Cắn Anh Không Hề Sai

Chương 11

Ôn Tâm

06/11/2014

“ Anh đang nghĩ gì vậy?” Dung nhan tuyệt sắc đột nhiên xuất hiện trước mắt, thật đúng là đến rất gần anh, gần đến nỗi anh có thể dễ dàng ngửi thấy hương thơm toả ra trên người cô.

Nhịp tim Giang Phong Duệ chợt ngừng, chật vật lui về phía sau một bước. “ Cô làm gì thế?”

“ Tôi mới muốn hỏi anh.” Cô không chút nào phát giác việc mình đối mặt với anh đã tạo nên áp lực vô cùng hấp dẫn. “ Vừa rồi anh ngẩn người gì thế?”

“Tôi không có!” Anh lên tiếng phủ nhận.

“ Vậy tại sao anh không lên tiếng?” Cô hỏi rất nghiêm túc.

Loại chuyện nhàm chán này, không cần bày ra biểu tình nghiêm túc như vậy được không?

Giang Phong Duệ trừng mắt. “ Tôi muốn thế đấy, chẳng lẽ bình thường cô bị chuyên gia dinh dưỡng quản nghiêm quá, nên lúc làm nhiệm vụ đều tranh thủ ăn lung tung vậy à?”

“Không có đâu, tôi rất ngoan mà.” Cô thận trọng thanh minh.

“Vậy sao?” Anh không tin.

“ Thật! Tôi vẫn rất tuân thủ quy tắc ăn uống, chỉ có lần này………..mới tương đối phóng túng mà thôi.” Nói đến phần sau, cô dường như chột dạ, thanh âm nhỏ đi mấy phần.

“ Tại sao lần này lại ngoại lệ?”

“Bởi vì…….” Cô lúng túng chớp mắt mấy cái, gương mặt như nhuộm thêm sắc hồng, càng nhìn càng thấy giống một con búp bê xinh xắn đáng yêu. “ Ai, tôi cũng không biết nữa…., nói không chừng có liên quan đến việc hút máu của anh?”

“ Cái này thì liên quan gì đến việc hút máu của tôi chứ?” Anh kinh ngạc hỏi lại.

Cô cứng họng, không lên tiếng, qua một hồi lâu mới ảo não hất hàm. “ Tóm lại gần đây tôi dường như có chút thay đổi kỳ lạ, cũng đều tại anh.”

“Ý cô là máu của tôi có vấn đề?” Anh tự giễu.

Máu của anh có phải có vấn đề hay không, cô không xác định, nhưng kể từ khi gặp anh, cô quả thật có chút thay đổi. Ít nhất, ngày trước cô tuyệt đối sẽ không giấu diếm tình trạng sức khoẻ của mình với tổ chức, rõ ràng là thân thể đã hoàn toàn bình phục, nhưng cô lại báo cáo lại là mình cần nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa.

Có lẽ đó cũng chỉ là nguỵ biện, chẳng qua là cô muốn ở bên cạnh người đàn ông này lâu hơn một chút.

Quan Ny Vi sững sờ nhìn chăm chú Giang Phong Duệ, anh bị cô nhìn đến nỗi có chút bối rối, “ Thôi, không quan tâm nữa, ăn đủ kem rồi, chúng ta về nhà đi! Tôi không giống cô, không thể dựa vào loại đồ ngọt này để làm no bụng mình được.”

“ Tại sao nhất định phải trở về mới có thể ăn cơm? Bây giờ chúng ta có thể mua đồ để ăn luôn mà.” Cô đề nghị, không thể nhanh như vậy mà kết thúc buổi tối tốt đẹp này được. “Ở công viên này, vừa ngắm trăng vừa ăn, được không?”

Cô cũng thật lãng mạn.

Giang Phong Duệ cười khổ, chỉ với gương mặt này của anh, ở trong công viên đã doạ một đám người đi đường, chẳng lẽ còn phải tiếp tục ở lại đây doạ người sao?

“Bên kia có bán xúc xích, anh chờ một chút, tôi đi mua.” Cô cắn một miếng hết chỗ bánh quế còn lại, vỗ vỗ tay, nhẹ nhàng đi về phía quầy hàng.

Cô vừa rời đi, để lại một mình Giang Phong Duệ đứng tại chỗ, anh chợt cảm thấy không được tự nhiên, bèn lánh vào chỗ bóng tối dưới tàng cây.

Dưới tình huống nửa ép buộc nửa khích lệ của cô, anh ngạo nghễ đi ra bên ngoài, bước đi giữa đám người, anh cho rằng mình đối với cái nhìn chăm chú khác thường của quần chúng đã miễn dịch, nhưng kỳ thật anh vẫn rất để ý.

Chỉ là khi đi bên cạnh cô, anh mới có thể giả vờ là chính mình không quan tâm, hiện tại cô đi rồi, một cỗ lạnh lẽo quỷ dị lập tức cuốn lấy toàn thân anh từ trên xuống dưới.

Chuyện gì xảy ra đây? Anh thế nào lại phụ thuộc vào một người phụ nữ? Cô có ở đây hay không, lại ảnh hưởng trực tiếp đến cảm nhận của anh như thế. Đây tuyệt đối không phải là hiện tượng tốt, vô cùng không tốt, anh nhất định phải cách xa cô một chút……….

“ Tôi về rồi!” Cô nhanh nhẹn trở lại trước mặt anh, nụ cười tựa như tia nắng sớm mai, làm lu mờ cả ánh trăng. “Đây, một phần xúc xích cho anh. Tôi còn mua cả coca nữa đó.”



“Chúng ta về đi thôi!” Anh đứng im, không chịu nhận phần thức ăn cô đưa.

“Tại sao?” Cô thất vọng cau mày. “ Không phải nói ở đây ngắm trăng sao?”

“ Tôi không có đáp ứng.”Giang Phong Duệ sưng mặt lên. “Thời gian bây giờ cũng không còn sớm nữa, Nhược Du đã đáp ứng với tôi hôm nay về sớm một chút, tôi không muốn lúc cô ấy về nhà mà không thấy người.” Dứt lời, anh không đợi cô phản ứng, xoay người rời đi.

Quan Ny Vi chăm chú nhìn bóng lưng cô đơn của anh, kỳ lạ thay lại thấy tráitim mình trống rỗng, vì không để cho người quan trọng nhất của anh cảm thấy tịch mịch, cho nên anh mới muốn về nhà ngay, tâm tình đó có thể lý giải như vậy, không phải sao?

Nhưng tại sao, cô lại cảm thấy có chút khó chịu? Cảm giác chua sót giống như trước khi ăn kem, đang phát tác trong lòng cô.

Cảm giác này thật đáng ghét.

Cô cau mày, yên lặng đi theo sau Giang Phong Duệ, ánh trăng kéo dài bóng của cô và anh, đôi lúc sẽ có chút thay đổi, nhưng phần lớn thời gian đều là hai đường thẳng song song.

Cô không cam lòng, cố ý nhích người, khiến hai cái bóng có thể thân mật dây dưa.

Chợt, cô thấy xuất hiện thêm một cái bóng thứ ba, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà xẹt qua,nhưng khi cô ngước mắt lên tìm kiếm thì không thấy bóng dáng người kia đâu nữa.

Trong đầu cô chợt loé. Đã đoán được cái bóng kia thuộc về người nào, thần sắc trầm xuống, vội vã đi về phía Giang Phong Duệ, nắm bờ vai của anh.

“ Cô làm gì vậy?” Anh sửng sốt.

“Anh nghe đây, tuyệt đối không được rời khỏi tầm mắt của tôi.” Cô nghiêm túc dặn dò. “Đặc biệt là vào buổi tối, nhất định phải để tôi theo sát anh.”

“Tại sao?”

“Bởi vì………Tôi là vệ sĩ của anh!” Cô cười đến ngọt ngào tươi sáng.

“ Thật không hiểu nổi anh ấy muốn gì ở cô ta chứ? Quả thật không hiểu nổi mà!”

Trong ánh đèn mờ ảo của vũ trường sau khi đã thấm mệt Đinh Nhược Du mới quay về chỗ ngồi tiếp tục oán trách.

“ Chưa đủ nữa?” Bạn cô cũng nghe đến phát chán. “Cả tối nay hầu như cậu toàn oán trách cô gái đó bộ cậu ghét cô ta đến vậy sao?”

Ghét, ghét, cực kỳ ghét!

Ghét nhất chính là dung mạo xinh đẹp không gì sánh được của cô ta, hơn nữa vẻ đẹp đó còn pha chút quyến rũ của phụ nữ và chút mạnh mẽ của phái mạnh nữa chứ.

Thật sự chưa từng gặp qua người phụ nữ nào lại đặc biệt như thế không biết Duệ ca có đủ sức chống lại lực hấp dẫn của cô ta không nữa?

Vừa nghĩ tới đây, Đinh Nhược Du lại vô cùng buồn bực. “ Mình về đây!”

“ Sớm vậy sao?” Cả đám kinh ngạc. “ Giớ mới mười giờ thời điểm chính thức náo nhiệt còn chưa bắt đầu mà!”

“ Mình đã đáp ứng với Duệ ca là hôm nay về nhà sớm một chút.” Đinh Nhược Du tìm lý do.

“ Thôi đi! Anh cậu lần nào chẳng nói như vậy, cậu nghe lời sao?Chẳng phải còn luôn chơi với bọn mình đến không còn sức mới chịu? Hơn nữa hôm nay là sinh nhật Andy, mọi người nói phải cuồng hoan đến khi trời sáng.”

“ Không được, mình thật sự phải về rồi.” Đinh Nhược Du hiếm khi kiên trì như thế. “ Mình đây tháng nào cũng ăn tiêu quá độ nếu không phải Duệ ca chu cấp hôm nay mình căn bản không có tiền ra ngoài chơi cũng không mua được quà tặng cho Andy.” Nói xong, cô quay sang phía anh chàng công tử đang nằm lười biếng trên góc ghế sa lon. “Này mình có thể đi trước chứ?”

“ Cậu muốn trở về làm em gái ngoan, ai dám cản đâu?” Andy cười tà, thuận tay ôm lấy eo thon của cô hôn một cái. “ Hôm nay tha cho cậu, về sau nhớ báo đáp mình đó.”

“Biết rồi!” Đinh Nhược Du khẽ liếc anh ta một cái cười hì hì đẩy anh ta ra đưa tặng ví da hàng hiệu. “Vậy mình đi trước, hôm nào gặp.”



“Bye~~”

Bước ra khỏi quán bar Đinh Nhược Du vẫy một chiếc taxi trực tiếp về nhà, khi đến trước cửa cô cố ý dừng lại hít một hơi thật sâu cho đầu óc thật tỉnh táo nhưng lại phát hiện trên người toàn là mùi rượu cộng với mùi thuốc lá liền có chút phiền não.

Duệ ca mà ngửi thấy nhất định là không vui cô làm thế nào che giấu đây? Xịt nước hoa được không nhỉ?

Đang do dự bỗng một chiếc xe màu đen như tên bắn lao qua ngõ tối thẳng tắp hướng về phía cô. Cô tránh không kịp trơ mắt nhìn chiếc xe sắp đụng vào mình.

“A____” Cô hoảng sợ hét chói tai, sợ tới mức dung hoa thất sắc nghĩ lần này mình chết chắc rồi, may là đúng thời điểm ngàn cân treo sợi tóc bỗng có một đôi tay rắn chắc ôm lấy cô tránh qua một bên, cứu cô thoát khỏi kiếp nạn trong nháy mắt.

Hai người lăn vài vòng trên mặt đất cuối cùng cũng tránh được chiếc xe điên cuồng kia, tiếng rít từ từ đi xa xung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, lúc này Đinh Nhược Du vẫn chưa hoàn hồn vô lực nằm trong lồng ngực người vừa cứu mình không đứng lên nổi.

“ Tiểu thư, cô không sao chứ?” Người nọ hỏi, tiếng anh dễ nghe, trên người toả ra mùi nước hoa nhàn nhạt. “ Có thể đứng dậy không?”

Là đàn ông.

Đinh Nhược Du vội vàng giãy giụa đứng lên, không biết tại sao cô vừa nghe thấy thanh âm kia liền có chút ngượng ngùng. “Đúng, đúng, không đứng lên được, tôi đè lên anh sao?”

“Đau lắm phải không? Chẳng qua là ôm một người phụ nữ mềm mại thế này trong ngực đối với đàn ông mà nói không dễ chịu chút nào.”

Người này nói chuyện sao lại càn rỡ như vậy? Bọn họ vốn không quen nhau mà.

Nhưng dù sao người ta cũng vừa cứu cô một mạng.

“ Cám ơn anh đã cứu tôi.” Đinh Nhược Du nâng tầm mắt, đập vào mắt chính là một khuôn mặt đàn ông tuấn tú tới mức xuất chúng, cô nhìn, giọng điệu không khỏi cao lên. “ Anh____dáng dấp thật giống Duệ ca của tôi.”

Khuôn mặt cơ hồ là giống nhau như đúc, ngũ quan tuấn tú như nhau chỉ khác là tóc anh ta màu vàng và đôi mắt thì màu xanh biết, còn có trên mặt lại không có vết sẹo hoàn mỹ như một kiệt tác của Thượng Đế.

“Duệ ca? Là ai?” Hắn trầm giọng hỏi.

“ Anh ấy là người lớn lên từ nhỏ với tôi.” Cô theo phản xạ mà giải thích. “ Anh ấy là người Đài Loan, mắt đen, tóc đen.”

“ Nhưng ngũ quan của tôi và anh ta giống nhau đến vậy sao?” Hăn nhếch môi. “ Như vậy, tôi nghĩ tôi có chút quen biết với anh ta đấy.”

Nhìn nụ cười đầy thâm ý của anh ta, Đinh Nhược Du đỏ mặt, nhịp tim không cách nào khống chế tăng nhanh. “ Thật ra thì hai người……..cũng không giống nhau lắm…….anh so với anh ấy……..đẹp trai hơn nhiều.”

Hắn nhíu mày, gương mặt tuấn tú đến gần cô, tựa như muốn phân tích độ chân thành trong ánh mắt cô. “Tôi so với người anh kia thật sự đẹp trai hơn?”

“Ừ.” Cô gật đầu.

“Thật tốt quá.” Hắn cười. “Được mỹ nữ khen ngợi như vậy, chính là vinh dự lớn nhất của một người đàn ông đấy.”

Hắn coi cô là mỹ nữ? Mặt Đinh Nhược Du càng đỏ hơn, không dám nhìn vào tròng mắt trong trẻo dị thường của hắn, rũ mi xuống.

“ Xin hỏi tiểu thư đây tên gì?”

“Tên tiếng anh của tôi là Lily.”

“Lily? Chẳng phải là đoá hoa bách hợp thanh thuần sao?” Hắn mỉm cười. “ Người cũng như tên.”

Cô xấu hổ cắn môi. “ Vậy còn anh? Anh tên gì?”

Hắn dùng một tay nâng cằm cô lên, đôi mắt xanh mị hoặc nhìn cô chằm chằm. “ Robert, vì vị tiểu thư xinh đẹp đây mà thần phục.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cắn Anh Không Hề Sai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook