Chương 129: Vườn hoa phía Đông (Thượng)
Miêu Khiêu
08/04/2014
Chương 129: Vườn hoa phía Đông (Thượng)
Bọn họ không biết cũng không phải là Tần Lâm ra tay rộng rãi, khí phách này là nhờ bán cọ quét vân tay giá tám ngàn năm trăm lượng bạc cho Từ Tân Di mà có được.
Kẻ duy nhất không vui chính là Lộc Nhĩ Linh cùng mấy tên thân tín.
Các cấp chủ quan Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng không giống châu quan huyện là ngày ngày ngồi trong nha môn, mà thường đi ra ngoài phá án hoặc là đến nha môn cấp trên làm việc, vì vậy sẽ phải chỉ định một tòa nha quan trông chừng bản nha môn, để xử lý công việc hàng ngày.
Tòa nha quan này tương đương với phó của trưởng quan chính, lấy thâm niên mà nói, Lộc Nhĩ Linh là lão nhân trong sở chữ Canh, Hàn Phi Liêm là bên ngoài điều tới. Nếu xét về quan cấp, y có hàm Thí Bá Hộ, Hàn Phi Liêm bất quá chỉ có hàm Tổng Kỳ, thế nào cũng phải đến phiên y trước.
Cho nên nghe Tần Lâm giao tòa nha quan lại cho Hàn Phi Liêm, Lộc Nhĩ Linh vô cùng tức giận, chỉ cảm thấy xung quanh các huynh đệ bàn tán xôn xao, dường như là đang cười nhạo mình.
Đang chuẩn bị liều mạng trở mặt, dứt khoát tranh chấp một phen với Tần Lâm, chợt lúc này Tần Lâm lại nói:
- Vườn hoa phía Đông Ngụy Quốc Công phủ bỏ không, bản quan đã mượn được một khu vực trong đó, từ hôm nay trở đi các vị huynh đệ hãy qua bên kia huấn luyện.
Lộc Nhĩ Linh nghe tim mình như chìm xuống, lời đã lên đến miệng lập tức nuốt xuống, kinh nghi bất định nhìn Tần Lâm... Chẳng lẽ hắn và Ngụy Quốc Công phủ có quan hệ gì?
Ngụy Quốc Công phủ quyền thế khuynh thiên, trên căn bản có thể đi ngang ở Nam Kinh, cho dù là Lộc Nhĩ Linh có ba lá gan, y cũng không dám chọc Quốc Công phủ.
Lộc Nhĩ Linh đảo mắt mấy vòng, gọi mấy tên thân tín tâm phúc lặng lẽ hỏi thăm, rất nhanh đã biết được chuyện xảy ra hôm qua từ miệng mấy tên Hiệu Úy.
Thì ra ngày hôm qua ngoài đường phố xảy ra vụ án giết người, Tần Lâm may mắn gặp Từ Tân Di, sợ rằng vườn hoa phía Đông cũng là nhân cơ hội này mà mượn được.
Cũng có người nói với Lộc Nhĩ Linh, tựa hồ ngày hôm qua Từ Đại tiểu thư đối với Tần Lâm cũng không thân thiện, trước khi đi còn đoạt lấy món bảo bối có thể làm cho vân tay hiện hình của hắn.
Lộc Nhĩ Linh không hiểu thấu lai lịch Tần Lâm, cũng không dám tùy tiện làm khó dễ, không thể làm gì khác hơn là tạm thời kềm chế lửa giận trong lòng.
Điểm danh xong, Tần Lâm dẫn chúng quan giáo Bá Hộ Sở tới vườn hoa phía Đông Ngụy Quốc Công phủ.
Vườn hoa này cũng không ở sát cạnh Quốc Công phủ, mà là cách Phu Tử miếu, Đông Bài lâu, Tần Hoài hà, Sao Khố nhai cùng Ô Y Hạng, vị trí ở phía dưới chân tường thành phía Đông. Cho nên các đời chủ nhân Quốc Công phủ rất ít tới đây, dần dần hoang phế, đã sớm không còn hoa cỏ gì nữa, chỉ còn lại đất trống mọc đầy cỏ hoang, hồ nước cực lớn ở trung tâm cũng đã ứ tắc.
Vườn hoa phía Đông cực kỳ rộng lớn, gia đinh coi vườn Quốc Công phủ đã được Từ Duy Chí căn dặn, bèn cắt ra một mảnh đất rộng lớn phía Tây Nam cho bọn Tần Lâm.
Tần Lâm tách chính quân cùng quân dư ra, chính quân do lão binh Hàn Phi Liêm chống giặc Oa dẫn dắt, quơ múa Tú Xuân đao luyện tập đao pháp, giương cung bắn tên.
Chính hắn dẫn dắt quân dư, dạy bọn họ Bộ Phu quyền học qua từ trước, cùng với đủ loại thần kỹ đánh lén gậy, ngáng chân, đập gạch…
Vì vậy sau đất Kỳ Châu, vùng Kinh Tương trên bầu trời Nam Kinh thành cũng vang lên tiếng hô giết vô cùng uy mãnh:
- Tú Xuân đao ra nhanh như sét đánh, ưng khuyển Đại Minh là cẩm y! Gan ruột là sắt mật là thép, khuông phò nước tất cả đồng lòng. Chống nộp thuế phải bị đả kích, phong lâm hỏa sơn uy danh lập, đập là vỡ, đánh là tan, thu cho đủ tiền cữ thường lệ!
Lúc luyện binh Tần Lâm hậu thưởng trọng phạt, hắn cam kết mỗi tháng phân phối bạc thường lệ gia tăng gấp đôi, nhưng phải thực hành tăng giảm, phân ra cấp bậc chênh lệch ở chỗ mấu chốt này. Người nào luyện tốt sẽ được lãnh nhiều tiền, người nào luyện kém sẽ bị trừ lại bạc chia thường lệ, cãi lại quân lệnh càng phải thực hành quân pháp.
Quân giáo Sở chữ Canh đã lãnh được một lần bạc gấp đôi, hết sức tin tưởng lời Tần Lâm không nghi ngờ. Hơn nữa trong lòng oán hận người của sở chữ Bính, ai nấy ra sức huấn luyện, chuẩn bị đầy đủ lần sau tranh đoạt địa bàn sẽ rửa nhục lần trước.
Tần Lâm biết rõ phương pháp huấn luyện thời đại này tất nhiên có đạo lý của nó, cho nên chỉ yêu cầu bọn họ luyện tập mấy động tác rèn luyện thể năng như nằm ngửa bật dậy, hít đất, chạy bộ… còn lại cũng lệnh cho Hàn Phi Liêm dựa theo Kỷ Hiệu Tân Thư và Luyện Binh Thực Kỷ của Thích Kế Quang mà làm.
Thích Kế Quang suất lĩnh Thích gia quân bình giặc Oa, đánh Thát Đát, đánh đâu thắng đó, biện pháp của lão nhất định thích hợp nhất với quân Minh trước mắt.
Tỷ như trong Kỷ Hiệu Tân Thư có rất nhiều thuyết quỷ thần, ‘nếu như khiếp chiến không tiến lên, cho dù là quân pháp lọt lưới, ngày sau cũng sẽ mượn tay người khác giết ngươi’. Theo người đời sau dường như là thời phong kiến cực kỳ mê tín, nhưng phải biết vào thời đại này cũng không có chủ nghĩa tư tưởng gì, muốn cho binh lính có lòng kính sợ, còn có cái gì hiệu quả hơn là nhắc tới quỷ thần? Thật ra thì biện pháp Thích Kế Quang là đơn giản nhất hiệu quả nhất.
Đám quan giáo sở chữ Canh này dưới áp lực của hậu thưởng trọng phạt cùng với muốn tranh địa bàn cùng sở chữ Bính, thành quả huấn luyện vẫn tương đối tốt. Hơn nữa bọn họ vốn đã có căn bản huấn luyện quân đội, hiện tại huấn luyện thêm đương nhiên thành tích khả quan.
Chỉ tốn mười ngày, chiến trận chính quân căn bản đạt tới yêu cầu ‘hàng trăm hàng ngàn người xếp hàng tề chỉnh, kẻ dũng cảm không được đứng trước, kẻ khiếp nhược không được đứng sau’ của Kỷ Hiệu Tân Thư. Mà đám quân dư cũng luyện hiếu dũng xông trận, nghe nói buổi tối đi đêm ngoài đường có thể dọa cho chó người ta nuôi sợ không dám sủa.
Nhưng chuyện làm cho toàn thể quan giáo sở chữ Canh kỳ quái là lão đối đầu sở chữ Bính đột nhiên mềm nhũn, không những không có làm tiếp cử động khiêu khích, thậm chí ngẫu nhiên gặp mặt trên đường đều cúi đầu mà đi. Về phần địa bàn, tất cả người sở chữ Bính đều thối lui ra khỏi khu vực chồng chéo với sở chữ Canh, rõ ràng là dáng vẻ thối lui ba bước.
So sánh với trước khi tưởng chừng như hai người.
Chẳng lẽ người của sở chữ Bính uống lộn thuốc?
Trong lòng Tần Lâm cũng buồn bực không dứt, bảo Du Quải Tử âm thầm hỏi thăm cũng không nghe thấy tin tức gì, chỉ nghe thấy tin đồn vu vơ là một vị nhân vật quyền thế cực lớn đã dặn dò chuyện này.
Là tiểu công gia Từ Duy Chí, hay là cẩm y Thiên Hộ Lôi Công Đằng, hoặc là Phủ Doãn Thuận Thiên Vương Thế Trinh?
Tần Lâm không nắm được đầu mối, cũng chỉ có thể giấu chuyện này trong lòng: bất kể nghĩ như thế nào, hẳn là người ta có ý tốt với mình.
Lúc tiền nhiệm Bá Hộ còn tại chức, con số thu tiền cữ thường lệ mỗi tháng cũng không phải là cao, phần lớn thanh lâu, đổ trường có hậu đài không nộp tiền cữ thường lệ, cho nên mỗi tháng chỉ thu vào được hai ngàn năm trăm lượng.
Trong đó hai ngàn lượng phải nộp lên Thiên Hộ Sở theo như quy củ, Bá Hộ Sở lưu lại cũng chỉ có năm trăm lượng, tiền nhiệm Bá Hộ lấy một trăm năm lượng, còn dư lại phân cho toàn thể quan giáo, tới tay mỗi người thật là ít ỏi.
Tần Lâm cho các Hiệu Úy tăng thêm gấp đôi thường lệ, mỗi tháng là bảy trăm lượng, cứ như vậy hắn không chỉ không có đồng nào, còn phải bỏ tiền túi ra bù hai trăm lượng.
Đã như vậy Lộc Nhĩ Linh còn đi nói xấu Tần Lâm, đặt điều nói với các chủ nhân đổ trường, lão bản thanh lâu trong khu vực, nói Tần Lâm là một kẻ tiêu tiền như rác từ ngoài tỉnh tới, không biết gì cả, lại không có chỗ dựa, Bá Hộ này không biết làm gì, để cho các nhà không đóng tiền cữ thường lệ.
Tần Lâm để cho đám quân dư buổi sáng huấn luyện, buổi chiều đi ra ngoài thu tiền cữ thường lệ, kết quả đến tháng, hai ngàn năm trăm lượng tiền cữ thường lệ mọi lần thu không được một ngàn.
Nam Kinh thành là Đại Minh phó đô (kinh đô thứ hai), quyền quý, thanh lưu nhiều như bầy cá dưới sông, mặc dù bản lãnh ném đá giấu tay của đám quân dư luyện tương đối cao minh, nhưng vẫn chưa chân chính động thủ.
Chiều hôm đó, trong phòng phía sau đại viện Tần Lâm mới mua hướng ra mặt sông, cửa sổ mở ra Tần Hoài hà, gió mát ngoài sông thổi tới, đốt trầm hương, uống trà thơm. Tần Đại lão gia nửa nằm trên ghế thái sư, hai tiểu nha đầu thanh tú bóp chân đấm lưng cho hắn, lỗ mũi tên này đang hất lên trời.
- Có tiền cũng không thể thua thiệt như vậy!
Hàn Phi Liêm khổ sở nắm tóc:
- Tần gia gia của ta, nếu không thu được tiền cữ thường lệ, mỗi tháng có thể sẽ phải bù một con số kinh người. Hai ngàn lượng của Thiên Hộ Sở là không thể đụng tới, bên này ngươi lại phát lương gấp đôi, nếu như chỉ thu tiền cữ thường lệ được một ngàn, chúng ta sẽ phải bù tới một ngàn bảy.
Tần Lâm híp mắt, hừ hừ hai tiếng:
- Bên này… bên này… ôi chao, nhẹ tay một chút… Thủ pháp rất khá, tiếp tục.
Thì ra tên này đang chỉ huy tiểu nha đầu kia bóp chân. Nghe lão gia khen thủ pháp của mình, nha đầu hé miệng cười cười, không nhanh không chậm tiếp tục bóp chân cho hắn.
Lục mập không nhịn được, kích động thịt béo run lên:
- Tần ca, huynh là thân Đại ca của đệ. Du Quải Tử nghe ngóng phát hiện họ Lộc kia đặt điều nói xấu bên ngoài, rất nhiều chỗ vốn nên đóng tiền cữ thường lệ cũng không chịu đóng. Chuyện này còn chưa xong còn muốn mở cửa hàng bút chì ở Nam Kinh, chúng ta bỏ hết tiền túi còn phải cầm quần nữa.
Tần Lâm hơi híp mắt
- Trà không tệ, đệ uống thử một chút đi.
Tên mập không nói bại lui.
Ngưu Đại Lực vỗ đùi:
- Ta đây đi đánh tên họ Lộc kia, còn có những kẻ không chịu nộp tiền cữ thường lệ…
- Trở lại!
Tần Lâm đặt chén trà xuống bàn ầm một tiếng, chân của Ngưu Đại Lực mới vừa giở lên đã dừng lại giữa không trung.
Hai tiểu nha đầu bị tân chủ nhân dọa cho kinh hồn khiếp vía, sợ hãi khép nép đứng lên.
- Không liên quan chuyện của các ngươi.
Tần Lâm phất tay một cái đuổi hai nha đầu đi, rồi mới nói với Ngưu Đại Lực:
- Con cọp không phát uy, phải giả bộ mèo bệnh, bọn ngươi không biết kiên nhẫn, ta không nghĩ tới những chuyện này sao? Hừ, thu chút tiền cữ thường lệ cũng là chuyện lớn sao, chẳng lẽ các ngươi không tin ta?
Mặt Ngưu Đại Lực đỏ lên, hết sức ngượng ngùng:
- Ân công...
Tần Lâm phất tay một cái:
- Gọi Lộc Tổng Kỳ tới, ta sẽ đi chung với y thu tiền cữ thường lệ.
Lục Viễn Chí cùng Hàn Phi Liêm liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cười lên xấu xa, bọn họ đều hiểu Tần Lâm lại muốn làm chuyện xấu.
Lộc Nhĩ Linh thấp thỏm trong lòng đi tới tòa nhà Tần Lâm, thấy đại viện ba gian ngói xanh tường hồng, rường cột chạm trổ, trong lòng Lộc Nhĩ Linh vừa hâm mộ vừa ghen tị, hỗn loạn vô cùng.
Tần Lâm kẹp sổ sách thu tiền cữ thường lệ dưới nách, dắt Lộc Nhĩ Linh đi liền:
- Lộc Tổng Kỳ, ngài vô cùng quen thuộc Nam Kinh này, hôm nay thu tiền cữ thường lệ còn phải dựa vào ngài giúp một tay!
Hắn mang theo hai mươi quân dư đắc lực, ba tên Ngưu Đại Lực liền đi ra ngoài.
Đi ra cửa chính là Sao Khố nhai, Lộc Nhĩ Linh chớp mắt một cái, nói với Tần Lâm:
- Xuân Thượng Xuân bên trên Lợi Thiệp kiều quả thật chẳng ra gì, tháng này nên giao ba trăm lượng tiền cữ thường lệ nhưng lại không đóng một đồng, chúng ta đi tới thu nó trước được chăng?
Lão bản hậu đài của Xuân Thượng Xuân không ai xa lạ, chính là một vị Phó Thiên Hộ Thiên Hộ Sở, nếu Tần Lâm qua đó gây sự, chắc chắn sẽ có tuồng hay để xem.
Lộc Nhĩ Linh đã tính toán sẵn chuyện này.
- Không vội tìm nó, chúng ta trước dễ sau khó đi.
Tần Lâm đảo qua danh sách:
- A, Nhị Thuận đổ trường này có năm lượng bạc tiền cữ thường lệ, chúng ta đi tìm nó trước.
Lộc Nhĩ Linh phì cười trong mũi, suýt chút nữa méo miệng. Đường đường Bá Hộ lấy đổ trường nhỏ nhất, mức thu thấp nhất để khai đao, chỉ vì năm lượng bạc. Đây không phải là giết gà dọa khỉ, mà là giết kiến cho cọp xem, không có chút tác dụng gì.
Mặc dù trong lòng bọn Lục Viễn Chí cảm thấy kỳ quái, lại hiểu được tất nhiên Tần Lâm có dụng ý của hắn.
Lúc Minh Thái Tổ Hồng Vũ gia tại vị, đánh bạc là phải bị xử nặng, nhưng năm Hồng Vũ tham quan còn phải lột da trồng cỏ, hai trăm năm sau năm Vạn Lịch cơ hồ không quan nào không tham, nhưng có nghe nói người nào bị lột da trồng cỏ? Hiện nay bên trong bên ngoài Nam Kinh thành đầy dẫy đổ trường.
(Lột da trồng cỏ: hình phạt lột lớp da ngoài, sau đó trồng cỏ vào, cuối cùng treo người cỏ này trên công đường, để cảnh cáo các quan tham.)
Nhị Thuận đổ trường nằm ở phía sau Thiện Hòa phường, ở đầu hẻm, có từng phòng nhỏ ngoài cửa treo màn che rách rưới, bên trong truyền ra thanh âm gọi bài cửu om sòm.
Tần Lâm gật đầu một cái, quân dư vọt vào như ong vỡ tổ:
- Cẩm Y Vệ phá án, tất cả hãy ngoan ngoãn hợp tác!
Đổ trường cấp bậc này, khách đánh bạc cũng không phải là người giàu có gì, chỉ là dân chúng bình thường, thấy khí thế như vậy chân hơi run lên.
Ngưu Đại Lực gạt màn cửa ra, lúc này Tần Lâm mới cười híp mắt đi vào:
- Ai là lão bản?
Một đại hán phanh ngực áo, để lộ lông lá um tùm đầu tiên là vô cùng kỳ quái nhìn Lộc Nhĩ Linh một chút, tiếp theo nhìn sang Tần Lâm nở một nụ cười bồi:
- Trưởng quan, chúng ta ở đây đều là hàng xóm láng giềng, cũng không có ai là người xấu… À đúng rồi, đây là bạc thường lệ tháng này, lần trước huynh đệ quân dư tới, tiểu nhân có chút khó khăn…
Tần Lâm ngửa mặt lên trời ngáp một cái, sau đó chép chép miệng.
- Đập cho ta!
Ngưu Đại Lực đá trước một cước, lập tức đá ngã lăn bàn đánh bạc, tiền đồng ngân lượng rơi leng keng đầy đất.
Các vị quân dư nghe thấy thanh âm này, lập tức xuất ra hết bản lãnh toàn thân, côn gỗ và gạch, quyền đấm cước đá binh binh bốp bốp đánh cho náo loạn cả đổ trường.
- Như vậy… như vậy là thế nào?
Đại hán lông đen sắp bật khóc, kéo tay áo Lộc Nhĩ Linh muốn đòi lại công bằng, chính là vị Lộc Tổng Kỳ này đã dặn y chớ vội đóng tiền cữ thường lệ.
Bọn họ không biết cũng không phải là Tần Lâm ra tay rộng rãi, khí phách này là nhờ bán cọ quét vân tay giá tám ngàn năm trăm lượng bạc cho Từ Tân Di mà có được.
Kẻ duy nhất không vui chính là Lộc Nhĩ Linh cùng mấy tên thân tín.
Các cấp chủ quan Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng không giống châu quan huyện là ngày ngày ngồi trong nha môn, mà thường đi ra ngoài phá án hoặc là đến nha môn cấp trên làm việc, vì vậy sẽ phải chỉ định một tòa nha quan trông chừng bản nha môn, để xử lý công việc hàng ngày.
Tòa nha quan này tương đương với phó của trưởng quan chính, lấy thâm niên mà nói, Lộc Nhĩ Linh là lão nhân trong sở chữ Canh, Hàn Phi Liêm là bên ngoài điều tới. Nếu xét về quan cấp, y có hàm Thí Bá Hộ, Hàn Phi Liêm bất quá chỉ có hàm Tổng Kỳ, thế nào cũng phải đến phiên y trước.
Cho nên nghe Tần Lâm giao tòa nha quan lại cho Hàn Phi Liêm, Lộc Nhĩ Linh vô cùng tức giận, chỉ cảm thấy xung quanh các huynh đệ bàn tán xôn xao, dường như là đang cười nhạo mình.
Đang chuẩn bị liều mạng trở mặt, dứt khoát tranh chấp một phen với Tần Lâm, chợt lúc này Tần Lâm lại nói:
- Vườn hoa phía Đông Ngụy Quốc Công phủ bỏ không, bản quan đã mượn được một khu vực trong đó, từ hôm nay trở đi các vị huynh đệ hãy qua bên kia huấn luyện.
Lộc Nhĩ Linh nghe tim mình như chìm xuống, lời đã lên đến miệng lập tức nuốt xuống, kinh nghi bất định nhìn Tần Lâm... Chẳng lẽ hắn và Ngụy Quốc Công phủ có quan hệ gì?
Ngụy Quốc Công phủ quyền thế khuynh thiên, trên căn bản có thể đi ngang ở Nam Kinh, cho dù là Lộc Nhĩ Linh có ba lá gan, y cũng không dám chọc Quốc Công phủ.
Lộc Nhĩ Linh đảo mắt mấy vòng, gọi mấy tên thân tín tâm phúc lặng lẽ hỏi thăm, rất nhanh đã biết được chuyện xảy ra hôm qua từ miệng mấy tên Hiệu Úy.
Thì ra ngày hôm qua ngoài đường phố xảy ra vụ án giết người, Tần Lâm may mắn gặp Từ Tân Di, sợ rằng vườn hoa phía Đông cũng là nhân cơ hội này mà mượn được.
Cũng có người nói với Lộc Nhĩ Linh, tựa hồ ngày hôm qua Từ Đại tiểu thư đối với Tần Lâm cũng không thân thiện, trước khi đi còn đoạt lấy món bảo bối có thể làm cho vân tay hiện hình của hắn.
Lộc Nhĩ Linh không hiểu thấu lai lịch Tần Lâm, cũng không dám tùy tiện làm khó dễ, không thể làm gì khác hơn là tạm thời kềm chế lửa giận trong lòng.
Điểm danh xong, Tần Lâm dẫn chúng quan giáo Bá Hộ Sở tới vườn hoa phía Đông Ngụy Quốc Công phủ.
Vườn hoa này cũng không ở sát cạnh Quốc Công phủ, mà là cách Phu Tử miếu, Đông Bài lâu, Tần Hoài hà, Sao Khố nhai cùng Ô Y Hạng, vị trí ở phía dưới chân tường thành phía Đông. Cho nên các đời chủ nhân Quốc Công phủ rất ít tới đây, dần dần hoang phế, đã sớm không còn hoa cỏ gì nữa, chỉ còn lại đất trống mọc đầy cỏ hoang, hồ nước cực lớn ở trung tâm cũng đã ứ tắc.
Vườn hoa phía Đông cực kỳ rộng lớn, gia đinh coi vườn Quốc Công phủ đã được Từ Duy Chí căn dặn, bèn cắt ra một mảnh đất rộng lớn phía Tây Nam cho bọn Tần Lâm.
Tần Lâm tách chính quân cùng quân dư ra, chính quân do lão binh Hàn Phi Liêm chống giặc Oa dẫn dắt, quơ múa Tú Xuân đao luyện tập đao pháp, giương cung bắn tên.
Chính hắn dẫn dắt quân dư, dạy bọn họ Bộ Phu quyền học qua từ trước, cùng với đủ loại thần kỹ đánh lén gậy, ngáng chân, đập gạch…
Vì vậy sau đất Kỳ Châu, vùng Kinh Tương trên bầu trời Nam Kinh thành cũng vang lên tiếng hô giết vô cùng uy mãnh:
- Tú Xuân đao ra nhanh như sét đánh, ưng khuyển Đại Minh là cẩm y! Gan ruột là sắt mật là thép, khuông phò nước tất cả đồng lòng. Chống nộp thuế phải bị đả kích, phong lâm hỏa sơn uy danh lập, đập là vỡ, đánh là tan, thu cho đủ tiền cữ thường lệ!
Lúc luyện binh Tần Lâm hậu thưởng trọng phạt, hắn cam kết mỗi tháng phân phối bạc thường lệ gia tăng gấp đôi, nhưng phải thực hành tăng giảm, phân ra cấp bậc chênh lệch ở chỗ mấu chốt này. Người nào luyện tốt sẽ được lãnh nhiều tiền, người nào luyện kém sẽ bị trừ lại bạc chia thường lệ, cãi lại quân lệnh càng phải thực hành quân pháp.
Quân giáo Sở chữ Canh đã lãnh được một lần bạc gấp đôi, hết sức tin tưởng lời Tần Lâm không nghi ngờ. Hơn nữa trong lòng oán hận người của sở chữ Bính, ai nấy ra sức huấn luyện, chuẩn bị đầy đủ lần sau tranh đoạt địa bàn sẽ rửa nhục lần trước.
Tần Lâm biết rõ phương pháp huấn luyện thời đại này tất nhiên có đạo lý của nó, cho nên chỉ yêu cầu bọn họ luyện tập mấy động tác rèn luyện thể năng như nằm ngửa bật dậy, hít đất, chạy bộ… còn lại cũng lệnh cho Hàn Phi Liêm dựa theo Kỷ Hiệu Tân Thư và Luyện Binh Thực Kỷ của Thích Kế Quang mà làm.
Thích Kế Quang suất lĩnh Thích gia quân bình giặc Oa, đánh Thát Đát, đánh đâu thắng đó, biện pháp của lão nhất định thích hợp nhất với quân Minh trước mắt.
Tỷ như trong Kỷ Hiệu Tân Thư có rất nhiều thuyết quỷ thần, ‘nếu như khiếp chiến không tiến lên, cho dù là quân pháp lọt lưới, ngày sau cũng sẽ mượn tay người khác giết ngươi’. Theo người đời sau dường như là thời phong kiến cực kỳ mê tín, nhưng phải biết vào thời đại này cũng không có chủ nghĩa tư tưởng gì, muốn cho binh lính có lòng kính sợ, còn có cái gì hiệu quả hơn là nhắc tới quỷ thần? Thật ra thì biện pháp Thích Kế Quang là đơn giản nhất hiệu quả nhất.
Đám quan giáo sở chữ Canh này dưới áp lực của hậu thưởng trọng phạt cùng với muốn tranh địa bàn cùng sở chữ Bính, thành quả huấn luyện vẫn tương đối tốt. Hơn nữa bọn họ vốn đã có căn bản huấn luyện quân đội, hiện tại huấn luyện thêm đương nhiên thành tích khả quan.
Chỉ tốn mười ngày, chiến trận chính quân căn bản đạt tới yêu cầu ‘hàng trăm hàng ngàn người xếp hàng tề chỉnh, kẻ dũng cảm không được đứng trước, kẻ khiếp nhược không được đứng sau’ của Kỷ Hiệu Tân Thư. Mà đám quân dư cũng luyện hiếu dũng xông trận, nghe nói buổi tối đi đêm ngoài đường có thể dọa cho chó người ta nuôi sợ không dám sủa.
Nhưng chuyện làm cho toàn thể quan giáo sở chữ Canh kỳ quái là lão đối đầu sở chữ Bính đột nhiên mềm nhũn, không những không có làm tiếp cử động khiêu khích, thậm chí ngẫu nhiên gặp mặt trên đường đều cúi đầu mà đi. Về phần địa bàn, tất cả người sở chữ Bính đều thối lui ra khỏi khu vực chồng chéo với sở chữ Canh, rõ ràng là dáng vẻ thối lui ba bước.
So sánh với trước khi tưởng chừng như hai người.
Chẳng lẽ người của sở chữ Bính uống lộn thuốc?
Trong lòng Tần Lâm cũng buồn bực không dứt, bảo Du Quải Tử âm thầm hỏi thăm cũng không nghe thấy tin tức gì, chỉ nghe thấy tin đồn vu vơ là một vị nhân vật quyền thế cực lớn đã dặn dò chuyện này.
Là tiểu công gia Từ Duy Chí, hay là cẩm y Thiên Hộ Lôi Công Đằng, hoặc là Phủ Doãn Thuận Thiên Vương Thế Trinh?
Tần Lâm không nắm được đầu mối, cũng chỉ có thể giấu chuyện này trong lòng: bất kể nghĩ như thế nào, hẳn là người ta có ý tốt với mình.
Lúc tiền nhiệm Bá Hộ còn tại chức, con số thu tiền cữ thường lệ mỗi tháng cũng không phải là cao, phần lớn thanh lâu, đổ trường có hậu đài không nộp tiền cữ thường lệ, cho nên mỗi tháng chỉ thu vào được hai ngàn năm trăm lượng.
Trong đó hai ngàn lượng phải nộp lên Thiên Hộ Sở theo như quy củ, Bá Hộ Sở lưu lại cũng chỉ có năm trăm lượng, tiền nhiệm Bá Hộ lấy một trăm năm lượng, còn dư lại phân cho toàn thể quan giáo, tới tay mỗi người thật là ít ỏi.
Tần Lâm cho các Hiệu Úy tăng thêm gấp đôi thường lệ, mỗi tháng là bảy trăm lượng, cứ như vậy hắn không chỉ không có đồng nào, còn phải bỏ tiền túi ra bù hai trăm lượng.
Đã như vậy Lộc Nhĩ Linh còn đi nói xấu Tần Lâm, đặt điều nói với các chủ nhân đổ trường, lão bản thanh lâu trong khu vực, nói Tần Lâm là một kẻ tiêu tiền như rác từ ngoài tỉnh tới, không biết gì cả, lại không có chỗ dựa, Bá Hộ này không biết làm gì, để cho các nhà không đóng tiền cữ thường lệ.
Tần Lâm để cho đám quân dư buổi sáng huấn luyện, buổi chiều đi ra ngoài thu tiền cữ thường lệ, kết quả đến tháng, hai ngàn năm trăm lượng tiền cữ thường lệ mọi lần thu không được một ngàn.
Nam Kinh thành là Đại Minh phó đô (kinh đô thứ hai), quyền quý, thanh lưu nhiều như bầy cá dưới sông, mặc dù bản lãnh ném đá giấu tay của đám quân dư luyện tương đối cao minh, nhưng vẫn chưa chân chính động thủ.
Chiều hôm đó, trong phòng phía sau đại viện Tần Lâm mới mua hướng ra mặt sông, cửa sổ mở ra Tần Hoài hà, gió mát ngoài sông thổi tới, đốt trầm hương, uống trà thơm. Tần Đại lão gia nửa nằm trên ghế thái sư, hai tiểu nha đầu thanh tú bóp chân đấm lưng cho hắn, lỗ mũi tên này đang hất lên trời.
- Có tiền cũng không thể thua thiệt như vậy!
Hàn Phi Liêm khổ sở nắm tóc:
- Tần gia gia của ta, nếu không thu được tiền cữ thường lệ, mỗi tháng có thể sẽ phải bù một con số kinh người. Hai ngàn lượng của Thiên Hộ Sở là không thể đụng tới, bên này ngươi lại phát lương gấp đôi, nếu như chỉ thu tiền cữ thường lệ được một ngàn, chúng ta sẽ phải bù tới một ngàn bảy.
Tần Lâm híp mắt, hừ hừ hai tiếng:
- Bên này… bên này… ôi chao, nhẹ tay một chút… Thủ pháp rất khá, tiếp tục.
Thì ra tên này đang chỉ huy tiểu nha đầu kia bóp chân. Nghe lão gia khen thủ pháp của mình, nha đầu hé miệng cười cười, không nhanh không chậm tiếp tục bóp chân cho hắn.
Lục mập không nhịn được, kích động thịt béo run lên:
- Tần ca, huynh là thân Đại ca của đệ. Du Quải Tử nghe ngóng phát hiện họ Lộc kia đặt điều nói xấu bên ngoài, rất nhiều chỗ vốn nên đóng tiền cữ thường lệ cũng không chịu đóng. Chuyện này còn chưa xong còn muốn mở cửa hàng bút chì ở Nam Kinh, chúng ta bỏ hết tiền túi còn phải cầm quần nữa.
Tần Lâm hơi híp mắt
- Trà không tệ, đệ uống thử một chút đi.
Tên mập không nói bại lui.
Ngưu Đại Lực vỗ đùi:
- Ta đây đi đánh tên họ Lộc kia, còn có những kẻ không chịu nộp tiền cữ thường lệ…
- Trở lại!
Tần Lâm đặt chén trà xuống bàn ầm một tiếng, chân của Ngưu Đại Lực mới vừa giở lên đã dừng lại giữa không trung.
Hai tiểu nha đầu bị tân chủ nhân dọa cho kinh hồn khiếp vía, sợ hãi khép nép đứng lên.
- Không liên quan chuyện của các ngươi.
Tần Lâm phất tay một cái đuổi hai nha đầu đi, rồi mới nói với Ngưu Đại Lực:
- Con cọp không phát uy, phải giả bộ mèo bệnh, bọn ngươi không biết kiên nhẫn, ta không nghĩ tới những chuyện này sao? Hừ, thu chút tiền cữ thường lệ cũng là chuyện lớn sao, chẳng lẽ các ngươi không tin ta?
Mặt Ngưu Đại Lực đỏ lên, hết sức ngượng ngùng:
- Ân công...
Tần Lâm phất tay một cái:
- Gọi Lộc Tổng Kỳ tới, ta sẽ đi chung với y thu tiền cữ thường lệ.
Lục Viễn Chí cùng Hàn Phi Liêm liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cười lên xấu xa, bọn họ đều hiểu Tần Lâm lại muốn làm chuyện xấu.
Lộc Nhĩ Linh thấp thỏm trong lòng đi tới tòa nhà Tần Lâm, thấy đại viện ba gian ngói xanh tường hồng, rường cột chạm trổ, trong lòng Lộc Nhĩ Linh vừa hâm mộ vừa ghen tị, hỗn loạn vô cùng.
Tần Lâm kẹp sổ sách thu tiền cữ thường lệ dưới nách, dắt Lộc Nhĩ Linh đi liền:
- Lộc Tổng Kỳ, ngài vô cùng quen thuộc Nam Kinh này, hôm nay thu tiền cữ thường lệ còn phải dựa vào ngài giúp một tay!
Hắn mang theo hai mươi quân dư đắc lực, ba tên Ngưu Đại Lực liền đi ra ngoài.
Đi ra cửa chính là Sao Khố nhai, Lộc Nhĩ Linh chớp mắt một cái, nói với Tần Lâm:
- Xuân Thượng Xuân bên trên Lợi Thiệp kiều quả thật chẳng ra gì, tháng này nên giao ba trăm lượng tiền cữ thường lệ nhưng lại không đóng một đồng, chúng ta đi tới thu nó trước được chăng?
Lão bản hậu đài của Xuân Thượng Xuân không ai xa lạ, chính là một vị Phó Thiên Hộ Thiên Hộ Sở, nếu Tần Lâm qua đó gây sự, chắc chắn sẽ có tuồng hay để xem.
Lộc Nhĩ Linh đã tính toán sẵn chuyện này.
- Không vội tìm nó, chúng ta trước dễ sau khó đi.
Tần Lâm đảo qua danh sách:
- A, Nhị Thuận đổ trường này có năm lượng bạc tiền cữ thường lệ, chúng ta đi tìm nó trước.
Lộc Nhĩ Linh phì cười trong mũi, suýt chút nữa méo miệng. Đường đường Bá Hộ lấy đổ trường nhỏ nhất, mức thu thấp nhất để khai đao, chỉ vì năm lượng bạc. Đây không phải là giết gà dọa khỉ, mà là giết kiến cho cọp xem, không có chút tác dụng gì.
Mặc dù trong lòng bọn Lục Viễn Chí cảm thấy kỳ quái, lại hiểu được tất nhiên Tần Lâm có dụng ý của hắn.
Lúc Minh Thái Tổ Hồng Vũ gia tại vị, đánh bạc là phải bị xử nặng, nhưng năm Hồng Vũ tham quan còn phải lột da trồng cỏ, hai trăm năm sau năm Vạn Lịch cơ hồ không quan nào không tham, nhưng có nghe nói người nào bị lột da trồng cỏ? Hiện nay bên trong bên ngoài Nam Kinh thành đầy dẫy đổ trường.
(Lột da trồng cỏ: hình phạt lột lớp da ngoài, sau đó trồng cỏ vào, cuối cùng treo người cỏ này trên công đường, để cảnh cáo các quan tham.)
Nhị Thuận đổ trường nằm ở phía sau Thiện Hòa phường, ở đầu hẻm, có từng phòng nhỏ ngoài cửa treo màn che rách rưới, bên trong truyền ra thanh âm gọi bài cửu om sòm.
Tần Lâm gật đầu một cái, quân dư vọt vào như ong vỡ tổ:
- Cẩm Y Vệ phá án, tất cả hãy ngoan ngoãn hợp tác!
Đổ trường cấp bậc này, khách đánh bạc cũng không phải là người giàu có gì, chỉ là dân chúng bình thường, thấy khí thế như vậy chân hơi run lên.
Ngưu Đại Lực gạt màn cửa ra, lúc này Tần Lâm mới cười híp mắt đi vào:
- Ai là lão bản?
Một đại hán phanh ngực áo, để lộ lông lá um tùm đầu tiên là vô cùng kỳ quái nhìn Lộc Nhĩ Linh một chút, tiếp theo nhìn sang Tần Lâm nở một nụ cười bồi:
- Trưởng quan, chúng ta ở đây đều là hàng xóm láng giềng, cũng không có ai là người xấu… À đúng rồi, đây là bạc thường lệ tháng này, lần trước huynh đệ quân dư tới, tiểu nhân có chút khó khăn…
Tần Lâm ngửa mặt lên trời ngáp một cái, sau đó chép chép miệng.
- Đập cho ta!
Ngưu Đại Lực đá trước một cước, lập tức đá ngã lăn bàn đánh bạc, tiền đồng ngân lượng rơi leng keng đầy đất.
Các vị quân dư nghe thấy thanh âm này, lập tức xuất ra hết bản lãnh toàn thân, côn gỗ và gạch, quyền đấm cước đá binh binh bốp bốp đánh cho náo loạn cả đổ trường.
- Như vậy… như vậy là thế nào?
Đại hán lông đen sắp bật khóc, kéo tay áo Lộc Nhĩ Linh muốn đòi lại công bằng, chính là vị Lộc Tổng Kỳ này đã dặn y chớ vội đóng tiền cữ thường lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.