Cân Cả Thiên Hạ

Chương 731: Mấy con cá nhỏ-1

truonghongsinh1207@

09/01/2019

Đang đi theo phía sau Xuân Đức, mấy người Thiên Bình còn chưa tỉnh hồn lại bị cử động của hắn dọa cho nhảy dựng lên. Bọn họ nhìn cái thi thể không đầu đang lăn trên mặt đất, sau đó lại nhìn hắn một cái, nhìn thấy cái vẻ mặt lạnh tanh chỉ hiện lên một ít thần sắc chán ghét thì cả đám không tự chủ nuốt nước miếng ực ực.

Bọn họ tự dưng cảm thấy Xuân Đức thật xa lạ, xa lạ như chưa từng quen biết. Bọn họ biết đến hắn là một người ôn hòa ít nói chứ không phải là một kẻ giết người không nháy mắt như lúc này. Nhìn biểu cảm hờ hững khi vừa giết chết một Sinh Tử Tiên Cảnh của hắn thì không nói đến mấy người Thiên Hoa, Thiên Bình mà ngay cả những người khác ở nơi đây cũng cảm thấy đáy lòng lạnh ngắt.

Tên thanh niên áo bào đen đang giao thủ với nữ nhân băng lãnh có linh giác cực kì nhạy bén, hắn nhìn về phía Xuân Đức cảm thấy người kia không phải là một hộ vệ được thuê đơn giản như trong tài liệu nói. Không một chút do dự sau khi ép cho nữ nhân băng lãnh kia không thở nổi thì hắn bất ngờ quay người bỏ chạy, mặc kệ đám thuộc hạ đang còn ở nơi đây.

Nhưng vào lúc này một giọng nói mang theo sự âm hàn thấu xương vang lên.

" Ai cho ngươi chạy? "

Nghe được âm thanh lạnh giá kia thì thanh niên mặt sẹo không dám quay đầu lại mà chạy càng nhanh hơn, hắn không do dự sử dụng huyết độn thuật biến thành một vệt sáng đỏ cấp tốc bỏ chạy vào bên trong cánh rừng thưa.

Người vừa cất tiếng chính là Xuân Đức, ánh mắt hắn lúc này đang lóe lên từng tia u mang kì dị, mọi cử động của tên thanh niên mặt sẹo kia đều được hắn nhìn thấy rõ mồn một. Nhìn người thanh niên mặt sẹo kia sử dụng huyết độn thuật chạy trốn khóe môi Xuân Đức khẽ cong lên.

Sau đó trong tay hắn xuất hiện một cốt mâu dài 2 mét, toàn thân phù văn lập lòe, có sương mù màu xanh lục bao quanh, ẩn ẩn truyền ra tiếng hung thú gào thét.

Xuân Đức khẽ quát.

" Chết đi."

Cùng lúc đó cốt mâu rời tay biến thành một vệt sáng màu xanh lục đuổi theo tên thanh niên kia, vệt ánh sáng màu xanh do cốt mâu hình thành xuyên qua bất kì vật cản nào, trên đường đi của nó độc khí lan tràn những động thực vật tiếp xúc với luồng độc khí kia trong nháy mắt héo tàn. Ngay cả đất đá cũng bốc lên khói trắng.

Tốc độ của vệt sáng màu xanh lục cực nhanh không qua mấy hô hấp liền đã đuổi sát thanh niên mặt sẹo.

Đang dùng huyết độn thuật bỏ chạy thanh niên mặt sẹo cảm nhận được nguy hiểm đến từ phía sau thì liên tục thay đổi phương hướng bỏ chạy nhưng điều làm hắn tuyệt vọng chính là không cách nào thoát được vật đang truy đuổi phía sau.

Ngay khi hắn cảm thấy cái chết cận kề thì không cam lòng thét lên một tiếng thê lương.

" Ta không muốn..."



" Bùm."

Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị một âm thanh nổ tung thay thế, cốt mâu bắn trúng trên thanh niên lập tức nổ tung phát ra tiếng động kinh thiên, sóng khí mang theo độc vụ tán phát ra phạm vi không biết bao nhiêu dặm, biến nơi đó thành vùng đất chết.

Xuân Đức ở nơi xa nhìn thấy một màn như vậy thì hơi nhíu mày một cái, hắn cảm giác mình có thể làm tốt hơn như vậy. Có lẽ bản thân hắn còn chưa quen với lực lượng mới này. Thu hồi lại ánh mắt Xuân Đức lại quay trở về bộ dạng ôn hòa như bình thường.

Hắn nhìn qua Thiên Hoa, bất đắc dĩ nói:

" Có thể chúng ta phải tự thân đi bộ tới Hỏa Phụng Tông rồi."

Thấy Thiên Hoa không có trả lời hắn mà cứ trợn to đôi mắt nhìn hắn như nhìn vật thể lạ vậy,Xuân Đức cảm thấy hơi buồn bực. Dùng hai tay tay kéo má cô nàng ra hắn hỏi:

" Làm gì mà nhìn ta đắm đuối vậy? Bộ lạ lắm sao? "

Thiên Hoa y hệt con rô bốt liên tục gật đầu. Trên mặt nàng tất cả đều là mê mang, khó hiểu, không có lời giải thích. Không chỉ có nàng mà những người khác cũng vậy.

Đang lúc này đây mọi người lại nghe được tiếng tiên thú kêu gào, cùng lúc đó một chiếc thú xa băng băng chạy tới.

Thú xa rất lớn được kéo bởi 12 con tiên thú Ngọc Thiên Mã, ở bên cạnh thú xa còn có một đội ngũ hơn 200 người, tất cả đều mặc một thân áo bào màu lam, tay cầm trường kiếm nhìn rất có phong phạm tiên gia. Đội ngũ kia khi tới gần phụ cận đội ngũ Xuân Đức 300 mét thì dừng lại.

Một người trung niên đại hán, tướng mạo có phần hung ác bước lên phía trước đội ngũ lớn tiếng quát:

" Người nào đang ở phía trước, nhanh xưng tên ra."

Giọng nói người này thập phần hống hách, kiểu như chỉ còn mình ta là nhất vậy. Xuân Đức đang buồn rầu vì không có phương tiện di chuyển thấy có một chiếc xe xuất hiện thì ánh mắt sáng lên. Hắn khẽ liếm môi một cái rồi tiến lên phía trước nhưng đúng lúc này Thiên Hoa phía sau hắn nắm chặt phần áo sau lưng của hắn, giữ hắn lại.

Xuân Đức có phần nghi hoặc quay lại nhìn Thiên Hoa hỏi:

" Sao vậy cô bé? Có việc gì sao? "



Thiên Hoa trừng mắt nhìn hắn gắt:

" Vậy ngươi lại muốn làm gì? Việc này để..."

Thiên Hoa còn chưa nói xong thì đã bị một âm thanh nữ tử cắt ngang.

" Việc này xin tiền bối không cần bận tâm để vãn bối lo việc này."

Người lên tiếng chính là nữ nhân băng lãnh, không biết lúc nào nàng đã đi tới gần bên này. Âm thanh của nàng ta ôn nhu cực kì dễ nghe rất tương phản với bộ dạng của nàng. Còn không có sự đồng ý của Xuân Đức thì nàng ta đã tiến về phía trước đứng đối diện với đội ngũ mấy trăm người kia uy nghiêm nói:

" Người ở phía trước nghe cho rõ. Ta là Lãnh Nhược Băng, trưởng lão của Hỏa Phụng Tộng. Ai trong số các ngươi là người dẫn đội đi ra đây gặp ta. "

Vừa nói nàng vừa tán ra uy áp cường đại của bản thân. Đội ngũ mấy trăm người phía trước cảm nhận được uy áp khổng lồ đập vào mặt thì cả đám không khỏi biến sắc,mười hai con Ngọc Thiên Mã cũng hí dài một cái rồi không tự chủ lui về phía sau mấy bước.

Cùng lúc này từ bên trong chiếc xe xa hoa kia một nam tử độ tuổi trung niên, tướng mạo đường hoàng, một thân trang phục đắt tiền bước xuống xe, vừa bước xuống xe thì người này đã vội tiến lên chắp tay ôm quyền hướng về phía Lãnh Nhược Băng nhận lỗi.

" Vãn bối Kim Nguyên Bảo xin ra mắt tiền bối, đám hạ nhân ngu dốt đắc tội với tiền bối, mong tiền bối đại nhân có đại lượng cho mấy tên đui mù kia một mạng."

Lãnh Nhược Băng nghe vậy thì hừ lạnh một cái, sau đó thu lại uy áp của bản thân. Nàng nhìn tên trung niên kia ra lệnh.

" Nói cho người bên trong xe nhanh chóng xuống xe, ta muốn mượn dùng xe của ngươi trong một thời gian, còn ngươi mang theo người khác đi trói những tên đang nằm trên mặt đất kia cho ta. Làm nhanh lên."

" Dạ dạ, vãn bối làm ngay."--- Tên nam tử tên Kim Nguyên Bảo kia cũng không dám nói lại cái gì, hắn cười bồi một cái rồi quay lại hướng về phía thùng xe lớn tiếng quát.

" Còn không nhanh xuống, không nghe tiền bối nói sao. Đi xuống."

Ngay lập tức từ trên xe lục đục đi xuống 7-8 người có nam có nữ, trong đó có một trung niên còn lại tất cả đều là thanh thiếu niên tài tuấn, độ tuổi ngang với Thiên Hoa bọn người.

Những việc khác thì không cần tên Kim Nguyên Bảo kia phân phó, đám thuộc hạ của hắn đã nhanh chân đi làm. Ngay lập tức đám người mặc áo bào đen đang nằm rên trên mặt đất bị trói gô lại. Những kẻ này đều đã bị ông lão khô gầy giam cầm lại tu vi nên cũng không có gấy nên nguy hiểm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cân Cả Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook