Chương 760
truonghongsinh1207@
19/01/2019
Nhìn thấy một màn như vậy thì Xuân Đức cũng chẳng nói gì, mặc kệ hai cô
nàng này thích làm gì thì làm, có đánh nhau cũng không sao miễn không
chết là được.
Vỗ vỗ đầu sói mập hắn nói:
" Đi thôi, mặc kệ hai người bọn họ."
Nói xong hắn liền mang theo sói mập đi tới một cái hồ lớn ở bên trong đại viện này để tắm rửa, kể ra hắn cũng là một tên ở bẩn, cả mấy tháng trị thương này hắn cũng chưa có tắm rửa qua một lần.
Nhìn thấy Xuân Đức mang theo sói mập rời đi thì Long Linh Nhi cùng Nhạn Uyển đồng thời lên tiếng hỏi:
" Ca đi đâu vậy? "
" Ngươi đi đâu vậy? "
Vừa nói xong thì hai nàng này đồng thời quay lại nhìn nhau bằng đôi mắt tóe ra lửa.
Xuân Đức còn đi chưa xa nghe được hai cô nàng hỏi thì vẫn tiếp tục bước đi, khi tới chỗ ngẹo thì hắn mới đáp:
" Đi tắm. Nếu muốn có thể đi cùng, ta cũng không ngại có thêm người tắm chung."
......
Không qua bao lâu hắn đã cùng sói mập đến trước một cái hồ nhỏ, rộng cũng tầm vài dặm, xung quanh bên hồ là cây cối, hoa cỏ, mặt nước thì trong xanh có thể nhìn thấy tiên ngư(cá) đang bơi lội phía dưới, thêm vào đó là một ít sương khói đang bay trên mặt hồ thì nhìn nơi này không khác gì bồng lai tiên cảnh.
Sói mập khi vừa tới hồ nhìn thấy đàn cá đang bơi phía dưới nước thì ngay lập tức lao xuống hồ.
" Tùm"
Cả cái thân thể béo ục ịch của nó phi xuống hồ, tạo nên cả một cái cột nước cao mấy mét, sóng nước dập dềnh phá hư hết sự thanh bình nơi đây.
Xuân Đức nhìn thấy sói mập lao xuống bắt cá thì cũng cảm thấy một chút thú vị, hắn lúc này cũng nhảy xuống hồ.
" Tùm."
Ngay lập tức mấy đàn tiên ngư(cá) ở phụ cận chạy tán loạn, có điều tốc độ bọn nó có nhanh nấy chứ nhanh nữa cũng vẫn có một kết cục. Từng con tiên ngư(cá) đủ mọi hình thù bị ném lên trên bờ, không những cá mà những loài tôm lớn ở bên trong hồ cũng bị ném lên trên bờ.
Không qua một lúc thì ở trên bờ đã có một đống tôm, ca. Chúng nó điên cuồng vùng vẩy hướng về phía hồ nhưng cả đám bị một lực lượng kì dị trói buộc không có cách nào có thể tiếp xúc với mặt hồ.
Sau khi càn quét gần như toàn bộ cá lớn ở trong hồ xong thì hai chủ tớ mới lên bờ. Vừa lên bờ thì Xuân Đức ngay lập tức lấy ra dụng cụ dã ngoại của mình.
Chỉ trong nháy mắt một cái giá nướng cỡ lớn đã được dựng lên, từng con cá cùng tôm bị xiên qua rồi cho lên giá nướng. Sói mập thì có nhiệm vụ nướng cá, bổn nguyên yêu hỏa của nó ngoại trừ có tác dụng tấn công địch nhân thì còn có tác dụng nướng đồ ăn.
Do từ ngày đi theo Xuân Đức thì Sói Mập cũng đã dùng yêu hỏa của mình nướng đồ ăn rất nhiều lần rồi nên khả năng kiểm soát hỏa diễm của nó vô cùng thành thục. Không lo lửa to quá bị cháy đồ ăn, hay nhỏ quá mà đồ ăn không chín đến.
Không qua mấy phút thì dàn đồ nướng thủy sản của Xuân Đức đã bắt đầu bốc lên mùi hương thơm phức, nước cùng mỡ từ mấy con cá cùng tôm này chảy ra ngoài bị lửa đốt phát ra tiếng xèo xèo nghe vui tai vô cùng.
Sau khi đủ độ thì hắn bắt đầu cho thêm một ít gia vị đặc chế, ngay lập tức hương thơm ngào ngạt bốc lên. Sói mập lúc này đây vừa ngồi thổi lửa vừa chảy nước miếng dòng dòng nhìn thấy mà tức cười.
20 phút sau.
Cuối cùng cũng tới thời gian thưởng thức thành quả. Hai chủ tớ vẫn theo lệ cũ phân chia, số lượng chia đều mỗi người 5:5, con to thì về Xuân Đức còn nhỏ thì dành cho sói mập.
" Rộp rộp...Ngoàm ngoàm...Ngoàm ngoàm.. Ngoạm ngoạm.."
Xuân Đức có một niềm đam mê về ăn uống vô cùng lớn, hắn tuy không sành ăn nhưng lại thích ăn những thứ mà chưa từng ăn quá, miễn không quá tệ thì hắn đều ăn cả.
Hai người ăn nhanh như gió cuốn, không qua mấy chục phút thì trên giá nướng chỉ còn có 1 con tôm nướng, còn đâu thì đã vào bụng hai người sạch, đến cả xương cũng bị sói mập xử lý hết. Ngay lúc Xuân Đức còn đang phân vân là có nên chia cho sói mập một phần không thì có một nhóm người hướng về phía bên này đi tới.
Đi đầu là một ông lão mặc một thân quần áo màu nâu, theo phía sau còn có mấy tên thanh niên.
Nhìn thấy những người này đi tới là Xuân Đức biết phiền phức lại đến nữa rồi, hắn không hiểu vì sao mà phiền phức cứ luôn tìm đến hắn nữa, đến cả ăn một bữa cũng không được yên nữa.
Có điều hắn cũng chẳng sợ có kẻ tìm hắn phiền phức. Hắn chỉ mong là những kẻ đó tới luôn một lượt để hắn giải quyết một lần luôn, sau này đỡ phải mất công.
Lấy ra một bộ quần áo từ bên trong nhẫn chứa đồ hắn khoác lên người, sau đó vẫn ngồi yên một chỗ ăn nốt con tôm nướng còn lại. Đợi mấy tên ăn no rửng mỡ kia tới đây.
Cũng không bao lâu thì đoàn người kia liền đi tới bên này, nhìn thấy Xuân Đức đang ăn tôm thì ông lão đi trước nhất nhướng mày biểu hiện rất không vui. Ở bên cạnh người này có một thanh niên độ tuổi 30, khuôn mặt nhìn vô cùng âm trầm sau khi nhận thấy biểu hiện không vui của ông lão thì liền tiến lên trước lạnh giọng quát.
" Tôn Vân nhìn thấy thất trưởng lão tới còn không nhanh đứng dậy hành lễ, ngươi có biết làm như vậy là mắc trọng tội không? "
Nhưng lúc này ông lão kia lại nâng tay lên, ra hiệu cho tên thanh niên yên lặng. Nhận được ám hiệu thì thanh niên kia liền ngậm miệng lại lui ra phía sau. Lúc này đây ông lão mới lên tiếng:
" Biết người đầu óc không bình thường nên ta miễn cho ngươi tội vô lễ. Hôm nay ta tới đây là để giải quyết khiếu nại của Lục công tử về việc ngươi không chịu dọn ra khỏi nơi này, một mực chiếm giữ nơi này làm tư nhân. Lấy tư cách trưởng lão ta yêu cầu ngươi ngay bây giờ dọn ra ngoài Hư Lâm Viên nhường lại cho Lục công tử.
Đây là tộc quy, dù cho gia chủ có ra mặt cũng không có ích gì nên ngươi ngoan ngoãn rời khỏi nơi này đi, đừng để tới lúc phải chịu đau khổ thì mới cam lòng rời đi."
Giọng nói của tên này hách dịch vô cùng, một bộ cao cao tại thượng. Nói thực Xuân Đức trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhìn thấy một tên chỉ mới là Thiên Quân Cảnh hậu kì ở trước mặt mình giễu võ dương oai thì hắn chỉ muốn một đập giết chết con rệp đáng ghét này.
Có điều bây giờ còn chưa thể làm như vậy được, giết mấy con cá tạp thì không sao nhưng giết một tên trưởng lão trong tộc thì lại có vấn đề lớn rồi. Kiềm nén lại sát tâm của mình, Xuân Đức bình thản đứng dậy nhìn những người ở nơi này. Sau đó hắn khẽ cười một cái rồi nói.
" Không thành vấn đề, nơi này các vị cứ tự tiện mà dùng nhé. Ta đi thu dọn một ít đồ đạc liền rời đi. Ha ha."
Vỗ vỗ đầu sói mập hắn nói:
" Đi thôi, mặc kệ hai người bọn họ."
Nói xong hắn liền mang theo sói mập đi tới một cái hồ lớn ở bên trong đại viện này để tắm rửa, kể ra hắn cũng là một tên ở bẩn, cả mấy tháng trị thương này hắn cũng chưa có tắm rửa qua một lần.
Nhìn thấy Xuân Đức mang theo sói mập rời đi thì Long Linh Nhi cùng Nhạn Uyển đồng thời lên tiếng hỏi:
" Ca đi đâu vậy? "
" Ngươi đi đâu vậy? "
Vừa nói xong thì hai nàng này đồng thời quay lại nhìn nhau bằng đôi mắt tóe ra lửa.
Xuân Đức còn đi chưa xa nghe được hai cô nàng hỏi thì vẫn tiếp tục bước đi, khi tới chỗ ngẹo thì hắn mới đáp:
" Đi tắm. Nếu muốn có thể đi cùng, ta cũng không ngại có thêm người tắm chung."
......
Không qua bao lâu hắn đã cùng sói mập đến trước một cái hồ nhỏ, rộng cũng tầm vài dặm, xung quanh bên hồ là cây cối, hoa cỏ, mặt nước thì trong xanh có thể nhìn thấy tiên ngư(cá) đang bơi lội phía dưới, thêm vào đó là một ít sương khói đang bay trên mặt hồ thì nhìn nơi này không khác gì bồng lai tiên cảnh.
Sói mập khi vừa tới hồ nhìn thấy đàn cá đang bơi phía dưới nước thì ngay lập tức lao xuống hồ.
" Tùm"
Cả cái thân thể béo ục ịch của nó phi xuống hồ, tạo nên cả một cái cột nước cao mấy mét, sóng nước dập dềnh phá hư hết sự thanh bình nơi đây.
Xuân Đức nhìn thấy sói mập lao xuống bắt cá thì cũng cảm thấy một chút thú vị, hắn lúc này cũng nhảy xuống hồ.
" Tùm."
Ngay lập tức mấy đàn tiên ngư(cá) ở phụ cận chạy tán loạn, có điều tốc độ bọn nó có nhanh nấy chứ nhanh nữa cũng vẫn có một kết cục. Từng con tiên ngư(cá) đủ mọi hình thù bị ném lên trên bờ, không những cá mà những loài tôm lớn ở bên trong hồ cũng bị ném lên trên bờ.
Không qua một lúc thì ở trên bờ đã có một đống tôm, ca. Chúng nó điên cuồng vùng vẩy hướng về phía hồ nhưng cả đám bị một lực lượng kì dị trói buộc không có cách nào có thể tiếp xúc với mặt hồ.
Sau khi càn quét gần như toàn bộ cá lớn ở trong hồ xong thì hai chủ tớ mới lên bờ. Vừa lên bờ thì Xuân Đức ngay lập tức lấy ra dụng cụ dã ngoại của mình.
Chỉ trong nháy mắt một cái giá nướng cỡ lớn đã được dựng lên, từng con cá cùng tôm bị xiên qua rồi cho lên giá nướng. Sói mập thì có nhiệm vụ nướng cá, bổn nguyên yêu hỏa của nó ngoại trừ có tác dụng tấn công địch nhân thì còn có tác dụng nướng đồ ăn.
Do từ ngày đi theo Xuân Đức thì Sói Mập cũng đã dùng yêu hỏa của mình nướng đồ ăn rất nhiều lần rồi nên khả năng kiểm soát hỏa diễm của nó vô cùng thành thục. Không lo lửa to quá bị cháy đồ ăn, hay nhỏ quá mà đồ ăn không chín đến.
Không qua mấy phút thì dàn đồ nướng thủy sản của Xuân Đức đã bắt đầu bốc lên mùi hương thơm phức, nước cùng mỡ từ mấy con cá cùng tôm này chảy ra ngoài bị lửa đốt phát ra tiếng xèo xèo nghe vui tai vô cùng.
Sau khi đủ độ thì hắn bắt đầu cho thêm một ít gia vị đặc chế, ngay lập tức hương thơm ngào ngạt bốc lên. Sói mập lúc này đây vừa ngồi thổi lửa vừa chảy nước miếng dòng dòng nhìn thấy mà tức cười.
20 phút sau.
Cuối cùng cũng tới thời gian thưởng thức thành quả. Hai chủ tớ vẫn theo lệ cũ phân chia, số lượng chia đều mỗi người 5:5, con to thì về Xuân Đức còn nhỏ thì dành cho sói mập.
" Rộp rộp...Ngoàm ngoàm...Ngoàm ngoàm.. Ngoạm ngoạm.."
Xuân Đức có một niềm đam mê về ăn uống vô cùng lớn, hắn tuy không sành ăn nhưng lại thích ăn những thứ mà chưa từng ăn quá, miễn không quá tệ thì hắn đều ăn cả.
Hai người ăn nhanh như gió cuốn, không qua mấy chục phút thì trên giá nướng chỉ còn có 1 con tôm nướng, còn đâu thì đã vào bụng hai người sạch, đến cả xương cũng bị sói mập xử lý hết. Ngay lúc Xuân Đức còn đang phân vân là có nên chia cho sói mập một phần không thì có một nhóm người hướng về phía bên này đi tới.
Đi đầu là một ông lão mặc một thân quần áo màu nâu, theo phía sau còn có mấy tên thanh niên.
Nhìn thấy những người này đi tới là Xuân Đức biết phiền phức lại đến nữa rồi, hắn không hiểu vì sao mà phiền phức cứ luôn tìm đến hắn nữa, đến cả ăn một bữa cũng không được yên nữa.
Có điều hắn cũng chẳng sợ có kẻ tìm hắn phiền phức. Hắn chỉ mong là những kẻ đó tới luôn một lượt để hắn giải quyết một lần luôn, sau này đỡ phải mất công.
Lấy ra một bộ quần áo từ bên trong nhẫn chứa đồ hắn khoác lên người, sau đó vẫn ngồi yên một chỗ ăn nốt con tôm nướng còn lại. Đợi mấy tên ăn no rửng mỡ kia tới đây.
Cũng không bao lâu thì đoàn người kia liền đi tới bên này, nhìn thấy Xuân Đức đang ăn tôm thì ông lão đi trước nhất nhướng mày biểu hiện rất không vui. Ở bên cạnh người này có một thanh niên độ tuổi 30, khuôn mặt nhìn vô cùng âm trầm sau khi nhận thấy biểu hiện không vui của ông lão thì liền tiến lên trước lạnh giọng quát.
" Tôn Vân nhìn thấy thất trưởng lão tới còn không nhanh đứng dậy hành lễ, ngươi có biết làm như vậy là mắc trọng tội không? "
Nhưng lúc này ông lão kia lại nâng tay lên, ra hiệu cho tên thanh niên yên lặng. Nhận được ám hiệu thì thanh niên kia liền ngậm miệng lại lui ra phía sau. Lúc này đây ông lão mới lên tiếng:
" Biết người đầu óc không bình thường nên ta miễn cho ngươi tội vô lễ. Hôm nay ta tới đây là để giải quyết khiếu nại của Lục công tử về việc ngươi không chịu dọn ra khỏi nơi này, một mực chiếm giữ nơi này làm tư nhân. Lấy tư cách trưởng lão ta yêu cầu ngươi ngay bây giờ dọn ra ngoài Hư Lâm Viên nhường lại cho Lục công tử.
Đây là tộc quy, dù cho gia chủ có ra mặt cũng không có ích gì nên ngươi ngoan ngoãn rời khỏi nơi này đi, đừng để tới lúc phải chịu đau khổ thì mới cam lòng rời đi."
Giọng nói của tên này hách dịch vô cùng, một bộ cao cao tại thượng. Nói thực Xuân Đức trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhìn thấy một tên chỉ mới là Thiên Quân Cảnh hậu kì ở trước mặt mình giễu võ dương oai thì hắn chỉ muốn một đập giết chết con rệp đáng ghét này.
Có điều bây giờ còn chưa thể làm như vậy được, giết mấy con cá tạp thì không sao nhưng giết một tên trưởng lão trong tộc thì lại có vấn đề lớn rồi. Kiềm nén lại sát tâm của mình, Xuân Đức bình thản đứng dậy nhìn những người ở nơi này. Sau đó hắn khẽ cười một cái rồi nói.
" Không thành vấn đề, nơi này các vị cứ tự tiện mà dùng nhé. Ta đi thu dọn một ít đồ đạc liền rời đi. Ha ha."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.