Chương 26: Kèm Theo Sự Bất Mãn Và Uỷ Khuất
Mộc Kim An
24/03/2024
Ra chơi, Kỷ Khê Bạch và Hướng Húc Dương cùng đi chơi bóng rổ.
Hai người gần như nhìn chằm chằm đối phương như kẻ địch, đừng nói có chiến lược gì, hay tinh thần đồng đội gì đó, chỉ còn nhằm vào nhau.
"Kỷ Khê Bạch, phòng thủ!"
"Hướng Húc Dương, truyền bóng cho tao."
"..."
"Hai người tụi bây đang làm gì?"
Rất nhanh, đồng đội hai bên đã bắt đầu khó chịu, trận bóng rổ này bắt buộc phải kết thúc trước thời gian.
Hai người không ai phản ứng ai, cùng đi đến khu nghỉ ngơi uống nước.
Kỷ Khê Bạch cố ý làm trò trước mặt Hướng Húc Dương, cậu lấy đồng hồ ra. Trong tức khắc, vẻ mặt Hướng Húc Dương thật sự thay đổi.
"Chưa từng thấy qua mày đeo chiếc đồng hồ này nhỉ." Cậu ta bóng gió hỏi.
Kỷ Khê Bạch khẽ nhếch môi, giọng điệu tự đắc: "Quà sinh nhật Thời Nguyệt tặng tao."
Hướng Húc Dương tức đến cắn răng, nhịn không được nói lời công kích: "Mấy này có gì đâu, tao chơi với Nguyệt Nguyệt từ bé đến lớn. Nguyệt không biết đã tặng tao bao nhiêu món quà nữa kìa, một chiếc đồng mà thôi."
Chỉ là khi nói những điều này, đến cả cậu ta cũng không biết mình đang phản bác Kỷ Khê Bạch hay đang tự an ủi bản thân.
Mắt Kỷ Khê Bạch tối lại, khoảng thời gian quen biết là thứ duy nhất cậu không thể thắng. Hướng Húc Dương từ nhỏ đã quen biết Thời Nguyệt, hai người họ hiểu nhau tất nhiên nhiều hơn cậu.
Hướng Húc Dương liếc Kỷ Khê Bạch một cái, thấy cậu nhấp môi không nói chuyện, như vừa gặp phải người ngồi cùng thuyền cậu ta nở nụ cười tự mãn: "Dù sao tao cũng quen Nguyệt Nguyệt lâu thế rồi, mấy món này tao cũng được tặng nhiều."
Kỷ Khê Bạch mím môi, rồi lấy áo khoác rời đi.
Cũng ngay khi Kỷ Khê Bạch vừa đi, Hướng Húc Dương thu lại ý cười trên môi, bởi vì cho đến bây giờ Thời Nguyệt cũng chưa từng tặng đồng hồ cho cậu ta.
***
Còn chưa lên lớp, trên đường từ siêu thị về trường, Thời Nguyệt và Quan Vân Vi đã bị Hướng Húc Dương ngăn lại.
"Tao có chuyện muốn nói với mày." Hướng Húc Dương nhìn Thời Nguyệt nói.
Thời Nguyệt nhìn thoáng qua thời gian, nôn nóng nói: "Vào lớp trước đi, nói gì lát vào lớp nói."
"Chỉ cần hai phút." Hướng Húc Dương nhìn sang Quan Vân Vi đang đứng một bên: "Mày vào trước đi, đảm bảo nói xong ngay."
Thời Nguyệt không lay chuyển được cậu ta, đành phải nói với Quan Vân Vi: "Vi Vi, cậu đi vào trước đi. Tao nói xong với Hướng Húc Dương rồi về."
Quan Vân Vi nhìn hai người rồi gật đầu.
Sau khi cô ấy về lớp, Kỷ Khê Bạch rất rõ ràng mà nhìn sang bên cạnh Quan Vân Vi, không thấy Thời Nguyệt bèn nhịn không nổi hỏi một câu: "Cậu ấy đâu?"
"Đang ở cùng Hướng Húc Dương." Quan Vân Vi lẩm bẩm đáp: "Cũng không biết họ nói gì mà còn bảo tớ tách ra trước."
Kỷ Khê Bạch vừa nghe, sắc mặt đã tối xuống.
Ở phía bên này, Thời Nguyệt nhìn Hướng Húc Dương rồi nhanh chóng hỏi: "Mày định nói gì với tao? Chỉ có hai phút thôi, nói nhanh!"
"Mày định sinh nhật tao tặng gì cho tao?" Hướng Húc Dương rũ mắt nhìn cô.
Thời Nguyệt ngạc nhiên nhướng cả mày lên: "Hướng Húc Dương, sinh nhật cậu là tháng chín đấy, bây giờ tao đã phải nghĩ đến tặng gì cho mày vào sinh nhật á?"
Hướng Húc Dương mím môi: "Tao kệ, mày tặng Kỷ Khê Bạch một chiếc đồng hồ, tao cũng muốn."
Thời Nguyệt lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra lý do mấy ngày nay Hướng Húc Dương ngó lơ mình, cô mở to hai mắt: "Không lẽ mày ghen tị do tao với Kỷ Khê Bạch bữa giờ chơi với nhau khá thân thiết?"
Hướng Húc Dương như bị trúng tim đen, tai không khỏi đỏ lên, ánh mắt hơi trốn tránh, ấp úng nói: "Tao, tao..."
"Hướng Húc Dương, dù có như thế nào thì quan hệ của tụi mình vẫn sẽ không thay đổi, tao sẽ không vì chơi với Kỷ Khê Bạch mà bỏ mày đâu." Nét mặt Thời Nguyệt nghiêm túc.
Hướng Húc Dương còn chưa kịp vui vẻ, Thời Nguyệt tiếp tục nói thêm: "Từ nhỏ đến lớn tụi mình đều là bạn thân còn gì!"
Lòng Hướng Húc Dương buồn man mác, cậu ta cảm nhận được Thời Nguyệt không hề có cảm xúc khác với mình.
Thời Nguyệt nói xong thì cúi đầu nhìn đồng hồ: "Không nói nữa, tụi mình mau về lớp thôi, sắp đến giờ rồi!"
Hướng Húc Dương nhìn bóng dáng Thời Nguyệt, không kiềm nổi thở dài một hơi.
***
Sau khi về lớp, chuông vào lớp cũng vang lên.
Thời Nguyệt thở phào một hơi trong lòng, may là không tới trê
Vào tiết, cô nghiêm túc nghe giảng bài thì chợt cảm giác được ánh mắt nhìn chăm chăm.
Cô vừa chuyển mắt sang thì Kỷ Khê Bạch đã dời mắt đi.
Lông mày Thời Nguyệt khẽ giật, dùng ánh mắt hỏi Kỷ Khê Bạch có phải cậu vừa nhìn chằm chằm cô hay không, nhưng Kỷ Khê Bạch lại tập trung nhìn bảng đen chứ không nhìn cô.
"Thời Nguyệt, con trả lời câu hỏi này đi." Giáo viên vật lý trên bục giảng bỗng lên tiếng.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Thời Nguyệt.
Thời Nguyệt vừa rồi do phân tâm nên không nghe thấy giáo viên vật lý nói gì, cô rũ mắt và đứng lên một cách chậm rãi, mặt cô đỏ như nồi trứng gà mới chín.
"Cho tôi biết đáp án bài này là gì." Giáo viên vật lý lặp lại lần nữa.
Thời Nguyệt lăn tăn mãi, lúc thấy mình tiêu đến nơi rồi thì đột nhiên bắt gặp chữ C trên bản nháp Kỷ Khê Bạch viết, thế là cô nhanh chóng trả lời: "Chọn C."
"Đúng rồi, ngồi xuống đi." Giáo viên vật lý dời mắt, không còn đặt sự chú ý lên người Thời Nguyệt nữa.
Tim Thời Nguyệt cuối cùng cũng đập vững lại, độ nóng trên mặt dần tan. Cô vừa ngồi xuống đã thấy trên bản nháp của Kỷ Khê Bạch viết: Tập trung học.
Cô ôm một bụng buồn bực, rõ ràng là tại cậu nhìn chằm chằm cô trước nên mới khiến cô phân tâm chứ.
Thời Nguyệt phồng má bực dọc, viết lên giấy note: Nếu không phải tại lúc nãy cậu nhìn tớ thì tớ đâu có phân tâm!
Vừa viết xong thì thấy giáo viên vật lý đang viết công thức trên bảng, nên cô nhanh chóng xé giấy note ra rồi dán trên sách giáo khoa của Kỷ Khê Bạch.
Kỷ Khê Bạch rũ mắt đã thấy, khóe môi không khỏi khẽ nhếch, thế nên cũng viết một câu phía dưới: Tớ nhìn bảng suốt mà.
Thời Nguyệt thấy nội dung trên giấy note vừa được đưa về thì thiếu chút nữa đã trợn trắng mắt, hừ hừ trong lòng rồi viết: Vậy từ ngày mai trở đi, tụi mình đổi chỗ đi!
Khi Kỷ Khê Bạch vừa nhận được giấy note lần nữa, đuôi mắt cậu đã nhuộm đầy ý cười, nhưng cậu chưa kịp trả lời thì chuông tan học đã vang lên.
Giáo viên vật lý không phải dạng thích dạy quá giờ, dặn dò xong chút bài tập đã cầm giáo án và sách giáo khoa bước ra lớp.
Kỷ Khê Bạch ngay sau đó nói: "Cậu chắc chắn muốn đổi chỗ? Lần trước cậu mới đổi chỗ chưa lâu đã than ánh mặt trời chói mắt."
Thời Nguyệt mím môi, cũng nhớ tới việc này.
"Được, vậy không đổi nữa."
Ngay sau đó sự chú ý của cô đã bị Quan Vân Vi dời đi, những thắc mắc đã bị cô ném ra sau đầu từ lâu.
Kỷ Khê Bạch cười bất đắc dĩ, lặng lẽ kẹp giấy note trò chuyện của cậu và Thời Nguyệt vào trong trang sách.
***
Tan học, hai người cùng đạp xe về nhà.
Kỷ Khê Bạch vẫn nhớ chuyện Thời Nguyệt và Hướng Húc Dương nói chuyện riêng với nhau, cậu nhịn không được hỏi: "Cậu với Hướng Húc Dương tâm sự gì mà về trễ thế?"
Cậu hoàn toàn không ý thức được lời nói của mình còn kèm theo sự bất mãn và uỷ khuất.
Thời Nguyệt vốn chẳng định giấu giếm, thấy cậu hỏi bèn đáp: "Hướng Húc Dương tìm tớ đòi quà sinh nhật, tháng chín sinh nhật mà giờ đã muốn rồi, tớ là đỗ nghèo khỉ mà trời."
Kỷ Khê Bạch nhíu mày hỏi: "Cậu ta muốn món quà gì?"
"Cậu ấy bảo tại tớ tặng cậu đồng hồ nên cũng muốn một chiếc." Thời Nguyệt bĩu môi.
Mắt Kỷ Khê Bạch vẫn không ngừng quan sát biểu cảm của Thời Nguyệt, trong lòng cậu hơi khẩn trương hỏi: "Cậu đồng ý rồi hả?"
Thời Nguyệt lắc đầu: "Không mua đâu, mua cho cậu rồi thì không mua cho cậu ấy nữa."
Đôi mày hơi nhăn lại của Kỷ Khê Bạch lập tức trở về như cũ, đọng đầy ý cười nơi đáy mắt.
Hai người gần như nhìn chằm chằm đối phương như kẻ địch, đừng nói có chiến lược gì, hay tinh thần đồng đội gì đó, chỉ còn nhằm vào nhau.
"Kỷ Khê Bạch, phòng thủ!"
"Hướng Húc Dương, truyền bóng cho tao."
"..."
"Hai người tụi bây đang làm gì?"
Rất nhanh, đồng đội hai bên đã bắt đầu khó chịu, trận bóng rổ này bắt buộc phải kết thúc trước thời gian.
Hai người không ai phản ứng ai, cùng đi đến khu nghỉ ngơi uống nước.
Kỷ Khê Bạch cố ý làm trò trước mặt Hướng Húc Dương, cậu lấy đồng hồ ra. Trong tức khắc, vẻ mặt Hướng Húc Dương thật sự thay đổi.
"Chưa từng thấy qua mày đeo chiếc đồng hồ này nhỉ." Cậu ta bóng gió hỏi.
Kỷ Khê Bạch khẽ nhếch môi, giọng điệu tự đắc: "Quà sinh nhật Thời Nguyệt tặng tao."
Hướng Húc Dương tức đến cắn răng, nhịn không được nói lời công kích: "Mấy này có gì đâu, tao chơi với Nguyệt Nguyệt từ bé đến lớn. Nguyệt không biết đã tặng tao bao nhiêu món quà nữa kìa, một chiếc đồng mà thôi."
Chỉ là khi nói những điều này, đến cả cậu ta cũng không biết mình đang phản bác Kỷ Khê Bạch hay đang tự an ủi bản thân.
Mắt Kỷ Khê Bạch tối lại, khoảng thời gian quen biết là thứ duy nhất cậu không thể thắng. Hướng Húc Dương từ nhỏ đã quen biết Thời Nguyệt, hai người họ hiểu nhau tất nhiên nhiều hơn cậu.
Hướng Húc Dương liếc Kỷ Khê Bạch một cái, thấy cậu nhấp môi không nói chuyện, như vừa gặp phải người ngồi cùng thuyền cậu ta nở nụ cười tự mãn: "Dù sao tao cũng quen Nguyệt Nguyệt lâu thế rồi, mấy món này tao cũng được tặng nhiều."
Kỷ Khê Bạch mím môi, rồi lấy áo khoác rời đi.
Cũng ngay khi Kỷ Khê Bạch vừa đi, Hướng Húc Dương thu lại ý cười trên môi, bởi vì cho đến bây giờ Thời Nguyệt cũng chưa từng tặng đồng hồ cho cậu ta.
***
Còn chưa lên lớp, trên đường từ siêu thị về trường, Thời Nguyệt và Quan Vân Vi đã bị Hướng Húc Dương ngăn lại.
"Tao có chuyện muốn nói với mày." Hướng Húc Dương nhìn Thời Nguyệt nói.
Thời Nguyệt nhìn thoáng qua thời gian, nôn nóng nói: "Vào lớp trước đi, nói gì lát vào lớp nói."
"Chỉ cần hai phút." Hướng Húc Dương nhìn sang Quan Vân Vi đang đứng một bên: "Mày vào trước đi, đảm bảo nói xong ngay."
Thời Nguyệt không lay chuyển được cậu ta, đành phải nói với Quan Vân Vi: "Vi Vi, cậu đi vào trước đi. Tao nói xong với Hướng Húc Dương rồi về."
Quan Vân Vi nhìn hai người rồi gật đầu.
Sau khi cô ấy về lớp, Kỷ Khê Bạch rất rõ ràng mà nhìn sang bên cạnh Quan Vân Vi, không thấy Thời Nguyệt bèn nhịn không nổi hỏi một câu: "Cậu ấy đâu?"
"Đang ở cùng Hướng Húc Dương." Quan Vân Vi lẩm bẩm đáp: "Cũng không biết họ nói gì mà còn bảo tớ tách ra trước."
Kỷ Khê Bạch vừa nghe, sắc mặt đã tối xuống.
Ở phía bên này, Thời Nguyệt nhìn Hướng Húc Dương rồi nhanh chóng hỏi: "Mày định nói gì với tao? Chỉ có hai phút thôi, nói nhanh!"
"Mày định sinh nhật tao tặng gì cho tao?" Hướng Húc Dương rũ mắt nhìn cô.
Thời Nguyệt ngạc nhiên nhướng cả mày lên: "Hướng Húc Dương, sinh nhật cậu là tháng chín đấy, bây giờ tao đã phải nghĩ đến tặng gì cho mày vào sinh nhật á?"
Hướng Húc Dương mím môi: "Tao kệ, mày tặng Kỷ Khê Bạch một chiếc đồng hồ, tao cũng muốn."
Thời Nguyệt lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra lý do mấy ngày nay Hướng Húc Dương ngó lơ mình, cô mở to hai mắt: "Không lẽ mày ghen tị do tao với Kỷ Khê Bạch bữa giờ chơi với nhau khá thân thiết?"
Hướng Húc Dương như bị trúng tim đen, tai không khỏi đỏ lên, ánh mắt hơi trốn tránh, ấp úng nói: "Tao, tao..."
"Hướng Húc Dương, dù có như thế nào thì quan hệ của tụi mình vẫn sẽ không thay đổi, tao sẽ không vì chơi với Kỷ Khê Bạch mà bỏ mày đâu." Nét mặt Thời Nguyệt nghiêm túc.
Hướng Húc Dương còn chưa kịp vui vẻ, Thời Nguyệt tiếp tục nói thêm: "Từ nhỏ đến lớn tụi mình đều là bạn thân còn gì!"
Lòng Hướng Húc Dương buồn man mác, cậu ta cảm nhận được Thời Nguyệt không hề có cảm xúc khác với mình.
Thời Nguyệt nói xong thì cúi đầu nhìn đồng hồ: "Không nói nữa, tụi mình mau về lớp thôi, sắp đến giờ rồi!"
Hướng Húc Dương nhìn bóng dáng Thời Nguyệt, không kiềm nổi thở dài một hơi.
***
Sau khi về lớp, chuông vào lớp cũng vang lên.
Thời Nguyệt thở phào một hơi trong lòng, may là không tới trê
Vào tiết, cô nghiêm túc nghe giảng bài thì chợt cảm giác được ánh mắt nhìn chăm chăm.
Cô vừa chuyển mắt sang thì Kỷ Khê Bạch đã dời mắt đi.
Lông mày Thời Nguyệt khẽ giật, dùng ánh mắt hỏi Kỷ Khê Bạch có phải cậu vừa nhìn chằm chằm cô hay không, nhưng Kỷ Khê Bạch lại tập trung nhìn bảng đen chứ không nhìn cô.
"Thời Nguyệt, con trả lời câu hỏi này đi." Giáo viên vật lý trên bục giảng bỗng lên tiếng.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Thời Nguyệt.
Thời Nguyệt vừa rồi do phân tâm nên không nghe thấy giáo viên vật lý nói gì, cô rũ mắt và đứng lên một cách chậm rãi, mặt cô đỏ như nồi trứng gà mới chín.
"Cho tôi biết đáp án bài này là gì." Giáo viên vật lý lặp lại lần nữa.
Thời Nguyệt lăn tăn mãi, lúc thấy mình tiêu đến nơi rồi thì đột nhiên bắt gặp chữ C trên bản nháp Kỷ Khê Bạch viết, thế là cô nhanh chóng trả lời: "Chọn C."
"Đúng rồi, ngồi xuống đi." Giáo viên vật lý dời mắt, không còn đặt sự chú ý lên người Thời Nguyệt nữa.
Tim Thời Nguyệt cuối cùng cũng đập vững lại, độ nóng trên mặt dần tan. Cô vừa ngồi xuống đã thấy trên bản nháp của Kỷ Khê Bạch viết: Tập trung học.
Cô ôm một bụng buồn bực, rõ ràng là tại cậu nhìn chằm chằm cô trước nên mới khiến cô phân tâm chứ.
Thời Nguyệt phồng má bực dọc, viết lên giấy note: Nếu không phải tại lúc nãy cậu nhìn tớ thì tớ đâu có phân tâm!
Vừa viết xong thì thấy giáo viên vật lý đang viết công thức trên bảng, nên cô nhanh chóng xé giấy note ra rồi dán trên sách giáo khoa của Kỷ Khê Bạch.
Kỷ Khê Bạch rũ mắt đã thấy, khóe môi không khỏi khẽ nhếch, thế nên cũng viết một câu phía dưới: Tớ nhìn bảng suốt mà.
Thời Nguyệt thấy nội dung trên giấy note vừa được đưa về thì thiếu chút nữa đã trợn trắng mắt, hừ hừ trong lòng rồi viết: Vậy từ ngày mai trở đi, tụi mình đổi chỗ đi!
Khi Kỷ Khê Bạch vừa nhận được giấy note lần nữa, đuôi mắt cậu đã nhuộm đầy ý cười, nhưng cậu chưa kịp trả lời thì chuông tan học đã vang lên.
Giáo viên vật lý không phải dạng thích dạy quá giờ, dặn dò xong chút bài tập đã cầm giáo án và sách giáo khoa bước ra lớp.
Kỷ Khê Bạch ngay sau đó nói: "Cậu chắc chắn muốn đổi chỗ? Lần trước cậu mới đổi chỗ chưa lâu đã than ánh mặt trời chói mắt."
Thời Nguyệt mím môi, cũng nhớ tới việc này.
"Được, vậy không đổi nữa."
Ngay sau đó sự chú ý của cô đã bị Quan Vân Vi dời đi, những thắc mắc đã bị cô ném ra sau đầu từ lâu.
Kỷ Khê Bạch cười bất đắc dĩ, lặng lẽ kẹp giấy note trò chuyện của cậu và Thời Nguyệt vào trong trang sách.
***
Tan học, hai người cùng đạp xe về nhà.
Kỷ Khê Bạch vẫn nhớ chuyện Thời Nguyệt và Hướng Húc Dương nói chuyện riêng với nhau, cậu nhịn không được hỏi: "Cậu với Hướng Húc Dương tâm sự gì mà về trễ thế?"
Cậu hoàn toàn không ý thức được lời nói của mình còn kèm theo sự bất mãn và uỷ khuất.
Thời Nguyệt vốn chẳng định giấu giếm, thấy cậu hỏi bèn đáp: "Hướng Húc Dương tìm tớ đòi quà sinh nhật, tháng chín sinh nhật mà giờ đã muốn rồi, tớ là đỗ nghèo khỉ mà trời."
Kỷ Khê Bạch nhíu mày hỏi: "Cậu ta muốn món quà gì?"
"Cậu ấy bảo tại tớ tặng cậu đồng hồ nên cũng muốn một chiếc." Thời Nguyệt bĩu môi.
Mắt Kỷ Khê Bạch vẫn không ngừng quan sát biểu cảm của Thời Nguyệt, trong lòng cậu hơi khẩn trương hỏi: "Cậu đồng ý rồi hả?"
Thời Nguyệt lắc đầu: "Không mua đâu, mua cho cậu rồi thì không mua cho cậu ấy nữa."
Đôi mày hơi nhăn lại của Kỷ Khê Bạch lập tức trở về như cũ, đọng đầy ý cười nơi đáy mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.