Chương 401: Tặng hậu lễ
Miêu Khiêu
13/08/2014
Quản gia lấy danh thiếp trong môn bộ ra đứng bên ngoài phòng, thần
sắc có vẻ hơi kỳ quái, cho đến khi Phùng Bang Ninh nhìn thấy luôn miệng
thúc giục, mới do do dự dự đưa danh thiếp tới.
Một phong, hai phong, ba phong... nụ cười Phùng Bang Ninh càng ngày càng đắc ý, mặc dù đang ‘nghỉ ngơi dưỡng bệnh’, lại tạm thời mất đi chức quyền, nhưng nhận được danh thiếp cũng không ít hơn năm trước, thậm chí nhiều hơn, điều này làm cho y hết sức đắc ý.
Chợt nhìn thấy một phong danh thiếp phía dưới, Phùng Bang Ninh kinh ngạc đọc to:
- Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ Minh Uy tướng quân đại chưởng Nam Nha Tần... Tần, Tần Lâm!
Tần Lâm lấy danh thiếp đại chưởng Nam Trấn Phủ Ty đưa tới cho Phùng Bang Ninh, không phải là chọc cho y tức chết hay sao? Quả nhiên Phùng Bang Ninh kêu to một tiếng ôi chao, tức gần nổ phổi vứt danh thiếp sang bên, vung chân đá chậu nước ngã lăn.
Nhưng không ngờ dùng sức hơi mạnh, lại không ngồi vững vàng, từ trên giường tuột xuống, mông chạm vào cạnh chậu rửa chân bằng đồng nằm lăn lóc, nhất thời Phùng Bang Ninh kêu to như heo chọc tiết:
- Trời ơi, vết thương cũ của ta lại vỡ ra rồi…
Tự nhiên Tần Lâm không biết một tờ danh thiếp nhẹ như vậy lại làm cho mông Phùng Bang Ninh nở hoa lần nữa. Thân binh của hắn đi đưa danh thiếp, nhưng khách quan trọng hắn cũng phải đích thân tới cửa bái kiến.
Còn lại có ba chỗ, theo như quy củ là phải đi: Đại cữu ca Định Quốc Công Từ Văn Bích, Từ Tân Di đã hẹn mùng Bốn, tạm thời không vội vàng. Cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu là thượng ty trực tiếp, tới cửa bái phỏng là chuyện nằm trong nghĩa vụ. Dù là mọi người giẫm chân nhau dưới đáy bàn, nhưng trên mặt bàn vẫn phải tỏ ra hòa khí. Cuối cùng là phủ đế sư Thủ Phụ Trương Cư Chính, bình thường còn lui tới, chẳng lẽ ngày Tết không tới hay sao?
Nghe nói sắp đi tướng phủ, đôi môi đỏ mọng của Từ Tân Di chu cao, hai tay ôm ngực, cười lạnh nhìn Tần Lâm từ trên xuống dưới một lượt:
- Quy củ kinh sư, bái thân thích phải chờ tới mùng Bốn, Năm, Sáu, chàng cần gì gấp gáp như vậy? Hừ hừ, hôm nay mới mùng Hai…
Tần Lâm giả vờ ngây ngốc, chớp chớp mắt, giả bộ ngoan ngoãn hơn cả thỏ trắng:
- Trương Tướng gia là Thủ Phụ đương triều, mùng Một triều thiên tử, mùng Hai bái Tướng gia, vi phu đi công sự theo thông lệ, cũng không phải là đi thăm thân thích.
- A, không phải là thân thích sao?
Từ Tân Di cũng chớp chớp mắt hạnh tròn xoe, nheo lại hết sức xấu xa.
Từ Đại tiểu thư cảnh giác thật cao, cho dù là Tần trưởng quan cơ trí vô cùng cũng chỉ có thể cười khổ sờ sờ cằm, không có lời gì để nói.
- Đi đi, có bản lãnh cũng cưới thiên kim tướng phủ về làm thiếp đi, hắc hắc…
Từ Tân Di vươn tay đẩy Tần Lâm ra cửa, cười thầm không dứt: ngươi cho rằng ai cũng dễ dàng nói chuyện như bản tiểu thư vậy sao? Nếu Đế sư Thủ Phụ Trương Cư Chính chịu gả nữ nhi cho người khác làm bình thê, trừ phi mặt trời mọc từ hướng Tây.
Tần Lâm mang theo mấy món lễ vật chúc Tết, kêu hai huynh đệ Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và các thân binh Hiệu Úy ra cửa bái khách.
Đoán chừng vào lúc này trong phủ Trương Cư Chính nhất định tân khách đầy phủ, Tần Lâm tìm Hồng Dương Thiện trước, sau đó cả bọn tới phủ thượng ty trực tiếp Lưu Thủ Hữu.
Đã có không ít đường thượng quan Cẩm Y Vệ tới Lưu phủ lấy số trước, nhìn thấy Tần Lâm tới đây cũng không kỳ quái. Trong quan trường chính là dù đấu với nhau máu tươi đầm đìa, quy củ nên giữ vẫn phải giữ, không tới bước cuối cùng là không thể trở mặt, nếu không sẽ bị chỉ trích đủ mọi phương diện, chính mình không đứng vững trước hết.
Huống chi bây giờ Lưu Thủ Hữu cùng Tần Lâm cũng chỉ là nước giếng không phạm nước sông, đề phòng lẫn nhau, thỉnh thoảng gõ nhau khe khẽ một chút, cũng không tới mức ác đấu liều chết một mất một còn.
Mấy ngày nay đã biết được Tần Lâm được mặt rồng ưu đãi, chuyện hôm qua ngày mồng Một Tết đại triều được Vạn Lịch đặc biệt ban yến, lại thưởng thêm một bàn ngự yến, cảnh tượng hắn và Định Quốc Công, Trương Tướng gia chia bánh ăn càng không cánh mà bay nhanh. Cho nên chẳng những những đường thượng quan không phải là hệ chính Lưu Thủ Hữu chủ động nói chuyện, vấn an cùng hắn, từ trong ra ngoài lộ ra vẻ nhiệt tình hết mực, mà dù là thân tín Lưu Đô Đốc cũng cười híp mắt, làm ra vẻ đầy nhiệt tình.
Nội đường Lưu Thủ Hữu đang nói chuyện cùng mấy tên tân khách Bá Tước, Đô Đốc, Phò mã, phải nói là thần thái tung bay, miệng lưỡi lưu loát. Y vốn là con nhà thế gia danh thần, nói tới nói lui dẫn chứng phong phú sinh động.
Một tên thân binh Hiệu Úy đi tới, kê vào tai nói nhỏ mấy câu, Lưu Thủ Hữu nhếch môi, khẽ mỉm cười: hắn cũng tới sao?
Đường thượng quan Cẩm Y Vệ trên căn bản tới gần như đầy đủ. Lưu Thủ Hữu muốn biểu hiện trước mặt người ngoài mình khống chế tuyệt đối hệ thống Cẩm Y Vệ, liền lệnh cho tôi tớ dẫn các vị đường thượng quan tới bái kiến.
Tần Lâm cùng đám đường thượng quan đi vào phòng khách, cúi người chào chúc tết Lưu Thủ Hữu, Lưu Thủ Hữu cũng gọi to tên Tần Lâm đáp lễ, mọi người nói với nhau vài lời cát tường.
Vốn là mấy tên Đô Đốc, Bá gia, Phò mã ở sảnh, thấy lần này đường thượng quan cẩm y chen chúc tới, ai nấy âm thầm gật đầu: xem ra Lưu Đô Đốc nắm trong tay hệ thống Cẩm Y Vệ tương đối vững vàng. Vốn theo tình hình trong cung hôm qua, dường như y không áp đảo được họ Tần, nhưng theo như tình hình hôm nay, dù sao cũng là Lưu Đô Đốc quan lớn một cấp đè chết người, không, một Đô Đốc, một là Chỉ Huy Thiêm Sự, so với họ Tần phải lớn hơn chừng năm sáu cấp.
Trong lòng Lưu Thủ Hữu cũng có mấy phần đắc ý, không phải là Tần Lâm ngươi được mặt rồng ưu đãi sao, không phải là muốn dựng lên một ngọn cờ riêng bên trong Cẩm Y Vệ sao? Dù sao lão Lưu ta mới là chưởng Cẩm Y Vệ, Thái Tử Thái Phó, Tả Đô Đốc, còn xa ngươi mới có thể bì kịp, còn không chịu ngoan ngoãn chúc Tết cho ta?!
- Tần Chỉ Huy, ngươi công trung với nước, rất được Thánh thượng hoan tâm, bản quan chưởng Cẩm Y Vệ xuất hiện một thanh niên tài tuấn như ngươi, ngay cả bản quan cũng có vinh dự. Ngươi làm rất tốt, sau này chắp cánh bay cao, Cẩm Y Vệ chúng ta có cơ hội.
Lưu Thủ Hữu lôi kéo tay Tần Lâm, tỏ ra vô cùng thân thiết.
Ngoài mặt là khen Tần Lâm, nhưng từng câu từng chữ đều nhấn mạnh thân phận thượng quan của mình. Đây là y muốn nói cho mọi người: thấy không, chưởng Cẩm Y Vệ chính là lão Lưu ta, Tần Lâm hắn còn non nớt, hiện tại ai muốn đầu dựa vào hắn, e rằng còn sớm hai mươi năm.
Thái độ của Tần Lâm tỏ ra khiêm tốn khác thường:
- Lưu Đô Đốc quá khách sáo, chút đạo hạnh của hạ quan quả thật không đáng một đồng, ở trước mặt Lưu Đô Đốc chỉ là Tôn Hầu Tử gặp Đường Tam Tạng, không trốn khỏi Khẩn Cô chú.
Ngoài mặt Lưu Thủ Hữu cười hề hề, trong lòng thầm nhủ: vì sao thái độ của họ Tần khác thường như vậy, trở nên đặc biệt khiêm tốn, chẳng lẽ là hắn muốn giở trò gì? Câu hỏi này của lão có câu trả lời ngay tức khắc.
Các vị đường thượng quan đều lấy ra lễ đan (danh sách lễ vật), có người tặng ông Thọ bằng vàng, có người là khóa thắt lưng dương chi bạch ngọc…
Tới phiên Tần Lâm móc ra một phần lễ đan thật dài, cao giọng đọc:
- Thuộc hạ kính phụng tám cân mì mừng thọ, hai đấu đậu phộng, bốn hộp bánh bột lọc, một hộp mứt sáu màu, hai khúc vải hoa bố…
Từ Bá Tước, Phò mã, Đô Đốc đang ngồi trong sảnh, cho đến đường thượng quan Cẩm Y Vệ đang đứng, mắt ai nấy trợn tròn xoe, miệng há to có thể nuốt chửng một quả trứng gà, nhìn Tần Lâm tựa như không quen biết, lại mê hoặc không hiểu nhìn sang Lưu Thủ Hữu.
Tần Lâm tặng lễ vật rất nhiều chủng loại, sợ rằng không dưới mười bảy mười tám thứ, nhưng toàn là lễ vật rẻ tiền mà bá tánh kinh sư hay tặng cho nhau trong những dịp lễ tết, cộng lại tất cả giá trị chưa tới mười lượng bạc.
Có vị Bá gia ít học trong sảnh cười thành tiếng:
- Đây… đây là xem Lưu Đô Đốc chúng ta như lão già quê mùa… Hắn... Hắn con bà nó còn tặng hai khúc vải bố, một giỏ trứng gà…
Cơ mặt Lưu Thủ Hữu giật giật, cảm thấy kích động muốn nổi điên, lễ vật như vậy là lần đầu tiên trong đời y nhận được.
Nhưng dường như Tần Lâm hoàn toàn không hiểu, còn cười hì hì đưa lễ đan tới:
- Lễ vật thật sự mỏng bạc, bất thành kính ý, chỉ vì hạ quan bổng lộc ít ỏi, lại sớm biết Lưu Đô Đốc thanh chính liêm khiết, cho nên mới cả gan mang tặng, mong rằng Đô Đốc vui vẻ nhận.
Không đưa tay đánh người tươi cười, trăm quan kinh sư còn chưa từng nghe qua bởi vì lễ vật mỏng ít mà đánh đuổi khách nhân ra đường, huống chi Tần Lâm còn đưa rất nhiều…
Sắc mặt Lưu Thủ Hữu lúc đỏ lúc trắng, nhận lấy lễ vật là chuyện hết sức nực cười, từ chối không nhận lại sợ người xung quanh cười nghiêng ngả: chẳng lẽ thu hết ông Thọ bằng vàng, khóa thắt lưng dương chi bạch ngọc, trứng gà, mì… lại đuổi trở về, chẳng lẽ Lưu Đô Đốc tham lam thô bỉ như vậy sao?
Quả thật không thể làm gì, Lưu Thủ Hữu chỉ đành phải nhắm mắt đón lấy lễ đan từ trong tay Tần Lâm, tự giễu cười nói:
- Tần Chỉ Huy tặng lễ vật thật đúng là khác lạ thú vị, e rằng đầu bếp của bản quan sẽ tiết kiệm được tiền chợ không ít.
Đám đường thượng quan Cẩm Y Vệ bất kể có phải là thân tín của Lưu Thủ Hữu hay không, trong bụng đều cười nghiêng ngửa, thầm nhủ tên Tần Lâm này quả thật vô cùng bại hoại, đây không phải là mang Lưu Đô Đốc ra đùa giỡn sao? Rõ ràng là đứng trên đỉnh núi khác, muốn sánh vai cùng Lưu Đô Đốc!
Bất quá Lưu Đô Đốc cũng không phải bất tài, đảo mắt vài vòng đã có chủ ý, sau khi nhận lấy lễ đan bèn lập tức ra lệnh cho người ở:
- Người đâu, chuẩn bị một túi Hoài Sơn, mười cân táo tàu, một chiếc đùi heo… đưa cho Tần Chỉ Huy làm lễ tạ bộ.
Ở kinh sư khách nhân tới cửa bái phỏng, ngày thứ hai chủ nhân tới bái trở lại gọi là tạ bộ, hồi lễ cũng gọi là tạ bộ, Lưu Thủ Hữu hồi lễ tại chỗ cho Tần Lâm cũng là một đống đồ phức tạp, đây gọi là dùng đạo của người để trị người.
- Tạ Lưu Đô Đốc thưởng!
Tần Lâm thành thật cảm tạ, thành thật mang theo đồ cáo từ rời đi.
Hừ, cũng không thể để ngươi chiếm phần hơn được! Lưu Thủ Hữu tức giận ngồi xuống, từ từ uống nước trà, tự cảm thấy vừa rồi mình ứng đối ổn thỏa.
Nhìn lại sắc mặt của thân tín tả hữu có vẻ khác thường, Lưu Thủ Hữu chợt giật nảy mình: Tần Lâm đưa lễ thế nào, ta cũng đáp lễ y như vậy, chẳng phải là bị hắn nắm mũi dắt đi sao? Còn nữa, hắn là thuộc hạ Chỉ Huy Thiêm Sự, ta là chưởng Cẩm Y Vệ Đô Đốc, tặng qua tặng lại lễ vật ngang nhau, làm như vậy không phải là ta mặc nhận hắn có tư cách sánh ngang với mình sao?
Ôi chao không tốt! Lúc này Lưu Thủ Hữu mới vỗ tay vịn ghế một cái, hiểu ra mình đã mắc bẫy Tần Lâm: đúng lý ra là Tôn Hầu Tử không nhảy ra khỏi Ngũ Chỉ sơn của Phật Như Lai, tên kia lại đổi Phật Như Lai thành Đường Tăng, rõ ràng nói hắn là Tôn Hầu Tử thần thông quảng đại, Lưu Đô Đốc ta là Đường Tam Tạng chỉ biết niệm kinh!
Tần Lâm cười gian xảo ra khỏi phủ đệ Lưu Thủ Hữu, lại đi Bát Tiên tửu lâu ăn cơm trưa, chia tay Hồng Dương Thiện.
Lúc tới buổi chiều, suy đoán khách nhân bái phỏng tướng phủ Trương Cư Chính ít đi, Tần Lâm ung dung điềm tĩnh mang theo các huynh đệ, đi về phía tướng phủ ở Đăng Thị khẩu ngoài Đông Hoa môn
Hẻm Đại Sa Mạo chỗ tướng phủ đầu người lố nhố, ngựa xe nhộn nhịp, lại thêm xe tay, kiệu… đông đúc vô cùng, có thể nói là nước chảy không lọt. Có không biết bao nhiêu quan viên chờ ngoài cửa, quen nhau chắp tay nhường nhau, không quen lớn tiếng cãi vã, quả thật đúng với câu ‘đông như cái chợ’.
Tần Lâm chỉ mặc quan phục cẩm y tứ phẩm, người bên cạnh vừa thấy cũng biết chẳng qua là một Chỉ Huy Thiêm Sự, nhưng hắn cỡi ngựa tới đây, bất kể kinh quan biết hay không quen biết đều rối rít chắp tay thi lễ, Tần Lâm cũng cực kỳ khiêm tốn trả lời.
Một vị quan viên mặt trắng nặn ra một nụ cười tươi tắn, dáng vẻ xun xoe nịnh hót:
- Tần trưởng quan thiếu niên ý khí, oai hùng anh phát, bây giờ đã danh chấn thiên tử, tương lai nhất định trở thành rường cột nước nhà.
Tần Lâm thấy người này quen mặt, lại không nhớ nổi tên y.
Người nọ vội vàng tự giới thiệu:
- Tại hạ Khâu Tranh, năm Gia Tĩnh hai mươi chín khoa Canh Tuất đỗ Tiến Sĩ, hiện đảm nhiệm Giám Sát Ngự Sử.
A… Tần Lâm đã nhớ ra, lúc chiết bổng người này ở bên ngoài Thừa Vận khố giả bộ như Bao Công tái thế, còn nói không cần bổng lộc cũng được. Kết quả lãnh một hộp A Phù Dung Cao, xoay người lại vội vội vàng vàng bán cho Tần Lâm, lúc đưa tay ra thu bạc cũng không hề chậm hơn người khác.
- Thì ra là Khâu Ngự Sử, lần trước thừa mông ban tặng, xin đa tạ!
Tần Lâm không nói là thu mua, chừa chút thể diện cho Khâu Tranh.
Khâu Tranh quả nhiên cao hứng, không ngừng ra lệnh cho người ở:
- Mau mau đưa kiệu ra, nhường đường cho Tần trưởng quan!
Bên cạnh có mấy quan châu huyện Bắc Trực Lệ xuất thân Tiến Sĩ, theo như chế độ châu huyện thân dân quan, biên phòng quan võ, mặc dù nhiệm sở ở cách kinh sư chỉ có một bước, cũng không cho rời đi nhiệm sở tham gia đại triều hội, cho nên bọn họ cũng không tới triều hội, cũng không nhận ra Tần Lâm, liền nhỏ giọng thầm thì:
- Khâu huynh, ngươi là Giám Sát Ngự Sử, vị họ Tần này chẳng qua là một quan võ Cẩm Y Vệ, cần gì...
- Chớ có lên tiếng!
Khâu Tranh thần sắc khẽ biến, ngắt lời mấy bằng hữu, hạ thấp giọng nói:
- Hắn chính là Tần Lâm Tần Chỉ Huy danh chấn kinh sư, trong đại triều hội từng chia bánh cùng Trương Tướng gia, Định Quốc Công, công khai sánh ngang hàng. Bệ hạ đặc biệt cho phép vào Hoàng Cực điện ban yến, trước khi ra về còn ban thêm cho một bàn ngự yến…
Sắc mặt của mấy vị quan châu huyện cũng thay đổi, nhất thời tỏ ra cung kính với Tần Lâm, rối rít hô tùy tùng nhường đường cho hắn.
Các tiểu quan phẩm cấp thấp bên ngoài tránh ra, bên trong là quan viên phẩm cấp cao, đã tham gia đại triều hội ngày mồng Một Tết nhận ra được Tần Lâm, cũng ra lệnh cho tùy tùng né tránh, chờ Tần Lâm đi tới liền chắp tay hành lễ với hắn.
Người đông như kiến nhường đường, Tần Lâm đi tới chỗ nào, người ở đó liền nép sang hai bên, rất nhanh hắn đã đi tới trước cửa tướng phủ.
Một phong, hai phong, ba phong... nụ cười Phùng Bang Ninh càng ngày càng đắc ý, mặc dù đang ‘nghỉ ngơi dưỡng bệnh’, lại tạm thời mất đi chức quyền, nhưng nhận được danh thiếp cũng không ít hơn năm trước, thậm chí nhiều hơn, điều này làm cho y hết sức đắc ý.
Chợt nhìn thấy một phong danh thiếp phía dưới, Phùng Bang Ninh kinh ngạc đọc to:
- Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ Minh Uy tướng quân đại chưởng Nam Nha Tần... Tần, Tần Lâm!
Tần Lâm lấy danh thiếp đại chưởng Nam Trấn Phủ Ty đưa tới cho Phùng Bang Ninh, không phải là chọc cho y tức chết hay sao? Quả nhiên Phùng Bang Ninh kêu to một tiếng ôi chao, tức gần nổ phổi vứt danh thiếp sang bên, vung chân đá chậu nước ngã lăn.
Nhưng không ngờ dùng sức hơi mạnh, lại không ngồi vững vàng, từ trên giường tuột xuống, mông chạm vào cạnh chậu rửa chân bằng đồng nằm lăn lóc, nhất thời Phùng Bang Ninh kêu to như heo chọc tiết:
- Trời ơi, vết thương cũ của ta lại vỡ ra rồi…
Tự nhiên Tần Lâm không biết một tờ danh thiếp nhẹ như vậy lại làm cho mông Phùng Bang Ninh nở hoa lần nữa. Thân binh của hắn đi đưa danh thiếp, nhưng khách quan trọng hắn cũng phải đích thân tới cửa bái kiến.
Còn lại có ba chỗ, theo như quy củ là phải đi: Đại cữu ca Định Quốc Công Từ Văn Bích, Từ Tân Di đã hẹn mùng Bốn, tạm thời không vội vàng. Cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu là thượng ty trực tiếp, tới cửa bái phỏng là chuyện nằm trong nghĩa vụ. Dù là mọi người giẫm chân nhau dưới đáy bàn, nhưng trên mặt bàn vẫn phải tỏ ra hòa khí. Cuối cùng là phủ đế sư Thủ Phụ Trương Cư Chính, bình thường còn lui tới, chẳng lẽ ngày Tết không tới hay sao?
Nghe nói sắp đi tướng phủ, đôi môi đỏ mọng của Từ Tân Di chu cao, hai tay ôm ngực, cười lạnh nhìn Tần Lâm từ trên xuống dưới một lượt:
- Quy củ kinh sư, bái thân thích phải chờ tới mùng Bốn, Năm, Sáu, chàng cần gì gấp gáp như vậy? Hừ hừ, hôm nay mới mùng Hai…
Tần Lâm giả vờ ngây ngốc, chớp chớp mắt, giả bộ ngoan ngoãn hơn cả thỏ trắng:
- Trương Tướng gia là Thủ Phụ đương triều, mùng Một triều thiên tử, mùng Hai bái Tướng gia, vi phu đi công sự theo thông lệ, cũng không phải là đi thăm thân thích.
- A, không phải là thân thích sao?
Từ Tân Di cũng chớp chớp mắt hạnh tròn xoe, nheo lại hết sức xấu xa.
Từ Đại tiểu thư cảnh giác thật cao, cho dù là Tần trưởng quan cơ trí vô cùng cũng chỉ có thể cười khổ sờ sờ cằm, không có lời gì để nói.
- Đi đi, có bản lãnh cũng cưới thiên kim tướng phủ về làm thiếp đi, hắc hắc…
Từ Tân Di vươn tay đẩy Tần Lâm ra cửa, cười thầm không dứt: ngươi cho rằng ai cũng dễ dàng nói chuyện như bản tiểu thư vậy sao? Nếu Đế sư Thủ Phụ Trương Cư Chính chịu gả nữ nhi cho người khác làm bình thê, trừ phi mặt trời mọc từ hướng Tây.
Tần Lâm mang theo mấy món lễ vật chúc Tết, kêu hai huynh đệ Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và các thân binh Hiệu Úy ra cửa bái khách.
Đoán chừng vào lúc này trong phủ Trương Cư Chính nhất định tân khách đầy phủ, Tần Lâm tìm Hồng Dương Thiện trước, sau đó cả bọn tới phủ thượng ty trực tiếp Lưu Thủ Hữu.
Đã có không ít đường thượng quan Cẩm Y Vệ tới Lưu phủ lấy số trước, nhìn thấy Tần Lâm tới đây cũng không kỳ quái. Trong quan trường chính là dù đấu với nhau máu tươi đầm đìa, quy củ nên giữ vẫn phải giữ, không tới bước cuối cùng là không thể trở mặt, nếu không sẽ bị chỉ trích đủ mọi phương diện, chính mình không đứng vững trước hết.
Huống chi bây giờ Lưu Thủ Hữu cùng Tần Lâm cũng chỉ là nước giếng không phạm nước sông, đề phòng lẫn nhau, thỉnh thoảng gõ nhau khe khẽ một chút, cũng không tới mức ác đấu liều chết một mất một còn.
Mấy ngày nay đã biết được Tần Lâm được mặt rồng ưu đãi, chuyện hôm qua ngày mồng Một Tết đại triều được Vạn Lịch đặc biệt ban yến, lại thưởng thêm một bàn ngự yến, cảnh tượng hắn và Định Quốc Công, Trương Tướng gia chia bánh ăn càng không cánh mà bay nhanh. Cho nên chẳng những những đường thượng quan không phải là hệ chính Lưu Thủ Hữu chủ động nói chuyện, vấn an cùng hắn, từ trong ra ngoài lộ ra vẻ nhiệt tình hết mực, mà dù là thân tín Lưu Đô Đốc cũng cười híp mắt, làm ra vẻ đầy nhiệt tình.
Nội đường Lưu Thủ Hữu đang nói chuyện cùng mấy tên tân khách Bá Tước, Đô Đốc, Phò mã, phải nói là thần thái tung bay, miệng lưỡi lưu loát. Y vốn là con nhà thế gia danh thần, nói tới nói lui dẫn chứng phong phú sinh động.
Một tên thân binh Hiệu Úy đi tới, kê vào tai nói nhỏ mấy câu, Lưu Thủ Hữu nhếch môi, khẽ mỉm cười: hắn cũng tới sao?
Đường thượng quan Cẩm Y Vệ trên căn bản tới gần như đầy đủ. Lưu Thủ Hữu muốn biểu hiện trước mặt người ngoài mình khống chế tuyệt đối hệ thống Cẩm Y Vệ, liền lệnh cho tôi tớ dẫn các vị đường thượng quan tới bái kiến.
Tần Lâm cùng đám đường thượng quan đi vào phòng khách, cúi người chào chúc tết Lưu Thủ Hữu, Lưu Thủ Hữu cũng gọi to tên Tần Lâm đáp lễ, mọi người nói với nhau vài lời cát tường.
Vốn là mấy tên Đô Đốc, Bá gia, Phò mã ở sảnh, thấy lần này đường thượng quan cẩm y chen chúc tới, ai nấy âm thầm gật đầu: xem ra Lưu Đô Đốc nắm trong tay hệ thống Cẩm Y Vệ tương đối vững vàng. Vốn theo tình hình trong cung hôm qua, dường như y không áp đảo được họ Tần, nhưng theo như tình hình hôm nay, dù sao cũng là Lưu Đô Đốc quan lớn một cấp đè chết người, không, một Đô Đốc, một là Chỉ Huy Thiêm Sự, so với họ Tần phải lớn hơn chừng năm sáu cấp.
Trong lòng Lưu Thủ Hữu cũng có mấy phần đắc ý, không phải là Tần Lâm ngươi được mặt rồng ưu đãi sao, không phải là muốn dựng lên một ngọn cờ riêng bên trong Cẩm Y Vệ sao? Dù sao lão Lưu ta mới là chưởng Cẩm Y Vệ, Thái Tử Thái Phó, Tả Đô Đốc, còn xa ngươi mới có thể bì kịp, còn không chịu ngoan ngoãn chúc Tết cho ta?!
- Tần Chỉ Huy, ngươi công trung với nước, rất được Thánh thượng hoan tâm, bản quan chưởng Cẩm Y Vệ xuất hiện một thanh niên tài tuấn như ngươi, ngay cả bản quan cũng có vinh dự. Ngươi làm rất tốt, sau này chắp cánh bay cao, Cẩm Y Vệ chúng ta có cơ hội.
Lưu Thủ Hữu lôi kéo tay Tần Lâm, tỏ ra vô cùng thân thiết.
Ngoài mặt là khen Tần Lâm, nhưng từng câu từng chữ đều nhấn mạnh thân phận thượng quan của mình. Đây là y muốn nói cho mọi người: thấy không, chưởng Cẩm Y Vệ chính là lão Lưu ta, Tần Lâm hắn còn non nớt, hiện tại ai muốn đầu dựa vào hắn, e rằng còn sớm hai mươi năm.
Thái độ của Tần Lâm tỏ ra khiêm tốn khác thường:
- Lưu Đô Đốc quá khách sáo, chút đạo hạnh của hạ quan quả thật không đáng một đồng, ở trước mặt Lưu Đô Đốc chỉ là Tôn Hầu Tử gặp Đường Tam Tạng, không trốn khỏi Khẩn Cô chú.
Ngoài mặt Lưu Thủ Hữu cười hề hề, trong lòng thầm nhủ: vì sao thái độ của họ Tần khác thường như vậy, trở nên đặc biệt khiêm tốn, chẳng lẽ là hắn muốn giở trò gì? Câu hỏi này của lão có câu trả lời ngay tức khắc.
Các vị đường thượng quan đều lấy ra lễ đan (danh sách lễ vật), có người tặng ông Thọ bằng vàng, có người là khóa thắt lưng dương chi bạch ngọc…
Tới phiên Tần Lâm móc ra một phần lễ đan thật dài, cao giọng đọc:
- Thuộc hạ kính phụng tám cân mì mừng thọ, hai đấu đậu phộng, bốn hộp bánh bột lọc, một hộp mứt sáu màu, hai khúc vải hoa bố…
Từ Bá Tước, Phò mã, Đô Đốc đang ngồi trong sảnh, cho đến đường thượng quan Cẩm Y Vệ đang đứng, mắt ai nấy trợn tròn xoe, miệng há to có thể nuốt chửng một quả trứng gà, nhìn Tần Lâm tựa như không quen biết, lại mê hoặc không hiểu nhìn sang Lưu Thủ Hữu.
Tần Lâm tặng lễ vật rất nhiều chủng loại, sợ rằng không dưới mười bảy mười tám thứ, nhưng toàn là lễ vật rẻ tiền mà bá tánh kinh sư hay tặng cho nhau trong những dịp lễ tết, cộng lại tất cả giá trị chưa tới mười lượng bạc.
Có vị Bá gia ít học trong sảnh cười thành tiếng:
- Đây… đây là xem Lưu Đô Đốc chúng ta như lão già quê mùa… Hắn... Hắn con bà nó còn tặng hai khúc vải bố, một giỏ trứng gà…
Cơ mặt Lưu Thủ Hữu giật giật, cảm thấy kích động muốn nổi điên, lễ vật như vậy là lần đầu tiên trong đời y nhận được.
Nhưng dường như Tần Lâm hoàn toàn không hiểu, còn cười hì hì đưa lễ đan tới:
- Lễ vật thật sự mỏng bạc, bất thành kính ý, chỉ vì hạ quan bổng lộc ít ỏi, lại sớm biết Lưu Đô Đốc thanh chính liêm khiết, cho nên mới cả gan mang tặng, mong rằng Đô Đốc vui vẻ nhận.
Không đưa tay đánh người tươi cười, trăm quan kinh sư còn chưa từng nghe qua bởi vì lễ vật mỏng ít mà đánh đuổi khách nhân ra đường, huống chi Tần Lâm còn đưa rất nhiều…
Sắc mặt Lưu Thủ Hữu lúc đỏ lúc trắng, nhận lấy lễ vật là chuyện hết sức nực cười, từ chối không nhận lại sợ người xung quanh cười nghiêng ngả: chẳng lẽ thu hết ông Thọ bằng vàng, khóa thắt lưng dương chi bạch ngọc, trứng gà, mì… lại đuổi trở về, chẳng lẽ Lưu Đô Đốc tham lam thô bỉ như vậy sao?
Quả thật không thể làm gì, Lưu Thủ Hữu chỉ đành phải nhắm mắt đón lấy lễ đan từ trong tay Tần Lâm, tự giễu cười nói:
- Tần Chỉ Huy tặng lễ vật thật đúng là khác lạ thú vị, e rằng đầu bếp của bản quan sẽ tiết kiệm được tiền chợ không ít.
Đám đường thượng quan Cẩm Y Vệ bất kể có phải là thân tín của Lưu Thủ Hữu hay không, trong bụng đều cười nghiêng ngửa, thầm nhủ tên Tần Lâm này quả thật vô cùng bại hoại, đây không phải là mang Lưu Đô Đốc ra đùa giỡn sao? Rõ ràng là đứng trên đỉnh núi khác, muốn sánh vai cùng Lưu Đô Đốc!
Bất quá Lưu Đô Đốc cũng không phải bất tài, đảo mắt vài vòng đã có chủ ý, sau khi nhận lấy lễ đan bèn lập tức ra lệnh cho người ở:
- Người đâu, chuẩn bị một túi Hoài Sơn, mười cân táo tàu, một chiếc đùi heo… đưa cho Tần Chỉ Huy làm lễ tạ bộ.
Ở kinh sư khách nhân tới cửa bái phỏng, ngày thứ hai chủ nhân tới bái trở lại gọi là tạ bộ, hồi lễ cũng gọi là tạ bộ, Lưu Thủ Hữu hồi lễ tại chỗ cho Tần Lâm cũng là một đống đồ phức tạp, đây gọi là dùng đạo của người để trị người.
- Tạ Lưu Đô Đốc thưởng!
Tần Lâm thành thật cảm tạ, thành thật mang theo đồ cáo từ rời đi.
Hừ, cũng không thể để ngươi chiếm phần hơn được! Lưu Thủ Hữu tức giận ngồi xuống, từ từ uống nước trà, tự cảm thấy vừa rồi mình ứng đối ổn thỏa.
Nhìn lại sắc mặt của thân tín tả hữu có vẻ khác thường, Lưu Thủ Hữu chợt giật nảy mình: Tần Lâm đưa lễ thế nào, ta cũng đáp lễ y như vậy, chẳng phải là bị hắn nắm mũi dắt đi sao? Còn nữa, hắn là thuộc hạ Chỉ Huy Thiêm Sự, ta là chưởng Cẩm Y Vệ Đô Đốc, tặng qua tặng lại lễ vật ngang nhau, làm như vậy không phải là ta mặc nhận hắn có tư cách sánh ngang với mình sao?
Ôi chao không tốt! Lúc này Lưu Thủ Hữu mới vỗ tay vịn ghế một cái, hiểu ra mình đã mắc bẫy Tần Lâm: đúng lý ra là Tôn Hầu Tử không nhảy ra khỏi Ngũ Chỉ sơn của Phật Như Lai, tên kia lại đổi Phật Như Lai thành Đường Tăng, rõ ràng nói hắn là Tôn Hầu Tử thần thông quảng đại, Lưu Đô Đốc ta là Đường Tam Tạng chỉ biết niệm kinh!
Tần Lâm cười gian xảo ra khỏi phủ đệ Lưu Thủ Hữu, lại đi Bát Tiên tửu lâu ăn cơm trưa, chia tay Hồng Dương Thiện.
Lúc tới buổi chiều, suy đoán khách nhân bái phỏng tướng phủ Trương Cư Chính ít đi, Tần Lâm ung dung điềm tĩnh mang theo các huynh đệ, đi về phía tướng phủ ở Đăng Thị khẩu ngoài Đông Hoa môn
Hẻm Đại Sa Mạo chỗ tướng phủ đầu người lố nhố, ngựa xe nhộn nhịp, lại thêm xe tay, kiệu… đông đúc vô cùng, có thể nói là nước chảy không lọt. Có không biết bao nhiêu quan viên chờ ngoài cửa, quen nhau chắp tay nhường nhau, không quen lớn tiếng cãi vã, quả thật đúng với câu ‘đông như cái chợ’.
Tần Lâm chỉ mặc quan phục cẩm y tứ phẩm, người bên cạnh vừa thấy cũng biết chẳng qua là một Chỉ Huy Thiêm Sự, nhưng hắn cỡi ngựa tới đây, bất kể kinh quan biết hay không quen biết đều rối rít chắp tay thi lễ, Tần Lâm cũng cực kỳ khiêm tốn trả lời.
Một vị quan viên mặt trắng nặn ra một nụ cười tươi tắn, dáng vẻ xun xoe nịnh hót:
- Tần trưởng quan thiếu niên ý khí, oai hùng anh phát, bây giờ đã danh chấn thiên tử, tương lai nhất định trở thành rường cột nước nhà.
Tần Lâm thấy người này quen mặt, lại không nhớ nổi tên y.
Người nọ vội vàng tự giới thiệu:
- Tại hạ Khâu Tranh, năm Gia Tĩnh hai mươi chín khoa Canh Tuất đỗ Tiến Sĩ, hiện đảm nhiệm Giám Sát Ngự Sử.
A… Tần Lâm đã nhớ ra, lúc chiết bổng người này ở bên ngoài Thừa Vận khố giả bộ như Bao Công tái thế, còn nói không cần bổng lộc cũng được. Kết quả lãnh một hộp A Phù Dung Cao, xoay người lại vội vội vàng vàng bán cho Tần Lâm, lúc đưa tay ra thu bạc cũng không hề chậm hơn người khác.
- Thì ra là Khâu Ngự Sử, lần trước thừa mông ban tặng, xin đa tạ!
Tần Lâm không nói là thu mua, chừa chút thể diện cho Khâu Tranh.
Khâu Tranh quả nhiên cao hứng, không ngừng ra lệnh cho người ở:
- Mau mau đưa kiệu ra, nhường đường cho Tần trưởng quan!
Bên cạnh có mấy quan châu huyện Bắc Trực Lệ xuất thân Tiến Sĩ, theo như chế độ châu huyện thân dân quan, biên phòng quan võ, mặc dù nhiệm sở ở cách kinh sư chỉ có một bước, cũng không cho rời đi nhiệm sở tham gia đại triều hội, cho nên bọn họ cũng không tới triều hội, cũng không nhận ra Tần Lâm, liền nhỏ giọng thầm thì:
- Khâu huynh, ngươi là Giám Sát Ngự Sử, vị họ Tần này chẳng qua là một quan võ Cẩm Y Vệ, cần gì...
- Chớ có lên tiếng!
Khâu Tranh thần sắc khẽ biến, ngắt lời mấy bằng hữu, hạ thấp giọng nói:
- Hắn chính là Tần Lâm Tần Chỉ Huy danh chấn kinh sư, trong đại triều hội từng chia bánh cùng Trương Tướng gia, Định Quốc Công, công khai sánh ngang hàng. Bệ hạ đặc biệt cho phép vào Hoàng Cực điện ban yến, trước khi ra về còn ban thêm cho một bàn ngự yến…
Sắc mặt của mấy vị quan châu huyện cũng thay đổi, nhất thời tỏ ra cung kính với Tần Lâm, rối rít hô tùy tùng nhường đường cho hắn.
Các tiểu quan phẩm cấp thấp bên ngoài tránh ra, bên trong là quan viên phẩm cấp cao, đã tham gia đại triều hội ngày mồng Một Tết nhận ra được Tần Lâm, cũng ra lệnh cho tùy tùng né tránh, chờ Tần Lâm đi tới liền chắp tay hành lễ với hắn.
Người đông như kiến nhường đường, Tần Lâm đi tới chỗ nào, người ở đó liền nép sang hai bên, rất nhanh hắn đã đi tới trước cửa tướng phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.