Cẩm Y Vệ

Chương 339: Y quán dây chuyền

Miêu Khiêu

30/07/2014

Tần Lâm ở đời sau đã từng xem một quyển tiểu thuyết nhảm nhí tên là Hán Phong 1276, nhân vật chính có lực biến hóa trời đất, khả năng thay đổi thế giới, chỉ là lễ giáo hoàn toàn không đáng kể. Nhưng bản thân Tần trưởng quan là không có bản lĩnh ấy. Trong thời Vạn Lịch Trình Chu lý học đúng lúc thịnh hành, đại học giả Hà Tâm Ẩn mang tư tưởng hơi khác thường liền bị Hồ Quảng Tuần Phủ Vương Chi Viên bắt lại giết chết, Tần Lâm không cho là mình có đủ thực lực đối nghịch cùng toàn bộ sĩ lâm, cũng không muốn làm Hà Tâm Ẩn thứ hai.

Không thay đổi được tư tưởng lễ giáo thì thay đổi hình thức chữa bệnh, mở nữ y quán chính là biện pháp tốt nhất.

Đương nhiên, Tần Lâm cũng không phải Florence Nightingale chăm sóc người bệnh, cũng không phải Lý Thời Trân chuyên tâm hành y tế thế, hắn mở nữ y quán khắp nơi cũng là muốn mở rộng ra mạng lưới tình báo chuyên môn của mình, mục đích này nhất định phải giữ bí mật chặt chẽ.

- Tần trưởng quan muốn bố trí nữ y quán ở khắp các thành thị Giang Nam, chính là chuyện thật tốt tế thế cứu dân, vậy tìm bọn ta lại có ích gì?

Lư y sinh khom lưng chắp tay, mê hoặc không hiểu hỏi:

- Nữ y quán này của ngươi, từ thầy thuốc đến hộ công, người làm nhà thuốc đều là nữ tử, nhưng chúng ta đều là nam đại phu!

- Đúng là như thế, mới phải gọi các ngươi hỗ trợ!

Tần Lâm cười hắc hắc, rõ ràng là coi đám người Lư y sinh là dê bò:

- Thê nữ thị thiếp của các ngươi, kẻ hiểu y đạo sợ rằng không ít?!

Tuy nói nữ tử không có tài chính là đức, đó là chỉ cầm kỳ thi họa, dâm từ diễm khúc, những kỹ thuật thực dụng như kỹ thuật nấu ăn nhà bếp, kéo sợi bông canh cửi, nữ công kim chỉ này cũng phải biết càng nhiều càng tốt. Tay nghề y thuật càng là kỹ thuật được nhà chồng hoan nghênh, lấy một người vợ hiểu được y thuật, một nhà từ trên xuống dưới cũng trở thành gia đình thầy thuốc

Cho nên phàm là thầy thuốc dù sao vẫn cố ý truyền thụ cho con gái một ít bản lĩnh, giống như nữ thầy thuốc đời Minh Đàm Doãn Hiền vô cùng nổi danh, chính là học y thuật ở nhà mẹ đẻ. Về phần vợ cả vợ bé của thầy thuốc, tai nghe mắt thấy học được mấy phần y thuật cũng không ít.

Trong y học coi trọng tích lũy kinh nghiệm, chỉ riêng là thảo dược trong hơn một nghìn vị muốn phân biệt rõ ràng không phải là một sớm một chiều có thể học được. Tần Lâm muốn mở rộng nữ y quán, dựa vào chính mình bồi dưỡng nữ thầy thuốc tại nhà không biết phải bao nhiêu năm, cho nên hắn nhắm chủ ý vào nữ quyến của các vị lão lang trung Huệ Dân Dược cục Nam Kinh.

Lư y sinh đứng đầu, chư vị lão lang trung ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều chần chờ không nói.

- Chư vị yên tâm, những người của nữ y quán trên dưới đều là nữ tử, tuyệt không đến nỗi khiến lệnh ái xuất đầu lộ diện có tổn hại danh tiết...

Tần Lâm sờ sờ cằm, lại nói:

- Tùy theo y thuật cao thấp, hạ quan xin trả lương mỗi năm năm mươi lượng đến một trăm lượng không chừng, nếu có tài nghệ siêu phàm, vậy hai trăm lượng cũng không sao.

Các lão lang trung vừa nghe số lượng này, ai nấy đều tươi cười vui vẻ, hiện bây giờ mời tú tài đến dạy học trong nhà, kể cả bao ăn bao ở một năm cũng là hai ba mươi lượng bạc, Tần Lâm lại trả lương năm của nữ thầy thuốc đến năm mươi, một trăm. Một nữ tử có thể kiếm được thu nhập bằng hai đến bốn tú tài, đó là hậu hĩnh nhất trên đời.

Nhà thầy thuốc đều nghèo khó, Lý Thời Trân sống cả đời ngay cả phí in ấn Bản Thảo Cương Mục cũng ra không nổi, trừ Tôn Nhất Thiếp lòng dạ hiểm độc tham tiền ra, gia cảnh những lão lang trung này của Huệ Dân Dược cục đều kém hơn Lý Thời Trân, nghe được lương bổng hậu hĩnh, người người nóng như lửa trong lòng.

Về phần y thuật thì sao, đúng như Tần Lâm suy đoán, hạnh lâm thế gia, Kỳ Hoàng truyền nhân, con gái nhà ai không có ba phần chân truyền của cha già?

Tần Lâm tuyển người là Hàn Tín điểm binh càng nhiều càng tốt, cũng bất kể là nữ nhi, con dâu hay là vợ già, chỉ cần bằng lòng ra làm việc tuyển nhận tất cả, còn có không ít lão lang trung hăng hái đề cử con gái của đệ tử, đồng nghiệp.

Lý Thời Trân cùng các vị đồng nghiệp chuyện trò, người người đều khen cháu rể này của lão giàu sang không quên xuất thân hạnh lâm, mở nhiều nữ y quán hành y tế thế như vậy, quả thật công đức vô lượng.

Trong lúc nhất thời lão thần y rất an ủi trong lòng, vuốt râu bạc cười không ngừng, chỉ cảm thấy hơn mười năm qua ngoại trừ Bản Thảo Cương Mục có thể xuất bản ra, hôm nay là sung sướng vui vẻ nhất.

Thanh Đại cũng cười không ngừng, tiểu nha đầu cười lên là lông mày cong cong, con mắt cong cong, cái miệng nhỏ nhắn cũng cong cong, trêu chọc cho Từ Tân Di nhéo gương mặt của nàng:

- Đây mới là muội muội ngốc nghếch đây, tương lai nữ y quán Cận Đại phổ biến bốn phương, nữ y tiên Kỳ Châu nổi danh thiên hạ, nói ra ai tin là Thanh Đại muội muội ta?

- Cũng là chủ ý của Tần ca ca…

Thanh âm của Thanh Đại vừa ngọt vừa du dương, nhìn Tần Lâm, trong đôi mắt to tràn ngập ý nghĩ ngọt ngào tình cảm dịu dàng.



- Nói cái gì đó?

Tần Lâm cười tủm tỉm đi tới.

Việc xử lý cụ thể của nữ y quán giao cho ba vị Giáp, Ất, Bính, thầy thuốc tại nhà là nữ thân quyến trong nhà các vị lão lang trung, đương nhiên còn phải đến nữ y quán Cận Đại tiến hành khảo hạch giám định, học bổ túc, thực tập, sau mới có thể tiến hành làm việc. Mà hộ công, từ trong năm mươi nữ binh kia chọn lựa ba mươi người, lại từ trong đó phát triển ngầm, mạng lưới tình báo lấy nữ y quán làm cơ sở đã có được hình thức ban đầu.

Những nữ binh đó phần lớn là con gái người hầu của Quốc Công phủ, cha mẹ anh em đều đang là người hầu Quốc Công phủ, độ trung thành tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì, làm việc này lại cực kỳ thích hợp.

Tần Lâm còn chưa nói ra chuyện chọn lựa nữ binh, Từ Tân Di cũng nghĩ đến một số chuyện, căm hận nói:

- Tần Lâm, trước đây sao không nói chuyện Trương Tôn Nghiêu, Lộc Nhĩ Linh làm phiền cho ta biết? Đi, dám tìm Thanh Đại muội muội làm phiền, chúng ta đi lột da hắn.

Thì ra mới vừa rồi Thanh Đại cùng Từ Tân Di nói đến đoàn lão lang trung này của Huệ Dân Dược cục, Từ Tân Di liền hỏi chuyện hôm đó ở nha môn Kinh Kỳ Đạo, tự nhiên nói đến chuyện Trương Tôn Nghiêu, Lộc Nhĩ Linh xúi giục Tôn Nhất Thiếp tìm tới gây phiền.

Đại tiểu thư hằm hè, không mất phong độ nữ ma đầu, kéo tay áo Tần Lâm, kéo Thanh Đại muốn đánh tới nha môn Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Sở.

- Chuyện này không cần đâu?!

Tần Lâm cười xấu xa, nụ cười rất là cổ quái.

- Hừ hừ, có thù không báo không phải là quân tử…

Từ Tân Di kêu gào đôi câu, chợt nhớ tới phu quân mình cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, nhất thời đoán được mấy phần ngọn nguồn, chỉ vào hắn nói:

- A! nhất định ngươi đã bày âm mưu gì, Thanh Đại muội muội, mỗi lần tên này cười xấu xa, nhất định không có hảo tâm gì.

- Tính toán thời gian, trong vòng một hai ngày…

Tần Lâm nói còn chưa xong, bên ngoài Hàn Phi Liêm đã nhanh như chớp chạy vào, vẻ mặt vui buồn lẫn lộn:

- Trưởng quan, trong kinh có thánh chỉ đến, thiên sứ chờ ở nha môn Thiên Hộ Sở!

Ngay cả ngày thánh chỉ đến cũng nắm trong lòng bàn tay sao? Từ Tân Di kinh ngạc nhìn Tần Lâm một chút, tiếp theo kéo Thanh Đại, không có ý tốt nói:

- Người này có điều cổ quái, sợ là còn có chút không minh bạch cùng vị tướng phủ thiên kim kia, nếu không Nam Kinh cùng kinh sư cách xa nhau mấy nghìn dặm, làm sao hắn có thể tính đúng trong kinh có thánh chỉ đến?

Nữ y tiên chỉ cười cười, trong lòng thầm nói: Từ tỷ tỷ cùng Tử Huyên tỷ tỷ giống như mèo với chó, luôn tỏ ra không ưa lẫn nhau. Hừ, còn nói ta tuổi còn nhỏ, các ngươi mới là tính khí trẻ con.

Tần Lâm sờ sờ mũi, an bài của hắn hoàn toàn là một việc khác, nhưng mà lần này thánh chỉ tới, hắn có thể chắc chắn nhiều hơn Hàn Phi Liêm.

- Hẳn là tin tức tốt…

Tần Lâm cười lên:

- Đã cách chức lưu nhiệm, chẳng lẽ Trương tướng gia còn muốn lấy ta đày đi sung quân? Cho dù là lão tướng gia cố chấp mấy, cũng không tới mức độ này.

Vẫn là Tần trưởng quan cử trọng nhược khinh! Hàn Phi Liêm bội phục hơn, lại cảm thấy trong lời trưởng quan có chút mùi vị cổ quái, tựa hồ có chút giống như ý nghĩ con rể oán hận đối với cha vợ…

Tần Lâm cùng Hàn Phi Liêm phi ngựa chạy về Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Sở, nơi này đã lập hương án, đông đảo huynh đệ Cẩm Y Vệ lòng mang thấp thỏm cùng hắn chào hỏi, mà Trương Tôn Nghiêu cùng Lộc Nhĩ Linh lại cười âm hiểm liên miên.

Theo bọn chúng thấy, hiện nay là Giang Lăng tướng quốc Trương Cư Chính nắm giữ triều cương, Tần Lâm đã đắc tội Trương tướng gia, trong triều xuống thánh chỉ còn có thể có gì tốt lành cho hắn?

- Chờ xui xẻo đi!



Trương Tôn Nghiêu nhổ một bãi nước bọt xuống mặt đất.

Lộc Nhĩ Linh cũng cố ý dùng thanh âm mọi người có thể nghe thấy nói:

- Đừng xem họ Tần phách lối nhất thời, phải nhận rõ tình thế, hiện nay rốt cuộc ai là người lãnh đạo trực tiếp của ta? Hắn thành thân cũng vội vàng đi nịnh bợ lấy lòng, chớ quên thượng cấp chính quy của các ngươi là ai!

Nhiều huynh đệ Hiệu Úy nghe xong trong lòng như lửa đốt, cũng không biết thánh chỉ rốt cuộc là ý gì, khó tránh khỏi trong lòng mọi người lo sợ bất an, đều quan sát sắc mặt của Tần Lâm.

Thần sắc Tần Lâm giống như bình thường, không có chấn động chút nào, dập đầu hành lễ trước hương án, miệng nói:

- Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ đã cách chức Tần Lâm quỳ nhận thánh chỉ.

Trung sứ truyền chỉ kia trên mặt cũng không lộ vẻ gì, mở ra thánh chỉ không nhanh không chậm đọc:

- Chiếu viết: Chưởng Cẩm Y Vệ Sự Lưu Đô Đốc tấu xưng, Phó Thiên Hộ đã cách chức Tần Lâm phụng mật trát, điều tra án Bố Chính Sứ Chiết Giang Lý Tự Hiền cấu kết Hải Sa hội lấn áp dân chúng, hoành hành bất pháp, sát hại sứ giả, nhẫn nhục chịu khó, công trung với nước. Đặc biệt cho phép phục hồi chức quan như cũ, lập tức huân quan chuyển thực thụ, thăng Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ, thụ Tán Giai Minh Uy tướng quân, gia thưởng thế tập Cẩm Y Tổng Kỳ!

Tần Lâm lập tức hô to hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, tiếp nhận lấy thánh chỉ từ trong tay trung sứ.

Trung sứ kia lập tức đổi sắc mặt, tươi cười nói:

- Tần trưởng quan tuổi trẻ tài cao, quả thật đệ nhất thiếu niên anh hùng trong Xưởng Vệ, thật là đáng mừng!

Tần Lâm cũng không có vẻ vui mừng, chẳng qua là khẽ mỉm cười, kéo tay hàn huyên với trung sứ truyền chỉ kia, đã nhét vào một thỏi vàng vào tay đối phương.

Trung sứ trong tay có một khối lớn nằng nặng, lập tức tươi cười vui vẻ, trong miệng tuôn ra lời tâng bốc như nước thủy triều, tâng bốc Tần Lâm đến trên chín tầng trời, trong lòng cũng thầm khen vị trưởng quan này không chỉ ra tay rộng rãi, khí tượng còn rất vĩ đại.

Vị trung sứ này ở trong cung không quá hợp ý, thường đi ra truyền chỉ, quan viên đã gặp qua cũng nhiều, bi hoan ly hợp sau khi tiếp chỉ đã sớm thấy qua rất nhiều.

Lần này truyền thánh chỉ không chỉ có khôi phục nguyên chức quan, lại chuyển huân quan chuyển thực thụ, liên tục thăng ba cấp nhảy vọt làm đường thượng quan cẩm y, Tần Lâm từ nay cá vọt long môn phong vân thiên biến, hắn tuổi còn trẻ có vận may này không ngờ vẫn có thể tỏ ra lạnh nhạt như vậy, quả thật hết sức khó được.

Hắn nào biết lần trước Tần Lâm còn từng từ chối không chịu nhận chức vị giống như vậy. Chẳng qua đó là bộ chiếu, quan bằng của Trương Cư Chính trực tiếp lệnh Binh bộ phát xuống, trong thiên hạ ít có người biết thôi.

Cho nên Tần Lâm căn bản cũng sẽ không có gì đặc biệt kích động, hoàn toàn lạnh nhạt chẳng qua là cảm thán từ trong lòng, trong triều có người rất dễ làm quan, câu này thật sự là chí lý.

Tần Lâm lấy thân cách chức lưu nhiệm tới Hàng Châu làm việc là vì mở lệnh hải cấm cho Hàng Châu, chuyện Ngũ Phong hải thương hợp tác với Tào Bang, thuận tiện đánh ngã Hải Sa hội và Lý Tự Hiền cản đường, bản thân hắn là quan qua đường mà thôi, công lao đều quy về cho quan viên địa phương, nghiêm khắc tra cứu còn phải nói hắn là tự tiện rời khỏi cương vị.

Thế nhưng giống như đúc với sự kiện Vương Bản Cố, Tả Đô Đốc chưởng Cẩm Y Vệ Lưu Thủ Hữu lại một lần nữa chống lưng cho hắn, sau sự việc nói hắn đã phụng mật trát đi phá án. Chữ Quan có hai cái miệng, nói sao cũng được, mật trát của Cẩm Y Vệ vốn không công khai ra bên ngoài, nếu Lưu Thủ Hữu đã nói như vậy, còn ai có thể phản bác?

Vì vậy phần lớn công lao đều thuộc về Tần Lâm, liên tục thăng liền ba cấp, nhảy vọt lên thành đường thượng quan cẩm y cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Điều duy nhất Tần Lâm không có đoán trúng chính là thế tập Tổng Kỳ Cẩm Y Vệ kia, hiện tại hắn chưa đến hai mươi tuổi, nhi tử ngay cả bóng dáng còn chưa có, thưởng Tổng Kỳ thế tập để làm cái gì?

Hoàng đế Đại Minh cao hứng sẽ ban thưởng ân ấm thế tập cho thần tử, cao nhất đến chính tam phẩm Chỉ Huy Sứ thì ngưng, mà thế tập cẩm y quan chính là phần thưởng đặc biệt đối với thần tử có công, một thế tập Tổng Kỳ Cẩm Y Vệ còn đáng tiền hơn một thế tập Chỉ Huy Thiêm Sự của vệ sở bình thường, xem như là ân thưởng rất quý.

- Ta đây ngay cả nhi tử cũng không có, cái gọi là thế tập ân ấm, sợ rằng chỉ là triều đình theo lệ ban thưởng mà thôi.

Tần Lâm sờ sờ mũi, không xem chuyện này ra gì, ngược lại trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.

Các Hiệu Úy của Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Sở lại hoàn toàn khác biệt, ở trong mắt bọn họ Tần trưởng quan đơn giản chính là một truyền kỳ. Chức quan chỉ bằng hạt mè cũng có thể kiếm được thế tập ân ấm, từ nay về sau con cháu đời đời chỉ cần bước vào quan trường liền bắt đầu từ Cẩm Y Vệ Tổng Kỳ. Mà Hiệu Úy bình thường phải làm lên từ Lực Sĩ, thăng Hiệu Úy, thăng Tiểu Kỳ, lại đến Tổng Kỳ, e rằng không chỉ cần thời gian mười năm hai mươi năm vất vả, mà còn phải vận khí cực tốt mới được.

Mấy huynh đệ thân tín Lục Viễn Chí, Hàn Phi Liêm càng ưỡn ngực thật cao, trưởng quan của mình xuất sắc như vậy bọn họ cũng nở mày nở mặt. Một người đắc đạo gà chó thăng thiên, trưởng quan thăng quan tiến chức như diều gặp gió, bọn họ cũng hưởng vinh quang lây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cẩm Y Vệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook