Chương 239: Chương 234: Thức tinh tiểu quái vật
truonghongsinh1207@
28/06/2018
Xuân Đức kiệt lực, hành động móc hai mắt để bồi dưỡng cho tiểu ác quỷ kia cũng đã rút đi chút sức mạnh cuối cùng. Cả người hắn nhanh chóng khô quắt lại nhìn y hệt một cái xác ướp mấy ngàn năm. Tâm trí của hắn lúc này không có hỗn loạn mà vô cùng thanh tịnh, con đường hắn đã chọn dù đúng hay sai thì hắn vẫn quyết định làm như vậy, hắn sẽ không bao giờ hối hận.
Nếu thành công hắn và lão hệ, mọi người sau này sẽ có một cuộc sống tốt hơn. Còn nếu chỉ đơn giản là thất bại thì cũng không sao hắn có thời gian để kiên trì làm lại từ đầu.
Bây giờ hắn chỉ lo lắng là năng lượng hắn truyền cho trái tim biến đổi không đủ, mà một khi quá trình này chưa hoàn thành thì trái tim tà ác vẫn tiếp tục rút đi năng lượng thần hồn một chút còn sót lại trong cơ thể hắn khiến hắn không thể chống đỡ mà chết đi. Nếu chết đi mình hắn thì không sao nhưng hắn chết thì lão hệ cũng chết, mọi người trong không gian cũng phải chết theo hắn, cứ nghĩ tới đây làm hắn cảm thấy đau đớn vô cùng, còn đau hơn bất kì nỗi đau nào khác.
Thêm 100 năm nữa con tiểu quái vật biến hóa từ trái tim của Xuân Đức đã hấp thụ hết năng từ hai con mắt của hắn nhưng vẫn không có dấu hiệu mở mắt, mà vẫn tiếp tục hấp thụ lực lượng thần thức còn sót lại một chút, cơ thể Xuân Đức bắt đầu tan rã, từng chút một bị hấp thụ hết tinh hoa chỉ còn lại những đám bụi màu xám trên mặt đất.
Còn duy trì một ít thần trí, Xuân Đức cũng có thể cảm nhận được cơ thể mình đang dần dần tan biến, hắn không ngờ kết quả lại đến mức thế này, tuy có chút tiếc nuối nhưng bây giờ có nói cái gì cũng đã muộn, hắn chỉ thầm xin lỗi những người thân đã ký thác hy vọng vào hắn.Nhưng cũng không bao lâu sau một chút thần trí cuối cùng của hắn cũng tan biến.
......
......
......
Trong không gian gia tốc, nơi mà khi trước Xuân Đức chết đi bây giờ cũng chỉ còn lại một con tiểu quái vật, con tiểu quái vật có cái đầu rồng, đuôi là một con rắn, có hai cánh bé tí và một cái bụng tròn như quả bóng, cả người bốc lên tử vụ. Khi Xuân Đức bị hủy diệt thì con tiểu quái vật mở đôi mắt như hai viên ngọc bích lục của mình ra,nhưng nó chỉ mở ra một cái rồi tiếp tục nhắm nghiền mắt lại ngủ tiếp.
2000 năm qua đi, con tiểu quái vật bây giờ đã to như một quả bóng rổ, cả người không còn béo tròn trùng trục như trước nữa mà thay đổi một hình dáng khác, cả người con tiểu quái vật nhìn y hệt mấy con rồng phương tây, khắp thân thể phủ đầy gai nhọn, cái đuôi bây giờ đã hình thành một con rắn thực thụ nhưng con rắn này như đã chết chỉ thấy nó nhắm mắt lại không động đậy gì.
.......
Thêm một ngàn năm nữa con tiểu rồng biến dị kia bỗng nhiên cử động, sau đó nó mở to đôi mắt màu bích lục của mình ra nhìn xung quanh, một lúc sau bất ngờ từ trong miệng con rồng con biến dị phun ra một loạt ngôn ngữ nhân loại.
" Chưa chết mà, con bà nó lúc trước chắc mệt quá nên mơ gặp ác mộng. làm mình hú hồn " Con tiểu long biến dị vừa nói xong thì dùng hai chi trước đưa lên hình như nó muốn lắc lắc cái đầu. Nhưng khi mới đưa lên giữa chừng thì nó dừng lại, dùng đôi mắt to của bản thân nhìn chăm chăm vào hai chi trước, sau một lúc lâu một tiếng hét kinh hãi vang lên làm cả không gian rung lắc mãnh liệt:
" Cha mẹ ơi, cái gì thế này tay của con đâu, tay đâu rồi tại sao lại biến thành hai cái tiểu trảo bé tí vậy nè".
Con tiểu long biến dị la hét xong một trận thì quẩy cái đuôi lúc lắc, khi nó dùng hai cái trảo trước bắt lấy cái đuôi, nó xem cái vật trong tay một cách hiếu kỳ, ở cuối cái đuôi có một cái đầu là một cái đầu rắn đang nhe răng ra, từ trong miệng thì thò thò cái lưỡi đỏ ra, tiểu long biến dị thấy như vậy không khỏi càng mở to mắt hơn mà nhìn. Một lúc lâu sau lại một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên ;
" Mẹ ơi, có... có đuôi, đây là do ăn lung tung quá nhiều thứ bị biến dị sao trời. Khoan đã ta có móng vuốt lại còn có đuôi vậy hình dạng bây giờ của ta là.. ".
Một lúc sau con tiểu long kia bò lăn bò càng ra mặt đất kêu khóc thảm thiết, như bị ai đó ăn hiếp ghê gớm lắm, vừa lăn qua lăn lại con tiểu long kia liên tục kêu lên:
" Đây là mơ, là mơ đéo phải sự thật đâu. Ta thế nào chỉ ngủ một giấc lại thành một con rồng béo thế này, vẻ đẹp trai của ta đâu rồi, vẻ anh, tuấn soái ca đi đâu rồi, tại sao lại thành ra thế này đây trời ".
Đúng lúc con tiểu long đang lăn lộn kêu gào thì một thiếu niên 20 tuổi mặc thanh bào bỗng nhiên xuất hiện, ngồi xuống nhìn con tiểu long cười hài hước đạo:
" Đồng bạn ngươi sao lại biến thành bé tí thế này, nhìn cũng rất khả ái đấy. ha ha ha". Thiếu niên nhìn con tiểu long vui vẻ cười một tràng dài.
Nghe giọng nói con tiểu long biến dị ngừng lăn lộn trên mặt đất nhìn kẻ tới là ai, khi thấy người tới là ai thì nó ngồi thẳng lại, hai mắt lấp lánh nước mắt nhìn đáng yêu tới cực điểm, bổng nhiên nó hét lớn lên:
" Lão hệ là ngươi à, mau cứu ta, ta không muốn bị biến thành con vật bé tí thế này đâu, ta muốn đi chết, ta không muốn sống nữa". Nói xong con tiểu long lại bắt đầu nằm lăn ra, lăn qua lăn lại.
Lão hệ nhìn tiểu long một cái rồi ôm nó lên cười đạo:
" Ta cũng mới hoàn thành lên cấp 5 hoàn mỹ, không ngờ mới ra ngoài lại gặp tình trạng này của ngươi á, ta cứ ngỡ ngươi là phế vật truyền thuyết kia không ngờ lại có thể lĩnh ngộ cấp hai sinh mệnh thể tới mức tận cùng như thế này, từ khi sinh ra tới giờ ta mới gặp ngươi là người đầu tiên đấy. Ha ha".
Xuân Đức trong hình dạng con tiểu long tức giận đạo:
" Cười cái con khỉ khô, ta mất thân thể nhân loại rồi, bây giờ ngươi nói ta làm sao có thể gặp người".
" Còn làm sao nữa, trực tiếp dùng thân thể này ra gặp mọi người thôi " Nói xong thì lão hệ đã mang theo Xuân Đức ra khỏi không gian vong linh, xuất hiện bên trên một ngọn núi cao vút, bên cạnh chỉ thấy biển mây còn không thấy gì cả.
Khi lão hệ vừa xuất hiện thì có mấy chục luồng uy áp mạnh mẽ khóa chặt vị trí hai người. Ngay sau đó có một đám nhân ảnh và vài con quái vật to lớn xuất hiện. Lão Hệ nhìn mọi người cười cười đạo:
" Đã lâu lắm rồi không thấy các ngươi. Oh. Còn có thành viên mới à, giới thiệu cho ta nghe nào ".
Nghe mấy lời này thì trong đám người thì tất cả đều mờ mịt chỉ có Tuyết Anh, Lan Lan, Tiểu Thất biết người tới là ai, ba người tiến lên một bước cung kính đạo:
" Vô Địch đại nhân ".
Lão Hệ thần thái thong dong phất tay mỉm cười đạo:
" Không cần câu thúc vậy đâu, cứ gọi ta là ca ca là được rồi. Các ngươi đang ở đây làm gì?"
Tiểu Thất nhanh miệng đạo:
" Bọn muội mới luyện tập kết thúc, bây giờ mọi người đang thảo luận với nhau một chút nhưng kinh nghiệm mình tích lũy trong thời gian này. Oh. Vô Địch ca ca người đang ôm cái gì vậy cho muội xem với ".
Tiểu Thất nhìn thấy tiểu thú trong lòng Vô Địch thì cảm thấy thích thú vô cùng, nhanh chân chạy lại sờ sờ đôi cánh và xoa cái bụng tiểu thú.
" Nghịch vậy đủ rồi, nhóc mà dám sờ loạn nữa có tin hay không ta cắn đứt tay nhóc "- Bỗng nhiên con tiểu thú nói tiếng người,làm mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.
Nếu thành công hắn và lão hệ, mọi người sau này sẽ có một cuộc sống tốt hơn. Còn nếu chỉ đơn giản là thất bại thì cũng không sao hắn có thời gian để kiên trì làm lại từ đầu.
Bây giờ hắn chỉ lo lắng là năng lượng hắn truyền cho trái tim biến đổi không đủ, mà một khi quá trình này chưa hoàn thành thì trái tim tà ác vẫn tiếp tục rút đi năng lượng thần hồn một chút còn sót lại trong cơ thể hắn khiến hắn không thể chống đỡ mà chết đi. Nếu chết đi mình hắn thì không sao nhưng hắn chết thì lão hệ cũng chết, mọi người trong không gian cũng phải chết theo hắn, cứ nghĩ tới đây làm hắn cảm thấy đau đớn vô cùng, còn đau hơn bất kì nỗi đau nào khác.
Thêm 100 năm nữa con tiểu quái vật biến hóa từ trái tim của Xuân Đức đã hấp thụ hết năng từ hai con mắt của hắn nhưng vẫn không có dấu hiệu mở mắt, mà vẫn tiếp tục hấp thụ lực lượng thần thức còn sót lại một chút, cơ thể Xuân Đức bắt đầu tan rã, từng chút một bị hấp thụ hết tinh hoa chỉ còn lại những đám bụi màu xám trên mặt đất.
Còn duy trì một ít thần trí, Xuân Đức cũng có thể cảm nhận được cơ thể mình đang dần dần tan biến, hắn không ngờ kết quả lại đến mức thế này, tuy có chút tiếc nuối nhưng bây giờ có nói cái gì cũng đã muộn, hắn chỉ thầm xin lỗi những người thân đã ký thác hy vọng vào hắn.Nhưng cũng không bao lâu sau một chút thần trí cuối cùng của hắn cũng tan biến.
......
......
......
Trong không gian gia tốc, nơi mà khi trước Xuân Đức chết đi bây giờ cũng chỉ còn lại một con tiểu quái vật, con tiểu quái vật có cái đầu rồng, đuôi là một con rắn, có hai cánh bé tí và một cái bụng tròn như quả bóng, cả người bốc lên tử vụ. Khi Xuân Đức bị hủy diệt thì con tiểu quái vật mở đôi mắt như hai viên ngọc bích lục của mình ra,nhưng nó chỉ mở ra một cái rồi tiếp tục nhắm nghiền mắt lại ngủ tiếp.
2000 năm qua đi, con tiểu quái vật bây giờ đã to như một quả bóng rổ, cả người không còn béo tròn trùng trục như trước nữa mà thay đổi một hình dáng khác, cả người con tiểu quái vật nhìn y hệt mấy con rồng phương tây, khắp thân thể phủ đầy gai nhọn, cái đuôi bây giờ đã hình thành một con rắn thực thụ nhưng con rắn này như đã chết chỉ thấy nó nhắm mắt lại không động đậy gì.
.......
Thêm một ngàn năm nữa con tiểu rồng biến dị kia bỗng nhiên cử động, sau đó nó mở to đôi mắt màu bích lục của mình ra nhìn xung quanh, một lúc sau bất ngờ từ trong miệng con rồng con biến dị phun ra một loạt ngôn ngữ nhân loại.
" Chưa chết mà, con bà nó lúc trước chắc mệt quá nên mơ gặp ác mộng. làm mình hú hồn " Con tiểu long biến dị vừa nói xong thì dùng hai chi trước đưa lên hình như nó muốn lắc lắc cái đầu. Nhưng khi mới đưa lên giữa chừng thì nó dừng lại, dùng đôi mắt to của bản thân nhìn chăm chăm vào hai chi trước, sau một lúc lâu một tiếng hét kinh hãi vang lên làm cả không gian rung lắc mãnh liệt:
" Cha mẹ ơi, cái gì thế này tay của con đâu, tay đâu rồi tại sao lại biến thành hai cái tiểu trảo bé tí vậy nè".
Con tiểu long biến dị la hét xong một trận thì quẩy cái đuôi lúc lắc, khi nó dùng hai cái trảo trước bắt lấy cái đuôi, nó xem cái vật trong tay một cách hiếu kỳ, ở cuối cái đuôi có một cái đầu là một cái đầu rắn đang nhe răng ra, từ trong miệng thì thò thò cái lưỡi đỏ ra, tiểu long biến dị thấy như vậy không khỏi càng mở to mắt hơn mà nhìn. Một lúc lâu sau lại một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên ;
" Mẹ ơi, có... có đuôi, đây là do ăn lung tung quá nhiều thứ bị biến dị sao trời. Khoan đã ta có móng vuốt lại còn có đuôi vậy hình dạng bây giờ của ta là.. ".
Một lúc sau con tiểu long kia bò lăn bò càng ra mặt đất kêu khóc thảm thiết, như bị ai đó ăn hiếp ghê gớm lắm, vừa lăn qua lăn lại con tiểu long kia liên tục kêu lên:
" Đây là mơ, là mơ đéo phải sự thật đâu. Ta thế nào chỉ ngủ một giấc lại thành một con rồng béo thế này, vẻ đẹp trai của ta đâu rồi, vẻ anh, tuấn soái ca đi đâu rồi, tại sao lại thành ra thế này đây trời ".
Đúng lúc con tiểu long đang lăn lộn kêu gào thì một thiếu niên 20 tuổi mặc thanh bào bỗng nhiên xuất hiện, ngồi xuống nhìn con tiểu long cười hài hước đạo:
" Đồng bạn ngươi sao lại biến thành bé tí thế này, nhìn cũng rất khả ái đấy. ha ha ha". Thiếu niên nhìn con tiểu long vui vẻ cười một tràng dài.
Nghe giọng nói con tiểu long biến dị ngừng lăn lộn trên mặt đất nhìn kẻ tới là ai, khi thấy người tới là ai thì nó ngồi thẳng lại, hai mắt lấp lánh nước mắt nhìn đáng yêu tới cực điểm, bổng nhiên nó hét lớn lên:
" Lão hệ là ngươi à, mau cứu ta, ta không muốn bị biến thành con vật bé tí thế này đâu, ta muốn đi chết, ta không muốn sống nữa". Nói xong con tiểu long lại bắt đầu nằm lăn ra, lăn qua lăn lại.
Lão hệ nhìn tiểu long một cái rồi ôm nó lên cười đạo:
" Ta cũng mới hoàn thành lên cấp 5 hoàn mỹ, không ngờ mới ra ngoài lại gặp tình trạng này của ngươi á, ta cứ ngỡ ngươi là phế vật truyền thuyết kia không ngờ lại có thể lĩnh ngộ cấp hai sinh mệnh thể tới mức tận cùng như thế này, từ khi sinh ra tới giờ ta mới gặp ngươi là người đầu tiên đấy. Ha ha".
Xuân Đức trong hình dạng con tiểu long tức giận đạo:
" Cười cái con khỉ khô, ta mất thân thể nhân loại rồi, bây giờ ngươi nói ta làm sao có thể gặp người".
" Còn làm sao nữa, trực tiếp dùng thân thể này ra gặp mọi người thôi " Nói xong thì lão hệ đã mang theo Xuân Đức ra khỏi không gian vong linh, xuất hiện bên trên một ngọn núi cao vút, bên cạnh chỉ thấy biển mây còn không thấy gì cả.
Khi lão hệ vừa xuất hiện thì có mấy chục luồng uy áp mạnh mẽ khóa chặt vị trí hai người. Ngay sau đó có một đám nhân ảnh và vài con quái vật to lớn xuất hiện. Lão Hệ nhìn mọi người cười cười đạo:
" Đã lâu lắm rồi không thấy các ngươi. Oh. Còn có thành viên mới à, giới thiệu cho ta nghe nào ".
Nghe mấy lời này thì trong đám người thì tất cả đều mờ mịt chỉ có Tuyết Anh, Lan Lan, Tiểu Thất biết người tới là ai, ba người tiến lên một bước cung kính đạo:
" Vô Địch đại nhân ".
Lão Hệ thần thái thong dong phất tay mỉm cười đạo:
" Không cần câu thúc vậy đâu, cứ gọi ta là ca ca là được rồi. Các ngươi đang ở đây làm gì?"
Tiểu Thất nhanh miệng đạo:
" Bọn muội mới luyện tập kết thúc, bây giờ mọi người đang thảo luận với nhau một chút nhưng kinh nghiệm mình tích lũy trong thời gian này. Oh. Vô Địch ca ca người đang ôm cái gì vậy cho muội xem với ".
Tiểu Thất nhìn thấy tiểu thú trong lòng Vô Địch thì cảm thấy thích thú vô cùng, nhanh chân chạy lại sờ sờ đôi cánh và xoa cái bụng tiểu thú.
" Nghịch vậy đủ rồi, nhóc mà dám sờ loạn nữa có tin hay không ta cắn đứt tay nhóc "- Bỗng nhiên con tiểu thú nói tiếng người,làm mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.