Chương 156: Thánh quân như họa (14)
Ngũy Nhiên
01/10/2023
Giáo sư Trần không ăn không uống, trầm mặt ngồi một chỗ bao lâu thì Trương Viễn Hoài cũng lặng lẽ nhìn y bấy lâu.
Hắn chắc là hết thuốc chữa rồi, mặc dù đã phân rõ ranh giới giữa yêu và ghét, phân tích rạch ròi giữa Thượng Tích và giáo sư Trần nhiều như thế, tuy nhiên nhìn thấy người đàn ông này chờ mình với sự cô độc bủa vây thì vẫn nổi lên cảm giác không nỡ...
Trương Viễn Hoài bỗng nhiên muốn tránh mặt y.
Hắn lượn lờ trong nhà giáo sư Trần, đi ngang một căn phòng chẳng khác biệt mấy nhưng lại cứ có cảm giác thôi thúc, muốn vào xem.
Xuyên qua cánh cửa, chiếc đàn tranh trên bàn đập ngay vào mắt hắn.
Đôi chân hắn chậm chạp bước từng bước đến đó như đang đeo trùy, rõ ràng không chạm được bất cứ thứ gì nhưng bàn tay cứ miết trên thân đàn giống như có thể sờ trúng.
Tiếng nức nở vang lên trong khoảng không hư vô chẳng ai có thể nghe thấy, hắn ngã khụy xuống mặt đất với nỗi xúc động nghẹn ngào.
Đây là chiếc đàn tranh của anh Vĩnh Thương...
Ah, tại sao hắn cứ khiến bản thân đi vào thế khó?
Chỉ là một giấc mơ thôi mà? Trước khi chết, trong khoảng thời gian làm người thực vật mấy năm trời hắn chỉ muốn cho bản thân ra đi thanh thản một chút nên mới tạo ra giấc mơ này - giấc mơ anh Vĩnh Thương còn sống. Nhưng sao mọi chuyện đều giống như không nằm trong tầm kiểm soát của hắn, khiến hắn hết lần này đến lần khác ngỡ ngàng như vậy?
Nếu cuộc gặp gỡ Thượng Tích không phải là giấc mơ của mình, vậy thì tốt rồi...
Ngày hôm đó trôi đi, mỗi người bọn họ mang thêm một niềm đau trong trái tim mình.
Hôm sau, Hoài 21 tuy rất mệt mỏi, tinh thần chẳng được yên ổn hơn thời điểm xảy ra chuyện kia bao nhiêu nhưng vẫn phải đến công trường làm việc. Trương Viễn Hoài từ sớm đã cùng với giáo sư Trần ở đó đợi cậu, lúc này hắn nhìn khuôn mặt thất thần của người đàn ông đứng cạnh mình, biết rõ chuyện xảy ra tiếp theo là gì nên hơi có cảm giác không đành lòng.
Hoài 21 đến rồi, thấy y rồi, tuy nhiên cậu quyết định làm lơ y.
Đứng ở góc độ này chỉ thấy được bóng lưng vô tình của cậu, nhưng Trương Viễn Hoài nhớ rất rõ nỗi sợ của mình hôm nay. Đôi tay thoăn thoắt làm việc kia đang cố dùng nhịp điệu liên tục để che đậy sự run rẩy, dưới lớp khẩu trang đen khiến hắn trông như thằng oắt con giả ngầu lòi kia là khuôn mặt méo mó, biểu cảm mếu máo. Hắn nhớ vài bước chân của đồng nghiệp cũng khiến bản thân hoảng loạn, nhớ có chiếc lá vô tình rơi trúng vai làm hắn giật mình ngã xuống đất.
Đây đâu phải là lần đầu hắn bị lạm dụng, bấy giờ lại chẳng có anh Vĩnh Thương để hắn nương tựa ỷ lại. Kêu hắn làm sao mạnh mẽ đối mặt hả?
Quả nhiên không tới năm phút sau, một tiếng 'ạch' vang lên, Hoài 21 ngã lăn ra đất.
Giáo sư Trần lập tức chạy qua đó đỡ cậu, có điều ngày khi nhận ra người giúp đỡ mình là ai, biểu cảm dưới khẩu trang của cậu thản thốt, ngay lập tức cậu theo phản xạ giơ tay lên.
'Chát!'
Giáo sư Trần bị Hoài 21 tát, cùng lúc Trương Viễn Hoài cúi gằm mặt, nắm đắm siết chặt lại.
Đã thấy qua bao nhiêu khổ tâm của người này, hắn không đành lòng nhìn y bị mình đánh như vậy...
Giáo sư Trần không nổi điên, chỉ là lạnh giọng hỏi Hoài 21: "Tại sao lại đánh tôi?"
Hoài 21 sợ hãi lùi lại tận mấy bước, đề phòng y như đề phòng thú dữ, lắp bắp không nói nên lời.
Giáo sư Trần tiếp tục chất vấn: "Tại sao hôm qua không---" đến?
Y còn chưa hỏi xong, đã bị Hoài 21 nhạy cảm hét toáng lên. Đôi mắt cậu đỏ au, biểu cảm oán giận lẫn sợ hãi: "Im miệng! Đừng nói gì về hôm qua nữa! Cút đi!! Cút xa tôi ra!!!"
Nhận ra cậu quá kích động, y vô thức muốn ôm cậu vào lòng để trấn an nhưng đôi tay vừa giơ về phía cậu đã bị cậu mạnh mẽ hất ra: "Đừng đụng vào tôi, đồ khốn khiếp!"
Giáo sư Trần đơ ra.
Hoài 21 nói xong liền xoay người, thân ảnh trốn chạy đâm xuyên qua Trương Viễn Hoài đang trầm mặt.
Nửa ngày trôi qua, bỗng nhiên có cảnh sát đến tìm cậu.
Hoài 21 rén. Trương Viễn Hoài thì rất rõ bọn họ đến tìm hắn vì vấn đề gì.
Chuyện này phải nói đến thời điểm hắn vừa bỏ nhà ra đi, sơ lược mà tóm gọn thì hắn có xui xẻo bén duyên với nghề diễn viên. Tuy nhiên chỉ mới bộ phim đầu tiên tham gia mà đã bị nam chính gạ, tất nhiên hắn rất bài xích, chống đối kịch liệt quá nên người đó sinh thù.
Thằng nam chính ở thời điểm bấy giờ đang là minh tinh nổi tiếng, hắn ta liên tục làm khó Trương Viễn Hoài, sau đó tên minh tinh còn dùng địa vị mà cho tên trai bao bằng lòng hầu hạ mình cướp vai của Trương Viễn Hoài, khiến hắn bị đuổi ra khỏi đoàn phim.
Tên minh tinh kia sinh thù, Trương Viễn Hoài hắn cớ gì không được hận? Ngày bị đuổi ra khỏi đoàn, hắn nhân lúc người ta không chú ý đổ keo dán vào chai gel của tên minh tinh mới chịu rời đi. Quả nhiên không lâu sau, trên mạng bùng lên tin tức chấn động: "Minh tinh X hợp thể với trai ngành" cùng với hình ảnh hai người đàn ông trần truồng, gậy của người này dính với mông của người kia không rút ra được cực kì nhục nhã.
Từ đó sự nghiệp của tên minh tinh đi tông, còn hắn hả hê được một trận xong xuôi cũng chẳng có ý muốn tiếp tục theo đuổi nghề diễn viên nữa.
Lần này cảnh sát đến là vì tìm ra thủ phạm năm đó - chính là hắn.
Hoài 21 tất nhiên không đi sai khác bước nào Trương Viễn Hoài, cậu ta gặp cảnh sát một lần liền sợ phải đi tù, ngủ nghỉ không yên, như con rùa rụt đầu muốn chạy trốn.
NN: Như đã hứa, bão 10 chương (từ chương 156 - 165) được đăng tải vào ngày 01/10/2023, cũng chính là hôm nay. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Trong lúc Hoài 21 bị cảnh sát dẫn đi, bên này giáo sư Trần liền nắm được tin tức. Bấy giờ y gấp gáp gọi một cuộc điện thoại, vẻ mặt đanh lại như rất khó chịu: "Chuyện năm đó chẳng phải đã giao cho cậu giải quyết rồi sao? Tại sao cảnh sát lại tìm đến em ấy?"
Người ở đầu dây bên kia cũng đau đầu không thôi: "Không biết tại sao tên kia bỗng nhiên lật mặt, hắn đổ thừa bản thân vô sinh là do cậu Trương hại nên đã báo cảnh sát, quyết tâm bắt cậu ấy phải ngồi tù."
Giáo sư Trần cau mày: "Tôi sẽ trực tiếp xử lí hắn."
"Tôi hiểu rồi."
Cuộc gọi này, từ đầu đến cuối Trương Viễn Hoài đều nghe không hiểu.
Cái gì là "giải quyết rồi"?
Nói như vậy là ý gì hả?
Hắn tưởng mấy năm qua thoát thân là do bản thân hành động trót lọt, những người đó không tìm được hắn chứ? - Không! Đây chỉ là giấc mơ thôi, hắn không nên tin!
Hoài 21 rất nhanh liền được thả ra, còn ngu ngơ tưởng rằng chỉ vài câu giáo huấn như vậy đã là xử phạt xong.
Hắn trở lại làm việc, tiếp tục trốn tránh giáo sư Trần mặc dù y nhiều lần muốn cùng cậu nói cho rõ ràng, nhưng đều bị cậu phũ phàng khước từ.
Rồi thời điểm ấy cũng đến.
Thông tin hắn là người hại sự nghiệp của vị minh tinh bán hủ năm nào bị lộ ra. Fan cuồng của tên minh tinh kia biết được, dựa vào tiền bạc lẫn quan hệ của bản thân để tìm hắn thực hiện âm mưu trả thù điên rồ.
Bấy giờ Hoài 21 tái hiện hình ảnh hắn đứng trên giàn giáo, giàn giáo lại chẳng hề vững vàng.
'Rầm' Giàn giáo sụp đổ, hắn trở thành người thực vật.
'Lách tách' Giáo sư Trần trùng hợp chứng kiến hắn rơi xuống đất, lúc này chậm chạp bước đến gần hắn với biểu cảm vụn vỡ.
Thời Thần nói y vô cảm, đúng là lúc này trên mặt y chẳng có biểu cảm.
Giáo sư Trần đanh mặt nhưng nước mắt lại ào ra như mưa. Y giống như đứa trẻ ngô nghê không biết mình vừa mất thứ quan trọng gì, chỉ là có cảm giác trống trãi ăn mòn tất cả sinh khí của y, khiến y theo bản năng khóc đến thê thảm.
Trương Viễn Hoài nhìn cảnh tượng này, trái tim cũng vụn vỡ theo y.
Giấc mơ kết thúc, lúc hắn giật mình tỉnh dậy, đôi mắt vì khóc quá nhiều mà sưng phù lên, trái tim vẫn còn cảm giác đau xót khôn xiết.
Hắn chắc là hết thuốc chữa rồi, mặc dù đã phân rõ ranh giới giữa yêu và ghét, phân tích rạch ròi giữa Thượng Tích và giáo sư Trần nhiều như thế, tuy nhiên nhìn thấy người đàn ông này chờ mình với sự cô độc bủa vây thì vẫn nổi lên cảm giác không nỡ...
Trương Viễn Hoài bỗng nhiên muốn tránh mặt y.
Hắn lượn lờ trong nhà giáo sư Trần, đi ngang một căn phòng chẳng khác biệt mấy nhưng lại cứ có cảm giác thôi thúc, muốn vào xem.
Xuyên qua cánh cửa, chiếc đàn tranh trên bàn đập ngay vào mắt hắn.
Đôi chân hắn chậm chạp bước từng bước đến đó như đang đeo trùy, rõ ràng không chạm được bất cứ thứ gì nhưng bàn tay cứ miết trên thân đàn giống như có thể sờ trúng.
Tiếng nức nở vang lên trong khoảng không hư vô chẳng ai có thể nghe thấy, hắn ngã khụy xuống mặt đất với nỗi xúc động nghẹn ngào.
Đây là chiếc đàn tranh của anh Vĩnh Thương...
Ah, tại sao hắn cứ khiến bản thân đi vào thế khó?
Chỉ là một giấc mơ thôi mà? Trước khi chết, trong khoảng thời gian làm người thực vật mấy năm trời hắn chỉ muốn cho bản thân ra đi thanh thản một chút nên mới tạo ra giấc mơ này - giấc mơ anh Vĩnh Thương còn sống. Nhưng sao mọi chuyện đều giống như không nằm trong tầm kiểm soát của hắn, khiến hắn hết lần này đến lần khác ngỡ ngàng như vậy?
Nếu cuộc gặp gỡ Thượng Tích không phải là giấc mơ của mình, vậy thì tốt rồi...
Ngày hôm đó trôi đi, mỗi người bọn họ mang thêm một niềm đau trong trái tim mình.
Hôm sau, Hoài 21 tuy rất mệt mỏi, tinh thần chẳng được yên ổn hơn thời điểm xảy ra chuyện kia bao nhiêu nhưng vẫn phải đến công trường làm việc. Trương Viễn Hoài từ sớm đã cùng với giáo sư Trần ở đó đợi cậu, lúc này hắn nhìn khuôn mặt thất thần của người đàn ông đứng cạnh mình, biết rõ chuyện xảy ra tiếp theo là gì nên hơi có cảm giác không đành lòng.
Hoài 21 đến rồi, thấy y rồi, tuy nhiên cậu quyết định làm lơ y.
Đứng ở góc độ này chỉ thấy được bóng lưng vô tình của cậu, nhưng Trương Viễn Hoài nhớ rất rõ nỗi sợ của mình hôm nay. Đôi tay thoăn thoắt làm việc kia đang cố dùng nhịp điệu liên tục để che đậy sự run rẩy, dưới lớp khẩu trang đen khiến hắn trông như thằng oắt con giả ngầu lòi kia là khuôn mặt méo mó, biểu cảm mếu máo. Hắn nhớ vài bước chân của đồng nghiệp cũng khiến bản thân hoảng loạn, nhớ có chiếc lá vô tình rơi trúng vai làm hắn giật mình ngã xuống đất.
Đây đâu phải là lần đầu hắn bị lạm dụng, bấy giờ lại chẳng có anh Vĩnh Thương để hắn nương tựa ỷ lại. Kêu hắn làm sao mạnh mẽ đối mặt hả?
Quả nhiên không tới năm phút sau, một tiếng 'ạch' vang lên, Hoài 21 ngã lăn ra đất.
Giáo sư Trần lập tức chạy qua đó đỡ cậu, có điều ngày khi nhận ra người giúp đỡ mình là ai, biểu cảm dưới khẩu trang của cậu thản thốt, ngay lập tức cậu theo phản xạ giơ tay lên.
'Chát!'
Giáo sư Trần bị Hoài 21 tát, cùng lúc Trương Viễn Hoài cúi gằm mặt, nắm đắm siết chặt lại.
Đã thấy qua bao nhiêu khổ tâm của người này, hắn không đành lòng nhìn y bị mình đánh như vậy...
Giáo sư Trần không nổi điên, chỉ là lạnh giọng hỏi Hoài 21: "Tại sao lại đánh tôi?"
Hoài 21 sợ hãi lùi lại tận mấy bước, đề phòng y như đề phòng thú dữ, lắp bắp không nói nên lời.
Giáo sư Trần tiếp tục chất vấn: "Tại sao hôm qua không---" đến?
Y còn chưa hỏi xong, đã bị Hoài 21 nhạy cảm hét toáng lên. Đôi mắt cậu đỏ au, biểu cảm oán giận lẫn sợ hãi: "Im miệng! Đừng nói gì về hôm qua nữa! Cút đi!! Cút xa tôi ra!!!"
Nhận ra cậu quá kích động, y vô thức muốn ôm cậu vào lòng để trấn an nhưng đôi tay vừa giơ về phía cậu đã bị cậu mạnh mẽ hất ra: "Đừng đụng vào tôi, đồ khốn khiếp!"
Giáo sư Trần đơ ra.
Hoài 21 nói xong liền xoay người, thân ảnh trốn chạy đâm xuyên qua Trương Viễn Hoài đang trầm mặt.
Nửa ngày trôi qua, bỗng nhiên có cảnh sát đến tìm cậu.
Hoài 21 rén. Trương Viễn Hoài thì rất rõ bọn họ đến tìm hắn vì vấn đề gì.
Chuyện này phải nói đến thời điểm hắn vừa bỏ nhà ra đi, sơ lược mà tóm gọn thì hắn có xui xẻo bén duyên với nghề diễn viên. Tuy nhiên chỉ mới bộ phim đầu tiên tham gia mà đã bị nam chính gạ, tất nhiên hắn rất bài xích, chống đối kịch liệt quá nên người đó sinh thù.
Thằng nam chính ở thời điểm bấy giờ đang là minh tinh nổi tiếng, hắn ta liên tục làm khó Trương Viễn Hoài, sau đó tên minh tinh còn dùng địa vị mà cho tên trai bao bằng lòng hầu hạ mình cướp vai của Trương Viễn Hoài, khiến hắn bị đuổi ra khỏi đoàn phim.
Tên minh tinh kia sinh thù, Trương Viễn Hoài hắn cớ gì không được hận? Ngày bị đuổi ra khỏi đoàn, hắn nhân lúc người ta không chú ý đổ keo dán vào chai gel của tên minh tinh mới chịu rời đi. Quả nhiên không lâu sau, trên mạng bùng lên tin tức chấn động: "Minh tinh X hợp thể với trai ngành" cùng với hình ảnh hai người đàn ông trần truồng, gậy của người này dính với mông của người kia không rút ra được cực kì nhục nhã.
Từ đó sự nghiệp của tên minh tinh đi tông, còn hắn hả hê được một trận xong xuôi cũng chẳng có ý muốn tiếp tục theo đuổi nghề diễn viên nữa.
Lần này cảnh sát đến là vì tìm ra thủ phạm năm đó - chính là hắn.
Hoài 21 tất nhiên không đi sai khác bước nào Trương Viễn Hoài, cậu ta gặp cảnh sát một lần liền sợ phải đi tù, ngủ nghỉ không yên, như con rùa rụt đầu muốn chạy trốn.
NN: Như đã hứa, bão 10 chương (từ chương 156 - 165) được đăng tải vào ngày 01/10/2023, cũng chính là hôm nay. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Trong lúc Hoài 21 bị cảnh sát dẫn đi, bên này giáo sư Trần liền nắm được tin tức. Bấy giờ y gấp gáp gọi một cuộc điện thoại, vẻ mặt đanh lại như rất khó chịu: "Chuyện năm đó chẳng phải đã giao cho cậu giải quyết rồi sao? Tại sao cảnh sát lại tìm đến em ấy?"
Người ở đầu dây bên kia cũng đau đầu không thôi: "Không biết tại sao tên kia bỗng nhiên lật mặt, hắn đổ thừa bản thân vô sinh là do cậu Trương hại nên đã báo cảnh sát, quyết tâm bắt cậu ấy phải ngồi tù."
Giáo sư Trần cau mày: "Tôi sẽ trực tiếp xử lí hắn."
"Tôi hiểu rồi."
Cuộc gọi này, từ đầu đến cuối Trương Viễn Hoài đều nghe không hiểu.
Cái gì là "giải quyết rồi"?
Nói như vậy là ý gì hả?
Hắn tưởng mấy năm qua thoát thân là do bản thân hành động trót lọt, những người đó không tìm được hắn chứ? - Không! Đây chỉ là giấc mơ thôi, hắn không nên tin!
Hoài 21 rất nhanh liền được thả ra, còn ngu ngơ tưởng rằng chỉ vài câu giáo huấn như vậy đã là xử phạt xong.
Hắn trở lại làm việc, tiếp tục trốn tránh giáo sư Trần mặc dù y nhiều lần muốn cùng cậu nói cho rõ ràng, nhưng đều bị cậu phũ phàng khước từ.
Rồi thời điểm ấy cũng đến.
Thông tin hắn là người hại sự nghiệp của vị minh tinh bán hủ năm nào bị lộ ra. Fan cuồng của tên minh tinh kia biết được, dựa vào tiền bạc lẫn quan hệ của bản thân để tìm hắn thực hiện âm mưu trả thù điên rồ.
Bấy giờ Hoài 21 tái hiện hình ảnh hắn đứng trên giàn giáo, giàn giáo lại chẳng hề vững vàng.
'Rầm' Giàn giáo sụp đổ, hắn trở thành người thực vật.
'Lách tách' Giáo sư Trần trùng hợp chứng kiến hắn rơi xuống đất, lúc này chậm chạp bước đến gần hắn với biểu cảm vụn vỡ.
Thời Thần nói y vô cảm, đúng là lúc này trên mặt y chẳng có biểu cảm.
Giáo sư Trần đanh mặt nhưng nước mắt lại ào ra như mưa. Y giống như đứa trẻ ngô nghê không biết mình vừa mất thứ quan trọng gì, chỉ là có cảm giác trống trãi ăn mòn tất cả sinh khí của y, khiến y theo bản năng khóc đến thê thảm.
Trương Viễn Hoài nhìn cảnh tượng này, trái tim cũng vụn vỡ theo y.
Giấc mơ kết thúc, lúc hắn giật mình tỉnh dậy, đôi mắt vì khóc quá nhiều mà sưng phù lên, trái tim vẫn còn cảm giác đau xót khôn xiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.