Chương 126: Có người chờ anh dưới hoàng hôn (5)
Ngũy Nhiên
11/05/2023
Một tháng trôi qua.
Đã ba mươi ngày, mỗi ngày đều có một bó hoa hồng đỏ xinh đẹp được gửi tới tay Lý Tường Khả.
Hoa hồng đỏ, ý nghĩa của nó ai mà không rõ?
Bức thư nhỏ nhắn có vẻ ngoài thanh lịch được kèm vào bó hoa, nội dung của nó cũng chỉ ngắn gọn vài chữ, có điều tình ý tràn trề trong đó khiến bất cứ ai đọc được không thể phớt lờ.
[Anh chưa từng nghĩ mình là người dễ hài lòng cho đến khi gặp em. Cảm ơn vì sự xuất hiện.]
Trương Viễn Hoài không mong được tha thứ dễ dàng, sau những ngày tháng tìm y trong vô vọng, sự xuất hiện của cậu đã kết thúc chuỗi ngày mơ hồ không có lẽ sống của hắn. Như vậy là đủ rồi.
Hắn cẩn thận tiếp cận, dè dặt để lại dấu vết tồn tại của mình trong cuộc đời cậu. Nhưng cái hắn không ngờ đến là Lý Tường Khả cứ thế chấp nhận hẹn hò với mình.
Dễ dàng như một giấc mộng chóng tan.
Vì dễ dàng nhận được, ngược lại khiến hắn càng thấy khó tin. Trương Viễn Hoài lo được lo mất, nâng niu cậu ta như bảo vật trong tay, chẳng biết Lý Tường Khả nào phải một đứa trẻ mới lớn đơn thuần.
Hắn không ngần ngại đáp ứng mọi nguyện vọng của Lý Tường Khả, từng bước nuông chiều gần như không có giới hạn, dần dà chẳng khác với nuôi một đứa con lớn xác là mấy.
Từ ngày hẹn hò đầu tiên đến hiện tại đã được một thời gian, ngoài mặt Lý Tường Khả dường như chấp nhận hắn, tuy nhiên thực tế mối quan hệ của họ vẫn khá xa cách, giống như là chỉ có mình hắn nỗ lực vì cả hai.
Trương Viễn Hoài nhận ra, nhưng hắn không phiền. Mặc dù không biết rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì, có điều chỉ cần cậu ta còn chịu bên cạnh hắn thì hắn tình nguyện chờ đợi, tình nguyện dùng thời gian cả đời khiến cậu ta thành tâm thành ý yêu lại mình.
Đợt trước vừa xuất viện, Trương Viễn Hoài liền mua một căn chung cư cao cấp mới để qua đó sống, còn nhà của Giang Vũ hắn gọi nhân viên dọn định kì, cực hạn chế động đến đồ của anh. Không biết có phải vì xuất phát từ tâm ý tôn trọng nguyên chủ không, trừ tiền, thân phận và một vài thứ đặc thù, rất nhiều đồ cá nhân của Giang Vũ hắn đều giữ nguyên hiện trạng hoặc là giúp anh cất giữ.
Trương Viễn Hoài một bên "nuôi con trai", một bên ngoan ngoãn về làm con trai.
Hắn đã tìm được anh Vĩnh Thương của mình, vì vậy đã đến lúc về báo hiếu cho ba mẹ nguyên chủ rồi. Dù gì cơ thể này không sống được quá bảy năm nữa, được ngày nào hay ngày đó.
Hmm, thật ra hắn không biết tại sao mình lại biến thành người có trách nhiệm như vậy nữa? Chính hắn giờ khắc này nhìn lại cũng cảm thấy vi diệu.
Giờ tan ca còn chưa đến, Trương Viễn Hoài đã phải vội vã chạy về nhà, quả nhiên vừa mở cửa đã thấy một thằng nhóc tùy tiện đang làm ổ trên sô pha.
Lý Tường Khả ăn mặc thời thượng người đầy mùi rượu nằm trong nhà, Trương Viễn Hoài nhìn thấy mà bất lực không thôi. Hắn thở dài lôi chăn ra đắp lên người cậu, không khỏi nói mấy lời càm ràm lo lắng:
"Tại sao lúc nào em cũng xuất hiện trong tình trạng này vậy?"
Lý Tường Khả mơ màng nghe được liền xấu tính đáp trả: "Chẳng phải anh thích tôi như vậy à?"
Trương Viễn Hoài: "???" Ai nói? Ai cho cậu tự tin đó vậy?
"Không phải, anh thích em bởi vì em là em, chứ không phải lối sống tùy tiện của em." Trương Viễn Hoài càng nói càng thấy khó diễn đạt, hắn đính chính một hồi cũng tự thấy trừu tượng.
"Lại dạy đời tôi, anh chẳng khác ba tôi chút nào." Lý Tường Khả bực mình chôn đầu trong chăn, bất mãn than phiền.
Trương Viễn Hoài từ bi thở ra một hơi máu điên, không thèm tính toán với cậu ta.
Thời gian trôi qua, hai tháng này tần suất Lý Tường Khả đến nhà Trương Viễn Hoài tăng lên đáng kể khiến lòng hắn ngày nào cũng vui như ngày xuân trẩy hội. Hôm nay lại là một ngày đặc biệt hiếm hoi khiến hắn càng thêm mong chờ.
Sau cuộc họp căng thẳng, đối tác của Giang thị đã được quyết định. Nghĩ đến thời điểm ban sáng, hắn vẫn nhớ rõ khuôn mặt tiếc nuối của Phương Cảnh Tú.
Dự án hợp tác với Giang thị lần này, không ngờ Phương Nghi Thời Đại lại để rơi vào tay Lợi Toàn của Trần gia. Trương Viễn Hoài thấy tiếc cho dự án của Phương Cảnh Tú, à thật ra chính là thấy tiếc Phương Cảnh Tú. Thằng nhóc xinh trai đó mặc dù hiện tại đã không còn vẻ ngây thơ như trong ấn tượng ban đầu của hắn, nhưng cậu ta đối với hắn vẫn rất ngoan ngoãn lễ độ, so với mấy lão cáo già xấu xí tỏ vẻ ta đây hay mấy tên nịnh hót bên Lợi Toàn nhìn thuận mắt biết bao.
Càng nói đến Trương Viễn Hoài không khỏi cảm thấy quái lạ, tại sao một doanh nghiệp phong độ chưa bao giờ vượt trội như Lợi Toàn có thể hớt tay trên của Phương Nghi được chứ? Nếu bên đó xuất hiện một tên cao siêu trâu bò thì hắn đâu có thắc mắc, nhưng qua điều tra gần đây cao tầng bên đó chẳng có thay đổi nhân sự nào cả. Đáng chú ý là các điều khoản bên đó đưa ra vừa vặn đáp ứng tất cả yêu cầu, kể cả danh mục xem xét không liệt kê công khai của Giang thị. Trùng hợp đến mức khó tin.
Chậc, thua trong tay Trần gia, Phương Cảnh Tú chắc còn khó chịu hơn cả việc bại dưới tay Giang Đông Thành nhờ? Nhân tiện hắn có nên đóng vai anh trai ôn nhu đi an ủi không nhỉ? - Nghĩ lại thì vẫn thôi, thằng em họ cùng ông nội khác cha kia mà biết được lại ghi thù hắn thì mệt. Ở nhà xem Ngân Linh chiếu cảnh tụi nó chơi trò tương ái tương sát vui hơn nhiều.
"Hahaha... ha... ha..." Cao hứng nghĩ đến mấy chuyện thú vị của Phương Cảnh Tú và Giang Đông Thành một hồi, Trương Viễn Hoài nhìn thời gian, cuối cùng vẫn là không thể lừa dối chính mình.
Nước mắt của hắn cứ thế chảy xuống gò má, tinh thần hắn đã nứt nẻ đến mức chỉ cần chạm vào liền vỡ vụn.
Đồng hồ sắp điểm quá nửa đêm, Lý Tường Khả chưa về nhà...
Hắn vốn muốn cho cậu một bất ngờ, từ sớm đã đến nhà cậu ta, tự tay nấu cơm dọn nhà đợi cậu ta về. Nhưng cậu ta có vẻ như ngôi nhà của chính mình hôm nay cậu ta cũng không muốn về?
Ngày thường lời nói ngọt ngào cứng nhắc của cậu hắn miễn cưỡng tiếp nhận, sự vô tâm thờ ơ của cậu hắn cũng không để tâm. Nhưng ai là người dễ dàng nói lời "yêu anh"? Ai là người vui vẻ một chút liền không tiếc buông lời sến sẩm? Quả nhiên chỉ là lời nói gió bay không chút phân lượng.
Hắn biết không dễ để Vĩnh Thương chấp nhận hắn, nhưng cớ gì dùng cách này giày vò hắn? Thà rằng không màn không hỏi, còn đỡ hơn đã nói lại quên.
Hôm nay là sinh nhật của hắn mà?
Sinh nhật Giang Vũ có rất nhiều người nói lời chúc mừng, có rất nhiều món quà quý giá được gửi tặng, thời điểm 0 giờ hàng loạt người đợi gửi tin chúc mừng mới thấy được nguyên chủ rất được lòng người. Chính vì được rất nhiều quan tâm, nhưng người quan trọng nhất không có hồi đáp, vì vậy mới càng thê lương.
"Quả nhiên mình vẫn cần cố gắng." Hắn cứng nhắc đứng dậy dọn đồ ăn đã nguội, tự hứa với lòng phải dụng tâm hơn nữa.
Trong khi Trương Viễn Hoài chịu đựng đau khổ, một mình trải qua sinh nhật thì ở một họp đêm sang trọng giữa lòng thành phố hoa lệ, Lý Tường Khả cùng đám bạn giàu ở phòng bao ăn nhậu vui đến quên lối về.
Bấy giờ khuôn mặt cậu ta đỏ ửng, ngồi cạnh một thiếu nữ đoan trang trong tà váy trắng thuần khiết mà ngượng ngùng không thôi.
Thiếu niên đối diện trêu hắn: "Chị Lộ xem đi, chị vừa xuất hiện là nó không có tiền đồ như vậy đó haha."
Lý Tường Khả không hề phủ nhận, ngược lại chỉ biết cười ngốc mắng thằng bạn đó: "Mày im đi."
Đã ba mươi ngày, mỗi ngày đều có một bó hoa hồng đỏ xinh đẹp được gửi tới tay Lý Tường Khả.
Hoa hồng đỏ, ý nghĩa của nó ai mà không rõ?
Bức thư nhỏ nhắn có vẻ ngoài thanh lịch được kèm vào bó hoa, nội dung của nó cũng chỉ ngắn gọn vài chữ, có điều tình ý tràn trề trong đó khiến bất cứ ai đọc được không thể phớt lờ.
[Anh chưa từng nghĩ mình là người dễ hài lòng cho đến khi gặp em. Cảm ơn vì sự xuất hiện.]
Trương Viễn Hoài không mong được tha thứ dễ dàng, sau những ngày tháng tìm y trong vô vọng, sự xuất hiện của cậu đã kết thúc chuỗi ngày mơ hồ không có lẽ sống của hắn. Như vậy là đủ rồi.
Hắn cẩn thận tiếp cận, dè dặt để lại dấu vết tồn tại của mình trong cuộc đời cậu. Nhưng cái hắn không ngờ đến là Lý Tường Khả cứ thế chấp nhận hẹn hò với mình.
Dễ dàng như một giấc mộng chóng tan.
Vì dễ dàng nhận được, ngược lại khiến hắn càng thấy khó tin. Trương Viễn Hoài lo được lo mất, nâng niu cậu ta như bảo vật trong tay, chẳng biết Lý Tường Khả nào phải một đứa trẻ mới lớn đơn thuần.
Hắn không ngần ngại đáp ứng mọi nguyện vọng của Lý Tường Khả, từng bước nuông chiều gần như không có giới hạn, dần dà chẳng khác với nuôi một đứa con lớn xác là mấy.
Từ ngày hẹn hò đầu tiên đến hiện tại đã được một thời gian, ngoài mặt Lý Tường Khả dường như chấp nhận hắn, tuy nhiên thực tế mối quan hệ của họ vẫn khá xa cách, giống như là chỉ có mình hắn nỗ lực vì cả hai.
Trương Viễn Hoài nhận ra, nhưng hắn không phiền. Mặc dù không biết rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì, có điều chỉ cần cậu ta còn chịu bên cạnh hắn thì hắn tình nguyện chờ đợi, tình nguyện dùng thời gian cả đời khiến cậu ta thành tâm thành ý yêu lại mình.
Đợt trước vừa xuất viện, Trương Viễn Hoài liền mua một căn chung cư cao cấp mới để qua đó sống, còn nhà của Giang Vũ hắn gọi nhân viên dọn định kì, cực hạn chế động đến đồ của anh. Không biết có phải vì xuất phát từ tâm ý tôn trọng nguyên chủ không, trừ tiền, thân phận và một vài thứ đặc thù, rất nhiều đồ cá nhân của Giang Vũ hắn đều giữ nguyên hiện trạng hoặc là giúp anh cất giữ.
Trương Viễn Hoài một bên "nuôi con trai", một bên ngoan ngoãn về làm con trai.
Hắn đã tìm được anh Vĩnh Thương của mình, vì vậy đã đến lúc về báo hiếu cho ba mẹ nguyên chủ rồi. Dù gì cơ thể này không sống được quá bảy năm nữa, được ngày nào hay ngày đó.
Hmm, thật ra hắn không biết tại sao mình lại biến thành người có trách nhiệm như vậy nữa? Chính hắn giờ khắc này nhìn lại cũng cảm thấy vi diệu.
Giờ tan ca còn chưa đến, Trương Viễn Hoài đã phải vội vã chạy về nhà, quả nhiên vừa mở cửa đã thấy một thằng nhóc tùy tiện đang làm ổ trên sô pha.
Lý Tường Khả ăn mặc thời thượng người đầy mùi rượu nằm trong nhà, Trương Viễn Hoài nhìn thấy mà bất lực không thôi. Hắn thở dài lôi chăn ra đắp lên người cậu, không khỏi nói mấy lời càm ràm lo lắng:
"Tại sao lúc nào em cũng xuất hiện trong tình trạng này vậy?"
Lý Tường Khả mơ màng nghe được liền xấu tính đáp trả: "Chẳng phải anh thích tôi như vậy à?"
Trương Viễn Hoài: "???" Ai nói? Ai cho cậu tự tin đó vậy?
"Không phải, anh thích em bởi vì em là em, chứ không phải lối sống tùy tiện của em." Trương Viễn Hoài càng nói càng thấy khó diễn đạt, hắn đính chính một hồi cũng tự thấy trừu tượng.
"Lại dạy đời tôi, anh chẳng khác ba tôi chút nào." Lý Tường Khả bực mình chôn đầu trong chăn, bất mãn than phiền.
Trương Viễn Hoài từ bi thở ra một hơi máu điên, không thèm tính toán với cậu ta.
Thời gian trôi qua, hai tháng này tần suất Lý Tường Khả đến nhà Trương Viễn Hoài tăng lên đáng kể khiến lòng hắn ngày nào cũng vui như ngày xuân trẩy hội. Hôm nay lại là một ngày đặc biệt hiếm hoi khiến hắn càng thêm mong chờ.
Sau cuộc họp căng thẳng, đối tác của Giang thị đã được quyết định. Nghĩ đến thời điểm ban sáng, hắn vẫn nhớ rõ khuôn mặt tiếc nuối của Phương Cảnh Tú.
Dự án hợp tác với Giang thị lần này, không ngờ Phương Nghi Thời Đại lại để rơi vào tay Lợi Toàn của Trần gia. Trương Viễn Hoài thấy tiếc cho dự án của Phương Cảnh Tú, à thật ra chính là thấy tiếc Phương Cảnh Tú. Thằng nhóc xinh trai đó mặc dù hiện tại đã không còn vẻ ngây thơ như trong ấn tượng ban đầu của hắn, nhưng cậu ta đối với hắn vẫn rất ngoan ngoãn lễ độ, so với mấy lão cáo già xấu xí tỏ vẻ ta đây hay mấy tên nịnh hót bên Lợi Toàn nhìn thuận mắt biết bao.
Càng nói đến Trương Viễn Hoài không khỏi cảm thấy quái lạ, tại sao một doanh nghiệp phong độ chưa bao giờ vượt trội như Lợi Toàn có thể hớt tay trên của Phương Nghi được chứ? Nếu bên đó xuất hiện một tên cao siêu trâu bò thì hắn đâu có thắc mắc, nhưng qua điều tra gần đây cao tầng bên đó chẳng có thay đổi nhân sự nào cả. Đáng chú ý là các điều khoản bên đó đưa ra vừa vặn đáp ứng tất cả yêu cầu, kể cả danh mục xem xét không liệt kê công khai của Giang thị. Trùng hợp đến mức khó tin.
Chậc, thua trong tay Trần gia, Phương Cảnh Tú chắc còn khó chịu hơn cả việc bại dưới tay Giang Đông Thành nhờ? Nhân tiện hắn có nên đóng vai anh trai ôn nhu đi an ủi không nhỉ? - Nghĩ lại thì vẫn thôi, thằng em họ cùng ông nội khác cha kia mà biết được lại ghi thù hắn thì mệt. Ở nhà xem Ngân Linh chiếu cảnh tụi nó chơi trò tương ái tương sát vui hơn nhiều.
"Hahaha... ha... ha..." Cao hứng nghĩ đến mấy chuyện thú vị của Phương Cảnh Tú và Giang Đông Thành một hồi, Trương Viễn Hoài nhìn thời gian, cuối cùng vẫn là không thể lừa dối chính mình.
Nước mắt của hắn cứ thế chảy xuống gò má, tinh thần hắn đã nứt nẻ đến mức chỉ cần chạm vào liền vỡ vụn.
Đồng hồ sắp điểm quá nửa đêm, Lý Tường Khả chưa về nhà...
Hắn vốn muốn cho cậu một bất ngờ, từ sớm đã đến nhà cậu ta, tự tay nấu cơm dọn nhà đợi cậu ta về. Nhưng cậu ta có vẻ như ngôi nhà của chính mình hôm nay cậu ta cũng không muốn về?
Ngày thường lời nói ngọt ngào cứng nhắc của cậu hắn miễn cưỡng tiếp nhận, sự vô tâm thờ ơ của cậu hắn cũng không để tâm. Nhưng ai là người dễ dàng nói lời "yêu anh"? Ai là người vui vẻ một chút liền không tiếc buông lời sến sẩm? Quả nhiên chỉ là lời nói gió bay không chút phân lượng.
Hắn biết không dễ để Vĩnh Thương chấp nhận hắn, nhưng cớ gì dùng cách này giày vò hắn? Thà rằng không màn không hỏi, còn đỡ hơn đã nói lại quên.
Hôm nay là sinh nhật của hắn mà?
Sinh nhật Giang Vũ có rất nhiều người nói lời chúc mừng, có rất nhiều món quà quý giá được gửi tặng, thời điểm 0 giờ hàng loạt người đợi gửi tin chúc mừng mới thấy được nguyên chủ rất được lòng người. Chính vì được rất nhiều quan tâm, nhưng người quan trọng nhất không có hồi đáp, vì vậy mới càng thê lương.
"Quả nhiên mình vẫn cần cố gắng." Hắn cứng nhắc đứng dậy dọn đồ ăn đã nguội, tự hứa với lòng phải dụng tâm hơn nữa.
Trong khi Trương Viễn Hoài chịu đựng đau khổ, một mình trải qua sinh nhật thì ở một họp đêm sang trọng giữa lòng thành phố hoa lệ, Lý Tường Khả cùng đám bạn giàu ở phòng bao ăn nhậu vui đến quên lối về.
Bấy giờ khuôn mặt cậu ta đỏ ửng, ngồi cạnh một thiếu nữ đoan trang trong tà váy trắng thuần khiết mà ngượng ngùng không thôi.
Thiếu niên đối diện trêu hắn: "Chị Lộ xem đi, chị vừa xuất hiện là nó không có tiền đồ như vậy đó haha."
Lý Tường Khả không hề phủ nhận, ngược lại chỉ biết cười ngốc mắng thằng bạn đó: "Mày im đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.