Chương 23: "Mày Thích Thời Nguyệt?"
Mộc Kim An
24/03/2024
Thời Nguyệt thấy Kỷ Khê Bạch về lớp cũng không sốt ruột hỏi cậu vừa đi đâu, ngược lại còn đưa nước cho cậu trước.
"Cám ơn." Kỷ Khê Bạch nói, tay thì lấy một cây kẹo m.út từ trong cặp đưa sang Thời Nguyệt.
"Oa, cậu mua kẹo mú.t từ khi nào đấy, mua riêng cho tớ à?" Thời Nguyệt ngạc nhiên và đầy vui vẻ nhận lấy, là vị dâu tây mà cô thích nhất.
Kỷ Khê Bạch bình tĩnh nói dối: "Mẹ tớ mua, tớ không thích."
"Tớ thích!" Thời Nguyệt vui sướng nhìn kẹo mú.t, nói: "Nếu cậu không thích thì cứ cho tớ, đừng lãng phí."
"Nếu cậu thích thì sau này mỗi ngày đều cho cậu một cây vậy." Kỷ Khê Bạch nói một cách thản nhiên.
Mắt Thời Nguyệt sáng lên, cô tất nhiên rất vui lòng, bèn gật gật đầu: "Được đó."
Cô cúi đầu nhìn cây kẹo m.út một hồi lâu. Tuy bây giờ rất thèm, nhưng sắp vào tiết rồi, nên cô đành nhét kẹo vào cặp trước.
Ở phía này, Kỷ Khê Bạch đang dùng dáng vẻ uống nước để ngăn khoé môi đang có xu hướng muốn cong lên của mình.
"Cậu vừa đi đâu về vậy? Tớ về lớp mà vẫn chưa thấy cậu." Thời Nguyệt nghĩ nghĩ rồi hỏi.
Kỷ Khê Bạch đóng chặt chai nước, nhấp môi nói: "Đến phòng giáo viên."
"Chủ nhiệm lớp gọi cậu?" Thời Nguyệt hơi nghi hoặc: "Ơ mà sao lại kêu cậu đến đấy nhỉ?"
Kỷ Khê Bạch cười tủm tỉm đáp: "Khen tớ."
"..." Thời Nguyệt im lặng trong tức khắc.
Cô vội nuốt những lời định nói lại. Thầm nghĩ, Kỷ Khê Bạch mà không có gương mặt này, bảo đảm sẽ chọc người ta tức đến đánh cậu luôn!
***
Ra chơi, Thời Nguyệt không quay đầu tám với Quan Vân Vi mà nghiêm túc lấy bài thi ra bắt đầu hỏi Kỷ Khê Bạch.
Hai người không coi ai ra gì, nghiễm nhiên đắm chìm trong thế giới riêng.
Hướng Húc Dương ngồi phía sau, nhưng chỉ cần khẽ ngẩng đầu đã có thể trông thấy bóng dáng Thời Nguyệt. Mà ở góc độ của cậu ta, đầu Thời Nguyệt và Kỷ Khê Bạch như dính sát vào nhau, thân mật khắng khít.
Cảm giác bị đè nén nơi lồ,ng ngực lại xuất hiện, cậu ta nhíu mày, nhưng chẳng thể đuổi cảm xúc khó chịu ấy đi.
"Mỗi lúc đi học là mày cứ nhìn chằm chằm hướng Thời Nguyệt, sao, thích người ta à?" Ngô Minh Tuấn ngồi cùng bàn chợt mở miệng.
Đồng tử Hướng Húc Dương co rụt lại, khiếp sợ nhìn về phía Ngô Minh Tuấn: "Mày đừng nói bừa, chắc chắn không có chuyện đó!"
Cậu ta phủ nhận theo bản năng, cậu với Thời Nguyệt quen biết từ nhỏ, tất cả chỉ là do quá quen thuộc thôi, chắc chắn là vậy.
Thấy Hướng Húc Dương bác bỏ dữ dội như thế, Ngô Minh Tuấn chê cười: "Không phải thì thôi, kích động vậy làm gì. Biết tụi bây thân từ nhỏ rồi, tao đương nhiên không hiểu lầm rồi."
Hướng Húc Dương lại đưa mắt nhìn thoáng qua phía Thời Nguyệt và Kỷ Khê Bạch. Nhìn trạng thái thân mật của hai người, bên tai lại vang lên lời của Ngô Minh Tuấn, trong lòng càng rối bời.
Tan học, Thời Nguyệt như thường lệ đi lấy xe đạp với Kỷ Khê Bạch rồi cùng về nhà.
Chẳng qua lần này lại có thêm một người.
Thời Nguyệt cũng khá bất ngờ khi thấy Hướng Húc Dương: "Không phải mày không muốn về chung với tụi tao à?"
Hướng Húc Dương nghe thấy hai chữ "tụi tao" thì buồn bực, từ khi nào mà cô với Kỷ Khê Bạch đã gộp thành một, mà cậu ta thì như người ngoài?
"Sao? Không về chung được à?" Cậu ta nhìn chằm chằm Thời Nguyệt, giọng điệu hơi gắt: "Hay mày chỉ muốn về với mỗi Kỷ Khê Bạch?"
Thời Nguyệt nhìn Hướng Húc Dương một cách khó hiểu, cảm thấy cậu ta hơi lạ: "Dạo này mày sao thế, tao làm sai gì hả?"
Kỷ Khê Bạch ở một bên nhíu mày nhìn cậu ta, dường như rất không hài lòng với giọng điệu ban nảy của cậu ta.
Hướng Húc Dương cũng ý thức được thái độ của bản thân không tốt, mặt mày dần bình tĩnh lại, nói xin lỗi.
Thời Nguyệt cũng không so đo thêm, cong mắt cười: "Ừ, mau về thôi."
***
Trên đường, Hướng Húc Dương như cố ý muốn đua với Kỷ Khê Bạch, rõ ràng là mọi người đang đạp xe song song với nhau, nhưng cậu ta cứ muốn vượt qua Kỷ Khê Bạch suốt.
Kỷ Khê Bạch vốn không thèm để ý, nhưng ý khiêu khích của cậu ta thật sự rất mạnh, cậu cũng bắt đầu cạnh tranh theo bản năng.
Dường như hai người đều cùng lúc tăng tốc, không ai nhường ai.
Thời Nguyệt đạp xe theo phía sau, chỉ mới nháy mắt một cái thì hai người phía trước đã cách cô một khoảng cách xa.
"Họ đang làm gì nhỉ?"
Cô rất tò mò, nhưng cũng chẳng định đuổi theo, chậm rãi đạp theo phía sau.
Tới ngoài cửa khu nhà, hai người kia cùng dừng xe.
Hướng Húc Dương mở miệng trước: "Vẫn là tao nhanh hơn!"
"Rõ ràng tao nhanh hơn mày." Kỷ Khê Bạch nhẹ à một tiếng: "Xe tao dừng lại trước."
"Tại đây không phải cửa khu nhà tao, tao còn định đi thẳng qua." Hướng Húc Dương giải thích.
Kỷ Khê Bạch lười nhác nói: "Vậy mày về nhanh đi, tao chờ Thời Nguyệt."
Hướng Húc Dương nghe được lời này thì bắt đầu nổ tung trong lòng, thậm chí còn chút hối hận tại sao nhà mình lúc trước lại chuyển từ khu nhà này đi.
"Ăn xong đi chơi bóng rổ không?" Hướng Húc Dương đề nghị: "Đấu thêm lần đi, lần này tao không nhẹ tay nữa."
Kỷ Khê Bạch không yếu thế chút nào, mỉm cười: "Trùng hợp, tao cũng sẽ không nhẹ tay như lần trước đâu."
Sau khi Hướng Húc Dương về, Thời Nguyệt mới chậm rì rì đạp đến.
"Cậu và Hướng Húc Dương làm gì thế, đạp nhanh quá trời." Cô hơi oán giận nói: "Lén tớ không ở đây thì thầm nói gì đấy."
Kỷ Khê Bạch cười khẽ nhìn: "Ồ, bí mật."
Thời Nguyệt: "..."
***
Sau bữa trưa, Kỷ Khê Bạch chào tạm biệt Lâm Tư Nhàn rồi ra cửa.
Vẫn là sân bóng rổ ở công viên Nguyệt Hồ như cũ, trước đó cậu cũng có chơi qua vài trận với Hướng Húc Dương ở đây.
Kỷ Khê Bạch đạp xe tới khu vực đỗ xe ngoài sân bóng, còn Hướng Húc Dương thì đã ở trong sân chờ sẵn.
Cậu vừa tiến vào thì Hướng Húc Dương đã ném bóng sang: "Đến đi."
Bàn tay Kỷ Khê Bạch bị lực bất ngờ tác động nên hơi tê, con ngươi cậu híp lại, hiểu rằng Hướng Húc Dương đang nghiêm túc.
"Muốn đấu thế nào?" Cậu hỏi.
Hướng Húc Dương nhếch môi: "Tính điểm, mười phút."
Ánh mắt Kỷ Khê Bạch lạnh nhạt, gật đầu đáp: "Ừ."
Hướng Húc Dương tấn công trước, Kỷ Khê Bạch phòng thủ.
Thời gian mười phút, tuy Hướng Húc Dương rất nỗ lực ném bóng nhưng ở thế phòng thủ chặt chẽ của Kỷ Khê Bạch, cậu ta chỉ ném được 2 trái.
Sau khi trao đổi vị trí, ánh mắt Hướng Húc Dương cũng trở nên càng thêm sắc bén: "Tao sẽ không nhường mày."
Trong lời nói như có hàm ý khác.
Kỷ Khê Bạch nhàn nhạt mở miệng: "Không cần mày nhường, tao sẽ tự tranh thủ."
Dứt lời, Kỷ Khê Bạch làm một động tác giả, rồi nhanh chóng nhảy lên, thành công ném vào trái đầu tiên.
Hướng Húc Dương thở hổn hển, cậu ta nhíu mày nhìn trái bóng rớt xuống đất, ném lại trái bóng sang Kỷ Khê Bạch: "Tiếp."
Kỷ Khê Bạch nhận bóng, chẳng qua bao lâu lại ném vào lần hai.
Đến lúc Kỷ Khê Bạch ném vào trái thứ ba, còn chưa hết mười phút: "Muốn đấu nữa à? Tao thắng rồi."
Hướng Húc Dương nghe tiếng bóng chạm đất, đưa thắc mắc từ lâu nói ra: "Sao mày với Thời Nguyệt thân thiết thế, hai người cùng lắm chỉ mới quen biết có ba tháng."
"Tao thân với Thời Nguyệt không thì liên quan gì đến mày." Kỷ Khê Bạch cười nhạt một tiếng: "Mày lấy thân phận gì hỏi tao."
"Tao..." Hướng Húc Dương nhất thời nghẹn lời, nhưng rất nhanh đã nói thêm: "Tao với nó lớn lên từ nhỏ, sao không hỏi được."
Kỷ Khê Bạch yên lặng nhìn cậu ta, hỏi thẳng: "Mày thích?"
Hướng Húc Dương như bị vấn đề này đánh trúng tim, nghĩ mãi không biết nên trả lời thế nào. Nhưng những cảm giác xoay quanh tim như muốn nói với cậu ta vấn đề này vốn đã có đáp án.
Cậu ta thất thần một lúc mới tỉnh lại, nhấp môi hỏi ngược lại: "Mày thì sao?"
Kỷ Khê Bạch nở một nụ cười tự tin: "Không thì sao, yên tâm đi, mày không có cơ hội."
"Cám ơn." Kỷ Khê Bạch nói, tay thì lấy một cây kẹo m.út từ trong cặp đưa sang Thời Nguyệt.
"Oa, cậu mua kẹo mú.t từ khi nào đấy, mua riêng cho tớ à?" Thời Nguyệt ngạc nhiên và đầy vui vẻ nhận lấy, là vị dâu tây mà cô thích nhất.
Kỷ Khê Bạch bình tĩnh nói dối: "Mẹ tớ mua, tớ không thích."
"Tớ thích!" Thời Nguyệt vui sướng nhìn kẹo mú.t, nói: "Nếu cậu không thích thì cứ cho tớ, đừng lãng phí."
"Nếu cậu thích thì sau này mỗi ngày đều cho cậu một cây vậy." Kỷ Khê Bạch nói một cách thản nhiên.
Mắt Thời Nguyệt sáng lên, cô tất nhiên rất vui lòng, bèn gật gật đầu: "Được đó."
Cô cúi đầu nhìn cây kẹo m.út một hồi lâu. Tuy bây giờ rất thèm, nhưng sắp vào tiết rồi, nên cô đành nhét kẹo vào cặp trước.
Ở phía này, Kỷ Khê Bạch đang dùng dáng vẻ uống nước để ngăn khoé môi đang có xu hướng muốn cong lên của mình.
"Cậu vừa đi đâu về vậy? Tớ về lớp mà vẫn chưa thấy cậu." Thời Nguyệt nghĩ nghĩ rồi hỏi.
Kỷ Khê Bạch đóng chặt chai nước, nhấp môi nói: "Đến phòng giáo viên."
"Chủ nhiệm lớp gọi cậu?" Thời Nguyệt hơi nghi hoặc: "Ơ mà sao lại kêu cậu đến đấy nhỉ?"
Kỷ Khê Bạch cười tủm tỉm đáp: "Khen tớ."
"..." Thời Nguyệt im lặng trong tức khắc.
Cô vội nuốt những lời định nói lại. Thầm nghĩ, Kỷ Khê Bạch mà không có gương mặt này, bảo đảm sẽ chọc người ta tức đến đánh cậu luôn!
***
Ra chơi, Thời Nguyệt không quay đầu tám với Quan Vân Vi mà nghiêm túc lấy bài thi ra bắt đầu hỏi Kỷ Khê Bạch.
Hai người không coi ai ra gì, nghiễm nhiên đắm chìm trong thế giới riêng.
Hướng Húc Dương ngồi phía sau, nhưng chỉ cần khẽ ngẩng đầu đã có thể trông thấy bóng dáng Thời Nguyệt. Mà ở góc độ của cậu ta, đầu Thời Nguyệt và Kỷ Khê Bạch như dính sát vào nhau, thân mật khắng khít.
Cảm giác bị đè nén nơi lồ,ng ngực lại xuất hiện, cậu ta nhíu mày, nhưng chẳng thể đuổi cảm xúc khó chịu ấy đi.
"Mỗi lúc đi học là mày cứ nhìn chằm chằm hướng Thời Nguyệt, sao, thích người ta à?" Ngô Minh Tuấn ngồi cùng bàn chợt mở miệng.
Đồng tử Hướng Húc Dương co rụt lại, khiếp sợ nhìn về phía Ngô Minh Tuấn: "Mày đừng nói bừa, chắc chắn không có chuyện đó!"
Cậu ta phủ nhận theo bản năng, cậu với Thời Nguyệt quen biết từ nhỏ, tất cả chỉ là do quá quen thuộc thôi, chắc chắn là vậy.
Thấy Hướng Húc Dương bác bỏ dữ dội như thế, Ngô Minh Tuấn chê cười: "Không phải thì thôi, kích động vậy làm gì. Biết tụi bây thân từ nhỏ rồi, tao đương nhiên không hiểu lầm rồi."
Hướng Húc Dương lại đưa mắt nhìn thoáng qua phía Thời Nguyệt và Kỷ Khê Bạch. Nhìn trạng thái thân mật của hai người, bên tai lại vang lên lời của Ngô Minh Tuấn, trong lòng càng rối bời.
Tan học, Thời Nguyệt như thường lệ đi lấy xe đạp với Kỷ Khê Bạch rồi cùng về nhà.
Chẳng qua lần này lại có thêm một người.
Thời Nguyệt cũng khá bất ngờ khi thấy Hướng Húc Dương: "Không phải mày không muốn về chung với tụi tao à?"
Hướng Húc Dương nghe thấy hai chữ "tụi tao" thì buồn bực, từ khi nào mà cô với Kỷ Khê Bạch đã gộp thành một, mà cậu ta thì như người ngoài?
"Sao? Không về chung được à?" Cậu ta nhìn chằm chằm Thời Nguyệt, giọng điệu hơi gắt: "Hay mày chỉ muốn về với mỗi Kỷ Khê Bạch?"
Thời Nguyệt nhìn Hướng Húc Dương một cách khó hiểu, cảm thấy cậu ta hơi lạ: "Dạo này mày sao thế, tao làm sai gì hả?"
Kỷ Khê Bạch ở một bên nhíu mày nhìn cậu ta, dường như rất không hài lòng với giọng điệu ban nảy của cậu ta.
Hướng Húc Dương cũng ý thức được thái độ của bản thân không tốt, mặt mày dần bình tĩnh lại, nói xin lỗi.
Thời Nguyệt cũng không so đo thêm, cong mắt cười: "Ừ, mau về thôi."
***
Trên đường, Hướng Húc Dương như cố ý muốn đua với Kỷ Khê Bạch, rõ ràng là mọi người đang đạp xe song song với nhau, nhưng cậu ta cứ muốn vượt qua Kỷ Khê Bạch suốt.
Kỷ Khê Bạch vốn không thèm để ý, nhưng ý khiêu khích của cậu ta thật sự rất mạnh, cậu cũng bắt đầu cạnh tranh theo bản năng.
Dường như hai người đều cùng lúc tăng tốc, không ai nhường ai.
Thời Nguyệt đạp xe theo phía sau, chỉ mới nháy mắt một cái thì hai người phía trước đã cách cô một khoảng cách xa.
"Họ đang làm gì nhỉ?"
Cô rất tò mò, nhưng cũng chẳng định đuổi theo, chậm rãi đạp theo phía sau.
Tới ngoài cửa khu nhà, hai người kia cùng dừng xe.
Hướng Húc Dương mở miệng trước: "Vẫn là tao nhanh hơn!"
"Rõ ràng tao nhanh hơn mày." Kỷ Khê Bạch nhẹ à một tiếng: "Xe tao dừng lại trước."
"Tại đây không phải cửa khu nhà tao, tao còn định đi thẳng qua." Hướng Húc Dương giải thích.
Kỷ Khê Bạch lười nhác nói: "Vậy mày về nhanh đi, tao chờ Thời Nguyệt."
Hướng Húc Dương nghe được lời này thì bắt đầu nổ tung trong lòng, thậm chí còn chút hối hận tại sao nhà mình lúc trước lại chuyển từ khu nhà này đi.
"Ăn xong đi chơi bóng rổ không?" Hướng Húc Dương đề nghị: "Đấu thêm lần đi, lần này tao không nhẹ tay nữa."
Kỷ Khê Bạch không yếu thế chút nào, mỉm cười: "Trùng hợp, tao cũng sẽ không nhẹ tay như lần trước đâu."
Sau khi Hướng Húc Dương về, Thời Nguyệt mới chậm rì rì đạp đến.
"Cậu và Hướng Húc Dương làm gì thế, đạp nhanh quá trời." Cô hơi oán giận nói: "Lén tớ không ở đây thì thầm nói gì đấy."
Kỷ Khê Bạch cười khẽ nhìn: "Ồ, bí mật."
Thời Nguyệt: "..."
***
Sau bữa trưa, Kỷ Khê Bạch chào tạm biệt Lâm Tư Nhàn rồi ra cửa.
Vẫn là sân bóng rổ ở công viên Nguyệt Hồ như cũ, trước đó cậu cũng có chơi qua vài trận với Hướng Húc Dương ở đây.
Kỷ Khê Bạch đạp xe tới khu vực đỗ xe ngoài sân bóng, còn Hướng Húc Dương thì đã ở trong sân chờ sẵn.
Cậu vừa tiến vào thì Hướng Húc Dương đã ném bóng sang: "Đến đi."
Bàn tay Kỷ Khê Bạch bị lực bất ngờ tác động nên hơi tê, con ngươi cậu híp lại, hiểu rằng Hướng Húc Dương đang nghiêm túc.
"Muốn đấu thế nào?" Cậu hỏi.
Hướng Húc Dương nhếch môi: "Tính điểm, mười phút."
Ánh mắt Kỷ Khê Bạch lạnh nhạt, gật đầu đáp: "Ừ."
Hướng Húc Dương tấn công trước, Kỷ Khê Bạch phòng thủ.
Thời gian mười phút, tuy Hướng Húc Dương rất nỗ lực ném bóng nhưng ở thế phòng thủ chặt chẽ của Kỷ Khê Bạch, cậu ta chỉ ném được 2 trái.
Sau khi trao đổi vị trí, ánh mắt Hướng Húc Dương cũng trở nên càng thêm sắc bén: "Tao sẽ không nhường mày."
Trong lời nói như có hàm ý khác.
Kỷ Khê Bạch nhàn nhạt mở miệng: "Không cần mày nhường, tao sẽ tự tranh thủ."
Dứt lời, Kỷ Khê Bạch làm một động tác giả, rồi nhanh chóng nhảy lên, thành công ném vào trái đầu tiên.
Hướng Húc Dương thở hổn hển, cậu ta nhíu mày nhìn trái bóng rớt xuống đất, ném lại trái bóng sang Kỷ Khê Bạch: "Tiếp."
Kỷ Khê Bạch nhận bóng, chẳng qua bao lâu lại ném vào lần hai.
Đến lúc Kỷ Khê Bạch ném vào trái thứ ba, còn chưa hết mười phút: "Muốn đấu nữa à? Tao thắng rồi."
Hướng Húc Dương nghe tiếng bóng chạm đất, đưa thắc mắc từ lâu nói ra: "Sao mày với Thời Nguyệt thân thiết thế, hai người cùng lắm chỉ mới quen biết có ba tháng."
"Tao thân với Thời Nguyệt không thì liên quan gì đến mày." Kỷ Khê Bạch cười nhạt một tiếng: "Mày lấy thân phận gì hỏi tao."
"Tao..." Hướng Húc Dương nhất thời nghẹn lời, nhưng rất nhanh đã nói thêm: "Tao với nó lớn lên từ nhỏ, sao không hỏi được."
Kỷ Khê Bạch yên lặng nhìn cậu ta, hỏi thẳng: "Mày thích?"
Hướng Húc Dương như bị vấn đề này đánh trúng tim, nghĩ mãi không biết nên trả lời thế nào. Nhưng những cảm giác xoay quanh tim như muốn nói với cậu ta vấn đề này vốn đã có đáp án.
Cậu ta thất thần một lúc mới tỉnh lại, nhấp môi hỏi ngược lại: "Mày thì sao?"
Kỷ Khê Bạch nở một nụ cười tự tin: "Không thì sao, yên tâm đi, mày không có cơ hội."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.