Chương 1217: Bí mật
truonghongsinh1207@
27/06/2019
Sau khi vào trong thùng xe thì Xuân Đức liền nhìn thấy cô bé lẻn vào
phòng hắn hôm qua. Có điều lúc này cô bé kia khi nhìn thấy hắn vừa mừng
vừa sợ,trên mặt xuất hiện sự giãy dụa một bộ vừa muốn tiến lên nói cái
gì đó nhưng lại e sợ không dám tiến lên.
Nhớ đến hôm qua bản thân trong lúc cấp bách liền ném cô bé ra khỏi phòng một cách không thương tiếc thì hắn không khỏi cảm thấy có chút quá đáng, hắn định mỉm cười nói lời xin lỗi nhưng không hiểu vì sao cười không nổi, hắn lúc này ánh mắt lãnh đạm, lạnh nhạt nói:
“ Chuyện hôm qua cho ta xin lỗi.”
Hải Băng nghe hắn xin lỗi thì có chút phát mộng, ở trên đại lục cường giả vi tôn, cường giả vi pháp người mạnh không bao giờ phải xin lỗi người yếu dù có làm sai đi nữa.
Trong lúc nhất thời nàng có chút không kịp phản ứng, mãi một lúc sau mới phản ứng lại. Nàng vội lắc đầu nói:
“ Không cần xin lỗi, không cần xin lỗi, mà tiền bối có thể cho ta hỏi một chuyện được không?”
Nhẹ gật đầu, Xuân Đức bình thản hỏi:
“ Hỏi đi.”
Hải Băng lúc này lấy ra một cái ngọc bội màu lam, bên trên phát ra làm quang nhàn nhạt, sau đó cần thận hỏi:
“ Ngươi biết vật này không?”
Ngay khi Hải Băng vừa lấy ra lam ngọc thì ánh mắt Xuân Đức liền xảy ra biến hóa, không nhưng ánh mắt hắn xảy ra biến hóa mà ấn ký trên tay hắn cùng bổn nguyên bên trong cơ thể hắn cũng biến hóa.
Hắn lúc này trầm giọng hỏi:
“ Ngươi từ đâu lấy ra thứ này?”
Hải Băng nhìn ánh mắt của hắn đột nhiên lóe sáng thì cả người sợ hãi không tự chủ lui về phía sau, nàng run lập cập nói:
“ Thứ này là lúc ta lên 7 mẫu thân mất đi để lại cho ta. Trước lúc mẫu thân lâm trung còn nói… Còn nói…”
Xuân Đức biết mình đã làm cho cô bé sợ hắn cố gắng thu liễm tâm tình kích động lại, hắn cố gắng ôn nhu nhất có thể nói:
“ Đừng sợ, từ từ rồi nói. Ta cũng sẽ không làm hại cô bé.”
Hải Băng nhìn thấy hắn như vậy thì tâm tình chập chờn cũng an ổn lại không ít. Nàng lúc này tuy vẫn còn hơi sợ nhưng là đã có thể nói tiếp.
“ Mẫu thân ta cũng không nói quá nhiều, mẫu thân nói với ta cùng phụ thân ta muốn đi tìm một người có ấn ký “ mặt trăng khuyết màu lam” ở trên mu bàn tay phải, đưa cho người kia thứ này. Mẫu thân nói người kia có thể giúp ta trị được quái bệnh từ nhỏ.”
Hải Băng vừa nói thì vừa lén nhìn qua tay phải của Xuân Đức, nhìn lên ấn ký mờ nhạt trên tay hắn.
Xuân Đức nghe xong thì ánh mắt lóe lên mấy lần, hắn nhẹ gật đầu nói:
“ Trước hết cứ đưa cho ta thứ mà cô bé đang cầm đi đã.”
Hải Băng bị hắn nhìn thẳng thì giống con thỏ nhỏ bị sợ nép vào bên trong thùng xe, mãi một lúc sau thì nàng mới ổn định lại tâm tình, cầm trong tay ngọc bội có chút không nỡ đưa cho Xuân Đức.
Xuân Đức vừa cầm lấy ngọc bội liền cảm nhận được một lực lượng quen thuộc nhưng hắn cũng không có vội xem tin tức bên trong mà là bắt đầu kiểm tra xem có mánh khóe gì không. Thấy không có mánh khóe gì hắn mới dùng hồn niệm xâm nhập vào.
Ngay lập tức một luồng thông tin như thủy triều tràn vào trong đầu hắn khiến hắn bất giác nhíu mày một cái, hắn bắt đầu nghiên cứu từng tin tức một. Đọc được càng nhiều tin tức thì hắn càng không khỏi nhăn mày lại. Đến cuối cùng thì hắn liền nhăn chặt lông mày.
Sau một lúc thì hắn đưa lại ngọc bội cho Hải Băng, một mình ngồi trầm tư.
Dù là đã đoán trước nhưng hắn có phần bất ngờ khi mẫu thân của cô gái nhỏ này cũng là một người giống như hắn. Ở bên trong cái ngọc giản kia là ghi lại tin tức nhiệm vụ cùng nguyện vọng mà người kia muốn nhờ hắn.
Hắn lúc này nhìn ấn ký trên tay, trong mắt hiện lên sự suy tư. Hắn biết cái ấn ký này rất đặc biệt nhưng không ngờ nó lại đặc biệt đến như vậy.
Thứ này trực tiếp liên quan đến sinh tử mỗi người làm nhiệm vụ, theo như lời mẹ của cô gái nhỏ nói thì thứ này sẽ hấp thu tu vi bên trong cơ thể chuyển hóa thành “ Thần Dịch Lực”, vì vậy người tham gia nhiệm vụ không sớm thì muộn cũng biến thành người bình thường không thể tiếp tục tu luyện.
Mà muốn sống ở cái thế giới chỉ có thể dựa vào “ Thần Dịch Lực” duy trì, tiêu hao hết thần dịch lực đồng nghĩa với cái chết. Muốn bổ sung thần dịch lực chỉ có một cách đó là ăn được những thiên tài địa bảo trực tiếp nâng cao tu vi hoặc cướp đoạt của kẻ khác.
Ngoài ra còn có 2 lần bổ sung “ Thần Dịch Lực” một là nhiệm vụ ẩn sư đồ hắn đang làm có thể bổ sung một lần, hai là giai đoạn thứ 2 “ Công Đức” làm càng nhiều việc thiện một lần nữa có thể thu được “ Thần Dịch Lực”.
Xuân Đức tự lầm bầm:
“ Thứ kia gọi là thần dịch lực sao, nếu như ta dẫn nó vào bổn nguyên từ hành sản sinh thì sẽ không bao giờ cạn kiệt thì cũng không cần lo nữa rồi, mà ta bổn nguyên có thần dịch lực như vậy pháp nguyên cũng ẩn chưa, phải chẳng vì lý do này mà cấp bậc mới không ngã xuống.”
Xuân Đức hít vào một hơi thật sâu, hắn cảm thấy cái nhiệm vụ này càng lúc càng có ý tứ rồi.
Với theo lời của mẫu thân cô gái nhỏ nói trên cái đại lục này không chỉ có bọn họ mà còn có đám lão quái sống từ rất lâu về trước, sống nhờ thần dịch lực cướp đoạt được từ đám người làm nhiệm vụ về sau. Cứ 10 năm lại sẽ có một nhóm người tới nơi này làm nhiệm vụ và người mới liền sẽ biến thành con mồi cho người cũ.
Về phần nhiệm vụ thứ 3 cũng là giai đoạn cuối chính là tìm về một loại bổn nguyên nguyên tố, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi gì cũng được. Chỉ cần tìm được một cái liền có thể rời đi cũng như hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng mà muốn tìm đến thứ kia đã khó, chưa kể đến việc cướp đến tay. Nhưng mà mẫu thân của cô gái nhỏ đã tìm đến manh mối của “ Thái Cổ Cương Phong” có điều còn chưa kịp đi tìm đã bị người vây công mà ngã xuống. Nàng cũng không có bị thương quá lớn nhưng mà tiêu hao hết thần dịch lực liền cứ như một người bình thường chết đi.
Cô gái nhỏ cùng phụ thân của nàng ta đều không biết điều này. Về phần vì sao mẫu thân của cô gái nhỏ lại ghi lại những thông tin này giao cho hắn là vì mẫu thân nàng muốn hắn cứu con gái nàng một mạng.
Con gái nàng ta có được “ minh nguyệt thánh thể” nhưng mà loại thánh thể này phải có thần dịch lực ôn dưỡng. Bằng không cũng sẽ chết yểu, người sống dài nhất cũng không quá 20.
Nhìn cô gái nhỏ, lại nhìn ngọc bội mà nàng ta đang cầm chặt trong lòng bàn tay thì ánh mắt hắn cũng hiện lên sự cảm động.
Đúng là không ai bằng tấm lòng người mẹ, đến lúc chết rồi vẫn còn nghĩ cho con cái, nếu hắn đoán không sai cái ngọc bội kia lúc trước khi mẫu thân của cô gái nhỏ chết đã được nàng truyền hết thần dịch lực vào bên trong, hi vọng kéo dài mạng sống cho con gái dài nhất có thể.
Nếu như nàng không vì còn gái thì cũng có thể sống thêm một thời gian nữa. Cũng có cơ hội đi cướp đoạt thần dịch lực nhưng nàng lại không có làm như vậy mà dành hết cơ hội sống để lại cho con gái nàng.
Dù hắn có là ác nhân, đứng trước tình nghĩa mẫu tử như vậy cũng không khỏi trong lòng cảm thấy nao nao. Dù sao trên đời này cũng chẳng ai nguyện làm ác nhân, ai cũng muốn trở thành anh hùng mang theo vô tận vinh quang cùng kính ngưỡng nhưng mà bánh xe vận mệnh đã quyết định, không ai có thể cưỡng lại. Hắn cũng vậy, ở sâu bên trong linh hồn hắn vẫn luôn tồn tại một phần thiện niệm. Có điều vì để sống, hắn phải chôn phần thiện niệm kia thật sâu.
Sống ở trên đời phải thật nhẫn tâm nhưng hôm nay hắn sẽ lại ngoại lệ một lần.
Nhớ đến hôm qua bản thân trong lúc cấp bách liền ném cô bé ra khỏi phòng một cách không thương tiếc thì hắn không khỏi cảm thấy có chút quá đáng, hắn định mỉm cười nói lời xin lỗi nhưng không hiểu vì sao cười không nổi, hắn lúc này ánh mắt lãnh đạm, lạnh nhạt nói:
“ Chuyện hôm qua cho ta xin lỗi.”
Hải Băng nghe hắn xin lỗi thì có chút phát mộng, ở trên đại lục cường giả vi tôn, cường giả vi pháp người mạnh không bao giờ phải xin lỗi người yếu dù có làm sai đi nữa.
Trong lúc nhất thời nàng có chút không kịp phản ứng, mãi một lúc sau mới phản ứng lại. Nàng vội lắc đầu nói:
“ Không cần xin lỗi, không cần xin lỗi, mà tiền bối có thể cho ta hỏi một chuyện được không?”
Nhẹ gật đầu, Xuân Đức bình thản hỏi:
“ Hỏi đi.”
Hải Băng lúc này lấy ra một cái ngọc bội màu lam, bên trên phát ra làm quang nhàn nhạt, sau đó cần thận hỏi:
“ Ngươi biết vật này không?”
Ngay khi Hải Băng vừa lấy ra lam ngọc thì ánh mắt Xuân Đức liền xảy ra biến hóa, không nhưng ánh mắt hắn xảy ra biến hóa mà ấn ký trên tay hắn cùng bổn nguyên bên trong cơ thể hắn cũng biến hóa.
Hắn lúc này trầm giọng hỏi:
“ Ngươi từ đâu lấy ra thứ này?”
Hải Băng nhìn ánh mắt của hắn đột nhiên lóe sáng thì cả người sợ hãi không tự chủ lui về phía sau, nàng run lập cập nói:
“ Thứ này là lúc ta lên 7 mẫu thân mất đi để lại cho ta. Trước lúc mẫu thân lâm trung còn nói… Còn nói…”
Xuân Đức biết mình đã làm cho cô bé sợ hắn cố gắng thu liễm tâm tình kích động lại, hắn cố gắng ôn nhu nhất có thể nói:
“ Đừng sợ, từ từ rồi nói. Ta cũng sẽ không làm hại cô bé.”
Hải Băng nhìn thấy hắn như vậy thì tâm tình chập chờn cũng an ổn lại không ít. Nàng lúc này tuy vẫn còn hơi sợ nhưng là đã có thể nói tiếp.
“ Mẫu thân ta cũng không nói quá nhiều, mẫu thân nói với ta cùng phụ thân ta muốn đi tìm một người có ấn ký “ mặt trăng khuyết màu lam” ở trên mu bàn tay phải, đưa cho người kia thứ này. Mẫu thân nói người kia có thể giúp ta trị được quái bệnh từ nhỏ.”
Hải Băng vừa nói thì vừa lén nhìn qua tay phải của Xuân Đức, nhìn lên ấn ký mờ nhạt trên tay hắn.
Xuân Đức nghe xong thì ánh mắt lóe lên mấy lần, hắn nhẹ gật đầu nói:
“ Trước hết cứ đưa cho ta thứ mà cô bé đang cầm đi đã.”
Hải Băng bị hắn nhìn thẳng thì giống con thỏ nhỏ bị sợ nép vào bên trong thùng xe, mãi một lúc sau thì nàng mới ổn định lại tâm tình, cầm trong tay ngọc bội có chút không nỡ đưa cho Xuân Đức.
Xuân Đức vừa cầm lấy ngọc bội liền cảm nhận được một lực lượng quen thuộc nhưng hắn cũng không có vội xem tin tức bên trong mà là bắt đầu kiểm tra xem có mánh khóe gì không. Thấy không có mánh khóe gì hắn mới dùng hồn niệm xâm nhập vào.
Ngay lập tức một luồng thông tin như thủy triều tràn vào trong đầu hắn khiến hắn bất giác nhíu mày một cái, hắn bắt đầu nghiên cứu từng tin tức một. Đọc được càng nhiều tin tức thì hắn càng không khỏi nhăn mày lại. Đến cuối cùng thì hắn liền nhăn chặt lông mày.
Sau một lúc thì hắn đưa lại ngọc bội cho Hải Băng, một mình ngồi trầm tư.
Dù là đã đoán trước nhưng hắn có phần bất ngờ khi mẫu thân của cô gái nhỏ này cũng là một người giống như hắn. Ở bên trong cái ngọc giản kia là ghi lại tin tức nhiệm vụ cùng nguyện vọng mà người kia muốn nhờ hắn.
Hắn lúc này nhìn ấn ký trên tay, trong mắt hiện lên sự suy tư. Hắn biết cái ấn ký này rất đặc biệt nhưng không ngờ nó lại đặc biệt đến như vậy.
Thứ này trực tiếp liên quan đến sinh tử mỗi người làm nhiệm vụ, theo như lời mẹ của cô gái nhỏ nói thì thứ này sẽ hấp thu tu vi bên trong cơ thể chuyển hóa thành “ Thần Dịch Lực”, vì vậy người tham gia nhiệm vụ không sớm thì muộn cũng biến thành người bình thường không thể tiếp tục tu luyện.
Mà muốn sống ở cái thế giới chỉ có thể dựa vào “ Thần Dịch Lực” duy trì, tiêu hao hết thần dịch lực đồng nghĩa với cái chết. Muốn bổ sung thần dịch lực chỉ có một cách đó là ăn được những thiên tài địa bảo trực tiếp nâng cao tu vi hoặc cướp đoạt của kẻ khác.
Ngoài ra còn có 2 lần bổ sung “ Thần Dịch Lực” một là nhiệm vụ ẩn sư đồ hắn đang làm có thể bổ sung một lần, hai là giai đoạn thứ 2 “ Công Đức” làm càng nhiều việc thiện một lần nữa có thể thu được “ Thần Dịch Lực”.
Xuân Đức tự lầm bầm:
“ Thứ kia gọi là thần dịch lực sao, nếu như ta dẫn nó vào bổn nguyên từ hành sản sinh thì sẽ không bao giờ cạn kiệt thì cũng không cần lo nữa rồi, mà ta bổn nguyên có thần dịch lực như vậy pháp nguyên cũng ẩn chưa, phải chẳng vì lý do này mà cấp bậc mới không ngã xuống.”
Xuân Đức hít vào một hơi thật sâu, hắn cảm thấy cái nhiệm vụ này càng lúc càng có ý tứ rồi.
Với theo lời của mẫu thân cô gái nhỏ nói trên cái đại lục này không chỉ có bọn họ mà còn có đám lão quái sống từ rất lâu về trước, sống nhờ thần dịch lực cướp đoạt được từ đám người làm nhiệm vụ về sau. Cứ 10 năm lại sẽ có một nhóm người tới nơi này làm nhiệm vụ và người mới liền sẽ biến thành con mồi cho người cũ.
Về phần nhiệm vụ thứ 3 cũng là giai đoạn cuối chính là tìm về một loại bổn nguyên nguyên tố, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi gì cũng được. Chỉ cần tìm được một cái liền có thể rời đi cũng như hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng mà muốn tìm đến thứ kia đã khó, chưa kể đến việc cướp đến tay. Nhưng mà mẫu thân của cô gái nhỏ đã tìm đến manh mối của “ Thái Cổ Cương Phong” có điều còn chưa kịp đi tìm đã bị người vây công mà ngã xuống. Nàng cũng không có bị thương quá lớn nhưng mà tiêu hao hết thần dịch lực liền cứ như một người bình thường chết đi.
Cô gái nhỏ cùng phụ thân của nàng ta đều không biết điều này. Về phần vì sao mẫu thân của cô gái nhỏ lại ghi lại những thông tin này giao cho hắn là vì mẫu thân nàng muốn hắn cứu con gái nàng một mạng.
Con gái nàng ta có được “ minh nguyệt thánh thể” nhưng mà loại thánh thể này phải có thần dịch lực ôn dưỡng. Bằng không cũng sẽ chết yểu, người sống dài nhất cũng không quá 20.
Nhìn cô gái nhỏ, lại nhìn ngọc bội mà nàng ta đang cầm chặt trong lòng bàn tay thì ánh mắt hắn cũng hiện lên sự cảm động.
Đúng là không ai bằng tấm lòng người mẹ, đến lúc chết rồi vẫn còn nghĩ cho con cái, nếu hắn đoán không sai cái ngọc bội kia lúc trước khi mẫu thân của cô gái nhỏ chết đã được nàng truyền hết thần dịch lực vào bên trong, hi vọng kéo dài mạng sống cho con gái dài nhất có thể.
Nếu như nàng không vì còn gái thì cũng có thể sống thêm một thời gian nữa. Cũng có cơ hội đi cướp đoạt thần dịch lực nhưng nàng lại không có làm như vậy mà dành hết cơ hội sống để lại cho con gái nàng.
Dù hắn có là ác nhân, đứng trước tình nghĩa mẫu tử như vậy cũng không khỏi trong lòng cảm thấy nao nao. Dù sao trên đời này cũng chẳng ai nguyện làm ác nhân, ai cũng muốn trở thành anh hùng mang theo vô tận vinh quang cùng kính ngưỡng nhưng mà bánh xe vận mệnh đã quyết định, không ai có thể cưỡng lại. Hắn cũng vậy, ở sâu bên trong linh hồn hắn vẫn luôn tồn tại một phần thiện niệm. Có điều vì để sống, hắn phải chôn phần thiện niệm kia thật sâu.
Sống ở trên đời phải thật nhẫn tâm nhưng hôm nay hắn sẽ lại ngoại lệ một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.