Chương 946: Trêu đùa Công chúa
Miêu Khiêu
21/05/2015
Lời còn chưa nói hết, Tần Lâm đã đấm quyền vào lòng bàn tay:
- Nguy rồi, thật sự nàng làm như vậy sao? Vĩnh Ninh… nàng… nàng có cùng y…
Vào giờ phút này, trong lòng Tần Lâm nghĩ tới Cao Dương Công chúa, Biện Cơ hòa thượng (Công chúa đời Đường thông dâm với Biện Cơ hòa thượng), trong lòng rối như tơ vò, không khỏi cảm thấy hối hận đau lòng.
Cái gì vậy? Vĩnh Ninh không hiểu được ngẩng đầu lên, dung nhan thanh lệ tuyệt tục, con ngươi vẫn che phủ một lớp hơi nước mỏng, ngơ ngác không hiểu nhìn Tần Lâm.
Ặc… Tần Lâm gãi gãi đầu, không biết nên nói như thế nào, sau khi vò đầu bứt tai suy nghĩ một hồi bèn ra dấu tay liên tục.
Nếu như Từ Tân Di có ở chỗ này, chỉ sợ đã sớm hiểu ý hắn. Nhưng Vĩnh Ninh sống lâu ở thâm cung, ngay cả nam nhân cũng không thấy được, đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, căn bản không hiểu Tần Lâm là có ý gì.
- Trời ơi, ta… ta muốn hỏi muội có làm chuyện trên giường với tên Trâu Ngọc Lang kia hay chưa?!
Tần Lâm tức gần nổ phổi gầm nhẹ, nắm lấy vai Vĩnh Ninh lắc lắc. Nói không chừng vị Công chúa ngây thơ ngu ngốc này đã mắc bẫy…
Đáng thương Vĩnh Ninh giống như một con nai con vô tội, bị Tần Lâm chộp lấy bờ vai cũng không phản kháng, yêu kiều muốn khóc, hết sức đáng thương. Tần tỷ phu mà nàng thầm thương trộm nhớ vừa gặp mặt đã hung hăng chất vấn phủ đầu một trận như vậy, khiến cho nàng bị dọa sợ hãi tim nhảy thình thịch, không hiểu được rốt cục Tần Lâm đang nói những gì.
Bốp! Tích Họa tát một cái vào mặt Tần Lâm:
- Tần Đốc Chủ, chớ có vô lễ với Công chúa!
Bình tĩnh, bình tĩnh lại… Tần Lâm thở ra một hơi thật dài, chậm rãi buông Vĩnh Ninh ra.
- Rốt cuộc Tần tỷ phu đang nói gì vậy?
Vĩnh Ninh chớp mắt một cái:
- Cái gì Trâu Ngọc Lang, cái gì mà mắc bẫy, tên kia là một đứa cháu họ xa của Dung ma ma, làm việc ở Dưỡng Tâm điện. Muội cũng chưa từng gặp mặt y, chỉ nghe người ta nhắc tới mà thôi.
Tần Lâm nghe được câu này nhất thời đổi giận làm vui, lập tức hiểu mới vừa rồi mình quá gấp, cho nên xảy ra hiểu lầm cực kỳ buồn cười.
Tích Họa vẫn còn hậm hực, bất bình thay cho Trưởng Công chúa mình. Vĩnh Ninh lại không hề tức giận, tự tay rót một chén trà xanh đưa cho Tần Lâm, đỏ mặt thấp giọng nói:
- Tần tỷ phu, Nghiêu Anh khuyên huynh đừng gấp, uống chung trà đi.
Nàng nói xong câu này ngắn ngủn mười mấy chữ, dường như mất rất nhiều sức lực.
Tử Cấm thành quá lớn, Tần Lâm chạy thẳng tới đây quả thật khát nước. Lúc hắn nhận lấy chén trà ngẫu nhiên chạm phải tay của Vĩnh Ninh, Trưởng Công chúa giống như chạm điện vội vàng rụt tay về.
Vĩnh Ninh mím môi, chỉ dám len lén liếc Tần Lâm một cái, gần trong gang tấc như vậy thậm chí làm cho nàng có cảm giác không thật, tựa hồ chỉ sau khoảnh khắc Tần Lâm sẽ lại biến mất không thấy.
Tiểu nha đầu này còn xấu hổ ư! Tần Lâm chỉ muốn cười, nghe Từ Tân Di nói dạo này tính tình Vĩnh Ninh trở nên cởi mở hơn rất nhiều, vì sao gặp mặt lại thấy dường như nàng còn xấu hổ hơn trước như vậy?!
Hắn không biết trước khác nay khác, bây giờ Vĩnh Ninh ở trước mặt người khác không xấu hổ giống như trước, nhưng ở trước mặt Tần Lâm lại càng đặc biệt xấu hổ hơn nữa. Xấu hổ hay không, mấu chốt phải xem người mà nàng đối diện là ai.
Vĩnh Ninh lớn hơn vài tuổi, chính là lúc thanh xuân mơn mởn, không hổ là Công chúa xinh đẹp nhất triều Đại Minh, cơ hồ thừa kế toàn bộ ưu điểm của phụ mẫu. Mặt trái xoan thanh tú động lòng người, sống mũi thẳng tắp, miệng anh đào nhỏ, da thịt mịn màng như trứng gà bóc, cơ hồ búng tay cũng có thể thủng. Lúc này nàng đang cúi đầu đỏ mặt, dáng vẻ khiến cho Tần Lâm nhìn thấy cũng phải thầm than trong lòng: thật là đáng yêu!
Kỳ quái thật, mới vừa rồi tại sao mình lại tức giận gấp gáp như vậy? Ừ ừ, dù sao cũng là nhìn nàng lớn lên, xem như muội tử…
Tần Lâm tìm một lý do bào chữa cho vẻ thất thố vừa rồi của mình, nhưng càng nghĩ càng có vẻ chột dạ.
Khụ khụ. Tần Lâm thấy Vĩnh Ninh thật sự xấu hổ quá mức, không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại hỏi Tích Họa:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho ta biết.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tích Họa vô cùng lợi hại, nói tràng giang đại hải một hơi, chẳng những kể chuyện mà giọng điệu còn ngấm ngầm mắng xéo Tần Lâm.
Tần Đốc Chủ của chúng ta chột dạ nên không bắt bẻ, nghe xong những lời này cũng hiểu chuyện đại khái.
Quả thật hai món đồ kia hoàn toàn phù hợp với suy đoán của hắn. Là Vĩnh Ninh được Từ Tân Di dẫn theo chạy ra cung, hai người cùng nhau tới cửa hàng mua. Vĩnh Ninh không có đồng nào, tất nhiên Từ Đại tiểu thư trả tiền.
Tính Từ Tân Di vốn vô tư cẩu thả, lúc mua đồ thì cao hứng, sau đó lại chán ném sang bên, đưa tất cả cho Vĩnh Ninh.
Không chỉ có những thứ này, chuyện Vĩnh Ninh xuất giá lần trước không thành công, còn chưa kịp xuất giá, Phò mã đã bệnh chết, nếu ở dân gian đã trở thành quả phụ. Hiện tại triều đình cũng không tiện vội vàng chiêu Phò mã cho nàng, vì vậy Lý Thái hậu và Vạn Lịch đều có hơi áy náy, vì tâm lý muốn bồi thường nên ban cho nàng không ít lễ vật.
Đáng tiếc những thứ này, bất kể là Vĩnh Ninh mua được, hay là Thái hậu và Hoàng đế ban cho, kết cục hơn phân nửa đều rơi vào túi của Dung ma ma. Lão tú bà này vô cùng ghê tởm, tính Vĩnh Ninh lại đạm bạc không thích tranh với bà, Tích Họa cũng không thể làm gì.
Dung ma ma có một tên điệt nhi họ xa cũng làm thái giám trong cung, gọi là Trâu Ngọc Lang, làm việc ở Dưỡng Tâm điện, nghe nói cuộc sống rất thoải mái. Gần đây tên này chạy tới chỗ Vĩnh Ninh mấy chuyến, lấy đi mấy món lễ vật, bao gồm nước hoa Tây Dương và tượng gỗ trẻ con kia.
Vĩnh Ninh chưa từng gặp qua y, Tích Họa lại đã gặp, nhìn thấy y ngó dáo dác bèn hỏi, y nở một nụ cười bồi nói là điệt nhi Dung ma ma, tới lấy đồ.
Thì ra là như vậy! Tần Lâm thở ra một hơi thật dài, xem ra mình cũng không lo lắng vô ích, tên Trâu Ngọc Lang này cũng có chủ ý nhắm vào Vĩnh Ninh. Đáng thương cho nàng ở trong cung làm một quả phụ xui xẻo, ngay cả loại người như Trâu Ngọc Lang cũng động lòng tà, thiện tai…
Tần Lâm cười an ủi Vĩnh Ninh đôi câu, cũng không nói toạc chuyện này, đứng dậy lập tức đi ra ngoài.
- Trưởng Công chúa, rốt cuộc là Tần Đốc Chủ có ý gì?
Mới vừa rồi thấy bộ dáng hắn rất gấp gáp. Tích Họa vô cùng không hiểu hỏi.
Vĩnh Ninh cũng đầu đầy mê hoặc:
- Hắn nói ta cùng thái giám lên giường, kỳ quái, không phải là toàn là ngươi ngủ cùng ta sao, tại sao phải ngủ với thái giám?
- Hì hì, tiểu tỳ đoán là hắn ghen!
Tích Họa vịn vai Vĩnh Ninh, cười khúc khích.
Hai nàng vừa cười vừa vô cùng nghi hoặc, ghen cũng không nói, vì sao lại ghen với thái giám?!
Đám cung nữ thái giám ngoài cửa thấy Tần Lâm đi ra, thần sắc cũng có vẻ cổ quái, mới vừa rồi rất nhiều người đều nghe được rõ ràng Tích Họa quát Tần Lâm ‘Không được vô lễ với Công chúa’. Chậc chậc, vị Đốc Chủ này thật là to gan, ở trong Tử Cấm thành lại dám hạ thủ với Công chúa…
Biểu lộ Dung ma ma càng quỷ dị, trên mặt hiện đầy nếp nhăn nở một nụ cười xấu xa rạng rỡ, đứng dậy ngăn Tần Lâm lại. Bà ưỡn lưng thật thẳng, biểu lộ cũng tự nhiên, mặc dù thanh âm ép xuống thật thấp nhưng giọng điệu cũng rất không khách sáo:
- Tần Đốc Chủ, thì ra ngài mới là người trong tim Trưởng Công chúa, hừ hừ, lão thân nhìn lầm rồi, gan ngài còn lớn hơn gan trời!
Tần Lâm không lộ vẻ gì, không thèm liếc nhìn bà lần nào, tự nhiên đi ra khỏi viện.
Dung ma ma vốn định moi chút gì đó từ miệng Tần Lâm, không ngờ rằng đối phương lại không mắc bẫy, bà cũng nổi giận, giậm chân sau lưng Tần Lâm, xoay người lại chỉ đám cung nữ thái giám trong cung:
- Đám nô tài kia, vừa rồi các ngươi cũng đã nghe rất rõ ràng, Tần Lâm có ý đồ bất chính đối với Trưởng Công chúa, lão thân sẽ lập tức đi cáo trạng hắn!
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực vẫn giữ ở ngoài cửa, mới vừa rồi hai người bọn họ cũng nghe thấy tiếng kêu của Tích Họa. Hai tên e sợ thiên hạ bất loạn này còn chĩa ngón tay cái về hướng Tần Lâm: chạy đến Tử Cấm thành trêu đùa Trưởng Công chúa, Tần Đốc Chủ, ngài là nhân vật số một triều Đại Minh!
Thế nhưng hai người bọn họ cũng rất lớn gan, đi theo Tần Lâm gió to sóng lớn gì mà chưa từng thấy qua. Hôm nào đó Tần ca nói lấy Công chúa tiểu di tử về nhà, vậy cũng không có gì lớn lao đặc biệt.
- Đi!
Tần Lâm dứt khoát thốt ra một tiếng, lại sải bước đi nhanh dẫn đầu.
- Chúng ta đuổi theo đi,
Tên mập và lão Ngưu theo sát phía sau.
Cả bọn đi thẳng tới Dưỡng Tâm điện, đường đi trong Tử Cấm thành rất dài, mấy hoạn quan cung nữ tình cờ đi ngang qua, tò mò nhìn lấm lét về phía bọn Tần Lâm, thảy đều né tránh thật xa. Đốc Chủ Đông Xưởng vào đây điều tra trọng án Ma giáo gây ra ở Ninh Tú cung, kẻ nào có mắt không tròng dám cản đường?!
Ngoài Dưỡng Tâm điện, mấy tên thái giám đang quét sân, Tần Lâm cũng không nói nhảm, lập tức quát ngắn một tiếng:
- Trâu Ngọc Lang, chuyện tốt của ngươi bại lộ rồi!
Một tên hoạn quan trẻ tuổi đang khom người quét sân ngẩng đầu lên, quả nhiên bề ngoài rất là anh tuấn, chẳng qua là giữa đôi lông mày phủ một lớp hắc khí âm trầm. Ánh mắt y vừa chạm phải ánh mắt Tần Lâm lập tức sắc mặt đại biến, vứt chổi quét sân xoay người bỏ chạy.
- Chạy đi đâu!?
Ngưu Đại Lực cười ha hả, sải bước đuổi theo. Thân hình y to cao như thần giữ cửa, một bước dài bằng hai ba bước người thường, chỉ sau vài bước đã đuổi tới sau lưng người này, đưa ra bàn tay to như quạt lá bồ, lập tức xách Trâu Ngọc Lang lên như chim ưng bắt gà, lui về phía sau nhẹ nhàng ném xuống ở bên chân Tần Lâm.
Ngưu Đại Lực chẳng qua chỉ nhẹ nhàng ném xuống, nhưng thân thể tên này làm sao chịu nổi. Sau khi ngã xuống đất toàn thân như rã rời, chỉ có thể giãy giụa không bò dậy nổi.
Lục Viễn Chí nắm tay y vặn mạnh ra sau lưng, lại lui về phía sau một bước. Chỉ nghe tiếng rắc rắc vang lên, khớp xương vai Trâu Ngọc Lang đã bị trật.
Trâu Ngọc Lang đau đến nỗi mặt mũi toát mồ hôi lạnh, hô hoán lên gia gia tha mạng.
Tên mập cười lạnh liên tục:
- Thật là xấu hổ, gia gia là thế gia giết heo, từ trước tới nay lúc nào cũng nặng tay như vậy.
- Không nên nói nhảm.
Tần Lâm vỗ vỗ vai của tên mập, cúi đầu nhìn vào mắt của Trâu Ngọc Lang:
- Ngươi làm chuyện tốt thật!
Ôi… Đến nước này rồi, Trâu Ngọc Lang biết đã hết, sắc mặt xám trắng, thở dài một tiếng.
Công việc kế tiếp trở nên vô cùng đơn giản, Tần Lâm lấy vân tay Trâu Ngọc Lang so sánh với những bình lọ trên bàn nhỏ ở hiện trường, nghiệm ra vân tay hoàn toàn giống nhau, đây chính là bằng chứng như núi lưu lại ở hiện trường sau khi Trâu Ngọc Lang sát hại Ngô Tán Nữ.
Trâu Ngọc Lang không thể chối cãi, chỉ đành phải thừa nhận tội.
Tiếp theo, Hoắc Trọng Lâu và Lưu Tam Đao dựa theo khẩu cung của Trâu Ngọc Lang, tìm được hung khí tiểu đao khắc ra tiêu ký hoa sen máu trên thi thể Ngô Tán Nữ, cũng vớt lên tượng gỗ trẻ con và bình nước hoa Tây Dương dưới giếng nước cách chỗ y ở không xa.
Toàn bộ vụ án đã được phá xong một cách hoàn mỹ.
Trâu Ngọc Lang chính là gian phu thần bí của Ngô Tán Nữ, y không chỉ có trẻ tuổi đẹp trai, đẹp hơn xa Tống Bảo và Trương Tiến Triều, còn rất biết lấy lòng Dung ma ma, lấy được một ít lễ vật trân quý, cho nên từ đầu năm ngoái Ngô Tán Nữ đã thật lòng thích y.
Nhưng Trâu Ngọc Lang yêu cầu Ngô Tán Nữ giữ bí mật về quan hệ của hai người. Ngô Tán Nữ không thể làm gì khác hơn là chia tay với người cũ Tống Bảo, lại giả bộ tìm người mới là Trương Tiến Triều, trên thực tế cũng là duy trì quan hệ qua lại lén lút với Trâu Ngọc Lang.
Rốt cục Ngô Tán Nữ cảm thấy chán ghét cuộc sống như thế, yêu cầu công khai quan hệ của hai người, thậm chí dùng lời Trâu Ngọc Lang say rượu tình cờ thổ lộ để cười nhạo y, uy hiếp y. Rốt cục Trâu Ngọc Lang sinh lòng tàn độc, vì thoát khỏi Ngô Tán Nữ dây dưa mới hạ sát thủ.
Trâu Ngọc Lang cũng không phải là kẻ mạnh mẽ hữu lực, cho nên y lựa chọn độc dược, để cho Ngô Tán Nữ chết oan uổng lặng lẽ không tiếng động. Sau đó vì muốn thoát tội, y bắt chước theo thủ pháp gây án của Bạch Liên giáo trong lời đồn, khắc tiêu ký hoa sen máu lên ngực nạn nhân. Về phần móc mắt là vì y sợ oan hồn đòi mạng, cho rằng mình làm như vậy cho dù là nàng thành quỷ cũng sẽ bị mù, không thể tìm mình báo thù.
Đáng tiếc chính vì y móc mắt, huyết lệ chảy xuôi xuống Thái Dương đã tố cáo tư thế người chết lúc ấy, lại vừa khéo tỏ rõ điểm là người quen gây án. Trâu Ngọc Lang tự cho là mình thông minh, lại không biết lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, Tần Lâm xuất thủ như điện, từ khi y gây án đến khi bị bắt vẫn chưa tới mười hai canh giờ!
Trời đã xế chiều, Tần Lâm áp giải Trâu Ngọc Lang đi tới Dực Khôn cung nơi Vạn Lịch và Trịnh Trinh tạm ở, bẩm báo chi tiết vụ án, trình lên tất cả chứng cớ và chứng cung.
- Tần ái khanh quả nhiên không phụ kỳ vọng của trẫm!
Vạn Lịch cao hứng nhếch môi cười, tra rõ cung cấm cũng không phải bị yêu phỉ Bạch Liên giáo xâm nhập vào, mà là thái giám vì tình giết người mô phỏng gây án, y đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Trinh ôm con trai ngồi phía sau màn, thở ra một hơi thật dài:
- Nếu không phải Tần Đốc Chủ kịp thời phá án, không biết mẹ con ta còn phải lo lắng cho tới khi nào nữa, vẫn cho rằng bên cạnh mình có yêu phỉ Bạch Liên giáo ẩn nấp.
- Ái phi, bây giờ nàng không cần phải lo lắng nữa.
Vạn Lịch quay đầu lại an ủi Trịnh Trinh, lại xoay người nói:
- Tần ái khanh, thủ phạm án này mang ra lăng trì xử tử, tòng phạm, thân nhân nhất luật chém hết cả nhà! Ái khanh phá án có công, trẫm sẽ ghi tạc trong lòng.
Tần Lâm tạ ơn đi ra, mới vừa bước ra khỏi cửa Dực Khôn cung chợt thấy Dung ma ma bồi ở bên cạnh Vương Hoàng hậu đi tới, cười không có hảo ý: hừ, chạy đến cung cấm trêu đùa Công chúa, để xem lão nương cáo chết ngươi!
- Nguy rồi, thật sự nàng làm như vậy sao? Vĩnh Ninh… nàng… nàng có cùng y…
Vào giờ phút này, trong lòng Tần Lâm nghĩ tới Cao Dương Công chúa, Biện Cơ hòa thượng (Công chúa đời Đường thông dâm với Biện Cơ hòa thượng), trong lòng rối như tơ vò, không khỏi cảm thấy hối hận đau lòng.
Cái gì vậy? Vĩnh Ninh không hiểu được ngẩng đầu lên, dung nhan thanh lệ tuyệt tục, con ngươi vẫn che phủ một lớp hơi nước mỏng, ngơ ngác không hiểu nhìn Tần Lâm.
Ặc… Tần Lâm gãi gãi đầu, không biết nên nói như thế nào, sau khi vò đầu bứt tai suy nghĩ một hồi bèn ra dấu tay liên tục.
Nếu như Từ Tân Di có ở chỗ này, chỉ sợ đã sớm hiểu ý hắn. Nhưng Vĩnh Ninh sống lâu ở thâm cung, ngay cả nam nhân cũng không thấy được, đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, căn bản không hiểu Tần Lâm là có ý gì.
- Trời ơi, ta… ta muốn hỏi muội có làm chuyện trên giường với tên Trâu Ngọc Lang kia hay chưa?!
Tần Lâm tức gần nổ phổi gầm nhẹ, nắm lấy vai Vĩnh Ninh lắc lắc. Nói không chừng vị Công chúa ngây thơ ngu ngốc này đã mắc bẫy…
Đáng thương Vĩnh Ninh giống như một con nai con vô tội, bị Tần Lâm chộp lấy bờ vai cũng không phản kháng, yêu kiều muốn khóc, hết sức đáng thương. Tần tỷ phu mà nàng thầm thương trộm nhớ vừa gặp mặt đã hung hăng chất vấn phủ đầu một trận như vậy, khiến cho nàng bị dọa sợ hãi tim nhảy thình thịch, không hiểu được rốt cục Tần Lâm đang nói những gì.
Bốp! Tích Họa tát một cái vào mặt Tần Lâm:
- Tần Đốc Chủ, chớ có vô lễ với Công chúa!
Bình tĩnh, bình tĩnh lại… Tần Lâm thở ra một hơi thật dài, chậm rãi buông Vĩnh Ninh ra.
- Rốt cuộc Tần tỷ phu đang nói gì vậy?
Vĩnh Ninh chớp mắt một cái:
- Cái gì Trâu Ngọc Lang, cái gì mà mắc bẫy, tên kia là một đứa cháu họ xa của Dung ma ma, làm việc ở Dưỡng Tâm điện. Muội cũng chưa từng gặp mặt y, chỉ nghe người ta nhắc tới mà thôi.
Tần Lâm nghe được câu này nhất thời đổi giận làm vui, lập tức hiểu mới vừa rồi mình quá gấp, cho nên xảy ra hiểu lầm cực kỳ buồn cười.
Tích Họa vẫn còn hậm hực, bất bình thay cho Trưởng Công chúa mình. Vĩnh Ninh lại không hề tức giận, tự tay rót một chén trà xanh đưa cho Tần Lâm, đỏ mặt thấp giọng nói:
- Tần tỷ phu, Nghiêu Anh khuyên huynh đừng gấp, uống chung trà đi.
Nàng nói xong câu này ngắn ngủn mười mấy chữ, dường như mất rất nhiều sức lực.
Tử Cấm thành quá lớn, Tần Lâm chạy thẳng tới đây quả thật khát nước. Lúc hắn nhận lấy chén trà ngẫu nhiên chạm phải tay của Vĩnh Ninh, Trưởng Công chúa giống như chạm điện vội vàng rụt tay về.
Vĩnh Ninh mím môi, chỉ dám len lén liếc Tần Lâm một cái, gần trong gang tấc như vậy thậm chí làm cho nàng có cảm giác không thật, tựa hồ chỉ sau khoảnh khắc Tần Lâm sẽ lại biến mất không thấy.
Tiểu nha đầu này còn xấu hổ ư! Tần Lâm chỉ muốn cười, nghe Từ Tân Di nói dạo này tính tình Vĩnh Ninh trở nên cởi mở hơn rất nhiều, vì sao gặp mặt lại thấy dường như nàng còn xấu hổ hơn trước như vậy?!
Hắn không biết trước khác nay khác, bây giờ Vĩnh Ninh ở trước mặt người khác không xấu hổ giống như trước, nhưng ở trước mặt Tần Lâm lại càng đặc biệt xấu hổ hơn nữa. Xấu hổ hay không, mấu chốt phải xem người mà nàng đối diện là ai.
Vĩnh Ninh lớn hơn vài tuổi, chính là lúc thanh xuân mơn mởn, không hổ là Công chúa xinh đẹp nhất triều Đại Minh, cơ hồ thừa kế toàn bộ ưu điểm của phụ mẫu. Mặt trái xoan thanh tú động lòng người, sống mũi thẳng tắp, miệng anh đào nhỏ, da thịt mịn màng như trứng gà bóc, cơ hồ búng tay cũng có thể thủng. Lúc này nàng đang cúi đầu đỏ mặt, dáng vẻ khiến cho Tần Lâm nhìn thấy cũng phải thầm than trong lòng: thật là đáng yêu!
Kỳ quái thật, mới vừa rồi tại sao mình lại tức giận gấp gáp như vậy? Ừ ừ, dù sao cũng là nhìn nàng lớn lên, xem như muội tử…
Tần Lâm tìm một lý do bào chữa cho vẻ thất thố vừa rồi của mình, nhưng càng nghĩ càng có vẻ chột dạ.
Khụ khụ. Tần Lâm thấy Vĩnh Ninh thật sự xấu hổ quá mức, không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại hỏi Tích Họa:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho ta biết.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tích Họa vô cùng lợi hại, nói tràng giang đại hải một hơi, chẳng những kể chuyện mà giọng điệu còn ngấm ngầm mắng xéo Tần Lâm.
Tần Đốc Chủ của chúng ta chột dạ nên không bắt bẻ, nghe xong những lời này cũng hiểu chuyện đại khái.
Quả thật hai món đồ kia hoàn toàn phù hợp với suy đoán của hắn. Là Vĩnh Ninh được Từ Tân Di dẫn theo chạy ra cung, hai người cùng nhau tới cửa hàng mua. Vĩnh Ninh không có đồng nào, tất nhiên Từ Đại tiểu thư trả tiền.
Tính Từ Tân Di vốn vô tư cẩu thả, lúc mua đồ thì cao hứng, sau đó lại chán ném sang bên, đưa tất cả cho Vĩnh Ninh.
Không chỉ có những thứ này, chuyện Vĩnh Ninh xuất giá lần trước không thành công, còn chưa kịp xuất giá, Phò mã đã bệnh chết, nếu ở dân gian đã trở thành quả phụ. Hiện tại triều đình cũng không tiện vội vàng chiêu Phò mã cho nàng, vì vậy Lý Thái hậu và Vạn Lịch đều có hơi áy náy, vì tâm lý muốn bồi thường nên ban cho nàng không ít lễ vật.
Đáng tiếc những thứ này, bất kể là Vĩnh Ninh mua được, hay là Thái hậu và Hoàng đế ban cho, kết cục hơn phân nửa đều rơi vào túi của Dung ma ma. Lão tú bà này vô cùng ghê tởm, tính Vĩnh Ninh lại đạm bạc không thích tranh với bà, Tích Họa cũng không thể làm gì.
Dung ma ma có một tên điệt nhi họ xa cũng làm thái giám trong cung, gọi là Trâu Ngọc Lang, làm việc ở Dưỡng Tâm điện, nghe nói cuộc sống rất thoải mái. Gần đây tên này chạy tới chỗ Vĩnh Ninh mấy chuyến, lấy đi mấy món lễ vật, bao gồm nước hoa Tây Dương và tượng gỗ trẻ con kia.
Vĩnh Ninh chưa từng gặp qua y, Tích Họa lại đã gặp, nhìn thấy y ngó dáo dác bèn hỏi, y nở một nụ cười bồi nói là điệt nhi Dung ma ma, tới lấy đồ.
Thì ra là như vậy! Tần Lâm thở ra một hơi thật dài, xem ra mình cũng không lo lắng vô ích, tên Trâu Ngọc Lang này cũng có chủ ý nhắm vào Vĩnh Ninh. Đáng thương cho nàng ở trong cung làm một quả phụ xui xẻo, ngay cả loại người như Trâu Ngọc Lang cũng động lòng tà, thiện tai…
Tần Lâm cười an ủi Vĩnh Ninh đôi câu, cũng không nói toạc chuyện này, đứng dậy lập tức đi ra ngoài.
- Trưởng Công chúa, rốt cuộc là Tần Đốc Chủ có ý gì?
Mới vừa rồi thấy bộ dáng hắn rất gấp gáp. Tích Họa vô cùng không hiểu hỏi.
Vĩnh Ninh cũng đầu đầy mê hoặc:
- Hắn nói ta cùng thái giám lên giường, kỳ quái, không phải là toàn là ngươi ngủ cùng ta sao, tại sao phải ngủ với thái giám?
- Hì hì, tiểu tỳ đoán là hắn ghen!
Tích Họa vịn vai Vĩnh Ninh, cười khúc khích.
Hai nàng vừa cười vừa vô cùng nghi hoặc, ghen cũng không nói, vì sao lại ghen với thái giám?!
Đám cung nữ thái giám ngoài cửa thấy Tần Lâm đi ra, thần sắc cũng có vẻ cổ quái, mới vừa rồi rất nhiều người đều nghe được rõ ràng Tích Họa quát Tần Lâm ‘Không được vô lễ với Công chúa’. Chậc chậc, vị Đốc Chủ này thật là to gan, ở trong Tử Cấm thành lại dám hạ thủ với Công chúa…
Biểu lộ Dung ma ma càng quỷ dị, trên mặt hiện đầy nếp nhăn nở một nụ cười xấu xa rạng rỡ, đứng dậy ngăn Tần Lâm lại. Bà ưỡn lưng thật thẳng, biểu lộ cũng tự nhiên, mặc dù thanh âm ép xuống thật thấp nhưng giọng điệu cũng rất không khách sáo:
- Tần Đốc Chủ, thì ra ngài mới là người trong tim Trưởng Công chúa, hừ hừ, lão thân nhìn lầm rồi, gan ngài còn lớn hơn gan trời!
Tần Lâm không lộ vẻ gì, không thèm liếc nhìn bà lần nào, tự nhiên đi ra khỏi viện.
Dung ma ma vốn định moi chút gì đó từ miệng Tần Lâm, không ngờ rằng đối phương lại không mắc bẫy, bà cũng nổi giận, giậm chân sau lưng Tần Lâm, xoay người lại chỉ đám cung nữ thái giám trong cung:
- Đám nô tài kia, vừa rồi các ngươi cũng đã nghe rất rõ ràng, Tần Lâm có ý đồ bất chính đối với Trưởng Công chúa, lão thân sẽ lập tức đi cáo trạng hắn!
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực vẫn giữ ở ngoài cửa, mới vừa rồi hai người bọn họ cũng nghe thấy tiếng kêu của Tích Họa. Hai tên e sợ thiên hạ bất loạn này còn chĩa ngón tay cái về hướng Tần Lâm: chạy đến Tử Cấm thành trêu đùa Trưởng Công chúa, Tần Đốc Chủ, ngài là nhân vật số một triều Đại Minh!
Thế nhưng hai người bọn họ cũng rất lớn gan, đi theo Tần Lâm gió to sóng lớn gì mà chưa từng thấy qua. Hôm nào đó Tần ca nói lấy Công chúa tiểu di tử về nhà, vậy cũng không có gì lớn lao đặc biệt.
- Đi!
Tần Lâm dứt khoát thốt ra một tiếng, lại sải bước đi nhanh dẫn đầu.
- Chúng ta đuổi theo đi,
Tên mập và lão Ngưu theo sát phía sau.
Cả bọn đi thẳng tới Dưỡng Tâm điện, đường đi trong Tử Cấm thành rất dài, mấy hoạn quan cung nữ tình cờ đi ngang qua, tò mò nhìn lấm lét về phía bọn Tần Lâm, thảy đều né tránh thật xa. Đốc Chủ Đông Xưởng vào đây điều tra trọng án Ma giáo gây ra ở Ninh Tú cung, kẻ nào có mắt không tròng dám cản đường?!
Ngoài Dưỡng Tâm điện, mấy tên thái giám đang quét sân, Tần Lâm cũng không nói nhảm, lập tức quát ngắn một tiếng:
- Trâu Ngọc Lang, chuyện tốt của ngươi bại lộ rồi!
Một tên hoạn quan trẻ tuổi đang khom người quét sân ngẩng đầu lên, quả nhiên bề ngoài rất là anh tuấn, chẳng qua là giữa đôi lông mày phủ một lớp hắc khí âm trầm. Ánh mắt y vừa chạm phải ánh mắt Tần Lâm lập tức sắc mặt đại biến, vứt chổi quét sân xoay người bỏ chạy.
- Chạy đi đâu!?
Ngưu Đại Lực cười ha hả, sải bước đuổi theo. Thân hình y to cao như thần giữ cửa, một bước dài bằng hai ba bước người thường, chỉ sau vài bước đã đuổi tới sau lưng người này, đưa ra bàn tay to như quạt lá bồ, lập tức xách Trâu Ngọc Lang lên như chim ưng bắt gà, lui về phía sau nhẹ nhàng ném xuống ở bên chân Tần Lâm.
Ngưu Đại Lực chẳng qua chỉ nhẹ nhàng ném xuống, nhưng thân thể tên này làm sao chịu nổi. Sau khi ngã xuống đất toàn thân như rã rời, chỉ có thể giãy giụa không bò dậy nổi.
Lục Viễn Chí nắm tay y vặn mạnh ra sau lưng, lại lui về phía sau một bước. Chỉ nghe tiếng rắc rắc vang lên, khớp xương vai Trâu Ngọc Lang đã bị trật.
Trâu Ngọc Lang đau đến nỗi mặt mũi toát mồ hôi lạnh, hô hoán lên gia gia tha mạng.
Tên mập cười lạnh liên tục:
- Thật là xấu hổ, gia gia là thế gia giết heo, từ trước tới nay lúc nào cũng nặng tay như vậy.
- Không nên nói nhảm.
Tần Lâm vỗ vỗ vai của tên mập, cúi đầu nhìn vào mắt của Trâu Ngọc Lang:
- Ngươi làm chuyện tốt thật!
Ôi… Đến nước này rồi, Trâu Ngọc Lang biết đã hết, sắc mặt xám trắng, thở dài một tiếng.
Công việc kế tiếp trở nên vô cùng đơn giản, Tần Lâm lấy vân tay Trâu Ngọc Lang so sánh với những bình lọ trên bàn nhỏ ở hiện trường, nghiệm ra vân tay hoàn toàn giống nhau, đây chính là bằng chứng như núi lưu lại ở hiện trường sau khi Trâu Ngọc Lang sát hại Ngô Tán Nữ.
Trâu Ngọc Lang không thể chối cãi, chỉ đành phải thừa nhận tội.
Tiếp theo, Hoắc Trọng Lâu và Lưu Tam Đao dựa theo khẩu cung của Trâu Ngọc Lang, tìm được hung khí tiểu đao khắc ra tiêu ký hoa sen máu trên thi thể Ngô Tán Nữ, cũng vớt lên tượng gỗ trẻ con và bình nước hoa Tây Dương dưới giếng nước cách chỗ y ở không xa.
Toàn bộ vụ án đã được phá xong một cách hoàn mỹ.
Trâu Ngọc Lang chính là gian phu thần bí của Ngô Tán Nữ, y không chỉ có trẻ tuổi đẹp trai, đẹp hơn xa Tống Bảo và Trương Tiến Triều, còn rất biết lấy lòng Dung ma ma, lấy được một ít lễ vật trân quý, cho nên từ đầu năm ngoái Ngô Tán Nữ đã thật lòng thích y.
Nhưng Trâu Ngọc Lang yêu cầu Ngô Tán Nữ giữ bí mật về quan hệ của hai người. Ngô Tán Nữ không thể làm gì khác hơn là chia tay với người cũ Tống Bảo, lại giả bộ tìm người mới là Trương Tiến Triều, trên thực tế cũng là duy trì quan hệ qua lại lén lút với Trâu Ngọc Lang.
Rốt cục Ngô Tán Nữ cảm thấy chán ghét cuộc sống như thế, yêu cầu công khai quan hệ của hai người, thậm chí dùng lời Trâu Ngọc Lang say rượu tình cờ thổ lộ để cười nhạo y, uy hiếp y. Rốt cục Trâu Ngọc Lang sinh lòng tàn độc, vì thoát khỏi Ngô Tán Nữ dây dưa mới hạ sát thủ.
Trâu Ngọc Lang cũng không phải là kẻ mạnh mẽ hữu lực, cho nên y lựa chọn độc dược, để cho Ngô Tán Nữ chết oan uổng lặng lẽ không tiếng động. Sau đó vì muốn thoát tội, y bắt chước theo thủ pháp gây án của Bạch Liên giáo trong lời đồn, khắc tiêu ký hoa sen máu lên ngực nạn nhân. Về phần móc mắt là vì y sợ oan hồn đòi mạng, cho rằng mình làm như vậy cho dù là nàng thành quỷ cũng sẽ bị mù, không thể tìm mình báo thù.
Đáng tiếc chính vì y móc mắt, huyết lệ chảy xuôi xuống Thái Dương đã tố cáo tư thế người chết lúc ấy, lại vừa khéo tỏ rõ điểm là người quen gây án. Trâu Ngọc Lang tự cho là mình thông minh, lại không biết lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, Tần Lâm xuất thủ như điện, từ khi y gây án đến khi bị bắt vẫn chưa tới mười hai canh giờ!
Trời đã xế chiều, Tần Lâm áp giải Trâu Ngọc Lang đi tới Dực Khôn cung nơi Vạn Lịch và Trịnh Trinh tạm ở, bẩm báo chi tiết vụ án, trình lên tất cả chứng cớ và chứng cung.
- Tần ái khanh quả nhiên không phụ kỳ vọng của trẫm!
Vạn Lịch cao hứng nhếch môi cười, tra rõ cung cấm cũng không phải bị yêu phỉ Bạch Liên giáo xâm nhập vào, mà là thái giám vì tình giết người mô phỏng gây án, y đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Trinh ôm con trai ngồi phía sau màn, thở ra một hơi thật dài:
- Nếu không phải Tần Đốc Chủ kịp thời phá án, không biết mẹ con ta còn phải lo lắng cho tới khi nào nữa, vẫn cho rằng bên cạnh mình có yêu phỉ Bạch Liên giáo ẩn nấp.
- Ái phi, bây giờ nàng không cần phải lo lắng nữa.
Vạn Lịch quay đầu lại an ủi Trịnh Trinh, lại xoay người nói:
- Tần ái khanh, thủ phạm án này mang ra lăng trì xử tử, tòng phạm, thân nhân nhất luật chém hết cả nhà! Ái khanh phá án có công, trẫm sẽ ghi tạc trong lòng.
Tần Lâm tạ ơn đi ra, mới vừa bước ra khỏi cửa Dực Khôn cung chợt thấy Dung ma ma bồi ở bên cạnh Vương Hoàng hậu đi tới, cười không có hảo ý: hừ, chạy đến cung cấm trêu đùa Công chúa, để xem lão nương cáo chết ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.