Chương 117: Phiên ngoại Ly Lịch (1)
Ngũy Nhiên
10/04/2023
Trước cổng Ly phủ, quản gia già liên tục vẫy tay tỏ ý muốn nam hài tử
đến cạnh mình, một tay khác lão chỉ vào tiểu cô nương có khuôn mặt giống hắn y đúc, hối thúc: "Công tử nhanh đến đây nói lời tạm biệt với tiểu
thư đi!"
Nam hài tử tung tăng chạy đến với đôi giày xỏ dở do vội trèo từ cây hồng xuống, một tay tiểu công tử túm vạt trước y phục đựng đầy quả hồng ngọt, một tay dắt đứa nhỏ trước cửa đợi mình sang một bên, trước khi nói chuyện còn nhìn lão quản gia một cái nhắn nhủ không được đi theo.
Hai đứa trẻ thần bí tụm đầu lại.
Lúc này tiểu công tử vỗ ngực đảm bảo: "Đệ an tâm thay ta đến kinh thành đi, lỡ bị phát hiện ta chịu trách nhiệm cho!"
Tiểu cô nương phụng phịu, nói không rành chữ: "Ta sợ bị phụ thân đánh lắm, tỷ nhất định phải bảo 'tàn' mạng sống cho ta."
Ly Hân và Ly Lịch là tỷ đệ song sinh, năm đó một trai một gái cùng ra đời khiến trên dưới Ly gia vui mừng biết mấy, chỉ là không ngờ, hai đứa trẻ càng lớn càng phá phách khiến ai cũng đau đầu không thôi.
Ly Hân là nữ nhi, vậy mà quậy hết chỗ nói, học hành đã không giỏi mà nữ công gia chánh cũng chẳng nên. Ngược lại Ly Lịch tính cách ngoan hiền, nhu thuận, khéo léo giỏi giang hơn. Thật ra nam nhân có lòng nhân hậu không phải là xấu nhưng vì Ly Lịch hơi ngốc mới đáng lo đó.
Ngoài ra Ly Lịch còn có một sự lệ thuộc đáng sợ với Ly Hân, những lúc nàng bày trò đều không thiếu bóng dáng của đứa trẻ "ngoan hiền" Ly Lịch.
Ngày đó hai đứa trẻ mới sáu tuổi, vậy mà một đứa giả vờ không biết chữ dụ lão sư tận tay chỉ bảo, đứa kia thì nhanh tay bỏ thuốc sổ vào trà của lão, khiến lão ngày hôm đó trong nhà xí kêu trời không thấu.
Chuyện này kinh động Ly tướng quân từ biên cương trở về tra khảo hai đứa con nít quỷ mới vỡ lỡ ra Ly Hân bày mưu, vì vậy liền theo ý trong nhà mang nàng vào cung học múa khắc chế lại tính nết bạo ngược. Nhưng Ly Hân sao có thể dễ dàng đồng ý? Năm lần bảy lượt giả vờ thắt cổ, nhảy tường các kiểu vẫn không lay chuyển ý định của Ly tướng quân mới nghĩ ra hạ sách để Ly Lịch đi thay.
"Tất nhiên dòi, còn có Hàn ca ca mà, đệ cứ tin ở chúng ta." Bấy giờ Ly Hân rất có tự tin nói.
Hàn ca ca trong miệng nàng chính là đứa trẻ mồ côi được Ly tướng quân và Ly phu nhân nhận nuôi trước cả khi sinh ra hai đứa nó.
Ly Lịch vẫn không tin tưởng nàng cho lắm, bỗng nhiên sâu sắc thấm thía cảm giác một đi không trở lại, tuy vậy vẫn là theo ý Ly Hân làm liều một phen nên bấy giờ mới có bộ dạng mếu máo 'trăng trói' vừa đáng yêu vừa đáng thương như vậy. Hắn nắm lấy vạt áo nàng: "Sau này tỷ với Hàn ca ca thành đôi rồi sinh hài tử, phải cho nó nhận đệ làm cha nuôi đó huhu."
Ly Hân cười ha hả: "Ngốc quá, nếu ta có em bé, chẳng phải đệ là cậu của nó rồi à? Còn muốn làm cha nuôi cái gì?"
Ly Lịch giận dỗi quay phắt mặt, cố chấp đáp: "Đệ cứ muốn làm cha đó!"
"Công tử xong chưa? Tiểu thư phải đi rồi." Lão quản gia ở đằng xa nhắc nhở.
Ly Hân nghe hối thúc, tức tốc nắm váy Ly Lịch đổ đống quả hồng mình vừa hái lên, hào sảng nói: "Cho đệ hết đó."
Ly Lịch nhìn y phục mới toanh của mình dính đầy mủ trái cây, khóc không ra nước mắt: "Tỷ là cái đồ mất nết."
"Xùy xùy mau đi đi, bị phát hiện bây giờ." Ly Hân xua Ly Lịch như xua gà con lên xe ngựa.
Khi xe ngựa chuyện bánh, Ly Lịch vén ô cửa sổ thò cái đầu nhỏ nhắn cài hoa xinh ra ngoái nhìn lại Ly phủ, hét lớn: "Phải giữ lời hứa!"
Ta thay tỷ bình lòng phụ mẫu, tỷ thay ta bảo vệ biên cương.
Ly Hân vẫn là một con nhóc vậy mà biết cười tự đắc, cái mã của nàng trông còn khí phách hơn Ly Lịch trong cùng một bộ y phục, nàng nhếch môi đáp: "Tất nhiên!"
...
Mười năm sau...
Trong Mẫu Đơn viện, Lâm Anh cô cô nhìn nữ nhân không biết quy cũ cười tới ngả ngớn trước mặt mình mà đau đầu không thôi: "Lần trước trên đường về Ly phủ ngươi cứu Tạ tiểu thư của Tạ gia, lần này ngươi từ Ly phủ trở về lại dắt theo một nha đầu... Đứa trẻ này không phải con ngươi đâu nhỉ?" Bỗng nhiên Lâm Anh cô cô hỏi một câu chấn động.
Ly Lịch mới nghe hơi bất ngờ, ngay sau đó hắn kéo đứa trẻ đang rụt rè nấp sau chân mình ra, vui vẻ nhận vơ: "Con của đồ đệ đấy! Đây, đây Hoa Hạ bé nhỏ, lại đây gọi sư tôn đi hehe."
Hoa Hạ: "..." Đ-Đồ không được bình thường!
Tiểu cô nương không muốn đối mặt với sự khùng điên của ân nhân, bẽn lẽn nhìn chỗ khác né tránh, bấy giờ mới phát hiện một tiểu cô nương khác có khuôn mặt lạnh lùng xa cách nhưng sỡ hữu đôi mắt to tròn long lanh tò mò quan sát mình. Lúc đầu Hoa Hạ giật mình một cái, không lâu sau đó lại nổi lên hứng thú tiếp cận, nhân lúc Lâm Anh cô cô bận tính sổ Ly Lịch liền rụt rè đi qua đó.
Hoa Hạ nhìn tiểu cô nương mặc y phục xinh đẹp không chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ là Hoa Hạ, muội tên gì vậy?"
Tiểu Tạ Sở nghiêng đầu, vì Hoa Hạ nói nhỏ quá nên không nghe rõ, phải hỏi lại: "Hoa Hà?"
Hoa Hạ hơi thất thố phát ra một tiếng cảm thán: "Oah~" Đáng yêu quá!
Do thấy tiểu Tạ Sở lạnh lùng quá đáng yêu, đồng thời tiểu Hoa Hạ nhớ ra khi mình quyết định đi theo Ly Lịch, hắn từng hỏi mình có muốn đổi tên để đổi vận không, vì vậy khi bản thân không muốn phủ quyết giai nhân, trong chớp nhoáng đã quyết định sửa tên: "Đúng vậy, tỷ tên Hoa Hà."
Tạ Sở gật đầu, không cần cố nén âm lượng, giọng nói cũng nhỏ xíu: "Ta là Tạ Sở."
Tình hình bên đây, Lâm Anh cô cô và Ly Lịch đã đối thoại với nhau được một lúc, nhưng có vẻ như bà vẫn không thuyết phục được hắn. Cuối cùng nhìn biểu hiện không hề biết lo sợ của Ly Lịch, bà bất lực giơ tay đỡ trán vu vơ cảm thán một câu: "Ngươi cứ thích lo chuyện bao đồng như thế thì cầu mong bản thân tốt nhất là đừng có nhặt về một con sói mắt trắng đi."
Ly Lịch xoa mũi: "Người tốt ắt có phúc, sư phụ đừng lo~"
Lâm Anh cô cô: "Được rồi, đứa trẻ này tư sắc không tồi, nếu thiên phú đúng như ngươi nói thì thật sự rất tốt. Ta sẽ nhận nó làm đệ tử chân truyền cuối cùng."
Ly Lịch cười tít mắt: "Đa tạ sư phụ!"
Ngày tháng cứ thế trôi qua, Hoa Hà theo Lâm Anh cô cô chăm chỉ học hỏi, Ly Lịch tâm hồn tự do như cơn gió, yêu thích ca múa thường xuyên lên đài thị phạm cho Hoa Hà, còn Tạ Sở từ dạo ấy tần suất xuất hiện chung với đám bọn họ cũng ngày càng tăng. Thỉnh thoảng sẽ thấy nhóc dạy võ cho Hoa Hà, đôi khi lại cùng nàng hát đồng dao buổi trưa mát mẻ. Bỗng nhiên một ngày, Tạ Sở biểu tình nghiêm trọng đứng trước mặt Lâm Anh cô cô và Ly Lịch.
Vốn dĩ khí chất bẩm sinh của nhóc đã khiến người ta chủ động lắng nghe một cách nghiêm túc, bấy giờ bất giác lại có thêm chút căng thẳng khi nghe nhóc nói.
"Gì hả, Sở Sở cũng muốn học múa sao?" Ly Lịch tỏ ra bất ngờ không thôi.
Nam hài tử tung tăng chạy đến với đôi giày xỏ dở do vội trèo từ cây hồng xuống, một tay tiểu công tử túm vạt trước y phục đựng đầy quả hồng ngọt, một tay dắt đứa nhỏ trước cửa đợi mình sang một bên, trước khi nói chuyện còn nhìn lão quản gia một cái nhắn nhủ không được đi theo.
Hai đứa trẻ thần bí tụm đầu lại.
Lúc này tiểu công tử vỗ ngực đảm bảo: "Đệ an tâm thay ta đến kinh thành đi, lỡ bị phát hiện ta chịu trách nhiệm cho!"
Tiểu cô nương phụng phịu, nói không rành chữ: "Ta sợ bị phụ thân đánh lắm, tỷ nhất định phải bảo 'tàn' mạng sống cho ta."
Ly Hân và Ly Lịch là tỷ đệ song sinh, năm đó một trai một gái cùng ra đời khiến trên dưới Ly gia vui mừng biết mấy, chỉ là không ngờ, hai đứa trẻ càng lớn càng phá phách khiến ai cũng đau đầu không thôi.
Ly Hân là nữ nhi, vậy mà quậy hết chỗ nói, học hành đã không giỏi mà nữ công gia chánh cũng chẳng nên. Ngược lại Ly Lịch tính cách ngoan hiền, nhu thuận, khéo léo giỏi giang hơn. Thật ra nam nhân có lòng nhân hậu không phải là xấu nhưng vì Ly Lịch hơi ngốc mới đáng lo đó.
Ngoài ra Ly Lịch còn có một sự lệ thuộc đáng sợ với Ly Hân, những lúc nàng bày trò đều không thiếu bóng dáng của đứa trẻ "ngoan hiền" Ly Lịch.
Ngày đó hai đứa trẻ mới sáu tuổi, vậy mà một đứa giả vờ không biết chữ dụ lão sư tận tay chỉ bảo, đứa kia thì nhanh tay bỏ thuốc sổ vào trà của lão, khiến lão ngày hôm đó trong nhà xí kêu trời không thấu.
Chuyện này kinh động Ly tướng quân từ biên cương trở về tra khảo hai đứa con nít quỷ mới vỡ lỡ ra Ly Hân bày mưu, vì vậy liền theo ý trong nhà mang nàng vào cung học múa khắc chế lại tính nết bạo ngược. Nhưng Ly Hân sao có thể dễ dàng đồng ý? Năm lần bảy lượt giả vờ thắt cổ, nhảy tường các kiểu vẫn không lay chuyển ý định của Ly tướng quân mới nghĩ ra hạ sách để Ly Lịch đi thay.
"Tất nhiên dòi, còn có Hàn ca ca mà, đệ cứ tin ở chúng ta." Bấy giờ Ly Hân rất có tự tin nói.
Hàn ca ca trong miệng nàng chính là đứa trẻ mồ côi được Ly tướng quân và Ly phu nhân nhận nuôi trước cả khi sinh ra hai đứa nó.
Ly Lịch vẫn không tin tưởng nàng cho lắm, bỗng nhiên sâu sắc thấm thía cảm giác một đi không trở lại, tuy vậy vẫn là theo ý Ly Hân làm liều một phen nên bấy giờ mới có bộ dạng mếu máo 'trăng trói' vừa đáng yêu vừa đáng thương như vậy. Hắn nắm lấy vạt áo nàng: "Sau này tỷ với Hàn ca ca thành đôi rồi sinh hài tử, phải cho nó nhận đệ làm cha nuôi đó huhu."
Ly Hân cười ha hả: "Ngốc quá, nếu ta có em bé, chẳng phải đệ là cậu của nó rồi à? Còn muốn làm cha nuôi cái gì?"
Ly Lịch giận dỗi quay phắt mặt, cố chấp đáp: "Đệ cứ muốn làm cha đó!"
"Công tử xong chưa? Tiểu thư phải đi rồi." Lão quản gia ở đằng xa nhắc nhở.
Ly Hân nghe hối thúc, tức tốc nắm váy Ly Lịch đổ đống quả hồng mình vừa hái lên, hào sảng nói: "Cho đệ hết đó."
Ly Lịch nhìn y phục mới toanh của mình dính đầy mủ trái cây, khóc không ra nước mắt: "Tỷ là cái đồ mất nết."
"Xùy xùy mau đi đi, bị phát hiện bây giờ." Ly Hân xua Ly Lịch như xua gà con lên xe ngựa.
Khi xe ngựa chuyện bánh, Ly Lịch vén ô cửa sổ thò cái đầu nhỏ nhắn cài hoa xinh ra ngoái nhìn lại Ly phủ, hét lớn: "Phải giữ lời hứa!"
Ta thay tỷ bình lòng phụ mẫu, tỷ thay ta bảo vệ biên cương.
Ly Hân vẫn là một con nhóc vậy mà biết cười tự đắc, cái mã của nàng trông còn khí phách hơn Ly Lịch trong cùng một bộ y phục, nàng nhếch môi đáp: "Tất nhiên!"
...
Mười năm sau...
Trong Mẫu Đơn viện, Lâm Anh cô cô nhìn nữ nhân không biết quy cũ cười tới ngả ngớn trước mặt mình mà đau đầu không thôi: "Lần trước trên đường về Ly phủ ngươi cứu Tạ tiểu thư của Tạ gia, lần này ngươi từ Ly phủ trở về lại dắt theo một nha đầu... Đứa trẻ này không phải con ngươi đâu nhỉ?" Bỗng nhiên Lâm Anh cô cô hỏi một câu chấn động.
Ly Lịch mới nghe hơi bất ngờ, ngay sau đó hắn kéo đứa trẻ đang rụt rè nấp sau chân mình ra, vui vẻ nhận vơ: "Con của đồ đệ đấy! Đây, đây Hoa Hạ bé nhỏ, lại đây gọi sư tôn đi hehe."
Hoa Hạ: "..." Đ-Đồ không được bình thường!
Tiểu cô nương không muốn đối mặt với sự khùng điên của ân nhân, bẽn lẽn nhìn chỗ khác né tránh, bấy giờ mới phát hiện một tiểu cô nương khác có khuôn mặt lạnh lùng xa cách nhưng sỡ hữu đôi mắt to tròn long lanh tò mò quan sát mình. Lúc đầu Hoa Hạ giật mình một cái, không lâu sau đó lại nổi lên hứng thú tiếp cận, nhân lúc Lâm Anh cô cô bận tính sổ Ly Lịch liền rụt rè đi qua đó.
Hoa Hạ nhìn tiểu cô nương mặc y phục xinh đẹp không chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ là Hoa Hạ, muội tên gì vậy?"
Tiểu Tạ Sở nghiêng đầu, vì Hoa Hạ nói nhỏ quá nên không nghe rõ, phải hỏi lại: "Hoa Hà?"
Hoa Hạ hơi thất thố phát ra một tiếng cảm thán: "Oah~" Đáng yêu quá!
Do thấy tiểu Tạ Sở lạnh lùng quá đáng yêu, đồng thời tiểu Hoa Hạ nhớ ra khi mình quyết định đi theo Ly Lịch, hắn từng hỏi mình có muốn đổi tên để đổi vận không, vì vậy khi bản thân không muốn phủ quyết giai nhân, trong chớp nhoáng đã quyết định sửa tên: "Đúng vậy, tỷ tên Hoa Hà."
Tạ Sở gật đầu, không cần cố nén âm lượng, giọng nói cũng nhỏ xíu: "Ta là Tạ Sở."
Tình hình bên đây, Lâm Anh cô cô và Ly Lịch đã đối thoại với nhau được một lúc, nhưng có vẻ như bà vẫn không thuyết phục được hắn. Cuối cùng nhìn biểu hiện không hề biết lo sợ của Ly Lịch, bà bất lực giơ tay đỡ trán vu vơ cảm thán một câu: "Ngươi cứ thích lo chuyện bao đồng như thế thì cầu mong bản thân tốt nhất là đừng có nhặt về một con sói mắt trắng đi."
Ly Lịch xoa mũi: "Người tốt ắt có phúc, sư phụ đừng lo~"
Lâm Anh cô cô: "Được rồi, đứa trẻ này tư sắc không tồi, nếu thiên phú đúng như ngươi nói thì thật sự rất tốt. Ta sẽ nhận nó làm đệ tử chân truyền cuối cùng."
Ly Lịch cười tít mắt: "Đa tạ sư phụ!"
Ngày tháng cứ thế trôi qua, Hoa Hà theo Lâm Anh cô cô chăm chỉ học hỏi, Ly Lịch tâm hồn tự do như cơn gió, yêu thích ca múa thường xuyên lên đài thị phạm cho Hoa Hà, còn Tạ Sở từ dạo ấy tần suất xuất hiện chung với đám bọn họ cũng ngày càng tăng. Thỉnh thoảng sẽ thấy nhóc dạy võ cho Hoa Hà, đôi khi lại cùng nàng hát đồng dao buổi trưa mát mẻ. Bỗng nhiên một ngày, Tạ Sở biểu tình nghiêm trọng đứng trước mặt Lâm Anh cô cô và Ly Lịch.
Vốn dĩ khí chất bẩm sinh của nhóc đã khiến người ta chủ động lắng nghe một cách nghiêm túc, bấy giờ bất giác lại có thêm chút căng thẳng khi nghe nhóc nói.
"Gì hả, Sở Sở cũng muốn học múa sao?" Ly Lịch tỏ ra bất ngờ không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.