Chương 994: Cơn ác mộng vừa mới bắt đầu
truonghongsinh1207@
08/04/2019
Không những mấy tên lão tổ quỳ xuống cầu xin mà những thiên kiêu của hai gia tộc phía sau cũng phải quỳ xuống, bọn họ có không vừa lòng đến đâu
thì cũng phải quỳ xuống, đương nhiên Xuân Đức cũng không thoát. Hắn cũng phải quỳ xuống.
Việc quỳ xuống đối với hắn cũng chẳng có chút gắng nặng tâm lý gì cả, quỳ thì quỳ thôi, khi khác thu lại lợi tức sau. Còn cái quái gì mà dưới đầu gối nam nhân có hoàng kim hay chỉ quỳ bái cha mẹ mà không quỳ trước người khác thì đều là chém gió.
Nơi đây làm gì có luật pháp, chỉ cần nhìn ngứa mắt liền có thể giết. Mấy kẻ thà chết chứ không chịu khuất phục thì bây giờ đa phần đều nằm yên nín thở rồi. Sống ở đâu thì đều phải biết luồn cúi thì mới sống tốt được, cương quá liền gãy.
Thế giới tu tiên nó khắc nghiệt như vậy đấy, chỉ có thế lực to lớn hay người nắm giữ sức mạnh trên người khác thì mới có thể đứng thẳng sống lưng còn nếu nhỏ yếu phải biết luồn cuối, bằng không bản thân hay cả gia tộc ngày mai sẽ thành dĩ vãng.
Nhìn thấy tất cả mọi người của hai đại gia tộc là Lam Gia cùng Thái Gia đều quỳ xuống cầu xin thì ánh mắt của người Phong Gia hiện lên vẻ xem thường, trong mắt bọn họ đám người Lam Gia hay Thái Gia gì đều là đám thấp kém.
Cái gì mà trưởng lão của Thăng Tiên Tông, cái gì mà thiên tài đều không phải do Phong Gia bọn họ làm chủ.
Lúc này đây tên thiếu chủ của Phong Gia nhìn quét qua mấy tên lão tổ của Lam Gia cùng Thái Gia sau đó lạnh lùng nói:
" Niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu nên ta bỏ qua nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hôi. Bây giờ các ngươi dẫn theo tộc nhân của bản thân đi phía trước mở đường nếu đạt được bảo vật gì cũng không thể giấu diếm mà phải nộp lại, đợi sau này phân phối. Các ngươi có nguyện ý không? "
Mấy người lão tổ hai đại gia tộc nghe vậy thì trong lòng đắng chát, bọn họ biết đối phương đây là muốn dùng bọn họ làm tốt thí dò đường. Có điều hết lần này đến lần khác bọn họ không dám từ chối. Cảm đám nét mặt vô cùng cung kính nói.
" Nguyện vì thiếu chủ phục vụ."
Thanh niên nghe vậy thì cười lên ha hả nói:
" Tốt, tốt, tốt. Đã vậy thì Nguyên sư thúc nhờ ngươi mở ra, Thần Hư Môn."
Cùng lúc này ở cách đó không một trung niên mặt bay ra khỏi đội ngũ, bay về phía cánh cửa to lớn cách đó không xa. Sau khi bay lại gần, cách cánh của 500 mét thì người này không bay tiếp mà dừng lại, lấy ra từ bên trong túi càn khôn 10 cặp song sinh tiểu hài đồng, sau đó ném vào bên trong phạm vi bao phủ của ánh sáng yêu dị của cánh cửa.
Ngay khi mọi cặp song sinh kia bị ném vào bên trong phạm vi ánh sáng thì cả đám nhỏ đều khóc ré lên thê lương như là chịu nổi thống khổ khó lòng tưởng tượng, từ một đám trẻ con trắng trẻo bụ bẫm bỗng chốc da tróc thịt bong cả người biến thành huyết nhân.
Nhưng ngay sau đó máu thịt từ trên người bọn nó bị cánh cửa yêu dị kia hấp thu sạch, trên mặt đất lúc này chỉ còn 20 bộ xương cốt nho nhỏ trắng hếu. Có điều người ở nơi đây nhìn thấy cảnh này thì chẳng ai nhíu mày lấy một cái, bọn họ chỉ lạnh nhạt nhìn đám nhóc con kia chết đi. Sau đó ánh mắt của bọn họ lại chú ý lên đại môn.
Giống như đã được thỏa mãn, cánh của ma quái kia lúc này không ngờ lại phát ra âm thanh khặc khặc sau đó thì " ầm ầm" mở ra.
Từ từ cảnh tượng đằng sau cánh cửa kia cũng đã có thể nhìn thấy, đằng sau cánh cửa đại môn lại là một vùng thế giới sương mù dày đặc nhìn không rõ ràng. Ngay khi đại môn vừa mở xong thì tên thiếu chủ của Phong Gia lúc này hướng ánh mắt nhìn qua mấy tên lão tổ của các gia tộc khác.
Mấy tên lão tổ của hai tộc Lam Gia cùng Thái Gia đều cười khổ, lúc này đây bọn họ tự mình dẫn theo cường giả trong tộc xâm nhập vào bên trong trước. Theo phía sau là đám thiên kiêu trong tộc. Cũng không đợi cho bọn họ bước vào bên trong, sau khi cánh cửa kia mở ra hoàn tất thì liền có một lực hút mạnh mẽ từ phía bên trong khuếch tán ra bên ngoài, hút tất cả những người nơi đây vào trong.
Ngay lập tức tất cả mọi người đều bị hút vào bên trong biển sương mù màu xám, ngay khi tất cả mọi người bị hút vào bên trong thì
" Rầm rầm.."
Cánh cửa dụ dị kia liền đóng lại thật nhanh, không qua hai cái hô hấp thì nó liền đóng kín lại, cùng lúc đó cánh cửa kia cũng dần dần mờ ảo sau đó biến mất. Nhìn thấy cảnh này thì rất nhiều người kinh hãi.
Nhưng vào đúng lúc này, hàng loạt âm thanh thê lương vang lên.
" Á á á á.... Cứu... Á."
" Á á á.... Quái vật.."
" Đừng đến đây... A a a."
Âm thanh không phải từ một hướng mà là xen lẫn ở bên trong đám người, âm thanh vô cùng thê lương khiến cho tất cả mọi người cảm thấy lạnh sống lưng, nhất là trong biển sương mù không nhìn thấy rõ vật gì như thế này.
Xuân Đức đứng trong đám người, nghe được âm thanh hét thảm thì hắn cũng bắt đầu đề phòng, hắn lúc này vận chuyển thể nội độc tố tiết ra bên ngoài hình thành độc khí phòng hộ. Vốn dĩ hắn muốn lợi dụng lúc này phóng ra độc tố tiêu diệt bớt địch nhân nhưng mà thứ sương mù chết tiệt này lại ngăn cản độc tố của hắn.
Có điều hắn cũng không có không có bỏ qua cơ hội nay, hắn nhớ đại khái vị trí của đám người Phong Gia. Lợi dụng sương mù che mắt tầm nhìn hắn lúc này gọi ra Bóng Ảnh sau đó bắt đầu cả cùng lúc hành động.
" Phúc phúc.... Phúc phúc...."
" Á á.... A a a a a."
Liên tục là những âm thanh hét thảm vang lên, ban đầu âm thanh hét thảm tuy nhiều nhưng phân tán khắp nơi nhưng lúc này âm thanh hét thảm liên tục vang lên từ phía sau.
Nghe được liên tiếp tiếng hét thảm vang lên thì có một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
" Mọi người nhanh tụ lại gần nhau cẩn thận bốn phía, cũng không cần sợ hãi, lão phu đã có cách phá giải thứ sương mù này."
Xuân Đức đang giết người nghe được âm thanh của lão giả, cũng cảm nhận được sương mù đang ngày càng mỏng thì hắn tranh thủ giết chết thêm một vài tên nữa, thu thi thể bọn chúng lại sau đó nhanh chóng lui về phía sau, ẩn vào bên trong đám người Lam Gia.
Đúng như lời lão giả nói, không qua mấy chục hô hấp thì sương mù đã tan đi gần hết, mọi người lúc này lại một lần nữa có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Ngay khi cả đám khôi phục được tầm nhìn thì cảnh tượng hiện ra trước mắt mọi người làm cho cả đám hoảng sợ không thôi.
Việc quỳ xuống đối với hắn cũng chẳng có chút gắng nặng tâm lý gì cả, quỳ thì quỳ thôi, khi khác thu lại lợi tức sau. Còn cái quái gì mà dưới đầu gối nam nhân có hoàng kim hay chỉ quỳ bái cha mẹ mà không quỳ trước người khác thì đều là chém gió.
Nơi đây làm gì có luật pháp, chỉ cần nhìn ngứa mắt liền có thể giết. Mấy kẻ thà chết chứ không chịu khuất phục thì bây giờ đa phần đều nằm yên nín thở rồi. Sống ở đâu thì đều phải biết luồn cúi thì mới sống tốt được, cương quá liền gãy.
Thế giới tu tiên nó khắc nghiệt như vậy đấy, chỉ có thế lực to lớn hay người nắm giữ sức mạnh trên người khác thì mới có thể đứng thẳng sống lưng còn nếu nhỏ yếu phải biết luồn cuối, bằng không bản thân hay cả gia tộc ngày mai sẽ thành dĩ vãng.
Nhìn thấy tất cả mọi người của hai đại gia tộc là Lam Gia cùng Thái Gia đều quỳ xuống cầu xin thì ánh mắt của người Phong Gia hiện lên vẻ xem thường, trong mắt bọn họ đám người Lam Gia hay Thái Gia gì đều là đám thấp kém.
Cái gì mà trưởng lão của Thăng Tiên Tông, cái gì mà thiên tài đều không phải do Phong Gia bọn họ làm chủ.
Lúc này đây tên thiếu chủ của Phong Gia nhìn quét qua mấy tên lão tổ của Lam Gia cùng Thái Gia sau đó lạnh lùng nói:
" Niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu nên ta bỏ qua nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hôi. Bây giờ các ngươi dẫn theo tộc nhân của bản thân đi phía trước mở đường nếu đạt được bảo vật gì cũng không thể giấu diếm mà phải nộp lại, đợi sau này phân phối. Các ngươi có nguyện ý không? "
Mấy người lão tổ hai đại gia tộc nghe vậy thì trong lòng đắng chát, bọn họ biết đối phương đây là muốn dùng bọn họ làm tốt thí dò đường. Có điều hết lần này đến lần khác bọn họ không dám từ chối. Cảm đám nét mặt vô cùng cung kính nói.
" Nguyện vì thiếu chủ phục vụ."
Thanh niên nghe vậy thì cười lên ha hả nói:
" Tốt, tốt, tốt. Đã vậy thì Nguyên sư thúc nhờ ngươi mở ra, Thần Hư Môn."
Cùng lúc này ở cách đó không một trung niên mặt bay ra khỏi đội ngũ, bay về phía cánh cửa to lớn cách đó không xa. Sau khi bay lại gần, cách cánh của 500 mét thì người này không bay tiếp mà dừng lại, lấy ra từ bên trong túi càn khôn 10 cặp song sinh tiểu hài đồng, sau đó ném vào bên trong phạm vi bao phủ của ánh sáng yêu dị của cánh cửa.
Ngay khi mọi cặp song sinh kia bị ném vào bên trong phạm vi ánh sáng thì cả đám nhỏ đều khóc ré lên thê lương như là chịu nổi thống khổ khó lòng tưởng tượng, từ một đám trẻ con trắng trẻo bụ bẫm bỗng chốc da tróc thịt bong cả người biến thành huyết nhân.
Nhưng ngay sau đó máu thịt từ trên người bọn nó bị cánh cửa yêu dị kia hấp thu sạch, trên mặt đất lúc này chỉ còn 20 bộ xương cốt nho nhỏ trắng hếu. Có điều người ở nơi đây nhìn thấy cảnh này thì chẳng ai nhíu mày lấy một cái, bọn họ chỉ lạnh nhạt nhìn đám nhóc con kia chết đi. Sau đó ánh mắt của bọn họ lại chú ý lên đại môn.
Giống như đã được thỏa mãn, cánh của ma quái kia lúc này không ngờ lại phát ra âm thanh khặc khặc sau đó thì " ầm ầm" mở ra.
Từ từ cảnh tượng đằng sau cánh cửa kia cũng đã có thể nhìn thấy, đằng sau cánh cửa đại môn lại là một vùng thế giới sương mù dày đặc nhìn không rõ ràng. Ngay khi đại môn vừa mở xong thì tên thiếu chủ của Phong Gia lúc này hướng ánh mắt nhìn qua mấy tên lão tổ của các gia tộc khác.
Mấy tên lão tổ của hai tộc Lam Gia cùng Thái Gia đều cười khổ, lúc này đây bọn họ tự mình dẫn theo cường giả trong tộc xâm nhập vào bên trong trước. Theo phía sau là đám thiên kiêu trong tộc. Cũng không đợi cho bọn họ bước vào bên trong, sau khi cánh cửa kia mở ra hoàn tất thì liền có một lực hút mạnh mẽ từ phía bên trong khuếch tán ra bên ngoài, hút tất cả những người nơi đây vào trong.
Ngay lập tức tất cả mọi người đều bị hút vào bên trong biển sương mù màu xám, ngay khi tất cả mọi người bị hút vào bên trong thì
" Rầm rầm.."
Cánh cửa dụ dị kia liền đóng lại thật nhanh, không qua hai cái hô hấp thì nó liền đóng kín lại, cùng lúc đó cánh cửa kia cũng dần dần mờ ảo sau đó biến mất. Nhìn thấy cảnh này thì rất nhiều người kinh hãi.
Nhưng vào đúng lúc này, hàng loạt âm thanh thê lương vang lên.
" Á á á á.... Cứu... Á."
" Á á á.... Quái vật.."
" Đừng đến đây... A a a."
Âm thanh không phải từ một hướng mà là xen lẫn ở bên trong đám người, âm thanh vô cùng thê lương khiến cho tất cả mọi người cảm thấy lạnh sống lưng, nhất là trong biển sương mù không nhìn thấy rõ vật gì như thế này.
Xuân Đức đứng trong đám người, nghe được âm thanh hét thảm thì hắn cũng bắt đầu đề phòng, hắn lúc này vận chuyển thể nội độc tố tiết ra bên ngoài hình thành độc khí phòng hộ. Vốn dĩ hắn muốn lợi dụng lúc này phóng ra độc tố tiêu diệt bớt địch nhân nhưng mà thứ sương mù chết tiệt này lại ngăn cản độc tố của hắn.
Có điều hắn cũng không có không có bỏ qua cơ hội nay, hắn nhớ đại khái vị trí của đám người Phong Gia. Lợi dụng sương mù che mắt tầm nhìn hắn lúc này gọi ra Bóng Ảnh sau đó bắt đầu cả cùng lúc hành động.
" Phúc phúc.... Phúc phúc...."
" Á á.... A a a a a."
Liên tục là những âm thanh hét thảm vang lên, ban đầu âm thanh hét thảm tuy nhiều nhưng phân tán khắp nơi nhưng lúc này âm thanh hét thảm liên tục vang lên từ phía sau.
Nghe được liên tiếp tiếng hét thảm vang lên thì có một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
" Mọi người nhanh tụ lại gần nhau cẩn thận bốn phía, cũng không cần sợ hãi, lão phu đã có cách phá giải thứ sương mù này."
Xuân Đức đang giết người nghe được âm thanh của lão giả, cũng cảm nhận được sương mù đang ngày càng mỏng thì hắn tranh thủ giết chết thêm một vài tên nữa, thu thi thể bọn chúng lại sau đó nhanh chóng lui về phía sau, ẩn vào bên trong đám người Lam Gia.
Đúng như lời lão giả nói, không qua mấy chục hô hấp thì sương mù đã tan đi gần hết, mọi người lúc này lại một lần nữa có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Ngay khi cả đám khôi phục được tầm nhìn thì cảnh tượng hiện ra trước mắt mọi người làm cho cả đám hoảng sợ không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.