Chương 606
truonghongsinh1207@
20/12/2018
Không lâu sau đó lại diễn ra một màn tương tự, tiếp theo sau đó con hàng Vô Địch kia bắt đầu tự luyến, cái gì mà chỉ hét lên một tiếng thì đàn
quái vật phải lui ra xa vạn dặm, có hắn ở đây thì không con nào dám tới
gần. Cái này là do ta không ra lệnh cho bọn chúng tiến lên có được hay
không, Xuân Đức nói thầm trong lòng.
Như vậy thì cũng thôi nhưng không biết tên này bị chập dây nào. Con hàng lại còn dám nói hắn là tiểu đệ của hắn nữa chứ nói nhầm là tiểu đồ đệ, tiên sư bố thằng bạn khốn nạn. Thế mà đám người kia cũng tin cho được. Cả đám giống như bảo bảo ngoan đồng dạng đứng nơi đó gật đầu liên tục.
Ở một bên Xuân Đức nhìn Vô Địch chém gió mà cảm thấy đau răng, tên kia quả là tự dát vàng lên mặt. Sau một lúc lâu chém gió thì từ một tên thiếu niên mặt búng ra sữa bỗng nhiên biến thành cao nhân lánh đời thấy thiên hạ đại loạn mới đi ra giúp đời.
[ Lâu lâu nhắc lại cho mọi người nhớ không lại không biết mình lấy đâu ra nhân vật Vô Địch. Vô Địch chính là hệ thống trí năng có sinh mệnh mà ban đầu có ký kết khế ước đồng sinh cộng tử với nhân vật chính. Vô Địch bây giờ cũng được tính là sinh mệnh thể cấp cao, có được trí tuệ siêu việt cùng sức mạnh phòng ngự và phá hoại siêu mạnh. Có khả năng tiến hóa vô hạn.]
Xuân Đức đang ngồi nhìn xem phim Thần Côn thì một cô gái độ tuổi còn rất trẻ, dung mạo cũng tạm tiến lên nhìn Xuân Đức cười duyên nói:
" Không biết thiếu hiệp tên là gì? "
Xuân Đức nhìn qua cô gái một cái sau đó lạnh nhạt phun ra hai chữ:
" Vô Tà."
Cô gái hình như không có nhìn thấy biểu hiện lạnh nhạt của Xuân Đức mà vẫn rất ân cần nói:
" Nghe nói công tử võ công siêu quần không biết có thể đi tới hàn xá ghé qua chỉ điểm cho tiểu muội một hai. "
Xuân Đức lúc này cũng phải khâm phục kỹ năng diễn xuất của cô gái trước mắt mình, lúc trước khi hắn vừa lướt qua một chút ý nghĩ của cô gái này thì đã thấy hàng loạt mưu mô tính toán, vậy mà bên ngoài nàng ta còn giả trang thanh thuần đáng yêu. Đúng là nhìn người không thể nhìn mặt mà phán đoán được.
Từ khi học được năng lực độc tâm thuật( Sơ cấp: Năng lực đọc được suy nghĩ của người khác nhưng bị hạn chế bởi thực lực song phương, không thể đọc được toàn bộ suy nghĩ mặc dù đối phương có tu vi thấp hơn bản thân nhiều)
Xuân Đức cảm thấy thế giới nó u ám đi một mảnh. Ngày trước không biết thì không sao, bây giờ biết rồi mới thấy xung quanh bản thân toàn là những cao thủ diễn trò.
Hắn đôi khi ghen với thằng đệ của hắn Trương Đức, con hàng kia mặc dù ngu ngu một chút nhưng mà toàn gặp người yêu quý hắn thật tâm.( Không thật tâm thì ngày trước Xuân Đức ở Thiên Âm Tông đã xử lý hết rồi.) Không như hắn, toàn gặp kẻ già đời tính toán chi li.
Ví dụ như cô gái đang giả trang thanh thuần đáng yêu trước mắt hắn đây, bây giờ nàng ta đang tính lợi dụng hắn giải quyết một cừu nhân bên trong Thiên Đô Quốc.
Khi Xuân Đức đang định lên tiếng từ chối thì Vô Địch không biết từ lúc nào đi lại gần hắn nói:
" Nhanh nào, còn lề mề ở đó làm gì, nhanh cùng vi sư đi tới Phong Đô Quốc nhìn qua một phen. Để cho tiểu tử người thấy được anh kiệt thiên hạ, không lại tự phụ bản thân. "
Xuân Đức cảm thấy không nói gì. Hắn nhìn nhìn Vô Địch một cái rồi giả trang lạnh lùng đứng dậy không nói thêm lời nào. Tuy hắn không nói lời nào nhưng đám người ở đây ai cũng tiến lên chào hỏi qua hắn một lượt, rồi dùng mấy từ sáo rỗng để tâng bốc hắn. Có điều trong lòng bọn họ đang nghĩ gì thì Xuân Đức cũng biết một hai đấy.
Trước khi đi Xuân Đức hạ mệnh lệnh cho sư đoàn tang thi c7 mang thuộc tang thi khác ẩn đi. Đợi lúc cần thiết thì xuất hiện. Bây giờ đi vào bên trong Phong Đô Quốc, tới lúc đó ngay nơi quan trọng nhất hắn triệu hồi thi đàn ra thì tuyệt vời. Mang theo tâm tư tà ác Xuân Đức đi theo Vô Địch cùng những người khác.
Tốc độ của tất cả mọi người rất nhanh, không qua bao lâu thì đã lần lượt đi qua mấy tòa thành trì. Mỗi khi đi qua một thành trì thì bọn họ cũng không có dừng lại mà là mượn nhà truyền tống trận di chuyển. Sau khi mượn nhờ truyền tống trận của thành trì thứ 9 thì bọn họ đi tới một thành thị phồn hoa.
Vừa đi ra khỏi truyền tống trận thì đã có người mang xe tới rước tận nơi. Tám cái chiến xa, đều dùng chín đầu thái cổ hoang thú để kéo xe.
" Mời các vị đại nhân lên xe." Một dàn nữ nhân xinh đẹp đi ra, xếp thành hai hàng chào đón mọi người.
Mọi người chia nhau ra thành từng nhóm rồi bước lên chiến xa trước con mắt hâm mộ của những người xung quanh. Ở bên trong chiến xa diện tích rất lớn, nó chẳng khác gì một tòa cung điện di động cả, bên trong có tỳ nữ, đồ ăn, phòng ngủ, chỉ không biết là có nhà vệ sinh không thôi.
Xuân Đức vẫn giả bộ làm mặt lạnh bất cận nhân tình. Hắn tiến đến ngồi vào một bàn bên cạnh cửa sổ, ăn một chút linh quả trên bàn sau đó nhìn ra bên ngoài.
Nơi đây phố xá đông đúc, nhà cửa được xây rất cao lớn che khuất hết cả tầm mắt vì vậy hắn phải dùng thần niệm thì mới quan sát hết được. Sau khi dùng thần niệm quan sát thì cơ cấu cái thành trì này Xuân Đức cũng đã nắm rõ.
Cái thành này có diện tích khá lớn, người đông như kiến,chia làm 3 vòng, bên trong dành cho tu sĩ cao cấp có địa vị lớn cùng một ít thương nhân cỡ lớn, vòng ngoài là dành cho đám tu sĩ cấp thấp, còn bên ngoài cùng chính là dành cho người dân bình thường.
Mức sống nơi đây chênh lệch rất lớn, ở bên trong nơi Xuân Đức đang ở thì người ăn không hết, xa hoa trụy lạc, còn ở bên ngoài khu 3 kia thì khác. Những người dân nơi đó đã phần đều xanh xao vàng vọt như thiếu ăn lâu lắm rồi vậy, 10 người thì có đến 8 người chỉ có da bọc xương. Súc vật cảnh nuôi ở khu trung tâm còn có đãi ngộ tốt hơn cả người ngoài kia.
Ở khu thứ 2 thì lại hỗn loạn một cách kinh ngạc, cứ mấy phút thì lại có người chết đi do tranh chấp với nhau, nhìn qua liền có thể thấy vô số nơi đang có những tên tu sĩ giết người cướp của, gian dâm nữ nhân giữa đường phố. Người đi qua chỉ lạnh lùng nhìn một cái rồi xem như không thấy gì.
Bên trong chiến xa ngồi đối diện với Xuân Đức là hai nam hai nữ, tuổi đời cũng không lớn lắm. Bọn họ thấy Xuân Đức vẫn yên lặng từ lúc đầu đến giờ chưa một lần muốn làm quen với bọn họ thì không khỏi có phần khó chịu. Một tên thanh niên ánh mắt hẹp dài trên người lại mặc một bộ thanh xam nhìn Xuân Đức ngữ khí có phần lạnh nói ra:
" Huynh đệ ngươi đây là đang xem thường bọn tôi sao? Cái giá cũng thật lớn."
Xuân Đức quay lại nhìn thanh niên hỏi:
" Chúng ta có quen nhau sao? "
Thanh niên kia đáp:
" Không có? "
Xuân Đức cho một quả mọng vào miệng nhai nhìn hắn đầy khó hiểu nói:
" Không quen biết vậy thì làm ơn hãy giữ yên lặng."
Tên thanh niên kia cau mày nói:
" Mặc dù anh có sư phụ rất mạnh nhưng tôi cũng là con trai của một vi hộ pháp, hơn nữa tôi còn là cao thủ xếp hạng 18 bên trong giới trẻ của Phong Đô Quốc."
" Việc đó thì lại có liên quan gì tới ta sao? "--- Xuân Đức hỏi.
Tên kia còn đang hào hứng kể ra những thành tích mà mình có được bị Xuân Đức hỏi một câu liền tịt ngòi, hắn có phần bất mãn nói:
" Cũng không có. "
Xuân Đức gật đầu đáp:
" Vậy thì yên lặng."
Tên thanh niên kia sắc mặt trong lúc nhất thời tái xanh, mấy người bên cạnh hắn thì biểu hiện khác nhau, có người cười cười, có người lại len lén truyền âm cho tên kia.
Như vậy thì cũng thôi nhưng không biết tên này bị chập dây nào. Con hàng lại còn dám nói hắn là tiểu đệ của hắn nữa chứ nói nhầm là tiểu đồ đệ, tiên sư bố thằng bạn khốn nạn. Thế mà đám người kia cũng tin cho được. Cả đám giống như bảo bảo ngoan đồng dạng đứng nơi đó gật đầu liên tục.
Ở một bên Xuân Đức nhìn Vô Địch chém gió mà cảm thấy đau răng, tên kia quả là tự dát vàng lên mặt. Sau một lúc lâu chém gió thì từ một tên thiếu niên mặt búng ra sữa bỗng nhiên biến thành cao nhân lánh đời thấy thiên hạ đại loạn mới đi ra giúp đời.
[ Lâu lâu nhắc lại cho mọi người nhớ không lại không biết mình lấy đâu ra nhân vật Vô Địch. Vô Địch chính là hệ thống trí năng có sinh mệnh mà ban đầu có ký kết khế ước đồng sinh cộng tử với nhân vật chính. Vô Địch bây giờ cũng được tính là sinh mệnh thể cấp cao, có được trí tuệ siêu việt cùng sức mạnh phòng ngự và phá hoại siêu mạnh. Có khả năng tiến hóa vô hạn.]
Xuân Đức đang ngồi nhìn xem phim Thần Côn thì một cô gái độ tuổi còn rất trẻ, dung mạo cũng tạm tiến lên nhìn Xuân Đức cười duyên nói:
" Không biết thiếu hiệp tên là gì? "
Xuân Đức nhìn qua cô gái một cái sau đó lạnh nhạt phun ra hai chữ:
" Vô Tà."
Cô gái hình như không có nhìn thấy biểu hiện lạnh nhạt của Xuân Đức mà vẫn rất ân cần nói:
" Nghe nói công tử võ công siêu quần không biết có thể đi tới hàn xá ghé qua chỉ điểm cho tiểu muội một hai. "
Xuân Đức lúc này cũng phải khâm phục kỹ năng diễn xuất của cô gái trước mắt mình, lúc trước khi hắn vừa lướt qua một chút ý nghĩ của cô gái này thì đã thấy hàng loạt mưu mô tính toán, vậy mà bên ngoài nàng ta còn giả trang thanh thuần đáng yêu. Đúng là nhìn người không thể nhìn mặt mà phán đoán được.
Từ khi học được năng lực độc tâm thuật( Sơ cấp: Năng lực đọc được suy nghĩ của người khác nhưng bị hạn chế bởi thực lực song phương, không thể đọc được toàn bộ suy nghĩ mặc dù đối phương có tu vi thấp hơn bản thân nhiều)
Xuân Đức cảm thấy thế giới nó u ám đi một mảnh. Ngày trước không biết thì không sao, bây giờ biết rồi mới thấy xung quanh bản thân toàn là những cao thủ diễn trò.
Hắn đôi khi ghen với thằng đệ của hắn Trương Đức, con hàng kia mặc dù ngu ngu một chút nhưng mà toàn gặp người yêu quý hắn thật tâm.( Không thật tâm thì ngày trước Xuân Đức ở Thiên Âm Tông đã xử lý hết rồi.) Không như hắn, toàn gặp kẻ già đời tính toán chi li.
Ví dụ như cô gái đang giả trang thanh thuần đáng yêu trước mắt hắn đây, bây giờ nàng ta đang tính lợi dụng hắn giải quyết một cừu nhân bên trong Thiên Đô Quốc.
Khi Xuân Đức đang định lên tiếng từ chối thì Vô Địch không biết từ lúc nào đi lại gần hắn nói:
" Nhanh nào, còn lề mề ở đó làm gì, nhanh cùng vi sư đi tới Phong Đô Quốc nhìn qua một phen. Để cho tiểu tử người thấy được anh kiệt thiên hạ, không lại tự phụ bản thân. "
Xuân Đức cảm thấy không nói gì. Hắn nhìn nhìn Vô Địch một cái rồi giả trang lạnh lùng đứng dậy không nói thêm lời nào. Tuy hắn không nói lời nào nhưng đám người ở đây ai cũng tiến lên chào hỏi qua hắn một lượt, rồi dùng mấy từ sáo rỗng để tâng bốc hắn. Có điều trong lòng bọn họ đang nghĩ gì thì Xuân Đức cũng biết một hai đấy.
Trước khi đi Xuân Đức hạ mệnh lệnh cho sư đoàn tang thi c7 mang thuộc tang thi khác ẩn đi. Đợi lúc cần thiết thì xuất hiện. Bây giờ đi vào bên trong Phong Đô Quốc, tới lúc đó ngay nơi quan trọng nhất hắn triệu hồi thi đàn ra thì tuyệt vời. Mang theo tâm tư tà ác Xuân Đức đi theo Vô Địch cùng những người khác.
Tốc độ của tất cả mọi người rất nhanh, không qua bao lâu thì đã lần lượt đi qua mấy tòa thành trì. Mỗi khi đi qua một thành trì thì bọn họ cũng không có dừng lại mà là mượn nhà truyền tống trận di chuyển. Sau khi mượn nhờ truyền tống trận của thành trì thứ 9 thì bọn họ đi tới một thành thị phồn hoa.
Vừa đi ra khỏi truyền tống trận thì đã có người mang xe tới rước tận nơi. Tám cái chiến xa, đều dùng chín đầu thái cổ hoang thú để kéo xe.
" Mời các vị đại nhân lên xe." Một dàn nữ nhân xinh đẹp đi ra, xếp thành hai hàng chào đón mọi người.
Mọi người chia nhau ra thành từng nhóm rồi bước lên chiến xa trước con mắt hâm mộ của những người xung quanh. Ở bên trong chiến xa diện tích rất lớn, nó chẳng khác gì một tòa cung điện di động cả, bên trong có tỳ nữ, đồ ăn, phòng ngủ, chỉ không biết là có nhà vệ sinh không thôi.
Xuân Đức vẫn giả bộ làm mặt lạnh bất cận nhân tình. Hắn tiến đến ngồi vào một bàn bên cạnh cửa sổ, ăn một chút linh quả trên bàn sau đó nhìn ra bên ngoài.
Nơi đây phố xá đông đúc, nhà cửa được xây rất cao lớn che khuất hết cả tầm mắt vì vậy hắn phải dùng thần niệm thì mới quan sát hết được. Sau khi dùng thần niệm quan sát thì cơ cấu cái thành trì này Xuân Đức cũng đã nắm rõ.
Cái thành này có diện tích khá lớn, người đông như kiến,chia làm 3 vòng, bên trong dành cho tu sĩ cao cấp có địa vị lớn cùng một ít thương nhân cỡ lớn, vòng ngoài là dành cho đám tu sĩ cấp thấp, còn bên ngoài cùng chính là dành cho người dân bình thường.
Mức sống nơi đây chênh lệch rất lớn, ở bên trong nơi Xuân Đức đang ở thì người ăn không hết, xa hoa trụy lạc, còn ở bên ngoài khu 3 kia thì khác. Những người dân nơi đó đã phần đều xanh xao vàng vọt như thiếu ăn lâu lắm rồi vậy, 10 người thì có đến 8 người chỉ có da bọc xương. Súc vật cảnh nuôi ở khu trung tâm còn có đãi ngộ tốt hơn cả người ngoài kia.
Ở khu thứ 2 thì lại hỗn loạn một cách kinh ngạc, cứ mấy phút thì lại có người chết đi do tranh chấp với nhau, nhìn qua liền có thể thấy vô số nơi đang có những tên tu sĩ giết người cướp của, gian dâm nữ nhân giữa đường phố. Người đi qua chỉ lạnh lùng nhìn một cái rồi xem như không thấy gì.
Bên trong chiến xa ngồi đối diện với Xuân Đức là hai nam hai nữ, tuổi đời cũng không lớn lắm. Bọn họ thấy Xuân Đức vẫn yên lặng từ lúc đầu đến giờ chưa một lần muốn làm quen với bọn họ thì không khỏi có phần khó chịu. Một tên thanh niên ánh mắt hẹp dài trên người lại mặc một bộ thanh xam nhìn Xuân Đức ngữ khí có phần lạnh nói ra:
" Huynh đệ ngươi đây là đang xem thường bọn tôi sao? Cái giá cũng thật lớn."
Xuân Đức quay lại nhìn thanh niên hỏi:
" Chúng ta có quen nhau sao? "
Thanh niên kia đáp:
" Không có? "
Xuân Đức cho một quả mọng vào miệng nhai nhìn hắn đầy khó hiểu nói:
" Không quen biết vậy thì làm ơn hãy giữ yên lặng."
Tên thanh niên kia cau mày nói:
" Mặc dù anh có sư phụ rất mạnh nhưng tôi cũng là con trai của một vi hộ pháp, hơn nữa tôi còn là cao thủ xếp hạng 18 bên trong giới trẻ của Phong Đô Quốc."
" Việc đó thì lại có liên quan gì tới ta sao? "--- Xuân Đức hỏi.
Tên kia còn đang hào hứng kể ra những thành tích mà mình có được bị Xuân Đức hỏi một câu liền tịt ngòi, hắn có phần bất mãn nói:
" Cũng không có. "
Xuân Đức gật đầu đáp:
" Vậy thì yên lặng."
Tên thanh niên kia sắc mặt trong lúc nhất thời tái xanh, mấy người bên cạnh hắn thì biểu hiện khác nhau, có người cười cười, có người lại len lén truyền âm cho tên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.