Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1291: Hỗn độn cương phong(phong bổn nguyên)

truonghongsinh1207@

14/07/2019

Bốn người kia nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Xuân Đức thì tay cầm binh khí cũng run lên, yết hầu mỗi người đều khô khốc, bọn họ gian nan nuốt nước miếng “ ực ực”, bọn họ đã giết ba người có chiến lực mạnh nhất trong mười người vậy mà đối phương đến mí mắt của không nháy một cái, điều đó chứng tỏ đối phương chẳng quan tâm đến sống chết của mấy người này, dù có giết hết cũng vậy thôi.

Người mà đối phương quan tâm thì lại đã đứng bên cạnh hắn, bây giờ muốn bắt lại cũng đã muộn, trong lúc nhất thời bọn họ lâm vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Bốn người lúc này hai mặt nhìn nhau một cái, trong mắt đều hiện lên vẻ quyết tuyệt, ngay sau đó cả bốn người đồng thời hét lớn:

“ Giết”

Bốn người đồng thời nắm chặt binh khí, thần dịch lực điên cuồng tuôn ra, sau đó hướng về phía Xuân Đức công đến.

Bốn người như bốn vệt sáng, thoáng cái đã lao đến trước mặt Xuân Đức vung binh khí đánh xuống.

Xuân Đức ánh mắt lãnh đạm nhìn bốn người, bốn người này có được ấn ký cấp 2, bình thường cũng là cao thủ nhưng đối diện với hắn quả thực không đủ nhìn.

Tâm niệm vừa động Quỷ Kiếm thoáng cái xuất hiện trong tay hắn, đưa ngang kiếm trước ngực Xuân Đức đón đỡ cùng lúc bốn người.

“ Ầm ầm ầm ầm…”

Bốn người kia một đòn liên thủ cứ như vậy bị chặn lại, bốn người cũng biết Xuân Đức rất mạnh nhưng không ngờ lại cường đại đến trình độ này, dưới một đòn liên thủ của bọn họ mà hầu như không có việc gì, chỉ là hơi run run cánh tay một chút mà thôi.

Đang lúc bọn họ không dám tin vào cảnh tượng trước mắt thì Quỷ Kiếm đang cầm trên tay Xuân Đức đột nhiên sáng lên, cả thanh kiếm phát ra hắc ám khiếp người.

“ Xoẹt…”

Quỷ Kiếm trong nháy mắt cắt đứt đoạn bốn thanh binh khí khác, sau đó quét ngang một cái, tốc độ cực nhanh thêm vào yếu tố bất ngờ, bốn người kia còn chưa kịp làm ra phản ứng thì..

“ Phúc phúc phúc phúc…”

Cả bốn người trong nháy mắt bị chém rụng đầu, máu tươi từ phần cổ tuôn ra như suối, một vòi máu cái cả mét phụt lên, đầu lâu bốn người lăn long lóc trên mặt đất, trên mặt mỗi người vẫn còn đọng lại vẻ thất kinh.

Nhưng vào lúc này từ phía sau lưng của Xuân Đức lại hiện ra rất nhiều cánh tay màu đen, cánh tay kia gầy guộc đen đúa vừa nhìn là biết không phải thứ gì tốt. Những cánh tay kia nhanh chóng chộp về mấy phần thi thể ở trên mặt đất, sau đó rút về.

Cùng lúc từ bên trong cơ thể Xuân Đức tách ra một cái bóng đen, bóng đen kia hình thành một cái đầu của một con ác quỷ. Sau khi lấy về mấy phần thi thể của đám cường giả vừa bị Xuân Đức giết, bóng đen há ra miệng rộng sau đó nuốt vào nhai “ rôm rốp”.

Tiếng xương cốt vỡ nát liên tục quanh quẩn không gian đại điện nơi này khiến cho người người đều rợn cả tóc gáy, đến ngay cả Hải Băng bên cạnh Xuân Đức cũng lùi ra thật xa, khó tin nhìn một màn trước mặt.

Xuân Đức hít hít máu tươi thì cảm thấy có chút phấn khích, trong bụng tự dưng lại cảm thấy đói đói, hắn đưa tay ra phía sau vẫy vẫy.

Bóng đen phía sau lưng hắn hiểu ý liền đưa cho hắn một trái tim, Xuân Đức cầm lấy trái tim đang còn dính máu tươi đầm đìa kia cho vào trong miệng cắn một miếng.

Một miếng này cắn xuống khiến cho mọi người nơi này lần thứ 2 run lên kịch liệt. Cả đám lúc này đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, da gà nổi lên, yết hầu khô khốc, gian nan nuốt từng ngụm nước miếng, ngay đến cả hô hấp lúc này dường như cũng trở nên khó khăn hơn vạn phần, trái tim bọn họ lúc này cũng như là đang bị ai đó bóp chặt lại vậy.

Xuân Đức vừa ăn vừa nhìn mọi người, hắn nhìn đến ai thì kẻ đó liền không tự chủ lùi về phía sau mấy bước.

Xuân Đức sau khi ăn được một được quả tim thì không ăn nữa, hắn ném cho Bóng Ảnh ở phía sau, Bóng Ảnh há miệng cắn đến.

“ Ực”

Nửa quả tim bị Bóng Ảnh nuốt gọn không cần nhai, sau khi nuốt xuống Bóng Ảnh liếm vết máu còn dính ở khóe miệng nhìn người ở đây cười lạnh, hắn không có ý tốt đánh giá mọi người, sau một lát hắn âm lãnh nói:

“ Hắc hắc. Rất thú vị.”

Nói ra một câu không đầu không đuôi xong, Bóng Ảnh liền biến mất. Bầu không khí âm u, lạnh lẽo lúc này cũng giảm đi không ít, có điều hàn ý trong lòng mỗi người càng ngày càng tăng chứ không có giảm đi.

Xuân Đức lúc này không biết từ đâu móc ra một cái khăn tay màu trắng, hắn lấy cái khăn tay kia lau đi vết máu ở khóe môi cùng với hai tay, sau đó lại cất cái khăn kia đi.

Tiếp đó hắn đi tới trước mặt Mộng Vân cười nói:

“ Làm sao, thấy được ta có phải hay không rất vui mừng.”

Mộng Vân lúc này đã suy yếu đến cực điểm, trên người vết thương chồng chất, ấn ký hoa hồng trên mu bàn tay cũng đã ảm đạm gần như không thấy, nàng hữu khí vô lực tức giận đấm cho Xuân Đức một cái vào lồng ngực.

Có điều sức lực nàng cũng không có, một đấm kia đến ngay cả gãi ngứa cũng không đủ.

“ Vui cái đầu ngươi, làm sao bây giờ mới tới, ngươi còn không tới nữa ta liền xong đời.”

Trong giọng nói của nàng mang theo oán khí không ít, hiển nhiên trong lòng cô nàng rất mong chờ Xuân Đức tới sớm nhưng hắn lại tới trễ khiến cho sự mong nhớ hóa thành oán khí.

Xuân Đức nhìn cô nàng như vậy thì cười cười, hắn lúc này vươn tay khẽ chộp, mấy cái ấn ký cấp 2 đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, tiếp sau đó hắn mạnh mẽ cưỡng ép ấn ký kia dung nhập vào bên trong ấn ký bông hoa của Mộng Vân.

Mộng Vân thấy hắn cưỡng ép dung nhập như vậy thì cả kinh nhưng lúc nàng đang định lên tiếng ngăn lại thì Xuân Đức lại nói:

“ Yên tâm, thứ này đã được Ảnh tinh lọc toàn bộ, không còn chứa tạp chất đâu, thuần túy là lực lượng tinh khiết.”

Mộng Vân nghe vậy thì liền hiểu ra, nàng khẽ gật đầu, ngay khi có được lực lượng mới bổ sung, ấn ký hoa hồng của Mộng Vân liền dần dần sáng lên.

Cùng lúc đó Mộng Vân cũng nhắm mắt lại, phân ra lực lượng vừa hấp thu trị liệu thân thể, dưới tác dụng của “ Thần Dịch Lực” thương thế của nàng nhanh chóng khôi phục.



Tất cả vết thương lớn nhỏ lấy mắt thường có thể thấy được khôi phục trở lại, hình dạng xấu xí như ma quỷ của nàng lúc này cũng từ từ biến mất, không có mấy vết thương to đùng trên mặt khuôn mặt của nàng trở nên xinh đẹp dị thường.

Mặc dù là tóc tai bù xù đi chăng nữa cũng không thể che giấu hết vẻ xinh đẹp của Mộng Vân.

……

Một lúc lâu sau, chắc tầm vài canh giờ. Mộng Vân lần nữa mở mắt ra, bên trong ánh mắt nàng hiện lên tia sáng khác thường. Ngay khi nàng vừa mở mắt thì giọng nói Xuân Đức đã truyền đến:

“ Làm sao? Ổn rồi chứ.”

Mộng Vân cảm nhận một chút thân thể, lại nhìn ấn ký trên tay của mình nàng gật đầu khẽ nói:

“ Cảm ơn.”

Xuân Đức nhếch môi cười:

“ Dạo này khách sáo với ta vậy, hắc hắc. Ta nhìn cô vẫn là nên tiếp tục khôi phục đi, người đến còn chưa đủ, cái chủ điện này sẽ không mở ra, lúc trước không đâu đột nhiên giết chết mất một đám, lúc đó cô mà nhắc nhở thì ta đã không giết rồi, công bay giờ phải chờ.”

Mộng Vân lườm hắn nói:

“ Ta có nói thì ngươi vẫn giết mà, ta còn không biết tính cách của ngươi sao. Hừ hừ, đã ngươi đến không đủ thì ta tiếp tục khôi phục đây. Nhớ bảo vệ ta.”

Nói xong cô nàng liền nhắm mắt lại tiếp tục trị thương. Xuân Đức ở bên cạnh nghe ra được trong lời nói cô nàng có cái gì đó là lạ, có điều hắn cũng chẳng quan tâm lắm, hắn chỉ cười nhạt, sau đó cũng liền nhắm mắt lại tịnh tâm tu luyện.

Những người khác thấy hai người bọn họ như vậy thì hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là một mảnh nghi hoặc, có điều cũng không ai dám lên tiếng nói cái gì sợ làm Xuân Đức tức giận, đến lúc đó thì hậu quả khó lường rồi.

Thời gian dần đi qua, người ở chủ điện nơi đây càng ngày càng nhiều thêm. Nghe nói mỗi người muốn đến được chủ điện nơi đây đều phải vượt qua được một lần thử thách mà Huyết Lệ Tiên Tôn đặt ra. Mà thử thách do lão biến thái kia đặt ra thì biến rồi, thành phần chết trong đó chiếm đa số.

Vì vậy đã gần cả tuần rồi mà nơi này cũng chỉ có 71 người, còn kém mốc 99 người một khoảng cách xa. Có điều Xuân Đức cũng không có vội vàng, dù sao hắn vẫn cần thời gian để triệt để giải trừ hậu hoạn bên trong thân thể hắn, lần hấp thu độc tính mấy ngày trước để lại ẩn bệnh cũng không ít.

…..

Thời gian lại đi qua nửa tháng, ngay lúc hắn đang tịnh tâm tu luyện thì bên tai vang lên âm thanh của Mộng Vân.

“ Củ Cải. Người đã tới đủ rồi, không gian chủ điện tiếp nối chuẩn bị mở ra.”

Mộng Vận vừa kêu gọi hắn xong thì phải một lúc sau Xuân Đức mới từ từ mở mắt ra, trong ánh mắt hắn một mảnh thanh xuân tươi mát, không hề có loại cuồng bạo khát máu như mấy ngày trước.

Mộng Vân nhìn thấy ánh mắt của hắn như vậy thì lại có phần nghi hoặc hỏi:

“ Làm sao ta cảm giác ngươi lạ quá, sẽ không phải bị sao rồi chứ?”

Xuân Đức nhìn nàng cũng kỳ quái hỏi:

“ Làm sao tự dưng lại nói như vậy?”

Nghe hắn hỏi như vậy thì Mộng Vân cũng không biết nói làm sao, nàng lắc đầu nói:

“ Chỉ là cảm thấy là lạ thôi, ngươi không sao thì tốt rồi.”

Đúng lúc hai người đang nói chuyện với nhau thì có một âm thanh mang theo sự trách cứ cùng bất mãn vang lên:

“ Mấy người các ngươi còn đứng đó nói chuyện cái gì, nhanh lại đây cùng mọi người hợp lực mở ra phiến đại môn này.”

Người lên tiếng là một trung niên nam tử, tướng mạo của hắn có phần hung dữ, thân hình to như con gấu, lúc này đang dựng râu, trừng mắt nhìn về phía mấy người Xuân Đức.

Những người khác đúng ở bên cạnh cười nhạt, hai tay khoanh trước ngực một bộ xem kịch vui, hiển nhiên bọn họ cũng nhận ra đại hán kia là muốn dùng thực lực đè người, thấy mấy người bọn Xuân Đức có thực lực yếu nhất ở đây nên muốn lợi dụng làm pháo hôi.

Duy có những người đến đây từ tháng trước, tận mắt nhìn thấy Xuân Đức ra tay thì nhanh chóng lùi phía sau, bọn họ hình như muốn cách trung niên đại hán kia càng xa càng tốt,bọn họ cảm thấy nếu làm như vậy thì Xuân Đức sẽ không cho rằng bọn họ cùng với nam tử kia là một bọn.

Để rồi chút nữa hắn có phát cuồng giết người cũng không có lan đến trên người bọn họ.

Những người khác thấy vậy thì tuy trong lòng có nghi hoặc nhưng lại không ai nói gì, dù sao bọn cảm thấy mấy người Xuân Đức cũng không lật lên được sóng gió gì.

Xuân Đức đang nói chuyện cùng với Mộng Vân bị tiếng quát kia cắt ngang thì trên mặt vẫn không có thay đổi chút nào, hắn lúc này nhìn Mộng Vân một cái, sau đó cả 2 liền đứng dậy đi tới trước mặt tên đại hán kia, đám người Lâm Kinh Hương, Lâm Thừa Vũ, Tô Húc, Lôi Tâm, Hải Băng, Lôi Nguyên đều theo phía sau.

Sau khi đi tới trước mặt tên đại hán thì Xuân Đức lãnh tĩnh hỏi:

“ Làm sao trợ giúp?”

Tên trung niên đại hán kia nhìn thái độ thờ ở của Xuân Đức thì trong mắt hiện hung quang, khóe miệng hắn nhếch lên cười lạnh nói:

“ Nơi đây đủ 99 người mang ấn ký, chủ điện đã có thể mở ra, lúc này cần mỗi người dâng ra một chút tinh huyết, tưới lên tấm đại môn kia thì cửa liền có thể mở, hai người các ngươi lúc này lên trước.”

Xuân Đức ánh mắt nhìn về phía đại môn phía trước, nhìn bên trên hoa quang trận pháp lưu chuyển, hắn biết trận này muốn giải thì cần tinh huyết 99 người mang ấn ký liền có thể giải, có điều phải là 99 người đồng thời dâng ra tinh huyết, bằng không chỉ có 2 người thì tinh huyết sẽ bị hấp đi rất nhanh.



May thì chỉ trọng thương, bằng không thì ném đi cái mạng nhỏ.

Nhưng mà nếu như hai người bọn họ dâng ra đại lượng tinh huyết thì những người khác lại đỡ một phần, nam tử đại hán kia là muốn đánh chủ ý như vậy, bảo toàn thực lực để tranh đoạt bảo vật bên trong.

Thấy Xuân Đức chỉ đứng nơi đó nhìn tấm đại môn nơi xa mà không có cử động gì thì trung niên đại hán kia liền trở nên dị thường tức giận, hắn thổi râu trừng mắt nói:

“ Làm sao, để các ngươi hi sinh nhiều một chút tinh huyết vì mọi người lại không nguyện ý, có phải…”

Hắn đang nói đột nhiên im bặt mà dừng, Xuân Đức lúc này một tay nắm lấy cái cổ hắn khiến hắn muốn nói cái gì cũng không thể nói được, mặt hắn trướng lên đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí.

Xuân Đức vẻ mặt thản nhiên nói:

“ Hiểu hiểu… Khổ lắm nói mãi… Hi sinh bản thân vì mọi người là nghĩa cử cao cả, ta làm sao lại không hiểu. Nhưng mà thấy ngươi lớn tuổi rồi cũng nên làm gương để ta học tập đi chứ.”

Xuân Đức vừa nói thì tiện tay vặn đầu hắn xuống, ném vào bên trên trận pháp.

“ Đùng…”

Cả cái đầu nổ tung, dịch óc trắng hồng văng ra tung tóe nhưng rất nhanh nhưng thứ kia đều bị trận pháp trên phiến địa môn kia hấp thu tất cả, đến cả cặn bã cũng không thừa.

Xuân Đức sau khi ném cái đầu tên kia thử nghiệm xem trận pháp này thế nào, nhìn rõ được tình hình thì trực tiếp ném phần thì thể còn lại của hắn vào trận pháp bên trên tấm đại môn.

“ Đùng…”

Một âm thanh nổ tung vang lên, cả người tên kia nổ tan tành sau đó lại bị trận pháp kia hấp thu đi. Trận pháp đang sáng rực cũng lu mờ đi không ít.

Xuân Đức lúc này phát hiện ra điểm này thì kinh ngạc lên tiếng:

“ Di, trận pháp này vậy mà suy yếu đi không ít a, cái này cần gì tinh huyết 99 người để phải giải, ta thấy cứ ném vào mấy chục tên liền có thể giải rồi, bây giờ có ai muốn dâng hiến vì mọi người nữa không.”

Xuân Đức vừa nói, ánh mắt hắn vừa đảo qua những người nơi đây, cả đám lập tức cảm thấy khí lạnh chạy dọc sống lưng. Ánh mắt hắn dừng lại 8 người đứng sau phía tên trung niên lúc trước.

Tám người kia lập tức sợ hãi đến cả người phát run, một người trong đó lắp bắp nói:

“ Ngươi...Ngươi...Ngươi muốn làm cái gì…. Chúng ta là…”

“ Bốp”

Không đợi tên kia nói xong, Xuân Đức trực tiếp xuất hiện trước mặt hắn, tát cho hắn một cái nhưng không biết có phải Xuân Đức dùng lực quá mạnh hay không mà cái đầu tên kia trực tiếp vỡ nát.

Tiếp sau đó hắn khống chế mấy tên còn lại đồng thời ném vào trận pháp phía bên trên đại môn.

“ A a a a a a a a a …. Không muốn á…. Cứu ta….A a a a...Cứu.. Không muốn…”

“ A a a a a a a a a …. Không muốn á…. Cứu ta….A a a a...Cứu.. Không muốn…”

Mấy người kia thấy bản thân đang không tự khống chế bay về phía trận pháp bên trên đại môn thì đều hét lên thê lương, sắc mặt của cả đám lúc này trắng bệch không còn chút máu, đâu còn cái vẻ cao cao tại thượng như lúc trước nữa.

Xuân Đức nhìn mấy người liên tục khua tay múa chân trên không trung nhưng vẫn không ngừng lao về phía trận pháp trên đại môn thì cười nhạt.

“ Đùng đùng đùng….”

“ Đùng đùng đùng….”

“ Đùng đùng đùng….”

Bảy người còn sống cùng một cái thi thể không đầu lần lượt đập lên trên trận pháp, thân thể bọn họ trong nháy mắt nổ tan tành.

Nhưng mà cái chết của bọn họ cũng rất có ý nghĩa,trận pháp trên đại môn hấp thu đại lượng máu thịt thì nhanh chóng ảm đạm không ánh sáng. Có điều trận pháp cũng không bị phá mà vẫn duy trì ở trạng thái gần hủy.

Xuân Đức ánh mắt lúc này lại nhìn qua những người khác nói:

“ Đã có chín vị bằng hữu vì đoàn thể mà hi sinh bản thân, không biết bên trong những người ở đây có ai không tiếc thân mình mà dâng hiến tất cả không?”

Đám người nghe hắn nói thì một trận trầm mặc nhưng sau giây lát thì có một lão già đi ra, hướng về phía Xuân Đức cũng kính có thừa nói:

“ Đại nhân, ta nguyện ý.”

Nói xong thì hắn đi tới trước trận pháp dâng ra tinh huyết những người khác thấy hành động của lão giả thì cũng hiểu ra, lúc này không ai bảo ai, tất cả liền tự mình đi lên dâng ra tinh huyết.

Xuân Đức lúc này nhìn qua Mộng Vân nhún nhún vai nói:

“ Thấy chưa, ta đã bảo rồi mà, tất cả mọi người đều có đức hi sinh cả. Trên đời này ngược lại vẫn còn rất nhiều người tốt.”

Mọi người ở đây nghe được lời hắn nói thì khóe miệng đều có giật không ngừng.

Về phần Mộng Vân thì khẽ lườm hắn một cái sau đó không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cân Cả Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook