Chương 1
Ôn Tâm
06/11/2014
Giang Phong Duệ cực ghét đêm tối.
Đối với đêm tối anh có một kí ức vô cùng thê thảm cho nên điều anh hận nhất chính là không thể nào làm cho nó vĩnh viễn biến mất.
Kể từ cái đêm định mệnh đó anh không còn cách nào để có tự tin mà đi giữa ban ngày bởi vì trên mặt anh bỗng xuất hiện một loại ấn ký.
Ấn ký của ma quỷ.
Giang Phong Duệ nhìn mình trong gương. Đó là khuôn mặt của loài người, một nửa bên mặt anh tuấn đẹp tựa thiên thần còn nửa bên kia thì xung quanh vùng mắt xuất hiện một ấn ký hình sao năm cánh màu hồng đậm,đó không phải bớt cũng không phải do bẩm sinh mà là khi anh mười sáu tuổi trong đêm tối đó, một người đàn ông thần bí đã lưu lại ấn ký này trên mặt anh.
Nghe nói đây là ấn ký phong ấn của ma quỷ giáo hội gọi là “ hoa văn ác ma”, thế kỉ mười chín ở Luân Đôn Anh Quốc từng xuất hiện một tay giết người hàng loạt tên Jack trong hồ sơ lưu lại có nói dấu máu phát hiện ở hiện trường đều có hình thù như vậy.
Không ai có cách xoá đi ấn ký này bao gồm cả cha anh thân là một bác sĩ nổi tiếng của khoa ngoại chỉnh hình cùng mẹ anh là quản lý của công ty khoa học kĩ thuật sinh vật.
Hai người dù sao cũng chỉ là công dã tràng sau khi họ ngoài ý muốn qua đời, anh thừa kế lại công ty khoa học kĩ thuật của mẹ sau đó đầu tư một lượng kinh phí cùng nguồn nhân lực lớn trải qua nhiều năm nghiên cứu vẫn không tìm ra phương pháp nào xoá đi cái ấn ký quái quỷ này.
Anh nghĩ có lẽ đây là số mệnh của anh, dấu vết ma quỷ này nhất định sẽ theo anh cả đời và mọi người cũng sẽ vĩnh viễn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh.... ........
“ Ghê tởm!” Giang Phong Duệ rủa thầm một tiếng nắm tay hung hăng đánh một quyền vào tấm gương khiến nó nứt một vết dài đồng thời máu cũng theo kẽ tay anh rỉ ra.
Anh không cảm thấy đau chỉ cảm thấy vô cùng tức giận. Anh hận bản thân mình, hận khuôn mặt đáng nguyền rủa này của anh, hận ánh mắt của mọi người xung quanh khi trước mặt anh thì làm bộ cung kính nhưng trong lòng lại âm thầm khinh bỉ anh.
Anh biết trong lòng bọn họ nghĩ thế nào--------anh chính là con của ma quỷ tốt nhất là nên tránh xa anh một chút ngàn vạn lần không nên đắc tội với anh nếu không, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ tuân theo từng mệnh lênh của anh nhưng hoàn toàn không phải xuất phát từ sự tôn trọng mà là sợ hãi.
Bọn họ đều sợ anh tất cả mọi người đều sợ anh.
Vấn đề là tính khi của anh thì hơi nóng nảy thật lại có chút tài phú quyền thế hơn người bình thường nhưng anh một chút cũng không đáng sợ, anh không giết người cho tới bây giờ cũng chưa từng có hành động nào quá khích khiến mọi người phải dè chừng, không những vậy anh còn cố định quyên góp tiền cho các tổ chức từ thiện, tài trợ nhiều hoạt động cồng động nhưng mọi người vẫn đối xử với anh như đối với một ác ma.
Đây là số phận sao?
Không , anh không tin số phận lại như vậy anh không phục.
“ Bất kể như thế nào mình nhất định phải nghĩ cách……….” Anh lẩm bẩm tự nói, cầm áo khoác tây trang đang vắt trên ghế dựa đi ra ngoài.
“ Chủ tịch đã đến giờ mở hội nghị.” Thư kí tới gõ cửa phòng anh.
“ Biết rồi.” Anh gật đầu, chuẩn bị xong mới bảo thư kí mở thiết bị chat webcam để họp.
Bởi vì ấn ký trên mặt nên anh rất ít khi xuất hiện, bình thường đều thông qua điện thoại hoặc giấy tờ để điều hành nghiệp vụ của công ty.
Hôm nay mở cuộc họp này, chủ yếu là để kiểm tra tình hình vận chuyển buôn bán của công ty trong sáu tháng đầu năm, đồng thời cũng lập kế hoạch tiêu thụ trong nửa năm còn lại thuận tiện nghe bộ phận phát triển báo cáo tiến độ nghiên cứu loại thuốc mới.
Cuộc họp rất nhàm chán thế nhưng anh lại rất nghiêm túc vì trong suy nghĩ của anh không còn chuyện gì thú vị hơn là quản lý công ty khiến công ty không ngừng lớn mạnh, kiếm thật nhiều tiền dường như đã trở thành thú vui duy nhất của anh.
Dĩ nhiên là còn có Du, nếu như cô ấy không ở ngoài liêu lõng cùng lũ bạn xấu mà tình nguyện về nhà ăn với anh một bữa cơm thì anh sẽ rất vui vẻ thậm chí còn có thể cảm nhận được một tia hạnh phúc.
Trừ Du ra trên đời này không ai có khả năng khiến anh vui vẻ. Chỉ tiếc, Du đối với việc làm cho anh vui dường như không mấy hứng thú nên rất ít khi sử dụng.
Giang Phong Duệ nghiến răng, không có tiền đồ thở dài một hơi, Du trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy tất nhiên sẽ chọn việc vui vẻ với thế giới bên ngoài còn nếu chọn cùng một chỗ với người “ anh trai” không mấy thú vị này cũng thật uất ức cho cô.
“……….. Xin hỏi, chủ tịch có chỉ thị gì không?”. Đến cuối buổi hợp quản lý bộ phận R&D* nơm nớp lo sợ hỏi.(*: bộ phận nghiên cứu và phát triển)
Anh nhìn ra được anh ta đang lo lắng về tiến độ nghiên cứu phương pháp bỏ đi ấn ký trên mặt anh đồng thời anh cũng biết kế hoạch vẫn không có tiến triển gì.
Không cần hỏi, hỏi chỉ càng thêm tức giận.
“ Tan họp.” Anh tuyên bố, tắt màn hình chat webcam.
Thư kí đứng dậy, liếc nhìn vẻ mặt u ám của anh cẩn thận mở miệng: “Chủ tịch, vậy bây giờ tôi sẽ mang biên bản cuộc họp ra ngoài sửa sang lại.”
“ Không cần, bây giờ cũng muộn rồi anh tan làm đi ngày mai sửa lại cũng được.”
“ Vâng, vậy tôi đi trước.”
Đưa mắt nhìn thư kí rời đi, Giang Phong Duệ liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay mới hơn tám giờ.
Du nói sẽ tham gia tiệc ngủ của bạn tốt nên tối nay sẽ không về vậy là chỉ còn mình anh với đêm dài đằng đẵng.
Bình thường anh sẽ đọc sách hoặc xử lý công việc nhưng không biết tại sao tối nay tâm trạng anh đặc biệt không tốt thế nào cũng không tập trung được, thật vất vả chịu đựng đến quá nửa đêm anh quyết định ra ngoài đi dạo.
Mấy năm gần đây, anh đã tạo thành thói quen ban ngày tận lực ít đi ra ngoài cuối cùng khi bóng tối ẩn hiện anh sẽ đội mũ kéo xuống thật thấp mượn bóng tối che giấu đi nửa khuôn mặt xấu xí của mình.
Như vậy, sẽ không sợ người đi đường nhìn anh với ánh mặt kinh sợ.
Vừa nghĩ tới đây, Giang Phong Duệ nhếch môi tự giễu.
Rõ ràng là người ghét nhất đêm tối nhưng lại chỉ có thể đi lại trong đêm tối nói ra thật là trào phúng, cho dù anh luôn ngạo mạn, quật cường nhưng không thể không thừa nhận bộ dạng của mình thật đáng sợ.
Đem đã khuya, một mình anh lẻ loi đi trên đường mọi âm thanh đều tĩnh lặng chỉ có ánh trăng soi sáng cả một vùng, tối nay ánh trăng rất quỷ dị ánh sáng bàng bạc mơ hồ bị nhuộm một màu đỏ ảm đạm.
Ánh trăng như vậy rất thích hợp để yêu ma quỷ quái ra oai tác quái.
Anh buồn cười mà nghĩ, ý niệm vừa thoáng qua trong đầu khoé mắt vô tình lướt qua nóc toà nhà đối diện hai bóng người nhanh chóng bay vút qua.
Không thể nào?
Anh ngạc nhiên nhìn hai bóng người đang truy đuổi gắt gao, một vọt lên cao một bay xuống thấp bất ngờ một trong hai bóng đen bỗng rút ra một khẩu súng lục liên tiếp nã đạn, bắp đùi người kia lập tức bị thương sau đó ngã quỵ xuống đất.
Bóng đen phía trước hình như đã phát hiện ra Giang Phong Duệ nhưng không bỏ đi ngay mà ngược lại còn nhanh chóng tiến về phía anh, thấy sắp va người anh bóng đen ấy mới khẩn cấp phanh lại.
Đó là một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen, đeo mặt nạ phía sau mặt nạ lộ ra một đôi mắt sắc bén, giảo hoạt.
Cặp mắt kia, dường như là……..màu đỏ.
Cổ họng Giang Phong Duệ đột nhiên khô khốc, tim đập rộn lên.
Trong trí nhớ, anh cũng từng gặp một người đàn ông có đôi mắt màu đỏ như vậy lúc ấy anh mười sáu tuổi.
Người đàn ông nhìn anh có chút kinh ngạc như muốn xác minh điều gì hắn đưa tay lấy chiếc mũ của anh xuống cẩn thận đánh giá, sau khi nhìn rõ mặt anh ánh mắt trở nên hứng thú, sắc đỏ trong mắt loé sáng.
“Thật tốt quá, rốt cục ta cũng tìm được ngươi.”
Câu nói vừa dứt khiến Giang Phong Duệ có chút chấn động, anh bất giác rùng mình không thể tin được mở to mắt.
Người này sẽ không phải là người đàn ông năm đó chứ?
“ Chỗ này…….còn đau không?” Người đàn ông đeo mặt nạ phảng phất như nhìn thấu suy nghĩ của anh, vừa đưa tay vuốt ve ấn ký trên mặt anh vừa hỏi khẩu thập phần nguy hiểm.
Giang Phong Duệ cảnh giác lui về phía sau.
Người đàn ông đeo mặt nạ cười nhạt: “ Nói thật, ta cũng rất muốn tìm cơ hội ôn lại chuyện cũ nhưng bây giờ có chút không tiện.” Vừa nói, hắn vừa cởi áo choàng xuống sau đó trùm lên người Giang Phong Duệ, ghé vào tai anh nói nhỏ: “ Làm phiền ngươi tạm thời đóng giả ta một chút tiếp nhận tử vong chi hôn của cô ta.”
Tử vong chi hôn? Đó là cái gì? Trực giác Giang Phong Duệ mách bảo không ổn, định đuổi theo hỏi nhưng người đàn ông mang mặt nạ kia đã nhanh chóng rời khỏi dần dần mất hút.
Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang bay lượn phía cuối chân trời, là anh nhìn lầm sao? Phía sau lưng người đàn ông kia đang sải ra một đôi cánh màu đen thật dài?
Anh không phải đang nằm mơ chứ?
Qua vài giây sau, Giang Phong Duệ vẫn mờ mịt đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ về tình cảnh không thể tưởng tượng nổi này cho tới khi một sợi xích kim loại bắn tới mạnh mẽ quấn lấy cổ anh.
Trong nháy mắt anh cảm thấy tắc thở, đau đến mức không cách nào hô hấp được.
“ Ngươi trốn không thoát đâu.” Đó là một giọng nữ, nói tiếng anh, từng chữ từng chữ lạnh tựa như băng.
Anh cau mày, nhịn xuống đau đớn ở cổ cứng ngắc quay một nửa khuôn mặt anh tuấn nhìn sang.
Một bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp đứng trên mái hiên cao gần ba tầng đang đưa lưng về phía ánh trăng, đôi mắt lạnh lùngnhìn về phía anh.
Anh không nhìn thấy rõ mặt cô, chỉ thấy tay áo bồng bềnh duyên dáng yêu kiều, vẻ đẹp khuynh thành tới mức không từ gì có thể miêu tả được.
Lát sau, cô nhẹ nhàng bay xuống vững vàng đứng trước mặt anh.
Nhịp tim, thoáng chốc dừng lại.
Anh kinh ngạc nhìn cô, không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có dung nhan tuyệt sắc như thế, đôi môi đỏ mọng, da thịt trắng như búp bê,mái tóc dài mềm mại như tấm lụa đen trong bóng đêm nhẹ nhàng tung bay.
Vẻ đẹp của cô không giống người bình thường, toàn thân cao thấp tản ra một loại khí chất ưu nhã nhưng cũng đầy lạnh lùng, cường thế làm anh không thể nào rời mắt khỏi cô.
Cho tới nay, đây là người phụ nữ đẹp nhất và cũng là người phụ nữ đáng sợ nhất mà anh từng gặp qua.
Bởi vì đôi mắt đầy ma mị của cô cũng mang sắc đỏ giống người đàn ông kia.
“ Cô là ai?” Anh dùng tiếng anh hỏi.
Cô nghe thấy vậy, đôi lông mày nhíu lại, dường như cảm thấy câu hỏi của anh rất kì quái: “ Giả ngu sao?”
Giả ngu cái gì? Anh thật sự không biết cô, người phụ nữ đẹp như vậy nếu gặp qua một lần anh nhất định sẽ có ấn tượng.
“ Nghe này, có lẽ cô nhận lầm ________”
Cô không cho anh có cơ hội nói hết câu, tay ngọc thu lại xích sắt càng thêm cuốn chặt cổ anh, anh bị siết đến nỗi không thể thở được.
“ Này, cô______”
Nếu anh không lầm, không phải cô vừa bị tên mang mặt nạ kia đả thương sao? Sao hơi sức còn lớn như vậy?
Giang Phong Duệ nỗ lực dời tầm mắt xuống, nhìn qua hai bên đùi của cô nơi đó quả nhiên dính máu, còn có một vết thương sâu tròn, trong lúc anh chăm chú quan sát nó đang chậm rãi khép lại.
Không thể nào? Anh chớp mắt mấy cái. Điều này thật quỷ dị! Không phải anh đang nằm mơ chứ?
Nhưng cảm giác đau mãnh liệt ở cổ nhắc nhở anh đây không phải là giấc mơ, anh thật sự đã để một mỹ nữ tuyệt sắc bắt được mà cô đang từng bước tiến đến gần anh, đôi môi mập mờ dao động trên gáy anh.
Anh cứng đờ, theo bản năng cảm nhận được hương thơm toát ra từ cô.
Cô muốn làm gì?
Giang Phong Duệ hoang mang nhìn cô, không biết bởi vì thiếu dưỡng khí hay bởi sức quyến rũ kinh người của cô mà anh cảm thấy bắt đầu choáng váng .
“ Chịu chết đi!” Cô quỷ mị nói nhỏ, đôi môi đang dán trên gáy anh khẽ cắn một cái, không khoan dung mút vào.
Đây là đang làm gì? Cô gái này………hút máu của anh?!
Giang Phong Duệ kinh hãi, đầu óc trống rỗng, lý trí mách bảo anh nên phản kháng, nhưng không hiểu sao, anh chỉ cảm thấy lạ thường máu chảy trong người đang sôi trào, vui mừng nhảy múa như đang khao khát đòi hỏi đối phương xâm phạm.
Thì ra đây chính là tử vong chi hôn.
Giờ phút này, anh cảm nhân được sự vui sướng cực độ, phiêu phiêu dục tiên, chỉ muốn hoàn toàn thần phục.
Quá tệ……………….
Anh đang mơ màng hôn mê, thử tìm chút lý trí còn sót lại, anh không thể ngốc nghếch để cho cô gái này cướp đi mạng sống, nhưng cho dù chết thì có sao? Dù sao anh có sống cũng chẳng tìm thấy niềm vui thích nào, chết cũng không tồi.
Anh mơ hồ nghĩ, có nên phó mặc cái mạng nhỏ này cho số phận đang lúc anh nghĩ có lẽ mình sẽ hít thở không thông mà chết thì cô gái kia đột nhiên buông anh ra.
“ Anh, anh………” Cô thu hồi xích sắt, hoảng hốt chỉ vào anh: “ Anh không phải là Robert?”
Anh nhìn khoé môi cô còn dính chút máu, thần trí nhất thời thanh tỉnh, phòng bị lui về phía sau hai bước, lấy tay che vết thương ở cổ: “ Tôi đã nói cô nhận lầm người.”
Cô sợ hãi mở to mắt, lúc này mới thấy rõ khuôn mặt bị che bởi mũ áo choàng, khuôn mặt kia mang ấn ký sao năm cánh.
Trên mặt Robert không có kí hiệu như vậy.
“ Anh, anh là…………..” Cô đột nhiên ôm ngực ngã quỵ xuống, sắc môi tím bầm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng giống như đang chịu thống khổ cực hạn.
Đối với đêm tối anh có một kí ức vô cùng thê thảm cho nên điều anh hận nhất chính là không thể nào làm cho nó vĩnh viễn biến mất.
Kể từ cái đêm định mệnh đó anh không còn cách nào để có tự tin mà đi giữa ban ngày bởi vì trên mặt anh bỗng xuất hiện một loại ấn ký.
Ấn ký của ma quỷ.
Giang Phong Duệ nhìn mình trong gương. Đó là khuôn mặt của loài người, một nửa bên mặt anh tuấn đẹp tựa thiên thần còn nửa bên kia thì xung quanh vùng mắt xuất hiện một ấn ký hình sao năm cánh màu hồng đậm,đó không phải bớt cũng không phải do bẩm sinh mà là khi anh mười sáu tuổi trong đêm tối đó, một người đàn ông thần bí đã lưu lại ấn ký này trên mặt anh.
Nghe nói đây là ấn ký phong ấn của ma quỷ giáo hội gọi là “ hoa văn ác ma”, thế kỉ mười chín ở Luân Đôn Anh Quốc từng xuất hiện một tay giết người hàng loạt tên Jack trong hồ sơ lưu lại có nói dấu máu phát hiện ở hiện trường đều có hình thù như vậy.
Không ai có cách xoá đi ấn ký này bao gồm cả cha anh thân là một bác sĩ nổi tiếng của khoa ngoại chỉnh hình cùng mẹ anh là quản lý của công ty khoa học kĩ thuật sinh vật.
Hai người dù sao cũng chỉ là công dã tràng sau khi họ ngoài ý muốn qua đời, anh thừa kế lại công ty khoa học kĩ thuật của mẹ sau đó đầu tư một lượng kinh phí cùng nguồn nhân lực lớn trải qua nhiều năm nghiên cứu vẫn không tìm ra phương pháp nào xoá đi cái ấn ký quái quỷ này.
Anh nghĩ có lẽ đây là số mệnh của anh, dấu vết ma quỷ này nhất định sẽ theo anh cả đời và mọi người cũng sẽ vĩnh viễn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh.... ........
“ Ghê tởm!” Giang Phong Duệ rủa thầm một tiếng nắm tay hung hăng đánh một quyền vào tấm gương khiến nó nứt một vết dài đồng thời máu cũng theo kẽ tay anh rỉ ra.
Anh không cảm thấy đau chỉ cảm thấy vô cùng tức giận. Anh hận bản thân mình, hận khuôn mặt đáng nguyền rủa này của anh, hận ánh mắt của mọi người xung quanh khi trước mặt anh thì làm bộ cung kính nhưng trong lòng lại âm thầm khinh bỉ anh.
Anh biết trong lòng bọn họ nghĩ thế nào--------anh chính là con của ma quỷ tốt nhất là nên tránh xa anh một chút ngàn vạn lần không nên đắc tội với anh nếu không, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ tuân theo từng mệnh lênh của anh nhưng hoàn toàn không phải xuất phát từ sự tôn trọng mà là sợ hãi.
Bọn họ đều sợ anh tất cả mọi người đều sợ anh.
Vấn đề là tính khi của anh thì hơi nóng nảy thật lại có chút tài phú quyền thế hơn người bình thường nhưng anh một chút cũng không đáng sợ, anh không giết người cho tới bây giờ cũng chưa từng có hành động nào quá khích khiến mọi người phải dè chừng, không những vậy anh còn cố định quyên góp tiền cho các tổ chức từ thiện, tài trợ nhiều hoạt động cồng động nhưng mọi người vẫn đối xử với anh như đối với một ác ma.
Đây là số phận sao?
Không , anh không tin số phận lại như vậy anh không phục.
“ Bất kể như thế nào mình nhất định phải nghĩ cách……….” Anh lẩm bẩm tự nói, cầm áo khoác tây trang đang vắt trên ghế dựa đi ra ngoài.
“ Chủ tịch đã đến giờ mở hội nghị.” Thư kí tới gõ cửa phòng anh.
“ Biết rồi.” Anh gật đầu, chuẩn bị xong mới bảo thư kí mở thiết bị chat webcam để họp.
Bởi vì ấn ký trên mặt nên anh rất ít khi xuất hiện, bình thường đều thông qua điện thoại hoặc giấy tờ để điều hành nghiệp vụ của công ty.
Hôm nay mở cuộc họp này, chủ yếu là để kiểm tra tình hình vận chuyển buôn bán của công ty trong sáu tháng đầu năm, đồng thời cũng lập kế hoạch tiêu thụ trong nửa năm còn lại thuận tiện nghe bộ phận phát triển báo cáo tiến độ nghiên cứu loại thuốc mới.
Cuộc họp rất nhàm chán thế nhưng anh lại rất nghiêm túc vì trong suy nghĩ của anh không còn chuyện gì thú vị hơn là quản lý công ty khiến công ty không ngừng lớn mạnh, kiếm thật nhiều tiền dường như đã trở thành thú vui duy nhất của anh.
Dĩ nhiên là còn có Du, nếu như cô ấy không ở ngoài liêu lõng cùng lũ bạn xấu mà tình nguyện về nhà ăn với anh một bữa cơm thì anh sẽ rất vui vẻ thậm chí còn có thể cảm nhận được một tia hạnh phúc.
Trừ Du ra trên đời này không ai có khả năng khiến anh vui vẻ. Chỉ tiếc, Du đối với việc làm cho anh vui dường như không mấy hứng thú nên rất ít khi sử dụng.
Giang Phong Duệ nghiến răng, không có tiền đồ thở dài một hơi, Du trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy tất nhiên sẽ chọn việc vui vẻ với thế giới bên ngoài còn nếu chọn cùng một chỗ với người “ anh trai” không mấy thú vị này cũng thật uất ức cho cô.
“……….. Xin hỏi, chủ tịch có chỉ thị gì không?”. Đến cuối buổi hợp quản lý bộ phận R&D* nơm nớp lo sợ hỏi.(*: bộ phận nghiên cứu và phát triển)
Anh nhìn ra được anh ta đang lo lắng về tiến độ nghiên cứu phương pháp bỏ đi ấn ký trên mặt anh đồng thời anh cũng biết kế hoạch vẫn không có tiến triển gì.
Không cần hỏi, hỏi chỉ càng thêm tức giận.
“ Tan họp.” Anh tuyên bố, tắt màn hình chat webcam.
Thư kí đứng dậy, liếc nhìn vẻ mặt u ám của anh cẩn thận mở miệng: “Chủ tịch, vậy bây giờ tôi sẽ mang biên bản cuộc họp ra ngoài sửa sang lại.”
“ Không cần, bây giờ cũng muộn rồi anh tan làm đi ngày mai sửa lại cũng được.”
“ Vâng, vậy tôi đi trước.”
Đưa mắt nhìn thư kí rời đi, Giang Phong Duệ liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay mới hơn tám giờ.
Du nói sẽ tham gia tiệc ngủ của bạn tốt nên tối nay sẽ không về vậy là chỉ còn mình anh với đêm dài đằng đẵng.
Bình thường anh sẽ đọc sách hoặc xử lý công việc nhưng không biết tại sao tối nay tâm trạng anh đặc biệt không tốt thế nào cũng không tập trung được, thật vất vả chịu đựng đến quá nửa đêm anh quyết định ra ngoài đi dạo.
Mấy năm gần đây, anh đã tạo thành thói quen ban ngày tận lực ít đi ra ngoài cuối cùng khi bóng tối ẩn hiện anh sẽ đội mũ kéo xuống thật thấp mượn bóng tối che giấu đi nửa khuôn mặt xấu xí của mình.
Như vậy, sẽ không sợ người đi đường nhìn anh với ánh mặt kinh sợ.
Vừa nghĩ tới đây, Giang Phong Duệ nhếch môi tự giễu.
Rõ ràng là người ghét nhất đêm tối nhưng lại chỉ có thể đi lại trong đêm tối nói ra thật là trào phúng, cho dù anh luôn ngạo mạn, quật cường nhưng không thể không thừa nhận bộ dạng của mình thật đáng sợ.
Đem đã khuya, một mình anh lẻ loi đi trên đường mọi âm thanh đều tĩnh lặng chỉ có ánh trăng soi sáng cả một vùng, tối nay ánh trăng rất quỷ dị ánh sáng bàng bạc mơ hồ bị nhuộm một màu đỏ ảm đạm.
Ánh trăng như vậy rất thích hợp để yêu ma quỷ quái ra oai tác quái.
Anh buồn cười mà nghĩ, ý niệm vừa thoáng qua trong đầu khoé mắt vô tình lướt qua nóc toà nhà đối diện hai bóng người nhanh chóng bay vút qua.
Không thể nào?
Anh ngạc nhiên nhìn hai bóng người đang truy đuổi gắt gao, một vọt lên cao một bay xuống thấp bất ngờ một trong hai bóng đen bỗng rút ra một khẩu súng lục liên tiếp nã đạn, bắp đùi người kia lập tức bị thương sau đó ngã quỵ xuống đất.
Bóng đen phía trước hình như đã phát hiện ra Giang Phong Duệ nhưng không bỏ đi ngay mà ngược lại còn nhanh chóng tiến về phía anh, thấy sắp va người anh bóng đen ấy mới khẩn cấp phanh lại.
Đó là một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen, đeo mặt nạ phía sau mặt nạ lộ ra một đôi mắt sắc bén, giảo hoạt.
Cặp mắt kia, dường như là……..màu đỏ.
Cổ họng Giang Phong Duệ đột nhiên khô khốc, tim đập rộn lên.
Trong trí nhớ, anh cũng từng gặp một người đàn ông có đôi mắt màu đỏ như vậy lúc ấy anh mười sáu tuổi.
Người đàn ông nhìn anh có chút kinh ngạc như muốn xác minh điều gì hắn đưa tay lấy chiếc mũ của anh xuống cẩn thận đánh giá, sau khi nhìn rõ mặt anh ánh mắt trở nên hứng thú, sắc đỏ trong mắt loé sáng.
“Thật tốt quá, rốt cục ta cũng tìm được ngươi.”
Câu nói vừa dứt khiến Giang Phong Duệ có chút chấn động, anh bất giác rùng mình không thể tin được mở to mắt.
Người này sẽ không phải là người đàn ông năm đó chứ?
“ Chỗ này…….còn đau không?” Người đàn ông đeo mặt nạ phảng phất như nhìn thấu suy nghĩ của anh, vừa đưa tay vuốt ve ấn ký trên mặt anh vừa hỏi khẩu thập phần nguy hiểm.
Giang Phong Duệ cảnh giác lui về phía sau.
Người đàn ông đeo mặt nạ cười nhạt: “ Nói thật, ta cũng rất muốn tìm cơ hội ôn lại chuyện cũ nhưng bây giờ có chút không tiện.” Vừa nói, hắn vừa cởi áo choàng xuống sau đó trùm lên người Giang Phong Duệ, ghé vào tai anh nói nhỏ: “ Làm phiền ngươi tạm thời đóng giả ta một chút tiếp nhận tử vong chi hôn của cô ta.”
Tử vong chi hôn? Đó là cái gì? Trực giác Giang Phong Duệ mách bảo không ổn, định đuổi theo hỏi nhưng người đàn ông mang mặt nạ kia đã nhanh chóng rời khỏi dần dần mất hút.
Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang bay lượn phía cuối chân trời, là anh nhìn lầm sao? Phía sau lưng người đàn ông kia đang sải ra một đôi cánh màu đen thật dài?
Anh không phải đang nằm mơ chứ?
Qua vài giây sau, Giang Phong Duệ vẫn mờ mịt đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ về tình cảnh không thể tưởng tượng nổi này cho tới khi một sợi xích kim loại bắn tới mạnh mẽ quấn lấy cổ anh.
Trong nháy mắt anh cảm thấy tắc thở, đau đến mức không cách nào hô hấp được.
“ Ngươi trốn không thoát đâu.” Đó là một giọng nữ, nói tiếng anh, từng chữ từng chữ lạnh tựa như băng.
Anh cau mày, nhịn xuống đau đớn ở cổ cứng ngắc quay một nửa khuôn mặt anh tuấn nhìn sang.
Một bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp đứng trên mái hiên cao gần ba tầng đang đưa lưng về phía ánh trăng, đôi mắt lạnh lùngnhìn về phía anh.
Anh không nhìn thấy rõ mặt cô, chỉ thấy tay áo bồng bềnh duyên dáng yêu kiều, vẻ đẹp khuynh thành tới mức không từ gì có thể miêu tả được.
Lát sau, cô nhẹ nhàng bay xuống vững vàng đứng trước mặt anh.
Nhịp tim, thoáng chốc dừng lại.
Anh kinh ngạc nhìn cô, không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có dung nhan tuyệt sắc như thế, đôi môi đỏ mọng, da thịt trắng như búp bê,mái tóc dài mềm mại như tấm lụa đen trong bóng đêm nhẹ nhàng tung bay.
Vẻ đẹp của cô không giống người bình thường, toàn thân cao thấp tản ra một loại khí chất ưu nhã nhưng cũng đầy lạnh lùng, cường thế làm anh không thể nào rời mắt khỏi cô.
Cho tới nay, đây là người phụ nữ đẹp nhất và cũng là người phụ nữ đáng sợ nhất mà anh từng gặp qua.
Bởi vì đôi mắt đầy ma mị của cô cũng mang sắc đỏ giống người đàn ông kia.
“ Cô là ai?” Anh dùng tiếng anh hỏi.
Cô nghe thấy vậy, đôi lông mày nhíu lại, dường như cảm thấy câu hỏi của anh rất kì quái: “ Giả ngu sao?”
Giả ngu cái gì? Anh thật sự không biết cô, người phụ nữ đẹp như vậy nếu gặp qua một lần anh nhất định sẽ có ấn tượng.
“ Nghe này, có lẽ cô nhận lầm ________”
Cô không cho anh có cơ hội nói hết câu, tay ngọc thu lại xích sắt càng thêm cuốn chặt cổ anh, anh bị siết đến nỗi không thể thở được.
“ Này, cô______”
Nếu anh không lầm, không phải cô vừa bị tên mang mặt nạ kia đả thương sao? Sao hơi sức còn lớn như vậy?
Giang Phong Duệ nỗ lực dời tầm mắt xuống, nhìn qua hai bên đùi của cô nơi đó quả nhiên dính máu, còn có một vết thương sâu tròn, trong lúc anh chăm chú quan sát nó đang chậm rãi khép lại.
Không thể nào? Anh chớp mắt mấy cái. Điều này thật quỷ dị! Không phải anh đang nằm mơ chứ?
Nhưng cảm giác đau mãnh liệt ở cổ nhắc nhở anh đây không phải là giấc mơ, anh thật sự đã để một mỹ nữ tuyệt sắc bắt được mà cô đang từng bước tiến đến gần anh, đôi môi mập mờ dao động trên gáy anh.
Anh cứng đờ, theo bản năng cảm nhận được hương thơm toát ra từ cô.
Cô muốn làm gì?
Giang Phong Duệ hoang mang nhìn cô, không biết bởi vì thiếu dưỡng khí hay bởi sức quyến rũ kinh người của cô mà anh cảm thấy bắt đầu choáng váng .
“ Chịu chết đi!” Cô quỷ mị nói nhỏ, đôi môi đang dán trên gáy anh khẽ cắn một cái, không khoan dung mút vào.
Đây là đang làm gì? Cô gái này………hút máu của anh?!
Giang Phong Duệ kinh hãi, đầu óc trống rỗng, lý trí mách bảo anh nên phản kháng, nhưng không hiểu sao, anh chỉ cảm thấy lạ thường máu chảy trong người đang sôi trào, vui mừng nhảy múa như đang khao khát đòi hỏi đối phương xâm phạm.
Thì ra đây chính là tử vong chi hôn.
Giờ phút này, anh cảm nhân được sự vui sướng cực độ, phiêu phiêu dục tiên, chỉ muốn hoàn toàn thần phục.
Quá tệ……………….
Anh đang mơ màng hôn mê, thử tìm chút lý trí còn sót lại, anh không thể ngốc nghếch để cho cô gái này cướp đi mạng sống, nhưng cho dù chết thì có sao? Dù sao anh có sống cũng chẳng tìm thấy niềm vui thích nào, chết cũng không tồi.
Anh mơ hồ nghĩ, có nên phó mặc cái mạng nhỏ này cho số phận đang lúc anh nghĩ có lẽ mình sẽ hít thở không thông mà chết thì cô gái kia đột nhiên buông anh ra.
“ Anh, anh………” Cô thu hồi xích sắt, hoảng hốt chỉ vào anh: “ Anh không phải là Robert?”
Anh nhìn khoé môi cô còn dính chút máu, thần trí nhất thời thanh tỉnh, phòng bị lui về phía sau hai bước, lấy tay che vết thương ở cổ: “ Tôi đã nói cô nhận lầm người.”
Cô sợ hãi mở to mắt, lúc này mới thấy rõ khuôn mặt bị che bởi mũ áo choàng, khuôn mặt kia mang ấn ký sao năm cánh.
Trên mặt Robert không có kí hiệu như vậy.
“ Anh, anh là…………..” Cô đột nhiên ôm ngực ngã quỵ xuống, sắc môi tím bầm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng giống như đang chịu thống khổ cực hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.