Chương 1305: Một đám đậu bức(1)
truonghongsinh1207@
16/07/2019
Nhìn thấy đám người Thiên Tinh Các cúp đuôi bỏ chạy, Tiêu Dật Phàm hướng về phía Huyết Vận dơ ngón tay cái nói:
“ Vận huynh thật đúng như lời tông chủ nói, chính là một đời anh tài, đừng nói là đồng tuổi ngay đến cả lớp người phía đi trước cũng không thể so sánh, chỉ một chiêu liền khiến đám người Thiên Tinh Các kia cụp đuôi bỏ chạy. Ha hả.”
Huyết Vận nhìn hắn đang cười to thì nhếch miệng nói:
“ Cũng chỉ là chết một con chó canh cửa mà thôi, Tinh Vương Tiên Cảnh bảy tầng có giết chết một đám cũng không đề nổi một điểm hứng thú. Thực ra nếu hai người các ngươi khi trước hiệp trợ ta giết chết ba người kia sẽ có ý tứ hơn đấy.”
Tiêu Dật Phàm nghe hắn nói vậy thì cười khổ nói:
“ Giết ba người kia là không có khả năng rồi, cao thủ đi theo bọn họ nhiều lắm, nếu chỉ là tranh đấu bình thường thì không sao nhưng nếu đụng tới tính mạng của bọn họ mấy người kia sẽ ra mặt.”
Huyết Vận liếc mắt nhìn qua hắn nói:
“ Bên bọn hắn có, chẳng lẽ bên chúng ta lại không có, đừng nói với ta lần này ba người chúng ta đến Hồng Nguyệt Thành không có cao thủ đi theo.”
Mị Lam nhẹ gật đầu nói:
“ Huyết Vận công tử nói không sao, lần này chúng ta tới Hồng Nguyệt Thành không có người đi theo, tất cả cao thủ trong tông đều đã theo tông chủ đi vào mật địa rồi. Trước khi đi thì người có rặn rò hay người chúng ta, hai chúng ta chỉ cần theo công tử sẽ không gặp vấn đề gì.”
Huyết Vận vừa nghe xong thì khóe miệng co quắp một trận, hắn lúc nãy dám xuất thủ là bởi vì nghĩ theo sau còn có cường giả Hoan Nguyệt Tông nếu như biết là không có cường giả đi theo hắn đã sớm buông tay đánh một trận.
Lúc trước hắn là sợ đám cường giả Hoan Nguyệt Tông nhúng tay vào, đến lúc đó lại không tiện. Về phần giết người hậu quả thì đã có Hoan Nguyệt Tông này gánh hắn cũng không lo.
Thấy hắn nghe xong thì lâm vào trầm tư, Mi Lam còn tưởng rằng hắn đang lo lắng, lúc này nàng an ủi nói:
“ Thực ra cũng không cần lo lắng, lấy danh tiếng của Hoan Nguyệt Tông hiện tại đã không mấy người dám động tới chúng ta.”
Tiêu Dật Phàm cũng là phụ họa nói theo:
“ Đúng vậy, Vận huynh không cần phải lo lắng, nơi này là Bắc Thần Châu cũng không khác gì hậu hoa viên của Hoan Nguyệt Tông chúng ta. Người nào dám ở nơi này làm khó mấy người chúng ta.”
Hắn vừa nói xong thì liền có hai giọng nói bất đồng vang lên. Một giọng nói là mang theo sự châm chọc không hề che giấu.
“ Hậu hoa viên nhà các ngươi, khẩu khí cũng thật lớn à.Nói khoác như vậy, không sợ gió tạt méo miệng sao? Tưởng rằng trong tông môn có một vị Hằng Vương Tiên Cảnh liền có thể xưng bá thiên hạ rồi sao?”
Giọng nói còn lại thì có phần ôn nhu xen lẫn sự vui vẻ:
“ Dật Phàm huynh lâu ngày không gặp, tiểu muội nghe được những lời Dật Phàm huynh nói mà nhiệt huyết sôi trào, quả không hổ là một trong bát tinh của Bắc Thần Châu chúng ta.”
Sau khi hai giọng nói này vừa dứt thì ở từ bên trong hư không đi ra hai nhóm người, một người người toàn là nữ tử, đi đâu là một thiếu nữ mặc hồng y, ánh mắt đang nhìn Tiêu Dật Phàm cười cười những người này tất cả đều ngồi trên một con Hỏa Tước.
Về một nhóm người khác thì lại toàn là nam tử, mỗi tên cả người phát ra khí tức âm trầm, toàn thân trang phục màu đen, trên mặt thì xăm đủ loại hình thù quái dị, mỗi người đều đứng trên một đóa hắc vân.
Hắc Vân kia vô cùng dụ gì, vậy mà có thể biến ảo hình thái, không những biến ảo hình thái mà còn biết gầm gừ, giống như là đang còn sống vậy.
Tiêu Dật Phàm nhìn thấy hai nhóm người này xuất hiện thì trong mắt xoẹt qua một tia kỳ lạ nhưng rất nhanh tia sáng kia liền biến mất.
Hắn chắp tay hướng về đám nữ tử đang ngồi trên Hỏa Tước cười nói:
“ Hóa ra là Phỉ Yên muội muội, thời gian dài không thấy, càng là trở nên xinh đẹp hơn xưa.”
Phỉ Yên che miệng cười duyên nói:
“ Dật Phàm huynh nói đùa rồi, sắc đẹp của muội làm sao sánh bằng Lam tỷ đây.”
Mị Lam đang ngồi bên cạnh khẽ hừ một tiếng sau đó quay mặt qua chỗ khác, không thèm để ý đến nữ tử tên Phỉ Yên kia, vừa nhìn là biết hai người không ưa nhau rồi hoặc từng có xích mích gì đó.
Đám người mặc áo bào màu đen, chân đạp hắc vân kia thấy Tiêu Dật Phàm không để ý tới bọn họ thì sắc mặt phát lạnh, người đi ở trước tiên nhìn Tiêu Dật Phàm quát:
“ Tiêu Dật Phàm, nghe nói nói ngươi được mệnh danh là một trong bát tinh của Bắc Thần Châu, Hạo Nam ta không phục hôm nay muốn cùng ngươi đánh một trận, người có dám hay không?”
Tiêu Dật Phàm liếc mắt nhìn qua tên kia, trong ánh mắt hiện lên sự miệt thị trần trụi, hắn khịt mũi xem thường nói:
“ Lâu la tiểu tốt như ngươi cũng muốn khiêu chiến ta, nếu lâu la như ngươi cũng có tư cách để khiêu chiến thì ta còn không phải mệt chết sao. Nếu là Trường Nam Thiên đi ra còn có tư cách.”
Huyết Vận ngồi kế bên nghe hắn nói chuyện thì sắc mặt hiện lên sự quái dị, hắn vốn tưởng Tiêu Dật Tài khác đám cặn bã kia, không ngờ cũng ảo tưởng bản thân, tự đại như vậy, Huyết Vận đến bây giờ vẫn không hiểu ra là cái đám đậu bức này tìm đâu ra sự ưu việt của bản thân mà tự kiêu ngạo đến vậy.
Suy nghĩ một hồi hắn vẫn là thấy đám này đầu bị vào nước hết rồi nên mới tự huyễn tưởng bản thân cao như vậy hoặc là ở trong tông môn nhiều quá rồi, không đi ra ngoài đường nên không biết. Lắc lắc đầu, hắn vẫn là lặng yên nhìn xem kịch vui.
Hạo Nam nghe Tiêu Dật Phàm gọi mình là lâu la tiểu tốt thì sắc mặt tái xanh. Hắn tức giận chửi:
“ Ngươi…. Tên nhát gan, uổng cho bản thân còn là bát tinh một trong.”
Đúng lúc này một người đứng phía sau Hạo Nam tiến lên trước nói:
“ Nếu đã Hạo Nam sư đệ không có tư cách thì để tới cùng ngươi một trận chiến đi. Để xem cao đồ của Ngô đại sư lợi hại đến mức nào?”
Hạo Nam bên cạnh uất khí chưa tan, liền thoáng châm chọc nói:
“ Đệ xem tên này chỉ được hư danh mà thôi, hắn là nhờ danh tiếng của Ngô đại sư mà lên, chẳng qua chỉ là một tên lừa đời lấy tiếng mà thôi.”
Hắn nhìn Tiêu Dật Phàm nói:
“ Ta nói có đúng không. Hắc hắc.”
Tiêu Dật Phạm sắc mặt lúc này cũng không tốt đi đâu, hắn cười lạnh nhìn hai người, đang định nói cái gì thì Huyết Vận bên cạnh đã lên tiếng trước.
“ Đánh thì đánh đi, lằng nhằng làm cái gì, chẳng lẽ đám đại phái các ngươi thích miệng lưỡi đến vậy, nếu tên kia đã thích thì cứ 2-2 đi, hai người chúng ta đấu hai người bọn hắn. Thế nào?”
Tiêu Dật Phàm nghe vậy thì trong mắt liền sáng lên, hắn biết Huyết Vận chiến lực siêu quần, có hắn hiệp trợ thì nơi này ai là đối thủ.
Về phần Huyết Vận cũng không phải cái gì hiệp nghĩa mà ra tay giúp đỡ Tiêu Dật Phàm, hắn là đang đánh chủ ý lên mấy đóa hắc vân dưới chân mấy người kia.
“ Vận huynh thật đúng như lời tông chủ nói, chính là một đời anh tài, đừng nói là đồng tuổi ngay đến cả lớp người phía đi trước cũng không thể so sánh, chỉ một chiêu liền khiến đám người Thiên Tinh Các kia cụp đuôi bỏ chạy. Ha hả.”
Huyết Vận nhìn hắn đang cười to thì nhếch miệng nói:
“ Cũng chỉ là chết một con chó canh cửa mà thôi, Tinh Vương Tiên Cảnh bảy tầng có giết chết một đám cũng không đề nổi một điểm hứng thú. Thực ra nếu hai người các ngươi khi trước hiệp trợ ta giết chết ba người kia sẽ có ý tứ hơn đấy.”
Tiêu Dật Phàm nghe hắn nói vậy thì cười khổ nói:
“ Giết ba người kia là không có khả năng rồi, cao thủ đi theo bọn họ nhiều lắm, nếu chỉ là tranh đấu bình thường thì không sao nhưng nếu đụng tới tính mạng của bọn họ mấy người kia sẽ ra mặt.”
Huyết Vận liếc mắt nhìn qua hắn nói:
“ Bên bọn hắn có, chẳng lẽ bên chúng ta lại không có, đừng nói với ta lần này ba người chúng ta đến Hồng Nguyệt Thành không có cao thủ đi theo.”
Mị Lam nhẹ gật đầu nói:
“ Huyết Vận công tử nói không sao, lần này chúng ta tới Hồng Nguyệt Thành không có người đi theo, tất cả cao thủ trong tông đều đã theo tông chủ đi vào mật địa rồi. Trước khi đi thì người có rặn rò hay người chúng ta, hai chúng ta chỉ cần theo công tử sẽ không gặp vấn đề gì.”
Huyết Vận vừa nghe xong thì khóe miệng co quắp một trận, hắn lúc nãy dám xuất thủ là bởi vì nghĩ theo sau còn có cường giả Hoan Nguyệt Tông nếu như biết là không có cường giả đi theo hắn đã sớm buông tay đánh một trận.
Lúc trước hắn là sợ đám cường giả Hoan Nguyệt Tông nhúng tay vào, đến lúc đó lại không tiện. Về phần giết người hậu quả thì đã có Hoan Nguyệt Tông này gánh hắn cũng không lo.
Thấy hắn nghe xong thì lâm vào trầm tư, Mi Lam còn tưởng rằng hắn đang lo lắng, lúc này nàng an ủi nói:
“ Thực ra cũng không cần lo lắng, lấy danh tiếng của Hoan Nguyệt Tông hiện tại đã không mấy người dám động tới chúng ta.”
Tiêu Dật Phàm cũng là phụ họa nói theo:
“ Đúng vậy, Vận huynh không cần phải lo lắng, nơi này là Bắc Thần Châu cũng không khác gì hậu hoa viên của Hoan Nguyệt Tông chúng ta. Người nào dám ở nơi này làm khó mấy người chúng ta.”
Hắn vừa nói xong thì liền có hai giọng nói bất đồng vang lên. Một giọng nói là mang theo sự châm chọc không hề che giấu.
“ Hậu hoa viên nhà các ngươi, khẩu khí cũng thật lớn à.Nói khoác như vậy, không sợ gió tạt méo miệng sao? Tưởng rằng trong tông môn có một vị Hằng Vương Tiên Cảnh liền có thể xưng bá thiên hạ rồi sao?”
Giọng nói còn lại thì có phần ôn nhu xen lẫn sự vui vẻ:
“ Dật Phàm huynh lâu ngày không gặp, tiểu muội nghe được những lời Dật Phàm huynh nói mà nhiệt huyết sôi trào, quả không hổ là một trong bát tinh của Bắc Thần Châu chúng ta.”
Sau khi hai giọng nói này vừa dứt thì ở từ bên trong hư không đi ra hai nhóm người, một người người toàn là nữ tử, đi đâu là một thiếu nữ mặc hồng y, ánh mắt đang nhìn Tiêu Dật Phàm cười cười những người này tất cả đều ngồi trên một con Hỏa Tước.
Về một nhóm người khác thì lại toàn là nam tử, mỗi tên cả người phát ra khí tức âm trầm, toàn thân trang phục màu đen, trên mặt thì xăm đủ loại hình thù quái dị, mỗi người đều đứng trên một đóa hắc vân.
Hắc Vân kia vô cùng dụ gì, vậy mà có thể biến ảo hình thái, không những biến ảo hình thái mà còn biết gầm gừ, giống như là đang còn sống vậy.
Tiêu Dật Phàm nhìn thấy hai nhóm người này xuất hiện thì trong mắt xoẹt qua một tia kỳ lạ nhưng rất nhanh tia sáng kia liền biến mất.
Hắn chắp tay hướng về đám nữ tử đang ngồi trên Hỏa Tước cười nói:
“ Hóa ra là Phỉ Yên muội muội, thời gian dài không thấy, càng là trở nên xinh đẹp hơn xưa.”
Phỉ Yên che miệng cười duyên nói:
“ Dật Phàm huynh nói đùa rồi, sắc đẹp của muội làm sao sánh bằng Lam tỷ đây.”
Mị Lam đang ngồi bên cạnh khẽ hừ một tiếng sau đó quay mặt qua chỗ khác, không thèm để ý đến nữ tử tên Phỉ Yên kia, vừa nhìn là biết hai người không ưa nhau rồi hoặc từng có xích mích gì đó.
Đám người mặc áo bào màu đen, chân đạp hắc vân kia thấy Tiêu Dật Phàm không để ý tới bọn họ thì sắc mặt phát lạnh, người đi ở trước tiên nhìn Tiêu Dật Phàm quát:
“ Tiêu Dật Phàm, nghe nói nói ngươi được mệnh danh là một trong bát tinh của Bắc Thần Châu, Hạo Nam ta không phục hôm nay muốn cùng ngươi đánh một trận, người có dám hay không?”
Tiêu Dật Phàm liếc mắt nhìn qua tên kia, trong ánh mắt hiện lên sự miệt thị trần trụi, hắn khịt mũi xem thường nói:
“ Lâu la tiểu tốt như ngươi cũng muốn khiêu chiến ta, nếu lâu la như ngươi cũng có tư cách để khiêu chiến thì ta còn không phải mệt chết sao. Nếu là Trường Nam Thiên đi ra còn có tư cách.”
Huyết Vận ngồi kế bên nghe hắn nói chuyện thì sắc mặt hiện lên sự quái dị, hắn vốn tưởng Tiêu Dật Tài khác đám cặn bã kia, không ngờ cũng ảo tưởng bản thân, tự đại như vậy, Huyết Vận đến bây giờ vẫn không hiểu ra là cái đám đậu bức này tìm đâu ra sự ưu việt của bản thân mà tự kiêu ngạo đến vậy.
Suy nghĩ một hồi hắn vẫn là thấy đám này đầu bị vào nước hết rồi nên mới tự huyễn tưởng bản thân cao như vậy hoặc là ở trong tông môn nhiều quá rồi, không đi ra ngoài đường nên không biết. Lắc lắc đầu, hắn vẫn là lặng yên nhìn xem kịch vui.
Hạo Nam nghe Tiêu Dật Phàm gọi mình là lâu la tiểu tốt thì sắc mặt tái xanh. Hắn tức giận chửi:
“ Ngươi…. Tên nhát gan, uổng cho bản thân còn là bát tinh một trong.”
Đúng lúc này một người đứng phía sau Hạo Nam tiến lên trước nói:
“ Nếu đã Hạo Nam sư đệ không có tư cách thì để tới cùng ngươi một trận chiến đi. Để xem cao đồ của Ngô đại sư lợi hại đến mức nào?”
Hạo Nam bên cạnh uất khí chưa tan, liền thoáng châm chọc nói:
“ Đệ xem tên này chỉ được hư danh mà thôi, hắn là nhờ danh tiếng của Ngô đại sư mà lên, chẳng qua chỉ là một tên lừa đời lấy tiếng mà thôi.”
Hắn nhìn Tiêu Dật Phàm nói:
“ Ta nói có đúng không. Hắc hắc.”
Tiêu Dật Phạm sắc mặt lúc này cũng không tốt đi đâu, hắn cười lạnh nhìn hai người, đang định nói cái gì thì Huyết Vận bên cạnh đã lên tiếng trước.
“ Đánh thì đánh đi, lằng nhằng làm cái gì, chẳng lẽ đám đại phái các ngươi thích miệng lưỡi đến vậy, nếu tên kia đã thích thì cứ 2-2 đi, hai người chúng ta đấu hai người bọn hắn. Thế nào?”
Tiêu Dật Phàm nghe vậy thì trong mắt liền sáng lên, hắn biết Huyết Vận chiến lực siêu quần, có hắn hiệp trợ thì nơi này ai là đối thủ.
Về phần Huyết Vận cũng không phải cái gì hiệp nghĩa mà ra tay giúp đỡ Tiêu Dật Phàm, hắn là đang đánh chủ ý lên mấy đóa hắc vân dưới chân mấy người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.