Chương 190: Vĩnh kết đồng tâm (6)
Ngũy Nhiên
25/11/2023
Bấy giờ mẹ kế ỏng ẹo: "Ôi dào, sao mà ba của con manh động quá? Làn da trắng trẻo này có sẹo thì phải làm sao đây?"
Trương Viễn Hoài lấy khăn tao nhã lau máu trên cổ, bình thản trả lời: "Tôi có làm đĩ như bà đâu mà sợ có sẹo."
"Mày!"
"Ha, tao không tính toán với con nít như mày làm gì. Sắp tới cũng là ba mày tính toán với mày."
Trương Viễn Hoài nghe xong, đột ngột cười lớn.
Mẹ kế: "Mày cười cái gì?"
"Haha cười bà đó, bà nghĩ bà có địa vị trong nhà lắm chứ gì?" Hắn nhìn khuôn mặt biến sắc của mẹ kế, lại cười hả hê nói tiếp: "Làm như chỉ có bà biết gian díu bên ngoài? Bộ bà chưa từng tò mò số tài sản ba tôi kiếm được đang ở đâu sao? - Ông ta đem đi nuôi gái trẻ rồi."
Mẹ kế nghe vậy liền kích động: "Mày nói cái gì? Đứa nào? Con đix đó là ai?!!"
Trương Viễn Hoài móc trong tủ ra một xấp tài liệu đưa cho bà ta.
Mẹ kế của hắn vội vàng xé tài liệu ra xem, bên trong quả nhiên có rất nhiều ảnh thân mật của Trương Thức và một cô gái xinh đẹp tươi tắn, chướng mắt hơn cả là lão ta dìu cái bụng bầu của ả đi vào một ngôi nhà cực kì rộng lớn.
"Ahhhh, con khốn đó!" Mẹ kế nhìn theo địa chỉ ghi trên đó chạy ra khỏi nhà.
Đến tận lúc này Trương Viễn Hoài mới yên tâm đi lẻn ra ngoài.
Hai tháng vừa rồi, nhờ sự tiết lộ của Hoài Mỏ Hỗn, hắn âm thầm đi điều tra đường dây buôn thuốc phiện của lão Trương, sau đó tốt bụng báo công an tất cả địa điểm giao dịch của bên lão.
Thông qua thăm dò, điều khiến hắn ngạc nhiên nhất không phải là quy mô buôn lậu khổng lồ dưới tay lão mà là mối quan hệ ngoài luồng của lão. Lão Trương và mẹ kế có quan hệ hôn nhân, tuy nhiên bà ta chỉ được sống trong căn nhà rách nát, nghèo túng này với đứa con chồng mà không biết gì. Ai đâu nghĩ tới ở căn hộ hàng tỷ của mình, lão đang nuôi nhân tình, cho ả ta ăn sung mặc sướng chứ?
Lần đầu khám phá ra thân phận của ả, hắn vất vả đi theo cả tuần liền, quả nhiên không ngoài mong đợi đã bắt được hình ảnh ả ta và tên quản lí dưới trướng lão tư thông với nhau. Từ đó, hắn nghi ngờ rằng đứa trẻ trong bụng nhân tình kia không phải con lão.
Ha, bởi vậy mới nói lão già vũ phu nhà hắn có "thể chất" bị cắm sừng mà.
Kịch tính hơn nữa, thật ra tên quản lí mới thực sự là người có quyền nắm đường dây buôn lậu này và cũng chính hắn ta đã giật dây cô nhân tình xúi lão buôn lậu.
Có một điều Trương Viễn Hoài không thông đó là tại sao lão Trương có được hậu thuẫn? Chỉ một kẻ vũ phu ngu hèn như lão, sao có thể làm trùm nhanh như vậy? Rốt cuộc ai là người đứng đằng sau giúp lão?
Lúc này hắn nấp trên một tán cây cao, đôi mắt chăm chú quan sát xuống dưới tòa nhà cũ kĩ không thôi suy nghĩ.
Tòa nhà trước mặt hắn là nơi điều chế thuốc phiện lớn nhất của lão Trương mà Hoài Mỏ Hỗn biết. Nó lẫn trong đám rừng rậm trên ngọn núi hiểm trở, cho nên trừ ban quản lí bị mua chuộc thì chẳng có ai phát hiện ra.
Trương Viễn Hoài đặt ống nhòm lên mắt, cẩn thận xem xét nơi đó. Bỗng nhiên lúc này dưới cái cây hắn đang ẩn nấp, có một con chó khổng lồ liên tục đi loanh quanh, đã vậy còn ngửi ngửi.
Sợ nó sủa bậy, hắn bẻ vội một nhành hoa có thân cứng cáp trên cây, sau đó toàn lực phóng xuống con chó phía dưới hòng diệt khẩu. Tuy nhiên, nhành hoa thẳng tấp đó không mạnh lẽ đâm vào con chó như cảnh tượng hắn phóng cán dao xuyên quả táo hồi làm Ly Xuyên, ngược lại yếu đuối rơi trên đầu nó một cái 'bốc'. Trông một chuỗi hành động ngu đéo tả được.
Trương Viễn Hoài: "..."
Tại sao lại không đủ sức?
Hắn vừa ngờ vực vừa nhảy xuống dưới đất, tay lặng lẽ lấy con dao trên hong xuống, chuẩn bị trực tiếp xử lí nó thì ai ngờ chưa gì đã thất bại ở bước tiếp đất.
Hắn té sấp mặt, còn con chó thì lao vào hắn cắn tới tấp.
Trương Viễn Hoài chín trâu hai hổ né cú táp của con chó, trong lúc đó vẫn không thôi hoài nghi nhân sinh.
Hắn đâu có tệ như vậy được?
Bấy giờ Thượng Tích mới bẽn lẽn lên tiếng: "Hồi đó anh buff cho em."
Trương Viễn Hoài: "..."
"Nếu em chết, anh chính là hung thủ." - Chuyện quan trọng như vậy tại sao không nói sớm hả?!
Đm làm hắn tưởng bở, cứ nghĩ bản thân sau khi trải qua mấy thế giới đó thì năng lực thể chất tăng lên như siêu nhân rồi chứ!
Hắn biết vậy liền tự lượng sức mình, nhân cơ hội con chó bị đá lấy dao một đường cắt tiết con chó, may mà kĩ năng này vẫn còn siêu lắm. Có điều người bên trong đã bị tiếng sủa làm kinh động, ào ào ùa ra với vũ khí trên tay làm Trương Viễn Hoài phải chạy trối chết vào sâu trong rừng.
Trong rừng nguy hiểm trùng trùng, may là Trương Viễn Hoài có kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến. Vì thế tình huống này liền không đáng sợ nữa.
Do e sợ con chó khác dựa vào mảnh vải quần của hắn vô tình lưu lại trên răng con chó vừa chết tìm ra tung tích của mình, dẫn đến bại lộ thân phận nên Trương Viễn Hoài đang gấp rút tìm đường ra xuống núi.
Băng qua con nước cạn là hạ lưu của dòng thác, hắn phát hiện một người nằm vặt vờ bên bờ không rõ sống chết.
Trương Viễn Hoài đi qua đó kiểm tra, hóa ra người đang nằm là một cô gái hắn từng biết đến.
Khúc Cầm là một nữ diễn viên vô danh, nhiều người lần đầu nghe tên cũng như biết đến sự tồn tại của cô là trên bản tin thời sự với tiêu đề "Thi thể nữ diễn viên họ Khúc được phát hiện trên núi sau 1 năm mất tích."
Thân là một diễn viên, không, chí ít là một người sống sờ sờ. Vậy mà lúc không thấy tâm hơi của cô lại chẳng có ai báo án mất tích. Phải đến tận một năm sau, khi có người phát hiện thi thể của cô trên núi mà đi báo cảnh sát. Thông qua các loại nghiệm thi, điều tra thân phận xong xuôi, người ta mới bàng hoàng nhận ra cô là người trong showbiz.
Nhưng Trương Viễn Hoài không phải biết cô từ cách đó.
Bối cảnh năm đó là khi hắn 16 tuổi, vừa đến một thành phố khác thì vô tình gặp lại Cố Việt Nguyên. Hắn may mắn được Cố Việt Nguyên cho ăn nhờ ở đậu và chỉ dạy diễn xuất dưới hình thức trêu ghẹo cợt nhã khoảng một tháng, không lâu sau anh ta đột ngột biến mất.
Khi ấy hắn không biết phải làm thế nào để tìm được anh ta, thật ra cũng chẳng biết tìm anh ta để làm gì bởi vì hắn không rõ sự biến mất của anh ta là chủ động hay bị động? Lỡ như anh ta chỉ muốn bỏ đi, vậy hắn tìm anh ta chi? tuy vậy từ đó hắn bắt đầu quan tâm tới tình hình giới giải trí, cũng nhờ thế mà biết được Cố Việt Nguyên trước khi gặp hắn đã bị vùi dập bởi hàng tá scandal rồi. Bấy giờ lại thêm sự xuất hiện của thời sự đưa tin về Khúc Cầm, danh tiếng của anh ta chính thức chạm đáy.
Không hiểu vì sao tin đồn Cố Việt Nguyên hãm hại Khúc Cầm bị phát tán diện rộng với tốc độ cực nhanh. Mà lí do chỉ bởi vì sinh thời, Cố Việt Nguyên là nam diễn viên duy nhất đối xử tốt với cô ấy. Điều nực cười nhất chính là nó trở thành tin đồn cuối cùng khiến anh ta triệt để thân bại danh liệt.
Cố Việt Nguyên bị người đàn ông mình yêu hại chết, mãi đến 4 năm sau khi mất mới được minh oan...
Trương Viễn Hoài nghĩ đến đây, bỗng nhiên cảm thấy có chút kì lạ.
Cho đến hiện tại, hình như từ khi đến đây hắn chưa nghe thấy tên thằng cha Cố Việt Nguyên đó bao giờ, bộ thế giới này anh ta còn flop hơn nữa hả?
Hừm, quay lại chuyện chính, người phụ nữ này là mấu chốt. Muốn cứu Cố Việt Nguyên, hắn phải cứu được cô ta trước.
May mắn là hiện giờ Khúc Cầm chỉ thoi thóp chứ chưa có chết.
Trương Viễn Hoài lấy khăn tao nhã lau máu trên cổ, bình thản trả lời: "Tôi có làm đĩ như bà đâu mà sợ có sẹo."
"Mày!"
"Ha, tao không tính toán với con nít như mày làm gì. Sắp tới cũng là ba mày tính toán với mày."
Trương Viễn Hoài nghe xong, đột ngột cười lớn.
Mẹ kế: "Mày cười cái gì?"
"Haha cười bà đó, bà nghĩ bà có địa vị trong nhà lắm chứ gì?" Hắn nhìn khuôn mặt biến sắc của mẹ kế, lại cười hả hê nói tiếp: "Làm như chỉ có bà biết gian díu bên ngoài? Bộ bà chưa từng tò mò số tài sản ba tôi kiếm được đang ở đâu sao? - Ông ta đem đi nuôi gái trẻ rồi."
Mẹ kế nghe vậy liền kích động: "Mày nói cái gì? Đứa nào? Con đix đó là ai?!!"
Trương Viễn Hoài móc trong tủ ra một xấp tài liệu đưa cho bà ta.
Mẹ kế của hắn vội vàng xé tài liệu ra xem, bên trong quả nhiên có rất nhiều ảnh thân mật của Trương Thức và một cô gái xinh đẹp tươi tắn, chướng mắt hơn cả là lão ta dìu cái bụng bầu của ả đi vào một ngôi nhà cực kì rộng lớn.
"Ahhhh, con khốn đó!" Mẹ kế nhìn theo địa chỉ ghi trên đó chạy ra khỏi nhà.
Đến tận lúc này Trương Viễn Hoài mới yên tâm đi lẻn ra ngoài.
Hai tháng vừa rồi, nhờ sự tiết lộ của Hoài Mỏ Hỗn, hắn âm thầm đi điều tra đường dây buôn thuốc phiện của lão Trương, sau đó tốt bụng báo công an tất cả địa điểm giao dịch của bên lão.
Thông qua thăm dò, điều khiến hắn ngạc nhiên nhất không phải là quy mô buôn lậu khổng lồ dưới tay lão mà là mối quan hệ ngoài luồng của lão. Lão Trương và mẹ kế có quan hệ hôn nhân, tuy nhiên bà ta chỉ được sống trong căn nhà rách nát, nghèo túng này với đứa con chồng mà không biết gì. Ai đâu nghĩ tới ở căn hộ hàng tỷ của mình, lão đang nuôi nhân tình, cho ả ta ăn sung mặc sướng chứ?
Lần đầu khám phá ra thân phận của ả, hắn vất vả đi theo cả tuần liền, quả nhiên không ngoài mong đợi đã bắt được hình ảnh ả ta và tên quản lí dưới trướng lão tư thông với nhau. Từ đó, hắn nghi ngờ rằng đứa trẻ trong bụng nhân tình kia không phải con lão.
Ha, bởi vậy mới nói lão già vũ phu nhà hắn có "thể chất" bị cắm sừng mà.
Kịch tính hơn nữa, thật ra tên quản lí mới thực sự là người có quyền nắm đường dây buôn lậu này và cũng chính hắn ta đã giật dây cô nhân tình xúi lão buôn lậu.
Có một điều Trương Viễn Hoài không thông đó là tại sao lão Trương có được hậu thuẫn? Chỉ một kẻ vũ phu ngu hèn như lão, sao có thể làm trùm nhanh như vậy? Rốt cuộc ai là người đứng đằng sau giúp lão?
Lúc này hắn nấp trên một tán cây cao, đôi mắt chăm chú quan sát xuống dưới tòa nhà cũ kĩ không thôi suy nghĩ.
Tòa nhà trước mặt hắn là nơi điều chế thuốc phiện lớn nhất của lão Trương mà Hoài Mỏ Hỗn biết. Nó lẫn trong đám rừng rậm trên ngọn núi hiểm trở, cho nên trừ ban quản lí bị mua chuộc thì chẳng có ai phát hiện ra.
Trương Viễn Hoài đặt ống nhòm lên mắt, cẩn thận xem xét nơi đó. Bỗng nhiên lúc này dưới cái cây hắn đang ẩn nấp, có một con chó khổng lồ liên tục đi loanh quanh, đã vậy còn ngửi ngửi.
Sợ nó sủa bậy, hắn bẻ vội một nhành hoa có thân cứng cáp trên cây, sau đó toàn lực phóng xuống con chó phía dưới hòng diệt khẩu. Tuy nhiên, nhành hoa thẳng tấp đó không mạnh lẽ đâm vào con chó như cảnh tượng hắn phóng cán dao xuyên quả táo hồi làm Ly Xuyên, ngược lại yếu đuối rơi trên đầu nó một cái 'bốc'. Trông một chuỗi hành động ngu đéo tả được.
Trương Viễn Hoài: "..."
Tại sao lại không đủ sức?
Hắn vừa ngờ vực vừa nhảy xuống dưới đất, tay lặng lẽ lấy con dao trên hong xuống, chuẩn bị trực tiếp xử lí nó thì ai ngờ chưa gì đã thất bại ở bước tiếp đất.
Hắn té sấp mặt, còn con chó thì lao vào hắn cắn tới tấp.
Trương Viễn Hoài chín trâu hai hổ né cú táp của con chó, trong lúc đó vẫn không thôi hoài nghi nhân sinh.
Hắn đâu có tệ như vậy được?
Bấy giờ Thượng Tích mới bẽn lẽn lên tiếng: "Hồi đó anh buff cho em."
Trương Viễn Hoài: "..."
"Nếu em chết, anh chính là hung thủ." - Chuyện quan trọng như vậy tại sao không nói sớm hả?!
Đm làm hắn tưởng bở, cứ nghĩ bản thân sau khi trải qua mấy thế giới đó thì năng lực thể chất tăng lên như siêu nhân rồi chứ!
Hắn biết vậy liền tự lượng sức mình, nhân cơ hội con chó bị đá lấy dao một đường cắt tiết con chó, may mà kĩ năng này vẫn còn siêu lắm. Có điều người bên trong đã bị tiếng sủa làm kinh động, ào ào ùa ra với vũ khí trên tay làm Trương Viễn Hoài phải chạy trối chết vào sâu trong rừng.
Trong rừng nguy hiểm trùng trùng, may là Trương Viễn Hoài có kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến. Vì thế tình huống này liền không đáng sợ nữa.
Do e sợ con chó khác dựa vào mảnh vải quần của hắn vô tình lưu lại trên răng con chó vừa chết tìm ra tung tích của mình, dẫn đến bại lộ thân phận nên Trương Viễn Hoài đang gấp rút tìm đường ra xuống núi.
Băng qua con nước cạn là hạ lưu của dòng thác, hắn phát hiện một người nằm vặt vờ bên bờ không rõ sống chết.
Trương Viễn Hoài đi qua đó kiểm tra, hóa ra người đang nằm là một cô gái hắn từng biết đến.
Khúc Cầm là một nữ diễn viên vô danh, nhiều người lần đầu nghe tên cũng như biết đến sự tồn tại của cô là trên bản tin thời sự với tiêu đề "Thi thể nữ diễn viên họ Khúc được phát hiện trên núi sau 1 năm mất tích."
Thân là một diễn viên, không, chí ít là một người sống sờ sờ. Vậy mà lúc không thấy tâm hơi của cô lại chẳng có ai báo án mất tích. Phải đến tận một năm sau, khi có người phát hiện thi thể của cô trên núi mà đi báo cảnh sát. Thông qua các loại nghiệm thi, điều tra thân phận xong xuôi, người ta mới bàng hoàng nhận ra cô là người trong showbiz.
Nhưng Trương Viễn Hoài không phải biết cô từ cách đó.
Bối cảnh năm đó là khi hắn 16 tuổi, vừa đến một thành phố khác thì vô tình gặp lại Cố Việt Nguyên. Hắn may mắn được Cố Việt Nguyên cho ăn nhờ ở đậu và chỉ dạy diễn xuất dưới hình thức trêu ghẹo cợt nhã khoảng một tháng, không lâu sau anh ta đột ngột biến mất.
Khi ấy hắn không biết phải làm thế nào để tìm được anh ta, thật ra cũng chẳng biết tìm anh ta để làm gì bởi vì hắn không rõ sự biến mất của anh ta là chủ động hay bị động? Lỡ như anh ta chỉ muốn bỏ đi, vậy hắn tìm anh ta chi? tuy vậy từ đó hắn bắt đầu quan tâm tới tình hình giới giải trí, cũng nhờ thế mà biết được Cố Việt Nguyên trước khi gặp hắn đã bị vùi dập bởi hàng tá scandal rồi. Bấy giờ lại thêm sự xuất hiện của thời sự đưa tin về Khúc Cầm, danh tiếng của anh ta chính thức chạm đáy.
Không hiểu vì sao tin đồn Cố Việt Nguyên hãm hại Khúc Cầm bị phát tán diện rộng với tốc độ cực nhanh. Mà lí do chỉ bởi vì sinh thời, Cố Việt Nguyên là nam diễn viên duy nhất đối xử tốt với cô ấy. Điều nực cười nhất chính là nó trở thành tin đồn cuối cùng khiến anh ta triệt để thân bại danh liệt.
Cố Việt Nguyên bị người đàn ông mình yêu hại chết, mãi đến 4 năm sau khi mất mới được minh oan...
Trương Viễn Hoài nghĩ đến đây, bỗng nhiên cảm thấy có chút kì lạ.
Cho đến hiện tại, hình như từ khi đến đây hắn chưa nghe thấy tên thằng cha Cố Việt Nguyên đó bao giờ, bộ thế giới này anh ta còn flop hơn nữa hả?
Hừm, quay lại chuyện chính, người phụ nữ này là mấu chốt. Muốn cứu Cố Việt Nguyên, hắn phải cứu được cô ta trước.
May mắn là hiện giờ Khúc Cầm chỉ thoi thóp chứ chưa có chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.