Chương 71: 999 bước của anh, 1 bước của em (19)
Ngũy Nhiên
15/12/2022
Ngày hôm sau Trương Viễn Hoài đến kiểm tra, Cố Thanh sống dở chết dở nằm một đống trên sàn, người hắn đầy vết máu, nhưng đúng như phỏng đoán,
hắn vẫn không hóa thành xác sống, ngược lại vì không muốn bị cắn, hắn đã giải phóng linh tuyền để trị cho cả ba mươi xác sống kia. Giờ đây, mọi
cử chỉ, bề ngoài và cách nói chuyện của họ đều giống người thường.
Trương Viễn Hoài cho người đưa họ đi kiểm tra toàn diện, sau đó lại phân đến những nơi cần thiết. Còn Cố Thanh rơi vào tình thế muốn sống không được, chết *éo dám, hằng ngày được Trương Viễn Hoài tận tình vỗ béo để lấy nước linh tuyền trị cho mấy trăm xác sống. Đồng thời, các thế lực có năng lực khác nghe tin về khả năng đề kháng của linh tuyền đã bắt đầu cho người tiếp xúc với Trương Viễn Hoài để bàn chuyện mau bán rồi.
Với tần suất này, sớm muộn gì xác sống cũng sẽ "tuyệt chủng" thôi.
Lúc này trong phòng làm việc, Trương Viễn Hoài cầm mẫu nước cưỡng chế lấy được từ Cố Thanh lắc lắc, phiền muộn hỏi: "Không được thật sao?"
Lâm Đào là một thanh niên có vẻ ngoài nho nhã, trước mạt thế là con nhà nòi, từ sớm đã tiếp xúc với kiến thức y học chuyên sâu, sau này thức tỉnh thêm dị năng trị liệu, là một nhân tài quý giá. Cậu thấy Trương Viễn Hoài thất vọng cũng tiếc nuối giải bày: "Em đã phân tích thành phần trong nước nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên tố chống hóa thi, hiện tại cơ chế của nó vẫn còn là ẩn số. Về trường hợp của anh, cơ bản anh vẫn giữ được ý thức và kiểm soát tốt bản năng khát máu nên loại nước này đối với anh là vô hiệu."
Hắn nghe hết một tràng chả đâu vô đâu của Lâm Đào mà nhức cái đầu nói: "Anh mày không hiểu gì cả."
Lâm Đào đẩy gọng kính, nghiêm túc đáp: "Em cũng không hiểu."
Trương Viễn Hoài: "..." Nó không hiểu nó đang nói cái gì kìa, có nên đánh nó không?
Lâm Đào tỏ vẻ nghiêm nghị, cam đoan nói: "Em sẽ tiếp tục nghiên cứu, chắc chắn có cách biến anh trở về người bình thường."
Chậc, không ngờ thằng nhóc này tình cảm phết.
Đại Lợi không hiểu: "Chẳng phải cậu rất thích năng lực phi thường hiện tại ư? Vậy sao còn muốn thành người bình thường làm gì?"
Trương Viễn Hoài đáp như thật: "Không hôn được."
Mặc dù hôn cách khẩu trang cũng khá là tình thú nhưng cảm giác hơi mất vệ sinh ha?
Đại Lợi: "Ê ba bớt nghĩ tào lao dùm, khẩu trang của người ta có cơ chế tự làm sạch nha!". ngôn tình hài
Nếu không thể tự vệ sinh thì đeo một cái khẩu trang chục năm cũng kinh tởm quá đi.
"Mày bàn cũng hăng quá." Trương Viễn Hoài chỉ là vơ đại một lí do, không ngờ Đại Lợi thật sự quan tâm, hắn không khỏi tỏ ra bất lực trước trình độ nhiều chuyện của nó.
Thật ra ý nghĩ đó gần đây, chính là thời điểm sau khi phát hiện có thể kháng và biến xác sống trở về con người mới thực sự bành trướng trong tâm trí Trương Viễn Hoài. Trong thời bình, cần gì một người phi thường? Hắn muốn bên cạnh anh Vĩnh Thương một cách quang minh chính đại, muốn trong lễ đường và ảnh cưới của bọn họ đều xuất hiện khuôn mặt hạnh phúc của đối phương.
Lâm Đào đi rồi, Trương Viễn Hoài nghĩ về tương lai mỗi lúc một xa vời.
"Mày có thể đánh bại hệ thống sinh tồn của Cố Thanh không?" Bỗng nhiên Trương Viễn Hoài hỏi Đại Lợi, vẻ mặt cao hứng như vậy chắc lại nghĩ ra thứ đen tối gì rồi. Nó chuẩn bị từ chối, hắn đã nhanh miệng tính toán: "Là nó tấn công mày trước mà? Gián tiếp hại tao suýt chầu ông bà, bây giờ trở thành quái vật nửa người nửa xác sống, công của mày cũng không ít đâu ha?"
Đại Lợi chán đời thỏa hiệp: "Tui biết rồi."
Dù gì ở thế giới giả lập cũng không có lệnh trừng phạt đối với hệ thống hỗ trợ tấn công hệ thống NPC. Thật lòng thì nó cũng cay con quỷ vô lễ kia lâu rồi.
Hệ thống sinh tồn đang nghĩ cách cứu Cố Thanh, lúc này bất chợt nhận được một bức thư có bìa hình phi hành gia hắc miêu gửi đến.
Vừa rồi chính là màn chào sân đối thủ vô cùng lịch thiệp đến từ Đại Lợi của chúng ta.
Hệ thống sinh tồn kia kiểm tra không phát hiện mối nguy hại liền mở thư, dòng chữ xúc động lòng người bên trong ngay lập tức hiện ra.
[Đại Lợi: Hi, chết con mẹ mày đi.]
"Cũng ít có làm màu." Trương Viễn Hoài đang chứng kiến tất cả không nhịn được khinh bỉ.
Ngược lại với phản ứng nhanh nhạy đụng đâu cũng cháy được của Trương Viễn Hoài, hệ thống sinh tồn non nớt bỗng nhiên bị chửi còn chưa kịp hiểu gì đã bị báo động trong không gian của nó vang lên inh ỏi làm cho giật mình.
Nó chỉ là hệ thống NPC, trí năng không được cao cấp như Đại Lợi. Vì thế tình hình hiện tại là một cái màn hình trong suốt bị hắc miêu cào nát bấy.
Con mồn lèo này chiến vậy?
Trương Viễn Hoài tưởng Đại Lợi là đồ công nghệ cao, đánh nhau sẽ gửi vi rút, mật mã cao siêu các kiểu. Không ngờ là nó trực tiếp vào không gian người ta nắm đầu đánh vậy luôn.
Mang danh hệ thống cao cấp mà hành xử có khác gì lưu manh đâu trời?
Nhưng mà, Trương Viễn Hoài thích.
Đại Lợi hành hệ thống sinh tồn bé nhỏ đáng thương xong liền đuổi nó về nơi sản xuất, cuối cùng Trương Viễn Hoài mới gỡ bỏ được mối lo trong lòng.
Sợ nhất là cái bọn có hào quang nhân vật chính!
Đại Lợi: "..." Cậu câm mẹ mồm đi.
Chiều tối, trong căn phòng ủ đầy ánh sáng vàng ấm áp. Vương Nhật lộ ra cánh tay săn chắc đang cầm kiêm tiêm chăm chú rút máu cho Trương Viễn Hoài, còn hắn nhìn y không chớp mắt, bộ dạng u mê hết thuốc chữa.
Vương Nhật vừa tiêm cho hắn vừa hỏi: "Lâm Đào nói thế nào?"
Trương Viễn Hoài gối đầu lên đùi y, "phê máu" đáp: "Chưa ra gì cả."
"Vậy thì tạm thời dừng cho xác sống tiếp xúc với Cố Thanh đi, các lời kêu gọi chia nước thánh gì đó cũng đừng chấp nhận nữa."
Trương Viễn Hoài không đồng tình, dáng vẻ hăng tiết sẵn sàng đàm đạo ba trăm hiệp cũng không khuất phục: "Tại sao chứ? Chỉ là một nghiên cứu y học thôi mà mắc gì phải trì hoãn việc đó? Chuyện quan trọng nhất không phải là cứu người sao? Hơn hết các nguồn lực và tài nguyên từ việc chia sẽ linh tuyền cũng vô cùng có giá trị."
"Em có từng nghĩ đến nếu như loại nước 'trị bách bệnh' này được phổ biến rộng rãi trong xã hội khi chưa loại bỏ tất cả các nguy cơ tiềm ẩn, một khi phát sinh vấn đề thì hậu quả sẽ như thế nào không?" Vương Nhật thấy hắn như con vật nhỏ động đến lợi ích liền xù lông, có muốn căng cũng không căng nổi, thái độ tranh luận ôn hòa hơn rất nhiều.
"Đến mức nào được chứ? Còn có thể tệ hơn mạt thế à?" Hắn thờ ơ.
Y bất lực thở dài, cảm thán: "Chỉ có trên giường là em chịu nghe lời nhỉ?"
Trương Viễn Hoài: "..." Đang nghiêm túc mà anh gì ơi?
Cảm nhận được bàn tay không thành thật của người đàn ông có tâm địa đen tối đang cố gắng rấp tâm dùng mỹ nhân kế dụ mình, Trương Viễn Hoài quả quyết: "Anh đừng có mà nói không được liền dùng sắc dụ em, không có cửa đâu!"
"Hửm?" Vương Nhật luồn tay xuống quần lót hắn, chẫm rãi nở nụ cười đầy ám muội tuyên chiến với quyết tâm của hắn.
Không đành lòng khẩu chiến thì y đổi thành "giường chiến", dù gì cũng không thể mặc hắn làm càn.
"Ưm, hức! Đạ mú!" Một luồng điện tê dại quen mà lạ bất ngờ kích thích đầu ngực Trương Viễn Hoài làm hắn không thể không chửi thề.
Cmn có thôi đi không?
Trương Viễn Hoài co người, hai tay cấu chặt ga giường, khuôn mặt đỏ bừng lên vì khoái cảm nhưng vẫn cố gắng giữ lập trường cuối cùng: "Anh, cmn tâm cơ! Khốn nạn! Cầm thú! Ah hức, được,... được rồi, em đồng ý! Nhưng mà phải đợi sau khi anh nhậm chức!"
Đến lúc đó các lợi ích quyền lực và kinh tế đều đã nhận được đại khái rồi, cho dù sau này có bị các thế lực khác cấu kết sát phạt cũng không phải không đánh lại.
"Tại sao em lại cố chấp để anh làm tổng thống quá vậy?"
Chức vụ đó y chưa từng nghĩ đến, cũng không có chút hứng thú hay dã tâm gì cả. Nhưng Trương Viễn Hoài từ lúc thành công chiếm đống tòa nhà chính phủ liền nảy ra cái ý tưởng này.
Trương Viễn Hoài cho người đưa họ đi kiểm tra toàn diện, sau đó lại phân đến những nơi cần thiết. Còn Cố Thanh rơi vào tình thế muốn sống không được, chết *éo dám, hằng ngày được Trương Viễn Hoài tận tình vỗ béo để lấy nước linh tuyền trị cho mấy trăm xác sống. Đồng thời, các thế lực có năng lực khác nghe tin về khả năng đề kháng của linh tuyền đã bắt đầu cho người tiếp xúc với Trương Viễn Hoài để bàn chuyện mau bán rồi.
Với tần suất này, sớm muộn gì xác sống cũng sẽ "tuyệt chủng" thôi.
Lúc này trong phòng làm việc, Trương Viễn Hoài cầm mẫu nước cưỡng chế lấy được từ Cố Thanh lắc lắc, phiền muộn hỏi: "Không được thật sao?"
Lâm Đào là một thanh niên có vẻ ngoài nho nhã, trước mạt thế là con nhà nòi, từ sớm đã tiếp xúc với kiến thức y học chuyên sâu, sau này thức tỉnh thêm dị năng trị liệu, là một nhân tài quý giá. Cậu thấy Trương Viễn Hoài thất vọng cũng tiếc nuối giải bày: "Em đã phân tích thành phần trong nước nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên tố chống hóa thi, hiện tại cơ chế của nó vẫn còn là ẩn số. Về trường hợp của anh, cơ bản anh vẫn giữ được ý thức và kiểm soát tốt bản năng khát máu nên loại nước này đối với anh là vô hiệu."
Hắn nghe hết một tràng chả đâu vô đâu của Lâm Đào mà nhức cái đầu nói: "Anh mày không hiểu gì cả."
Lâm Đào đẩy gọng kính, nghiêm túc đáp: "Em cũng không hiểu."
Trương Viễn Hoài: "..." Nó không hiểu nó đang nói cái gì kìa, có nên đánh nó không?
Lâm Đào tỏ vẻ nghiêm nghị, cam đoan nói: "Em sẽ tiếp tục nghiên cứu, chắc chắn có cách biến anh trở về người bình thường."
Chậc, không ngờ thằng nhóc này tình cảm phết.
Đại Lợi không hiểu: "Chẳng phải cậu rất thích năng lực phi thường hiện tại ư? Vậy sao còn muốn thành người bình thường làm gì?"
Trương Viễn Hoài đáp như thật: "Không hôn được."
Mặc dù hôn cách khẩu trang cũng khá là tình thú nhưng cảm giác hơi mất vệ sinh ha?
Đại Lợi: "Ê ba bớt nghĩ tào lao dùm, khẩu trang của người ta có cơ chế tự làm sạch nha!". ngôn tình hài
Nếu không thể tự vệ sinh thì đeo một cái khẩu trang chục năm cũng kinh tởm quá đi.
"Mày bàn cũng hăng quá." Trương Viễn Hoài chỉ là vơ đại một lí do, không ngờ Đại Lợi thật sự quan tâm, hắn không khỏi tỏ ra bất lực trước trình độ nhiều chuyện của nó.
Thật ra ý nghĩ đó gần đây, chính là thời điểm sau khi phát hiện có thể kháng và biến xác sống trở về con người mới thực sự bành trướng trong tâm trí Trương Viễn Hoài. Trong thời bình, cần gì một người phi thường? Hắn muốn bên cạnh anh Vĩnh Thương một cách quang minh chính đại, muốn trong lễ đường và ảnh cưới của bọn họ đều xuất hiện khuôn mặt hạnh phúc của đối phương.
Lâm Đào đi rồi, Trương Viễn Hoài nghĩ về tương lai mỗi lúc một xa vời.
"Mày có thể đánh bại hệ thống sinh tồn của Cố Thanh không?" Bỗng nhiên Trương Viễn Hoài hỏi Đại Lợi, vẻ mặt cao hứng như vậy chắc lại nghĩ ra thứ đen tối gì rồi. Nó chuẩn bị từ chối, hắn đã nhanh miệng tính toán: "Là nó tấn công mày trước mà? Gián tiếp hại tao suýt chầu ông bà, bây giờ trở thành quái vật nửa người nửa xác sống, công của mày cũng không ít đâu ha?"
Đại Lợi chán đời thỏa hiệp: "Tui biết rồi."
Dù gì ở thế giới giả lập cũng không có lệnh trừng phạt đối với hệ thống hỗ trợ tấn công hệ thống NPC. Thật lòng thì nó cũng cay con quỷ vô lễ kia lâu rồi.
Hệ thống sinh tồn đang nghĩ cách cứu Cố Thanh, lúc này bất chợt nhận được một bức thư có bìa hình phi hành gia hắc miêu gửi đến.
Vừa rồi chính là màn chào sân đối thủ vô cùng lịch thiệp đến từ Đại Lợi của chúng ta.
Hệ thống sinh tồn kia kiểm tra không phát hiện mối nguy hại liền mở thư, dòng chữ xúc động lòng người bên trong ngay lập tức hiện ra.
[Đại Lợi: Hi, chết con mẹ mày đi.]
"Cũng ít có làm màu." Trương Viễn Hoài đang chứng kiến tất cả không nhịn được khinh bỉ.
Ngược lại với phản ứng nhanh nhạy đụng đâu cũng cháy được của Trương Viễn Hoài, hệ thống sinh tồn non nớt bỗng nhiên bị chửi còn chưa kịp hiểu gì đã bị báo động trong không gian của nó vang lên inh ỏi làm cho giật mình.
Nó chỉ là hệ thống NPC, trí năng không được cao cấp như Đại Lợi. Vì thế tình hình hiện tại là một cái màn hình trong suốt bị hắc miêu cào nát bấy.
Con mồn lèo này chiến vậy?
Trương Viễn Hoài tưởng Đại Lợi là đồ công nghệ cao, đánh nhau sẽ gửi vi rút, mật mã cao siêu các kiểu. Không ngờ là nó trực tiếp vào không gian người ta nắm đầu đánh vậy luôn.
Mang danh hệ thống cao cấp mà hành xử có khác gì lưu manh đâu trời?
Nhưng mà, Trương Viễn Hoài thích.
Đại Lợi hành hệ thống sinh tồn bé nhỏ đáng thương xong liền đuổi nó về nơi sản xuất, cuối cùng Trương Viễn Hoài mới gỡ bỏ được mối lo trong lòng.
Sợ nhất là cái bọn có hào quang nhân vật chính!
Đại Lợi: "..." Cậu câm mẹ mồm đi.
Chiều tối, trong căn phòng ủ đầy ánh sáng vàng ấm áp. Vương Nhật lộ ra cánh tay săn chắc đang cầm kiêm tiêm chăm chú rút máu cho Trương Viễn Hoài, còn hắn nhìn y không chớp mắt, bộ dạng u mê hết thuốc chữa.
Vương Nhật vừa tiêm cho hắn vừa hỏi: "Lâm Đào nói thế nào?"
Trương Viễn Hoài gối đầu lên đùi y, "phê máu" đáp: "Chưa ra gì cả."
"Vậy thì tạm thời dừng cho xác sống tiếp xúc với Cố Thanh đi, các lời kêu gọi chia nước thánh gì đó cũng đừng chấp nhận nữa."
Trương Viễn Hoài không đồng tình, dáng vẻ hăng tiết sẵn sàng đàm đạo ba trăm hiệp cũng không khuất phục: "Tại sao chứ? Chỉ là một nghiên cứu y học thôi mà mắc gì phải trì hoãn việc đó? Chuyện quan trọng nhất không phải là cứu người sao? Hơn hết các nguồn lực và tài nguyên từ việc chia sẽ linh tuyền cũng vô cùng có giá trị."
"Em có từng nghĩ đến nếu như loại nước 'trị bách bệnh' này được phổ biến rộng rãi trong xã hội khi chưa loại bỏ tất cả các nguy cơ tiềm ẩn, một khi phát sinh vấn đề thì hậu quả sẽ như thế nào không?" Vương Nhật thấy hắn như con vật nhỏ động đến lợi ích liền xù lông, có muốn căng cũng không căng nổi, thái độ tranh luận ôn hòa hơn rất nhiều.
"Đến mức nào được chứ? Còn có thể tệ hơn mạt thế à?" Hắn thờ ơ.
Y bất lực thở dài, cảm thán: "Chỉ có trên giường là em chịu nghe lời nhỉ?"
Trương Viễn Hoài: "..." Đang nghiêm túc mà anh gì ơi?
Cảm nhận được bàn tay không thành thật của người đàn ông có tâm địa đen tối đang cố gắng rấp tâm dùng mỹ nhân kế dụ mình, Trương Viễn Hoài quả quyết: "Anh đừng có mà nói không được liền dùng sắc dụ em, không có cửa đâu!"
"Hửm?" Vương Nhật luồn tay xuống quần lót hắn, chẫm rãi nở nụ cười đầy ám muội tuyên chiến với quyết tâm của hắn.
Không đành lòng khẩu chiến thì y đổi thành "giường chiến", dù gì cũng không thể mặc hắn làm càn.
"Ưm, hức! Đạ mú!" Một luồng điện tê dại quen mà lạ bất ngờ kích thích đầu ngực Trương Viễn Hoài làm hắn không thể không chửi thề.
Cmn có thôi đi không?
Trương Viễn Hoài co người, hai tay cấu chặt ga giường, khuôn mặt đỏ bừng lên vì khoái cảm nhưng vẫn cố gắng giữ lập trường cuối cùng: "Anh, cmn tâm cơ! Khốn nạn! Cầm thú! Ah hức, được,... được rồi, em đồng ý! Nhưng mà phải đợi sau khi anh nhậm chức!"
Đến lúc đó các lợi ích quyền lực và kinh tế đều đã nhận được đại khái rồi, cho dù sau này có bị các thế lực khác cấu kết sát phạt cũng không phải không đánh lại.
"Tại sao em lại cố chấp để anh làm tổng thống quá vậy?"
Chức vụ đó y chưa từng nghĩ đến, cũng không có chút hứng thú hay dã tâm gì cả. Nhưng Trương Viễn Hoài từ lúc thành công chiếm đống tòa nhà chính phủ liền nảy ra cái ý tưởng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.