Chương 286: Những kẻ xui xẻo
truonghongsinh1207@
16/10/2018
Xuân Đức nhìn ánh mắt mong đợi của 4 người mà cảm thấy không biết nói
gì, cái dây chuyền mà hắn tặng cho Thiên Tuyết là đã từ rất lâu trước
kia hắn chuẩn bị cho nàng chứ đâu phải là gần đây chuẩn bị đâu, nếu là
gần đây chuẩn bị thì hắn làm sao quên được quà tặng cho ba tiểu nha đầu
cơ chứ, bây giờ 4 người này lại đòi quà thì thật sự hắn chỉ có thể tháo
xương ra làm quà mà thôi.
Xuân Đức cũng ăn ngay nói thật: " Chỉ có mỗi một sợi dây chuyền của tiểu Tuyết đó thôi, ca đâu có chuẩn bị quà cho bọn muội bây giờ lấy đâu ra mà tặng cho bọn muội được, thôi để khi khác đi đợi lúc nào ca có thời gian "
" Oa..oa không chịu đâu, ca ca bất công, tại sao chỉ mình Thiên Tuyết tỷ có quà còn bọn muội thì không? Oa oa, muội không biết, muội cũng muốn có quà"--- Heo Con trực tiếp nằm ra đất lăn lộn ăn vạ đòi quà.
Còn hai nha đầu Tiểu Thất và Tiểu Lan tuy không có khoa trương như heo con nhưng đôi cũng chẳng kém hơn là mấy, hai nhóc tỳ mắt mở thật to nhìn hắn, trong đôi mắt đã có hơi nước hiện tượng này cho thấy 2 nhóc tỳ này cũng có thể ngay lập tức nằm ra khóc ăn vạ. Còn Thanh Mai thì cô nàng này da mặt mỏng không thể giống như ba tiểu nha đầu nhưng là vẫn dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.
Xuân Đức thật sự cảm thấy buồn bực, trên người hắn bây giờ thực sự là không có cái gì để làm quà cả, nhìn mấy nha đầu hắn bất lực nói:
" Thực sự là ca ca không còn gì tặng cho mấy đứa bọn muội cả, ca ca bây giờ thuộc dạng bần cùng rồi có mỗi cái xác ngoài ra cũng chẳng có gì,à có mấy cái gai xương còn sót lại trong lần bế quan mấy ngày trước mấy muội có lấy không? Lấy thì ca cho."
" Ca ca xấu "--- Tiểu Thất nói luôn.
" Đúng, ca ca chỉ thương Thiên Tuyết tỷ không thương bọn muội "--- Heo Con góp lời.
" Ca ca thiệt keo "--- Lan Lan cũng là không vui nói.
Thanh Mai bên cạnh cũng là gật đầu phụ họa, dùng ánh mắt ai oán thể hiện sự bất bình của mình. Còn Thiên Tuyết là người được Xuân Đức tặng dây chuyền lúc này thì trong lòng cảm thấy một loại tình cảm không tên, nàng thích cảm giác như bây giờ nhưng trên mặt nàng vẫn hiện ra vẻ ngượng ngùng.
" Xấu cũng được, keo cũng tốt bọn muội thích nói sao cũng được, hắc hắc, còn việc ca ca thương Tuyết Nhi vì Tiểu Tuyết Nhi là đồ đệ duy nhất của ca mà, không thương nàng thì thương ai, vậy bây giờ tính sao,ca ca chỉ có mấy cái gai xương thôi các muội lấy thì ca cho, không lấy đợi khi nào đến sinh nhật bọn muội ca ca tặng luôn một thể nhé ".--- Xuân Đức mặt dày nói.
" Muội lấy, có ai bảo là muội không lấy đâu "--- Tiểu Thất nói.
" Muội cũng vậy "--- Heo con trực tiếp đưa một tay ra x.
Lan Lan cùng Thanh Mai cũng học Heo Con đưa tay ra. Xuân Đức thấy vậy thì cảm thấy một trận không nói gì, hắn cứ tưởng người này sẽ không cần cơ, ai ngờ một cái gai xương thôi cũng lấy. Bất đắc dĩ hắn đành phải lấy ra 4 cái xương đưa cho 4 người.
Mỗi cái gai xương dài chưa tới 30 phân, phát ra lam quang nhàn nhạt, do mấy cái gai xương này đã từng là bộ phận cơ thể hắn nên độ rắn chắc không phải bàn tới, thần khí có khi còn kém xa.
Nhìn 4 người soi mói, ngắm nghía mấy cái gai xương của hắn, Xuân Đức cảm thấy không tự nhiên, hắn nói:
" Nhìn gì mà kỹ vậy cất đi, mà mấy cây gai xương này vẫn còn mang theo khí tức âm hàn cùng độc khí khá mạnh nên nếu có bí thì dùng làm vũ khí cũng tốt lắm, kẻ bị đâm chúng không chết thì cũng la lết. Hắc Hắc "
" Chỉ là một chiếc gai xương thôi mà có thần kỳ như ngươi nói không Củ Cải Trắng, hay là lại lừa gạt mấy tiểu bối vậy "--- Tà Long lại gần nói.
Phập...
Một tiếng vật nhọn đâm vào da thịt vang lên, mọi đều nhìn về phía phát ra âm thanh, mọi người đều thấy Thanh Mai đang cầm chiếc gai xương đâm vào cánh tay trần của Tà Long, nơi mà chiếc gai xương đâm vào đang bốc lên khói trắng, vùng da thịt xung quanh thì đang dần dần tím đen lại rồi hoại tử.
" Long thúc không tin nên tiểu Mai muốn thử nghiệm chút thôi, hì hì, Long thúc người nói xem cảm giác làm sao "
Tà Long trừng mắt nhìn Thanh Mai, trước con mắt kinh ngạc của mọi người Tà Long không do dự tự giật đứt cánh tay đang bị cây gai xương kia đâm vào, cánh tay bị cây gai xương đâm vào không còn được Tà Long áp chế độc tố ngay lập tức bị chất độc trong cây gai xương ăn mòn thành một bãi nước màu đen.
Tất cả mọi người ở đây nhìn thấy cảnh này đều không khỏi hít vài ngụm khí lạnh, thầm than độc tố thật ác liệt. Cánh tay của Tà Long nhanh chóng mọc lại, hắn không thèm nhìn thanh mai mà nhìn thẳng vào Xuân Đức, vẻ mặt nghiêm túc nói:
" Củ Cải Trắng còn không, còn thì cũng cho ta một chiếc gai xương của ngươi phòng thân "
Câu nói này làm mọi người ở đây ngã ngửa, trong lòng thì thầm mắng tên này vô liêm sĩ, mới cách đây không lâu thì còn đang khinh bỉ kia mà vậy mà lúc này lại mặt dày đi xin.
Xuân Đức cũng là khinh bỉ nhìn Tà Long nói:
" Có thì có thật đấy nhưng ta có việc cần dùng rồi, có 6 cây cho đi 4 cây còn 2 cây, ta định luyện hai thanh đoản kiếm, một cho Vũ Y mừng ngày muội ấy tỉnh lại lại. còn một cây là cho tiểu đồ đệ của ta nên xin lỗi ông bạn nhé "
Nghe tới Vũ Y hai từ này bên trong ngay lập tức yên lặng một cách chết chóc, mấy người hiểu chuyện thì hai cũng cúi mặt xuống không dám lại nhìn Xuân Đức nữa, mọi người biết khi Xuân Đức nhớ tới muội muội Vũ Y của mình thì sẽ không lường được có chuyện kinh khủng gì xảy ra.
Thấy bầu không khí không đúng lắm, lại nhìn mọi người cuối đầu, Xuân Đức hiểu tại sao lại như vậy, hắn cười cười rồi nói:
" Mọi người không cần phải như vậy, dạo này khả năng kiểm soát tình cảm của ta rất không dễ nóng giận đâu, với việc của Vũ Y cũng không đáng lo lắm cần giết một vài triệu tu sĩ lấy sinh hồn cùng huyết dịch ra bồi dưỡng là được ấy mà "
Câu nói của Xuân Đức rất bình thường không có gì là đặc biệt nhưng mọi người ở đây đều không cho là như vậy, Xuân Đức đã nói như vậy thì rất nhanh sẽ có vài triệu kẻ không may phải nằm xuống rồi.
Ngay tại lúc này thì
Ầm...Ầm...Ầm
Hàng loạt tiếng nổ kinh thiên vang lên, làm bên trong gian thạch thất rung lắc mãnh liệt
Xuân Đức cũng ăn ngay nói thật: " Chỉ có mỗi một sợi dây chuyền của tiểu Tuyết đó thôi, ca đâu có chuẩn bị quà cho bọn muội bây giờ lấy đâu ra mà tặng cho bọn muội được, thôi để khi khác đi đợi lúc nào ca có thời gian "
" Oa..oa không chịu đâu, ca ca bất công, tại sao chỉ mình Thiên Tuyết tỷ có quà còn bọn muội thì không? Oa oa, muội không biết, muội cũng muốn có quà"--- Heo Con trực tiếp nằm ra đất lăn lộn ăn vạ đòi quà.
Còn hai nha đầu Tiểu Thất và Tiểu Lan tuy không có khoa trương như heo con nhưng đôi cũng chẳng kém hơn là mấy, hai nhóc tỳ mắt mở thật to nhìn hắn, trong đôi mắt đã có hơi nước hiện tượng này cho thấy 2 nhóc tỳ này cũng có thể ngay lập tức nằm ra khóc ăn vạ. Còn Thanh Mai thì cô nàng này da mặt mỏng không thể giống như ba tiểu nha đầu nhưng là vẫn dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.
Xuân Đức thật sự cảm thấy buồn bực, trên người hắn bây giờ thực sự là không có cái gì để làm quà cả, nhìn mấy nha đầu hắn bất lực nói:
" Thực sự là ca ca không còn gì tặng cho mấy đứa bọn muội cả, ca ca bây giờ thuộc dạng bần cùng rồi có mỗi cái xác ngoài ra cũng chẳng có gì,à có mấy cái gai xương còn sót lại trong lần bế quan mấy ngày trước mấy muội có lấy không? Lấy thì ca cho."
" Ca ca xấu "--- Tiểu Thất nói luôn.
" Đúng, ca ca chỉ thương Thiên Tuyết tỷ không thương bọn muội "--- Heo Con góp lời.
" Ca ca thiệt keo "--- Lan Lan cũng là không vui nói.
Thanh Mai bên cạnh cũng là gật đầu phụ họa, dùng ánh mắt ai oán thể hiện sự bất bình của mình. Còn Thiên Tuyết là người được Xuân Đức tặng dây chuyền lúc này thì trong lòng cảm thấy một loại tình cảm không tên, nàng thích cảm giác như bây giờ nhưng trên mặt nàng vẫn hiện ra vẻ ngượng ngùng.
" Xấu cũng được, keo cũng tốt bọn muội thích nói sao cũng được, hắc hắc, còn việc ca ca thương Tuyết Nhi vì Tiểu Tuyết Nhi là đồ đệ duy nhất của ca mà, không thương nàng thì thương ai, vậy bây giờ tính sao,ca ca chỉ có mấy cái gai xương thôi các muội lấy thì ca cho, không lấy đợi khi nào đến sinh nhật bọn muội ca ca tặng luôn một thể nhé ".--- Xuân Đức mặt dày nói.
" Muội lấy, có ai bảo là muội không lấy đâu "--- Tiểu Thất nói.
" Muội cũng vậy "--- Heo con trực tiếp đưa một tay ra x.
Lan Lan cùng Thanh Mai cũng học Heo Con đưa tay ra. Xuân Đức thấy vậy thì cảm thấy một trận không nói gì, hắn cứ tưởng người này sẽ không cần cơ, ai ngờ một cái gai xương thôi cũng lấy. Bất đắc dĩ hắn đành phải lấy ra 4 cái xương đưa cho 4 người.
Mỗi cái gai xương dài chưa tới 30 phân, phát ra lam quang nhàn nhạt, do mấy cái gai xương này đã từng là bộ phận cơ thể hắn nên độ rắn chắc không phải bàn tới, thần khí có khi còn kém xa.
Nhìn 4 người soi mói, ngắm nghía mấy cái gai xương của hắn, Xuân Đức cảm thấy không tự nhiên, hắn nói:
" Nhìn gì mà kỹ vậy cất đi, mà mấy cây gai xương này vẫn còn mang theo khí tức âm hàn cùng độc khí khá mạnh nên nếu có bí thì dùng làm vũ khí cũng tốt lắm, kẻ bị đâm chúng không chết thì cũng la lết. Hắc Hắc "
" Chỉ là một chiếc gai xương thôi mà có thần kỳ như ngươi nói không Củ Cải Trắng, hay là lại lừa gạt mấy tiểu bối vậy "--- Tà Long lại gần nói.
Phập...
Một tiếng vật nhọn đâm vào da thịt vang lên, mọi đều nhìn về phía phát ra âm thanh, mọi người đều thấy Thanh Mai đang cầm chiếc gai xương đâm vào cánh tay trần của Tà Long, nơi mà chiếc gai xương đâm vào đang bốc lên khói trắng, vùng da thịt xung quanh thì đang dần dần tím đen lại rồi hoại tử.
" Long thúc không tin nên tiểu Mai muốn thử nghiệm chút thôi, hì hì, Long thúc người nói xem cảm giác làm sao "
Tà Long trừng mắt nhìn Thanh Mai, trước con mắt kinh ngạc của mọi người Tà Long không do dự tự giật đứt cánh tay đang bị cây gai xương kia đâm vào, cánh tay bị cây gai xương đâm vào không còn được Tà Long áp chế độc tố ngay lập tức bị chất độc trong cây gai xương ăn mòn thành một bãi nước màu đen.
Tất cả mọi người ở đây nhìn thấy cảnh này đều không khỏi hít vài ngụm khí lạnh, thầm than độc tố thật ác liệt. Cánh tay của Tà Long nhanh chóng mọc lại, hắn không thèm nhìn thanh mai mà nhìn thẳng vào Xuân Đức, vẻ mặt nghiêm túc nói:
" Củ Cải Trắng còn không, còn thì cũng cho ta một chiếc gai xương của ngươi phòng thân "
Câu nói này làm mọi người ở đây ngã ngửa, trong lòng thì thầm mắng tên này vô liêm sĩ, mới cách đây không lâu thì còn đang khinh bỉ kia mà vậy mà lúc này lại mặt dày đi xin.
Xuân Đức cũng là khinh bỉ nhìn Tà Long nói:
" Có thì có thật đấy nhưng ta có việc cần dùng rồi, có 6 cây cho đi 4 cây còn 2 cây, ta định luyện hai thanh đoản kiếm, một cho Vũ Y mừng ngày muội ấy tỉnh lại lại. còn một cây là cho tiểu đồ đệ của ta nên xin lỗi ông bạn nhé "
Nghe tới Vũ Y hai từ này bên trong ngay lập tức yên lặng một cách chết chóc, mấy người hiểu chuyện thì hai cũng cúi mặt xuống không dám lại nhìn Xuân Đức nữa, mọi người biết khi Xuân Đức nhớ tới muội muội Vũ Y của mình thì sẽ không lường được có chuyện kinh khủng gì xảy ra.
Thấy bầu không khí không đúng lắm, lại nhìn mọi người cuối đầu, Xuân Đức hiểu tại sao lại như vậy, hắn cười cười rồi nói:
" Mọi người không cần phải như vậy, dạo này khả năng kiểm soát tình cảm của ta rất không dễ nóng giận đâu, với việc của Vũ Y cũng không đáng lo lắm cần giết một vài triệu tu sĩ lấy sinh hồn cùng huyết dịch ra bồi dưỡng là được ấy mà "
Câu nói của Xuân Đức rất bình thường không có gì là đặc biệt nhưng mọi người ở đây đều không cho là như vậy, Xuân Đức đã nói như vậy thì rất nhanh sẽ có vài triệu kẻ không may phải nằm xuống rồi.
Ngay tại lúc này thì
Ầm...Ầm...Ầm
Hàng loạt tiếng nổ kinh thiên vang lên, làm bên trong gian thạch thất rung lắc mãnh liệt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.