Chương 763: Dung Hợp
truonghongsinh1207@
20/01/2019
Giải quyết xong cốt kiếm thì tiếp theo tất nhiên là sẽ đến con mắt ma
quái kia rồi. Không cần Xuân Đức phân phó thì ba tiểu khí linh một lần
nữa xâm nhập vào bên trong con mắt kia. Nhưng lần này khác với lần
trước, chỉ sau một lúc đi vào thì ba tiểu khí linh liền đi ra.
Không đợi Xuân Đức hỏi thăm thì tiểu Mộng đã bay lại kể công:
" Đã hoàn thành nhiệm vụ. Lần này bọn con có phải đã giúp ba ba một việc lớn phải không? Ba ba thưởng cho bọn con đi."
Xuân Đức nghe thế thì dùng một ngón tay thọt thọt vào má của khí linh tiểu Mộng cười mắng:
" Thì hai cái hồn linh kia chính là thù lao cho mấy đứa lần này đấy, còn đòi hỏi gì nữa. Thôi vào trong chăm sóc Phong Phong cùng Hồng Hồng đi."
Tiểu Mộng tuy có hơi một chút bất mãn khi nghe Xuân Đức nói không có thêm phần thưởng nhưng khi nghe tới Hồng Hồng cùng Phong Phong thì nhóc tỳ liền không có phàn nàn nữa mà dẫn tiểu Cốt cùng tiểu Thiên trở về.
Sau khi ba tiểu khí linh quay về thì Xuân Đức lại cùng với Bóng Ảnh vận dụng hồn niệm rà soát thêm mấy chục lần, Xuân Đức đã làm như vậy rồi mà vẫn còn có một chút không an tâm nên hắn liền dùng bổn nguyên của bản thân luyện hóa hai thứ này thêm vài lần.
Nhìn thanh cốt kiếm cùng con mắt đang lơ lửng trước mặt, Xuân Đức nhịn không mắng:
" Hai thứ mắc dịch. Tiêu hao phân nửa bổn nguyên của ta, nếu mà không ra cái gì(tác dụng) thì các ngươi xác định."
Xuân Đức tức giận như vậy cũng là có lý do cả, bổn nguyên của hắn khôi phục rất chậm chạp, muốn khôi phục toàn thịnh gần như là không thể nào, mà ở cái thế giới đầy nguy hiểm này nếu như không may một cái thì xem như vạn kiếp không ngóc đầu lên được.( Chung quy là tham thì thâm.)
Xuân Đức sau khi mắng cho sướng miệng thì hắn lại một lần nữa mở ra cấm chế trên thân hai thứ đồ vật này, ngay khi hai thứ này vừa được mở ra trói buộc thì liền như nam châm hút nhau.
Con mắt ma quái kia lúc này bám lên thanh cốt kiếm, vô số các sợi dây màu đen(xúc tu) từ bên trong con mắt bắn ra bám lên thanh cốt kiếm, nhìn mấy sợi màu đen đen kia y hệt mạch máu, không khác chút gì. Nó bám lên cốt kiếm thì cây cốt kiếm lúc này cũng giống như sống lại vật.
Quá trình kết hợp này vô cùng nhanh chóng, không đến 20 phút liền hoàn thành. Kết thúc quá trình kết hợp của cốt kiếm cùng con mắt ma quái thì cho ra đời một thanh quỷ kiếm.
Gọi nó là quỷ kiếm vì hình dạng quỷ quái của nó, ai đời một thanh kiếm lại có một con mắt, với cái tạo hình như thế này thì Xuân Đức thấy gọi là quỷ kiếm là quá hợp lý rồi.
Do đã qua mấy lần luyện hóa nên Xuân Đức có thể dễ dàng khống chế thứ này, vừa cầm lên thanh kiếm sắc mặt Xuân Đức liền đen như đít nồi. Hắn cảm nhận thấy thanh quỷ kiếm này đang rút đi lực lượng trong cơ thể hắn. Một màn như vậy khiến Xuân Đức nhăn mày lại, hắn tự hỏi bản thân.
" Nếu như thanh quỷ kiếm này có thể rút đi lực lượng bản thân vậy có khả năng nào nó có thể rút đi lực lượng của đối phương rồi truyền về cho chủ nhân của nó."
Đáng tiếc đây chỉ là suy đoán của hắn, không có bằng chứng xác thực. Tự nhiên hắn muốn đi ra ngoài giết vài người để kiểm nghiệm quá. Bỗng dưng linh quang chợt lóe, hắn nhìn qua Sói Mập không có ý tốt nói:
" Mập mạp qua đây ta có chút việc."
Sói Mập nãy giờ đang ở một bên quan sát, thấy ánh mắt không có ý tốt của Xuân Đức nhìn qua thì nó ngay lập tức rùng mình, nó ngay lập tức nhảy xuống giường vẻ mặt nịnh nọt hướng Xuân Đức ấy lòng.
" Chủ nhân vĩ đại không biết người cần tiểu Kim giúp gì."
Xuân Đức nhếch miệng cười tà ác nói:
" Hắc hắc, không có gì cả, chỉ là bảo người đứng yên để ta đâm nhẹ cái thôi, đảm bảo không đau. Cứ nhắm mắt lại lúc sau mở mắt ra là không có việc gì, ngươi nhìn thanh kiếm này bé tí còn người thì béo mập vậy kia mà."
Xuân Đức lúc này đong đưa cây quỷ kiếm trước mắt Sói Mập, Sói Mập nhìn cây quỷ kiếm hình dạng dữ tợn trong tay Xuân Đức mà nuốt nước miếng, nó lùi lùi lại.
" Chủ nhân, cái này không có giỡn chơi à nha. Theo tiểu Kim thấy vật này mà đâm lên người một cái thì không chết cũng tàn nữa đời còn lại, theo kiến nghị của tiểu Kim là chủ nhân nên tự lấy thân thử kiếm để biết được hiệu quả như thế nào. Ha ha. A ha ha."
Xuân Đức nghe vậy thì càng cười tà ác hơn, hắn cười " hắc hắc " nhe ra hàm răng trắng hếu, từng bước, từng bước tiến về phía Sói Mập.
Sói Mập thấy vậy thì ngay lập tức biến nhỏ lại chui xuống gầm giường, kiên quyết không chịu bò ra ngoài làm chuột bạch.
Xuân Đức thấy như vậy thì dụ dỗ nói:
" Đâm một cái, buổi tối ta cho người ăn ngon. Thế nào, chịu không? "
Sói Mập liên tục lắc đầu:
" Tiểu Kim không cần ăn, dạo này tiểu Kim đang ăn kiêng. Ăn nhiều béo lắm, không tốt."
Ngay lúc hai người đang giằng co thì từ bên ngoài có người đi tới, Xuân Đức nghe được tiếng bước chân người lạ thì ngay lập tức thu hồi lại mọi thứ, hắn cùng Sói Mập lại lên giường giả trang nằm ngủ.
Hắn cũng không tin rằng nơi này không có những người tâm địa bất chính vì vậy hắn luôn phải đề cao cảnh giác. Cảnh giác không bao giờ thừa đây là phương châm sống của hắn rồi.
Không lâu sau đó thì từ bên ngoài vọng vào giọng nói của một nữ nhân.
" Đại công tử, tiểu thư nói lên gọi người xuống dùng cơm."
Xuân Đức nghe vậy thì đáp:
" Ngươi lui xuống trước đi, ta chuẩn bị xong liền xuống."
Nghe được hắn trả lời thì người bên ngoài hồi đáp:
" Vâng. Vậy tiểu tỳ xin được phép lui xuống trước."
Sau khi người bên ngoài rời đi thì Xuân Đức lúc này nhìn qua Sói Mập nói:
" Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm sáng. "
Sói Mập lúc này cũng nhảy tót xuống giường đi theo sau lưng Xuân Đức. Hai chủ tớ dọc theo hành lang đi thẳng, tới ở một khúc cua thì người thị nữ lúc trước đã đợi sẵn ở đó, nàng ta lúc này lại cung kính chào Xuân Đức, sau đó làm người dẫn đường cho hắn.
Không qua bao lâu thì Xuân Đức đã tới phòng ăn, ở nơi đây không những có Nhạn Tuyết mà còn có 2 cô gái khác, Xuân Đức cũng không có biết hai người này. Khi hắn vừa tới phòng ăn thì Nhạn Tuyết đã đi ra lôi kéo hắn.
" Ca ca, vào đây ăn sáng đi, hôm nay muội tự tay làm đấy."
Xuân Đức nghe vậy thì khẽ cười.
" Được, để đại ca thưởng thức tài nghệ nấu ăn của tiểu Tuyết nhà chúng ta."
Không đợi Xuân Đức hỏi thăm thì tiểu Mộng đã bay lại kể công:
" Đã hoàn thành nhiệm vụ. Lần này bọn con có phải đã giúp ba ba một việc lớn phải không? Ba ba thưởng cho bọn con đi."
Xuân Đức nghe thế thì dùng một ngón tay thọt thọt vào má của khí linh tiểu Mộng cười mắng:
" Thì hai cái hồn linh kia chính là thù lao cho mấy đứa lần này đấy, còn đòi hỏi gì nữa. Thôi vào trong chăm sóc Phong Phong cùng Hồng Hồng đi."
Tiểu Mộng tuy có hơi một chút bất mãn khi nghe Xuân Đức nói không có thêm phần thưởng nhưng khi nghe tới Hồng Hồng cùng Phong Phong thì nhóc tỳ liền không có phàn nàn nữa mà dẫn tiểu Cốt cùng tiểu Thiên trở về.
Sau khi ba tiểu khí linh quay về thì Xuân Đức lại cùng với Bóng Ảnh vận dụng hồn niệm rà soát thêm mấy chục lần, Xuân Đức đã làm như vậy rồi mà vẫn còn có một chút không an tâm nên hắn liền dùng bổn nguyên của bản thân luyện hóa hai thứ này thêm vài lần.
Nhìn thanh cốt kiếm cùng con mắt đang lơ lửng trước mặt, Xuân Đức nhịn không mắng:
" Hai thứ mắc dịch. Tiêu hao phân nửa bổn nguyên của ta, nếu mà không ra cái gì(tác dụng) thì các ngươi xác định."
Xuân Đức tức giận như vậy cũng là có lý do cả, bổn nguyên của hắn khôi phục rất chậm chạp, muốn khôi phục toàn thịnh gần như là không thể nào, mà ở cái thế giới đầy nguy hiểm này nếu như không may một cái thì xem như vạn kiếp không ngóc đầu lên được.( Chung quy là tham thì thâm.)
Xuân Đức sau khi mắng cho sướng miệng thì hắn lại một lần nữa mở ra cấm chế trên thân hai thứ đồ vật này, ngay khi hai thứ này vừa được mở ra trói buộc thì liền như nam châm hút nhau.
Con mắt ma quái kia lúc này bám lên thanh cốt kiếm, vô số các sợi dây màu đen(xúc tu) từ bên trong con mắt bắn ra bám lên thanh cốt kiếm, nhìn mấy sợi màu đen đen kia y hệt mạch máu, không khác chút gì. Nó bám lên cốt kiếm thì cây cốt kiếm lúc này cũng giống như sống lại vật.
Quá trình kết hợp này vô cùng nhanh chóng, không đến 20 phút liền hoàn thành. Kết thúc quá trình kết hợp của cốt kiếm cùng con mắt ma quái thì cho ra đời một thanh quỷ kiếm.
Gọi nó là quỷ kiếm vì hình dạng quỷ quái của nó, ai đời một thanh kiếm lại có một con mắt, với cái tạo hình như thế này thì Xuân Đức thấy gọi là quỷ kiếm là quá hợp lý rồi.
Do đã qua mấy lần luyện hóa nên Xuân Đức có thể dễ dàng khống chế thứ này, vừa cầm lên thanh kiếm sắc mặt Xuân Đức liền đen như đít nồi. Hắn cảm nhận thấy thanh quỷ kiếm này đang rút đi lực lượng trong cơ thể hắn. Một màn như vậy khiến Xuân Đức nhăn mày lại, hắn tự hỏi bản thân.
" Nếu như thanh quỷ kiếm này có thể rút đi lực lượng bản thân vậy có khả năng nào nó có thể rút đi lực lượng của đối phương rồi truyền về cho chủ nhân của nó."
Đáng tiếc đây chỉ là suy đoán của hắn, không có bằng chứng xác thực. Tự nhiên hắn muốn đi ra ngoài giết vài người để kiểm nghiệm quá. Bỗng dưng linh quang chợt lóe, hắn nhìn qua Sói Mập không có ý tốt nói:
" Mập mạp qua đây ta có chút việc."
Sói Mập nãy giờ đang ở một bên quan sát, thấy ánh mắt không có ý tốt của Xuân Đức nhìn qua thì nó ngay lập tức rùng mình, nó ngay lập tức nhảy xuống giường vẻ mặt nịnh nọt hướng Xuân Đức ấy lòng.
" Chủ nhân vĩ đại không biết người cần tiểu Kim giúp gì."
Xuân Đức nhếch miệng cười tà ác nói:
" Hắc hắc, không có gì cả, chỉ là bảo người đứng yên để ta đâm nhẹ cái thôi, đảm bảo không đau. Cứ nhắm mắt lại lúc sau mở mắt ra là không có việc gì, ngươi nhìn thanh kiếm này bé tí còn người thì béo mập vậy kia mà."
Xuân Đức lúc này đong đưa cây quỷ kiếm trước mắt Sói Mập, Sói Mập nhìn cây quỷ kiếm hình dạng dữ tợn trong tay Xuân Đức mà nuốt nước miếng, nó lùi lùi lại.
" Chủ nhân, cái này không có giỡn chơi à nha. Theo tiểu Kim thấy vật này mà đâm lên người một cái thì không chết cũng tàn nữa đời còn lại, theo kiến nghị của tiểu Kim là chủ nhân nên tự lấy thân thử kiếm để biết được hiệu quả như thế nào. Ha ha. A ha ha."
Xuân Đức nghe vậy thì càng cười tà ác hơn, hắn cười " hắc hắc " nhe ra hàm răng trắng hếu, từng bước, từng bước tiến về phía Sói Mập.
Sói Mập thấy vậy thì ngay lập tức biến nhỏ lại chui xuống gầm giường, kiên quyết không chịu bò ra ngoài làm chuột bạch.
Xuân Đức thấy như vậy thì dụ dỗ nói:
" Đâm một cái, buổi tối ta cho người ăn ngon. Thế nào, chịu không? "
Sói Mập liên tục lắc đầu:
" Tiểu Kim không cần ăn, dạo này tiểu Kim đang ăn kiêng. Ăn nhiều béo lắm, không tốt."
Ngay lúc hai người đang giằng co thì từ bên ngoài có người đi tới, Xuân Đức nghe được tiếng bước chân người lạ thì ngay lập tức thu hồi lại mọi thứ, hắn cùng Sói Mập lại lên giường giả trang nằm ngủ.
Hắn cũng không tin rằng nơi này không có những người tâm địa bất chính vì vậy hắn luôn phải đề cao cảnh giác. Cảnh giác không bao giờ thừa đây là phương châm sống của hắn rồi.
Không lâu sau đó thì từ bên ngoài vọng vào giọng nói của một nữ nhân.
" Đại công tử, tiểu thư nói lên gọi người xuống dùng cơm."
Xuân Đức nghe vậy thì đáp:
" Ngươi lui xuống trước đi, ta chuẩn bị xong liền xuống."
Nghe được hắn trả lời thì người bên ngoài hồi đáp:
" Vâng. Vậy tiểu tỳ xin được phép lui xuống trước."
Sau khi người bên ngoài rời đi thì Xuân Đức lúc này nhìn qua Sói Mập nói:
" Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm sáng. "
Sói Mập lúc này cũng nhảy tót xuống giường đi theo sau lưng Xuân Đức. Hai chủ tớ dọc theo hành lang đi thẳng, tới ở một khúc cua thì người thị nữ lúc trước đã đợi sẵn ở đó, nàng ta lúc này lại cung kính chào Xuân Đức, sau đó làm người dẫn đường cho hắn.
Không qua bao lâu thì Xuân Đức đã tới phòng ăn, ở nơi đây không những có Nhạn Tuyết mà còn có 2 cô gái khác, Xuân Đức cũng không có biết hai người này. Khi hắn vừa tới phòng ăn thì Nhạn Tuyết đã đi ra lôi kéo hắn.
" Ca ca, vào đây ăn sáng đi, hôm nay muội tự tay làm đấy."
Xuân Đức nghe vậy thì khẽ cười.
" Được, để đại ca thưởng thức tài nghệ nấu ăn của tiểu Tuyết nhà chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.