Cẩm Y Vệ

Chương 591: Trời xui đất khiến

Miêu Khiêu

29/09/2014

Tay cầm súng Tần Lâm cứng lại, trong lòng âm thầm kêu khổ.

Mới vừa rồi Kim Anh Cơ nghe Tần Lâm gọi mình là chuyết kinh, trong lòng vui như mở hội, lúc này chợt trở nên ảm đạm thất sắc, tim đập loạn xạ.

Tần Lâm nhiều lần phá hư đại sự Bạch Liên giáo, giết chết, bắt sống giáo chúng Bạch Liên giáo từ trưởng lão trở xuống nhiều không đếm xuể, Bạch Liên giáo chủ há chịu bỏ qua cho hắn một cách dễ dàng? Ngay cả Kim Anh Cơ trong vụ án ngân khố mất bạc cũng chơi Bạch Liên giáo một vố, gây ra gút mắc không nhỏ.

Vốn Tần Lâm tưởng rằng bí mật gặp gỡ Kim Anh Cơ ở chỗ này, lại có cẩm y quan giáo mặc thường phục bảo vệ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên chỉ có hai người vào Quan Âm am đi dạo. Không ngờ rằng Bạch Liên giáo chủ như thần long thấy đầu không thấy đuôi đích thân đến chỗ này, lực lượng bố trí bên ngoài nhất thời mất đi tác dụng.

E rằng lần này phiền phức rất lớn, thiên hạ đệ nhất cao thủ cũng không phải là dễ đối phó như vậy.

Nhưng kỳ quái là, làm sao Bạch Liên giáo chủ biết Tần Lâm ở Quan Âm am?

- Giáo chủ tỷ tỷ tới, vì sao không nói với tiểu muội một tiếng?

Kim Anh Cơ nhẹ nhàng bước liên tục vài bước, chậm rãi tới gần Bạch Liên giáo chủ, nở một nụ cười khả ái:

- Quý giáo anh hùng hảo hán, tiểu muội vô cùng hâm mộ.

Bạch Liên giáo chủ vẫn không nhúc nhích, giống như một ngọn núi cao không thể leo tới, lại giống như hàn băng vạn năm hàn khí bức người không tan, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Anh Cơ:

- Ai là tỷ tỷ của ngươi, hừ, giỏi cho Ngũ Phong thuyền chủ lén lút gặp tình lang, ngươi lừa được người khác, không lừa được bản giáo chủ.

- Không phải là tỷ tỷ, chẳng lẽ là muội muội?

Kim Anh Cơ cười híp mắt lại đến gần hai bước, một tay nàng ở phía sau không ngừng ra dấu với Tần Lâm, ý bảo nàng sẽ ôm lấy Bạch Liên giáo chủ, Tần Lâm nhân cơ hội chạy trước.

Ngũ Phong hải thương tung hoành Đông Hải, Bạch Liên giáo cũng không có bao nhiêu thế lực trên biển, rất nhiều chuyện phải trông cậy vào hải thương. Cho dù là có chuyện gút mắc lần trước, Bạch Liên giáo chủ cũng sẽ không thật sự giết Kim Anh Cơ, mà chỉ lấy nàng uy hiếp, bức bách Ngũ Phong hải thương làm chút chuyện thay Bạch Liên giáo.

Tần Lâm lại khác, là quan triều đình chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty, tử địch Bạch Liên giáo, rơi vào trong tay Bạch Liên giáo chủ ắt phải nguy đến tính mạng.

Chút tâm cơ nho nhỏ này của Kim Anh Cơ không qua được mắt của Bạch Liên giáo chủ, tuy rằng nàng đeo mặt nạ bạc không để lộ tình cảm gì, nhưng trong ánh mắt đã toát ra vẻ giễu cợt.

Trước có Đường Tái Nhi làm cho Vĩnh Lạc đại đế ăn không ngon ngủ không yên, sau có Vương Thông Nhi chung kết cái gọi là Khang Càn thịnh thế, các đời Bạch Liên giáo chủ ai mà không phải là nhân vật mưu trí võ công đạt tới tuyệt đỉnh? Chút mưu kế thủ đoạn này của Kim Anh Cơ có thể lừa gạt được người khác, nhưng trong mắt giáo chủ Ma giáo quả thật là vô cùng ấu trĩ.

Nhưng Bạch Liên giáo chủ cũng không vạch trần lập tức, bất quá chỉ từ lạnh lùng nhìn Tần Lâm sau mặt nạ bạc, để xem tên này hành động thế nào.

Bạch Liên giáo truyền thừa mấy trăm năm, trải qua mấy vương triều, thế lực ngầm cực kỳ kinh người, nhưng lại không vươn tay ra tới đại dương mênh mông bát ngát, có rất nhiều địa phương cần Ngũ Phong hải thương hiệp trợ. Giáo chủ thấy Kim Anh Cơ và Tần Lâm thuận tình với nhau, cho nên muốn thi triển kế công tâm.

Chỉ cần Tần Lâm xoay người chạy trốn, nàng sẽ có thể mượn chuyện này ly gián hai người, tiến thêm một bước thi triển cả biện pháp cứng rắn lẫn mềm dẻo, uy hiếp Ngũ Phong hải thương hợp tác với mình.

Dĩ nhiên cuối cùng Tần Lâm vẫn không thể chạy thoát, thân là thiên hạ đệ nhất cao thủ, Bạch Liên giáo chủ có lòng tin tuyệt đối.

Ngốc tử, ngốc tử, vì sao ngươi còn không chạy?! Kim Anh Cơ mặt mũi tươi cười đi về phía Bạch Liên giáo chủ, trong lòng gấp như dầu sôi, một tay ở phía sau liên tục ra hiệu cho Tần Lâm.

Bạch Liên giáo chủ thấy rất rõ ràng cảnh tượng này, bất quá chỉ thầm cười lạnh trong lòng. Thứ người giống như Tần Lâm được hưởng cao quan hậu lộc, kiều thê mỹ nữ trong lòng, hắn chịu phụng bồi Kim Anh Cơ rơi vào trong lòng bàn tay mình sao? Hừ, những tên ưng khuyển Xưởng Vệ này, chết đến trước mắt còn có mấy tên có thể có được khí tiết cứng rắn?

- Kim Anh Cơ, không cần...

Tần Lâm đột nhiên nói bằng giọng trầm ổn hữu lực.

- Có chuyện gì vậy?

Ngũ Phong thuyền chủ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Tần Lâm, trong ánh mắt tràn đầy nóng nảy: tiểu oan gia của ta ôi, huynh hại chết nô gia rồi…

Bạch Liên giáo chủ cũng ngẩn ra:

- Tại sao ngươi không thừa dịp Kim cô nương giữ chân bản giáo chủ mà chạy trốn? Chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?

Tần Lâm đi lên hai bước đứng sóng vai cùng Kim Anh Cơ, cười cười ra vẻ không sao cả:

- Khoan hãy đề cập tới dựa vào Kim Anh Cơ có thể giữ chân giáo chủ Ma giáo thiên hạ đệ nhất cao thủ hay không, cho dù là có thể, da mặt Tần mỗ cũng không dày tới mức để cho nữ nhân ở lại ngăn địch, mình lại nhân cơ hội chạy trốn.

Vốn là Tần Lâm còn muốn nói lấy võ công giáo chủ Ma giáo giết hai người chúng ta hết sức dễ dàng, thế nhưng nàng nói nhiều như vậy lại không ra tay động thủ, nhất định không phải là muốn lấy mạng hai ta, mà là có mưu đồ khác.

Nhưng sóng mắt ôn nhu như nước của Kim Anh Cơ đã cắt đứt lời kế tiếp của hắn, đôi môi hơi lạnh của nàng đã dán chặt vào má hắn, tay nàng cũng ra sức nắm chặt tay hắn.



- Hay cho một đôi uyên ương đồng mệnh!

Bạch Liên giáo chủ cười lạnh, đột nhiên tiến lên trước một bước, xuất thủ nhanh như điện chớp, khó lòng tin được.

Tần Lâm chỉ cảm thấy hoa mắt, huyệt Thiên Trung giữa ngực tê chồn, lập tức toàn thân vô lực, mềm nhũn ngã ngồi xuống đất. xem chương mới tại tunghoanh(.)com

- Ngươi... Ngươi giết hắn!

Kim Anh Cơ trợn to hai mắt, đôi môi đỏ mọng run rẩy, vẻ mặt kinh hãi tới cực điểm.

- Yên tâm, ta còn muốn giữ lại hắn hỏi một ít chuyện...

Bạch Liên giáo chủ thuận miệng nói, tay áo lụa vung lên, Kim Anh Cơ cũng mềm nhũn ngã xuống đất.

Thì ra tiểu oan gia vẫn chưa chết… trong lòng Kim Anh Cơ vui mừng vô tận.

Vị trí hai người ngã xuống đất rất gần nhau, mặt đối mặt gần trong gang tấc. Eo lưng mềm mại của Kim Anh Cơ đè lên đùi Tần Lâm, thân thể hai người áp sát, thậm chí Tần Lâm còn nháy mắt với nàng.

Nếu như không phải là bị điểm huyệt, không thể động đậy một chút nào, sợ rằng Tần trưởng quan của chúng ta không chỉ nháy mắt mà thôi.

Bạch Liên giáo chủ điểm ngã hai người, bèn khom lưng chuẩn bị nhấc hai người bọn họ lên, đưa bọn họ cùng đi.

Chợt ánh mắt nàng quét nhìn lên bàn thờ, hơi dừng lại một chút.

Lúc này tiết trời kinh sư trở nên nóng, không khí oi bức, cho dù là Bạch Liên giáo chủ thần công cái thế sau khi biết được tin tức nhanh chóng chạy tới Trấn Thủy Quan Âm am, lại thần không biết quỷ không hay đột phá phòng tuyến bên ngoài, bắt giữ hai người Tần Lâm, Kim Anh Cơ, đến lúc này cũng cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Nàng đến gần mấy bước cầm chén trà lên xem thử, chỉ thấy màu đỏ đáng yêu, chính là trà ngọt cùng với mứt táo vừa chua vừa ngọt.

Bạch Liên giáo chủ xưa nay mưu trí sâu xa không phải người thường có thể bì kịp, tâm niệm thoáng chuyển đã có chủ ý: hai chén trà này là mới vừa rồi Tần Lâm và Kim Anh Cơ chuẩn bị uống, trong đó nhất định sẽ không có cái gì cổ quái.

Trời sinh nàng thích sạch sẽ, thấy chén bên trái Tần Lâm đã từng cầm lên, mặc dù hắn chưa từng uống qua cũng không nhịn được khẽ cau mày, chọn chén bên phải Kim Anh Cơ đã từng bưng trên tay.

Nàng vén mặt nạ lên một chút, gương mặt thâm tàng bất lộ của nàng hiện tại lộ ra chút đường nét, cũng xinh đẹp vô cùng, không phải là xú bát quái như Tần Lâm nói.

Nâng chén trà ngọt lên chậm rãi uống, ánh mắt Bạch Liên giáo chủ sáng lên. Quả nhiên trà ngọt của Trấn Thủy Quan Âm am này có mùi vị hết sức thơm ngon, Tuệ Năng lão ni tự tay chế biến càng đặc biệt khác thường, uống vào chỉ nghe hương thơm xông vào mũi, vị ngọt đọng thật lâu trong cổ.

Là người tài cao gan lớn, nàng cũng không sợ người khác đột nhiên xông tới, cứ từ từ uống trà như vậy, còn quan sát tượng Mụ Tổ thờ cúng trên thần đài, lại xoay người nhìn Kim Anh Cơ nằm ở bên cạnh Tần Lâm, có vẻ cao hứng, giống như đang dạo chơi thong thả.

Tần Lâm cố ý kêu lên:

- Này này, đó là trà giao bôi dành cho lão bà ta uống, ma nữ này cũng muốn gả cho ta sao? Chậc chậc, loại bà nương hung dữ này lên giường nhất định sẽ đè lão công bên dưới, ôi chao, ta không chịu nổi…

- Nói hươu nói vượn gì chứ?

Bạch Liên giáo chủ đá Tần Lâm một cước, như cười như không nói:

- Chỉ chút kỹ xảo nho nhỏ như vậy mà muốn lừa bản giáo chủ rối loạn hay sao. Tần ma đầu, ngươi chớ nên si tâm vọng tưởng.

Tần Lâm thở dài trong lòng, không biết giáo chủ này rốt cục là linh đài thanh minh bụi trần bất nhiễm, hay là hoàn toàn u mê ngu ngốc. Lời nói vừa rồi đổi lại là nữ tử khác chưa thành thân nghe được, mười người có hết mười sẽ tức giận, thế nhưng Bạch Liên giáo chủ chỉ coi như gió thoảng bên tai.

Nếu là Bạch Liên giáo chủ đùng đùng nổi giận hoặc có phản ứng gì khác, Tần Lâm sẽ có thể thừa cơ dẫn dắt, hoặc là khích nàng nổi trận lôi đình, hoặc là chọc tức khiến cho nàng xảy ra sơ suất, như vậy còn có mấy phần cơ hội, nhưng như bây giờ, hắn thật sự không có biện pháp nào.

Kim Anh Cơ cũng thầm kêu khổ không ngừng, thầm nói quả nhiên Bạch Liên giáo chủ mưu tính sâu xa, lời Tần Lâm vừa nói ngay cả nàng nghe cũng phải đỏ mặt tim đập mạnh, giáo chủ Đại nhân lại không phản ứng chút nào, lần này thật sự gặp phải cường địch rồi.

Nàng không biết trong lòng Bạch Liên giáo chủ cũng rất kinh ngạc: quái dị, tại sao lại phải đè ngươi ở phía dưới, đây là luyện công phu gì thế?

Nàng chưa kịp nghĩ ra, thình lình dưới bụng sinh ra một luồng khí nóng, nhất thời cảm thấy trên dưới toàn thân nóng không thể tả, lập tức toát ra mồ hôi trán.

- Ngươi... Ngươi, trong chén trà này có điều kỳ quái…

Bạch Liên giáo chủ run giọng nói, ném chén trà xuống đất.

Chỉ thấy mặc dù vị giáo chủ này đeo mặt nạ bạc, nhưng cổ trắng như tuyết của nàng chợt trở nên đỏ ửng một mảng, hơi thở nhẹ mà dài thình lình trở nên hết sức nặng nề, thân thể hơi run, dường như đang cố gắng kềm chế.



Tần Lâm không hiểu vì sao, nháy mắt có ý hỏi Kim Anh Cơ.

Kim Anh Cơ cũng tỏ ra hoang mang ngơ ngác, không biết được tại sao trà kia lại xảy ra vấn đề.

Tần Lâm cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa, miệng nói nhảm một hơi:

- Ha ha, hai ta nhân duyên khó thành, vốn chính là muốn tự vận vì tình, không nghĩ tới lại cuốn theo giáo chủ Ma giáo, quả thật là ưu đãi mua một tặng một, thật là hậu hĩ!

- Hừ, chút độc dược cỏn con có thể làm gì được bản giáo chủ?

Bạch Liên giáo chủ cố gắng đè ép cảm giác nóng nảy khó chịu vô cùng, vận khởi nội lực hùng hậu của mình, chỉ trong khoảnh khắc nội kình đã đi đủ đại tiểu chu thiên.

Một thân nội công của nàng cơ hồ lô hỏa thuần thanh, đã đến cảnh giới bách độc bất xâm, bất kể loại độc nào cũng có thể vận công bức ra bên ngoài cơ thể.

Không ngờ rằng bên trong trà ngọt và mứt táo này không phải là độc dược, mà là xuân dược cực mạnh. Bạch Liên giáo chủ không vận công thì thôi, vừa vận công dược lực nhất thời phát tán ra, toàn thân nóng như lửa đốt, mềm nhũn không còn chút lực đạo nào, trong đầu như vừa nổ đùng một tiếng, bất ngờ ngã xuống.

Không biết có phải là trùng hợp hay không, Bạch Liên giáo chủ cũng ngã lên trên người Tần Lâm.

- Này này, chớ sờ ngực ta!

Tần Lâm hổ chết vẫn còn oai, tuy rằng bị điểm huyệt đạo không thể động đậy, miệng hắn vẫn ba hoa chích chòe không nghỉ.

Kim Anh Cơ giận nói:

- Oan gia, huynh nói nhảm gì đó, còn không thừa dịp này gọi người. Người đâu, cứu mạng…

Thật là kỳ quái, tiếng Kim Anh Cơ gọi không thể nói là không lớn, thế nhưng mãi vẫn không thấy bóng người nào xuất hiện.

Ni cô trong Quan Âm am đã sớm nhận được mệnh lệnh, không được đến gần Thiên Phi thần điện trong vòng mười trượng, tập trung đến Phật đường làm trung khóa.

- Nam mô Đại Từ Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát...

Tuệ Năng lão ni cô mơ hồ nghe được tiếng kêu, khóe miệng nở một nụ cười gian giảo, càng gõ mõ mạnh hơn nữa.

Ở địa phương xa hơn một chút, Quy Bản Vũ Phu khẽ cau mày:

- Dường như ta nghe thấy thanh âm gì đó…

- Phi lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nghe...

Quyền Chính Ngân cười giảo hoạt, kéo bằng hữu đi xa hơn một chút, hắc hắc, Kim trưởng quan, ta làm như vậy cũng là vì tốt cho nàng…

Bên trong thần điện Kim Anh Cơ kêu nửa ngày không ai để ý tới, cổ họng cũng trở nên khản đặc, trong lòng vạn phần kinh ngạc, thế nhưng tay chân lại không thể động đậy.

Tần Lâm ngoại trừ có thể nói chuyện, nháy mắt ra, toàn thân cũng không nhúc nhích được.

Bất ngờ hơn nữa chính là Bạch Liên giáo chủ nằm trên người hắn, mặc dù mang mặt nạ bạc không nhìn thấy tướng mạo, nhưng vóc người nàng vô cùng tuyệt diệu, đường cong thân thể tuyệt vời dán sát vào thân thể hắn, vừa mềm mại vừa nóng hổi.

Đầu nàng gác lên vai hắn, một đoạn cổ đã trở nên đỏ rực hết sức mê người, gò ngực mềm mại đàn hồi ép chặt vào ngực hắn. Độ đàn hồi kinh người khiến cho tim Tần Lâm đập thình thịch như trống trận, hai chân nàng cũng quấn lấy chân hắn, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa.

- Tần Lâm, huynh... Huynh có thể hay không...

Kim Anh Cơ ở bên cạnh thấy vậy không vui.

- Ta cũng không có biện pháp, toàn thân không nhúc nhích được!

Tần Lâm kêu khổ.

Quả thật là như vậy, nếu hắn có thể động, làm sao chịu nằm yên như vậy?

Ặc… Tần Lâm chợt sặc một cái, dường như vừa nuốt chửng một quả trứng gà.

Bị một nữ tử hoạt sắc sinh hương trẻ tuổi như vậy đè lên trên người ma sát không ngừng, cơ thể Tần Lâm có phản ứng theo bản năng. Vừa đúng lúc cặp đùi thon thả của Bạch Liên giáo chủ kẹp lại, khẽ giãy dụa, Tần Lâm nhất thời hồn bay lên trời.

Chẳng lẽ mình bó tay hết cách, không làm gì được sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cẩm Y Vệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook