Cẩm Y Vệ

Chương 119: Nước ngập miếu Long Vương

Miêu Khiêu

31/03/2014

Nếu là có bản lãnh thu cả kỹ viện thanh lâu có chỗ dựa phía sau lớn mạnh, một năm hai vạn lượng bạc không đáng kể gì.

Lục Viễn Chí kích động đến nỗi thịt béo cả người phát run, trong suy nghĩ của những người trẻ tuổi ở những địa phương như Kỳ Châu, Tần Hoài hà tuyệt đối là truyền thuyết đỉnh cấp.

Ngưu Đại Lực cùng Hàn Phi Liêm cũng nhìn nhau vui vẻ.

Tần Lâm cũng cảm thấy đầu óc mơ hồ, thầm nhủ trong lòng: mình và Lôi Thiên Hộ cũng không có giao tình gì, đưa y một trăm lượng hoàng kim, tính ra bạc trắng bất quá tám trăm lượng, vì sao y lại an bài cho mình một vị trí mỗi năm kiếm được tới hai vạn lượng? Nếu nói mình là quan bên ngoài tới, chỉ có thể lấy được một hai ngàn, tại sao y không phân vị trí tốt này cho những Bá Hộ bản địa có quyền thế có chỗ dựa, thu một khoản hiếu kính thật to?

Vốn là cảm thấy là bởi vì đưa một trăm lượng hoàng kim mới được chỗ tốt như vậy, nhưng nghĩ lại những chuyện này, Tần Lâm lại sinh lòng nghi hoặc.

Dĩ nhiên không thể nào đi hỏi Lôi Công Đằng, Tần Lâm liền bảo bọn Lục Viễn Chí dọn dẹp thỏa đáng, cầm văn thư, lên xe đi tới Bá Hộ Sở được phân.

Cũng ngay lúc đó, Lôi Công Đằng ngồi ở nhị đường không có một bóng người, xem thư Thạch Vi, lại nhìn hoàng kim Tần Lâm đưa, lắc đầu một cái cười khổ, lẩm bẩm nói:

- Còn trẻ như vậy đã hiểu biết đại thể, thật là khó được! Đáng tiếc, vì sao ngươi lại đắc tội vị ma đầu kia? Nghe nói chuyện của ngươi tới tai thiên tử, lần này cũng chỉ có thể nhận mình xui xẻo mà thôi. Bản quan cũng là bị người nhờ cậy, không đắc tội nổi kẻ đó, cũng đành có lỗi với ngươi!

-----------

Bá Hộ Sở nằm ở Sao Khố nhai, đối diện Phu Tử miếu phía Nam bờ bên kia Tần Hoài hà, bên cạnh Ô Y Hạng nổi danh.

Ô Y Hạng là nơi cư ngụ của cao môn quý tộc Đông Tấn, khai quốc Thừa Tướng Vương Đạo cùng chỉ huy Phì Thủy chi chiến Tạ An đều ở chỗ này. Mặc dù Lai Yến Danh Đường Tạ An ở trải qua tang thương, vẫn hoa lệ điển nhã khí tượng phi phàm, ‘Én xưa nhà Tạ, nhà Vương, lạc loài đến chốn tầm thường dân gia’ nói chính là chỗ này.

Nhưng nha môn Bá Hộ Sở so sánh với Lai Yến Danh Đường quả thật kém xa, nằm nép trong hẻm nhỏ bên cạnh, đại môn lùn thấp kết đầy mạng nhện, mấy miếng hổ đầu bài treo phủ một lớp bụi thật dày. Nếu như nói thật nhiều kiến trúc huy hoàng tráng lệ trong Nam Kinh thành là quý phụ nhân hoa lệ, như vậy nó giống như một đứa con dâu bị bỏ rơi từ nhỏ.

Đại môn đã tróc sơn gần hết đóng thật chặt, Lục Viễn Chí tiến lên đập cửa rầm rầm, hồi lâu cũng không ai trả lời, ngược lại có thanh âm gọi bài cửu từ bên trong tường viện truyền ra.

Lục Viễn Chí quay đầu lại, gương mặt tỏ vẻ không thể làm gì, Hàn Phi Liêm cùng Ngưu Đại Lực cũng trợn trừng đôi mắt ti hí.

Từ khoảnh khắc nhìn thấy nha môn Bá Hộ Sở, bọn họ đã mơ hồ cảm thấy nhiệm vụ mới cũng không nhẹ nhàng thoải mái, thu nhập dồi dào như trong tưởng tượng.

Tần Lâm vẫn không lộ vẻ gì, chỉ hờ hững nói:

- Đập cửa.

Ngưu Đại Lực nghe vậy ngẩn ra, tiếp theo toét miệng cười, lui về phía sau mấy bước, sau đó thình lình chạy nhanh về phía trước, mượn thế xông tới đá ra một cước thật mạnh.

Lực đạo cước này không dưới ngàn cân, một tiếng ầm rất lớn vang lên, đại môn đã sớm mục nát ầm ầm ngã xuống.

Thanh âm gọi bài cửu bên trong chợt im bặt, sau có lại có người kêu lên léo nhéo:

- Không xong, đánh tới cửa rồi, các huynh đệ rút vũ khí xông ra!

Bên trong nha môn Bá Hộ Sở nhất thời trở nên náo loạn một mảnh, không biết có bao nhiêu người chạy tán loạn chung quanh:

- Có chuyện rồi, chạy mau!

- Chạy cái rắm, lấn hiếp người quá đáng, ta rút vũ khí ra liều mạng cùng bọn họ!

- Ai lấy hổ côn của lão tử?

- Du Quải Tử, con bà lão muốn giật nợ sao? Ván vừa rồi ta là hoa mai, lão là trường tam, chung tiền chung tiền, chung tiền xong đi liều mạng cũng không muộn!

Hàn Phi Liêm, Ngưu Đại Lực ở bên ngoài nghe vậy lắc đầu quầy quậy, ngược lại Tần Lâm thủy chung bất động thanh sắc.

Rốt cục một nhóm người hỗn loạn xông ra bên ngoài, có kẻ đội ô sa không cánh nghiêng ngả, có người mặt mũi đỏ bừng một thân toàn mùi rượu, không cầm Tú Xuân đao mà là công cụ đập lộn như Thủy Hỏa côn, thước sắt, xích sắt vân vân, giống như ong vỡ tổ xông ra ngoài.

Không biết được đám người này muốn làm gì, Ngưu Đại Lực, Hàn Phi Liêm vội vàng ngăn ở trước người Tần Lâm.

Mấy tên Cẩm Y Hiệu Úy xông lên đầu tiên ngẩng đầu nhìn thấy bọn Tần Lâm không quen biết, không khỏi sững sờ dừng lại một chút.



Thanh âm léo nhéo kia lại vang lên từ phía sau:

- Lo lắng làm gì? Sở chữ Bính khốn kiếp đánh Chu Đại ca chúng ta nằm liệt giường, chúng ta phải thay Chu Đại ca báo thù tuyết hận!

Đám Hiệu Úy vừa nghe lời này, lập tức cất tiếng kêu quái dị xông lên, giơ thước sắt, côn gỗ đập loạn một trận.

- Bắt lại!

Tần Lâm quát ngắn một tiếng.

Ngưu Đại Lực lập tức lao ra nhanh như gió lốc, vung quả đấm to bằng miệng chén của mình hết sức uy phong nện xuống một người đang cầm thước sắt đập tới. Quyền của y trúng vào thước sắt, chỉ thấy thước sắt rời tay không biết bay đến địa phương nào, người nọ thổ ra một búng máu tươi, kêu lên một tiếng quái dị, lui sang bên cạnh kêu đau liên tục.

Lại có hai người múa xích sắt đánh tới, Ngưu Đại Lực không né không tránh, đưa tay bắt lại hai sợi xích sắt thật nhanh giống như chộp lấy hai sợi mì, sau đó cười ha hả dùng sức kéo mạnh một cái. Hai người kia đang dùng hết sức lực toàn thân giật lại, lúc này không còn kịp buông tay bị Ngưu Đại Lực kéo va mạnh vào nhau, lập tức ngã lăn ra đất, chỉ cảm thấy trước mắt đầy sao.

Ngưu Đại Lực cười hắc hắc, giống như hổ lạc đàn dê, đánh cho đám người này tơi bời hoa lá.

Hàn Phi Liêm cũng không có nhàn rỗi, đoạt được một cây côn gỗ vào tay, phi nước đại vòng quanh đám người này, côn gỗ không đánh nơi khác, chuyên gõ vào đầu gối đối phương. Hàn Phi Liêm chạy cực nhanh, người khác không thể đánh trúng y, y đánh mấy người liên tục vô cùng chính xác, rất nhanh đã có vài người ném vũ khí xuống đất, ôm đầu gối vừa nhảy lò cò vừa kêu đau.

Một thân thịt béo của Lục Viễn Chí chắn ngang trước người Tần Lâm, bày ra khí thế trung thành hộ chủ. Trên thực tế tên này không biết đánh nhau, thịt béo nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể dùng làm thức ăn, cho nên cũng tự biết mình, không có đi lên tham gia náo nhiệt.

Cảm giác sau lưng bị Tần Lâm khều mấy cái, tên mập quay đầu lại, nghĩa bạc vân thiên nói:

- Xin Tần Đại ca bất tất phải nhọc lòng, muốn đả thương được một sợi lông cọng tóc của huynh, trừ phi bước qua hai trăm cân thịt của đệ!

Tần Lâm cười híp mắt chỉ chỉ trước mặt: mười mấy tên Cẩm Y Hiệu Úy đều bị đánh ngã, Ngưu Đại Lực cùng Hàn Phi Liêm còn có vẻ chưa đã tay.

Ặc... Tên mập cười xấu hổ, thật may là da mặt y thật dày:

- Không nghĩ tới ta còn chưa xuất thủ, bọn họ cũng đã đánh xong, thật là cao thủ tịch mịch...

Chương 119: Nước ngập miếu Long Vương (Hạ)

- Đúng vậy, giết gà cần gì dùng dao mổ trâu, lần sau đối phó trưởng lão Đường chủ Bạch Liên giáo gì đó, Đại ca sẽ trông cậy vào đệ.

Tần Lâm tràn đầy mong đợi vỗ vỗ bả vai của tên mập.

- Trưởng, trưởng lão, còn có Đường, Đường chủ Bạch Liên giáo...

Tên mập chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, cúc hoa* căng thẳng.

(*chỉ tinh hoàn có vô số nếp nhăn giống như hoa cúc)

Nam Kinh thái bình đã lâu, là trung tâm thống trị quan trọng nhất triều Đại Minh trừ kinh sư ra, triều đình đóng quân ở chỗ này vượt qua mười vạn, bên ngoài các đại doanh các đô ty, vệ, sở, cùng với Chiết binh Thích Kế Quang biên luyện năm đó hợp thành hệ thống phòng ngự hoàn bị nghiêm mật. Đám Cẩm Y Hiệu Úy trú đóng bên trong thành không cần quan tâm võ bị, cho nên ngày càng lười biếng, thỏa mãn với việc thu chút tiền cữ thường lệ, đi kỹ viện uống rượu tìm hoa, tới đổ trường đánh bạc…

Thế tập quân hộ trải qua hai trăm năm như vậy, cho dù là tổ tiên trước kia là loài rồng, hiện tại con cháu cũng đã biến thành loài giun.

Giống như những lão gia binh sở chữ Canh thuộc Tần Lâm cai quản này, trừ đánh bạc, uống rượu, chơi nữ nhân, không còn được tích sự gì khác, ngay cả Tú Xuân đao cũng không thích dùng, đổi sang vũ khí chuyên đánh nhau ngoài đường như thước sắt côn gỗ. Với thân thể bị tửu sắc tài khí móc sạch sức lực của bọn họ, làm sao có thể là đối thủ của Ngưu Đại Lực trời sinh thần lực, Hàn Phi Liêm lão binh sa trường?

Hai người Ngưu Hàn còn chưa đánh hết sức, đám Cẩm Y Hiệu Úy đã xuôi tay không chống cự, ngồi chồm hổm dưới đất ôm vết thương, ai nấy kêu cha gọi mẹ:

- Má ơi, quá độc ác, cùng là huynh đệ cẩm y, vì tranh giành chút địa bàn mà ra tay ác độc như vậy sao?

- Lão tử phải đến trước mặt Lôi trưởng quan tố cáo các ngươi, đồ trời đánh, gõ vỡ đầu gối lão tử rồi...

- Lấy đi lấy đi, cho các ngươi thu tiền cữ thường lệ Tần Hoài hà, có giỏi thu cả Thiên Hương các, Túy Phượng lâu đi, bảo ta quỳ xuống đất gọi gia gia cũng được!

Hàn Phi Liêm nghe vậy cau mày, gằn giọng quát:

- Trưởng quan nhà ta chính là chính lục phẩm Bá Hộ Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Sở Nam Kinh, tán cấp Chiêu Tín Hiệu Úy, đặc chỉ thưởng thụ Phi Kỵ Úy Tần Lâm Tần gia gia. Được Lôi trưởng quan phân phái tới sở chữ Canh, quản hạt một dãy Tần Hoài hà!



Đám Hiệu Úy ngơ ngác nhìn nhau, sau đó tất cả đều kêu trời không dứt, nói rằng bị đánh hết sức oan uổng.

Một tên vóc người ngũ đoản, đầu hươu mắt chuột, miệng rất lớn đi lên trước, nhìn Tần Lâm gật đầu cúi người:

- Hiểu lầm, hiểu lầm, quả thật là nước dâng ngập miếu Long Vương, nếu biết là trưởng quan cai quản, thượng ty trực tiếp tới, các huynh đệ tuyệt đối sẽ không càn rỡ như vậy. Hạ quan là Tổng Kỳ Lộc Nhĩ Linh hàm Thí Bá Hộ bản sở, cung nghênh trưởng quan đại giá quang lâm!

Tần Lâm nghe ra Lộc Nhĩ Linh chính là người có thanh âm léo nhéo kia, trong lòng không khỏi cười lạnh: thật sự chỉ là hiểu lầm sao? Nếu như bên cạnh ta không có hai viên đả thủ Ngưu Đại Lực, Hàn Phi Liêm, sợ rằng vào lúc này không phải là các ngươi kêu cha gọi mẹ, mà là lão tử đây phải nằm dưới đất!

Một vị Bá Hộ quan ở trên cao tới ngày nhậm chức vì hiểu lầm mà bị thuộc hạ bản sở đánh cho một trận, còn có mặt mũi tiếp tục làm sao? Cho dù là miễn cưỡng ở lại vị trí, chỉ sợ cũng phải trở thành trò cười cho người khác, vĩnh viễn cũng không cách nào lập được quyền uy.

Ánh mắt như điện của Tần Lâm quét qua một lượt trên mặt Lộc Nhĩ Linh, dường như muốn moi ra hết thảy bí mật từ đáy lòng y.

Lộc Nhĩ Linh thoáng động trong lòng, âm thầm kêu khổ: vị Bá Hộ quan này tuổi không lớn lắm, vì sao ánh mắt giống như vừa bò từ trong đống xác chết ra? Chỉ liếc qua một cái đã rét lạnh thấu xương, cho dù là năm xưa y từng là lão binh chiến đấu sinh tử với giặc Oa, cũng không có được ánh mắt sắc bén như vậy.

Biết rõ Tần Lâm khám phá dụng tâm của mình, Lộc Nhĩ Linh vẫn không chịu thôi, trong lòng đã quyết cười nói:

- Mới vừa rồi Bá Hộ Đại nhân nên nói rõ thân phận mới phải, khiến cho các huynh đệ gây ra chuyện hiểu lầm. Chậc chậc, chúng ta vừa xấu hổ, còn bị đánh đau…

Những Cẩm Y Hiệu Úy kia vốn đang lo lắng chọc giận tới quan mới, hoặc là hối hận vì mới vừa rồi nhất thời hồ đồ, nhưng Lộc Nhĩ Linh khiêu khích như vậy bọn họ nhớ lại cảm giác đau đớn trên người, nhất thời ôm lòng oán hận chuyển sang Tần Lâm. Bọn họ cảm thấy vị quan mới này hạ thủ quá ác, lại hoàn toàn không suy nghĩ nếu mới vừa rồi Tần Lâm thật sự bị bọn họ đánh ngã, tiền trình đời này coi như hủy diệt hơn phân nửa.

Tần Lâm lại như không có chuyện gì xảy ra, lạnh lùng cười nói:

- Bản quan làm Bá Hộ của các ngươi, vậy các ngươi phải hành sự theo phương pháp của bản quan. Từ trước tới nay bản quan vẫn hậu thưởng trọng phạt, có công lớn thưởng lớn, có lỗi nặng phạt nặng. Bộ dáng vừa rồi của các ngươi, bản quan không chỉ có phải đánh, còn phải đánh thật mạnh!

Đám Cẩm Y Hiệu Úy hiểu được là mình làm sai, muốn phản kháng lại đánh không lại Ngưu Đại Lực, chỉ có thể vừa rên rỉ vừa mỉa mai:

- Tên nhà quê lên tỉnh cũng dám nói hậu thưởng trọng phạt, lão gia gặp phải ngươi coi như xui xẻo, bị ngươi đánh không nói, ngươi có thể thưởng được mấy đồng?

Tần Lâm cười hắc hắc, mở nắp rương đang để trên xe.

Chúng Hiệu Úy nhất thời kinh hô lên: chỉ thấy bên trong chứa vàng ròng bạc trắng đầy ắp, khiến cho người ta nhìn vào hoa cả mắt.

Tần Lâm lại cười hỏi:

- Theo các ngươi bản quan bao nhiêu tuổi?

Các Hiệu Úy ngơ ngác nhìn nhau, không dám càn rỡ, ngoan ngoãn đáp:

- Mười sáu, mười bảy? Ngài là thế tập Bá Hộ ở tỉnh khác ư?

Trong lòng bọn họ, còn trẻ như vậy đã có thể làm được Bá Hộ, trừ thế tập ra không còn khả năng nào khác.

- Bản quan mười bảy tuổi, vào nửa năm trước còn là học đồ y quán Lý thị Kỳ Châu! Nhưng bây giờ bản quan không những là cẩm y Bá Hộ thực thụ, còn thừa mông Thánh thượng đặc chỉ thưởng thụ Phi Kỵ Úy.

Tần Lâm cười sâu xa, thanh âm tràn đầy cám dỗ:

- Các ngươi nói thử ta nghe, bản quan thưởng được các ngươi hay không?

Nửa năm từ dân chúng lên tới Bá Hộ Cẩm Y Vệ, đây là tốc độ thế nào, tương lai Tần Lâm còn sẽ lên tới vị trí nào? Hiện tại hắn mới mười bảy tuổi!

Sống lâu ở Nam Kinh thành, cho dù là Hiệu Úy phổ thông cũng trở thành lão hồ ly trong quan trường, nghe vậy lập tức biết được cân lượng lai lịch của Tần Lâm.

- Thưởng được, gia gia nhổ ra sợi lông còn to hơn eo chúng ta…

Các Hiệu Úy rối rít quỳ xuống đình tham, cho dù là đầu gối bị gõ rất đau, cũng cố gắng chịu đau mà quỳ:

- Thuộc hạ cầu xin Tần gia gia cất nhắc!

Thấy chúng Hiệu Úy phục xuống đình tham, Tần Lâm cười thầm trong bụng không ngừng. Lúc hắn ở Kỳ Châu đã từng thông đồng với Trần Tứ Hải, phủ đầu Loan Tuấn Kiệt mới đến nhậm chức làm giảm uy phong của y, không ngờ rằng đám lão binh giảo hoạt sở chữ Canh Nam Kinh cũng biết chiêu này. Không biết Tần gia đã từng chơi qua chiêu này sao, quả thật là múa búa trước cửa Lỗ Ban.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cẩm Y Vệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook