba vị này có hơi thú vị, con cháu bọn họ càng thú vị hơn. Ông ngoại của Ngô Tam Quế, thái mỗ gia Khang Hi, còn có tổ tiên triều Thanh tóc đuôi sam hiện tại thảy đều quỳ trước mặt mình, muốn không cười cũng khó.
- Khụ khụ, bản đốc sư vẫn luôn nghe nói Kiến Châu Nỗ Nhĩ Cáp Xích anh vũ bất phàm, hôm nay vừa thấy quả nhiên mày thanh mắt sáng, ha ha, mày thanh mắt sáng...
Tần Lâm cười ha hả, hai tay đỡ hờ để cho bọn họ đứng lên.
Mày thanh mắt sáng…? Tổ Thừa Huấn và Đông Dưỡng Chính tỏ vẻ quái dị, ngơ ngác nhìn nhau, thầm nhủ đánh giá của Tần đốc sư đối với Nỗ Nhĩ Cáp Xích này thật là kỳ quái.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích ngược lại không để ý, không tin tưởng Tần Lâm thân là đốc sư lại biết tên một Thát quan nho nhỏ như mình, chỉ nói là thuận miệng nói một chút mà thôi, nên cười bồi nói:
- Không ngờ đốc sư cũng nghe thấy tiện danh, khiến cho tiểu nhân vì được yêu mà sợ hãi.
Tần Lâm cười ha hả nói:
- Ta còn biết ngươi tên là Dã Trư Bì, thích đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa, lấy mười ba bộ khôi giáp khởi binh ý đồ thống nhất Kiến Châu Nữ Chân, có phải thế không?
Tổ Thừa Huấn và Đông Dưỡng Chính thật sự kinh ngạc, thoạt nhìn Tần đốc sư còn hiểu rõ Nỗ Nhĩ Cáp Xích hơn bọn họ, sớm chuẩn bị trọng dụng người này, cũng phải chúc mừng y mới được.
Sau lưng Nỗ Nhĩ Cáp Xích lại tuôn mồ hôi lạnh ướt đẫm mấy lớp áo, sắc mặt thay đổi mấy lần. Tên y trong tiếng Mãn quả thật có nghĩa là Dã Trư Bì (da heo rừng), lấy mười ba bộ khôi giáp khởi binh, đánh giặc thích dùng binh pháp trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, những chuyện này toàn là bí mật người ngoài không thể nào biết được, không biết vị Tần đốc sư này tìm hiểu từ đâu.
Quan trọng hơn là không biết hắn có biết chút dã tâm sâu tận đáy lòng mình không…
- Sinh ta ra là cha mẹ, người hiểu ta chỉ có đốc sư!
Nỗ Nhĩ Cáp Xích quỳ xuống lần nữa, giương mắt lặng lẽ quan sát Tần Lâm, nghi thần nghi quỷ.
Tần Lâm buồn cười trong bụng, bất kể Nỗ Nhĩ Cáp Xích giả vờ giống tới mức nào, mình cũng đã biết rõ ràng chút dã tâm của y.
Hắn đứng dậy khỏi Thái Sư ỷ, đi vòng qua sau lưng Nỗ Nhĩ Cáp Xích đang phủ phục dưới đất, cầm đuôi tóc sau gáy y lên, ánh mắt sắc bén như dao đảo tới đảo lui trên gáy y vài lượt, hồi lâu mới cau mày nói:
- Ủa, vì sao ngươi lại cạo hết tóc, chỉ để lại chút đuôi tóc phía sau như vậy? Bản đốc sư cố ý cất nhắc, nhưng bộ dáng ngươi như vậy thật sự cũng có chút trở ngại hình tượng bên ngoài…
Tổ Thừa Huấn nhếch miệng cười khẩy, người Nữ Chân đều là như vậy, có lẽ Tần đốc sư chỉ muốn nói đùa.
Đông Dưỡng Chính Nỗ quan hệ với Nhĩ Cáp Xích khá hơn một chút, cười bồi muốn thay y giải thích với Tần Lâm.
Nhưng Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã tranh trước dập đầu xuống:
- Môn hạ tiểu mộc ân thừa mông ân nghĩa đốc sư tài bồi, tự nhiên sẽ hết sức trung thành ra công khuyển mã, từ nay về sau sẽ bắt chước theo quan phục thiên triều, xõa tóc để tỏ chí!
Tần đốc sư đã nói như vậy nếu còn không thuận nước đẩy thuyền, y sẽ không phải là Nỗ Nhĩ Cáp Xích mà là một tên đại ngốc.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích có thể phục dịch tốt Lý Thành Lương cũng là vì y nịnh hót lợi hại, đặc biệt hiểu chuyện.
Huống chi mới vừa rồi bị Tần Lâm nắm lấy đuôi sam, y cảm giác sau gáy mình chợt lạnh thấu xương, toàn thân nổi da gà.
- Ừm, rất tốt, rất tốt!
Tần Lâm vỗ vỗ tay vịn Thái Sư ỷ, cười khanh khách nói:
- Nếu là như vậy, tướng quân hãy theo bản hầu chinh phạt Triều Tiên, dọc theo đường đi giết quân Nhật lập công, chính là đáp đền triều đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.