Chương 154: Thánh quân như họa (12)
Ngũy Nhiên
28/09/2023
Rõ ràng khi biết được chân tướng phía sau Thượng Tích, Trương Viễn Hoài
đã đau khổ quằn quại, liệt phế tê tâm đến cùng cực mà? Biểu hiện trước
đó cũng không giống như là sẽ dễ dàng chấp nhận được hiện thực quá đỗi
thương tâm này. Nhưng một lần rồi lại một lần tha thứ, lại đối tốt với
y, trên môi thường trực nụ cười như chưa từng trải qua cay đắng. Điển
hình hành động vừa rồi của Đường Hy khiến hắn giận, nhưng cuối cùng hắn
vẫn lựa chọn vô tri tiếp nhận thay vì nổi điên đến cùng.
Quá dễ dãi cũng là một loại thõa hiệp bất lực, biểu hiện của buông xuôi. Sợ rằng với nội tâm phức tạp của kí chủ, ở nơi không ai đoán được, hắn đang đè nén bản thân bằng những thuyết phục tàn nhẫn gì rồi.
"Hự." Đúng lúc này, bỗng nhiên trước mắt Trương Viễn Hoài tối đen đi. Hắn mơ hồ nghe thấy âm thanh hốt hoảng của Đường Hy, thầm nghĩ "Coi như anh còn lương tâm" rồi thiếp đi.
Đường Hy đỡ Trương Viễn Hoài, sắc mặt trầm trọng.
"Là ta suy nghĩ không thấu đáo..."
...
"Đây là... đâu?-- nhà mình?!!!" Trương Viễn Hoài tỉnh dậy trong căn phòng thiếu sáng bí bách, quan sát một lúc mới kinh hãi phát hiện bản thân đang ở thế giới của chính mình.
Ngay sau khi nhận ra điều đó, tâm lí hắn trở nên cực kì bất ổn.
"Vĩnh, Vĩnh Thương? Không có... Ah! Ah!! Không thể nào, không được như vậy!!!" Hắn gào lên một cái thảm thiết, sau đó thống khổ bật khóc: "Đừng có tàn nhẫn với tôi như vậy mà hức, hức."
Hắn co cơ thể mình lại thành cuộn tròn cô độc, dưới cánh tay che lấy khuôn mặt là đôi mắt khóc lóc thê thảm. Bỗng nhiên lúc này 'cạch' cửa nhà vệ sinh mở, một chàng trai có khuôn mặt lầm lì bước ra.
Trương Viễn Hoài thôi khóc, biểu cảm thất kinh đối diện với chàng trai có khuôn mặt giống y hệt mình. Chàng trai kia cũng nhìn qua đây, thấy hắn rồi mà không tỏ vẻ bất ngờ gì. Chỉ là đột ngột tiến về phía này làm Trương Viễn Hoài bất giác lùi lại, hai tay chóng xuống sàn nhà mà run rẩy không dứt.
Chàng trai đó bỗng nhiên đưa tay về phía hắn, Trương Viễn Hoài sợ quá, hắn muốn né tránh mà không nhận ra mình đã bị dồn tới đường cùng, vội vã lùi mạnh một cái liền đập trúng cạnh bàn, ai ngờ cứ thế xuyên qua không đau không ngứa. Đồng thời bàn tay đang vươn tới của chàng trai cũng xuyên qua hắn lấy chai nước khoáng trên bàn.
Tình huống quái quỷ gì đây?
Mãi đến lúc này, Trương Viễn Hoài mới hiểu rõ tình huống hiện tại. Hắn chẳng qua là đang mơ thấy quá khứ của mình thôi.
Trương Viễn Hoài trước mắt, không, nói rõ hơn là Trương Viễn Hoài năm 21 tuổi. Tạm gọi cậu ta là Hoài 21 đi, chính là đang ở thời điểm hắn sắp trở thành người thực vật.
Đồng thời, cũng là lần đầu hắn gặp tên khốn kia...
Trương Viễn Hoài lấy lại bình tỉnh, hắn ngồi trên sàn nhà nghĩ lại mấy chuyện không vui sắp tới mà mất tâm trạng vl. Trong khi đó Hoài 21 vẫn không hay biết gì, lật đật đứng dậy soạn đồ đến công trình.
Công việc hắn khó khăn mới xin được là công trình xây dựng khu nghiên cứu mới của một trung tâm khoa học hiện đại, lương trong biên chế rất cao, nhưng hắn là nhân lực bổ sung không chính thức nên cũng chẳng thoải mái được như người ta. Nói gì thì nói, có được công việc này xem như rất tốt rồi, ít nhất thì năm 21 tuổi Trương Viễn Hoài - người đến cả bằng cấp 2 cũng không có đã nghĩ như vậy bởi vì hắn của khi đó nào biết tương lai ở ngay tại nơi này mình sẽ gặp biến cố xui xẻo gì đâu?
Hoài 21 tuy tuổi chả lớn tuổi hơn ai nhưng bộ mặt lúc nào cũng cáu kỉnh khó gần, nhìn là muốn tránh xa tám mét. Hơn nữa tính nết còn vừa hèn vừa xấu nên chẳng ai muốn đến giao lưu. Bất quá cũng chẳng ai thèm dạy đời hắn, bọn đồng nghiệp đều đã quen với bộ mặt chó ăn phân này của hắn rồi.
"Người nào kia, nhìn đẹp trai trí thức gớm." Hoài 21 bận vác bao tải nên lúc nghe thấy cũng chẳng muốn quan tâm người trong miệng tên đồng nghiệp nói đến là ai, nhưng sau câu nói kia của hắn ta mấy người khác cũng một phen nháo nhào, thản thốt, trầm trồ không ngớt khiến hắn cũng muốn xem một lần.
Đang đi qua chỗ bọn hắn có bốn người, tuy nhiên chỉ cần nhìn một cái liền biết người mà tên đồng nghiệp nói đến.
Người đàn ông đó cao ráo, dáng đi thẳng tấp, nhịp chân và bước đi trầm ổn như được thiết lập sẵn. Diện mạo đẹp tới nỗi khiến người ta nghẹn họng, chỉ hai từ hoàn hảo mới đủ sức diễn tả nhan sắc tuyệt thế của y. Gọng kính kim loại sắc lạnh, khí chất cho người đối diện bất giác cảm thấy như thể địa vị của y rất xa vời, dù y đứng ngay trước mặt mà muốn với lấy cũng chẳng có tư cách.
"Mọi người vất vả rồi." Tưởng rằng với bộ dạng thanh lãnh đó của y thì lúc bước qua chỗ bọn họ làm việc cũng sẽ chẳng liếc mắt nhìn một cái mà đi thẳng đến tòa nhà công tác bên cạnh, ai ngờ y không những hỏi một câu khách sáo lại còn bắt tay hết một lượt với nhân viên xây dựng.
Người đàn ông đó rõ rằng không phải là loại người sẽ dễ dàng bắt tay trò truyện với ai. Một phen này đúng là làm người ta thụ sủng nhược kinh.
Người có khuôn mặt hoàn hảo vô thực này là nguyên mẫu của Thượng Tích chứ còn ai?
Trương Viễn Hoài thử tán người đàn ông hắn tự cho là nguyên mẫu của Thượng Tích vài cái, quả nhiên là không tác động được miếng nào. Hắn chán nản đứng bên cạnh bọn họ, nhìn cảnh tượng mình từng trải qua diễn ra một lần nữa như được xem lại cuốn phim chiếu về cuộc đời mình.
Ha, đến lúc này vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân đi vào vết xe đổ mà không làm gì được. Bất lực triệt để.
Rất nhanh sau đó người đàn ông đã chào hết một lượt, lúc này bàn tay trắng đẹp, sạch sẽ của y vươn ra trước Hoài 21, chủ động bắt chuyện bằng tông giọng không thể quen thuộc với Trương Viễn Hoài hơn:
"Chào cậu, tôi là Trần Vĩnh Thương."
Đúng như trong trí nhớ của Trương Viễn Hoài, Hoài 21 nghe xong cái tên này liền có biểu tình chấn động.
Hơi thở của cậu bất giác gấp gáp, cánh cửa kí ức dặt dẹo do cậu năm xưa cố gắng đóng lại giờ khắc này cứ như bị bung chốt, cảm xúc ồ ạt tuông ra, nhấn chìm.
Đã bao lâu hắn không nghe thấy cái tên Trần Vĩnh Thương? Quá nhiều lần tuyệt vọng vì nhớ anh nhưng không thể tìm ra bất cứ điểm nào của anh từ người khác, cậu đã nghĩ rằng cái tên này chỉ có thể được thốt lên từ cái miệng dối trá của Trần Huy Ninh...
Nội tâm Hoài 21 phức tạp dữ dội, đứng đực ra đó không bắt tay y nhưng y không hề tỏ thái độ, thủy chung giơ tay chờ hắn nắm lấy. Bao nhiêu thời gian hắn lạc trong suy nghĩ là bấy nhiêu kiên nhẫn của y tiêu hao.
Mãi một lúc sau, Hoài 21 mới nhận ra điều này. Hắn bối rối chạm tay y một cái thật khẽ liền muốn rút lại vì sợ xúc cảm quá đỗi ấm áp.
Trần Vĩnh Thương nhận thấy hành động khách sáo của hắn, chỉ vô thức cười một cái ôn nhu.
Hoài 21 ngơ ngác tại trận, Trương Viễn Hoài suy tư rất nhiều.
Góc nhìn khác đi, tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của bản thân hắn mới hiểu một điều: Hóa ra mình chưa từng muốn quên đi anh ấy, dáng vẻ vừa rồi đã nói lên hết điều đó.
Lúc này Trần Vĩnh Thương tiếp tục giới thiệu: "Tôi là giáo sư nghiên cứu mới, từ hôm nay tôi sẽ công tác ở đây. Mong mọi người chiếu cố."
"Khách sáo, khách sáo quá rồi."
Bọn họ là đám công nhân làm công ăn lương, xây dựng xong còn không có tư cách đặt chân vào nơi này nữa chứ nói gì đến chiếu cố được y?
Hoài 21 lẩm bẩm: "Người kì lạ."
Trương Viễn Hoài biết thừa những chuyện sẽ xảy ra xung quanh Hoài 21, vì vậy chẳng buồn để tâm canh chừng cậu ta. Kẻ thù ngay trước mắt, hắn cứ thế lẽo đẽo theo sau lưng giáo sư Trần, ác cảm mắng: "Xạo l*n thiệt chứ."
Quá dễ dãi cũng là một loại thõa hiệp bất lực, biểu hiện của buông xuôi. Sợ rằng với nội tâm phức tạp của kí chủ, ở nơi không ai đoán được, hắn đang đè nén bản thân bằng những thuyết phục tàn nhẫn gì rồi.
"Hự." Đúng lúc này, bỗng nhiên trước mắt Trương Viễn Hoài tối đen đi. Hắn mơ hồ nghe thấy âm thanh hốt hoảng của Đường Hy, thầm nghĩ "Coi như anh còn lương tâm" rồi thiếp đi.
Đường Hy đỡ Trương Viễn Hoài, sắc mặt trầm trọng.
"Là ta suy nghĩ không thấu đáo..."
...
"Đây là... đâu?-- nhà mình?!!!" Trương Viễn Hoài tỉnh dậy trong căn phòng thiếu sáng bí bách, quan sát một lúc mới kinh hãi phát hiện bản thân đang ở thế giới của chính mình.
Ngay sau khi nhận ra điều đó, tâm lí hắn trở nên cực kì bất ổn.
"Vĩnh, Vĩnh Thương? Không có... Ah! Ah!! Không thể nào, không được như vậy!!!" Hắn gào lên một cái thảm thiết, sau đó thống khổ bật khóc: "Đừng có tàn nhẫn với tôi như vậy mà hức, hức."
Hắn co cơ thể mình lại thành cuộn tròn cô độc, dưới cánh tay che lấy khuôn mặt là đôi mắt khóc lóc thê thảm. Bỗng nhiên lúc này 'cạch' cửa nhà vệ sinh mở, một chàng trai có khuôn mặt lầm lì bước ra.
Trương Viễn Hoài thôi khóc, biểu cảm thất kinh đối diện với chàng trai có khuôn mặt giống y hệt mình. Chàng trai kia cũng nhìn qua đây, thấy hắn rồi mà không tỏ vẻ bất ngờ gì. Chỉ là đột ngột tiến về phía này làm Trương Viễn Hoài bất giác lùi lại, hai tay chóng xuống sàn nhà mà run rẩy không dứt.
Chàng trai đó bỗng nhiên đưa tay về phía hắn, Trương Viễn Hoài sợ quá, hắn muốn né tránh mà không nhận ra mình đã bị dồn tới đường cùng, vội vã lùi mạnh một cái liền đập trúng cạnh bàn, ai ngờ cứ thế xuyên qua không đau không ngứa. Đồng thời bàn tay đang vươn tới của chàng trai cũng xuyên qua hắn lấy chai nước khoáng trên bàn.
Tình huống quái quỷ gì đây?
Mãi đến lúc này, Trương Viễn Hoài mới hiểu rõ tình huống hiện tại. Hắn chẳng qua là đang mơ thấy quá khứ của mình thôi.
Trương Viễn Hoài trước mắt, không, nói rõ hơn là Trương Viễn Hoài năm 21 tuổi. Tạm gọi cậu ta là Hoài 21 đi, chính là đang ở thời điểm hắn sắp trở thành người thực vật.
Đồng thời, cũng là lần đầu hắn gặp tên khốn kia...
Trương Viễn Hoài lấy lại bình tỉnh, hắn ngồi trên sàn nhà nghĩ lại mấy chuyện không vui sắp tới mà mất tâm trạng vl. Trong khi đó Hoài 21 vẫn không hay biết gì, lật đật đứng dậy soạn đồ đến công trình.
Công việc hắn khó khăn mới xin được là công trình xây dựng khu nghiên cứu mới của một trung tâm khoa học hiện đại, lương trong biên chế rất cao, nhưng hắn là nhân lực bổ sung không chính thức nên cũng chẳng thoải mái được như người ta. Nói gì thì nói, có được công việc này xem như rất tốt rồi, ít nhất thì năm 21 tuổi Trương Viễn Hoài - người đến cả bằng cấp 2 cũng không có đã nghĩ như vậy bởi vì hắn của khi đó nào biết tương lai ở ngay tại nơi này mình sẽ gặp biến cố xui xẻo gì đâu?
Hoài 21 tuy tuổi chả lớn tuổi hơn ai nhưng bộ mặt lúc nào cũng cáu kỉnh khó gần, nhìn là muốn tránh xa tám mét. Hơn nữa tính nết còn vừa hèn vừa xấu nên chẳng ai muốn đến giao lưu. Bất quá cũng chẳng ai thèm dạy đời hắn, bọn đồng nghiệp đều đã quen với bộ mặt chó ăn phân này của hắn rồi.
"Người nào kia, nhìn đẹp trai trí thức gớm." Hoài 21 bận vác bao tải nên lúc nghe thấy cũng chẳng muốn quan tâm người trong miệng tên đồng nghiệp nói đến là ai, nhưng sau câu nói kia của hắn ta mấy người khác cũng một phen nháo nhào, thản thốt, trầm trồ không ngớt khiến hắn cũng muốn xem một lần.
Đang đi qua chỗ bọn hắn có bốn người, tuy nhiên chỉ cần nhìn một cái liền biết người mà tên đồng nghiệp nói đến.
Người đàn ông đó cao ráo, dáng đi thẳng tấp, nhịp chân và bước đi trầm ổn như được thiết lập sẵn. Diện mạo đẹp tới nỗi khiến người ta nghẹn họng, chỉ hai từ hoàn hảo mới đủ sức diễn tả nhan sắc tuyệt thế của y. Gọng kính kim loại sắc lạnh, khí chất cho người đối diện bất giác cảm thấy như thể địa vị của y rất xa vời, dù y đứng ngay trước mặt mà muốn với lấy cũng chẳng có tư cách.
"Mọi người vất vả rồi." Tưởng rằng với bộ dạng thanh lãnh đó của y thì lúc bước qua chỗ bọn họ làm việc cũng sẽ chẳng liếc mắt nhìn một cái mà đi thẳng đến tòa nhà công tác bên cạnh, ai ngờ y không những hỏi một câu khách sáo lại còn bắt tay hết một lượt với nhân viên xây dựng.
Người đàn ông đó rõ rằng không phải là loại người sẽ dễ dàng bắt tay trò truyện với ai. Một phen này đúng là làm người ta thụ sủng nhược kinh.
Người có khuôn mặt hoàn hảo vô thực này là nguyên mẫu của Thượng Tích chứ còn ai?
Trương Viễn Hoài thử tán người đàn ông hắn tự cho là nguyên mẫu của Thượng Tích vài cái, quả nhiên là không tác động được miếng nào. Hắn chán nản đứng bên cạnh bọn họ, nhìn cảnh tượng mình từng trải qua diễn ra một lần nữa như được xem lại cuốn phim chiếu về cuộc đời mình.
Ha, đến lúc này vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân đi vào vết xe đổ mà không làm gì được. Bất lực triệt để.
Rất nhanh sau đó người đàn ông đã chào hết một lượt, lúc này bàn tay trắng đẹp, sạch sẽ của y vươn ra trước Hoài 21, chủ động bắt chuyện bằng tông giọng không thể quen thuộc với Trương Viễn Hoài hơn:
"Chào cậu, tôi là Trần Vĩnh Thương."
Đúng như trong trí nhớ của Trương Viễn Hoài, Hoài 21 nghe xong cái tên này liền có biểu tình chấn động.
Hơi thở của cậu bất giác gấp gáp, cánh cửa kí ức dặt dẹo do cậu năm xưa cố gắng đóng lại giờ khắc này cứ như bị bung chốt, cảm xúc ồ ạt tuông ra, nhấn chìm.
Đã bao lâu hắn không nghe thấy cái tên Trần Vĩnh Thương? Quá nhiều lần tuyệt vọng vì nhớ anh nhưng không thể tìm ra bất cứ điểm nào của anh từ người khác, cậu đã nghĩ rằng cái tên này chỉ có thể được thốt lên từ cái miệng dối trá của Trần Huy Ninh...
Nội tâm Hoài 21 phức tạp dữ dội, đứng đực ra đó không bắt tay y nhưng y không hề tỏ thái độ, thủy chung giơ tay chờ hắn nắm lấy. Bao nhiêu thời gian hắn lạc trong suy nghĩ là bấy nhiêu kiên nhẫn của y tiêu hao.
Mãi một lúc sau, Hoài 21 mới nhận ra điều này. Hắn bối rối chạm tay y một cái thật khẽ liền muốn rút lại vì sợ xúc cảm quá đỗi ấm áp.
Trần Vĩnh Thương nhận thấy hành động khách sáo của hắn, chỉ vô thức cười một cái ôn nhu.
Hoài 21 ngơ ngác tại trận, Trương Viễn Hoài suy tư rất nhiều.
Góc nhìn khác đi, tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của bản thân hắn mới hiểu một điều: Hóa ra mình chưa từng muốn quên đi anh ấy, dáng vẻ vừa rồi đã nói lên hết điều đó.
Lúc này Trần Vĩnh Thương tiếp tục giới thiệu: "Tôi là giáo sư nghiên cứu mới, từ hôm nay tôi sẽ công tác ở đây. Mong mọi người chiếu cố."
"Khách sáo, khách sáo quá rồi."
Bọn họ là đám công nhân làm công ăn lương, xây dựng xong còn không có tư cách đặt chân vào nơi này nữa chứ nói gì đến chiếu cố được y?
Hoài 21 lẩm bẩm: "Người kì lạ."
Trương Viễn Hoài biết thừa những chuyện sẽ xảy ra xung quanh Hoài 21, vì vậy chẳng buồn để tâm canh chừng cậu ta. Kẻ thù ngay trước mắt, hắn cứ thế lẽo đẽo theo sau lưng giáo sư Trần, ác cảm mắng: "Xạo l*n thiệt chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.