Chương 492: Linh hồn trương tam thiếu gia-1
truonghongsinh1207@
19/11/2018
Ngay lập tức có 3 cô gái đi tới bên cạnh Ngọc Điệp ánh mắt đáng thương
nhìn nàng, ánh mắt kia như đang muốn nói " Cho ta ăn bằng không ta với
người tuyệt giao."
Ngọc Điệp thấy vậy thì chỉ mĩm cười không có đáp ứng cũng không cự tuyệt, nàng ngồi ở nơi đó ăn thức ăn mà Xuân Đức đưa cho. Nàng ăn rất phần nữa thì ngẩng đầu lên hỏi Xuân Đức:
" Tiểu đệ đệ bên trong này đệ bỏ những gì vậy? Làm sao ta cảm thấy có cả vị Bách Dương Hoa."
Xuân Đức lúc này lại bắt đầu uống rượu, nghe vậy thì nói:
" Đệ cũng không rõ lắm nữa, bên trong hình như có vài trăm cây thánh dược và vài loại dược thảo tạo vị mà đệ tìm thấy, tìm dễ lắm ở đây không xa đâu cứ vào mấy cái hang yêu thú mà tìm, có rất nhiều, còn Bách Dương Hoa có vài cây mấy ngàn năm đệ tìm được bỏ cũng vào nồi súp luôn. Nước súp ăn cũng không tệ chứ tỷ? "
Ngọc Điệp đang cầm bát bún cá tí nữa thì không giữ vững rớt xuống đất, đám người bên cạnh nghe vậy thì hai mắt lập tức phát quang nhìn chằm chằm vào cái nồi cá chiên vàng ươm cùng nồi nước súp đang sôi kia.
Bọn họ nghĩ lại vì sao lúc trước ăn vào cảm thấy cơ thể lại thoải mái đến vậy, hóa ra bên trong này toàn là đồ đại bổ. Lúc này Ngạo Vô Song đi tới ngồi bên cạnh Xuân Đức hỏi:
" Lão đệ ngươi đây là đang uống rượu gì? "
Xuân Đức nâng lên cái hồ lô rượu lắc lắc mấy cái nói:
" Cũng không biết rõ nữa, cái này là bà chằn Tuyết Anh làm đưa cho ta đấy, bà chằn đó tuy bình thường hay chống đối ta nhưng lại hay tặng quà cho ta. Nói chúng đối với ta rất tốt. Hắc hắc. Tự dưng nhớ bà chằn đó ghê."
Ngạo Vô Song nghe thế thì nói:
" Có thể cho đại ca ta uống một chút được không? "
Xuân Đức gật đầu đưa bình rượu cho Ngạo Vô Song nhưng hắn còn nhắc nhỏ:
" Rượu hơi nhạt nên uống nhiều một lúc mới thấy sướng."
Ngạo Vô Sóng mở nắp rượu ra ngửi thì chỉ thấy một hương thơm hoa quả rất tự nhiên, hắn thử uống một ngụm, rượu vừa qua cổ hắn xuống bụng thì hắn lập tức thấy không ổn, một cỗ năng lượng từ bên trong cơ thể hắn bạo tạc mà ra, hắn không có nhổ ngụm rượu kia ra mà gắng ép luyện hóa.
Mọi người xung quanh chỉ thấy cả người hắn sáng lên thiên địa linh khí bên ngoài bạo động một mảnh, sau một lúc thì thất khiếu chảy máu, Xuân Đức bên cạnh thấy vậy thì lấy lại cái hồ lô uống liên tục nữa bình sau đó than:
" Vị đại ca này hẳn ở nhà bị vợ giữ quá không cho ra ngoài uống rượu nên chỉ một ngụm liền không được, thôi cũng không sao, không uống được càng tốt dù sao rượu thế này cũng không nhiều."
Xuân Đức nói lời châm chọc nhưng Ngạo Vô Song lúc này không có thời gian để ý, hắn vận chuyển hết chân nguyên cơ thể áp chế lấy ngụm rượu kia không cho nó tán phát ra năng lượng nữa, trong lòng hắn thầm cắn răng nói " Lần này mất mặt, mất mặt lớn, chỉ uống một ngụm liền không chịu được."
Ngọc Điệp nhìn Xuân Đức hỏi:
" Tên kia sẽ không sao chứ? "
Xuân Đức ngồi xuống ăn một miếng thịt cá sau đó lại uống vài ngụm, một lúc sau hắn mới nói:
" Không chết được, bị chảy tí máu hoặc cùng lắm là phế tu vi thôi mà có gì đáng sợ đâu."
Mấy người bên cạnh nghe vậy thì trên trán đầy hắc tuyến, phế tu vi còn không nặng vậy cái gì mới là nặng đây. Chắc phải bạo thể hình thần câu diệt thì chắc mới là nặng quá. Nhưng bọn họ quan sát thấy Ngạo Vô Song không có chuyển biến xấu nữa mà sắc mặt bắt đầu tốt lên, cuối cùng là sắc mặt như thường đứng dậy.
Hắn đứng dậy chắp tay nói với Xuân Đức:
" Cảm ơn lão đệ đã giúp ta một đại ân, sau này nhất định sẽ có ngày báo đáp."
Lời cảm ơn chân thành của Ngạo Vô Song, Xuân Đức không có nghe được, hắn lúc này đang ngủ thiếp đi rồi, xung quanh Xuân Đức lúc này đang có một cái kết giới màu đỏ phao phủ, trên người hắn không biết từ khi nào xuất hiện một con cáo 3 đuôi có bộ lông màu đỏ như máu.
" Sư huynh tên kia ngủ rồi. Mà lúc nãy sư huynh uống rượu kia có tác dụng gì vậy. "
Ngạo Vô Song lắc đầu nói:
" Không nên hỏi nhiều, rượu kia không phải chúng ta có thể hưởng nếu ta không dựa vào lực lượng của lão tổ ban cho thì không cách nào áp chế thứ rượu đó."
Mọi người nghe vậy kinh hãi, thứ rượu mà chỉ có lực lượng của lão tổ mới có thể áp chế như vậy Xuân Đức không phải là.... Như đoán được mọi người suy nghĩ gì Ngạo Vô Song lại nói:
" Có thể vị Xuân Đức lão đệ này là thân thể đặc thù nên mới có khả năng như vậy."
Mọi người nghe vậy thì mới thở phào một hơi nếu như nói Xuân Đức có tu vi ngang với lão tổ bọn họ thì bọn họ quả thực muốn điên mất rồi.
Sau một hồi xôn xao thì mọi người lại có chủ đề khác để nói đó chính là đồ ăn, sau khi chính chủ ngủ thiếp đi thi mọi người bắt đầu ăn uống thả cửa, Ngọc Điệp cũng không phải kẻ ham ăn tới nỗi không cho mọi người ăn nên ai muốn ăn thì cứ tự nhiên, dù sao Xuân Đức cũng cho nàng rồi nàng cũng có một chút quyền quyết định, ai được ăn nhiều, ai ăn ít và dĩ nhiên mấy cô gái được ưu tiên rồi.
Trong lúc mọi người đang ăn thì một cô gái mặc áo lam kì quái nói:
" Làm sao nơi đây không có xuất hiện con hung linh nào nhỉ, mấy vị sư tôn nói nơi này về đêm thì sẽ có rất nhiều hung linh du đãng mà. Bây giờ trời cũng đã tối được vài tiếng rồi mà chúng ta còn ở bên đống lửa nữa."
Cô gái nói ra vấn đề này thì mọi người đồng loạt cảm thấy kì quái nhưng ngay lúc này trên bầu trời phương xa vọng tới vài tiếng yếu cầm gào rú.
Ngạo Vô Song nhìn lên trời nheo mắt lại nói:
" Mấy con ruồi tới rồi, đám đáng chết này hôm nay sẽ để bọn chúng nằm tại nơi đây."
Ngọc Điệp nhìn về nơi xa xa ánh mắt cũng hiện lên sự lạnh lẽo, nàng biết những kẻ đến là ai, đám người này không ai khác chính là môn đồ của Huyết Nguyệt Giáo, đám tà tông này luôn săn giết người bên Tiêu Dao Tông và ngược lại. Hiện thời hai tông môn đã là thế bất lưỡng lập, trừ cao tầng là không tham gia cuộc chiến tranh này còn lại đều tham gia.
" Nhân số 27 tên, có 12 con Huyết Ưng, bên ta chỉ 9 người không thể nào lưu tất cả bọn chúng lại được, không bằng tập trung đánh chết người mạnh nhất của bọn chúng." Ngọc Điệp nói ra.
Những người khác đều gật đầu không có ý kiến nhưng lúc này thì cố một người chỉ về Xuân Đức nói:
" Hắn thì phải làm sao đây, lỡ may trong lúc chiến đấu hắn bị ai đánh lén thì sao? "
Ngạo Vô Song cười nói:
" Cứ để tên ngu nào tới đánh lén đi, ta cam đoan tên đó chết sẽ rất khó coi, nếu các ngươi không tin thì cứ thử bộc lộ địch ý với hắn đi, nên nhớ chỉ là địch ý mà không phải sát ý nếu là sát thì các người sẽ chết ngay và luôn."
Mọi người nghe vậy thì không tin, có người bắt đầu thử nghiệm nhưng ai vừa thử nghiệm bộc lộ ra một chút địch ý với Xuân Đức thì liền cảm thấy một cặp mắt lạnh lẽo như nhìn qua thời không theo dõi bọn hắn, bị đôi mắt kia chú ý bọn hắn không dám quay đầu qua nhìn, mà chỉ ngồi nơi đó run lập cập,
Ngọc Điệp thấy vậy thì chỉ mĩm cười không có đáp ứng cũng không cự tuyệt, nàng ngồi ở nơi đó ăn thức ăn mà Xuân Đức đưa cho. Nàng ăn rất phần nữa thì ngẩng đầu lên hỏi Xuân Đức:
" Tiểu đệ đệ bên trong này đệ bỏ những gì vậy? Làm sao ta cảm thấy có cả vị Bách Dương Hoa."
Xuân Đức lúc này lại bắt đầu uống rượu, nghe vậy thì nói:
" Đệ cũng không rõ lắm nữa, bên trong hình như có vài trăm cây thánh dược và vài loại dược thảo tạo vị mà đệ tìm thấy, tìm dễ lắm ở đây không xa đâu cứ vào mấy cái hang yêu thú mà tìm, có rất nhiều, còn Bách Dương Hoa có vài cây mấy ngàn năm đệ tìm được bỏ cũng vào nồi súp luôn. Nước súp ăn cũng không tệ chứ tỷ? "
Ngọc Điệp đang cầm bát bún cá tí nữa thì không giữ vững rớt xuống đất, đám người bên cạnh nghe vậy thì hai mắt lập tức phát quang nhìn chằm chằm vào cái nồi cá chiên vàng ươm cùng nồi nước súp đang sôi kia.
Bọn họ nghĩ lại vì sao lúc trước ăn vào cảm thấy cơ thể lại thoải mái đến vậy, hóa ra bên trong này toàn là đồ đại bổ. Lúc này Ngạo Vô Song đi tới ngồi bên cạnh Xuân Đức hỏi:
" Lão đệ ngươi đây là đang uống rượu gì? "
Xuân Đức nâng lên cái hồ lô rượu lắc lắc mấy cái nói:
" Cũng không biết rõ nữa, cái này là bà chằn Tuyết Anh làm đưa cho ta đấy, bà chằn đó tuy bình thường hay chống đối ta nhưng lại hay tặng quà cho ta. Nói chúng đối với ta rất tốt. Hắc hắc. Tự dưng nhớ bà chằn đó ghê."
Ngạo Vô Song nghe thế thì nói:
" Có thể cho đại ca ta uống một chút được không? "
Xuân Đức gật đầu đưa bình rượu cho Ngạo Vô Song nhưng hắn còn nhắc nhỏ:
" Rượu hơi nhạt nên uống nhiều một lúc mới thấy sướng."
Ngạo Vô Sóng mở nắp rượu ra ngửi thì chỉ thấy một hương thơm hoa quả rất tự nhiên, hắn thử uống một ngụm, rượu vừa qua cổ hắn xuống bụng thì hắn lập tức thấy không ổn, một cỗ năng lượng từ bên trong cơ thể hắn bạo tạc mà ra, hắn không có nhổ ngụm rượu kia ra mà gắng ép luyện hóa.
Mọi người xung quanh chỉ thấy cả người hắn sáng lên thiên địa linh khí bên ngoài bạo động một mảnh, sau một lúc thì thất khiếu chảy máu, Xuân Đức bên cạnh thấy vậy thì lấy lại cái hồ lô uống liên tục nữa bình sau đó than:
" Vị đại ca này hẳn ở nhà bị vợ giữ quá không cho ra ngoài uống rượu nên chỉ một ngụm liền không được, thôi cũng không sao, không uống được càng tốt dù sao rượu thế này cũng không nhiều."
Xuân Đức nói lời châm chọc nhưng Ngạo Vô Song lúc này không có thời gian để ý, hắn vận chuyển hết chân nguyên cơ thể áp chế lấy ngụm rượu kia không cho nó tán phát ra năng lượng nữa, trong lòng hắn thầm cắn răng nói " Lần này mất mặt, mất mặt lớn, chỉ uống một ngụm liền không chịu được."
Ngọc Điệp nhìn Xuân Đức hỏi:
" Tên kia sẽ không sao chứ? "
Xuân Đức ngồi xuống ăn một miếng thịt cá sau đó lại uống vài ngụm, một lúc sau hắn mới nói:
" Không chết được, bị chảy tí máu hoặc cùng lắm là phế tu vi thôi mà có gì đáng sợ đâu."
Mấy người bên cạnh nghe vậy thì trên trán đầy hắc tuyến, phế tu vi còn không nặng vậy cái gì mới là nặng đây. Chắc phải bạo thể hình thần câu diệt thì chắc mới là nặng quá. Nhưng bọn họ quan sát thấy Ngạo Vô Song không có chuyển biến xấu nữa mà sắc mặt bắt đầu tốt lên, cuối cùng là sắc mặt như thường đứng dậy.
Hắn đứng dậy chắp tay nói với Xuân Đức:
" Cảm ơn lão đệ đã giúp ta một đại ân, sau này nhất định sẽ có ngày báo đáp."
Lời cảm ơn chân thành của Ngạo Vô Song, Xuân Đức không có nghe được, hắn lúc này đang ngủ thiếp đi rồi, xung quanh Xuân Đức lúc này đang có một cái kết giới màu đỏ phao phủ, trên người hắn không biết từ khi nào xuất hiện một con cáo 3 đuôi có bộ lông màu đỏ như máu.
" Sư huynh tên kia ngủ rồi. Mà lúc nãy sư huynh uống rượu kia có tác dụng gì vậy. "
Ngạo Vô Song lắc đầu nói:
" Không nên hỏi nhiều, rượu kia không phải chúng ta có thể hưởng nếu ta không dựa vào lực lượng của lão tổ ban cho thì không cách nào áp chế thứ rượu đó."
Mọi người nghe vậy kinh hãi, thứ rượu mà chỉ có lực lượng của lão tổ mới có thể áp chế như vậy Xuân Đức không phải là.... Như đoán được mọi người suy nghĩ gì Ngạo Vô Song lại nói:
" Có thể vị Xuân Đức lão đệ này là thân thể đặc thù nên mới có khả năng như vậy."
Mọi người nghe vậy thì mới thở phào một hơi nếu như nói Xuân Đức có tu vi ngang với lão tổ bọn họ thì bọn họ quả thực muốn điên mất rồi.
Sau một hồi xôn xao thì mọi người lại có chủ đề khác để nói đó chính là đồ ăn, sau khi chính chủ ngủ thiếp đi thi mọi người bắt đầu ăn uống thả cửa, Ngọc Điệp cũng không phải kẻ ham ăn tới nỗi không cho mọi người ăn nên ai muốn ăn thì cứ tự nhiên, dù sao Xuân Đức cũng cho nàng rồi nàng cũng có một chút quyền quyết định, ai được ăn nhiều, ai ăn ít và dĩ nhiên mấy cô gái được ưu tiên rồi.
Trong lúc mọi người đang ăn thì một cô gái mặc áo lam kì quái nói:
" Làm sao nơi đây không có xuất hiện con hung linh nào nhỉ, mấy vị sư tôn nói nơi này về đêm thì sẽ có rất nhiều hung linh du đãng mà. Bây giờ trời cũng đã tối được vài tiếng rồi mà chúng ta còn ở bên đống lửa nữa."
Cô gái nói ra vấn đề này thì mọi người đồng loạt cảm thấy kì quái nhưng ngay lúc này trên bầu trời phương xa vọng tới vài tiếng yếu cầm gào rú.
Ngạo Vô Song nhìn lên trời nheo mắt lại nói:
" Mấy con ruồi tới rồi, đám đáng chết này hôm nay sẽ để bọn chúng nằm tại nơi đây."
Ngọc Điệp nhìn về nơi xa xa ánh mắt cũng hiện lên sự lạnh lẽo, nàng biết những kẻ đến là ai, đám người này không ai khác chính là môn đồ của Huyết Nguyệt Giáo, đám tà tông này luôn săn giết người bên Tiêu Dao Tông và ngược lại. Hiện thời hai tông môn đã là thế bất lưỡng lập, trừ cao tầng là không tham gia cuộc chiến tranh này còn lại đều tham gia.
" Nhân số 27 tên, có 12 con Huyết Ưng, bên ta chỉ 9 người không thể nào lưu tất cả bọn chúng lại được, không bằng tập trung đánh chết người mạnh nhất của bọn chúng." Ngọc Điệp nói ra.
Những người khác đều gật đầu không có ý kiến nhưng lúc này thì cố một người chỉ về Xuân Đức nói:
" Hắn thì phải làm sao đây, lỡ may trong lúc chiến đấu hắn bị ai đánh lén thì sao? "
Ngạo Vô Song cười nói:
" Cứ để tên ngu nào tới đánh lén đi, ta cam đoan tên đó chết sẽ rất khó coi, nếu các ngươi không tin thì cứ thử bộc lộ địch ý với hắn đi, nên nhớ chỉ là địch ý mà không phải sát ý nếu là sát thì các người sẽ chết ngay và luôn."
Mọi người nghe vậy thì không tin, có người bắt đầu thử nghiệm nhưng ai vừa thử nghiệm bộc lộ ra một chút địch ý với Xuân Đức thì liền cảm thấy một cặp mắt lạnh lẽo như nhìn qua thời không theo dõi bọn hắn, bị đôi mắt kia chú ý bọn hắn không dám quay đầu qua nhìn, mà chỉ ngồi nơi đó run lập cập,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.