Chương 982: Thần Thông Tài Tử
Miêu Khiêu
11/06/2015
Cho nên đợi đến sau khi Từ lão đầu tử rời đi, Từ Quang Khải mới chuẩn bị nói ra yêu cầu, nhưng chuyện này quả thật khó bề mở miệng. Y quanh quẩn rất lâu bên ngoài thư phòng Tần Lâm, nhưng lại không dám gõ cửa. Dần dần khiến cho đám thân binh thị vệ cũng bắt đầu nghi ngờ, không biết vị Từ tiên sinh mới tới này có phải đang mưu đồ bất chính hay không.
Bọn thị vệ ném tới ánh mắt nghi ngờ, khiến cho Từ Quang Khải càng thêm quẫn bách, nếu không phải là bây giờ trong nhà đang cần một khoản tiền, y cơ hồ muốn vắt giò lên cổ bỏ chạy thật nhanh.
- Từ tiên sinh có chuyện gì sao?
Từ trong thư phòng truyền tới giọng nói ôn hòa của Tần Lâm, hắn đã sớm nhìn thấy Từ Quang Khải do dự bồi hồi ở ngoài cửa. Trước đó từ chỗ Từ Văn Trường, hắn đã biết được tình cảnh người này, không ngờ rằng da mặt y lại mỏng như vậy, không khỏi âm thầm buồn cười trong lòng.
Da mặt Từ Văn Trường dày như vậy, có thể giả ngây giả dại giả điên giả cuồng, tên Từ Quang Khải da mặt mỏng này thật sự là cháu lão sao?!
Câu hỏi này cũng là bắc thang cho Từ Quang Khải, y lập tức cất bước đi vào, vái dài sát đất lắp bắp nói:
- Đông ông ở trên cao, học trò, học trò làm phiền….
Tần Lâm thừa hiểu nhưng giả bộ hồ đồ:
- An bài chỗ ở có hài lòng không? Bản đốc chỉ sợ chút cơm hẩm trà lạt khiến cho tiên sinh không vừa ý…
- Nào có, Quang Khải mấy năm trầm luân gian khổ, hiện tại được gởi thân vào phủ Đốc Chủ thật sự như tiên cảnh chốn nhân gian.
Từ Quang Khải nói tới chỗ này, thấy không đi thẳng vào vấn đề là không được, khẽ cắn răng sau đó vái dài sát đất.
Tần Lâm kinh ngạc:
- Từ tiên sinh đây là?
Từ Quang Khải đỏ mặt:
- Được lọt vào mắt xanh Đốc Chủ, quả thật Quang Khải tam sinh hữu hạnh, học trò lại có một thỉnh cầu quá mức… Hàn xá đang khốn đốn, trên có mẹ già dưới có con nhỏ, xin được ứng trước nửa năm tiền lương để lo cho trong nhà êm đẹp.
- Chuyện này có khó khăn gì?
Tần Lâm cười to, hai tay đỡ Từ Quang Khải dậy, lập tức bảo người gọi Lục Viễn Chí tới, chi cho Từ tiên sinh nửa năm tiền lương.
Lục mập tay bưng năm mươi lượng bạc trắng chạy nhanh tới thư phòng.
Từ Quang Khải lại không dám nhận, ngượng ngùng nói:
- Học trò không dám nhận nhiều như vậy, chỉ cần trả trước nửa năm tiền lương là được.
- Đây chính là nửa năm tiền lương của ngươi còn gì?!
Lục Viễn Chí tỏ vẻ ngơ ngác không hiểu.
Từ Quang Khải càng thêm khó hiểu, kinh ngạc nhìn nhìn Tần Lâm.
Tần Lâm như cười như không:
- Sống ở kinh sư không dễ dàng gì, Từ tiên sinh tài cao như vậy, chẳng lẽ không xứng đáng được trăm lượng một năm?
Từ Quang Khải còn ngây người như trong mộng, Lục Viễn Chí đã nhét bạc vào trong tay y:
- Cầm đi, Tần Đốc Chủ rất giàu, ta là huynh đệ cũng phải giúp hắn tiêu xài, tiên sinh không cần khách sáo.
- Đông ông đối xử với học trò như vậy, học trò, học trò thật không biết...
Từ Quang Khải cảm động đến rơi nước mắt, thi lễ với Tần Lâm lần nữa, lặng lẽ dùng tay áo có mấy mảnh vá lau lau nước mắt. Y bất quá chỉ là một Tú Tài nghèo khoa cử bất lợi, loại người như y đầy khắp thiên hạ, có thể nói lấy xe mà chở cũng không hết. Cho dù Từ Văn Trường là đồng tộc cũng không coi trọng y như Tần Lâm vậy, giờ phút này tâm trạng y kích động thật sự không phải tầm thường.
Lục Viễn Chí biết điều lui ra ngoài, không biết được Từ Quang Khải này có bản lãnh gì, tóm lại đây là Tần Lâm muốn lôi kéo y. Hắc hắc, thủ đoạn của Tần Đốc Chủ càng ngày càng giống Tào Tháo trên sân khấu.
Ở trước mặt Từ Quang Khải, thái độ Tần Lâm đặc biệt ôn hòa thân thiết, khiến cho Tú Tài trẻ tuổi không khỏi âm thầm nghĩ ngợi. Ai ai cũng nói Đốc Chủ Đông Xưởng đáng sợ vô cùng, khi thì cưa đầu người, khi thì mổ bụng moi ruột, gặp mặt mới biết hoàn toàn không phải như vậy, rõ ràng chính là vị quân tử rất hiểu lòng người. Có thể thấy lời đồn đãi là không thể tin được.
Nhìn lại trên bàn sách chất đống văn kiện đang chờ phê duyệt, rõ ràng là một vị đại trung thần dốc hết tâm huyết của mình lo cho xã tắc.
Tần Lâm vừa phê duyệt văn kiện Đông Xưởng đưa tới, vừa nói chuyện nhà với Từ Quang Khải:
- Từ tiên sinh có trở về ứng thí khoa thi Hương Ất Dậu năm nay hay không? Hiện tại đã gần tới hạn kỳ, nếu như tiên sinh cố ý ứng thí, tháng sau cũng nên về Nam là vừa.
- Chuyện này… chuyện này không mấy thỏa đáng…
Từ Quang Khải buột miệng nói, tim đập loạn nhịp thình thịch.
Học thành văn võ nghệ, có của chẳng kém bậc đế vương, người đọc sách nào mà không muốn kim bảng đề danh, từ nay cá nhảy long môn?! Hơn nữa dựa theo quy củ bất thành văn trong quan trường, mạc tân muốn về quê ứng thí, chủ nhân đều nhiệt tình đưa tiễn, không hề gây khó khăn.
Nhưng Từ Quang Khải vừa tới chỗ Tần Lâm lại ứng trước tiền lương, nếu như nhắc tới chuyện hồi hương ứng thí không khỏi không biết điều. Ngay cả ý Từ Văn Trường cũng đã bảo y không nên uổng sức lực cho khoa thi này.
Trong thực tế Từ Quang Khải trước sau năm lần thi rớt, cho đến mười mấy năm sau thi Hương lần thứ sáu mới thi đậu Cử Nhân. Nhưng bây giờ y cũng không biết, chỉ cần có cơ hội lập tức cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, cũng muốn đi thử một phen.
Không nghĩ tới Tần Lâm đặc biệt giỏi đoán người, cười nói:
- Từ tiên sinh đang lúc thanh xuân, làm sao có thể để kéo dài chuyện này. Hãy nghỉ ngơi vài ngày trước, tháng sau bản đốc cho ngươi hỏa bài Đông Xưởng, ngươi có thể sử dụng truyền dịch hồi hương ứng thí, sẽ không trễ nãi.
Lần này Từ Quang Khải chân chính cảm kích vô cùng, sinh lòng kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, đại ân không lời nào cảm tạ cho hết. Y quyết định tương lai bất kể như thế nào, cũng phải báo đáp phần ân nghĩa này của Tần Đốc Chủ.
Tần Lâm lại hỏi nói:
- Lệnh tộc thúc Từ lão tiên sinh là Tâm Học truyền, không biết trị học Từ tiên sinh lấy môn gì làm chủ?
- Học trò ngu muội, công phu khoa cử chính đạo không sâu, ngược lại thích Bách gia tạp học, cho nên khoa thi Hương Nhâm Ngọ không được đề danh trên kim bảng.
Từ Quang Khải dứt lời tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối, thật ra thì y tương đối thông minh, ở quê hương có danh xưng là Thần Thông Tài Tử, đáng tiếc hứng thú đối với bát cỗ văn chương kém xa không bằng Bách gia tạp học.
- Ủa, tiên sinh thích Bách gia tạp học sao?
Tần Lâm buông bút xuống, đi tới kệ sách trước mặt, rút trong đó ra rất nhiều sách:
- Bản đốc không thích Tứ Thư Ngũ Kinh, ngược lại rất thích những thứ này, ngươi hãy xem một chút đi.
Nông Tang Tập Yếu, Chu Bễ Toán Kinh, Trắc Viên Hải Kính, Nghi Tượng Pháp Thức, Mộng Khê Bút Đàm, Thủy Kinh Chú… tất cả danh tác toán học, nông học, thiên văn địa lý của các triều đại có hết đầy đủ. Ngoài ra còn có sách về hỏa khí mới của Triệu Sĩ Trinh, Tất Mậu Khang, cách trị thủy của Phan Quý Tuần, Kỷ Hiệu Tân Thư của Thích Kế Quang bản triều…
Từng quyển sách toát ra mùi mực thơm ngát, toàn là ấn bản thượng hạng. Từ Quang Khải chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, vẻ mặt vui sướng vô cùng, ánh mắt y như dán chặt vào những sách này, không thể nào rời ra được nữa.
Bọn thị vệ ném tới ánh mắt nghi ngờ, khiến cho Từ Quang Khải càng thêm quẫn bách, nếu không phải là bây giờ trong nhà đang cần một khoản tiền, y cơ hồ muốn vắt giò lên cổ bỏ chạy thật nhanh.
- Từ tiên sinh có chuyện gì sao?
Từ trong thư phòng truyền tới giọng nói ôn hòa của Tần Lâm, hắn đã sớm nhìn thấy Từ Quang Khải do dự bồi hồi ở ngoài cửa. Trước đó từ chỗ Từ Văn Trường, hắn đã biết được tình cảnh người này, không ngờ rằng da mặt y lại mỏng như vậy, không khỏi âm thầm buồn cười trong lòng.
Da mặt Từ Văn Trường dày như vậy, có thể giả ngây giả dại giả điên giả cuồng, tên Từ Quang Khải da mặt mỏng này thật sự là cháu lão sao?!
Câu hỏi này cũng là bắc thang cho Từ Quang Khải, y lập tức cất bước đi vào, vái dài sát đất lắp bắp nói:
- Đông ông ở trên cao, học trò, học trò làm phiền….
Tần Lâm thừa hiểu nhưng giả bộ hồ đồ:
- An bài chỗ ở có hài lòng không? Bản đốc chỉ sợ chút cơm hẩm trà lạt khiến cho tiên sinh không vừa ý…
- Nào có, Quang Khải mấy năm trầm luân gian khổ, hiện tại được gởi thân vào phủ Đốc Chủ thật sự như tiên cảnh chốn nhân gian.
Từ Quang Khải nói tới chỗ này, thấy không đi thẳng vào vấn đề là không được, khẽ cắn răng sau đó vái dài sát đất.
Tần Lâm kinh ngạc:
- Từ tiên sinh đây là?
Từ Quang Khải đỏ mặt:
- Được lọt vào mắt xanh Đốc Chủ, quả thật Quang Khải tam sinh hữu hạnh, học trò lại có một thỉnh cầu quá mức… Hàn xá đang khốn đốn, trên có mẹ già dưới có con nhỏ, xin được ứng trước nửa năm tiền lương để lo cho trong nhà êm đẹp.
- Chuyện này có khó khăn gì?
Tần Lâm cười to, hai tay đỡ Từ Quang Khải dậy, lập tức bảo người gọi Lục Viễn Chí tới, chi cho Từ tiên sinh nửa năm tiền lương.
Lục mập tay bưng năm mươi lượng bạc trắng chạy nhanh tới thư phòng.
Từ Quang Khải lại không dám nhận, ngượng ngùng nói:
- Học trò không dám nhận nhiều như vậy, chỉ cần trả trước nửa năm tiền lương là được.
- Đây chính là nửa năm tiền lương của ngươi còn gì?!
Lục Viễn Chí tỏ vẻ ngơ ngác không hiểu.
Từ Quang Khải càng thêm khó hiểu, kinh ngạc nhìn nhìn Tần Lâm.
Tần Lâm như cười như không:
- Sống ở kinh sư không dễ dàng gì, Từ tiên sinh tài cao như vậy, chẳng lẽ không xứng đáng được trăm lượng một năm?
Từ Quang Khải còn ngây người như trong mộng, Lục Viễn Chí đã nhét bạc vào trong tay y:
- Cầm đi, Tần Đốc Chủ rất giàu, ta là huynh đệ cũng phải giúp hắn tiêu xài, tiên sinh không cần khách sáo.
- Đông ông đối xử với học trò như vậy, học trò, học trò thật không biết...
Từ Quang Khải cảm động đến rơi nước mắt, thi lễ với Tần Lâm lần nữa, lặng lẽ dùng tay áo có mấy mảnh vá lau lau nước mắt. Y bất quá chỉ là một Tú Tài nghèo khoa cử bất lợi, loại người như y đầy khắp thiên hạ, có thể nói lấy xe mà chở cũng không hết. Cho dù Từ Văn Trường là đồng tộc cũng không coi trọng y như Tần Lâm vậy, giờ phút này tâm trạng y kích động thật sự không phải tầm thường.
Lục Viễn Chí biết điều lui ra ngoài, không biết được Từ Quang Khải này có bản lãnh gì, tóm lại đây là Tần Lâm muốn lôi kéo y. Hắc hắc, thủ đoạn của Tần Đốc Chủ càng ngày càng giống Tào Tháo trên sân khấu.
Ở trước mặt Từ Quang Khải, thái độ Tần Lâm đặc biệt ôn hòa thân thiết, khiến cho Tú Tài trẻ tuổi không khỏi âm thầm nghĩ ngợi. Ai ai cũng nói Đốc Chủ Đông Xưởng đáng sợ vô cùng, khi thì cưa đầu người, khi thì mổ bụng moi ruột, gặp mặt mới biết hoàn toàn không phải như vậy, rõ ràng chính là vị quân tử rất hiểu lòng người. Có thể thấy lời đồn đãi là không thể tin được.
Nhìn lại trên bàn sách chất đống văn kiện đang chờ phê duyệt, rõ ràng là một vị đại trung thần dốc hết tâm huyết của mình lo cho xã tắc.
Tần Lâm vừa phê duyệt văn kiện Đông Xưởng đưa tới, vừa nói chuyện nhà với Từ Quang Khải:
- Từ tiên sinh có trở về ứng thí khoa thi Hương Ất Dậu năm nay hay không? Hiện tại đã gần tới hạn kỳ, nếu như tiên sinh cố ý ứng thí, tháng sau cũng nên về Nam là vừa.
- Chuyện này… chuyện này không mấy thỏa đáng…
Từ Quang Khải buột miệng nói, tim đập loạn nhịp thình thịch.
Học thành văn võ nghệ, có của chẳng kém bậc đế vương, người đọc sách nào mà không muốn kim bảng đề danh, từ nay cá nhảy long môn?! Hơn nữa dựa theo quy củ bất thành văn trong quan trường, mạc tân muốn về quê ứng thí, chủ nhân đều nhiệt tình đưa tiễn, không hề gây khó khăn.
Nhưng Từ Quang Khải vừa tới chỗ Tần Lâm lại ứng trước tiền lương, nếu như nhắc tới chuyện hồi hương ứng thí không khỏi không biết điều. Ngay cả ý Từ Văn Trường cũng đã bảo y không nên uổng sức lực cho khoa thi này.
Trong thực tế Từ Quang Khải trước sau năm lần thi rớt, cho đến mười mấy năm sau thi Hương lần thứ sáu mới thi đậu Cử Nhân. Nhưng bây giờ y cũng không biết, chỉ cần có cơ hội lập tức cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, cũng muốn đi thử một phen.
Không nghĩ tới Tần Lâm đặc biệt giỏi đoán người, cười nói:
- Từ tiên sinh đang lúc thanh xuân, làm sao có thể để kéo dài chuyện này. Hãy nghỉ ngơi vài ngày trước, tháng sau bản đốc cho ngươi hỏa bài Đông Xưởng, ngươi có thể sử dụng truyền dịch hồi hương ứng thí, sẽ không trễ nãi.
Lần này Từ Quang Khải chân chính cảm kích vô cùng, sinh lòng kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, đại ân không lời nào cảm tạ cho hết. Y quyết định tương lai bất kể như thế nào, cũng phải báo đáp phần ân nghĩa này của Tần Đốc Chủ.
Tần Lâm lại hỏi nói:
- Lệnh tộc thúc Từ lão tiên sinh là Tâm Học truyền, không biết trị học Từ tiên sinh lấy môn gì làm chủ?
- Học trò ngu muội, công phu khoa cử chính đạo không sâu, ngược lại thích Bách gia tạp học, cho nên khoa thi Hương Nhâm Ngọ không được đề danh trên kim bảng.
Từ Quang Khải dứt lời tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối, thật ra thì y tương đối thông minh, ở quê hương có danh xưng là Thần Thông Tài Tử, đáng tiếc hứng thú đối với bát cỗ văn chương kém xa không bằng Bách gia tạp học.
- Ủa, tiên sinh thích Bách gia tạp học sao?
Tần Lâm buông bút xuống, đi tới kệ sách trước mặt, rút trong đó ra rất nhiều sách:
- Bản đốc không thích Tứ Thư Ngũ Kinh, ngược lại rất thích những thứ này, ngươi hãy xem một chút đi.
Nông Tang Tập Yếu, Chu Bễ Toán Kinh, Trắc Viên Hải Kính, Nghi Tượng Pháp Thức, Mộng Khê Bút Đàm, Thủy Kinh Chú… tất cả danh tác toán học, nông học, thiên văn địa lý của các triều đại có hết đầy đủ. Ngoài ra còn có sách về hỏa khí mới của Triệu Sĩ Trinh, Tất Mậu Khang, cách trị thủy của Phan Quý Tuần, Kỷ Hiệu Tân Thư của Thích Kế Quang bản triều…
Từng quyển sách toát ra mùi mực thơm ngát, toàn là ấn bản thượng hạng. Từ Quang Khải chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, vẻ mặt vui sướng vô cùng, ánh mắt y như dán chặt vào những sách này, không thể nào rời ra được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.