Cẩm Y Vệ

Chương 655: Xem ngươi có sợ hay không?

Miêu Khiêu

11/11/2014

Ở thời khắc khẩn trương nơi này, tiếng khóc phảng phất mang theo lực lây bệnh đáng sợ, nữ nhân nhớ tới trong nhà còn hai con gà đẻ trứng không cách nào mang đi, mấy ông già thì nhớ lại cảnh binh hoang mã loạn cách mười năm trước, tiểu hài tử thì thuần túy bởi vì sợ... Tất cả đều òa tiếp theo tiếng khóc này khóc ồ lên. Con đường trước cửa Tổng Đốc phủ lập tức tràn đầy tiếng gào khóc ai oán.

Tần Lâm cùng Trịnh Lạc không biết chuyện gì xảy ra, đồng thời ra cửa Tổng Đốc nha môn tra xét.

Thấy tình hình như vậy, Tần Lâm chợt cảm thấy sầu thảm. Nhưng nếu nói cho dân chúng người Mông Cổ chẳng qua là dương công, không có thực lực phá quan mà vào, sẽ có người tin tưởng sao?

Không biết là người nào ở trong đám người khóc nói:

- Đây là đều do Yêm Đáp Hãn chết, Tam Nương Tử không chịu gả cho Hoàng Đài Cát, hai phái Thổ Mặc Đặc giằng co, không ước thúc được các bộ tộc trung tiểu mới gây ra loạn như vậy. Trên thảo nguyên binh tai nổi lên, chúng ta vĩnh viễn không có ngày bình an rồi!

Dương Hòa nằm ở biên quan thông thương, mọi người cũng có nghe chuyện trên thảo nguyên, nghe lời này tiếng oán dân chúng nổi lên, đều nói Yêm Đáp Hãn phong cống suốt mười năm không chiến loạn, Yêm Đáp Hãn vừa chết, Tam Nương Tử cùng Hoàng Đài Cát náo loạn không yên, lập tức gây ra binh đao họa kết, cho nên di họa cho đất Hán Trung Nguyên ta.

Trịnh Lạc vừa nghe nhất thời tìm được căn nguyên, lưu lại mấy thư bạn trấn an dân chúng, còn mình thì xoay người trở về trong phủ.

Tần Lâm cười lạnh không ngừng, Hoàng Đài Cát cho trò Vây Ngụy Cứu Triệu này quá đẹp, chỉ tiếc... Trước mắt hắn sáng lên, hướng cách đó không xa nghịch sóng người vội vã chạy tới, vẫy vẫy tay với mấy người mặc Phi Ngư phục.

Cẩm Y Vệ ở các địa phương khẩn yếu đều phân ra trú đóng Thiên Hộ Sở, Bá Hộ Sở, Tổng Kỳ, Tiểu Kỳ. Dương Hòa vệ là chỗ trú của Tổng Đốc Tuyên Đại, cũng có một Bá Hộ Sở, phái Hiệu Úy ở Bạch Dương khẩu, Hổ Dục khẩu cùng ở trong thành tuần tra trinh tập. Bá Hộ nơi này nghe thủ hạ hồi báo nói Cẩm Y Vệ Đô Chỉ Huy Sứ, chưởng Bắc Trấn Phủ Ty Tần tướng quân đại giá quang lâm, lập tức lặc lè chạy tới đón tiếp.

Y từ thật xa đã khom người chạy tới, hai đầu gối quỳ xuống đất, miệng lớn tiếng báo lý lịch:

- Thuộc hạ Mộc Ân Tưởng Vạn Toàn, Tổng Kỳ ấm tập Long Khánh ba năm, năm Vạn Lịch thứ hai thực thụ Bá Hộ Dương Hòa sở, ra mắt bản vệ Tần tướng quân. Không biết tướng quân hổ giá quang lâm, không kịp tiếp đón từ xa...

Tần Lâm cũng không thèm nói lời thừa, nếu Tưởng Vạn Toàn ở chỗ này làm quan Cẩm Y Vệ mười mấy năm, tự nhiên có đường dây riêng của y, liền bảo y kề lỗ tai tới thấp giọng nói mấy câu, cuối cùng bảo:

- Làm cho ổn thỏa chuyện này, bản quan bảo cử ngươi một chức Phó Thiên Hộ thực thụ.



- Tạ ân điển trưởng quan!

Ánh mắt Tưởng Vạn Toàn sáng lòe lòe, từ trước tới nay muốn cầu giàu sang đều từ trong hung hiểm mà ra. Trong Triều Đại Minh, Bá Hộ quan bằng lòng xách đầu bán mạng rồi thụ chức Phó Thiên Hộ cũng không quá nhiều.

Tần Lâm phất tay một cái bảo Tưởng Vạn Toàn đi làm việc, còn mình xoay người trở về trong nha. Không ngoài sở liệu, Trịnh Lạc đang tự tay viết một phong thơ, chuẩn bị phái sứ giả xuất quan, giao cho Tam Nương Tử.

‘... Tam Nương Tử tự tư tự lượng, nếu như nhận ân điển của triều đình, vậy cần chu toàn đại cục. Hôm nay Yêm Đáp Hãn mất đi, nếu không có triều đình sắc phong, nàng bất quá chỉ là một phụ nhân ở biên tái, chi bằng gả cho Hoàng Đài Cát, vẫn là được triều đình sắc phong, ngồi hưởng giàu sang an vui.’

Phong thư này của Tổng Đốc Tuyên Đại nếu đến được thảo nguyên, quả thật là hậu quả không thể tưởng tượng. Có thể nói hết thảy cố gắng của Tần Lâm đều đổ sông đổ biển hết.

Tần Lâm bị chọc tức điên người, không nói lời gì, cầm nghiên mực lên, lập tức đem mực đổ lên trên thư tín. Mực văng dính lên ngực của Trịnh Lạc, khiến cho bổ phục khổng tước nhuộm đen nhánh.

Trịnh Lạc ngẩng đầu lên, đột nhiên biến sắc:

- Tần Khâm Sai ý muốn như thế nào? Bản Đô Đường hành động như vậy cũng vì quân dân ở biên cảnh này.

- Hoàng Đài Cát chính là tính đúng ngươi sẽ sử dụng phương pháp dàn xếp ổn thỏa này, khuyên Tam Nương Tử gả cho y, mới phái người ở ngàn dặm biên quan ồ ạt dương công, ngươi làm như vậy là người thân đau mà kẻ thù vui mừng!

Tần Lâm đe dọa nhìn Trịnh Lạc, dáng vẻ trịnh trọng nói:

- Hơn nữa, ngươi cho rằng nhất thời thối lui là có thể bình thường mọi chuyện sao? Nằm mơ đi, nếu Hoàng Đài Cát cưới được Tam Nương Tử, chỉnh hợp Thổ Mặc Đặc Bộ, y sẽ được voi đòi tiên, biên cương sẽ vĩnh viễn không có ngày yên bình nữa!

Trịnh Lạc trợn tròn mắt, không biết suy tính ý gì trong đầu, cuối cùng vẫn nửa tin nửa ngờ, hơn nữa nghi còn nhiều hơn là tin.

Tần Lâm vỗ mạnh một cái lên bàn, giận đùng đùng nói:

- Thôi vậy, nói nhiều hơn nữa Trịnh Đô Đường cũng không chịu tin. bản quan một lòng vì Minh, nguyện soái thân binh xuất quan giết giặc, coi như chết trận sa trường cũng tốt!



Vừa nói Tần Lâm vừa đi ra ngoài, lại căn dặn Lục Viễn Chí:

- Chuẩn bị ngựa, các huynh đệ theo bản quan xuất quan giết giặc. Chúng ta da ngựa bọc thây, cũng tính là tận trung với triều đình rồi.

Trịnh Lạc chớp chớp mắt, nhất thời ngây người, không ngờ Tần Lâm lại có tính khí nóng nảy như vậy.

Vẫn là Vương sư gia già đời tinh quái phản ứng kịp. Cho dù trước đó y không muốn đối mặt Tần Lâm, nhưng giờ đã hoảng hồn, một bước nhảy ra, kéo tay áo Tần Lâm lại kêu:

- Khâm Sai, Khâm Sai Đại nhân, chúng ta từ trường thương nghị, từ từ thương nghị!

Trịnh Lạc cũng hiểu, tốc độ hơi chậm hơn một chút so với Vương sư gia, kéo lấy tay áo bên kia của Tần Lâm:

- Tần tướng quân bớt giận, Tần tướng quân dừng bước, chúng ta có lời gì từ từ nói, có lời từ từ nói mà.

Lục Viễn Chí và đám cẩm y quan giáo cảm thấy buồn cười, sao hai vị này trước lôi sau kéo, đột nhiên lại săn đón trưởng quan của chúng ta vậy?

Tần Lâm khóe miệng thoáng nhếch lên, nụ cười vô cùng tà quái.

Không phải là Trịnh Lạc ngươi ra vẻ kiểu cách làm quan học đòi làm quan sao, lão tử không theo như quy củ quan trường mà ra bài, lão tử tự mình lãnh binh xuất quan giết giặc, để xem một Khâm Sai đại thần chết ở hạt khu do ngươi quản, ngươi có sợ hay không?

Trịnh Lạc không chỉ có sợ, mà sợ đến toát mồ hôi. Một vị Khâm Sai đại thần chạy đến hạt khu của có thể dâng tấu chương yết tố, nói Tần Lâm chiêu an bất lợi, lâm trận bỏ chạy. Nhưng nếu là Khâm Sai đại thần bất ngờ lại chết trận vinh quang ở trong hạt khu của y, tình huống sẽ hoàn toàn ngược lại, từ triều đình đến sĩ lâm đều chỉ hỏi một câu:

‘Chà, Khâm Sai đại thần họ Tần không phụ trách phòng tuyến Tuyên Đại không ngờ lại lực chiến giết giặc, chết ở Tuyên Đại phòng tuyến. Như vậy Tổng Đốc họ Trịnh phụ trách phòng tuyến Tuyên Đại, có trách nhiệm phòng thủ giữ đất, khi đó đang làm cái gì?’

Trịnh Lạc có thể nói với người khác là đang giở trò sao? Không mất một thành một tấc đất, y sẽ có kết cục cách chức hồi hương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cẩm Y Vệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook