Chương 917: Vạn Lịch Hội Kế Lục
Miêu Khiêu
02/05/2015
Sau khi Vương Quốc Quang bãi quan, trong triều vẫn có người muốn đưa lão vào chỗ chết, âm thầm phái người theo dõi lão trở lại Dương Thành, truyền bá khắp nơi những lời đồn Vương Quốc Quang kết đảng với Trương Giang Lăng ở trong triều, thậm chí còn có mưu đồ mưu triều soán vị, từ đó chọc giận thiên tử vân vân… Những kẻ nhát gan sợ chuyện đồng tộc của lão e sợ liên lụy tới mình, vì vậy truyền đi lời đồn khắp nơi, cuối cùng đuổi cả nhà Vương Quốc Quang ra khỏi Nam Dương thôn.
Bây giờ Vương Quốc Quang không còn là Lại bộ Thiên Quan đứng đầu lục bộ, không còn là niềm tự hào của Bình Dương huyện và Nam Dương thôn, mà là một lão già xui xẻo bất cứ lúc nào có thể gặp phải tai họa bất trắc, bị đồng tộc tàn nhẫn đuổi đi khỏi quê nhà, chỉ có thể vào ở trong hốc núi cách xa thôn.
Bên ngoài Nam Dương thôn có một hốc núi Nam Câu, bên trong có hang động rộng rãi có thể chứa được mấy trăm người. Trong sơn động này bày đầy các vật gia dụng như bàn ghế chén đĩa nồi niêu… nam nam nữ nữ ra ra vào vào, có người đốt lửa nấu cơm, có kẻ thu thập củi đốt, có người khâu vá, trên mặt ai nấy hoặc nhiều hoặc ít toát ra vẻ áo não. Thử hỏi bị đuổi ra phủ đệ đã ở bao nhiêu năm, gửi thân trong sơn động, ai mà có thể bình tâm cho được.
Duy chỉ có dưới cây hòe lớn bên ngoài sơn động, một vị lão nhân trạc thất tuần đang ngồi trên tảng đá, tay cầm quyển sách đọc một cách say sưa. Thân lão mặc một chiếc trường bào vải màu lam, đầu đội tứ phương cân, mày râu nho nhã, sắc mặt hồng hào, nếp nhăn không nhiều lắm, hạc phát đồng nhan. Nhìn qua giống như một lão nhân lui vào chốn núi rừng ẩn dật, hoặc một vị Cử Nhân từng nhậm chức quan châu huyện vài lần đã rời khỏi chốn quan trường, gởi tình chốn non xanh nước biếc.
Nhưng ai thấy được nội dung sách mà lão đang đọc nhất định sẽ giật mình kinh hãi:
‘Mạch sống của quốc gia ở chỗ này, bởi vì không tuân lời sinh ra tệ nạn. Nhìn lại đời trước, Đường có Bình Phú Thư, Quốc Kế Lục, Tống có Hội Kế Lục… Triều ta chỉ có Nhất Thống Chí có ghi sơ lược, bất quá chỉ sơ lược mà thôi. Cho nên không tự lượng sức, cùng Thị Lang Lý Ấu Tư và các vị Thị Lang các ty tra cứu sách vở, biên tập nhiều năm, phục hồi lại sách điển xưa cũ…’
Đây cũng không phải là lão nhân ẩn dật núi rừng hoặc là Cử Nhân hương hoạn đọc sách, lời lẽ trong đó rõ ràng là giọng điệu của đại quan Bộ Đường, tể chấp phụ thần, ghi tất cả bản đồ địa lý, thuế phú xuất nhập, số lượng hộ tịch, cá muối khoáng sản… vào trong đó. Một quyển sách trong tay như nắm cả càn khôn, nắm hết tất cả quan viên Đại Minh trong đó, chính là Vạn Lịch Hội Kế Lục đại danh đỉnh đỉnh!
Không cần nói, lão nhân tay cầm quyển cơ mật triều đình tối cao này chính là người biên soạn chính của Vạn Lịch Hội Kế Lục, từng đảm nhiệm Hộ bộ Thượng Thư, Lại bộ Thượng Thư, gia hàm Thái Tử Thái Bảo, thụ Quang Lộc Đại Phu Vương Quốc Quang.
- Cha, chúng ta đã tới nước này, người còn đọc sách làm gì vậy?
Chợt đứa con của Vương Quốc Quang đi tới dưới tàng cây, nhăn nhó mặt mày khổ sở nói:
- Trong sơn động này buồn chán quá, vì sao cha không đi tìm thân bằng cố cựu, mượn đỡ ít tiền cũng tốt…
Vương Quốc Quang quay đầu lại nhìn con trai, lại quay sang nhìn lên ngọn cây:
- Cảnh sắc nơi đây hữu tình như vậy, chúng ta ở đây thích hợp vô cùng, cần gì về nhà chứ?!
Đứa con bĩu môi buồn bực trong lòng, nhưng cũng không dám càn rỡ trước mặt cha, chỉ tựa vào người cha không chịu đi tỏ vẻ phản đối.
Vương Quốc Quang cười cười, tiểu nhi tử này là lão hơn năm mươi tuổi mới có, hiểu chuyện rất ít cho nên không biết. Ngày xưa lão thân là Lại bộ Thiên Quan, môn sinh cố lại đầy khắp thiên hạ, chưa hề rơi vào tình cảnh bị tộc nhân đuổi ra trạch viện như hiện tại. Ở trong sơn động cũng không phải là bắt chước theo Thái Cúc Đông Ly Hạ của Đào Tiềm Đào Uyên Minh, mà là bắt chước Tạ An quy ẩn Đông Sơn.
Hai cha con đang giằng co, thình lình có tiếng vó ngựa vang lên phá vỡ yên tĩnh trong sơn cốc, thân hình tín sứ xuyên qua sương mù trong núi, dần dần lộ ra rõ ràng.
- Vương, Vương Thiên Quan Đại lão gia, lão gia nhà ta có thư dâng lên.
Tín sứ tung mình xuống ngựa, hai tay dâng một phong thơ lên thật cao.
Phong bì không ghi rõ tên người gửi, chỉ ghi người nhận thơ là ân sư Vương Thiên Quan Sơ Am, lạc khoản người gửi thư chỉ là ‘môn hạ mộc ân’. Đây gọi là ngầm hiểu không cần viết rõ, tránh để cho kẻ có dụng tâm khác bắt được chứng cứ.
Vương Quốc Quang mở niêm phong lấy thư ra xem, nhất thời tinh quang trong mắt già bắn ra bốn phía, lẩm bẩm than thở:
- Trương Phượng Bàn ôi Trương Phượng Bàn, ngươi cũng có hôm nay! Tần Lâm, làm rất khá, lão phu không nhìn lầm ngươi!
Đứa con ỷ mình được cưng chiều nên không sợ phụ thân, từ phía sau thò cổ ra xem thư, đồng tử chợt co rút lại: Tần Lâm tra ra tội Trương Doãn Linh tư thông với địch bán nước, chiêu nạp hai giáo Hoàng Bạch Tây Tạng, hiến kế đả thông Tây Vực. Bắt đầu từ Thu chinh, Tuần Phủ Sơn Tây Trương Công Ngư tiếp tục tiến hành triều chính mới ở đất Quan Trung!
Vương Quốc Quang chấp chưởng Bộ Đường nhiều năm, không ít môn sinh cố lại nắm giữ chức vụ trọng yếu, phong thư này chính là do một vị môn sinh đắc ý của lão phái tín sứ đưa tới, tranh thủ báo tin tốt cho lão sư.
- Cha, người sắp được khôi phục trọng dụng rồi!
Đứa con vui mừng hớn hở.
Vương Quốc Quang cười một tiếng vân đạm phong khinh, cất thư vào người.
-----------
Hồ Quảng Thừa Thiên phủ Chung Tường huyện có một tòa đại Tư Mã phủ, cũng đã từng là niềm tự hào của người trong bản huyện. Chỉ bất quá theo Giang Lăng đảng thất thế, phủ đệ Binh bộ Thượng Thư ngày xưa cũng trở nên lạnh lùng hoang vắng.
Vận may của Tằng Tỉnh Ngô khá hơn Vương Quốc Quang một chút, vẫn chưa bị đuổi ra ngoài, trên thực tế vận may của y không tệ, thật sự rất tốt.
Khâu Tranh, Trương Tôn Nghiêu vốn đã chuẩn bị thủ đoạn thêu dệt bịa chuyện ghép tội, nếu như đúng theo lịch sử thật, y sẽ bị Khâu Tranh tịch thu gia sản trị tội, rơi vào thảm cảnh thê lương đội phương cân ẩn sĩ mặc áo tù nhân chịu phạt đình trượng. Tằng Tỉnh Ngô từng chỉ huy mấy chục viên Đại tướng bọn Lưu Chỉnh, mười bốn vạn đại quân, nhất cử dẹp loạn người Bặc quấy nhiễu vùng Tây Nam Đại Minh hơn trăm năm, lập nên chiến công hiển hách ‘mở mang bờ cõi hơn bốn trăm dặm’, bị tịch biên gia sản, giam cầm tại quê nhà.
Đời Minh Binh bộ Thượng Thư xưng Bản Binh, vừa quản quân chính lại quản chiến lược, uy quyền cực lớn, giống như Vu Khiêm vào thời Minh Cảnh Đế. Nếu như không có Tần Lâm tương trợ, lúc Khâu Tranh, Trương Tôn Nghiêu đòi tịch thu gia sản Giang Lăng tướng phủ bị ngăn lại, Tằng Tỉnh Ngô cũng đã oan uổng không kém gì Vu Khiêm Vu Thiếu Bảo.
May nhờ có Tần Lâm, Tằng Tỉnh Ngô mới không rơi vào tình cảnh thê thảm nhất, hiện tại cũng đội phương cân ẩn sĩ mặc áo xanh, bất quá không bị hạ ngục, không bị đình trượng. Lúc này y đang phơi nắng một cách vô cùng thoải mái trong sân, bên cạnh còn có một số thị nữ là tù nhân người Bặc năm xưa đang bưng trà rót nước cho y, thoạt nhìn hết sức nhàn nhã.
Bây giờ Vương Quốc Quang không còn là Lại bộ Thiên Quan đứng đầu lục bộ, không còn là niềm tự hào của Bình Dương huyện và Nam Dương thôn, mà là một lão già xui xẻo bất cứ lúc nào có thể gặp phải tai họa bất trắc, bị đồng tộc tàn nhẫn đuổi đi khỏi quê nhà, chỉ có thể vào ở trong hốc núi cách xa thôn.
Bên ngoài Nam Dương thôn có một hốc núi Nam Câu, bên trong có hang động rộng rãi có thể chứa được mấy trăm người. Trong sơn động này bày đầy các vật gia dụng như bàn ghế chén đĩa nồi niêu… nam nam nữ nữ ra ra vào vào, có người đốt lửa nấu cơm, có kẻ thu thập củi đốt, có người khâu vá, trên mặt ai nấy hoặc nhiều hoặc ít toát ra vẻ áo não. Thử hỏi bị đuổi ra phủ đệ đã ở bao nhiêu năm, gửi thân trong sơn động, ai mà có thể bình tâm cho được.
Duy chỉ có dưới cây hòe lớn bên ngoài sơn động, một vị lão nhân trạc thất tuần đang ngồi trên tảng đá, tay cầm quyển sách đọc một cách say sưa. Thân lão mặc một chiếc trường bào vải màu lam, đầu đội tứ phương cân, mày râu nho nhã, sắc mặt hồng hào, nếp nhăn không nhiều lắm, hạc phát đồng nhan. Nhìn qua giống như một lão nhân lui vào chốn núi rừng ẩn dật, hoặc một vị Cử Nhân từng nhậm chức quan châu huyện vài lần đã rời khỏi chốn quan trường, gởi tình chốn non xanh nước biếc.
Nhưng ai thấy được nội dung sách mà lão đang đọc nhất định sẽ giật mình kinh hãi:
‘Mạch sống của quốc gia ở chỗ này, bởi vì không tuân lời sinh ra tệ nạn. Nhìn lại đời trước, Đường có Bình Phú Thư, Quốc Kế Lục, Tống có Hội Kế Lục… Triều ta chỉ có Nhất Thống Chí có ghi sơ lược, bất quá chỉ sơ lược mà thôi. Cho nên không tự lượng sức, cùng Thị Lang Lý Ấu Tư và các vị Thị Lang các ty tra cứu sách vở, biên tập nhiều năm, phục hồi lại sách điển xưa cũ…’
Đây cũng không phải là lão nhân ẩn dật núi rừng hoặc là Cử Nhân hương hoạn đọc sách, lời lẽ trong đó rõ ràng là giọng điệu của đại quan Bộ Đường, tể chấp phụ thần, ghi tất cả bản đồ địa lý, thuế phú xuất nhập, số lượng hộ tịch, cá muối khoáng sản… vào trong đó. Một quyển sách trong tay như nắm cả càn khôn, nắm hết tất cả quan viên Đại Minh trong đó, chính là Vạn Lịch Hội Kế Lục đại danh đỉnh đỉnh!
Không cần nói, lão nhân tay cầm quyển cơ mật triều đình tối cao này chính là người biên soạn chính của Vạn Lịch Hội Kế Lục, từng đảm nhiệm Hộ bộ Thượng Thư, Lại bộ Thượng Thư, gia hàm Thái Tử Thái Bảo, thụ Quang Lộc Đại Phu Vương Quốc Quang.
- Cha, chúng ta đã tới nước này, người còn đọc sách làm gì vậy?
Chợt đứa con của Vương Quốc Quang đi tới dưới tàng cây, nhăn nhó mặt mày khổ sở nói:
- Trong sơn động này buồn chán quá, vì sao cha không đi tìm thân bằng cố cựu, mượn đỡ ít tiền cũng tốt…
Vương Quốc Quang quay đầu lại nhìn con trai, lại quay sang nhìn lên ngọn cây:
- Cảnh sắc nơi đây hữu tình như vậy, chúng ta ở đây thích hợp vô cùng, cần gì về nhà chứ?!
Đứa con bĩu môi buồn bực trong lòng, nhưng cũng không dám càn rỡ trước mặt cha, chỉ tựa vào người cha không chịu đi tỏ vẻ phản đối.
Vương Quốc Quang cười cười, tiểu nhi tử này là lão hơn năm mươi tuổi mới có, hiểu chuyện rất ít cho nên không biết. Ngày xưa lão thân là Lại bộ Thiên Quan, môn sinh cố lại đầy khắp thiên hạ, chưa hề rơi vào tình cảnh bị tộc nhân đuổi ra trạch viện như hiện tại. Ở trong sơn động cũng không phải là bắt chước theo Thái Cúc Đông Ly Hạ của Đào Tiềm Đào Uyên Minh, mà là bắt chước Tạ An quy ẩn Đông Sơn.
Hai cha con đang giằng co, thình lình có tiếng vó ngựa vang lên phá vỡ yên tĩnh trong sơn cốc, thân hình tín sứ xuyên qua sương mù trong núi, dần dần lộ ra rõ ràng.
- Vương, Vương Thiên Quan Đại lão gia, lão gia nhà ta có thư dâng lên.
Tín sứ tung mình xuống ngựa, hai tay dâng một phong thơ lên thật cao.
Phong bì không ghi rõ tên người gửi, chỉ ghi người nhận thơ là ân sư Vương Thiên Quan Sơ Am, lạc khoản người gửi thư chỉ là ‘môn hạ mộc ân’. Đây gọi là ngầm hiểu không cần viết rõ, tránh để cho kẻ có dụng tâm khác bắt được chứng cứ.
Vương Quốc Quang mở niêm phong lấy thư ra xem, nhất thời tinh quang trong mắt già bắn ra bốn phía, lẩm bẩm than thở:
- Trương Phượng Bàn ôi Trương Phượng Bàn, ngươi cũng có hôm nay! Tần Lâm, làm rất khá, lão phu không nhìn lầm ngươi!
Đứa con ỷ mình được cưng chiều nên không sợ phụ thân, từ phía sau thò cổ ra xem thư, đồng tử chợt co rút lại: Tần Lâm tra ra tội Trương Doãn Linh tư thông với địch bán nước, chiêu nạp hai giáo Hoàng Bạch Tây Tạng, hiến kế đả thông Tây Vực. Bắt đầu từ Thu chinh, Tuần Phủ Sơn Tây Trương Công Ngư tiếp tục tiến hành triều chính mới ở đất Quan Trung!
Vương Quốc Quang chấp chưởng Bộ Đường nhiều năm, không ít môn sinh cố lại nắm giữ chức vụ trọng yếu, phong thư này chính là do một vị môn sinh đắc ý của lão phái tín sứ đưa tới, tranh thủ báo tin tốt cho lão sư.
- Cha, người sắp được khôi phục trọng dụng rồi!
Đứa con vui mừng hớn hở.
Vương Quốc Quang cười một tiếng vân đạm phong khinh, cất thư vào người.
-----------
Hồ Quảng Thừa Thiên phủ Chung Tường huyện có một tòa đại Tư Mã phủ, cũng đã từng là niềm tự hào của người trong bản huyện. Chỉ bất quá theo Giang Lăng đảng thất thế, phủ đệ Binh bộ Thượng Thư ngày xưa cũng trở nên lạnh lùng hoang vắng.
Vận may của Tằng Tỉnh Ngô khá hơn Vương Quốc Quang một chút, vẫn chưa bị đuổi ra ngoài, trên thực tế vận may của y không tệ, thật sự rất tốt.
Khâu Tranh, Trương Tôn Nghiêu vốn đã chuẩn bị thủ đoạn thêu dệt bịa chuyện ghép tội, nếu như đúng theo lịch sử thật, y sẽ bị Khâu Tranh tịch thu gia sản trị tội, rơi vào thảm cảnh thê lương đội phương cân ẩn sĩ mặc áo tù nhân chịu phạt đình trượng. Tằng Tỉnh Ngô từng chỉ huy mấy chục viên Đại tướng bọn Lưu Chỉnh, mười bốn vạn đại quân, nhất cử dẹp loạn người Bặc quấy nhiễu vùng Tây Nam Đại Minh hơn trăm năm, lập nên chiến công hiển hách ‘mở mang bờ cõi hơn bốn trăm dặm’, bị tịch biên gia sản, giam cầm tại quê nhà.
Đời Minh Binh bộ Thượng Thư xưng Bản Binh, vừa quản quân chính lại quản chiến lược, uy quyền cực lớn, giống như Vu Khiêm vào thời Minh Cảnh Đế. Nếu như không có Tần Lâm tương trợ, lúc Khâu Tranh, Trương Tôn Nghiêu đòi tịch thu gia sản Giang Lăng tướng phủ bị ngăn lại, Tằng Tỉnh Ngô cũng đã oan uổng không kém gì Vu Khiêm Vu Thiếu Bảo.
May nhờ có Tần Lâm, Tằng Tỉnh Ngô mới không rơi vào tình cảnh thê thảm nhất, hiện tại cũng đội phương cân ẩn sĩ mặc áo xanh, bất quá không bị hạ ngục, không bị đình trượng. Lúc này y đang phơi nắng một cách vô cùng thoải mái trong sân, bên cạnh còn có một số thị nữ là tù nhân người Bặc năm xưa đang bưng trà rót nước cho y, thoạt nhìn hết sức nhàn nhã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.